Chương : 241
Edit: TranGem
Từng gặp qua biển xanh, sông nhỏ có đáng là gì. Chưa từng tới Vu Sơn thì sao gọi là thấy mây.
Tân Hoành gần như lớn lên bên cạnh Du Thận Khanh, bên cạnh Du Thận Khanh chưa bao giờ thiếu những người đàn ông ưu tú, có nhiều ưu điểm khác nhau, lúc nhỏ Tân Hoành đã từng hỏi Du Thận Khanh, liệu có người nào đó có khả năng trở thành ông ngoại không. Lúc đó, Du Thận Khanh không hề do dự nói với cô, không có khả năng đó.
Tân Hoành hỏi, tại sao có thể khẳng định như vậy?
Du Thận Khanh trả lời cô rằng: “Từng gặp qua biển xanh, sông nhỏ có đáng là gì. Chưa từng tới Vu Sơn thì sao gọi là thấy mây.”
Nếu có một người đàn ông từng làm cho cháu nguyện ý dốc hết tất cả, từ sinh mạng, cho tới linh hồn, thì khi người đó rời đi rồi, cũng sẽ mang theo tất cả của cháu, bao gồm cả linh hồn cháu. Khi đó, cháu làm gì còn lại cái gì? Cái gì cũng không có, còn có thể yêu được ai?
Khi đó, Tân Hoành cũng không hiểu được ý nghĩa sâu sắc trong câu nói của Du Thận Khanh, cô chỉ hiểu đơn giản là từng có một người đàn ông đã làm cho bà ngoại của cô không thể yêu ai được nữa.
Cô biết, người đàn ông kia chính là ông ngoại của cô, nhưng cô cũng không biết ông ngoại cô là ai.
Dù người đàn ông kia đã rời khỏi cuộc đời Du Thận Khanh, nhưng bà cũng chưa bao giờ nhắc đến ông, giống như bà đã sớm lãng quên người đó rồi.
Tân Hoành vẫn không hiểu, vậy tình cảm kia là gì, rõ ràng cả đời chỉ yêu một người, mà lại có thể tỏ ra như sự quan tâm đó chưa từng tồn tại.
Nhiều năm sau, khi Tân Hoành gả cho Dịch Tân, khi cô yêu Dịch Tân, rốt cuộc mới có thể hiểu rõ.
Dịch Tân chính là định mệnh mà nhất định Tân Hoành sẽ dành tình cảm cả đời cho anh. Nếu như có một ngày, Dịch Tân không còn yêu cô nữa, cô cũng sẽ mất đi khả năng yêu một người khác.
Khi Dịch Tân vô tình bắt cô từ bỏ giọt máu trong bụng thì cô cho rằng ngày đó đã tới.
Đoạn tình cảm của anh và cô mỏng manh vậy thôi, ngắn ngủi vậy thôi. Từ đó về sau, người đàn ông này sẽ hủy hoại tất cả tình yêu trong cô, niêm phong trí nhớ cô lại, chỉ dành riêng cho anh, rồi sẽ giống như bà ngoại đã làm với ông ngoại, Tân Hoành cũng sẽ tỏ ra như thể Dịch Tân chưa hề tồn tại trong cuộc đời cô.
Chỉ là, sự tồn tại của anh trong quá khứ quá đỗi chân thật, cùng với tình yêu của cô, đều bị cô chôn cất không còn dấu vết.
Từ đó, như thể sinh ly tử biệt.
Cô tuyệt vọng không thể chấp nhận được, bởi vì cô không có được sự kiên cường như Du Thận Khanh, có thể chịu đựng để cho người khác dày vò trái tim mình như vậy.
Cho nên khi Dịch Tân quỳ gối trước giường cô, ấn khẩu súng trong tay cô vào ngay tim anh thì trong một giây, thật sự cô đã muốn nổ súng. Rõ ràng tất cả tâm trí cô đều đã chôn vùi cùng tình yêu này, không bằng, để anh cùng đi với cô? Cho dù như thế nào, ít nhất, tình yêu của cô vẫn được bảo toàn.
Nhưng cũng chỉ là trong suy nghĩ. Khi anh hung hăng áp bức điều khiển ngón tay cô, buộc cô phải ấn cò súng thì cô lại hết sức phản kháng, có thế nào cũng không chịu nghe theo.
Một giây kia, cô biết, nếu có muốn chôn cất, cũng chỉ có cô và tình yêu của cô, mà tuyệt đối sẽ không có anh. Cô, không bỏ được anh.
