Chương : 285
Edit: TranGemy
Cho nên, anh đang họp thì vội vàng chạy về sao?
Vốn dĩ anh đang tham dự cuộc họp, chỉ vì cô “lật thuyền trong mương” té từ trên cầu thang xuống, bị thương, khiến tài xế bị hù dọa mới làm kinh động đến anh, anh lập tức bỏ lại bao nhiều người như vậy mà chạy về.
Thật ra cũng chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. Con người ai mà chưa từng sảy chân trượt ngã một lần trong đời cơ chứ?
Cũng không bị thương nặng, anh chạy về vội vàng như vậy, có vẻ cuối cùng cũng chỉ để ôm cô từ dưới nhà lên lầu mà thôi.
Có điều, như vậy, còn ít sao?
Là rất ít, nhưng bởi vì người đó là anh, nên rất đáng trân trọng.
Điều đó khiến cho cô hiểu được rằng, có một người đàn ông, mặc dù anh đã phải gánh vác rất nhiều trọng trách trong sinh mệnh của mình, còn cô chỉ là một cô gái nhỏ bé mãi sau này mới xông vào thế giới của anh, nhưng cuối cùng, cô mới thực sự là người anh yêu thương và trân quý nhất. Bất cứ khi nào, anh cũng coi cô là quan trọng nhất, đặt cô ở vị trí ưu tiên số một.
Niềm hạnh phúc trong lòng thật ngọt ngào. Không liên quan đến lòng hư vinh của phụ nữ, chỉ thuần túy là niềm vui vì được anh quý trọng.
Cô an tĩnh ngồi một bên, nhìn vẻ mặt vô cảm cứng nhắc, lạnh lùng của anh, vậy mà đợi đến khi đối phương nói xong, anh lại có thể tìm được đúng trọng điểm một cách nhanh chóng từ một đống thông tin dài dòng phiền phức vừa được cung cấp. Chỉ nói mấy chữ đơn giản, vẫn với vẻ mặt không nặng không nhẹ , là có thể khiến mọi người hiểu được kết quả anh muốn là gì.
Tân Hoành nghĩ, đúng là hình mẫu của một người lãnh đạo.
Trực tiếp, quyết đoán… Hoặc là nói, phê bình thẳng thắn, không nể mặt.
Thật ra thì, không nể mặt ở đây còn có một cách nói khác tương đối dễ nghe khác là không thỏa hiệp.
Có điều, Tân Hoành nghĩ, đối với người đàn ông Dịch Tân này, bất cứ từ ngữ nào liên quan đến sự thỏa hiệp đều không thích hợp với anh, bản thân anh đã là một sự tồn tại cực đoan.
Thủ đoạn cực đoan, cái nhìn cực đoan, cho nên cũng chỉ có từ cực đoan mới thích hợp với anh.
Cực đoan… Tân Hoành nghĩ đến đây thì tùy tiện cười cười lắc đầu, thật ra cảm giác mà chính cô mang đến cho anh không phải là cực đoan sao?
Anh cố chấp mạnh mẽ không thể đánh đổ, còn cô thì lúc nào cũng yếu ớt, dễ dàng bị đánh đổ.
Muốn tha thứ cho anh, thật ra thì rất khó. Nhưng cô lại cứ cố tình thích.
Mà để có thể chăm sóc cô như vậy cũng rất khó khăn. Nhưng anh, vẫn cố chấp làm.
Cuộc sống, tình yêu, xem ra cũng chính là như vậy. ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ Bởi vì thích, cho nên tất cả những thứ vốn là không hợp lý lại trở nên hợp lý, vốn là việc đáng sợ lại biến thành làm không biết mệt, không thể tự kiềm chế.
Thời gian cuộc họp cũng không lâu lắm, thậm chí còn có vẻ khá ngắn, nhưng cô ở một bên quan sát cũng không thấy được bất cứ điều gì thiếu sót. Cũng đúng, có một đôi mắt sắc bén thế kia nhìn chằm chằm, còn có thể xảy ra lỗi lầm nào được chứ?
Đã có hiệu suất như vậy, nhưng vẫn hết sức bận rộn… Tân Hoành nghĩ, cho dù đã là vợ chồng, cho dù bọn họ đã yêu nhau bao lâu, nhưng thật ra thì anh vẫn có một thế giới mà cô không thể nhìn thấu.
Chân cô bị thương cũng không nặng lắm, nắn về đúng vị trí rồi sẽ không có vấn đề gì lớn, vừa tỉnh dậy có hơi ân ẩn đau nhưng cũng có thể đi lại không quá khó khăn. Tân Hoành cảm thấy, không cần anh phải phục vụ bên cạnh cả ngày, nên nói với anh: "Yên tâm ra ngoài đi."
