Chương : 217
Cho đến phía dưới đột nhiên chợt lạnh, có ngón tay hơi lạnh mơn trớn. . .
Đột nhiên cô mở mắt ra, trong nháy mắt, rốt cuộc tránh thoát ra khỏi mảnh hỗn độn này.
Hung hăng dùng sức, liền đem người đàn ông đẩy ra.
Dịch tân đã động tình liền buông lỏng đối với cô, nhất thời không phòng bị, liền bị đẩy ra. *
Tân Hoành áo xốc xếch, trên người nhếch nhác, cô lảo đảo lui mấy bước, cách anh xa hơn, trầm giọng nói, "Cút!"
Một chữ, trong lòng Dịch Tân đột nhiên co rút đau đớn, theo bản năng tiến lại gần cô.
Cô nhanh hơn cuống quít dọc theo vách tường hướng bên cạnh bước vài bước, cặp mắt phòng bị nhìn anh ở phía trước, "Không nên tới!"
"Dịch Tân,tôikhông muốn nhìn thấy anh, đời này cũng không muốn, thậm chí chỉ là nghe thấy têncủaanh cũng làm chotôichán ghét! Anh đi đi."
Dịch Tân bị cô khiển trách, ánh mắt bỗng chốc tối lại, tay nắm thật chặt quả đấm, hình như muốn bất chấp tất cả tiến lên, cuối cùng, lại chỉ nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Anh liền ở trước mặt em, tùy em chán ghét anh thế nào, muốn đánh hay bất luận là cái gì, cũng có thể."
Cô cười lạnh, từng ngón tay hướng ngoài cửa chỉ, "Cút!"
Âm thanhcủacô lãnh khốc lại bén nhọn, lúc trời sáng cô đã ngầm hạ quyết tâm, trong phòng, anh không biết vì sao sao không có mở đèn. Lúc này, ánh mắt nhìn xuống, tất cả đều là đen tối không rõ, chỉ có ánh mắt cô bén nhọn nhìn tới đây, đâm thẳng vào máu thịt.
Cô không muốn gặp anh, anh biết. Cái nhận thức, anh nghĩ, nhất định anh không thể yếu so với cô.
Chỉ là lúc nhận được điện thoạicủaDịch Phong Nghiêucủathì tâm cuồng loạn rồi, không thể khống chế.
"Người phụ nữcủacậu, ở bên ngoài bệnh viện ngơ ngác đứng hơn 20 phút, gió lớn như vậy, cô ấy cũng không sợ, chính là không chịu vào bệnh viện. Kết quả đành thành đợi Nghê tranh ra ngoài, hai người giao chiến, Nghê Tranh thảm bại."
Cho dù chỉ là đứng ở cửa bệnh viện, vậy ít nhất cũng biểu hiện, cô cũng không phải không muốn gặp anh. Đứng hơn 20 phút, tâm tìnhcủacô nên phức tạp lại mâu thuẫn, nếu như khi đó, ra bệnh viện trước mắt cô chính là anh, vậy có phải hay không, cự ly giữa anh và cô rốt cuộc vượt qua?
Cô và Nghê Tranh giao chiến, mà không phải thối lui, vừa hay nói rõ, thật ra thì cô đối với anh, ít nhất không phải như cô biểu hiện?
Nhưng anh thả cô, tình cảmcủacô, cho tới bây giờ ẩn nhẫn, thỉnh thoảng có thể có lộ ra một chút, thật chỉ là một chút, danh xứng với thực. Anh cũng không mong đợi cô có thể đi bao xa, anh chỉ hi vọng, cô có thể bước ra một bước nho nhỏ, bất luận nhỏ thế nào, chỉ cần cô bước ra, còn sót lại gì anh cũng có thể hoàn thành.
Cho nên, trong một nháy mắt kia, anh mừng rỡ như điên, liền thò tay đem kim tiêm trên tay nhổ hết, một đường chạy như bay đến tìm cô.
Dọc theo đường đi, tất cả ý niệm chỉ là, ôm thật chặt cô vào ngực, ôm cô, hôn cô, yêu cô.
Sau đó, anh cũng làm như vậy, duy nhất không ngờ tới chỉ là, cô đối với anh chán ghét, so với anh nghĩ sâu đến muốn khắc cốt.
Giờ phút này ánh mắt cô bài xích, anh vừa sợ hãi, lại không thể tiếp nhận.
