Chương : 281
Edit: TranGemy
Trích dẫn bên dưới là: Hai vị thiếu gia nhà họ Dịch, ai mới thực sự là chân mệnh thiên tử* của “Dịch thiếu phu nhân”?
Trong lòng giật mình, Tân Hoành ổn định lại tinh thần, cẩn thận nhìn xuống hai tấm hình giữa trang báo.
Bên trái là hình ảnh lúc nửa đêm, Nghê Tranh và Dịch Tân ôm ấp nhau đi vào khách sạn.
Ngay sát bên phải là hình ngoài cửa phòng khách sạn, Nghê Tranh và Dịch Phong Nghiêu nhiệt tình ôm hôn hết sức thân mật.
Chuyện này. . .
Nhị long hí châu… Tân Hoành chỉ là người xem mà cũng thấy lạnh cả người, những lời lẽ âm hiểm như vậy, thật sự là quá độc ác!
Tuy chỉ có bốn chữ, lại khiến cho người ta suy ngẫm, còn kèm theo hình ảnh thuyết minh như vậy, rõ ràng là… mang hàm nghĩa nói người ta dâm đãng!
Như vậy, sau này Nghê Tranh biết phải sống thế nào đây?
Tuy là tình địch, mặc dù gặp nhau thì rất chán ghét, nhưng trong lòng, Tân Hoành cũng cảm thấy thủ đoạn này thật quá tuyệt tình!
Khó trách người lúc nào cũng ưu nhã như Nghê Tranh, lại có thể thay đổi hoàn toàn như vậy.
Ngẩng đầu lên từ tờ báo, Tân Hoành nhìn về phía Nghê Tranh, lại thấy cô ta đỏ bừng mắt vẫn đang nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là vừa giận dữ vừa thù hận, khóe môi lại khẽ nhếch lên thành một đường cong vặn vẹo.
Cho dù có là kẻ địch thì trong lòng Tân Hoành cũng cảm thấy không đành lòng.
“Không phải tôi làm…” Cô giải thích, lại không biết là vì sao, muốn giải thích lại không biết nói cái gì.
“Không phải cô?” Nghê Tranh cười, Tân Hoành chỉ cảm thấy nụ cười kia vừa lạnh lẽo vừa thê thảm.
“Ngoài cô ra, còn có thể là ai? Lần trước, cũng là cô! Đã có kinh nghiệm một lần mua chuộc truyền thông tạo scandal, lần này cô đã quen rồi, lại càng thuận buồm xuôi gió, không phải sao?" Từng câu từng chữ của Nghê Tranh đầy vẻ lên án: "Tân Hoành, mặc dù tôi từng có tình cảm với Dịch Tân, nhưng bây giờ, anh ấy đã là của cô rồi, cô còn phải đuổi tận giết tuyệt như vậy, cô thật sự không sợ gặp phải báo ứng sao?"
Nghê Tranh càng nói càng thê thảm, dần trở thành gào thét, đám người bu lại quanh đó cũng ngày càng nhiều, bàng quan, chế giễu, hả hê…
Hình như con người ai cũng thích vây xem chuyện náo nhiệt của hai người phụ nữ thì phải.
Không giống như tình huống ban nãy với Mạc Tương Đằng, một người đàn ông như Mạc Tương Đằng bắt nạt cô, bên cạnh còn có hai vệ sĩ cao lớn vạm vỡ, cho dù người đi đường có nhìn thấy cũng sẽ lập tức quay đầu đi thẳng, làm bộ như không thấy, vội vã tránh xa, chỉ sợ rước họa vào thân.
Nhưng chuyện của hai người phụ nữ thì không nguy hiểm như vậy, động tĩnh lớn lắm cũng chỉ là hai người đánh nhau mà thôi, cho nên mọi người cũng không cần sợ, ngày càng tới đông hơn, vẻ mặt cũng ngày càng hứng thú.
Lúc này Nghê Tranh rõ ràng đã ngày càng mất lý trí, không thèm quan tâm đến cái gì nữa.
Tân Hoành thì còn gì để mà bất chấp? Dưới tình huống thế này thì danh dự đã sớm bị mang ra lau sàn rồi.
Tân Hoành nắm chặt bàn tay, nhìn cô ta, nghiêm túc lặp lại: “Cô tin hay không thì tùy, thật sự không phải tôi. Tân Hoành tôi dám làm dám chịu, nếu thật sự là tôi… tuyệt đối sẽ không phủ nhận.”
