Chương 4
Edit: Mì
"R, tháng tư vui vẻ.
"Lạ thật đấy, mặc dù biết tên của anh nhưng tôi vẫn thích cái tên này hơn, có thể là vì khu bình luận đều gọi như vậy. Cảm ơn mặt trăng của anh nhé, hiện tại tôi đã ổn hơn nhiều và đang chuẩn bị cho một cuộc hành trình không xác định. Nhưng không có bạn đồng hành trong suốt mười mấy tiếng đồng hồ có thể hơi nhàm chán, tối qua tôi đã nghe bài hát mới của các anh rất nhiều lần."
"Tiếng trống trong 4 phút cuối khiến tôi nhớ lại khi còn nhỏ, trời cao, nắng vàng, ngồi dưới mái hiên nhai kẹo cao su, không làm gì hết, thật là một ngày đáng nhớ."
"Thật ra tôi rất sợ sự lựa chọn sẽ khiến mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, và tôi thấy chán ghét tôi của hiện tại, tôi lựa chọn đi lúc này là vì muốn thay đổi. Nếu có thể vượt qua được, có lẽ tôi sẽ có dũng khí để đối mặt với nó trong vài năm tới.
"Anh đã bao giờ đi đến một nơi rất xa một mình chưa?
"Hy vọng anh có một ngày tốt lành.
"Ký tên: L."
Tin nhắn cuối cùng trong hộp thoại được cậu gửi cho Du Chân lúc vừa lên tàu, "Hy vọng anh có một ngày tốt lành", cậu đã quen dùng câu này —— lời chào mà Du Chân gửi vào lần đầu tiên —— như một câu kết thúc.
Mà Du Chân như hiểu được sự tế nhị có trong nó, từ đây một câu nói đơn giản trở thành sự ngầm hiểu lẫn nhau.
Tuy nhiên, Địch Lam lúc đó đang cảm thấy thất vọng, chán ghét với một chút khát khao vô hình, cậu có nằm mơ cũng không ngờ được rằng cậu sẽ gặp được Du Chân trên chuyến tàu này, còn cùng ăn một quả táo.
Anh ấy lên tàu ở Tây Ninh, sao lại cách Thành Đô xa như vậy, anh ấy định làm gì?
Anh ấy dừng chân ở đâu, Cách Nhĩ Mộc, Na Khúc, hay là cũng đến Lhasa như Địch Lam?
Cho dù đến Lhasa thì sao?
Trong một khoảnh khắc nào đó, Địch Lam muốn nói thẳng với Du Chân rằng "Tôi chính là người hay nhắn tin làm phiền anh", rồi nói "Rất xin lỗi". Cậu cảm thấy Du Chân sẽ tha thứ cho cậu, chưa biết chừng còn cảm thấy trùng hợp trong lần gặp gỡ tình cờ này, sau đó sẽ nói với cậu vài câu về kế hoạch trong cuộc hành trình này.
Nhưng Địch Lam đã nghĩ lại, mặc dù ban nhạc của Địch Lam không nổi lắm, nhưng trên trang chủ của phần mềm âm nhạc cũng có 20.000 fans, cậu chắc chắn không phải là người duy nhất gửi tin nhắn riêng cho hắn.
Cảm giác truy tinh thành công còn chưa kịp lên men đã bất ngờ bị nhấn xuống nước, ngay cả bọt nước cũng vỡ tan.
Vào lúc hoàng hôn, sau khi đi qua cao nguyên tuyết, Địch Lam với Du Chân còn chưa nói với nhau được mấy câu đã rơi vào im lặng. Địch Lam e rằng có thể Du Chân cũng có chút sợ người lạ, hơn nữa, ngoại trừ "Đi đâu" thì bọn họ cũng không còn chủ đề nào khác.
Đi đâu, lúc nào ở trên tàu cũng có những cuộc trò chuyên như vậy.
Mỗi khi bắt đầu, dường như nó cũng nhắc nhở mỗi người rằng khách qua đường không đáng để lãng phí thời gian.
Không lâu sau, Du Chân nói muốn gọi điện thoại, hình như có việc quan trọng, lúc xoay người bước đi đã để lộ vẻ mặt vội vàng. Địch Lam không biết hắn có nói dối không, dù sao thì đi càng sâu vào cao nguyên thì tín hiệu càng kém. Không nhận được tin nhắn của bất kì ai, ngay cả khi bạn muốn xem ai đang phàn nàn trong vòng bạn bè bây giờ hay là xem thế giới có gì mới, bất lực toàn tập.
Trời tối muộn hơn một chút, hơn 7 giờ theo giờ Bắc Kinh, bầu trời xám xịt mới tối dần đi.
Đoàn tàu màu xanh lên đèn, trở thành một đốm lửa trong màn đêm bao la. Địch Lam vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, điện thoại đã đầy pin, cậu cũng dần quen với tiếng ù ù khó tránh khỏi ở bên tai, còn có thể nghe nhạc bất chấp tiếng ồn.
Cửa sổ đóng chặt, Địch Lam mượn ánh đèn nhìn thấy những bông tuyết trắng đang bay ngoài trời.
Núi tuyết đang rít gào.
Tiếng thét mãnh liệt, cuồn cuộn, cổ xưa.
Tấm sắt của toa tàu đã chặn mất cơ hội nghe viễn cổ của cậu, Địch Lam lơ đãng vẽ vài nét lên cửa kính, những người ở ghế sau thấy nhàm chán nên bắt đầu đánh bài, thỉnh thoảng sẽ cãi nhau. Sạc pin trong tay vẫn còn ấm, Địch Lam muốn trả lại cho Du Chân, nhưng cậu nhìn hết toa tàu cũng không thấy cái đầu màu xanh đậm chói mắt kia đâu.
Cuối cùng, cậu vẫn chưa ăn gì, Địch Lam chỉ đơn giản là đến WC rửa mặt, sau đó về lại chỗ ngồi, bò lên giường.
"Này, cậu nhóc......" Ông chú giường đối diện muốn nói rồi lại thôi.
Địch Lam mở chăn ra, nhìn về phía ông.
Không có sự thù địch như trước, Địch Lam tỏ vẻ vô tội, nhẹ giọng nói: "Chú tìm cháu ạ?"
"Chính là, cháu......" Ông chú nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hỏi, "Nếu cháu muốn đổi giường với chúng tôi thì cứ nói nhé, ra ngoài, nếu ở một mình, gặp khó khăn gì có thể kể cho chúng tôi nghe —— đều lớn tuổi hơn cháu, bỏ bốn lên năm thì chính là trưởng bối đấy!"
Ý tốt tới đột ngột đã khiến Địch Lam bất ngờ, sau một lúc lâu mới chậm chạp gật đầu một cái.
"Ồ...... Cảm ơn chú."
Ông chú: "Vớ vẩn, việc nên làm thôi."
Sau sự cố ấy, có quá nhiều điều vượt quá sức tưởng tượng, những người từng quen đều vì lợi ích mà hoàn toàn thay đổi, ngược lại, ý tốt đến từ những người xa lạ luôn khiến người ta cảm thấy biết ơn và được an ủi, ngay cả khi họ không cần sự báo đáp. Địch Lam khẽ gật đầu, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm động.
Cậu lại chìm vào giấc ngủ, sự mệt mỏi của Địch Lam vơi đi không ít, cơn buồn ngủ cuối cùng đã ập tới.
Đi qua Cách Nhĩ Mộc vào lúc 10 giờ tối, thời gian tàu dừng gần 30 phút.
Du Chân xuống tàu, đêm xuân lạnh thấu xương, hắn bọc mình trong áo lông, hà hơi một lúc, cố gắng kết thúc những cuộc điện thoại ngắt quãng. Hắn châm một điếu thuốc nhưng không hút nhiều, dường như chỉ để nhìn nó cháy.
"......Thật xin lỗi, còn muốn cậu thực hiện một chuyến đi đặc biệt." Bên kia điện thoại là một giọng nữ trong trẻo.
Cô nói rất nhiều lời dặn dò, Du Chân nghe một hồi thì đi vào cõi thần tiên, lúc này bị câu cuối cùng kéo lại: "À, không sao đâu, trùng hợp thôi chứ cô đâu có cố ý."
Giọng nữ cười rộ lên: "Tôi cũng muốn cố ý lắm, kết quả là lại ảnh hưởng đến kế hoạch biểu diễn. Nhưng lần này cũng là để anh với thầy Tống có thời gian nghỉ ngơi, chờ thầy Tống xong công việc, cậu đưa người từ Lâm Chi về, hẳn là tôi sẽ không sao đâu......À đúng rồi, cậu định tới đó kiểu gì? Thuê xe, hay là đi tàu?"
"Đến Lhasa rồi nói sau, tôi phải đi lấy cái này đã." Du Chân nói, cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó giơ tay dập điếu thuốc lên cột, "Chúng ta nói chuyện trước đi, nếu tình trạng của Đan Tăng không thể lặn lội đường xa, tôi cũng chịu."
Bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Được rồi, đó là cuộc sống của anh ấy."
"Ừ."
"Bây giờ cậu đang ở Cách Nhĩ Mộc à?"
"Ừm, sẽ xuất phát sớm thôi, vào đến Hy Nhĩ có thể sẽ không có tín hiệu, có gì thì nhắn cho tôi." Du Chân nói, "Như vậy trước đã, chờ tôi sắp xếp xong sẽ liên lạc với cô."
Bên kia lại bảo hắn chú ý an toàn, Du Chân đồng ý, cúp điện thoại sửng sốt một lúc. Cách đó không xa, nhân viên soát vé đang vẫy tay với Du Chân, ý bảo hắn mau lên tàu, sợ hắn nghe không thấy, lại hét thêm.
Du Chân cất điện thoại, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm sâu thẳm trước khi lên tàu.
Bão tuyết sẽ ngưng, nhưng không có sao và trăng.
Sau khi trời tối, tàu bắt đầu cung cấp oxy, được làm nóng, giống mùi thông cháy, mùi không thơm lắm nhưng lại có thể tìm thấy một cảm giác ổn định tuyệt vời, cùng với tiếng ầm ầm, trái tim ồn ào khi nãy đã tìm thấy sự bình yên.
Du Chân, sau đó mới chậm rãi đi qua vài toa tàu về giường của mình. Vào ban đêm, đèn tàu sẽ tắt một loạt, thời gian đã rất gần. Cậu sinh viên đại học lúc sáng nói chuyện không ngừng đã ngỷ, lấy áo khoác trùm kín đầu. Hành khách bị vợ quản nghiêm kia đã xuống tàu ở Cách Nhĩ Mộc, bỗng có một chỗ trống lớn.
Ông chú vừa rửa mặt xong, thấy Du Chân, niềm nở hỏi hắn: "Vừa rồi xuống xe à?"
"Hút điếu thuốc."
Ông hỏi: "Đây là lần đầu cháu đến Tây Tạng à?"
Giọng điệu phần lớn là sự quan tâm, Du Chân cũng kiềm chế sự kháng cự của mình lúc ban ngày: "Không phải, cháu đã đến đó từ lâu rồi."
"Cháu nhất định phải nghỉ ngơi sớm một chút, nếu không đêm đi qua chỗ không có người, độ cao quá cao so với mực nước biển có thể sẽ không thoải mái lắm, dễ bị thiếu oxy." Ông chú nghiêm túc nhắc nhở hắn, "Nếu khó chịu quá thì chỗ chú có mấy lát sâm Mỹ đấy."
"Cháu có mang theo." Du Chân gật gật đầu, "Cảm ơn chú."
Khi ông chú trèo lên giường giữa để nghỉ ngơi, Du Chân đứng một mình, hắn đảo mắt hai lần và chú ý đến chiếc chăn bông phồng lên ở bên kia. Trùm chăn kín mặt, như thể cậu đã ngủ rất say.
Hắn thầm nghĩ tư thế ngủ của "delay" rất dễ bị ngộp, sau đó mới ngồi xuống.
Có một cục sạc dự phòng trên mặt bàn gần chỗ hắn.
Du Chân gỡ giấy ghi chú ra, nét chữ mạnh mẽ hữu lực nhưng lại không phù hợp với ấn tượng đầu tiên của hắn về người kia.
"Tôi muốn trả trực tiếp cho anh, nhưng đợi mãi mà không thấy anh đâu, cảm ơn nhé."
Cuối cùng còn vẽ một cái đầu mèo rất đáng yêu, Du Chân cầm lòng không đậu cười một cái, lấy bút mực từ ba lô ra viết vào chỗ còn trống "Không có gì đâu". Nghĩ lại thì có chút trẻ con nhưng cũng rất thú vị.
Hắn đứng dậy, duỗi tay dán tờ giấy vào đầu giường của Địch Lam.
Sau 10 giờ rưỡi, đoàn tàu tắt đèn đúng giờ, Du Chân rất khó ngủ vào thời điểm này. Hắn kinh ngạc phát hiện tín hiệu điện thoại vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hắn liền nghe hai bài hát với cái tín hiệu hai, ba vạch, trả lời mấy cái tin nhắn, kiểm tra hộp thư, gửi đơn đặt hàng cho nhân viên cửa hàng "Holiday"...... Dường như không có gì để làm.
Ăn không ngồi rồi mấy phút, Du Chân click vào ứng dụng nghe nhạc.
