Chương : 221
Edit: Tiểu Du
Là tình yêu của anh quá mãnh liệt. Mãnh liệt đến nỗi mất đi lý trí, không chịu suy nghĩ cho cô, khiến cô chịu nhiều khổ sở không đáng.
Anh luôn cho rằng cô không thể thừa nhận chuyện đứa bé, liền dùng hết mọi cách dời đi. Thế nhưng anh lại xem nhẹ, thương tổn anh gây ra cho cô so với đứa bé còn gấp rất nhiều lần.
Anh chăm chú nhìn khuôn mặt cô, thở dài, "Xin lỗi, Tân Hoành. Tha thứ cho anh, sau này, sẽ không còn chuyện như thế nữa ."
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, "Em hãy kiên trì, để anh từ từ học được cách yêu em cho thật tốt, có được không?"
"Vậy em phải đợi bao lâu?" Cô hỏi.
Thân thể anh cứng ngắc, nói, "Sẽ không quá lâu."
"Sẽ không quá lâu? Ý anh là rất lâu?"
Anh không biết nói gì.
Cô nói, "Em rất kiên trì. Lâu một chút không có vấn đề gì. Nhưng khả năng chịu đựng củaem rất kém. Cho nên, anh không thể đối xử với em quá tệ."
Cả người anh chấn động, nhịn không được mà bật cười.
Hướng trên mặt cô hung hăng hôn hai cái, anh lớn tiếng nói, "Được, anh nhất định sẽ yêu thương em thật tốt."
*
Trong lúc Dịch Tân và Tân Hoành hơn nửa đêm quay trở lại phòng bệnh, Phong Dương suốt đêm tức giận với Nguyên Thâm.
"Tình huống của Dịch Tân cậu không phải là không biết. Trước giờ anh ta vẫn không chịu phối hợp, không chịu uống thuốc, có đánh anh ta thì anh ta cũng nhất quyết không chịu truyền nước biển. Anh ta ở bệnh viện hai ngày, bệnh tình chỉ có nặng thêm, vậy mà cậu vẫn cho anh ta xuất viện."
"Cậu đang nghĩ tôi có thể hồi sinh cậu ta hay là cho rằng Dịch Tân là người bất tử vậy?"
Từ nãy đến giờ, Nguyên Thâm vẫn cúi đầu. Lúc này nghe thấy động tĩnh, liền nhìn ra ngoài cửa. Phong Dương theo tầm mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy Dịch Tân ôm ngang thắt lưngcủa Tân Hoành đứng ở cửa. Ánh đèn hạ xuống. Anh cười cười, giống như một chú mèo con đang ăn vụng.
Phong Dương tầm mắt rơi vào gương mặt ửng đỏ Tân Hoành, cười, "A, thì ra phải đi tìm đúng người mới có thể hồi sinh cậu ta được."
Bị Phong Dương trêu chọc, Tân Hoành càng cảm thấy mất tự nhiên. Bàn tay đang đặt ở hông cô lại nắm thật chặt. , "Này, người ta đang khen em kìa."
Tân Hoành giận dỗi quay đầu nhìn hắn, "Khen cái đầu anh!"
Dịch Tân cười, trong lòng rung động. Không để ý đến những người xung quanh, cúi đầu liền hướng trên mặt cô hôn xuống.
Tân Hoành quýnh lên. Anh đang nghĩ rằng nơi này chỉ có hai người bọn họ sao? ! Có người nhìn. . .
Quả nhiên, lập tức liền có một tiếng trêu chọc, "A, khổ nhục kế quả nhiên là vạn năng nha!"
Lời này không phải Phong Dương nói, đương nhiên, càng không thể nào là Nguyên Thâm nói. Thanh âm từ ngoài cửa truyền đến. Tân Hoành quay đầu, thấy Tang Nhuế lúc này đang ôm tay tựa ở cạnh cửa, lười biếng nhìn bọn họ.
Tân Hoành thẹn đến đỏ mặt, liếc mắt nhìn Dịch Tân, xấu hổ cười với Tang Nhuế.
Tang Nhuế chuyển động đôi mắt đẹp, hừ khẽ, "Cậu xấu hổ gì chứ? Nên xấu hổ chính là tên cầm thú bên kia mới phải!"
"Mỹ nhân kế, anh hùng cứu mỹ nhân, khổ nhục kế, kế gì có thể sử dụng được, anh ta đều không hề giữ lại mà dùng hết với cậu rồi."
Mở đầu câu chuyện đã xong, lại tiếp tục nói, "Nhưng mà, mặc dù cậu bị tính kế, nhưng cậu đối xử với chúng tôi như thế đã là rất tốt rồi. Ít nhất tên bạo quân này còn nguyện ý ngọt ngào với cậu. Chứ đối với chúng tôi, cho tới bây giờ anh ta lúc nào cũng chỉ có gây khó dễ, áp lực mà thôi."
