Chương : 207
Dịch Tân bình tĩnh nhìn hình ảnh trên điện thoại di động, cả người cứng ngắc, hồi lâu không thể nhúc nhích. Không nói được tại sao, giống như là trong lòng này vốn là lấp đầy tuyết đang hòa tan, cùng lúc đó, rồi lại bị không ngừng có nhiều mảnh tuyết vụn hơn.
Không rõ là cái gì cảm thụ.
Lại thấy Tân Hoành ngồi trên mặt tuyết nhìn anh như cũ, anh nhướng mày, "Chớ ngồi, đứng dậy." *
Cô cười đối với anh lắc đầu một cái, "Anh cũng tới ngồi."
Cô đưa tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Trong lòng anh vừa động, đi tới, hướng cô đưa tay, "Quá lạnh, đứng lên!"
Cô cười một tiếng, đặt tay đến lòng bàn tay của anh.
Trong tay của cô lúc này đã khôi phục chút nhiệt độ, vừa chạm vào, cảm giác mềm mại liền theo tay của anh truyền vào trái tim của anh, anh đang muốn khép chặt bàn tay, đem lấy tay cô bao lấy, cô lại nhanh hơn trở tay nắm chặt, đem tay anh cầm lấy. Thân thể anh cứng đờ, cô đã cực nhanh mà dùng lực, kéo anh, ngồi ở bên người cô.
Tâm tình của hắn, trong nháy mắt dễ dàng rất nhiều, cười, "Thế nào, kéo anh xuống là muốn hôn một chút?"
Lại ranh mãnh nói: "Đến đây đi, bản thiếu gia không ngại."
Tân Hoành nhìn anh dùng tay chỉ chỉ môi mình, không nói gì, chỉ là cười đem điện thoại ở trong tay anh cầm lấy.
Trên màn ảnh, trong bóng đêm đầy ánh đèn, cô nhắm hai mắt hướng trên mặt Dịch Tân, nhưng chỉ là một tòa Tuyết Điêu Dịch Tân.
Cô xem không bao lâu, lại đem điện thoại di động trả lại cho anh, nói nhỏ, "Nó là Dịch Tân trong lòng em."
Vừa mới nói xong, tay đã bị người nọ kịch liệt cầm, cường thế mà nóng rực, "Nó chỉ là một cái Tuyết Điêu, anh mới là người ở tại trước mặt em!"
Cô nhìn anh, mặc anh nắm tay của cô, lại đột nhiên lên tiếng, "Anh có tin duyên phận không?"
Dịch Tân mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, không nói gì, nhưng ánh mắt rừng rực giống như là muốn đem cô hòa tan.
Cô nhìn anh, cười một tiếng, "Em tin."
"Tựa như em từng vẫn cho là, em có thể cùng anh trong biển người mênh mông gặp nhau, mà anh ít nhất có một chút yêu thích em như vậy chính là duyên phận. Anh chưa báo trước cho em, em cũng vậy vẫn cho là anh và em lần đầu tiên gặp nhau, là khi em bị người vây đuổi thì anh xuất hiện, vừa cứu em."
Cô nói xong, trong đôi mắt tràn đầy ý cười, "Không có cô gái nào chưa từng ảo tưởng qua, có một ngày vương tử Bạch Mã của cô tìm đến cô ấy, từ đó vượt cuộc sống qua hạnh phúc vui vẻ."
"Đúng, đây chính là duyên phận của chúng ta." Không nói được tại sao, trong lòng rất sợ, vì vậy, lời nói của anh cũng không khỏi vội vàng, "Coi như lần đầu tiên gặp nhau của anh và em là ở biệt thự Trầm gia, đó cũng là duyên phận. Một năm chỉ có một lần, anh sẽ đi cái thành phố kia, trên ngọn núi kia bái tế mẹ của anh, thậm chí, gặp phải em, cả đời anh cũng chỉ có một lần kia bị thương, lại vừa lúc để cho em gặp phải, giúp anh."
