Chương 26: Đồng Lòng (1)
Cả đời này của nữ nhi bị hủy! Nữ nhi của bà a...Vương thị ôm chặt lấy Khổng Hân, nước mắt ào ào rơi xuống.Giờ khắc này, lòng thương tiếc nữ nhi, vượt lên trên cả danh hiệu Khổng phu nhân mà bà luôn lấy làm kiêu ngạo, nghe nữ nhi ủy khuất cất tiếng khóc, bà chỉ cảm thấy lòng quặn đau.Nữ nhi của bà còn nhỏ như thế, bắt đầu mùa đông năm nay mới đầy mười bốn tuổi. Thế nhưng Khổng gia nữ nhi từ trước đến nay đều là trăm nhà săn đón, hai năm trước liền đã có phu nhân mấy nhà đưa ra ý tứ, nữ nhi bà nâng niu trong lòng bàn tay sao có thể tùy tiện gả chứ? Mấy năm này bà vẫn một mực âm thầm lưu ý, trước khi đến bà đã nhìn trúng hai nhà, dù không sánh nổi Khổng Nhan gả cho Định quốc công phủ, nhưng mấy ai có thể so được với tam đại danh môn Đại Chu khai quốc công phủ?Chờ đừng nói đến thế tử Định quốc công còn có nhân phẩm và tài đức như vậy, nhưng những người bà chọn cũng là nhân phẩm trong sạch nhất lưu a! Vốn nghĩ chờ Hân nhi tròn mười năm liền chọn một nhà định xuống... Bây giờ lại thành ra dạng này! Nữ nhi của bà nên làm sao đây?Khổng gia gia quy sâm nghiêm, loại sự tình này từ trước giờ chỉ có một con đường, đó chính là xuống tóc làm ni! Nhưng sao bà nỡ để nữ nhi làm ni cô chứ!Vương thị hai mắt đẫm lệ cúi đầu, nhìn nữ nhi dù cho thút thít cũng vẫn như vậy dung nhan xinh đẹp, không khỏi buồn bã phiền muộn.Nếu như việc này đặt ở những gia đình khác, nếu có người phụ thân đau lòng nữ nhi thì sẽ che đậy cho qua, như bình thường nở mày nở mặt gả đi. Nhưng phát sinh trên đầu Hân nhi thì sao lại khó khăn như vậy, dù cho lão gia đau lòng nữ nhi, nhưng lão gia là người chí hiếu, làm sao qua được cửa ải công công luôn coi trọng danh tiếng Khổng gia đây? Vả lại đội hộ tống gần một trăm thị vệ, tốt một chút đều là đệ tử quan nhỏ thái giám trong kinh thành, không những thế còn có người là con thứ cao môn đại hộ, đến khi đó đều mang theo bọn họ hồi kinh! Vậy thì làm sao mà che lấp cho qua được? Nghĩ tới nghĩ lui, Hân nhi cũng chỉ có con đường làm ni!Suy nghĩ vừa chuyển, Vương thị phảng phất như bị tia sét đánh ập xuống giữa đầu, trước mắt tối đen, thân thể dường như không thể khống chế mềm đi, bên tai lại vang tiếng nam tử cao ngạo, "Lại chẳng có làm gì, khóc như cha mẹ chết vậy? Cho ai nhìn!?"Nữ nhi mình đã thành bộ dạng này, người này thế mà còn... Vương thị tức giận ngẩng đầu, ánh mắt lại... Có chút ngoài ý muốn, người này là nhi tử Ngụy Quang Hùng? Là người cứu nữ nhi?Vừa rồi còn chưa tỉnh hồn lại, vừa xuống xe ngựa liền nghe nói nữ nhi bị nhi tử Ngụy Quang Hùng ôm vào trong ngực, bà lúc ấy chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, lại không nghĩ rằng cái nhi tử Ngụy Quang Hùng thế mà là một thanh niên đẹp trai ngời ngời.Xem ra chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi , thân cao tám thước, làn da trắng, mày kiếm mắt sáng, gương mặt lộ ra nụ cười tự tin tự mãn đặc hữu của người trẻ tuổi, nhìn một cái đã biết là một người tài.Vương thị ánh mắt chợt lóe lên, lại như cũ oán hận người này ngôn ngữ không cho người khác mặt mũi, lại thấy nữ nhi trong lòng nghe được lời hắn nói càng khóc đến thương tâm, hận không thể một bàn tay đánh bay sự tự mãn trên gương mặt đó, nhưng bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính, việc cấp bách trước tiên là phải nghĩ đối sách!Tóm lại vô luận như thế nào, bà quyết sẽ không để cho nữ nhi mình đi làm ni cô!Chỉ với một ý niệm trong đầu, Vương thị đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng không để ý đến sự khiêu khích, nàng cầm khăn lau nước mắt trên mặt, hướng Khổng Mặc xin ý kiến: "Lão gia, ở đây ta cũng không giúp được gì, ta vẫn mang theo bọn nhỏ về xe trước."Nữ nhi xảy ra chuyện như vậy, không sai biệt lắm cả một đời đều bị hủy, chính mình cũng hận không thể chính tay đâm hai huynh đệ hủy đi trong sạch của hai nữ nhi, chứ càng không cần phải nói đến tư vị trong lòng Vương thị hiện tại, nhưng có một số việc không phải cứ bản thân có khí thế là có thể giải quyết được, Vương thị là một phụ nhân thâm trạch có thể hiểu được như vậy đã không dễ dàng, trong tình hình như vậy còn muốn không mất cấp bậc lễ nghĩa, thì thật là quá mức khó xử bà.Khổng Mặc trong lòng có chút cảm kích, hắn hướng Vương thị gật đầu nói: "Trở về xe ngựa đi." Nói rồi thấy Khổng Nhan cô đơn chiếc bóng bước đến phía này, trong mắt thương tiếc lóe lên, lại liếc mắt nhìn Khổng Hân còn ở trong lòng Vương thị thút thít, không khỏi dặn dò: "Nhan nhi hôm nay cũng chịu ủy khuất lớn, bà cũng chiếu cố nàng một chút."Vương thị nghe vậy sững sờ, lập tức hiểu rõ.Đúng nha, Khổng Nhan cũng bị nhi tử Ngụy Quang Hùng hủy trong sạch. Vừa rồi chỉ lo cho Hân nhi, ngược lại quên mất Khổng Nhan cũng tao ngộ sự tình đồng dạng.Chỉ là lời này của lão gia là có ý gì? Bảo bà cũng chiếu ứng nàng một chút, là trách bà không lo lắng cho Khổng Nhan sao... ?