Nghê Tranh vẫn cười khinh thường như cũ, chỉ có sắc mặt là dần dần giãn ra, oán hận trong mắt cũng bắt đầu dao động.
Tân Hoành khẽ thở dài một cái: “Chính cô tự mình nghĩ xem đã đắc tội với ai. Tôi và cô cũng chỉ là tình địch, nhưng cũng giống như cô nói, Dịch Tân đã là của tôi rồi, tôi còn phí thời gian đi đuổi tận giết tuyệt cô làm gì, còn không bằng dành để ở bên Dịch Tân.”
Tân Hoành cũng không nhiều lời, ⋆ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ ⋆ không muốn để cho người ta chế giễu, nói xong thì lướt qua Nghê Tranh, nhanh chóng rời khỏi.
Serena thấy thế cuối cùng cũng thở phào một hơi, cuống quít đuổi theo.
Nghê Tranh lại đột nhiên xoay người…
…
“Két!”
Tiếng phanh xe ghê tai vang lên trước cửa biệt thự, ngay sau đó cửa xe bị đẩy ra. Bóng dáng anh tuấn nhanh chóng đi vào đại sảnh, đường cong trên mặt hết sức nghiêm nghị, cả người toát ra hơi thở băng lãnh.
“Thiếu gia.”
Quản gia nhìn thấy thế, lên tiếng tiếng chào hỏi cũng không nhịn được mà run run.
Người trở về chính là Dịch Tân, thấy quản gia thì lạnh giọng hỏi: “Phong Dương đến chưa?”
“Đến rồi, đến rồi.” Quản gia tuy đã làm ở nhà họ Dịch qua ba thế hệ rồi, lúc này đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Dịch Tân vẫn có phần kính sợ.
Ngay sau đó, Dịch Tân lướt qua quản gia đi vào cửa.
Lúc Dịch Tân thấy Tân Hoành thì cô đang nửa dựa trên vai Tang Nhuế, đáng thương hỏi Phong Dương: “Nhất định phải kéo trở về vị trí cũ à?”
Phong Dương: “…”
“Không thể để nó từ từ hồi phục ư?”
Phong Dương, ". . . . . ."
“Chuyện gì vậy?”
Vừa lên tiếng gấp gáp hỏi han, Dịch Tân đã nhanh chóng đi tới bên cạnh Tân Hoành, nhìn thấy ống quần cô kéo cao lộ ra bắp chân phải, ngoài da hiện rõ mấy vệt xước đỏ, lại nhìn xuống thì thấy ngay mắt cá chân sưng vù đáng sợ, trong lòng không khỏi đau nhói, nghiêm khắc lên tiếng: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ “Tân Hoành, em nói thật cho anh biết, chân em thế này là có chuyện gì vậy?”
Anh xuất hiện quá nhanh, Tân Hoành vốn còn đang sững sờ nhìn vẻ mặt anh có vẻ không tốt, lúc này nghe thấy giọng nói như thể đang nghiến răng nghiến lợi, trong lòng kêu to không ổn.
Vội vàng mềm giọng, nhìn về phía anh, nửa thật nửa giả bộ đáng thương: “Dịch Tân, em bị ngã từ trên cầu thang xuống, anh không biết đâu, em đau đến tí nữa thì khóc luôn đấy.”
Quả nhiên, Dịch Tân nghe thế thì hết sức đau lòng, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít.
Phong Dương nhìn tình tình, lúc này mới lên tiếng: “Trên bắp chân chỉ là chút vết thương ngoài da, mấy ngày là khỏi thôi, chỉ là mắt cá chân bị trật một chút, cần phải nắn trở về vị trí cũ.”
Dịch Tân nhìn chân cô sưng vù lên như bị phù nề, cau mày: “Vậy thì nhanh chóng làm đi.”
Tân Hoành: “…”
Phong Dương liếc Tân Hoành: “Cô ấy không được đồng ý cho lắm…”
Chân mày Dịch Tân càng nhíu chặt hơn, anh nhìn Tang Nhuế một cái, cô ấy lập tức đứng dậy, Dịch Tân ngồi xuống, ôm cả người Tân Hoành vào trong ngực.
Sức lực anh dùng hơi lớn khiến Tân Hoành khẽ bất mãn, cô muốn giãy ra lại bị anh túm lại càng chặt hơn, giọng nói cứng rắn trầm thấp mang theo ý khiển trách: “Không được nhúc nhích!”
Tân Hoành bị anh làm cho giật mình, lập túc ngoan ngoãn không dám nhúc nhích.
Lúc này Dịch Tân mới nhìn Phong Dương ở đối diện: “Ra tay đi!”