Hai mắt của anh như chim Ưng, chăm chú nhìn cô, mang theo áp lực cường đại, không hề buông lỏng.
Cô cười một tiếng, gật đầu, "Đúng, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là rất khó có được duyên phận. Nhưng em không cho là như vậy, không, nên nói như vậy, em hiểu rõ đó là duyên phận, em chỉ là một mực hoài nghi đó là nghiệt duyên."
Tim của anh, hung hăng chấn động.
Cô nói tiếp, "Hiện tại, ta vô số lần hồi tưởng, giữa chúng ta vốn là có vô số sự đẹp đẽ, tốt đẹp khó có được. Chỉ là mỗi một lần kèm theo tốt đẹp lại luôn là một lần lại một lần hủy bỏ."
"Anh ở trong lúc nguy nan lấy tư thế giống như thần tư xuất hiện, cứu em một khắc kia, em thật sự cho là anh chính là bạch mã hoàng tử trong ảo tưởng của em, nhưng ngay sau đó anh liền buộc em gả cho anh, dùng phương thức tàn khốc như thế, hướng tới em hủy bỏ —— không, không phải là anh; em mang thai, đứa bé thứ nhất, em cho là đứa bé có thể để cho em có lòng tin đối với hôn nhân của chúng ta sự xuất hiện của nó, là trời cao cho em cơ hội, là cơ hội tốt cho chúng ta, lòng em đầy ước ao và mong đợi, nhưng anh lại lập tức rời em đi tìm cô ấy, anh lại hướng tới em phủ nhận, vô tình lại quyết tuyệt."
"Anh tốt với em, em không phải là không biết, anh đối với em dung túng, thậm chí làm rất nhiều chuyện Dịch Tân chưa bao giờ biết làm, em nghĩ, cho dù chúng ta có thật nhiều quá khứ không vui nhưng ít ra anh yêu thích em, rõ ràng như vậy. Một đoạn duyên phận kia trong quá trình không gặp chút quanh co cùng hiểu lầm, chỉ cần trong lòng anh có em, trong lòng em cũng có anh, vậy giữa anh và em đều sẽ liễu rũ hoa cười*." Cô hướng về phía anh cười, lại lắc đầu, "Nhưng là, anh rồi lại lần thứ nhất đem ý nghĩ trong lòng em hủy bỏ."
Lời của cô nói tới chỗ này, không tiếp tục nữa, thế nhưng anh lại biết nàng là vì cái gì. Đứa bé.
Cùng là đứa bé, là giữa cô cùng anh cũng đã không thể khỏi hẳn tổn thương.
Anh há mồm, muốn nói điều gì, lại á khẩu không trả lời được.
Cô nhẹ nhàng cười, "Em thật sự là không biết giữa chúng ta rốt cuộc là vì một bước kia đi nhầm, sau đó, vốn là tốt nhất duyên phận toàn bộ bị em nhận định thành nghiệt duyên. Bây giờ nghĩ lại thật ra thì, đi qua những chuyện này thật sự là duyên phận, không phải nghiệt duyên, chỉ là do em bỏ lỡ. Đi tới bước này, em cũng vậy chỉ có thể tiếp nhận, tất cả đã từng là duyên phận tốt, chúng ta cũng bỏ lỡ, bỏ lỡ, không về được rồi."
Cô vẫn nhẹ nhàng cười nhìn anh rõ ràng gần trong gang tấc, nụ cười kia lại mênh mông xa lạ. Trong lòng anh lo lắng, thấp thỏm kịch liệt, muốn đưa tay ôm chặt cô qua, kéo vào xóa đi nghi ngờ, cả đời không buông ra nữa nhưng giờ khắc này, thế nhưng trong lúc bất chợt anh đã đánh mất tất cả lực lượng, mềm yếu vô lực trước nay chưa từng có.
Sau đó, anh nghe cô nói một câu cuối cùng, "Dịch Tân, chúng ta đã bỏ lỡ, thả em đi thôi."
