Chương : 248
Editor: Thiên Y
Diễn đàn
Cô nói xong, mới thấy ánh mắt của anh sáng rực, nhìn chằm chằm giống như muốn xuyên thấu cô.
Cô có chút không chịu nổi ánh mắt của anh như vậy, nhưng lại không trốn tránh như trước mà mạnh dạn nhìn anh, hỏi: "Anh không muốn tránh, đúng không?"
Anh không có lên tiếng, chỉ nhìn cô.
Trong lòng cô mềm nhũn, liền chủ động tiến sát vào trong ngực anh, anh cũng tự nhiên nâng tay lên, ôm cô vào trong lòng.
Ở trong lòng anh, cô buồn bực nói: "Dịch Tân! Anh chưa từng đối xử với ông ngoại như vậy, phải không?"
Anh không nói gì.
Dường như cô cũng không cần câu trả lời của anh, ở trong lòng anh nói tiếp: "Em hiểu rõ, nếu không phải vì em, nhất định anh sẽ không vô lễ với ông ngoại như vậy."
Cho dù Dịch Tân bất cần đời, cho dù phóng túng không chịu gò bó, nhưng mà đối với Dịch Lam, Tân Hoành biết, trong lòng anh nhất định là kính trọng. Dịch Lam đối với Dịch Tân, giống như là Du Thận Khanh đối với Tân Hoành, không chỉ là người thân, mà còn là người thân duy nhất. Có một câu nói: sống dựa vào nhau mà không phải sinh ra, nếu chưa từng trải qua thì người khác không thể nào hiểu được cảm giác ỷ lại đó.
Cho dù hôm nay Dịch Tân trưởng thành đã mạnh hơn so với Dịch Lam, nhưng mà phần tôn kính và ngưỡng mộ kia cũng sẽ không thiếu đi.
Mà dáng vẻ đó của Dịch Tân lại khiến Dịch Lam giận đến phát run, làm sao trong lòng anh có thể không áy náy? Cho nên Dịch Lam đánh anh, nhất định anh sẽ không tránh.
Nếu như muốn tránh, bằng bản lĩnh của Dịch Tân, sẽ không phải không trốn được. Nhưng mà, trong lòng Dịch Tân cũng muốn mượn việc này để nói rõ với Dịch Lam.
Tân Hoành cười khổ: "Dịch Tân, thật xin lỗi! Em lại khiến anh khó xử rồi."
Lập tức anh khẽ trách: "Nói gì vậy..."
"Đừng, anh đừng nói, hãy để cho em nói xong đã." Cô cắt đứt lời anh: "Nói những lời này, chính em cũng cảm thấy khác người, nhưng hình như chính em cũng làm chuyện khác người, lúc này cũng không nên trách về chuyện đó nữa."
"Dịch Tân! Em không nên thay anh nhận cái tát đó." Tân Hoành cười khổ: "Đây là chuyện mà một người phụ nữ xấu xa mới làm, như vậy sẽ chỉ làm ông ngoại càng bối rối, trong lòng anh... Cũng càng khổ sở."
Cô nói xong, chỉ cảm thấy cơ thể đang ôm mình khẽ cứng đờ.
Âm thanh của nàng mềm hơn: "Dịch Tân, thật xin lỗi! Chỉ là em... Qúa xúc động, không muốn thấy anh bị thương vì em nên nhất thời không có suy xét."
Cô cười khẽ: "Một người phụ nữ làm hỏng chuyện."
Cô nói xong, chỉ cảm thấy lực cánh tay bên hông cô lớn đến kinh người, vừa nóng lại vừa chặt.
Rồi sau đó, thân thể của cô bị anh kéo ra, cô chỉ cảm giác thấy một bóng mờ ở trước mắt hạ xuống, môi đã bị anh mạnh mẽ chặn lại.
Theo bản năng cô dùng sức đẩy anh nhưng anh không buông lỏng, cô liền dùng sức hơn.
Môi rời khỏi anh một chút, cô la ầm lên: "Đau!"
Động tác của anh hơi ngừng lại, cô vội nói: "Không thể hôn môi, miệng bị thương!"
Lời của cô..., rốt cuộc khiến cho ánh mắt của anh thoáng bình tĩnh, nhưng vẫn chăm chú nhìn cô như cũ, thấy lúc này bên trái khóe miệng của cô bị rách da, anh nhịn không được mà mắng: "Đáng đời!"