Trích dẫn bên dưới là: Hai vị thiếu gia nhà họ Dịch, ai mới thực sự là chân mệnh thiên tử* của “Dịch thiếu phu nhân”?
Trong lòng giật mình, Tân Hoành ổn định lại tinh thần, cẩn thận nhìn xuống hai tấm hình giữa trang báo.
Bên trái là hình ảnh lúc nửa đêm, Nghê Tranh và Dịch Tân ôm ấp nhau đi vào khách sạn.
Ngay sát bên phải là hình ngoài cửa phòng khách sạn, Nghê Tranh và Dịch Phong Nghiêu nhiệt tình ôm hôn hết sức thân mật.
Chuyện này. . .
Nhị long hí châu… Tân Hoành chỉ là người xem mà cũng thấy lạnh cả người, những lời lẽ âm hiểm như vậy, thật sự là quá độc ác!
Tuy chỉ có bốn chữ, lại khiến cho người ta suy ngẫm, còn kèm theo hình ảnh thuyết minh như vậy, rõ ràng là… mang hàm nghĩa nói người ta dâm đãng!
Như vậy, sau này Nghê Tranh biết phải sống thế nào đây?
Tuy là tình địch, mặc dù gặp nhau thì rất chán ghét, nhưng trong lòng, Tân Hoành cũng cảm thấy thủ đoạn này thật quá tuyệt tình!
Khó trách người lúc nào cũng ưu nhã như Nghê Tranh, lại có thể thay đổi hoàn toàn như vậy.
Ngẩng đầu lên từ tờ báo, Tân Hoành nhìn về phía Nghê Tranh, lại thấy cô ta đỏ bừng mắt vẫn đang nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là vừa giận dữ vừa thù hận, khóe môi lại khẽ nhếch lên thành một đường cong vặn vẹo.
Cho dù có là kẻ địch thì trong lòng Tân Hoành cũng cảm thấy không đành lòng.
“Không phải tôi làm…” Cô giải thích, lại không biết là vì sao, muốn giải thích lại không biết nói cái gì.
“Không phải cô?” Nghê Tranh cười, Tân Hoành chỉ cảm thấy nụ cười kia vừa lạnh lẽo vừa thê thảm.
“Ngoài cô ra, còn có thể là ai? Lần trước, cũng là cô! Đã có kinh nghiệm một lần mua chuộc truyền thông tạo scandal, lần này cô đã quen rồi, lại càng thuận buồm xuôi gió, không phải sao?" Từng câu từng chữ của Nghê Tranh đầy vẻ lên án: "Tân Hoành, mặc dù tôi từng có tình cảm với Dịch Tân, nhưng bây giờ, anh ấy đã là của cô rồi, cô còn phải đuổi tận giết tuyệt như vậy, cô thật sự không sợ gặp phải báo ứng sao?"
Nghê Tranh càng nói càng thê thảm, dần trở thành gào thét, đám người bu lại quanh đó cũng ngày càng nhiều, bàng quan, chế giễu, hả hê…
Hình như con người ai cũng thích vây xem chuyện náo nhiệt của hai người phụ nữ thì phải.
Không giống như tình huống ban nãy với Mạc Tương Đằng, một người đàn ông như Mạc Tương Đằng bắt nạt cô, bên cạnh còn có hai vệ sĩ cao lớn vạm vỡ, cho dù người đi đường có nhìn thấy cũng sẽ lập tức quay đầu đi thẳng, làm bộ như không thấy, vội vã tránh xa, chỉ sợ rước họa vào thân.
Nhưng chuyện của hai người phụ nữ thì không nguy hiểm như vậy, động tĩnh lớn lắm cũng chỉ là hai người đánh nhau mà thôi, cho nên mọi người cũng không cần sợ, ngày càng tới đông hơn, vẻ mặt cũng ngày càng hứng thú.
Lúc này Nghê Tranh rõ ràng đã ngày càng mất lý trí, không thèm quan tâm đến cái gì nữa.
Tân Hoành thì còn gì để mà bất chấp? Dưới tình huống thế này thì danh dự đã sớm bị mang ra lau sàn rồi.
Tân Hoành nắm chặt bàn tay, nhìn cô ta, nghiêm túc lặp lại: “Cô tin hay không thì tùy, thật sự không phải tôi. Tân Hoành tôi dám làm dám chịu, nếu thật sự là tôi… tuyệt đối sẽ không phủ nhận.”
Nghê Tranh vẫn cười khinh thường như cũ, chỉ có sắc mặt là dần dần giãn ra, oán hận trong mắt cũng bắt đầu dao động.
