Chương 4: Đại Cuộc Kiếm Lời
Những cái tác từ Y Quân quá uy lực nên đã làm cho khuôn mặt của ả Đào Hằng biến dạng đi không ít. Đào Hằng ôm mặt trong bất lực. Ả không ngờ Y Quân bây giờ lại lợi hại như vậy? Rốt cuộc cô có phải là Y Quân ngu ngốc hèn nhát đó hay không? Tại sao cô ta lại trở nên xảo quyệt đọc đoán như vậy. Hay là do cái đập đầu đó đã khiến cho mạch máu lưu thông, làm cho cô ta trở nên thông minh hơn người. Nhanh chóng những suy nghĩ đó trong đầu Đào Hằng đã giải đáp thắc mắt cho bà ta. Nhưng bà nào có biết rằng, linh hồn trong thể xác đó chính là một Y Quân của hiện đại thế kỷ XXI chứ không phải mạch máu lưu thông gì cả!
Đào Hằng từ từ đứng dậy, không còn cái vẻ mặt ta đây như trước mà tiến đến tát vào mặt Xuân Hương một cái rỏ đau:
- Mẹ, sao mẹ lại đánh con?
- Là con sai trước, tại sao con lại vu khống tỷ tỷ con như vậy? bây giờ mẹ phạt con quỳ ở sảnh chính hai canh giờ.
Nói rồi bà nhìn sang Y Quân mà nhẹ giọng:
- Là mẹ không biết dạy em, để nó hư mà đổ oan cho con. Phòng đó con dọn về ở lại đi, mẹ đã làm chủ cho con rồi, mẹ biết trước đây là mẹ không tốt, mẹ sẽ sửa đổi.
Y Quân cười lên đắt trí rồi đưa tay về phía Đào Hằng:
- Tốt, nếu mẹ đã biết lỗi thì tôi không lôi co chấp nhất làm gì? Đường đường là một đại tiểu thư Nho phủ mà ta không có một đồng dính túi, bà thấy còn ra thể thống gì nửa.
Hiểu ý, Đào Hằng liền ra lệnh cho đám gia nhân lấy một tờ ngân phiếu với chỉ giá một ngàn lượng đến đưa cho Y Quân. Nhận được tiền cô liền vui vẻ rời khỏi sảnh chính mà đi ra ngoài. Ở đây thì Đào Hằng tức giận đập phá đồ lung tung:
- Con tiện nhân Y Quân Chết tiệt, ta thề sẽ không đội trời trung với ngươi.
Khi đã bình tĩnh, Đào Hằng liền cho Xuân Hương đứng vậy trở về phòng nghỉ ngơi.
Về Phía của Y Quân cô đã thay cho mình một bộ Y Phục có phần giống với một tiểu thư con nhà các phủ đi quan sát thế giới bên ngoài. Nhìn sang một ngoại quán thì thấy mọi người tập chung khá đông. nổi tính tò mò nên Y Quân đến đó xem thử. Tới gần thì được biết đó là một nơi dành cho các Thi Sỉ đấu với nhau. Một ông già Khoảng năm mươi cầm một cây cờ chữ ký lên tiếng ra đề:
- Lão Phu sẽ bắt đầu ra đề, nếu ai xuất cảnh thành thơ được thì sẽ được nhận một phần quà.
Các Thi Sỉ liền háo hức chờ đợi. Ông lão Kia bắt đầu lên tiếng:
- Đại Thập Thất.
Vừa dứt lời thì một người thanh niên trạc hai mươi tên là Trương Sinh liền đáp lời bằng một câu thơ:
- Chiến Thạch Tử Chi Ngu Điện Nhất.
Đại Thánh Thanh Cao Khuất Chữ Điền.
Nhân Hiền Xã Tắt Đại Thập Thất.
Nhất Tráng Sơn Kiệt Ngủ Hình Thây.
Bài Thơ có nghĩa là Chiến Đại chắc gì đã thắng mà đánh ngã Đại Điện. Chưa chắc Mình mạnh mà lại xưng Thánh Nhân, Tự Cao Tự Đại. Chi Bằng Bỏ tánh ngông cuồn mà tu tâm dưỡng tánh. Chính Nhân Quân sử, sợ gì bị phanh thây.
