Chương : 225
Lúc Dịch Tân chở Tân Hoành đến nơi, nhẹ nhàng liếc mắt trước mắt cao ốc, khẽ hỏi, “Ở đây?”
Tân Hoành với hắn đột nhiên không thèm cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, vẫn là gật đầu, “Ừ. Em phỏng vấn tổng cộng hai chỗ, chỉ có chỗ này không bị người ta từ chối, hẳn là nó rồi.”
Dịch Tân trong mắt tiếc hận, “Công ty này đáng ra em phải loại nó đầu tiên, không cần vào phỏng vấn. Có điều, lúc này nêu em quyết định làm như vậy thì vẫn chưa muộn đâu.”
Tân Hoành ngẩn người, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, u oán ngẩng đầu nhìn anh, bất đắc dĩ than nhẹ, “Ánh mắt của anh không thể lương thiện hơn một chút sao? Cần gì phải nói những lời ác độc với em như vậy?Làm như vậy anh thấy thoải mái lắm sao?”
Dịch Tân cười, cười đến có chút bất đắc dĩ, “Anh cũng không còn cách nào khác. Em phải biết, đối với em, anh lúc nào cũng muốn ngừng mà không được, hoàn toàn khống chế không được chính mình. Về chuyện có thoải mái hay không, có lẽ làm vậy sẽ khiến anh vui vẻ hơn.”
Tân Hoành nhếch nhếch khóe môi, không nói gì.
Dịch Tân ôm chầm vai cô, “Được rồi, anh sẽ cùng em vượt qua khó khăn. Bây giờ en có thể đi vào, dũng cảm cự tuyệt bọn họ, sau đó chúng ta về nhà.”
Cô liếc mắt nhìn anh, bất đắc dĩ lại u oán.
Hai người đi vào phòng khách, vốn dĩ muốn đợi thang máy. Chỉ là, lúc thang máy dừng lại, cánh cửa bằng kim loại mở ra, thình lình xuất hiện gương mặt thẹn quá hóa giận làm cho hai người đều là cả kinh.
Nam nhân trong thang máy tựa hồ cũng không ngờ rằng lại chạm mặt ngoài ý muốn như vậy, vốn dĩ gương mặt nhuộm đỏ vì giận dữ, lúc này rõ ràng cứng đờ, sau đó, lại dần dần chuyển sắc. Tướng mạo của anh vốn là nhã nhặn, đường nét trên gương mặt không hề sắc bén chút nào, ngược lại có nét ôn hòa mỹ cảm. Chỉ là biểu tình lúc này cùng khí chất trời sinh của anh rất không tương xứng.
Cả kinh qua đi, Tân Hoành mới dám nhìn người đàn ông kế bên mình. Lúc này lại thấy anh cau mày, sắc mặt lạnh lẽo, cô mới biết, cô quả thật không có nhận lầm người.
Vốn dĩ đã từng nhìn qua ảnh của người này trên tạp chí. Chớp mắt một cái đã bình tĩnh trở lại, còn có chút nghi ngờ là mình nhận lầm người. Nhưng phản ứng của Dịch Tân lại cho cô biết rằng, cô không có nhận lầm người.
Trong thang máy, người đàn ông bộ dáng nhã nhặn lúc này đang tức giận, chính là nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng, Yến Thanh.
Lúc này, vì quá lâu không có động tĩnh, cửa thang máy lại muốn tự động khép lại. Người đàn ông bên cạnh cô nhanh chóng cản lại cánh cửa.
Dịch Tân lập tức ôm bên hông cô, tay nắm thật chặt, lại buông ra, anh quay đầu nhìn cô, nói nhỏ, “Em tự mình đi lên, anh sẽ ở đại sảnh chờ em.”
Tân Hoành nhìn Dịch Tân thật sâu, khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu, “Được.”
Anh khẽ hôn một cái lên trán cô rồi mới buông cô ra.
Yến Thanh con ngươi sắc bén nhìn qua, nhưng cũng ăn ý bước ra khỏi thang máy.
Hai người đàn ông ở trong đại sảnh quán cà phê ngồi xuống, Yến Thanh vốn dĩ sớm đã kiềm chế không được, hung hăng nhìn chằm chằm Dịch Tân, gầm nhẹ, “Dịch Tân, cậu tại sao có thể đối xử với cô ấy ác độc như vậy?”
Dịch Tân cười, lắc đầu, “Yến Thanh, cậu rốt cuộc vẫn chưa hiểu, bởi vì cậu, đối với cô ấy, tôi đã từng phá vỡ nguyên tắc của mình.”