Tang Nhuế nói xong, đến gần Tân Hoành, bỗng nhiên mặt giãn ra, thành khẩn nói, "Tân Hoành, cậu có thể trở về, thật tốt quá."
Tân Hoành chân mày khẽ cau lại, "Cho nên, kết hợp ý tứ mấy câu trước của cậu, tớ có thể cho rằng là cậu cảm thấy hiện tại có tớ ngăn ở trước họng súng, rất tốt?"
Tang Nhuế suy nghĩ một chút, nói, "Đây chẳng qua chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân."
"Quan trọng là, tớ hi vọng cậu sẽ vui vẻ."
Tân Hoành mỉm cười, gật đầu.
Kỳ thực, tất cả mọi người đều nhìn ra, nếu như cô không ở bên cạnh anh, hẳn sẽ không vui vẻ.
Phong Dương truyền nước biển cho Dịch Tân. Sau đó, trừ Tân Hoành bị Dịch Tân bắt ở lại, những người khác đều phải về nhà đi ngủ.
Tân Hoành ngồi trên chiếc ghế tựa cạnh giường, tiện tay lấy một quả táo từ giỏ trái cây lên gọt. Dịch Tân vẫn chăm chú nhìn cô. Thấy cô gọt xong, không chút do dự liền ăn.
Anh hừ lạnh, "Em thật đúng là không chịu nhường nhịn anh."
Cô nhìn anh cười, "Anh cũng chưa một lần nhường nhịn em nha."
"Giọng điệu của em như vậy, em là giận anh không nhường nhịn anh sao?"
Tân Hoành dịch chuyển tròng mắt, nói, "Cũng không phải quá giận, chỉ là anh quả thật có thể nhường nhịn em, nhưng anh lại không. Thí dụ như, anh nằm viện như thế này cũng đâu cần phải ép em ở lại đây với anh chứ!"
"Ép em?"
Tân Hoành nhún vai, "Tình huống của em bây giờ, có thể nói là do anh ép em đó. Phải biết, lúc này vốn là anh nên cẩn thận dỗ em, anh bị bệnh như vậy thì phải dưỡng bệnh cho tốt, hết bệnh với tốc độ nhanh nhất thì mới có thể yêu em cho thật tốt chứ. Anh ngược lại, cầm chân em như vậy, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã rồi."
Dịch Tân nghe được nhíu mày, nhíu rất lâu, bỗng nhiên nói, "Nếu như em đã nói là em bị cưỡng ép, vậy thì em hãy ngoan ngoãn cam chịu đi."
Khóe môi Tân Hoành nhếch lên, hoàn toàn không có lời nào để nói.
Nhưng những lời anh vừa nói cô thấy quả thật không sai. Khuya như thế này, nếu như anh lập tức đồng ý để cô rời khỏi đây, cô cũng sẽ không yên lòng.
Chỉ là, cô sẽ không nói cho anh biết suy nghĩ của cô. Cô dù bận vẫn ung dung ăn táo, sau đó đứng dậy đi vào toilet rửa tay. Khi trở về, Dịch Tân vẫn mở đôi mắt đẹp nhìn nàng. Lúc này, anh bỗng nhiên nói, "Đã muộn rồi. Chúng ta đi ngủ."
Cô nhìn vào chiếc kim tiêm đang cắm vào tay anh, vô ý thức nói, "Anh ngủ đi. Em sẽ thức suốt đêm chăm sóc anh."
Thoáng chốc, ánh mắt của anh bỗng nhiên u ám, hạ giọng, "Đi ngủ, không cần em phải ngồi đây. Đến giờ tự nhiên sẽ có người vào đây chăm sóc anh."
Chiếc giường trong gian phòng bệnh này tính ra cũng rất rộng rãi, ngủ hai người thật sự không có vấn đề. Trước đây cô và anh. . . Chợt cô nhớ tới buổi tối hôm đó, cũng là tại gian trong phòng bệnh này, trên chiếc giường này, cô dụ dỗ anh.
Bỗng nhiên, cô cười, lắc lắc đầu. Kỳ thật, cho dù những hồi ức đó rất đau khổ, thì cô cũng không quá khó chịu khi nhớ lại những hồi ức đó.
Dịch Tân thấy gương mặt cô tâm tình phức tạp, trong lòng khẽ rung động, nhớ tới những hồi ức giữa anh và cô. Kí ức này đối với anh là những kí ức tốt đẹp. Thế nhưng, với cô, hẳn vẫn sẽ là sự dây dưa khó chịu.