Tất cả mọi người xung quanh đều vỗ tay tán thưởng cho Trương Sinh. Thế rồi lần lượt ai cũng tranh nhau ngâm thơ theo chủ đề của ông lão kia.
Cho đến khi ông lão cho một đề:
- Bỉ Ngạn.
Ai nấy khi nghe đề đều suy nghĩ không thông, Y Quân Thấy vậy thì bật cười...cô tiến đến phía trước bắt đầu ngâm thơ:
- Mãn Kiếp Người Trở Nề Diêm La...
Cửa Tuần Tra Bước Ngang Cầu Đại Hà...
Cạnh Hàng Ma Còn Giàn Hoa Bỉ Ngạn...
Mạng Luân Hồi Chả được Chọn Đâu Con.
Bài thơ cô vừa đọc có nghĩa là ai rồi cũng phải chết trở về phủ của diêm la vương. Bước qua ải tuần tra nghiệp lực thì đi ngang cầu đại hà...Ở Nơi đó có nhiều hồn ma chưa thể đầu thai, hai bên là những giàn bông hoa bỉ ngạn đỏ rực. Đến cửa luân hồi thì đi đầu thay kiếp mới bất kì, được sắp theo duyên tùy nghiệp mà không được chọn kiếp sống đời sau.
Mọi người xung quanh nghe xong thì đứng hình tại chỗ. Ý nghĩa mà câu thơ đem lại quá li kỳ và sâu sắc. Con người phải sống tốt với con người, đừng tạo nghiệp lực để rồi phải trả báo.
Sự vỗ tay nồng nhiệt cất lên thay cho lời khen dành cho cô. Ông Lão ra đề thật sự quá bất ngờ bởi tài năng của Y Quân, ông lấy ra một phần quà đó là một cây quạt tre có màu tối, trên đó khắc họa ký hiệu hoa văn tinh sảo. Với cặp mắt tinh tường của mình, Y Quân liền nhận ra nó không phải một cây quạt tầm thường. Ông lão kia lên tiếng:
- Đây là Tiêu Hồn Hắc Liên Quạt. nhớ cho kỹ.
Câu nói từ lão làm cho cô phải cảm thấy tò mò. Tiêu Hồn Hắc Liên Quạt là thứ gì? Tại sao lại phải thần bí vậy chứ? có khi nào là một món bảo bối gì đặc biệt hay không? Nếu là vậy thì quá lời cho một bài thơ mà cô vừa nghĩ ra. Đại cuộc kiếm lời hôm nay coi như thành công mỹ mãn.
Đào Hằng từ từ đứng dậy, không còn cái vẻ mặt ta đây như trước mà tiến đến tát vào mặt Xuân Hương một cái rỏ đau:
- Mẹ, sao mẹ lại đánh con?
- Là con sai trước, tại sao con lại vu khống tỷ tỷ con như vậy? bây giờ mẹ phạt con quỳ ở sảnh chính hai canh giờ.
Nói rồi bà nhìn sang Y Quân mà nhẹ giọng:
- Là mẹ không biết dạy em, để nó hư mà đổ oan cho con. Phòng đó con dọn về ở lại đi, mẹ đã làm chủ cho con rồi, mẹ biết trước đây là mẹ không tốt, mẹ sẽ sửa đổi.
Y Quân cười lên đắt trí rồi đưa tay về phía Đào Hằng:
- Tốt, nếu mẹ đã biết lỗi thì tôi không lôi co chấp nhất làm gì? Đường đường là một đại tiểu thư Nho phủ mà ta không có một đồng dính túi, bà thấy còn ra thể thống gì nửa.
Hiểu ý, Đào Hằng liền ra lệnh cho đám gia nhân lấy một tờ ngân phiếu với chỉ giá một ngàn lượng đến đưa cho Y Quân. Nhận được tiền cô liền vui vẻ rời khỏi sảnh chính mà đi ra ngoài. Ở đây thì Đào Hằng tức giận đập phá đồ lung tung:
- Con tiện nhân Y Quân Chết tiệt, ta thề sẽ không đội trời trung với ngươi.
Khi đã bình tĩnh, Đào Hằng liền cho Xuân Hương đứng vậy trở về phòng nghỉ ngơi.