Nhiều hơn vẫn không thể tiếp nhận. Anh nghĩ cứ như vậy bất chấp tất cả tiến lên đi, không để ý ý nguyệncủacô, chỉ theo timcủamình, đối với cô bừa bãi thương yêu, chỉ cần cô còn có thể cùng với anh. . . Là tốt rồi.
Nhưng lúc này trên mặt cô tràn đầy bi thương thảm thiết; trên mặt, nước mắt vẫn còn. Vì vậy, anh liền không còn có biện pháp, đi làm chuyện để cho cô đau hơn.
Cắn răng, anh nhẹ giọng nói, "Được, anh đi."
****
Lúc anh rời đi, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người cô, khổ sở cũng không làm gì, cô cũng không xa lạ.
Xa lạ chỉ là, ánh mắt nhìn anh như thế
Như đem anh xua đuổi đi, giống như nhìn thấy thứ gì ghê tởm, đối với anh có phải quá tàn nhẫn hay không?
Anh đau, cô biết; nhưng có phải chỉ có anh đau không?
Cô đau, cô cũng biết; vậy mà, thứ cô không biết là, cô sẽ hối hận sao?
Tân Hoành đóng chặt mắt lại, bên tai nghe được âm thanh cửa chống trộm bị người đóng lại, cả người cô không khỏi run lên. Rồi sau đó, thân thể mềm nhũn, dọc theo vách tường trượt trên đất.
Đem thân thể cuộn thành một đoàn, mặt vùi sâu vào đầu gối. Rốt cuộc ô ô khóc lên.
Bên tai, âm thanhcủangười kia, vẫn còn ở đó. Bỏ đi tất cả cường thế cùng lười biếng, trong tiếng nói tất cả đều là vô tận đau lòng cùng bất đắc dĩ, hèn mọn gần như cầu xin.
"Tân Hoành, để cho anh cùng em ở cùng nhau, có được hay không? Nếu như không thể như trước, như vậy ít nhất, không cần bài xích anh tới gặp em. . ."
"Emmuốn cái gì anhđều có thể cho em, chỉ cần em nói, anh nhất định cho em, thậm chí là tự do. Chỉ cần em có thể để cho anh ngày ngày nhìn em, nhìn em luôn ở trong tầm mắt anh. . ."
"Tân Hoành, tha thứ cho anh. . ."
. . . . . .
Còn nữa, từ khi cùng anh quen biết, vốn là trí nhớ có chút bình thản, giờ khắc này cũng thừa dịp mãnh liệt trào ra ngoài.
Về Tuyết Điêu, cô chỉ nói cho anh biết, bộ dáng Dịch Tân trong lòng cô, nhưng không có nói cho anh biết, là một đêm kia, cô bị người vây đuổi thì anh như một vị thần đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ. Ở trong góc tối âm u, vào lúc cô cùng đường, anh bằng ánh sáng chói đi vào tính mạngcủacô.
Lui về phía sau, anh và cuộc sốngcủacô, cho dù đầy những hiểu lầm cùng đau khổ, cô cũng chưa từng quên đêm hôm đó chính anh.
Phong Dương nói, anh đối với cô, cẩn thận; thật ra thì, cô đối với anh, cảm giác không phải là vậy?
Vậy mà, rõ ràng hai người đều cẩn thận như vậy, cẩn thận cùng sợ mất đi, sao hôm nay còn đi tới bước này?
Cùng Nghê Tranh nói, nếu như Dịch Tân thật yêu cô ta, sớm đã không còn chuyện gìcủaTân Hoành.
Cô không biết lúc ấy nói ra những lời nói này, rốt cuộc là trong lòng nghĩ gì, là sợ hãi hay là tự hào?
Trong đầu, lần nữa loé sáng lại ánh mắt Dịch Tân trước khi rời đi vì vậy, thân mình thẳng tắp đang khe khẽ run rẩy.
Rồi sau đó, trong nháy mắt, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, đỡ tường đứng dậy. Đứng dậy quá nhamh, có chút chóng mặt, cô không để ý, lảo đảoliền hướng phía cửa chạy đi.
Vội vàng mở cửa, cô nghĩ, nếu như giờ khắc này, cô không gọi anh lại, cô sẽ hối hận.