Cô oán hận nhìn anh, chợt bật cười: "Được lắm! Anh mắng cũng mắng rồi, em hối lỗi cũng hối lỗi rồi, nhận sai cũng nhận sai rồi, không tức giận chứ?"
Trong lòng anh đang than nhẹ.
Thật ra thì, thật sự tức giận sao? Chưa từng tức giận. Anh không nỡ tức giận với cô.
Nếu có cũng chỉ là giận chính mình, giận chính mình không bảo vệ cô được tốt, để cho cô bị thương, để cho cô đau. Khi cô ôm anh, nói với anh, cô là người phụ nữ xấu xa nên mới làm chuyện đó thì trong nháy mắt, đột nhiên anh ý thức được: Dịch Tân, mày xong thật rồi!
Tân Hoành như vậy, chính là trời cao phái xuống để thu phục anh.
Anh vẫn cho là, chuyện của cô anh đều biết; tâm tư của của cô, tâm sự của cô, anh cũng nhìn thấu.
Nhưng mà, thì ra là vẫn còn chưa đủ. Ít nhất, chưa bao giờ anh hiểu được, cô cũng có thể hiểu rõ anh như thế.
Anh tuyệt đối không để cô chịu oan ức, nhưng mà Dịch Lam cũng là ông ngoại của anh. Không có Dịch Lam, sẽ không có Dịch Tân ngày hôm nay. Cho dù có thể từ nhà họ Mạc còn sống trở lại nhà họ Dịch, nhưng ở nhà họ Dịch cũng không nhất định sẽ sống để lớn mạnh như ngày hôm nay.
Nhất là lúc mới bắt đầu, anh vẫn chỉ là một đứa trẻ không tới mười tuổi, cả nhà họ Dịch, trừ Dịch Lam, phần nhiều là muốn để anh chết.
Là Dịch Lam đang bảo vệ anh, sau đó từng bước từng bước đưa anh đến vị trí có thể tự bảo vệ mình.
Cho dù ngoài mặt, anh đã mạnh mẽ đến mức có thể không phải chịu bất kì sự trói buộc nào, nhưng Dịch Lam ở trong lòng anh, không thể lý giải bằng tình cảm.
Hắn cũng cho là, trừ mình ra, ai cũng sẽ không hiểu rõ, thậm chí là Dịch Lam.
Nhưng mà anh không nghĩ đến, cô sẽ hiểu.
Một câu kia: "Em là người phụ nữ xấu xa", nhưng "Em quá xúc động, không muốn thấy anh bị thương vì em.", khiến cho trái tim của anh bị lấp đầy, không thể nói được gì.
Một Tân Hoành như vậy, sao anh lại may mắn có thể có được cô? Đã từng mang đến cho cô trăm ngàn vết thương, hơn nữa còn suýt mất đi, hiện tại, cô vẫn nguyện ý yêu anh như vậy.
Anh ôm chặt lấy cô, nhưng giờ phút này, đôi tay đang ôm thân thể của cô bỗng run rẩy.
"Cám ơn."
Trừ hai chữ này, anh không biết anh còn có thể nói ra lời gì khác nữa.
Cô bị câu nói cảm ơn của anh khiến cho sững sờ, tựa vào trên vai hắn, ngượng ngùng nói, "Cám ơn em đã làm khó anh như vậy sao?"
"Không, cám ơn em đã khiến anh hạnh phúc như vậy."
Âm thanh của anh, mạnh mẽ lại cứng rắn, thân thể của cô khẽ run, mềm nhũn.
Thật lâu sau, cô nói nhỏ: "Em rất vui mừng, có thể làm cho anh hạnh phúc."
Cánh tay của anh siết chặt hơn.
Cô suy nghĩ một chút, cẩn thận bổ sung: "Nhưng mà, Tân Hoành không có thông minh như Dịch Tân, bình thường rất ngu ngốc, muốn làm chút chuyện ngu xuẩn, tựa như hôm nay. Khi đó, Dịch Tân phải kiên nhẫn một chút, không cần tức giận với cô ấy, tha thứ cho cô ấy, lần sau cô ấy cũng sẽ không tiếp tục sai lầm nữa, có được hay không?"
Âm thanh mềm mại dịu dàng của cô, rốt cuộc cũng khiến cho anh không khống chế nổi nữa, anh chỉ cảm giác khí huyết cả người đều đang kêu gào muốn chạm vào cô, yêu cô. Cũng không để ý đến vết thương trên môi cô nữa, anh cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn lên môi của cô.
