Chương : 290
Edit: TranGemy
Một câu được nói ra, cuối cùng cũng khiến Yến Thanh và Nghê Tranh cùng giật mình, không thể nói thêm lời nào.
Đây chính là Dịch Tân, anh chính là người đàn ông như vậy, người đàn ông mà bọn họ cũng không phải là chưa từng quen thuộc, có điều có thể vô tâm vô tình đến như vậy, cho dù có quen thuộc thì trong lúc nhất thời cũng trở nên vô cùng xa lạ.
Anh ác ư? Là hung tàn. Trên đời này, sợ rằng sẽ không có ai có thể sánh với anh về độ ác độc.
Nhưng mà càng không ai có thể so sánh với anh về độ tuyệt tình nhưng lại hợp tình hợp lý đến thế.
Anh vô tâm vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cuối cùng trong toàn bộ những việc anh làm lại đều muốn thể hiện ra một ý nghĩa “nhân quả luân hồi”.
Nghê Tranh đối xử với Tân Hoành thế nào, scandal, gửi bưu kiện, đánh đòn tâm lý… Lúc này, anh sẽ mang tất cả những thứ đó ra cùng một lúc, đánh cho cô ta một đòn.
Cái bẫy như vậy, nhìn một cái thì vừa hèn hạ vừa xấu xa. Nhưng thật ra, cùng lắm cũng chỉ là đáp lễ mà thôi.
Ác giả ác báo, tự làm tự chịu. Thật ra thì, rất công bằng, chỉ là công bằng đến mức đáng sợ mà thôi.
Không phải lòng dạ ai cũng như vậy, cũng không phải ai cũng có được thủ đoạn như thế.
Nếu phải nói cái gì là bi kịch, thì bi kịch nhất chính là anh dùng tất cả sự vô tình, cũng như thủ đoạn thâm độc dành hết cho cô ta.
Nghê Tranh đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ, còn như đang thấy cái tiêu đề nổi bật “Nhị long hí châu” trên các tờ báo.
Đây chính là Dịch Tân, đây chính là Dịch Tân mà cô ta say đắm, cô ta đã dành tất cả sự dịu dàng cho người này, chỉ muốn có được tình yêu của anh, vậy mà thứ cuối cùng cô ta đạt được là anh tự tay bóp nát cuộc đời cô ta, giống như một con kiến hôi.
Con kiến có lẽ cũng có máu, có điều anh vĩnh viễn cũng không thèm để mắt tới.
Nghê Tranh hít sâu một hơi, khẽ khàng đẩy Yến Thanh ra, tiến lên một bước đến gần Dịch Tân. Ngẩng đầu, nhìn thẳng khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của anh, cố gắng giữ vững giọng nói: “Một vấn đề cuối cùng…”
Dịch Tân nhếch một bên lông mày đen lên, ánh mắt lười biếng, có chút hứng thú.
Nghê Tranh nhìn anh chỉ cảm thấy trong lòng hết sức bi thương.
Có phải cô ta cũng chỉ là một người trong số đó? Một người trong số rất nhiều người phụ nữ khác?
Một vấn đề cuối cùng…
Trước cô ta, trong sinh mệnh của Dịch Tân, có phải đã có vô số người phụ nữ nói với anh như vậy?
Bọn họ đều giống nhau, trừ Tân Hoành, cũng chỉ có mình Tân Hoành… Có lẽ đời này sẽ không cần nói với anh lời này.
Bởi vì, chỉ có Tân Hoành mới không cần nói với Dịch Tân một câu “cuối cùng”.
Trái tim Nghê Tranh đau thắt lại, nắm chặt bàn tay, cắn răng hỏi thành lời: đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ “Trước khi kết hôn với Tân Hoành, anh đã từng ngủ với cô ấy chưa?”
Một câu này của cô ta khiến người đàn ông thâm trầm như Dịch Tân cũng hơi ngẩn ra.
Không phải là anh có từng thật lòng yêu em không?
Không phải là anh hết yêu em từ khi nào?
Cũng không phải anh có chút động lòng nào với em không?
…
Lại đi hỏi chuyện của anh và người phụ nữ khác, thậm chí còn là quan hệ thân mật.
