Chương 2
3.
Phải nói tốc độ của Văn Đồng rất nhanh, tôi vừa mượn được chiếc xe đạp điện của nhân viên quán trọ thì nhận được tin cô ấy đã ra sân bay.
Tôi ngồi trong góc khuất cạnh cửa sổ, cắm đầu vào bát súp hải sản trong khi Văn Đồng vẫn đang lải nhải trên WeChat: “Tớ vừa nhìn thấy một anh chàng siêu đẹp trai ở sân bay!”
“…”
Bệnh mê trai của ai đó lại tái phát.
"Vậy sao cậu không lên xin số điện thoại đi?"
"Tớ không dám! Trông anh ta hung dữ quá!"
"Cậu có tâm tà ác mà không có đủ dũng khí à?"
"Anh ta trông giống kiểu người nổi tiếng hay nằm trên hot search đó”.
"Là ai?"
Tin nhắn vừa được gửi đi, khóe mắt chợt hiện ra một bóng đen. Tôi ngước mắt lên và nhìn thấy, đây... đây không phải là ông chồng mà tôi mới gặp hai lần sao? Thật cẩu huyết!
Tôi không còn cách nào khác ngoài cười ngượng nghịu: "Thật là trùng hợp. Anh cũng đến Đại Lý à?"
Ở trong quán ăn cổ kính này, người mặc vest như hắn ta trông có chút lạc lõng.
“Sao không trả lời điện thoại?” Giọng nói có chút giống cấp trên đang tra hỏi cấp dưới.
"Điện thoại hết pin."
Đường Lâm Thanh nhếch khóe miệng: "Không phải đang nhắn tin rất vui vẻ sao?”. Có vẻ như gặp đúng đối thủ, cô gái này cũng không dễ lừa nhe.
“Đây là điện thoại làm việc, tôi dùng để báo cáo tiến độ công việc cho lãnh đạo.”
Không biết hắn có tin hay không, nhưng cũng không truy hỏi thêm nữa. Hắn múc một bát canh rồi tự mình uống: "Mời ai ăn tối? Nam hay nữ?"
Đang tra hỏi đó hả? Đàn ông đúng là khó chiều! Để tránh gây rắc rối không đáng có, tôi nói thật: “Bạn thân.”
4.
Tôi đang định hỏi tại sao hắn biết tôi ở đây thì thấy Văn Đồng đứng ở cửa ra vào đang nhìn quanh, tôi vẫy tay bảo cô ấy đi qua.
Thấy cô nàng trợ lý khệ nệ mỗi tay một chiếc va ly lớn, tôi bước tới xách giúp cô ấy một chiếc.
"Cậu còn mời ai ăn tối nữa à? Nhìn từ sau thấy anh ấy cũng khá đẹp trai. Hehehe, không tệ. Đúng là chị em tốt biết rõ sở thích của nhau, có một anh chàng đẹp trai thì ăn tối càng ngon hơn"
Chưa đến giờ ăn, trong nhà hàng chỉ có chúng tôi là khách duy nhất. Văn Đồng tuy nói rất nhỏ nhưng không giấu được giọng cười mờ ám. Đường Lâm Thanh nghe được thanh âm quay người lại, khi nhìn thấy Văn Đồng, sắc mặt lập tức tối sầm.
Văn Đồng cũng sửng sốt, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Đường Lâm Thanh: “Chú út.”
“Chú út? “Hai người quen nhau à?” Tôi lên tiếng trước.
"Đây là cháu gái tôi”. Đường Lâm Thanh đứng dậy, giúp chúng tôi cất valy.
Thảm quá, huhu… Tôi trốn không thoát rồi! Bạn thân của tôi là cháu gái của người chồng kim cương của tôi, và tôi phải làm chim hoàng yến cả đời.
Tôi tiếc hùi hụi những món ăn vặt, lẩu, xiên que bị bóc lột trong nhiều năm qua. "Đồng Đồng, cậu... cậu lừa tớ! Phú nhị đại nhà cậu lại đi xin học sinh nghèo như tớ! Ô ô trà sữa, bánh ngọt bao nhiêu năm, tiểu ác tử nhà cậu!”
Tôi rất là buồn, rõ là vui buồn của nhân loại đều không liên quan đến kẻ nghèo như tôi.
Thấy tôi khóc thảm thiết, Văn Đồng có chút choáng váng, ôm tôi một cái: “Tiểu Ngư đừng khóc, đừng khóc. Tớ sẽ bao nuôi cậu”.