Cho dù là không có duyên ở bên nhau đi chăng nữa.
Khi rời khỏi anh, rời khỏi nhà họ Dịch, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng. Cô biết, từ nay trở đi cuộc đời cô sẽ không còn màu sắc nữa, hy vọng duy nhất là cô có thể giống như bà ngoại, mấy chục năm sau, cũng có thể lặng lẽ nhìn hoa nở hoa tàn, mây đến mây đi, như thể trong sinh mệnh của cô chưa từng tồn tại người đàn ông Dịch Tân này.
Cho dù, nhất định sẽ rất đau khổ, đau đến khắc cốt ghi tâm.
Cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
May thay, trời thấy được Dịch Tân không phụ cô. Anh ấy hiểu cô, hiểu tình yêu của cô.
Cô biết, Dịch Tân hiểu được tình yêu của cô, —— anh ép cô phải nhận thức rõ tình yêu ấy ở giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Ba chữ của cô, đổi lấy tất thảy nhiệt tình và chân thành của anh.
Cô biết, anh cũng hiểu.
Tình yêu của cô được anh nâng niu trân quý.
Dịch Tân như vậy, khiến trái tim Tân Hoành cũng phát đau, cô ôm anh, vùi mặt trong lòng anh rơi lệ.
Anh cũng không nói gì, chỉ ôm cô, hôn thật sâu lên hàng nước mắt trên mặt cô.
Từ đêm đó trở đi, tình cảm vợ chồng của Tân Hoành và Dịch Tân ngọt ngào chưa từng có, chính xác mà nói, là Dịch Tân yêu chiều Tân Hoành.
Cô gái Tân Hoành này, trời sinh đã thiếu chút tế bào lãng mạn, thỉnh thoảng mới có một lần không kìm hãm được kích tình mới có thể thổ lộ ra như vậy, nhưng sau khi thổ lộ thì sao? Tân Hoành cảm thấy, để cho người kia biết được tâm ý của mình là được rồi, cuộc sống sau này sống như thế nào, chính là nên quý trọng thì phải quý trọng… Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, nên tiết chế cũng nhất định phải tiết chế!
Nhưng hiển nhiên là Dịch Tân thì không nghĩ như vậy.
Đối với anh, người thổ lộ trước là Tân Hoành, hai năm nay anh hết lòng yêu thương che chở cho cô, bây giờ cô nói với anh ba chữ mà anh vốn cho rằng cả đời này cũng không được nghe! Thế mà lúc này cô nói ra rồi, làm sao có chuyện bản chất cầm thú của Dịch Tân có thể giữ được đạo đức?
Vì vậy, anh mới làm ra chuyện hết sức cầm thú với cô.
Lúc đầu Tân Hoành còn chủ động phối hợp, nghĩ rằng người đàn ông này yêu cô, cô cũng thương anh, đôi bên lưỡng tình tương duyệt. Chuyện ân ái cũng là việc nên làm thôi, cô thân là vợ anh, cũng nên để cho ông xã mình hưởng phúc lợi.
Có điều, một thời gian sau cô đã chống đỡ không nổi nữa. Nói chính xác là thân thể cô chống đỡ không nổi.
Cái này gọi là gì? Hàng đêm sanh ca*? Từ nay quân vương bất tảo triều**?
* Hàng đêm sanh ca: Hàng đêm hoan ái (abcxyz). – TranGemy DĐLQĐ.
**: Theo Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị: “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều“.
Dịch nghĩa: Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy. Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa. – TranGemy DĐLQĐ.
Không phải là anh chưa từng quan hệ với cô, quan trọng là, hơn một tháng, anh cứ vậy giữ vững trạng thái ấy hơn một tháng, ngày ngày nhiệt tình như lửa, hứng thú không giảm chút nào, một chút dấu hiệu giảm sút cũng không có, làm sao cô có thể chịu nổi.
Cô chợt nhớ ra ngày nào đó ở trong siêu thị, anh thuận miệng nói một câu “Tân Hoành, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.” Thoáng chốc, cả người run rẩy.
Chẳng lẽ, đây chính là cái gọi là trăng mật gì đó?
Nhưng trăng mật kiểu này cũng có chút dài quá rồi!
Đợi đến buổi trưa khi cô tỉnh ngủ, anh cũng đã đi làm về, lúc hai người ăn cơm, cô cẩn thận nhắc đến vấn đề quan trọng này với anh.
Vậy mà, trong nháy mắt người nọ đã cười đến là tà mị: “Thì ra là vẫn nhớ kỹ à?”