Dịch Tân thoáng giật mình, ngay sau đó lắc đầu cười cười: “Không có.”
Anh luôn luôn là một người đàn ông hào phóng, nếu cô ta đã nói là một vấn đề cuối cùng thì anh cũng sẽ thành thật nói cho cô ta biết đáp án.
Sắc mặt Nghê Tranh khẽ thay đổi.
Nhưng anh lại nói: “Chỉ là, cô và cô ấy, không giống nhau.”
Toàn thân Nghê Tranh chấn động. Anh… phát hiện ra rồi.
“Không quan hệ với cô, không phải là đang chờ kết hôn với cô. Cô nên biết, tôi đã muốn làm cái gì, trước nay chưa bao giờ chờ đợi.”
Đôi môi Nghê Tranh trắng bệch, khẽ mấp máy: “Không chờ đợi… Cho nên, từ khi hai người gặp nhau đến lúc cưới, chỉ có một tháng?”
Dịch Tân cười, từ chối lên tiếng.
“Vậy còn em? Anh muốn làm cái gì, không giống nhau, ý anh có phải muốn nói trước nay anh chưa từng yêu em không?” Trên mặt cô ta ướt đẫm, tất cả những vấn đề trước đó, đối mặt với sự đáng sợ của anh, sự độc ác của anh, cô ta cũng chưa từng rơi nước mắt, lúc này cuối cùng cũng không thể ngăn lại được: “Nếu như vừa bắt đầu đã không có tình cảm với em, tại sao anh lại ở bên em và khiến cho em có cảm giác là anh yêu em?”
“Bởi vì, tôi đã coi cô là Tân Hoành, nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể là cô ấy.”
***
Tiễn Dịch Lam lên máy bay xong Tân Hoành mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không phải có ý muốn đuổi ông đi nhanh, chỉ là trước kia vừa mới gặp mặt đã giận đỏ mặt, trực tiếp ra tay, bây giờ trước khi đi còn có thể bình tĩnh nói chuyện, tự mình đưa ông lên máy bay… Tân Hoành cảm thấy, thời thế đã thay đổi, cũng có thể coi là kỳ tích.
Ít nhất, trước khi Dịch Lam trở về cũng đã bằng lòng gặp mặt cô một lần, sau này cô không cần không dưng nhớ tới lại lo lắng trong lòng nữa.
Tân Hoành suy nghĩ một chút rồi mỉm cười, lên xe, về nhà.
Trong lòng cảm khái, cô nghĩ nên nói chuyện này với anh nên lập tức lấy điện thoại trong túi ra gọi cho anh.
…
Tôi coi cô là Tân Hoành, nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể là cô ấy…
Mặc dù trong lòng đã sớm có suy đoán, ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ nhưng đến lúc này khi tận tai nghe được những lời ấy, Nghê Tranh vẫn cảm thấy chân đứng không vững.
Dịch Tân, sao anh có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?
Anh có thể nói với em, anh chỉ muốn chơi với em một chút…
Anh có thể nói với em, em không đủ hấp dẫn anh…
Tại sao nhất định phải nói ra những lời vô tình như vậy?
Xem cô ta như người khác, nhưng đến cuối cùng cô ta cũng không thể là người ấy…
Làm thế thân đã đủ thất bại rồi, mà cô ta còn không có cả tư cách để làm một thế thân ư?
Môi mấp máy mấy lần cũng chẳng nói ra được lời nào.
Trong lúc cô ta đang không cách nào mở miệng ra được thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Âm thanh kia vang lên từ phía người đàn ông trước mắt.
Nghê Tranh thấy rõ, khi tiếng chuông vang lên, người đàn ông gần như ngay lập tức đưa tay về phía túi. Động tác như vậy, như thể đã làm cả trăm ngàn lần, sớm đã tạo thành phản xạ trong vô thức.
Anh nhìn cuộc gọi tới, sắc mặt nhanh chóng trở nên ôn hòa, anh chưa từng đối xử với cô ta như vậy… Cho dù là hơn hai năm trước, khi tình cảm của bọn họ còn trong giai đoạn cuồng nhiệt.
Nghê Tranh nghĩ, cô ta biết ai là người gọi tới.