Hộp thư cá nhân đầy những chấm đỏ, hắn nhìn lướt qua một lượt, quả nhiên tìm thấy một bài diễn văn dài từ ID quen thuộc.
Tên người gửi chỉ là một dấu chấm câu, email đầu tiên còn cầu thả, từ ngữ không thể diễn đạt, suy nghĩ tinh tế và có hơi nhạy cảm, cậu đã viết một bài cảm nhận dài 300 từ sau khi nghe《 Gió mùa 》. Cuối tin nhắn còn rụt rè hỏi sau này có thể xem lịch biểu diễn ở đâu, có cách nào để biết mà không cần tham gia nhóm fans không.
Thật ra Du Chân thường không đọc tin nhắn riêng tư, càng đừng nói đến việc trả lời.
Hôm đó uống rượu xong hắn lại cảm thấy lời lải nhải của dấu chấm câu kia rất đáng yêu, mặc dù nói năng không mạch lạc lắm, nên đã xem lại lần hai. Giọng điệu của đối phương rất chân thành, nhưng qua câu chữ có thể thấy tâm trạng không tốt lắm. Đã vài giờ trôi qua kể từ khi tin nhắn được gửi đi, Du Chân không biết nghĩ thế nào lại an ủi cậu rằng "Hôm nay vui vẻ", sau đó liều lĩnh gửi đi.
Sau mấy ngày lại có hồi âm, khiến cho Du Chân vô cớ cảm thấy nhớ mong.
Giống như những tấm hình chụp chẳng ra gì của hắn, những lời nói nhảm vô nghĩa cũng từ đó mà có giá trị, có thể khiến cho một người lạ nhảy cẫng lên. Không bàn đến thực tế, mỗi người đều nói ra cũng đủ để thả lỏng.
Sự công nhận này đã cho phép Du Chân giữ liên lạc với dấu chấm câu trong vài tháng.
Mấy hôm trước, bàu trời đêm ở Tây Ninh quang đãng, Du Chân tiện tay chụp hai tấm hình khi đang đi dạo, độ phân giải tạm được. Vòng bạn bè chia sẻ một tấm, tấm còn lại được gửi cho dấu chấm nhỏ trong hộp thư riêng.
Không thể nói là vì sao, có lẽ là vì đối phương luôn nhắn tin một cách dài dòng và cô đơn đã khiến hắn mềm lòng.
Lần này hắn cảm nhận được sự thấp thỏm trong chuyến đi, lần đầu tiên được kí tên.
Khi màn đêm buông xuống, đoàn tàu tiếp tục đi về phía trước, âm thanh được khuếch đại bởi sự tĩnh lặng, nhưng lòng người bất giác đã yên tĩnh.
Du Chân nghĩ về nó, bắt đầu gõ chữ.
"L, tháng tư vui vẻ nhé.
"Tôi đã từng đi du lịch một mình nhưng đều không lâu lắm. Tôi không có cảm giác lo lắng và sợ hãi như cậu nói, nhưng cũng không thấy hào hứng và tự do. Có thể là đã đi nhầm chỗ rồi, cũng có thể là không tìm thấy một người bạn đồng hành hợp với tôi. Những niềm vui không được chia sẻ sẽ nhanh chóng biến mất. Bởi vì ký ức không giống như vẽ một tấm bưu thiếp, chỉ khi có thăng trầm thì mới sâu sắc hơn. Cũng tương tự như sự sắp đặt.
"À, tôi lên đường rồi, nhưng phải đi xử lý chút việc, ban nhạc sẽ không biểu diễn trong một khoảng thời gian. Nhưng tôi gặp may rồi, vừa xuất phát đã gặp một người rất thú vị.
"Hy vọng cậu có một ngày tốt lành."
"R, tháng tư vui vẻ.
"Lạ thật đấy, mặc dù biết tên của anh nhưng tôi vẫn thích cái tên này hơn, có thể là vì khu bình luận đều gọi như vậy. Cảm ơn mặt trăng của anh nhé, hiện tại tôi đã ổn hơn nhiều và đang chuẩn bị cho một cuộc hành trình không xác định. Nhưng không có bạn đồng hành trong suốt mười mấy tiếng đồng hồ có thể hơi nhàm chán, tối qua tôi đã nghe bài hát mới của các anh rất nhiều lần."
"Tiếng trống trong 4 phút cuối khiến tôi nhớ lại khi còn nhỏ, trời cao, nắng vàng, ngồi dưới mái hiên nhai kẹo cao su, không làm gì hết, thật là một ngày đáng nhớ."