Từng gặp qua biển xanh, sông nhỏ có đáng là gì. Chưa từng tới Vu Sơn thì sao gọi là thấy mây.
Tân Hoành gần như lớn lên bên cạnh Du Thận Khanh, bên cạnh Du Thận Khanh chưa bao giờ thiếu những người đàn ông ưu tú, có nhiều ưu điểm khác nhau, lúc nhỏ Tân Hoành đã từng hỏi Du Thận Khanh, liệu có người nào đó có khả năng trở thành ông ngoại không. Lúc đó, Du Thận Khanh không hề do dự nói với cô, không có khả năng đó.
Tân Hoành hỏi, tại sao có thể khẳng định như vậy?
Du Thận Khanh trả lời cô rằng: “Từng gặp qua biển xanh, sông nhỏ có đáng là gì. Chưa từng tới Vu Sơn thì sao gọi là thấy mây.”
Nếu có một người đàn ông từng làm cho cháu nguyện ý dốc hết tất cả, từ sinh mạng, cho tới linh hồn, thì khi người đó rời đi rồi, cũng sẽ mang theo tất cả của cháu, bao gồm cả linh hồn cháu. Khi đó, cháu làm gì còn lại cái gì? Cái gì cũng không có, còn có thể yêu được ai?
Khi đó, Tân Hoành cũng không hiểu được ý nghĩa sâu sắc trong câu nói của Du Thận Khanh, cô chỉ hiểu đơn giản là từng có một người đàn ông đã làm cho bà ngoại của cô không thể yêu ai được nữa.
Cô biết, người đàn ông kia chính là ông ngoại của cô, nhưng cô cũng không biết ông ngoại cô là ai.
Dù người đàn ông kia đã rời khỏi cuộc đời Du Thận Khanh, nhưng bà cũng chưa bao giờ nhắc đến ông, giống như bà đã sớm lãng quên người đó rồi.
Tân Hoành vẫn không hiểu, vậy tình cảm kia là gì, rõ ràng cả đời chỉ yêu một người, mà lại có thể tỏ ra như sự quan tâm đó chưa từng tồn tại.
Nhiều năm sau, khi Tân Hoành gả cho Dịch Tân, khi cô yêu Dịch Tân, rốt cuộc mới có thể hiểu rõ.
Dịch Tân chính là định mệnh mà nhất định Tân Hoành sẽ dành tình cảm cả đời cho anh. Nếu như có một ngày, Dịch Tân không còn yêu cô nữa, cô cũng sẽ mất đi khả năng yêu một người khác.
Khi Dịch Tân vô tình bắt cô từ bỏ giọt máu trong bụng thì cô cho rằng ngày đó đã tới.
Đoạn tình cảm của anh và cô mỏng manh vậy thôi, ngắn ngủi vậy thôi. Từ đó về sau, người đàn ông này sẽ hủy hoại tất cả tình yêu trong cô, niêm phong trí nhớ cô lại, chỉ dành riêng cho anh, rồi sẽ giống như bà ngoại đã làm với ông ngoại, Tân Hoành cũng sẽ tỏ ra như thể Dịch Tân chưa hề tồn tại trong cuộc đời cô.
Chỉ là, sự tồn tại của anh trong quá khứ quá đỗi chân thật, cùng với tình yêu của cô, đều bị cô chôn cất không còn dấu vết.
Từ đó, như thể sinh ly tử biệt.
Cô tuyệt vọng không thể chấp nhận được, bởi vì cô không có được sự kiên cường như Du Thận Khanh, có thể chịu đựng để cho người khác dày vò trái tim mình như vậy.
Cho nên khi Dịch Tân quỳ gối trước giường cô, ấn khẩu súng trong tay cô vào ngay tim anh thì trong một giây, thật sự cô đã muốn nổ súng. Rõ ràng tất cả tâm trí cô đều đã chôn vùi cùng tình yêu này, không bằng, để anh cùng đi với cô? Cho dù như thế nào, ít nhất, tình yêu của cô vẫn được bảo toàn.
Nhưng cũng chỉ là trong suy nghĩ. Khi anh hung hăng áp bức điều khiển ngón tay cô, buộc cô phải ấn cò súng thì cô lại hết sức phản kháng, có thế nào cũng không chịu nghe theo.
Một giây kia, cô biết, nếu có muốn chôn cất, cũng chỉ có cô và tình yêu của cô, mà tuyệt đối sẽ không có anh. Cô, không bỏ được anh.