Yến Thanh cười lại, “Nguyên tắc? Thì ra nguyên tắc của Tân thiếu gia cậu luôn luôn chỉ là những thủ đoạn độc ác!”
Dịch Tân cười khẽ, không ý kiến gì thêm.
Yến Thanh nắm thật chặt nắm tay, mặc dù trong lòng đã cực kỳ giận dữ, lại vẫn phải cắn răng nói, “Tôi chỉ muốn hỏi cậu, chuyện này có liên quan đến cậu đúng không?”
Dịch Tân nhíu mày, trong ánh mắt thể hiện nét cười, “Tôi vừa thấy dáng vẻ của cậu, liền đoán được cậu đã đến tìm hắn rồi. Thế nào, ở chỗ của hắn bị hắn từ chối khéo rồi?”
“Cậu không nên lảng sang chuyện khác. Tôi chỉ hỏi cậu, việc này, có phải liên quan đến cậu không?” Yến Thanh vốn dĩ ôn hòa, vậy mà trong mắt lúc này đã tràn đầy tơ máu.
Đôi mắt Dịch Tân trầm ngâm, một lát sau, anh thở dài, “Yến Thanh, cậu không cảm thấy vì cô gái này, cậu thực sự đã quá mệt mỏi sao?”
*
Tân Hoành ra khỏi thang máy, liền thấy một cô gái mặc đồ công sở khẽ mỉm cười đi về phía cô, gương mặt tinh xảo, búi tóc xinh đẹp, giày cao gót 14cm giẫm lên sàn nhà phát ra âm thanh thanh thúy. Tân Hoành còn đang suy nghĩ cô gái này là ai thì đối phương đã tự giới thiệu, “Tân tiểu thư, tôi là Serena, chúng tôi đã thấy cô tới phỏng vấn ngày hôm đó.
Tân Hoành mỉm cười, “Chào Serena, gọi tôi Tân Hoành là được. Tôi đến đây là muốn nói với mọi người...”
Cô còn chưa nói xong, đã bị đối phương cắt ngang, “Tân Hoành, chuyện của cô, tôi không thể quyết định được.”
Tân Hoành trong lòng kinh ngạc, Serena đã cười nói, “Cô là trợ lý của tổng giám đốc, có điều gì muốn nói xin hãy trực tiếp nói với ngài ấy.”
Tân Hoành chân mày khẽ cau lại, “Nhưng lúc công ty thông báo tuyển dụng đâu có nói là muốn tuyển trợ lý tổng giám đốc?”
Nếu quả thật là trợ lý tổng giám đốc, cấp bậc tương đương với bộ phận quản lý, thông thường khi tuyển người đều sẽ nói rõ. Mà nếu nói rõ, Tân Hoành nhất định sẽ không nộp sơ yếu lý lịch. Cô nhất định sẽ không làm những công việc yêu cầu kỹ thuật cao.
Lúc này, nghe đối phương nói rõ, trong lòng cô chỉ cảm thấy chuyện này có vẻ rất kì quặc.
Serena lại bình tĩnh cười, “Nhưng chúng tôi cũng không có nói vị trí cần tuyển không phải là trợ lý tổng giám đốc mà.”
Tân Hoành lắc lắc đầu không đáp lời. Vốn dĩ nếu muốn đùa bỡn thì tìm người khác mà đùa. Cô thật sự không có hứng thú.
Serena hình như cũng không để ở trong lòng, chỉ dẫn cô đến chỗ thang máy, “Đi thôi, chúng ta đến tầng cao nhất đi gặp tổng giám đốc. Có việc gì mời cô cứ trực tiếp nói với ngài ấy.”
Tân Hoành theo Serena một đường tới tầng chót. Cánh cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đóng chặt. Serena tiến lên, gõ nhẹ hai cái, bên trong có tiếng nói trầm thấp truyền ra, “Vào đi.”
Serena quay đầu nhìn Tân Hoành, lúc này mới nhường chỗ cho Tân Hoành đi vào.
Tân Hoành trong lòng nghi hoặc, đi tới cạnh cửa, còn đang do dự có nên đi vào hay không, lại thấy rộng lớn trong phòng làm việc, trên tường có rất nhiều cửa sổ sát đất, thân hình người đàn ông cao ngất đưa lưng về phía bọn họ, đang đứng hướng mặt ra ngoài cửa sổ.
Lúc này nghe thấy động tĩnh, người đàn ông chủ động xoay người lại.