Là tình yêu của anh quá mãnh liệt. Mãnh liệt đến nỗi mất đi lý trí, không chịu suy nghĩ cho cô, khiến cô chịu nhiều khổ sở không đáng.
Anh luôn cho rằng cô không thể thừa nhận chuyện đứa bé, liền dùng hết mọi cách dời đi. Thế nhưng anh lại xem nhẹ, thương tổn anh gây ra cho cô so với đứa bé còn gấp rất nhiều lần.
Anh chăm chú nhìn khuôn mặt cô, thở dài, "Xin lỗi, Tân Hoành. Tha thứ cho anh, sau này, sẽ không còn chuyện như thế nữa ."
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, "Em hãy kiên trì, để anh từ từ học được cách yêu em cho thật tốt, có được không?"
"Vậy em phải đợi bao lâu?" Cô hỏi.
Thân thể anh cứng ngắc, nói, "Sẽ không quá lâu."
"Sẽ không quá lâu? Ý anh là rất lâu?"
Anh không biết nói gì.
Cô nói, "Em rất kiên trì. Lâu một chút không có vấn đề gì. Nhưng khả năng chịu đựng củaem rất kém. Cho nên, anh không thể đối xử với em quá tệ."
Cả người anh chấn động, nhịn không được mà bật cười.
Hướng trên mặt cô hung hăng hôn hai cái, anh lớn tiếng nói, "Được, anh nhất định sẽ yêu thương em thật tốt."
*
Trong lúc Dịch Tân và Tân Hoành hơn nửa đêm quay trở lại phòng bệnh, Phong Dương suốt đêm tức giận với Nguyên Thâm.
"Tình huống của Dịch Tân cậu không phải là không biết. Trước giờ anh ta vẫn không chịu phối hợp, không chịu uống thuốc, có đánh anh ta thì anh ta cũng nhất quyết không chịu truyền nước biển. Anh ta ở bệnh viện hai ngày, bệnh tình chỉ có nặng thêm, vậy mà cậu vẫn cho anh ta xuất viện."
"Cậu đang nghĩ tôi có thể hồi sinh cậu ta hay là cho rằng Dịch Tân là người bất tử vậy?"
Từ nãy đến giờ, Nguyên Thâm vẫn cúi đầu. Lúc này nghe thấy động tĩnh, liền nhìn ra ngoài cửa. Phong Dương theo tầm mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy Dịch Tân ôm ngang thắt lưngcủa Tân Hoành đứng ở cửa. Ánh đèn hạ xuống. Anh cười cười, giống như một chú mèo con đang ăn vụng.
Phong Dương tầm mắt rơi vào gương mặt ửng đỏ Tân Hoành, cười, "A, thì ra phải đi tìm đúng người mới có thể hồi sinh cậu ta được."
Bị Phong Dương trêu chọc, Tân Hoành càng cảm thấy mất tự nhiên. Bàn tay đang đặt ở hông cô lại nắm thật chặt. , "Này, người ta đang khen em kìa."
Tân Hoành giận dỗi quay đầu nhìn hắn, "Khen cái đầu anh!"
Dịch Tân cười, trong lòng rung động. Không để ý đến những người xung quanh, cúi đầu liền hướng trên mặt cô hôn xuống.
Tân Hoành quýnh lên. Anh đang nghĩ rằng nơi này chỉ có hai người bọn họ sao? ! Có người nhìn. . .
Quả nhiên, lập tức liền có một tiếng trêu chọc, "A, khổ nhục kế quả nhiên là vạn năng nha!"
Lời này không phải Phong Dương nói, đương nhiên, càng không thể nào là Nguyên Thâm nói. Thanh âm từ ngoài cửa truyền đến. Tân Hoành quay đầu, thấy Tang Nhuế lúc này đang ôm tay tựa ở cạnh cửa, lười biếng nhìn bọn họ.
Tân Hoành thẹn đến đỏ mặt, liếc mắt nhìn Dịch Tân, xấu hổ cười với Tang Nhuế.
Tang Nhuế chuyển động đôi mắt đẹp, hừ khẽ, "Cậu xấu hổ gì chứ? Nên xấu hổ chính là tên cầm thú bên kia mới phải!"
"Mỹ nhân kế, anh hùng cứu mỹ nhân, khổ nhục kế, kế gì có thể sử dụng được, anh ta đều không hề giữ lại mà dùng hết với cậu rồi."
Mở đầu câu chuyện đã xong, lại tiếp tục nói, "Nhưng mà, mặc dù cậu bị tính kế, nhưng cậu đối xử với chúng tôi như thế đã là rất tốt rồi. Ít nhất tên bạo quân này còn nguyện ý ngọt ngào với cậu. Chứ đối với chúng tôi, cho tới bây giờ anh ta lúc nào cũng chỉ có gây khó dễ, áp lực mà thôi."
