Chương : 52
- Lý Long Việt này... cũng có chút thú vị.
Trần Tĩnh Kỳ ngồi ở hoa viên, đọc xong tư liệu về Viên Hi và Trung Vương Lý Long Việt từ Vinh Bảo Trai cung cấp, chợt mỉm cười nhận xét.
Bên cạnh, Bao Tự lại không cho là đúng:
- Lại thêm một tên "công tử" văn nhược, có cái gì mà thú vị.
"Lại thêm" hai chữ này rõ ràng là ám chỉ Trần Tĩnh Kỳ bên trong. Hắn ngẩng lên nhìn Bao Tự.
- Gì? Bộ ta nói không đúng?
Bao Tự bĩu môi xem thường:
- Công tử ngài lúc nào cũng phải ra vẻ tươi cười lấy lòng người ta, một chút cốt khí cũng không có. Chưa hết, dạo này ngài lại còn hay đàn đúm rượu chè, đi tới cái chốn thanh lâu kia nữa...
Nghe Bao Tự nhắc lại, Trần Tĩnh Kỳ khó tránh xấu hổ. Hắn đưa tay hắng khẽ:
- Hừm... Bao Tự à, ngươi phải hiểu cho ta, ta vốn cũng đâu có muốn đi đến những nơi phong nguyệt đó.
- Nếu không muốn thì tại sao ngài còn đi?
- Chuyện này...
Trần Tĩnh Kỳ khẽ thở dài, bộ dáng bất đắc dĩ:
- Ta nếu không đi thì lại chẳng giống ta, Lý Long Tích sẽ rất dễ phát sinh nghi ngờ. Bao Tự, ta có đàn đúm rượu chè, đến nơi phong nguyệt thì trong lòng cũng vẫn chỉ thương tưởng đến một người. Ta...
- Ta đi xuống bếp nấu nước.
Bao Tự nhận ra Trần Tĩnh Kỳ đang định nói gì, lập tức tìm cớ tránh đi. Nàng... không có muốn nghe. Mỗi lần nghe được những lời tình tứ kia, da gà da vịt của nàng đều nổi hết cả lên.
Trần Tĩnh Kỳ yêu thích nàng? Mặc xác hắn đi. Nàng đã dặn lòng là sẽ không đáp lại. Một công tử yếu đuối tay trói gà không chặt, đấy đâu phải hình mẫu nam nhân của nàng.
Bao Tự là vậy, chẳng dễ dàng bị người dụ dỗ. Để giữ khoảng cách, nàng đã kiên quyết bắt Trần Tĩnh Kỳ phải sửa cách xưng hô về như cũ, thay vì "nàng" thì phải đổi thành "ngươi".
"Nàng" này "nàng" nọ, Bao Tự nghe mà nhột hết cả mình.
"Lại chạy rồi..."
Trần Tĩnh Kỳ dõi mắt trông theo bóng người đang vội vã bước đi, có chút tiếc rẻ. Hắn cười khẽ, nhấc mông đứng dậy, hướng phòng mình trở về. Trước khi xuất phát đến Túy Vân thi quán, hắn cần phải chuẩn bị một ít đồ vật.
Vào đầu giờ tỵ thì Trần Tĩnh Kỳ đi ra khỏi phủ đệ, theo bên cạnh còn có Bao Tự trong bộ dạng của một thư đồng. Bút, mực, giấy, nghiêng, toàn bộ đều là do nàng phụ trách cầm giữ.
Do ảnh hưởng từ Túy Vân thi quán của Viên Hi mà khu vực xung quanh nơi này tập trung rất đông văn nhân, song không phải ai cũng đều có thể tiến nhập thi quán, phần nhiều đều ở bên ngoài bày hoạ án, huy bút mực...
Đây cũng là điều dễ hiểu. Văn nhân đâu phải mỗi người đều hay, đều giỏi. Giống như võ công có cao có thấp, văn chương thi phú cũng phân thành nhiều loại, chia phẩm cấp hẳn hoi. Những kẻ muốn bước vào Túy Vân thi quán, bắt buộc phải vượt qua một bài khảo nghiệm. Theo đó, người phụ trách ở thi quán sẽ ra ba câu đối, nếu ngươi đối được thì mới có thể đi vào, bằng không đối được, vậy chỉ đành mời ngươi lui gót trở ra.