Tân Hoành thấy gương mặt đó, trong nháy mắt, trong lòng kinh ngạc, nhịn không được, lại không tự chủ nháy nháy mắt.
Tân Hoành với hắn đột nhiên không thèm cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, vẫn là gật đầu, “Ừ. Em phỏng vấn tổng cộng hai chỗ, chỉ có chỗ này không bị người ta từ chối, hẳn là nó rồi.”
Dịch Tân trong mắt tiếc hận, “Công ty này đáng ra em phải loại nó đầu tiên, không cần vào phỏng vấn. Có điều, lúc này nêu em quyết định làm như vậy thì vẫn chưa muộn đâu.”
Tân Hoành ngẩn người, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, u oán ngẩng đầu nhìn anh, bất đắc dĩ than nhẹ, “Ánh mắt của anh không thể lương thiện hơn một chút sao? Cần gì phải nói những lời ác độc với em như vậy?Làm như vậy anh thấy thoải mái lắm sao?”
Dịch Tân cười, cười đến có chút bất đắc dĩ, “Anh cũng không còn cách nào khác. Em phải biết, đối với em, anh lúc nào cũng muốn ngừng mà không được, hoàn toàn khống chế không được chính mình. Về chuyện có thoải mái hay không, có lẽ làm vậy sẽ khiến anh vui vẻ hơn.”
Tân Hoành nhếch nhếch khóe môi, không nói gì.
Dịch Tân ôm chầm vai cô, “Được rồi, anh sẽ cùng em vượt qua khó khăn. Bây giờ en có thể đi vào, dũng cảm cự tuyệt bọn họ, sau đó chúng ta về nhà.”
Cô liếc mắt nhìn anh, bất đắc dĩ lại u oán.
Hai người đi vào phòng khách, vốn dĩ muốn đợi thang máy. Chỉ là, lúc thang máy dừng lại, cánh cửa bằng kim loại mở ra, thình lình xuất hiện gương mặt thẹn quá hóa giận làm cho hai người đều là cả kinh.
Nam nhân trong thang máy tựa hồ cũng không ngờ rằng lại chạm mặt ngoài ý muốn như vậy, vốn dĩ gương mặt nhuộm đỏ vì giận dữ, lúc này rõ ràng cứng đờ, sau đó, lại dần dần chuyển sắc. Tướng mạo của anh vốn là nhã nhặn, đường nét trên gương mặt không hề sắc bén chút nào, ngược lại có nét ôn hòa mỹ cảm. Chỉ là biểu tình lúc này cùng khí chất trời sinh của anh rất không tương xứng.
Cả kinh qua đi, Tân Hoành mới dám nhìn người đàn ông kế bên mình. Lúc này lại thấy anh cau mày, sắc mặt lạnh lẽo, cô mới biết, cô quả thật không có nhận lầm người.
Vốn dĩ đã từng nhìn qua ảnh của người này trên tạp chí. Chớp mắt một cái đã bình tĩnh trở lại, còn có chút nghi ngờ là mình nhận lầm người. Nhưng phản ứng của Dịch Tân lại cho cô biết rằng, cô không có nhận lầm người.
Trong thang máy, người đàn ông bộ dáng nhã nhặn lúc này đang tức giận, chính là nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng, Yến Thanh.
Lúc này, vì quá lâu không có động tĩnh, cửa thang máy lại muốn tự động khép lại. Người đàn ông bên cạnh cô nhanh chóng cản lại cánh cửa.
Dịch Tân lập tức ôm bên hông cô, tay nắm thật chặt, lại buông ra, anh quay đầu nhìn cô, nói nhỏ, “Em tự mình đi lên, anh sẽ ở đại sảnh chờ em.”
Tân Hoành nhìn Dịch Tân thật sâu, khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu, “Được.”
Anh khẽ hôn một cái lên trán cô rồi mới buông cô ra.
Yến Thanh con ngươi sắc bén nhìn qua, nhưng cũng ăn ý bước ra khỏi thang máy.
Hai người đàn ông ở trong đại sảnh quán cà phê ngồi xuống, Yến Thanh vốn dĩ sớm đã kiềm chế không được, hung hăng nhìn chằm chằm Dịch Tân, gầm nhẹ, “Dịch Tân, cậu tại sao có thể đối xử với cô ấy ác độc như vậy?”
Dịch Tân cười, lắc đầu, “Yến Thanh, cậu rốt cuộc vẫn chưa hiểu, bởi vì cậu, đối với cô ấy, tôi đã từng phá vỡ nguyên tắc của mình.”