Nhưng anh lại hừ khẽ rất khinh thường cô: "Anh vừa đi, em còn mạnh khỏe đi ra ngoài rồi sao nữa? Đi về đã bị thương, còn nói với anh là em tự mình ngã, khiến cho anh tức giận còn không biết tìm ai mà trút?"
Cô nghe xong, nhất thời bị nghẹn.
Em đã như vậy rồi, anh còn nghĩ em ra ngoài thế nào nữa chứ?
Trong lòng cô kêu gào, ngoài miệng lại chỉ có thể nghiến răng đảm bảo: "Em thề, em không ra khỏi cửa, ngoan ngoãn đợi anh trở về."
Rốt cuộc lúc này sắc mặt anh mới hòa hoãn một chút: "Ừm, như vậy thì anh yên tâm rồi."
Xoa xoa đầu cô, hôn một cái rồi mới cảm thấy hài lòng… Yên tâm làm chuyện nên làm.
Có điều, con người tốt nhất là đừng dễ dàng lên tiếng thề thốt, bởi vì trên đời này làm gì có chuyện gì là tuyệt đối ? Đến một lời hứa còn phải cẩn thận, chứ đừng nói lời thề.
Sau khi Dịch Tân có được sự đảm bảo của Tân Hoành thì rất yên tâm, không còn gánh nặng lo lắng trong lòng, khuôn mặt tươi cười đi ra khỏi cửa. Nụ cười này… khiến cho Nguyên Thâm đang đợi ở trong xe sợ điếng người.
Dựa vào sự hiểu biết của Nguyên Thâm đối với Dịch Tân hai mươi năm nay, anh cười vui vẻ như vậy thì chỉ có thể là hai tình huống.
Loại thứ nhất, tâm tình bực bội đang có suy nghĩ giết người.
Loại thứ hai, tâm tình rất tốt đang có suy nghĩ muốn ăn thịt người.
Không cần biết là loại trường hợp nào, thì cái "người" đó đều rất bi thảm.
Nguyên Thâm vừa kinh hãi vừa không nén nổi sự tò mò trong lòng, ɭê Qυý Đôռ còn dám ở đó âm thầm suy đoán, hôm nay kẻ xui xẻo đó là ai.
Dịch Phong Nghiêu? Trong vòng một giờ mà có thể khiến cho Tân Hoành gặp hai kẻ thù không đội trời chung, còn bị ngã trẹo chân. 90% là anh ta!
Còn lại 10% chia đều cho Mạc Tương Đằng và Nghê Tranh tỷ lệ 5:5.
Nguyên Thâm còn đang âm thầm kết luận trong lòng thì Dịch Tân đã mở miệng: "Tới chỗ ông ngoại."
Trong nháy mắt, chân Nguyên Thâm mềm nhũn.
Ông ngoại?
Nếu Dịch Tân và Dịch Lam trở mặt thành thù thì anh ta nên đứng về bên nào đây?
Vốn tâm tình còn đang vui vẻ hóng hớt náo nhiệt, còn hăng hái tính toán xem "người nên chết" là ai, lại không ngờ, "lựa chọn sống chết" ấy lại đùng một cái rơi xuống đầu mình…
Lần này, còn chưa được thấy người khác chết thế nào thì anh ta đã vinh hạnh hi sinh trước rồi.
Nếu hai người Dịch Tân và Dịch Lam mà thật sự trở mặt thành thù, cho dù là người nào thua thì Nguyên Thâm anh ta cũng không thể sống tốt.
Ôm trong lòng tâm trạng "sinh mạng đã bắt đầu đếm ngược từng giây", Nguyên Thâm lái xe đưa Dịch Tân đến chỗ Dịch Lam.
Sau đó, đứng ở ngoài cửa vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, chuẩn bị sẵn sàng, một khi có vấn đề gì sẽ vọt vào ngay lập tức… Hiến thân. Dùng máu tươi của mình để ổn định lại tình hình chiến sự giữa hai ông cháu nhà họ.
Có điều, ngoài dự đoán của anh ta là lần này Dịch Tân và Dịch Lam gặp nhau lại hết sức bình tĩnh, sự bình tĩnh trước nay chưa từng có.
Nguyên Thâm một mực chờ đợi tiếng đập bàn để giơ chân chạy vào, mà đợi đã lâu như vậy rồi ngay cả một âm thanh nhỏ còn chưa nghe thấy thì Dịch Tân đã đi ra ngoài.
Mặt anh không có bất kỳ dấu hiệu gì khác thường, trực tiếp rời đi.
Mà lúc ấy, người đã thề sẽ không ra khỏi cửa là Tân Hoành lại nhận được một cú điện thoại.