Một câu được nói ra, cuối cùng cũng khiến Yến Thanh và Nghê Tranh cùng giật mình, không thể nói thêm lời nào.
Đây chính là Dịch Tân, anh chính là người đàn ông như vậy, người đàn ông mà bọn họ cũng không phải là chưa từng quen thuộc, có điều có thể vô tâm vô tình đến như vậy, cho dù có quen thuộc thì trong lúc nhất thời cũng trở nên vô cùng xa lạ.
Anh ác ư? Là hung tàn. Trên đời này, sợ rằng sẽ không có ai có thể sánh với anh về độ ác độc.
Nhưng mà càng không ai có thể so sánh với anh về độ tuyệt tình nhưng lại hợp tình hợp lý đến thế.
Anh vô tâm vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cuối cùng trong toàn bộ những việc anh làm lại đều muốn thể hiện ra một ý nghĩa “nhân quả luân hồi”.
Nghê Tranh đối xử với Tân Hoành thế nào, scandal, gửi bưu kiện, đánh đòn tâm lý… Lúc này, anh sẽ mang tất cả những thứ đó ra cùng một lúc, đánh cho cô ta một đòn.
Cái bẫy như vậy, nhìn một cái thì vừa hèn hạ vừa xấu xa. Nhưng thật ra, cùng lắm cũng chỉ là đáp lễ mà thôi.
Ác giả ác báo, tự làm tự chịu. Thật ra thì, rất công bằng, chỉ là công bằng đến mức đáng sợ mà thôi.
Không phải lòng dạ ai cũng như vậy, cũng không phải ai cũng có được thủ đoạn như thế.
Nếu phải nói cái gì là bi kịch, thì bi kịch nhất chính là anh dùng tất cả sự vô tình, cũng như thủ đoạn thâm độc dành hết cho cô ta.
Nghê Tranh đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ, còn như đang thấy cái tiêu đề nổi bật “Nhị long hí châu” trên các tờ báo.
Đây chính là Dịch Tân, đây chính là Dịch Tân mà cô ta say đắm, cô ta đã dành tất cả sự dịu dàng cho người này, chỉ muốn có được tình yêu của anh, vậy mà thứ cuối cùng cô ta đạt được là anh tự tay bóp nát cuộc đời cô ta, giống như một con kiến hôi.
Con kiến có lẽ cũng có máu, có điều anh vĩnh viễn cũng không thèm để mắt tới.
Nghê Tranh hít sâu một hơi, khẽ khàng đẩy Yến Thanh ra, tiến lên một bước đến gần Dịch Tân. Ngẩng đầu, nhìn thẳng khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của anh, cố gắng giữ vững giọng nói: “Một vấn đề cuối cùng…”
Dịch Tân nhếch một bên lông mày đen lên, ánh mắt lười biếng, có chút hứng thú.
Nghê Tranh nhìn anh chỉ cảm thấy trong lòng hết sức bi thương.
Có phải cô ta cũng chỉ là một người trong số đó? Một người trong số rất nhiều người phụ nữ khác?
Một vấn đề cuối cùng…
Trước cô ta, trong sinh mệnh của Dịch Tân, có phải đã có vô số người phụ nữ nói với anh như vậy?
Bọn họ đều giống nhau, trừ Tân Hoành, cũng chỉ có mình Tân Hoành… Có lẽ đời này sẽ không cần nói với anh lời này.
Bởi vì, chỉ có Tân Hoành mới không cần nói với Dịch Tân một câu “cuối cùng”.
Trái tim Nghê Tranh đau thắt lại, nắm chặt bàn tay, cắn răng hỏi thành lời: đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ “Trước khi kết hôn với Tân Hoành, anh đã từng ngủ với cô ấy chưa?”
Một câu này của cô ta khiến người đàn ông thâm trầm như Dịch Tân cũng hơi ngẩn ra.
Không phải là anh có từng thật lòng yêu em không?
Không phải là anh hết yêu em từ khi nào?
Cũng không phải anh có chút động lòng nào với em không?
…
Lại đi hỏi chuyện của anh và người phụ nữ khác, thậm chí còn là quan hệ thân mật.