Yến Thanh cười lại, “Nguyên tắc? Thì ra nguyên tắc của Tân thiếu gia cậu luôn luôn chỉ là những thủ đoạn độc ác!”
Dịch Tân cười khẽ, không ý kiến gì thêm.
Yến Thanh nắm thật chặt nắm tay, mặc dù trong lòng đã cực kỳ giận dữ, lại vẫn phải cắn răng nói, “Tôi chỉ muốn hỏi cậu, chuyện này có liên quan đến cậu đúng không?”
Dịch Tân nhíu mày, trong ánh mắt thể hiện nét cười, “Tôi vừa thấy dáng vẻ của cậu, liền đoán được cậu đã đến tìm hắn rồi. Thế nào, ở chỗ của hắn bị hắn từ chối khéo rồi?”
“Cậu không nên lảng sang chuyện khác. Tôi chỉ hỏi cậu, việc này, có phải liên quan đến cậu không?” Yến Thanh vốn dĩ ôn hòa, vậy mà trong mắt lúc này đã tràn đầy tơ máu.
Đôi mắt Dịch Tân trầm ngâm, một lát sau, anh thở dài, “Yến Thanh, cậu không cảm thấy vì cô gái này, cậu thực sự đã quá mệt mỏi sao?”
*
Tân Hoành ra khỏi thang máy, liền thấy một cô gái mặc đồ công sở khẽ mỉm cười đi về phía cô, gương mặt tinh xảo, búi tóc xinh đẹp, giày cao gót 14cm giẫm lên sàn nhà phát ra âm thanh thanh thúy. Tân Hoành còn đang suy nghĩ cô gái này là ai thì đối phương đã tự giới thiệu, “Tân tiểu thư, tôi là Serena, chúng tôi đã thấy cô tới phỏng vấn ngày hôm đó.
Tân Hoành mỉm cười, “Chào Serena, gọi tôi Tân Hoành là được. Tôi đến đây là muốn nói với mọi người...”
Cô còn chưa nói xong, đã bị đối phương cắt ngang, “Tân Hoành, chuyện của cô, tôi không thể quyết định được.”
Tân Hoành trong lòng kinh ngạc, Serena đã cười nói, “Cô là trợ lý của tổng giám đốc, có điều gì muốn nói xin hãy trực tiếp nói với ngài ấy.”
Tân Hoành chân mày khẽ cau lại, “Nhưng lúc công ty thông báo tuyển dụng đâu có nói là muốn tuyển trợ lý tổng giám đốc?”
Nếu quả thật là trợ lý tổng giám đốc, cấp bậc tương đương với bộ phận quản lý, thông thường khi tuyển người đều sẽ nói rõ. Mà nếu nói rõ, Tân Hoành nhất định sẽ không nộp sơ yếu lý lịch. Cô nhất định sẽ không làm những công việc yêu cầu kỹ thuật cao.
Lúc này, nghe đối phương nói rõ, trong lòng cô chỉ cảm thấy chuyện này có vẻ rất kì quặc.
Serena lại bình tĩnh cười, “Nhưng chúng tôi cũng không có nói vị trí cần tuyển không phải là trợ lý tổng giám đốc mà.”
Tân Hoành lắc lắc đầu không đáp lời. Vốn dĩ nếu muốn đùa bỡn thì tìm người khác mà đùa. Cô thật sự không có hứng thú.
Serena hình như cũng không để ở trong lòng, chỉ dẫn cô đến chỗ thang máy, “Đi thôi, chúng ta đến tầng cao nhất đi gặp tổng giám đốc. Có việc gì mời cô cứ trực tiếp nói với ngài ấy.”
Tân Hoành theo Serena một đường tới tầng chót. Cánh cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đóng chặt. Serena tiến lên, gõ nhẹ hai cái, bên trong có tiếng nói trầm thấp truyền ra, “Vào đi.”
Serena quay đầu nhìn Tân Hoành, lúc này mới nhường chỗ cho Tân Hoành đi vào.
Tân Hoành trong lòng nghi hoặc, đi tới cạnh cửa, còn đang do dự có nên đi vào hay không, lại thấy rộng lớn trong phòng làm việc, trên tường có rất nhiều cửa sổ sát đất, thân hình người đàn ông cao ngất đưa lưng về phía bọn họ, đang đứng hướng mặt ra ngoài cửa sổ.
Lúc này nghe thấy động tĩnh, người đàn ông chủ động xoay người lại.
Tân Hoành thấy gương mặt đó, trong nháy mắt, trong lòng kinh ngạc, nhịn không được, lại không tự chủ nháy nháy mắt.