Ba câu đối, nhiều người nghe lại cho rằng dễ, song kỳ thực cái "dễ" này chỉ đúng với kẻ có tài, kém tài mà nói... đứng rặn cả buổi cũng chưa chắc đối được một câu.
So với thành viên bên trong Túy Vân thi quán thì số lượng văn nhân dừng chân ở khu vực phía ngoài đông hơn mấy chục lần. Nhiều người trong số đó vẫn còn nuôi hi vọng. Bọn họ nghĩ mình ở bên ngoài bày hoạ án, huy bút mực, biết đâu cơ may lại đến, được người của thi quán chú ý.
Lùi một bước, cho dù không thể trở thành hội viên của Túy Vân thi quán, lưu lại đây ít ra cũng được gặp gỡ các vị tài tử, nghe họ chỉ điểm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy quán chủ Viên Hi đi ngang, được chiêm ngưỡng phong thái của nàng, như thế cũng đã là quá tốt rồi.
Ôm giữ những suy nghĩ ấy, theo thời gian, số lượng văn nhân tìm đến và lưu lại ở xung quanh Túy Vân thi quán càng lúc càng nhiều, biến nơi đây trở thành thánh địa của thơ ca, hội hoạ... Dần dà, các loại sinh ý ra đời. Dọc theo con đường đi lên đỉnh đồi - vị trí mà Túy Vân thi quán được xây dựng, tùy tiện liếc xem liền có thể thấy những câu đối, những bức tranh được người bày bán...
Trần Tĩnh Kỳ vừa đi vừa đảo mắt ngó xem, âm thầm lắc đầu. Số tranh vẽ, câu đối đang được bày biện ra đây, hầu hết đều còn thô thiển, chỉ có vài cái là coi được.
"Xem ra những kẻ tài năng đều đã tiến nhập Túy Vân thi quán hết rồi."
Trần Tĩnh Kỳ hướng mắt nhìn lên đỉnh đồi, trong dạ có chút chờ mong. Mười sáu năm sống nơi cung cấm, hắn che giấu sự tài hoa của mình thực đã quá lâu rồi.
...
Trần Tĩnh Kỳ ngồi ở hoa viên, đọc xong tư liệu về Viên Hi và Trung Vương Lý Long Việt từ Vinh Bảo Trai cung cấp, chợt mỉm cười nhận xét.
Bên cạnh, Bao Tự lại không cho là đúng:
- Lại thêm một tên "công tử" văn nhược, có cái gì mà thú vị.
"Lại thêm" hai chữ này rõ ràng là ám chỉ Trần Tĩnh Kỳ bên trong. Hắn ngẩng lên nhìn Bao Tự.
- Gì? Bộ ta nói không đúng?
Bao Tự bĩu môi xem thường:
- Công tử ngài lúc nào cũng phải ra vẻ tươi cười lấy lòng người ta, một chút cốt khí cũng không có. Chưa hết, dạo này ngài lại còn hay đàn đúm rượu chè, đi tới cái chốn thanh lâu kia nữa...
Nghe Bao Tự nhắc lại, Trần Tĩnh Kỳ khó tránh xấu hổ. Hắn đưa tay hắng khẽ:
- Hừm... Bao Tự à, ngươi phải hiểu cho ta, ta vốn cũng đâu có muốn đi đến những nơi phong nguyệt đó.
- Nếu không muốn thì tại sao ngài còn đi?
- Chuyện này...
Trần Tĩnh Kỳ khẽ thở dài, bộ dáng bất đắc dĩ:
- Ta nếu không đi thì lại chẳng giống ta, Lý Long Tích sẽ rất dễ phát sinh nghi ngờ. Bao Tự, ta có đàn đúm rượu chè, đến nơi phong nguyệt thì trong lòng cũng vẫn chỉ thương tưởng đến một người. Ta...
- Ta đi xuống bếp nấu nước.
Bao Tự nhận ra Trần Tĩnh Kỳ đang định nói gì, lập tức tìm cớ tránh đi. Nàng... không có muốn nghe. Mỗi lần nghe được những lời tình tứ kia, da gà da vịt của nàng đều nổi hết cả lên.