Dịch atân, thả em đi thôi.
Nửa đêm tiếng chuông gõ vang, ngày thứ hai bắt đầu, cô đối với anh mở miệng.
Không rõ là cái gì cảm thụ.
Lại thấy Tân Hoành ngồi trên mặt tuyết nhìn anh như cũ, anh nhướng mày, "Chớ ngồi, đứng dậy." *
Cô cười đối với anh lắc đầu một cái, "Anh cũng tới ngồi."
Cô đưa tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Trong lòng anh vừa động, đi tới, hướng cô đưa tay, "Quá lạnh, đứng lên!"
Cô cười một tiếng, đặt tay đến lòng bàn tay của anh.
Trong tay của cô lúc này đã khôi phục chút nhiệt độ, vừa chạm vào, cảm giác mềm mại liền theo tay của anh truyền vào trái tim của anh, anh đang muốn khép chặt bàn tay, đem lấy tay cô bao lấy, cô lại nhanh hơn trở tay nắm chặt, đem tay anh cầm lấy. Thân thể anh cứng đờ, cô đã cực nhanh mà dùng lực, kéo anh, ngồi ở bên người cô.
Tâm tình của hắn, trong nháy mắt dễ dàng rất nhiều, cười, "Thế nào, kéo anh xuống là muốn hôn một chút?"
Lại ranh mãnh nói: "Đến đây đi, bản thiếu gia không ngại."
Tân Hoành nhìn anh dùng tay chỉ chỉ môi mình, không nói gì, chỉ là cười đem điện thoại ở trong tay anh cầm lấy.
Trên màn ảnh, trong bóng đêm đầy ánh đèn, cô nhắm hai mắt hướng trên mặt Dịch Tân, nhưng chỉ là một tòa Tuyết Điêu Dịch Tân.
Cô xem không bao lâu, lại đem điện thoại di động trả lại cho anh, nói nhỏ, "Nó là Dịch Tân trong lòng em."
Vừa mới nói xong, tay đã bị người nọ kịch liệt cầm, cường thế mà nóng rực, "Nó chỉ là một cái Tuyết Điêu, anh mới là người ở tại trước mặt em!"
Cô nhìn anh, mặc anh nắm tay của cô, lại đột nhiên lên tiếng, "Anh có tin duyên phận không?"
Dịch Tân mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, không nói gì, nhưng ánh mắt rừng rực giống như là muốn đem cô hòa tan.
Cô nhìn anh, cười một tiếng, "Em tin."
"Tựa như em từng vẫn cho là, em có thể cùng anh trong biển người mênh mông gặp nhau, mà anh ít nhất có một chút yêu thích em như vậy chính là duyên phận. Anh chưa báo trước cho em, em cũng vậy vẫn cho là anh và em lần đầu tiên gặp nhau, là khi em bị người vây đuổi thì anh xuất hiện, vừa cứu em."
Cô nói xong, trong đôi mắt tràn đầy ý cười, "Không có cô gái nào chưa từng ảo tưởng qua, có một ngày vương tử Bạch Mã của cô tìm đến cô ấy, từ đó vượt cuộc sống qua hạnh phúc vui vẻ."
"Đúng, đây chính là duyên phận của chúng ta." Không nói được tại sao, trong lòng rất sợ, vì vậy, lời nói của anh cũng không khỏi vội vàng, "Coi như lần đầu tiên gặp nhau của anh và em là ở biệt thự Trầm gia, đó cũng là duyên phận. Một năm chỉ có một lần, anh sẽ đi cái thành phố kia, trên ngọn núi kia bái tế mẹ của anh, thậm chí, gặp phải em, cả đời anh cũng chỉ có một lần kia bị thương, lại vừa lúc để cho em gặp phải, giúp anh."
Hai mắt của anh như chim Ưng, chăm chú nhìn cô, mang theo áp lực cường đại, không hề buông lỏng.