Diễn đàn
Cô nói xong, mới thấy ánh mắt của anh sáng rực, nhìn chằm chằm giống như muốn xuyên thấu cô.
Cô có chút không chịu nổi ánh mắt của anh như vậy, nhưng lại không trốn tránh như trước mà mạnh dạn nhìn anh, hỏi: "Anh không muốn tránh, đúng không?"
Anh không có lên tiếng, chỉ nhìn cô.
Trong lòng cô mềm nhũn, liền chủ động tiến sát vào trong ngực anh, anh cũng tự nhiên nâng tay lên, ôm cô vào trong lòng.
Ở trong lòng anh, cô buồn bực nói: "Dịch Tân! Anh chưa từng đối xử với ông ngoại như vậy, phải không?"
Anh không nói gì.
Dường như cô cũng không cần câu trả lời của anh, ở trong lòng anh nói tiếp: "Em hiểu rõ, nếu không phải vì em, nhất định anh sẽ không vô lễ với ông ngoại như vậy."
Cho dù Dịch Tân bất cần đời, cho dù phóng túng không chịu gò bó, nhưng mà đối với Dịch Lam, Tân Hoành biết, trong lòng anh nhất định là kính trọng. Dịch Lam đối với Dịch Tân, giống như là Du Thận Khanh đối với Tân Hoành, không chỉ là người thân, mà còn là người thân duy nhất. Có một câu nói: sống dựa vào nhau mà không phải sinh ra, nếu chưa từng trải qua thì người khác không thể nào hiểu được cảm giác ỷ lại đó.
Cho dù hôm nay Dịch Tân trưởng thành đã mạnh hơn so với Dịch Lam, nhưng mà phần tôn kính và ngưỡng mộ kia cũng sẽ không thiếu đi.
Mà dáng vẻ đó của Dịch Tân lại khiến Dịch Lam giận đến phát run, làm sao trong lòng anh có thể không áy náy? Cho nên Dịch Lam đánh anh, nhất định anh sẽ không tránh.
Nếu như muốn tránh, bằng bản lĩnh của Dịch Tân, sẽ không phải không trốn được. Nhưng mà, trong lòng Dịch Tân cũng muốn mượn việc này để nói rõ với Dịch Lam.
Tân Hoành cười khổ: "Dịch Tân, thật xin lỗi! Em lại khiến anh khó xử rồi."
Lập tức anh khẽ trách: "Nói gì vậy..."
"Đừng, anh đừng nói, hãy để cho em nói xong đã." Cô cắt đứt lời anh: "Nói những lời này, chính em cũng cảm thấy khác người, nhưng hình như chính em cũng làm chuyện khác người, lúc này cũng không nên trách về chuyện đó nữa."
"Dịch Tân! Em không nên thay anh nhận cái tát đó." Tân Hoành cười khổ: "Đây là chuyện mà một người phụ nữ xấu xa mới làm, như vậy sẽ chỉ làm ông ngoại càng bối rối, trong lòng anh... Cũng càng khổ sở."
Cô nói xong, chỉ cảm thấy cơ thể đang ôm mình khẽ cứng đờ.
Âm thanh của nàng mềm hơn: "Dịch Tân, thật xin lỗi! Chỉ là em... Qúa xúc động, không muốn thấy anh bị thương vì em nên nhất thời không có suy xét."
Cô cười khẽ: "Một người phụ nữ làm hỏng chuyện."
Cô nói xong, chỉ cảm thấy lực cánh tay bên hông cô lớn đến kinh người, vừa nóng lại vừa chặt.
Rồi sau đó, thân thể của cô bị anh kéo ra, cô chỉ cảm giác thấy một bóng mờ ở trước mắt hạ xuống, môi đã bị anh mạnh mẽ chặn lại.
Theo bản năng cô dùng sức đẩy anh nhưng anh không buông lỏng, cô liền dùng sức hơn.
Môi rời khỏi anh một chút, cô la ầm lên: "Đau!"
Động tác của anh hơi ngừng lại, cô vội nói: "Không thể hôn môi, miệng bị thương!"
Lời của cô..., rốt cuộc khiến cho ánh mắt của anh thoáng bình tĩnh, nhưng vẫn chăm chú nhìn cô như cũ, thấy lúc này bên trái khóe miệng của cô bị rách da, anh nhịn không được mà mắng: "Đáng đời!"