Tang Nhuế nói xong, đến gần Tân Hoành, bỗng nhiên mặt giãn ra, thành khẩn nói, "Tân Hoành, cậu có thể trở về, thật tốt quá."
Tân Hoành chân mày khẽ cau lại, "Cho nên, kết hợp ý tứ mấy câu trước của cậu, tớ có thể cho rằng là cậu cảm thấy hiện tại có tớ ngăn ở trước họng súng, rất tốt?"
Tang Nhuế suy nghĩ một chút, nói, "Đây chẳng qua chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân."
"Quan trọng là, tớ hi vọng cậu sẽ vui vẻ."
Tân Hoành mỉm cười, gật đầu.
Kỳ thực, tất cả mọi người đều nhìn ra, nếu như cô không ở bên cạnh anh, hẳn sẽ không vui vẻ.
Phong Dương truyền nước biển cho Dịch Tân. Sau đó, trừ Tân Hoành bị Dịch Tân bắt ở lại, những người khác đều phải về nhà đi ngủ.
Tân Hoành ngồi trên chiếc ghế tựa cạnh giường, tiện tay lấy một quả táo từ giỏ trái cây lên gọt. Dịch Tân vẫn chăm chú nhìn cô. Thấy cô gọt xong, không chút do dự liền ăn.
Anh hừ lạnh, "Em thật đúng là không chịu nhường nhịn anh."
Cô nhìn anh cười, "Anh cũng chưa một lần nhường nhịn em nha."
"Giọng điệu của em như vậy, em là giận anh không nhường nhịn anh sao?"
Tân Hoành dịch chuyển tròng mắt, nói, "Cũng không phải quá giận, chỉ là anh quả thật có thể nhường nhịn em, nhưng anh lại không. Thí dụ như, anh nằm viện như thế này cũng đâu cần phải ép em ở lại đây với anh chứ!"
"Ép em?"
Tân Hoành nhún vai, "Tình huống của em bây giờ, có thể nói là do anh ép em đó. Phải biết, lúc này vốn là anh nên cẩn thận dỗ em, anh bị bệnh như vậy thì phải dưỡng bệnh cho tốt, hết bệnh với tốc độ nhanh nhất thì mới có thể yêu em cho thật tốt chứ. Anh ngược lại, cầm chân em như vậy, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã rồi."
Dịch Tân nghe được nhíu mày, nhíu rất lâu, bỗng nhiên nói, "Nếu như em đã nói là em bị cưỡng ép, vậy thì em hãy ngoan ngoãn cam chịu đi."
Khóe môi Tân Hoành nhếch lên, hoàn toàn không có lời nào để nói.
Nhưng những lời anh vừa nói cô thấy quả thật không sai. Khuya như thế này, nếu như anh lập tức đồng ý để cô rời khỏi đây, cô cũng sẽ không yên lòng.
Chỉ là, cô sẽ không nói cho anh biết suy nghĩ của cô. Cô dù bận vẫn ung dung ăn táo, sau đó đứng dậy đi vào toilet rửa tay. Khi trở về, Dịch Tân vẫn mở đôi mắt đẹp nhìn nàng. Lúc này, anh bỗng nhiên nói, "Đã muộn rồi. Chúng ta đi ngủ."
Cô nhìn vào chiếc kim tiêm đang cắm vào tay anh, vô ý thức nói, "Anh ngủ đi. Em sẽ thức suốt đêm chăm sóc anh."
Thoáng chốc, ánh mắt của anh bỗng nhiên u ám, hạ giọng, "Đi ngủ, không cần em phải ngồi đây. Đến giờ tự nhiên sẽ có người vào đây chăm sóc anh."
Chiếc giường trong gian phòng bệnh này tính ra cũng rất rộng rãi, ngủ hai người thật sự không có vấn đề. Trước đây cô và anh. . . Chợt cô nhớ tới buổi tối hôm đó, cũng là tại gian trong phòng bệnh này, trên chiếc giường này, cô dụ dỗ anh.
Bỗng nhiên, cô cười, lắc lắc đầu. Kỳ thật, cho dù những hồi ức đó rất đau khổ, thì cô cũng không quá khó chịu khi nhớ lại những hồi ức đó.
Dịch Tân thấy gương mặt cô tâm tình phức tạp, trong lòng khẽ rung động, nhớ tới những hồi ức giữa anh và cô. Kí ức này đối với anh là những kí ức tốt đẹp. Thế nhưng, với cô, hẳn vẫn sẽ là sự dây dưa khó chịu.