Dịch Tân thoáng giật mình, ngay sau đó lắc đầu cười cười: “Không có.”
Anh luôn luôn là một người đàn ông hào phóng, nếu cô ta đã nói là một vấn đề cuối cùng thì anh cũng sẽ thành thật nói cho cô ta biết đáp án.
Sắc mặt Nghê Tranh khẽ thay đổi.
Nhưng anh lại nói: “Chỉ là, cô và cô ấy, không giống nhau.”
Toàn thân Nghê Tranh chấn động. Anh… phát hiện ra rồi.
“Không quan hệ với cô, không phải là đang chờ kết hôn với cô. Cô nên biết, tôi đã muốn làm cái gì, trước nay chưa bao giờ chờ đợi.”
Đôi môi Nghê Tranh trắng bệch, khẽ mấp máy: “Không chờ đợi… Cho nên, từ khi hai người gặp nhau đến lúc cưới, chỉ có một tháng?”
Dịch Tân cười, từ chối lên tiếng.
“Vậy còn em? Anh muốn làm cái gì, không giống nhau, ý anh có phải muốn nói trước nay anh chưa từng yêu em không?” Trên mặt cô ta ướt đẫm, tất cả những vấn đề trước đó, đối mặt với sự đáng sợ của anh, sự độc ác của anh, cô ta cũng chưa từng rơi nước mắt, lúc này cuối cùng cũng không thể ngăn lại được: “Nếu như vừa bắt đầu đã không có tình cảm với em, tại sao anh lại ở bên em và khiến cho em có cảm giác là anh yêu em?”
“Bởi vì, tôi đã coi cô là Tân Hoành, nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể là cô ấy.”
***
Tiễn Dịch Lam lên máy bay xong Tân Hoành mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không phải có ý muốn đuổi ông đi nhanh, chỉ là trước kia vừa mới gặp mặt đã giận đỏ mặt, trực tiếp ra tay, bây giờ trước khi đi còn có thể bình tĩnh nói chuyện, tự mình đưa ông lên máy bay… Tân Hoành cảm thấy, thời thế đã thay đổi, cũng có thể coi là kỳ tích.
Ít nhất, trước khi Dịch Lam trở về cũng đã bằng lòng gặp mặt cô một lần, sau này cô không cần không dưng nhớ tới lại lo lắng trong lòng nữa.
Tân Hoành suy nghĩ một chút rồi mỉm cười, lên xe, về nhà.
Trong lòng cảm khái, cô nghĩ nên nói chuyện này với anh nên lập tức lấy điện thoại trong túi ra gọi cho anh.
…
Tôi coi cô là Tân Hoành, nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể là cô ấy…
Mặc dù trong lòng đã sớm có suy đoán, ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ nhưng đến lúc này khi tận tai nghe được những lời ấy, Nghê Tranh vẫn cảm thấy chân đứng không vững.
Dịch Tân, sao anh có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?
Anh có thể nói với em, anh chỉ muốn chơi với em một chút…
Anh có thể nói với em, em không đủ hấp dẫn anh…
Tại sao nhất định phải nói ra những lời vô tình như vậy?
Xem cô ta như người khác, nhưng đến cuối cùng cô ta cũng không thể là người ấy…
Làm thế thân đã đủ thất bại rồi, mà cô ta còn không có cả tư cách để làm một thế thân ư?
Môi mấp máy mấy lần cũng chẳng nói ra được lời nào.
Trong lúc cô ta đang không cách nào mở miệng ra được thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Âm thanh kia vang lên từ phía người đàn ông trước mắt.
Nghê Tranh thấy rõ, khi tiếng chuông vang lên, người đàn ông gần như ngay lập tức đưa tay về phía túi. Động tác như vậy, như thể đã làm cả trăm ngàn lần, sớm đã tạo thành phản xạ trong vô thức.
Anh nhìn cuộc gọi tới, sắc mặt nhanh chóng trở nên ôn hòa, anh chưa từng đối xử với cô ta như vậy… Cho dù là hơn hai năm trước, khi tình cảm của bọn họ còn trong giai đoạn cuồng nhiệt.
Nghê Tranh nghĩ, cô ta biết ai là người gọi tới.