Cô cười một tiếng, gật đầu, "Đúng, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là rất khó có được duyên phận. Nhưng em không cho là như vậy, không, nên nói như vậy, em hiểu rõ đó là duyên phận, em chỉ là một mực hoài nghi đó là nghiệt duyên."
Tim của anh, hung hăng chấn động.
Cô nói tiếp, "Hiện tại, ta vô số lần hồi tưởng, giữa chúng ta vốn là có vô số sự đẹp đẽ, tốt đẹp khó có được. Chỉ là mỗi một lần kèm theo tốt đẹp lại luôn là một lần lại một lần hủy bỏ."
"Anh ở trong lúc nguy nan lấy tư thế giống như thần tư xuất hiện, cứu em một khắc kia, em thật sự cho là anh chính là bạch mã hoàng tử trong ảo tưởng của em, nhưng ngay sau đó anh liền buộc em gả cho anh, dùng phương thức tàn khốc như thế, hướng tới em hủy bỏ —— không, không phải là anh; em mang thai, đứa bé thứ nhất, em cho là đứa bé có thể để cho em có lòng tin đối với hôn nhân của chúng ta sự xuất hiện của nó, là trời cao cho em cơ hội, là cơ hội tốt cho chúng ta, lòng em đầy ước ao và mong đợi, nhưng anh lại lập tức rời em đi tìm cô ấy, anh lại hướng tới em phủ nhận, vô tình lại quyết tuyệt."
"Anh tốt với em, em không phải là không biết, anh đối với em dung túng, thậm chí làm rất nhiều chuyện Dịch Tân chưa bao giờ biết làm, em nghĩ, cho dù chúng ta có thật nhiều quá khứ không vui nhưng ít ra anh yêu thích em, rõ ràng như vậy. Một đoạn duyên phận kia trong quá trình không gặp chút quanh co cùng hiểu lầm, chỉ cần trong lòng anh có em, trong lòng em cũng có anh, vậy giữa anh và em đều sẽ liễu rũ hoa cười*." Cô hướng về phía anh cười, lại lắc đầu, "Nhưng là, anh rồi lại lần thứ nhất đem ý nghĩ trong lòng em hủy bỏ."
Lời của cô nói tới chỗ này, không tiếp tục nữa, thế nhưng anh lại biết nàng là vì cái gì. Đứa bé.
Cùng là đứa bé, là giữa cô cùng anh cũng đã không thể khỏi hẳn tổn thương.
Anh há mồm, muốn nói điều gì, lại á khẩu không trả lời được.
Cô nhẹ nhàng cười, "Em thật sự là không biết giữa chúng ta rốt cuộc là vì một bước kia đi nhầm, sau đó, vốn là tốt nhất duyên phận toàn bộ bị em nhận định thành nghiệt duyên. Bây giờ nghĩ lại thật ra thì, đi qua những chuyện này thật sự là duyên phận, không phải nghiệt duyên, chỉ là do em bỏ lỡ. Đi tới bước này, em cũng vậy chỉ có thể tiếp nhận, tất cả đã từng là duyên phận tốt, chúng ta cũng bỏ lỡ, bỏ lỡ, không về được rồi."
Cô vẫn nhẹ nhàng cười nhìn anh rõ ràng gần trong gang tấc, nụ cười kia lại mênh mông xa lạ. Trong lòng anh lo lắng, thấp thỏm kịch liệt, muốn đưa tay ôm chặt cô qua, kéo vào xóa đi nghi ngờ, cả đời không buông ra nữa nhưng giờ khắc này, thế nhưng trong lúc bất chợt anh đã đánh mất tất cả lực lượng, mềm yếu vô lực trước nay chưa từng có.
Sau đó, anh nghe cô nói một câu cuối cùng, "Dịch Tân, chúng ta đã bỏ lỡ, thả em đi thôi."
Dịch atân, thả em đi thôi.
Nửa đêm tiếng chuông gõ vang, ngày thứ hai bắt đầu, cô đối với anh mở miệng.