Cho dù là không có duyên ở bên nhau đi chăng nữa.
Khi rời khỏi anh, rời khỏi nhà họ Dịch, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng. Cô biết, từ nay trở đi cuộc đời cô sẽ không còn màu sắc nữa, hy vọng duy nhất là cô có thể giống như bà ngoại, mấy chục năm sau, cũng có thể lặng lẽ nhìn hoa nở hoa tàn, mây đến mây đi, như thể trong sinh mệnh của cô chưa từng tồn tại người đàn ông Dịch Tân này.
Cho dù, nhất định sẽ rất đau khổ, đau đến khắc cốt ghi tâm.
Cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
May thay, trời thấy được Dịch Tân không phụ cô. Anh ấy hiểu cô, hiểu tình yêu của cô.
Cô biết, Dịch Tân hiểu được tình yêu của cô, —— anh ép cô phải nhận thức rõ tình yêu ấy ở giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Ba chữ của cô, đổi lấy tất thảy nhiệt tình và chân thành của anh.
Cô biết, anh cũng hiểu.
Tình yêu của cô được anh nâng niu trân quý.
Dịch Tân như vậy, khiến trái tim Tân Hoành cũng phát đau, cô ôm anh, vùi mặt trong lòng anh rơi lệ.
Anh cũng không nói gì, chỉ ôm cô, hôn thật sâu lên hàng nước mắt trên mặt cô.
Từ đêm đó trở đi, tình cảm vợ chồng của Tân Hoành và Dịch Tân ngọt ngào chưa từng có, chính xác mà nói, là Dịch Tân yêu chiều Tân Hoành.
Cô gái Tân Hoành này, trời sinh đã thiếu chút tế bào lãng mạn, thỉnh thoảng mới có một lần không kìm hãm được kích tình mới có thể thổ lộ ra như vậy, nhưng sau khi thổ lộ thì sao? Tân Hoành cảm thấy, để cho người kia biết được tâm ý của mình là được rồi, cuộc sống sau này sống như thế nào, chính là nên quý trọng thì phải quý trọng… Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, nên tiết chế cũng nhất định phải tiết chế!
Nhưng hiển nhiên là Dịch Tân thì không nghĩ như vậy.
Đối với anh, người thổ lộ trước là Tân Hoành, hai năm nay anh hết lòng yêu thương che chở cho cô, bây giờ cô nói với anh ba chữ mà anh vốn cho rằng cả đời này cũng không được nghe! Thế mà lúc này cô nói ra rồi, làm sao có chuyện bản chất cầm thú của Dịch Tân có thể giữ được đạo đức?
Vì vậy, anh mới làm ra chuyện hết sức cầm thú với cô.
Lúc đầu Tân Hoành còn chủ động phối hợp, nghĩ rằng người đàn ông này yêu cô, cô cũng thương anh, đôi bên lưỡng tình tương duyệt. Chuyện ân ái cũng là việc nên làm thôi, cô thân là vợ anh, cũng nên để cho ông xã mình hưởng phúc lợi.
Có điều, một thời gian sau cô đã chống đỡ không nổi nữa. Nói chính xác là thân thể cô chống đỡ không nổi.
Cái này gọi là gì? Hàng đêm sanh ca*? Từ nay quân vương bất tảo triều**?
* Hàng đêm sanh ca: Hàng đêm hoan ái (abcxyz). – TranGemy DĐLQĐ.
**: Theo Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị: “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều“.
Dịch nghĩa: Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy. Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa. – TranGemy DĐLQĐ.
Không phải là anh chưa từng quan hệ với cô, quan trọng là, hơn một tháng, anh cứ vậy giữ vững trạng thái ấy hơn một tháng, ngày ngày nhiệt tình như lửa, hứng thú không giảm chút nào, một chút dấu hiệu giảm sút cũng không có, làm sao cô có thể chịu nổi.
Cô chợt nhớ ra ngày nào đó ở trong siêu thị, anh thuận miệng nói một câu “Tân Hoành, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.” Thoáng chốc, cả người run rẩy.
Chẳng lẽ, đây chính là cái gọi là trăng mật gì đó?
Nhưng trăng mật kiểu này cũng có chút dài quá rồi!
Đợi đến buổi trưa khi cô tỉnh ngủ, anh cũng đã đi làm về, lúc hai người ăn cơm, cô cẩn thận nhắc đến vấn đề quan trọng này với anh.
Vậy mà, trong nháy mắt người nọ đã cười đến là tà mị: “Thì ra là vẫn nhớ kỹ à?”