Mới vừa bước ra cửa nhà, ngang hông căng thẳng, thân thể đã bị người ôm thật chặt vào trong ngực.
Đột nhiên cô mở mắt ra, trong nháy mắt, rốt cuộc tránh thoát ra khỏi mảnh hỗn độn này.
Hung hăng dùng sức, liền đem người đàn ông đẩy ra.
Dịch tân đã động tình liền buông lỏng đối với cô, nhất thời không phòng bị, liền bị đẩy ra. *
Tân Hoành áo xốc xếch, trên người nhếch nhác, cô lảo đảo lui mấy bước, cách anh xa hơn, trầm giọng nói, "Cút!"
Một chữ, trong lòng Dịch Tân đột nhiên co rút đau đớn, theo bản năng tiến lại gần cô.
Cô nhanh hơn cuống quít dọc theo vách tường hướng bên cạnh bước vài bước, cặp mắt phòng bị nhìn anh ở phía trước, "Không nên tới!"
"Dịch Tân,tôikhông muốn nhìn thấy anh, đời này cũng không muốn, thậm chí chỉ là nghe thấy têncủaanh cũng làm chotôichán ghét! Anh đi đi."
Dịch Tân bị cô khiển trách, ánh mắt bỗng chốc tối lại, tay nắm thật chặt quả đấm, hình như muốn bất chấp tất cả tiến lên, cuối cùng, lại chỉ nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Anh liền ở trước mặt em, tùy em chán ghét anh thế nào, muốn đánh hay bất luận là cái gì, cũng có thể."
Cô cười lạnh, từng ngón tay hướng ngoài cửa chỉ, "Cút!"
Âm thanhcủacô lãnh khốc lại bén nhọn, lúc trời sáng cô đã ngầm hạ quyết tâm, trong phòng, anh không biết vì sao sao không có mở đèn. Lúc này, ánh mắt nhìn xuống, tất cả đều là đen tối không rõ, chỉ có ánh mắt cô bén nhọn nhìn tới đây, đâm thẳng vào máu thịt.
Cô không muốn gặp anh, anh biết. Cái nhận thức, anh nghĩ, nhất định anh không thể yếu so với cô.
Chỉ là lúc nhận được điện thoạicủaDịch Phong Nghiêucủathì tâm cuồng loạn rồi, không thể khống chế.
"Người phụ nữcủacậu, ở bên ngoài bệnh viện ngơ ngác đứng hơn 20 phút, gió lớn như vậy, cô ấy cũng không sợ, chính là không chịu vào bệnh viện. Kết quả đành thành đợi Nghê tranh ra ngoài, hai người giao chiến, Nghê Tranh thảm bại."
Cho dù chỉ là đứng ở cửa bệnh viện, vậy ít nhất cũng biểu hiện, cô cũng không phải không muốn gặp anh. Đứng hơn 20 phút, tâm tìnhcủacô nên phức tạp lại mâu thuẫn, nếu như khi đó, ra bệnh viện trước mắt cô chính là anh, vậy có phải hay không, cự ly giữa anh và cô rốt cuộc vượt qua?
Cô và Nghê Tranh giao chiến, mà không phải thối lui, vừa hay nói rõ, thật ra thì cô đối với anh, ít nhất không phải như cô biểu hiện?
Nhưng anh thả cô, tình cảmcủacô, cho tới bây giờ ẩn nhẫn, thỉnh thoảng có thể có lộ ra một chút, thật chỉ là một chút, danh xứng với thực. Anh cũng không mong đợi cô có thể đi bao xa, anh chỉ hi vọng, cô có thể bước ra một bước nho nhỏ, bất luận nhỏ thế nào, chỉ cần cô bước ra, còn sót lại gì anh cũng có thể hoàn thành.
Cho nên, trong một nháy mắt kia, anh mừng rỡ như điên, liền thò tay đem kim tiêm trên tay nhổ hết, một đường chạy như bay đến tìm cô.
Dọc theo đường đi, tất cả ý niệm chỉ là, ôm thật chặt cô vào ngực, ôm cô, hôn cô, yêu cô.
Sau đó, anh cũng làm như vậy, duy nhất không ngờ tới chỉ là, cô đối với anh chán ghét, so với anh nghĩ sâu đến muốn khắc cốt.
Giờ phút này ánh mắt cô bài xích, anh vừa sợ hãi, lại không thể tiếp nhận.