Đường Lâm Thanh khẽ nhướng mi, trong mắt có ý cười pha lẫn trêu tức: "Đồng Đồng có tiền riêng à?"
Văn Đồng đang ôm tôi đột nhiên thẳng lưng. Tôi nhìn thấy vẻ sợ hãi và buồn bã trên khuôn mặt của cô ấy, có thể so sánh với việc năm ngoái chỉ vì đến căng tin chậm nửa phút mà bỏ lỡ mất món chân gà nướng yêu thích của mình. Xem ra Văn Đồng rất sợ người chú này, với tư cách là bạn bè cùng chung vui buồn nhiều năm của cô ấy, đã đến lúc tôi phải bước ra!
Tôi giấu Văn Đồng ở phía sau như thể đang bảo vệ con mình, thẳng lưng, ngước lên nhìn Đường Lâm Thanh với vẻ mặt kiên cường. Không nghĩ được hắn lại cao vậy: "Có chuyện gì vậy? Đường Lâm Thanh, anh chỉ là chú út, không phải mẹ cô ấy, sao phải quan tâm đến chuyện cô ấy có tiền riêng hay không. Dù là mẹ cô ấy có tới thì sao, Đồng Đồng 22 tuổi rồi, có quỹ riêng cũng là chuyện bình thường”
Thực ra là tôi cố ý chỉ trích hắn, muốn hắn không vui mà ly hôn, hehehehe.
Văn Đồng kéo tay áo tôi, nhỏ giọng nói: “23, tớ 23 tuổi.”
Sắc mặt Đường Lâm Thanh nhanh chóng tối sầm lại, trong mắt tràn đầy lạnh lùng, khiến tôi lạnh sống lưng: “Văn Đồng, tự mình nói đi.”
“Bảo bối, tiền tiêu vặt của tớ đều do chú út cung cấp.”
Tôi thật sự đập đầu vào miếng tầu hũ mà, đúng là đồ ngốc!
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, tôi lập tức làm ra vẻ mặt thân thiện, ngượng ngùng cười: “Ừm, chú út.”
Đường Lâm Thanh liếc nhìn tôi nói: “Gọi tôi là chồng.”
Văn Đồng đứng cạnh tôi trợn tròn mắt: Bảo bối à???
Phải nói tốc độ của Văn Đồng rất nhanh, tôi vừa mượn được chiếc xe đạp điện của nhân viên quán trọ thì nhận được tin cô ấy đã ra sân bay.
Tôi ngồi trong góc khuất cạnh cửa sổ, cắm đầu vào bát súp hải sản trong khi Văn Đồng vẫn đang lải nhải trên WeChat: “Tớ vừa nhìn thấy một anh chàng siêu đẹp trai ở sân bay!”
“…”
Bệnh mê trai của ai đó lại tái phát.
"Vậy sao cậu không lên xin số điện thoại đi?"
"Tớ không dám! Trông anh ta hung dữ quá!"
"Cậu có tâm tà ác mà không có đủ dũng khí à?"
"Anh ta trông giống kiểu người nổi tiếng hay nằm trên hot search đó”.
"Là ai?"
Tin nhắn vừa được gửi đi, khóe mắt chợt hiện ra một bóng đen. Tôi ngước mắt lên và nhìn thấy, đây... đây không phải là ông chồng mà tôi mới gặp hai lần sao? Thật cẩu huyết!
Tôi không còn cách nào khác ngoài cười ngượng nghịu: "Thật là trùng hợp. Anh cũng đến Đại Lý à?"
Ở trong quán ăn cổ kính này, người mặc vest như hắn ta trông có chút lạc lõng.
“Sao không trả lời điện thoại?” Giọng nói có chút giống cấp trên đang tra hỏi cấp dưới.
"Điện thoại hết pin."
Đường Lâm Thanh nhếch khóe miệng: "Không phải đang nhắn tin rất vui vẻ sao?”. Có vẻ như gặp đúng đối thủ, cô gái này cũng không dễ lừa nhe.
“Đây là điện thoại làm việc, tôi dùng để báo cáo tiến độ công việc cho lãnh đạo.”
Không biết hắn có tin hay không, nhưng cũng không truy hỏi thêm nữa. Hắn múc một bát canh rồi tự mình uống: "Mời ai ăn tối? Nam hay nữ?"
Đang tra hỏi đó hả? Đàn ông đúng là khó chiều! Để tránh gây rắc rối không đáng có, tôi nói thật: “Bạn thân.”