Cho nên, anh đang họp thì vội vàng chạy về sao?
Vốn dĩ anh đang tham dự cuộc họp, chỉ vì cô “lật thuyền trong mương” té từ trên cầu thang xuống, bị thương, khiến tài xế bị hù dọa mới làm kinh động đến anh, anh lập tức bỏ lại bao nhiều người như vậy mà chạy về.
Thật ra cũng chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. Con người ai mà chưa từng sảy chân trượt ngã một lần trong đời cơ chứ?
Cũng không bị thương nặng, anh chạy về vội vàng như vậy, có vẻ cuối cùng cũng chỉ để ôm cô từ dưới nhà lên lầu mà thôi.
Có điều, như vậy, còn ít sao?
Là rất ít, nhưng bởi vì người đó là anh, nên rất đáng trân trọng.
Điều đó khiến cho cô hiểu được rằng, có một người đàn ông, mặc dù anh đã phải gánh vác rất nhiều trọng trách trong sinh mệnh của mình, còn cô chỉ là một cô gái nhỏ bé mãi sau này mới xông vào thế giới của anh, nhưng cuối cùng, cô mới thực sự là người anh yêu thương và trân quý nhất. Bất cứ khi nào, anh cũng coi cô là quan trọng nhất, đặt cô ở vị trí ưu tiên số một.
Niềm hạnh phúc trong lòng thật ngọt ngào. Không liên quan đến lòng hư vinh của phụ nữ, chỉ thuần túy là niềm vui vì được anh quý trọng.
Cô an tĩnh ngồi một bên, nhìn vẻ mặt vô cảm cứng nhắc, lạnh lùng của anh, vậy mà đợi đến khi đối phương nói xong, anh lại có thể tìm được đúng trọng điểm một cách nhanh chóng từ một đống thông tin dài dòng phiền phức vừa được cung cấp. Chỉ nói mấy chữ đơn giản, vẫn với vẻ mặt không nặng không nhẹ , là có thể khiến mọi người hiểu được kết quả anh muốn là gì.
Tân Hoành nghĩ, đúng là hình mẫu của một người lãnh đạo.
Trực tiếp, quyết đoán… Hoặc là nói, phê bình thẳng thắn, không nể mặt.
Thật ra thì, không nể mặt ở đây còn có một cách nói khác tương đối dễ nghe khác là không thỏa hiệp.
Có điều, Tân Hoành nghĩ, đối với người đàn ông Dịch Tân này, bất cứ từ ngữ nào liên quan đến sự thỏa hiệp đều không thích hợp với anh, bản thân anh đã là một sự tồn tại cực đoan.
Thủ đoạn cực đoan, cái nhìn cực đoan, cho nên cũng chỉ có từ cực đoan mới thích hợp với anh.
Cực đoan… Tân Hoành nghĩ đến đây thì tùy tiện cười cười lắc đầu, thật ra cảm giác mà chính cô mang đến cho anh không phải là cực đoan sao?
Anh cố chấp mạnh mẽ không thể đánh đổ, còn cô thì lúc nào cũng yếu ớt, dễ dàng bị đánh đổ.
Muốn tha thứ cho anh, thật ra thì rất khó. Nhưng cô lại cứ cố tình thích.
Mà để có thể chăm sóc cô như vậy cũng rất khó khăn. Nhưng anh, vẫn cố chấp làm.
Cuộc sống, tình yêu, xem ra cũng chính là như vậy. ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ Bởi vì thích, cho nên tất cả những thứ vốn là không hợp lý lại trở nên hợp lý, vốn là việc đáng sợ lại biến thành làm không biết mệt, không thể tự kiềm chế.
Thời gian cuộc họp cũng không lâu lắm, thậm chí còn có vẻ khá ngắn, nhưng cô ở một bên quan sát cũng không thấy được bất cứ điều gì thiếu sót. Cũng đúng, có một đôi mắt sắc bén thế kia nhìn chằm chằm, còn có thể xảy ra lỗi lầm nào được chứ?
Đã có hiệu suất như vậy, nhưng vẫn hết sức bận rộn… Tân Hoành nghĩ, cho dù đã là vợ chồng, cho dù bọn họ đã yêu nhau bao lâu, nhưng thật ra thì anh vẫn có một thế giới mà cô không thể nhìn thấu.
Chân cô bị thương cũng không nặng lắm, nắn về đúng vị trí rồi sẽ không có vấn đề gì lớn, vừa tỉnh dậy có hơi ân ẩn đau nhưng cũng có thể đi lại không quá khó khăn. Tân Hoành cảm thấy, không cần anh phải phục vụ bên cạnh cả ngày, nên nói với anh: "Yên tâm ra ngoài đi."