Nhiều hơn vẫn không thể tiếp nhận. Anh nghĩ cứ như vậy bất chấp tất cả tiến lên đi, không để ý ý nguyệncủacô, chỉ theo timcủamình, đối với cô bừa bãi thương yêu, chỉ cần cô còn có thể cùng với anh. . . Là tốt rồi.
Nhưng lúc này trên mặt cô tràn đầy bi thương thảm thiết; trên mặt, nước mắt vẫn còn. Vì vậy, anh liền không còn có biện pháp, đi làm chuyện để cho cô đau hơn.
Cắn răng, anh nhẹ giọng nói, "Được, anh đi."
****
Lúc anh rời đi, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người cô, khổ sở cũng không làm gì, cô cũng không xa lạ.
Xa lạ chỉ là, ánh mắt nhìn anh như thế
Như đem anh xua đuổi đi, giống như nhìn thấy thứ gì ghê tởm, đối với anh có phải quá tàn nhẫn hay không?
Anh đau, cô biết; nhưng có phải chỉ có anh đau không?
Cô đau, cô cũng biết; vậy mà, thứ cô không biết là, cô sẽ hối hận sao?
Tân Hoành đóng chặt mắt lại, bên tai nghe được âm thanh cửa chống trộm bị người đóng lại, cả người cô không khỏi run lên. Rồi sau đó, thân thể mềm nhũn, dọc theo vách tường trượt trên đất.
Đem thân thể cuộn thành một đoàn, mặt vùi sâu vào đầu gối. Rốt cuộc ô ô khóc lên.
Bên tai, âm thanhcủangười kia, vẫn còn ở đó. Bỏ đi tất cả cường thế cùng lười biếng, trong tiếng nói tất cả đều là vô tận đau lòng cùng bất đắc dĩ, hèn mọn gần như cầu xin.
"Tân Hoành, để cho anh cùng em ở cùng nhau, có được hay không? Nếu như không thể như trước, như vậy ít nhất, không cần bài xích anh tới gặp em. . ."
"Emmuốn cái gì anhđều có thể cho em, chỉ cần em nói, anh nhất định cho em, thậm chí là tự do. Chỉ cần em có thể để cho anh ngày ngày nhìn em, nhìn em luôn ở trong tầm mắt anh. . ."
"Tân Hoành, tha thứ cho anh. . ."
. . . . . .
Còn nữa, từ khi cùng anh quen biết, vốn là trí nhớ có chút bình thản, giờ khắc này cũng thừa dịp mãnh liệt trào ra ngoài.
Về Tuyết Điêu, cô chỉ nói cho anh biết, bộ dáng Dịch Tân trong lòng cô, nhưng không có nói cho anh biết, là một đêm kia, cô bị người vây đuổi thì anh như một vị thần đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ. Ở trong góc tối âm u, vào lúc cô cùng đường, anh bằng ánh sáng chói đi vào tính mạngcủacô.
Lui về phía sau, anh và cuộc sốngcủacô, cho dù đầy những hiểu lầm cùng đau khổ, cô cũng chưa từng quên đêm hôm đó chính anh.
Phong Dương nói, anh đối với cô, cẩn thận; thật ra thì, cô đối với anh, cảm giác không phải là vậy?
Vậy mà, rõ ràng hai người đều cẩn thận như vậy, cẩn thận cùng sợ mất đi, sao hôm nay còn đi tới bước này?
Cùng Nghê Tranh nói, nếu như Dịch Tân thật yêu cô ta, sớm đã không còn chuyện gìcủaTân Hoành.
Cô không biết lúc ấy nói ra những lời nói này, rốt cuộc là trong lòng nghĩ gì, là sợ hãi hay là tự hào?
Trong đầu, lần nữa loé sáng lại ánh mắt Dịch Tân trước khi rời đi vì vậy, thân mình thẳng tắp đang khe khẽ run rẩy.
Rồi sau đó, trong nháy mắt, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, đỡ tường đứng dậy. Đứng dậy quá nhamh, có chút chóng mặt, cô không để ý, lảo đảoliền hướng phía cửa chạy đi.
Vội vàng mở cửa, cô nghĩ, nếu như giờ khắc này, cô không gọi anh lại, cô sẽ hối hận.
Mới vừa bước ra cửa nhà, ngang hông căng thẳng, thân thể đã bị người ôm thật chặt vào trong ngực.