Tân Hoành khẽ thở dài một cái: “Chính cô tự mình nghĩ xem đã đắc tội với ai. Tôi và cô cũng chỉ là tình địch, nhưng cũng giống như cô nói, Dịch Tân đã là của tôi rồi, tôi còn phí thời gian đi đuổi tận giết tuyệt cô làm gì, còn không bằng dành để ở bên Dịch Tân.”
Tân Hoành cũng không nhiều lời, ⋆ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ ⋆ không muốn để cho người ta chế giễu, nói xong thì lướt qua Nghê Tranh, nhanh chóng rời khỏi.
Serena thấy thế cuối cùng cũng thở phào một hơi, cuống quít đuổi theo.
Nghê Tranh lại đột nhiên xoay người…
…
“Két!”
Tiếng phanh xe ghê tai vang lên trước cửa biệt thự, ngay sau đó cửa xe bị đẩy ra. Bóng dáng anh tuấn nhanh chóng đi vào đại sảnh, đường cong trên mặt hết sức nghiêm nghị, cả người toát ra hơi thở băng lãnh.
“Thiếu gia.”
Quản gia nhìn thấy thế, lên tiếng tiếng chào hỏi cũng không nhịn được mà run run.
Người trở về chính là Dịch Tân, thấy quản gia thì lạnh giọng hỏi: “Phong Dương đến chưa?”
“Đến rồi, đến rồi.” Quản gia tuy đã làm ở nhà họ Dịch qua ba thế hệ rồi, lúc này đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Dịch Tân vẫn có phần kính sợ.
Ngay sau đó, Dịch Tân lướt qua quản gia đi vào cửa.
Lúc Dịch Tân thấy Tân Hoành thì cô đang nửa dựa trên vai Tang Nhuế, đáng thương hỏi Phong Dương: “Nhất định phải kéo trở về vị trí cũ à?”
Phong Dương: “…”
“Không thể để nó từ từ hồi phục ư?”
Phong Dương, ". . . . . ."
“Chuyện gì vậy?”
Vừa lên tiếng gấp gáp hỏi han, Dịch Tân đã nhanh chóng đi tới bên cạnh Tân Hoành, nhìn thấy ống quần cô kéo cao lộ ra bắp chân phải, ngoài da hiện rõ mấy vệt xước đỏ, lại nhìn xuống thì thấy ngay mắt cá chân sưng vù đáng sợ, trong lòng không khỏi đau nhói, nghiêm khắc lên tiếng: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ “Tân Hoành, em nói thật cho anh biết, chân em thế này là có chuyện gì vậy?”
Anh xuất hiện quá nhanh, Tân Hoành vốn còn đang sững sờ nhìn vẻ mặt anh có vẻ không tốt, lúc này nghe thấy giọng nói như thể đang nghiến răng nghiến lợi, trong lòng kêu to không ổn.
Vội vàng mềm giọng, nhìn về phía anh, nửa thật nửa giả bộ đáng thương: “Dịch Tân, em bị ngã từ trên cầu thang xuống, anh không biết đâu, em đau đến tí nữa thì khóc luôn đấy.”
Quả nhiên, Dịch Tân nghe thế thì hết sức đau lòng, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít.
Phong Dương nhìn tình tình, lúc này mới lên tiếng: “Trên bắp chân chỉ là chút vết thương ngoài da, mấy ngày là khỏi thôi, chỉ là mắt cá chân bị trật một chút, cần phải nắn trở về vị trí cũ.”
Dịch Tân nhìn chân cô sưng vù lên như bị phù nề, cau mày: “Vậy thì nhanh chóng làm đi.”
Tân Hoành: “…”
Phong Dương liếc Tân Hoành: “Cô ấy không được đồng ý cho lắm…”
Chân mày Dịch Tân càng nhíu chặt hơn, anh nhìn Tang Nhuế một cái, cô ấy lập tức đứng dậy, Dịch Tân ngồi xuống, ôm cả người Tân Hoành vào trong ngực.
Sức lực anh dùng hơi lớn khiến Tân Hoành khẽ bất mãn, cô muốn giãy ra lại bị anh túm lại càng chặt hơn, giọng nói cứng rắn trầm thấp mang theo ý khiển trách: “Không được nhúc nhích!”
Tân Hoành bị anh làm cho giật mình, lập túc ngoan ngoãn không dám nhúc nhích.
Lúc này Dịch Tân mới nhìn Phong Dương ở đối diện: “Ra tay đi!”