Về Phía của Y Quân cô đã thay cho mình một bộ Y Phục có phần giống với một tiểu thư con nhà các phủ đi quan sát thế giới bên ngoài. Nhìn sang một ngoại quán thì thấy mọi người tập chung khá đông. nổi tính tò mò nên Y Quân đến đó xem thử. Tới gần thì được biết đó là một nơi dành cho các Thi Sỉ đấu với nhau. Một ông già Khoảng năm mươi cầm một cây cờ chữ ký lên tiếng ra đề:
- Lão Phu sẽ bắt đầu ra đề, nếu ai xuất cảnh thành thơ được thì sẽ được nhận một phần quà.
Các Thi Sỉ liền háo hức chờ đợi. Ông lão Kia bắt đầu lên tiếng:
- Đại Thập Thất.
Vừa dứt lời thì một người thanh niên trạc hai mươi tên là Trương Sinh liền đáp lời bằng một câu thơ:
- Chiến Thạch Tử Chi Ngu Điện Nhất.
Đại Thánh Thanh Cao Khuất Chữ Điền.
Nhân Hiền Xã Tắt Đại Thập Thất.
Nhất Tráng Sơn Kiệt Ngủ Hình Thây.
Bài Thơ có nghĩa là Chiến Đại chắc gì đã thắng mà đánh ngã Đại Điện. Chưa chắc Mình mạnh mà lại xưng Thánh Nhân, Tự Cao Tự Đại. Chi Bằng Bỏ tánh ngông cuồn mà tu tâm dưỡng tánh. Chính Nhân Quân sử, sợ gì bị phanh thây.
Tất cả mọi người xung quanh đều vỗ tay tán thưởng cho Trương Sinh. Thế rồi lần lượt ai cũng tranh nhau ngâm thơ theo chủ đề của ông lão kia.
Cho đến khi ông lão cho một đề:
- Bỉ Ngạn.
Ai nấy khi nghe đề đều suy nghĩ không thông, Y Quân Thấy vậy thì bật cười...cô tiến đến phía trước bắt đầu ngâm thơ:
- Mãn Kiếp Người Trở Nề Diêm La...
Cửa Tuần Tra Bước Ngang Cầu Đại Hà...
Cạnh Hàng Ma Còn Giàn Hoa Bỉ Ngạn...
Mạng Luân Hồi Chả được Chọn Đâu Con.
Bài thơ cô vừa đọc có nghĩa là ai rồi cũng phải chết trở về phủ của diêm la vương. Bước qua ải tuần tra nghiệp lực thì đi ngang cầu đại hà...Ở Nơi đó có nhiều hồn ma chưa thể đầu thai, hai bên là những giàn bông hoa bỉ ngạn đỏ rực. Đến cửa luân hồi thì đi đầu thay kiếp mới bất kì, được sắp theo duyên tùy nghiệp mà không được chọn kiếp sống đời sau.
Mọi người xung quanh nghe xong thì đứng hình tại chỗ. Ý nghĩa mà câu thơ đem lại quá li kỳ và sâu sắc. Con người phải sống tốt với con người, đừng tạo nghiệp lực để rồi phải trả báo.
Sự vỗ tay nồng nhiệt cất lên thay cho lời khen dành cho cô. Ông Lão ra đề thật sự quá bất ngờ bởi tài năng của Y Quân, ông lấy ra một phần quà đó là một cây quạt tre có màu tối, trên đó khắc họa ký hiệu hoa văn tinh sảo. Với cặp mắt tinh tường của mình, Y Quân liền nhận ra nó không phải một cây quạt tầm thường. Ông lão kia lên tiếng:
- Đây là Tiêu Hồn Hắc Liên Quạt. nhớ cho kỹ.
Câu nói từ lão làm cho cô phải cảm thấy tò mò. Tiêu Hồn Hắc Liên Quạt là thứ gì? Tại sao lại phải thần bí vậy chứ? có khi nào là một món bảo bối gì đặc biệt hay không? Nếu là vậy thì quá lời cho một bài thơ mà cô vừa nghĩ ra. Đại cuộc kiếm lời hôm nay coi như thành công mỹ mãn.