4.
Tôi đang định hỏi tại sao hắn biết tôi ở đây thì thấy Văn Đồng đứng ở cửa ra vào đang nhìn quanh, tôi vẫy tay bảo cô ấy đi qua.
Thấy cô nàng trợ lý khệ nệ mỗi tay một chiếc va ly lớn, tôi bước tới xách giúp cô ấy một chiếc.
"Cậu còn mời ai ăn tối nữa à? Nhìn từ sau thấy anh ấy cũng khá đẹp trai. Hehehe, không tệ. Đúng là chị em tốt biết rõ sở thích của nhau, có một anh chàng đẹp trai thì ăn tối càng ngon hơn"
Chưa đến giờ ăn, trong nhà hàng chỉ có chúng tôi là khách duy nhất. Văn Đồng tuy nói rất nhỏ nhưng không giấu được giọng cười mờ ám. Đường Lâm Thanh nghe được thanh âm quay người lại, khi nhìn thấy Văn Đồng, sắc mặt lập tức tối sầm.
Văn Đồng cũng sửng sốt, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Đường Lâm Thanh: “Chú út.”
“Chú út? “Hai người quen nhau à?” Tôi lên tiếng trước.
"Đây là cháu gái tôi”. Đường Lâm Thanh đứng dậy, giúp chúng tôi cất valy.
Thảm quá, huhu… Tôi trốn không thoát rồi! Bạn thân của tôi là cháu gái của người chồng kim cương của tôi, và tôi phải làm chim hoàng yến cả đời.
Tôi tiếc hùi hụi những món ăn vặt, lẩu, xiên que bị bóc lột trong nhiều năm qua. "Đồng Đồng, cậu... cậu lừa tớ! Phú nhị đại nhà cậu lại đi xin học sinh nghèo như tớ! Ô ô trà sữa, bánh ngọt bao nhiêu năm, tiểu ác tử nhà cậu!”
Tôi rất là buồn, rõ là vui buồn của nhân loại đều không liên quan đến kẻ nghèo như tôi.
Thấy tôi khóc thảm thiết, Văn Đồng có chút choáng váng, ôm tôi một cái: “Tiểu Ngư đừng khóc, đừng khóc. Tớ sẽ bao nuôi cậu”.
Đường Lâm Thanh khẽ nhướng mi, trong mắt có ý cười pha lẫn trêu tức: "Đồng Đồng có tiền riêng à?"
Văn Đồng đang ôm tôi đột nhiên thẳng lưng. Tôi nhìn thấy vẻ sợ hãi và buồn bã trên khuôn mặt của cô ấy, có thể so sánh với việc năm ngoái chỉ vì đến căng tin chậm nửa phút mà bỏ lỡ mất món chân gà nướng yêu thích của mình. Xem ra Văn Đồng rất sợ người chú này, với tư cách là bạn bè cùng chung vui buồn nhiều năm của cô ấy, đã đến lúc tôi phải bước ra!
Tôi giấu Văn Đồng ở phía sau như thể đang bảo vệ con mình, thẳng lưng, ngước lên nhìn Đường Lâm Thanh với vẻ mặt kiên cường. Không nghĩ được hắn lại cao vậy: "Có chuyện gì vậy? Đường Lâm Thanh, anh chỉ là chú út, không phải mẹ cô ấy, sao phải quan tâm đến chuyện cô ấy có tiền riêng hay không. Dù là mẹ cô ấy có tới thì sao, Đồng Đồng 22 tuổi rồi, có quỹ riêng cũng là chuyện bình thường”
Thực ra là tôi cố ý chỉ trích hắn, muốn hắn không vui mà ly hôn, hehehehe.
Văn Đồng kéo tay áo tôi, nhỏ giọng nói: “23, tớ 23 tuổi.”
Sắc mặt Đường Lâm Thanh nhanh chóng tối sầm lại, trong mắt tràn đầy lạnh lùng, khiến tôi lạnh sống lưng: “Văn Đồng, tự mình nói đi.”
“Bảo bối, tiền tiêu vặt của tớ đều do chú út cung cấp.”
Tôi thật sự đập đầu vào miếng tầu hũ mà, đúng là đồ ngốc!
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, tôi lập tức làm ra vẻ mặt thân thiện, ngượng ngùng cười: “Ừm, chú út.”
Đường Lâm Thanh liếc nhìn tôi nói: “Gọi tôi là chồng.”
Văn Đồng đứng cạnh tôi trợn tròn mắt: Bảo bối à???