Cô oán hận nhìn anh, chợt bật cười: "Được lắm! Anh mắng cũng mắng rồi, em hối lỗi cũng hối lỗi rồi, nhận sai cũng nhận sai rồi, không tức giận chứ?"
Trong lòng anh đang than nhẹ.
Thật ra thì, thật sự tức giận sao? Chưa từng tức giận. Anh không nỡ tức giận với cô.
Nếu có cũng chỉ là giận chính mình, giận chính mình không bảo vệ cô được tốt, để cho cô bị thương, để cho cô đau. Khi cô ôm anh, nói với anh, cô là người phụ nữ xấu xa nên mới làm chuyện đó thì trong nháy mắt, đột nhiên anh ý thức được: Dịch Tân, mày xong thật rồi!
Tân Hoành như vậy, chính là trời cao phái xuống để thu phục anh.
Anh vẫn cho là, chuyện của cô anh đều biết; tâm tư của của cô, tâm sự của cô, anh cũng nhìn thấu.
Nhưng mà, thì ra là vẫn còn chưa đủ. Ít nhất, chưa bao giờ anh hiểu được, cô cũng có thể hiểu rõ anh như thế.
Anh tuyệt đối không để cô chịu oan ức, nhưng mà Dịch Lam cũng là ông ngoại của anh. Không có Dịch Lam, sẽ không có Dịch Tân ngày hôm nay. Cho dù có thể từ nhà họ Mạc còn sống trở lại nhà họ Dịch, nhưng ở nhà họ Dịch cũng không nhất định sẽ sống để lớn mạnh như ngày hôm nay.
Nhất là lúc mới bắt đầu, anh vẫn chỉ là một đứa trẻ không tới mười tuổi, cả nhà họ Dịch, trừ Dịch Lam, phần nhiều là muốn để anh chết.
Là Dịch Lam đang bảo vệ anh, sau đó từng bước từng bước đưa anh đến vị trí có thể tự bảo vệ mình.
Cho dù ngoài mặt, anh đã mạnh mẽ đến mức có thể không phải chịu bất kì sự trói buộc nào, nhưng Dịch Lam ở trong lòng anh, không thể lý giải bằng tình cảm.
Hắn cũng cho là, trừ mình ra, ai cũng sẽ không hiểu rõ, thậm chí là Dịch Lam.
Nhưng mà anh không nghĩ đến, cô sẽ hiểu.
Một câu kia: "Em là người phụ nữ xấu xa", nhưng "Em quá xúc động, không muốn thấy anh bị thương vì em.", khiến cho trái tim của anh bị lấp đầy, không thể nói được gì.
Một Tân Hoành như vậy, sao anh lại may mắn có thể có được cô? Đã từng mang đến cho cô trăm ngàn vết thương, hơn nữa còn suýt mất đi, hiện tại, cô vẫn nguyện ý yêu anh như vậy.
Anh ôm chặt lấy cô, nhưng giờ phút này, đôi tay đang ôm thân thể của cô bỗng run rẩy.
"Cám ơn."
Trừ hai chữ này, anh không biết anh còn có thể nói ra lời gì khác nữa.
Cô bị câu nói cảm ơn của anh khiến cho sững sờ, tựa vào trên vai hắn, ngượng ngùng nói, "Cám ơn em đã làm khó anh như vậy sao?"
"Không, cám ơn em đã khiến anh hạnh phúc như vậy."
Âm thanh của anh, mạnh mẽ lại cứng rắn, thân thể của cô khẽ run, mềm nhũn.
Thật lâu sau, cô nói nhỏ: "Em rất vui mừng, có thể làm cho anh hạnh phúc."
Cánh tay của anh siết chặt hơn.
Cô suy nghĩ một chút, cẩn thận bổ sung: "Nhưng mà, Tân Hoành không có thông minh như Dịch Tân, bình thường rất ngu ngốc, muốn làm chút chuyện ngu xuẩn, tựa như hôm nay. Khi đó, Dịch Tân phải kiên nhẫn một chút, không cần tức giận với cô ấy, tha thứ cho cô ấy, lần sau cô ấy cũng sẽ không tiếp tục sai lầm nữa, có được hay không?"
Âm thanh mềm mại dịu dàng của cô, rốt cuộc cũng khiến cho anh không khống chế nổi nữa, anh chỉ cảm giác khí huyết cả người đều đang kêu gào muốn chạm vào cô, yêu cô. Cũng không để ý đến vết thương trên môi cô nữa, anh cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn lên môi của cô.