Chương 2: Phản Bội
Ai có thể ngờ rằng người vốn đã xuất gia làm ni, Khổng đại tiểu thư lại lén lút hẹn hò với nam nhân tại Mao Bình am? Thanh bào nam tử ánh ánh mắt hơi rét lạnh, loé lên một tia trào phúng lãnh ý. Một người nữ nhân tàn hoa bại liễu như vậy cho dù chỉ dùng để chơi đùa thôi thì cũng quá bẩn. Đã không cần dò xét nữa, thanh bào nam tử còn chưa nhìn đã xoay người muốn rời đi, lại nghe được một giọng nữ kêu lên: “Ngươi tại sao lại ở đây!?”tiếng còn chưa dứt, lại nghe thấy giọng nữ hầm hầm giận tiếp: “Là ai cho ngươi vào!?” Ồ! Xem ra không phải hẹn hò. Giọng của người con gái trong trẻo êm tai, đặc biệt là trong khu rừng cây cỏ xanh tươi này càng thêm phần động lòng. Nam tử thanh bào dừng lại bước chân, trên khuôn mặt vẫn như cũ không hiện lên hỉ nộ, hướng mắt nhìn sang. Tầm mắt ngưng trệ trong phút chốc, đôi mắt lúc nào cũng lạnh lùng sắc nhọn bức người ẩn chứa ánh sáng rực rỡ. Chỉ thấy tại * nhất tiễn chi địa trước sườn núi vậy mà lại có một vườn hoa nhỏ, các loài mẫu đơn khác nhau nở rộ trên cành. Có một gian nhà nhỏ nằm giữa vườn hoa và vách đá. Nhà có ba mặt, được bao quanh bởi lan can rất cao, chính diện có ba bậc đá dẫn đến vườn hoa. (*: mảnh đất chỉ cách khoảng một mũi tên, ý chỉ gần) Hiện tại, chủ nhân của giọng nói đang đứng trên bậc đá. Không phải là một ni cô trọc đầu cũng không phải một nữ đạo sĩ búi tóc, mà là một vị giai nhân nhan sắc sáng ngời mặc trang phục hoa lệ. Chỉ thấy nữ nhân này búi song hoàn vọng tiên kế, búi tóc ở giữa, cài đóa hoa mẫu đơn hoa lệ đỏ tươi hiếm thấy, càng thêm tỏa sáng. Thân mặc nhục sam màu đỏ thẫm với tay áo rộng, trên la sam có những đường kim ngân, nhục sam có thêu vô số mẫu đơn khác nhau, chiếc khăn choàng dài bằng tơ màu lam ngân khoác trên vai bị gió từ vách núi thổi bồng bềnh như muốn bay đi. Thanh bào nam tử là người quyền thế, đã nhìn chán nhân gian phú quý nhưng chưa thấy ai có thể che đi cả một thân ăn mặc hoa lệ bên dưới sắc đẹp lộng lẫy. Nếu không nhìn thì thôi, vừa nhìn đến còn chưa ngắm kĩ dung mạo đã cảm thấy đây là người đẹp nhân gian hiếm thấy. Tâm ý nam nhân bị quấy phá vô thức nhìn một cách chăm chú. Nữ nhân quả là tuyệt sắc giai nhân, trên khuôn mặt tròn trịa ấy mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, đặc biệt là đôi mắt đen láy giống như phủ đầy hơi nước, lộ ra nét dịu dàng quyến rũ. Nhân gian tuyệt sắc! Trước nét đẹp rạng ngời ấy đâu chỉ trang phục hoa lệ mất đi màu sắc mà đến cả vườn hoa mẫu đơn kia cũng có vẻ ảm đạm hẳn đi. Như vậy đây chính là Khổng gia đại tiểu thư, quả thực xứng đáng với mỹ danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân. Thanh bào nam tử ánh mắt sáng rực nhìn vào mỹ nhân trước mắt, không khỏi nhớ đến mười năm trước một cái nhìn thoáng qua làm lòng ngứa ngáy chỉ biết thầm than một tiếng đáng tiếc. Hiện tại gặp lại, nữ tử với khuôn mặt trắng như tuyết đang vì giận mà hơi đỏ lên càng thêm rạng rỡ, dù vui hay giận vẫn xinh đẹp không gì sánh được. Xem ra hôm nay tiện đường ghé đến gian nhà nho nhỏ này thu hoạch được không ít, chỉ đáng tiếc không thể mang theo mỹ nhân cùng rời khỏi. Suy nghĩ này của thanh bào nam tử vừa loé lên trong nháy mắt biến mất, ánh mắt lại ẩn hiện vẻ lạnh lùng và nghiêm túc thường ngày, nhưng vẫn kiên quyết khóa chặt trên người nữ nhân. Người con gái quyến rũ này chính là Khổng gia đại tiểu thư—Khổng Nhan Khổng Nhan không biết có một nam nhân xa lạ đang trốn ở chỗ tối, nàng chỉ nhìn chằm chằm người trước mặt mình một cách tức giận. Người đàn ông này tuổi còn trẻ, có vẻ tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi nhưng Khổng Nhan biết hắn cùng tuổi với mình. Người đàn ông này đội mũ cao đi giày da, mặc áo choàng rộng hông đeo thắt lưng. Bởi vì thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, dưới ánh xuân chiếu rọi, hắn phát ra khí chất tao nhã như ngọc, thoạt nhìn là một vị công tử khiêm tốn đoan chính nho nhã. Hay cho một túi da mê hoặc lòng người, hay cho một thế tử gia tốt được thiên hạ ca tụng! Ai mà ngờ được hắn lại âm thầm tự tiện xông vào nơi cư trú của chị vợ! Khổng Nhan trong lòng phát hận, nàng không thể nào ngờ tới Tưởng Mặc Chi này lại to gan như vậy! Kể từ hai năm trước khi nàng bắt đầu trồng ra hoa mẫu đơn nở sớm liền bị giới quý tộc trong kinh thành biết được thân phận, nhưng nàng rốt cuộc là Khổng gia đích xuất tiểu thư, lại có gia nhân tầng tầng bảo hộ, không ai có thể làm phiền sự thanh tịnh của nàng. Nhưng Tưởng Mặc Chi này cùng nàng có quan hệ sâu xa, vốn là vị hôn phu định hôn từ nhỏ, sau này nàng tuyên bố với bên ngoài xuất gia làm ni, liền đổi thành hôn cùng đích muội cùng cha khác mẹ của nàng. Vốn xuất thân gia đình lễ giáo, mặc dù Khổng gia và Tưởng gia có quan hệ thông gia tốt đẹp, nàng cùng Tưởng Mặc Chi lại định hôn từ nhỏ, nhưng thực ra chỉ vẻn vẹn gặp mặt một lần khi còn bé, bây giờ nàng lại đang sống ở gian nhà nhỏ bên ngoài am ni cô hai người tất nhiên không khác gì người xa lạ. Nàng không thể ngờ rằng, chính vì không muốn cùng Khổng Hân tiếp tục dây dưa mà đồng ý gặp phu thê Khổng Hân một lần, từ đó trở đi Khổng Hân không còn tìm đến, nhưng vị Tưởng Mặc Chi này lại nhiều lần cầu kiến. Hơn hai năm nay, vì không kiên nhẫn đồng ý gặp hắn hai lần, lần nào gặp cũng cách một bức rèm, thời gian thì cũng chỉ hơn một chén trà mà thôi. Ai mà biết được, biến mất hơn nửa năm, tưởng sẽ không còn dây dưa gì nữa, nào ngờ hôm nay Tưởng Mặc Chi tiến thẳng vào nơi ở của nàng! Bên cạnh nàng có bốn mươi tám người hầu, hiện tại không thấy một ai, nàng còn có cái gì không rõ!? Khổng Nhan trong lòng lửa giận bừng bừng, da thịt tuyết trắng dấy lên một vòng đỏ ửng. Tưởng Mặc Chi thấy thế ánh mắt nóng lên, không kiềm lòng được tiến lên một bước. Khổng Nhan giật mình, vội lùi về bên trong gian nhà, lớn tiếng quát lên: “Dừng lại “ “Tưởng Mặc Chi, Khổng Nhan ta mặc dù lưu lạc đến nơi này nhưng người đừng quên ta vẫn là người nhà họ Khổng!” Hoang sơn dã lĩnh bốn bề vắng lặng, nam tử trước mắt lại là thanh niên trai tráng, nếu đối đầu không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, nhường nhịn nói: “Chuyện hôm nay ta coi như chưa từng phát sinh, ngươi rời đi là được!” Có lẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói của Khổng Nhan, Tưởng Mặc Chi cuối cùng dừng lại ở thềm đá trước nhà, nhưng lại không hề có ý định rời đi, vẫn động tình nói: “Nhan nhi! Ta và nàng vốn có định hôn duyên phận, bất đắc dĩ trời xui đất khiến mới bỏ lỡ nhau, ta tự biết rất khó lại cùng nàng xứng đôi. Nhưng nay nàng và ta một lần nữa quen biết, ta chỉ là ngưỡng mộ tài năng của nàng, vì sao không thể trở thành một đôi *mạc nghịch chi giao?” (*: đôi bạn tâm đầu ý hợp) Thời điểm nói một câu cuối cùng, ánh mắt Tưởng Mặc Chi càng dịu dàng, giữa chân mày lại bao phủ ý buồn nhàn nhạt, đáy mắt thì một phen đau thương. Khổng