Trần Tĩnh Kỳ yêu thích nàng? Mặc xác hắn đi. Nàng đã dặn lòng là sẽ không đáp lại. Một công tử yếu đuối tay trói gà không chặt, đấy đâu phải hình mẫu nam nhân của nàng.
Bao Tự là vậy, chẳng dễ dàng bị người dụ dỗ. Để giữ khoảng cách, nàng đã kiên quyết bắt Trần Tĩnh Kỳ phải sửa cách xưng hô về như cũ, thay vì "nàng" thì phải đổi thành "ngươi".
"Nàng" này "nàng" nọ, Bao Tự nghe mà nhột hết cả mình.
"Lại chạy rồi..."
Trần Tĩnh Kỳ dõi mắt trông theo bóng người đang vội vã bước đi, có chút tiếc rẻ. Hắn cười khẽ, nhấc mông đứng dậy, hướng phòng mình trở về. Trước khi xuất phát đến Túy Vân thi quán, hắn cần phải chuẩn bị một ít đồ vật.
Vào đầu giờ tỵ thì Trần Tĩnh Kỳ đi ra khỏi phủ đệ, theo bên cạnh còn có Bao Tự trong bộ dạng của một thư đồng. Bút, mực, giấy, nghiêng, toàn bộ đều là do nàng phụ trách cầm giữ.
Do ảnh hưởng từ Túy Vân thi quán của Viên Hi mà khu vực xung quanh nơi này tập trung rất đông văn nhân, song không phải ai cũng đều có thể tiến nhập thi quán, phần nhiều đều ở bên ngoài bày hoạ án, huy bút mực...
Đây cũng là điều dễ hiểu. Văn nhân đâu phải mỗi người đều hay, đều giỏi. Giống như võ công có cao có thấp, văn chương thi phú cũng phân thành nhiều loại, chia phẩm cấp hẳn hoi. Những kẻ muốn bước vào Túy Vân thi quán, bắt buộc phải vượt qua một bài khảo nghiệm. Theo đó, người phụ trách ở thi quán sẽ ra ba câu đối, nếu ngươi đối được thì mới có thể đi vào, bằng không đối được, vậy chỉ đành mời ngươi lui gót trở ra.
Ba câu đối, nhiều người nghe lại cho rằng dễ, song kỳ thực cái "dễ" này chỉ đúng với kẻ có tài, kém tài mà nói... đứng rặn cả buổi cũng chưa chắc đối được một câu.
So với thành viên bên trong Túy Vân thi quán thì số lượng văn nhân dừng chân ở khu vực phía ngoài đông hơn mấy chục lần. Nhiều người trong số đó vẫn còn nuôi hi vọng. Bọn họ nghĩ mình ở bên ngoài bày hoạ án, huy bút mực, biết đâu cơ may lại đến, được người của thi quán chú ý.
Lùi một bước, cho dù không thể trở thành hội viên của Túy Vân thi quán, lưu lại đây ít ra cũng được gặp gỡ các vị tài tử, nghe họ chỉ điểm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy quán chủ Viên Hi đi ngang, được chiêm ngưỡng phong thái của nàng, như thế cũng đã là quá tốt rồi.
Ôm giữ những suy nghĩ ấy, theo thời gian, số lượng văn nhân tìm đến và lưu lại ở xung quanh Túy Vân thi quán càng lúc càng nhiều, biến nơi đây trở thành thánh địa của thơ ca, hội hoạ... Dần dà, các loại sinh ý ra đời. Dọc theo con đường đi lên đỉnh đồi - vị trí mà Túy Vân thi quán được xây dựng, tùy tiện liếc xem liền có thể thấy những câu đối, những bức tranh được người bày bán...
Trần Tĩnh Kỳ vừa đi vừa đảo mắt ngó xem, âm thầm lắc đầu. Số tranh vẽ, câu đối đang được bày biện ra đây, hầu hết đều còn thô thiển, chỉ có vài cái là coi được.
"Xem ra những kẻ tài năng đều đã tiến nhập Túy Vân thi quán hết rồi."
Trần Tĩnh Kỳ hướng mắt nhìn lên đỉnh đồi, trong dạ có chút chờ mong. Mười sáu năm sống nơi cung cấm, hắn che giấu sự tài hoa của mình thực đã quá lâu rồi.
...