Nhưng anh lại hừ khẽ rất khinh thường cô: "Anh vừa đi, em còn mạnh khỏe đi ra ngoài rồi sao nữa? Đi về đã bị thương, còn nói với anh là em tự mình ngã, khiến cho anh tức giận còn không biết tìm ai mà trút?"
Cô nghe xong, nhất thời bị nghẹn.
Em đã như vậy rồi, anh còn nghĩ em ra ngoài thế nào nữa chứ?
Trong lòng cô kêu gào, ngoài miệng lại chỉ có thể nghiến răng đảm bảo: "Em thề, em không ra khỏi cửa, ngoan ngoãn đợi anh trở về."
Rốt cuộc lúc này sắc mặt anh mới hòa hoãn một chút: "Ừm, như vậy thì anh yên tâm rồi."
Xoa xoa đầu cô, hôn một cái rồi mới cảm thấy hài lòng… Yên tâm làm chuyện nên làm.
Có điều, con người tốt nhất là đừng dễ dàng lên tiếng thề thốt, bởi vì trên đời này làm gì có chuyện gì là tuyệt đối ? Đến một lời hứa còn phải cẩn thận, chứ đừng nói lời thề.
Sau khi Dịch Tân có được sự đảm bảo của Tân Hoành thì rất yên tâm, không còn gánh nặng lo lắng trong lòng, khuôn mặt tươi cười đi ra khỏi cửa. Nụ cười này… khiến cho Nguyên Thâm đang đợi ở trong xe sợ điếng người.
Dựa vào sự hiểu biết của Nguyên Thâm đối với Dịch Tân hai mươi năm nay, anh cười vui vẻ như vậy thì chỉ có thể là hai tình huống.
Loại thứ nhất, tâm tình bực bội đang có suy nghĩ giết người.
Loại thứ hai, tâm tình rất tốt đang có suy nghĩ muốn ăn thịt người.
Không cần biết là loại trường hợp nào, thì cái "người" đó đều rất bi thảm.
Nguyên Thâm vừa kinh hãi vừa không nén nổi sự tò mò trong lòng, ɭê Qυý Đôռ còn dám ở đó âm thầm suy đoán, hôm nay kẻ xui xẻo đó là ai.
Dịch Phong Nghiêu? Trong vòng một giờ mà có thể khiến cho Tân Hoành gặp hai kẻ thù không đội trời chung, còn bị ngã trẹo chân. 90% là anh ta!
Còn lại 10% chia đều cho Mạc Tương Đằng và Nghê Tranh tỷ lệ 5:5.
Nguyên Thâm còn đang âm thầm kết luận trong lòng thì Dịch Tân đã mở miệng: "Tới chỗ ông ngoại."
Trong nháy mắt, chân Nguyên Thâm mềm nhũn.
Ông ngoại?
Nếu Dịch Tân và Dịch Lam trở mặt thành thù thì anh ta nên đứng về bên nào đây?
Vốn tâm tình còn đang vui vẻ hóng hớt náo nhiệt, còn hăng hái tính toán xem "người nên chết" là ai, lại không ngờ, "lựa chọn sống chết" ấy lại đùng một cái rơi xuống đầu mình…
Lần này, còn chưa được thấy người khác chết thế nào thì anh ta đã vinh hạnh hi sinh trước rồi.
Nếu hai người Dịch Tân và Dịch Lam mà thật sự trở mặt thành thù, cho dù là người nào thua thì Nguyên Thâm anh ta cũng không thể sống tốt.
Ôm trong lòng tâm trạng "sinh mạng đã bắt đầu đếm ngược từng giây", Nguyên Thâm lái xe đưa Dịch Tân đến chỗ Dịch Lam.
Sau đó, đứng ở ngoài cửa vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, chuẩn bị sẵn sàng, một khi có vấn đề gì sẽ vọt vào ngay lập tức… Hiến thân. Dùng máu tươi của mình để ổn định lại tình hình chiến sự giữa hai ông cháu nhà họ.
Có điều, ngoài dự đoán của anh ta là lần này Dịch Tân và Dịch Lam gặp nhau lại hết sức bình tĩnh, sự bình tĩnh trước nay chưa từng có.
Nguyên Thâm một mực chờ đợi tiếng đập bàn để giơ chân chạy vào, mà đợi đã lâu như vậy rồi ngay cả một âm thanh nhỏ còn chưa nghe thấy thì Dịch Tân đã đi ra ngoài.
Mặt anh không có bất kỳ dấu hiệu gì khác thường, trực tiếp rời đi.
Mà lúc ấy, người đã thề sẽ không ra khỏi cửa là Tân Hoành lại nhận được một cú điện thoại.