Nhan tức giận đến toàn thân phát run. Mạc nghịch chi giao! Mạc nghịch chi giao!! Tưởng Mặc Chi làm sao lại vô sỉ đến mức nói ra những lời này!? Sao lại dám nói ra những lời này!? Hắn coi nàng là một sơn dã nữ nhân liều lĩnh thiếu hiểu biết hay sao!? Thời nay tuy chuyên tình cảm cởi mở và táo bạo, nhưng có người phụ nữ đứng đắn nào lại nguyện cùng nam nhân kết thành mạc nghịch chi giao!? Vì có một số nữ quan, các nàng xuất thân hào môn, vì một số nguyên nhân mà trở thành đạo cô, vốn là kiều nữ, dung mạo xinh đẹp, có tài vẽ mày điểm phấn, lại biết ngâm thơ, được văn nhân xưng là tài nữ đa tình, dưới sự ngưỡng mộ theo đuổi nhiệt tình, sau khi rung động biến thành mạc nghịch chi giao, thường thường ngày đêm tâm tình, nhưng mà ai chẳng biết là lén lút *bị phiên hồng lãng. Mà những nữ quan nghèo khó, càng là vì tiền cùng người khác qua lại, không khác gì kỹ nữ. (*: chăn gấm màu đỏ trên giường không ngay thẳng, nhìn giống như những đợt sóng. Chắc nó có ý gì mọi người đều hiểu rồi ha:D) Cũng chính vì vậy nàng mười năm trước dù không xuống tóc đi tu nhưng cũng không ở lại gia miếu mà chọn một ngôi miếu nhỏ tại nơi hoang vu để cư trú. Dù cho quanh năm chỉ có thể sống trong gian nhà nhỏ phía sau miếu, nàng cũng không muốn giống như những nữ quan kia! Đáng hận chính là tên Tưởng Mặc Chi này dùng nhưng lời chuyên dụ dỗ nữ quan phóng đãng để nói chuyện với nàng! Khổng Nhan vốn là người tâm cao khí ngạo, dù cho lưu lạc đến tận đây cũng vẫn là cẩm y ngọc thực, có khi nào gặp qua xúi quẩy như thế này!? Lại hơn mười năm không bị kiềm chế đã quen, đầy tớ bên cạnh lại nghe lời, bây giờ cũng không lo nổi được mất, vịn lan can gian nhà hô to: “Người đâu! Đem kẻ tặc này bắt lại cho ta!” Tưởng Mặc Chi không nghĩ tới Khổng Nhan cố chấp, hắn nghe ngóng được nàng ba ngày đến đây một lần, lúc này mới tìm cách đuổi người hầu đi để đơn độc gặp giai nhân, nếu làm cho Khổng Nhan gọi người ở trước viện tới thì sẽ lớn chuyện! Tưởng Mặc Chi vì nóng vội, bước nhanh về phía trước, một tay bắt lấy Khổng Nhan ôm vào lòng, một tay bịt miệng nàng cầu xin. “ô…ô…” nàng vừa rồi tức giận nên mất đi lí trí, lại nghĩ Tưởng Mặc Chi đối với Khổng gia có chút cố kị, nào ngờ ngược lại đem bức hắn gấp gáp, càng không ngờ một người trước giờ ánh mắt hướng lên trời như hắn lại vứt bỏ hết thảy, làm ra hành động càn rỡ như vậy. Khổng Nhan tuy đã ba mươi nhưng là tiểu thư khuê các được nuông chiều, sau lại sống một mình trong núi, nào biết rõ tâm tính nam nhân, lại là một nam nhân đã khao khát nàng suốt hai năm mà không có được? Nhất thời, Khổng Nhan vừa hối hận vừa hận và tức giận nhưng cũng không làm gì được, đôi mắt như bốc hỏa trừng trừng nhìn Tưởng Mặc Chi. Bị mê hoặc bởi nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, lại nhìn vào đôi mắt mờ sương, liền cảm thấy mềm nhũn, Khổng Nhan là tiểu thư danh môn, lại là nữ nhân hắn ngưỡng mộ đã lâu, dù nàng đã qua thời kì đẹp như hoa nhưng dung mạo và tài năng của nàng vượt trội hơn hàng vạn người, liền kiềm không được nhẹ giọng dụ dỗ: “Nhan nhi, vì sao nàng không thể tiếp nhận ta? Nếu nàng để ý đến Khổng Hân thì không cần lo lắng gì cả, hôm nay chính nàng ta giúp ta dàn xếp với Phùng ma ma để ta và nàng có thể gặp gỡ.” Khổng Hân giúp hắn dàn xếp Phùng ma ma…. Khổng Nhan cảm thấy thế giới quay cuồng trong chốc lát, thì ra sự sỉ nhục hôm nay là do đích muội và nhũ mẫu của mình lên kế hoạch!