"Thật ra tôi rất sợ sự lựa chọn sẽ khiến mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, và tôi thấy chán ghét tôi của hiện tại, tôi lựa chọn đi lúc này là vì muốn thay đổi. Nếu có thể vượt qua được, có lẽ tôi sẽ có dũng khí để đối mặt với nó trong vài năm tới.
"Anh đã bao giờ đi đến một nơi rất xa một mình chưa?
"Hy vọng anh có một ngày tốt lành.
"Ký tên: L."
Tin nhắn cuối cùng trong hộp thoại được cậu gửi cho Du Chân lúc vừa lên tàu, "Hy vọng anh có một ngày tốt lành", cậu đã quen dùng câu này —— lời chào mà Du Chân gửi vào lần đầu tiên —— như một câu kết thúc.
Mà Du Chân như hiểu được sự tế nhị có trong nó, từ đây một câu nói đơn giản trở thành sự ngầm hiểu lẫn nhau.
Tuy nhiên, Địch Lam lúc đó đang cảm thấy thất vọng, chán ghét với một chút khát khao vô hình, cậu có nằm mơ cũng không ngờ được rằng cậu sẽ gặp được Du Chân trên chuyến tàu này, còn cùng ăn một quả táo.
Anh ấy lên tàu ở Tây Ninh, sao lại cách Thành Đô xa như vậy, anh ấy định làm gì?
Anh ấy dừng chân ở đâu, Cách Nhĩ Mộc, Na Khúc, hay là cũng đến Lhasa như Địch Lam?
Cho dù đến Lhasa thì sao?
Trong một khoảnh khắc nào đó, Địch Lam muốn nói thẳng với Du Chân rằng "Tôi chính là người hay nhắn tin làm phiền anh", rồi nói "Rất xin lỗi". Cậu cảm thấy Du Chân sẽ tha thứ cho cậu, chưa biết chừng còn cảm thấy trùng hợp trong lần gặp gỡ tình cờ này, sau đó sẽ nói với cậu vài câu về kế hoạch trong cuộc hành trình này.
Nhưng Địch Lam đã nghĩ lại, mặc dù ban nhạc của Địch Lam không nổi lắm, nhưng trên trang chủ của phần mềm âm nhạc cũng có 20.000 fans, cậu chắc chắn không phải là người duy nhất gửi tin nhắn riêng cho hắn.
Cảm giác truy tinh thành công còn chưa kịp lên men đã bất ngờ bị nhấn xuống nước, ngay cả bọt nước cũng vỡ tan.
Vào lúc hoàng hôn, sau khi đi qua cao nguyên tuyết, Địch Lam với Du Chân còn chưa nói với nhau được mấy câu đã rơi vào im lặng. Địch Lam e rằng có thể Du Chân cũng có chút sợ người lạ, hơn nữa, ngoại trừ "Đi đâu" thì bọn họ cũng không còn chủ đề nào khác.
Đi đâu, lúc nào ở trên tàu cũng có những cuộc trò chuyên như vậy.
Mỗi khi bắt đầu, dường như nó cũng nhắc nhở mỗi người rằng khách qua đường không đáng để lãng phí thời gian.
Không lâu sau, Du Chân nói muốn gọi điện thoại, hình như có việc quan trọng, lúc xoay người bước đi đã để lộ vẻ mặt vội vàng. Địch Lam không biết hắn có nói dối không, dù sao thì đi càng sâu vào cao nguyên thì tín hiệu càng kém. Không nhận được tin nhắn của bất kì ai, ngay cả khi bạn muốn xem ai đang phàn nàn trong vòng bạn bè bây giờ hay là xem thế giới có gì mới, bất lực toàn tập.
Trời tối muộn hơn một chút, hơn 7 giờ theo giờ Bắc Kinh, bầu trời xám xịt mới tối dần đi.
Đoàn tàu màu xanh lên đèn, trở thành một đốm lửa trong màn đêm bao la. Địch Lam vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, điện thoại đã đầy pin, cậu cũng dần quen với tiếng ù ù khó tránh khỏi ở bên tai, còn có thể nghe nhạc bất chấp tiếng ồn.
Cửa sổ đóng chặt, Địch Lam mượn ánh đèn nhìn thấy những bông tuyết trắng đang bay ngoài trời.
Núi tuyết đang rít gào.
Tiếng thét mãnh liệt, cuồn cuộn, cổ xưa.
Tấm sắt của toa tàu đã chặn mất cơ hội nghe viễn cổ của cậu, Địch Lam lơ đãng vẽ vài nét lên cửa kính, những người ở ghế sau thấy nhàm chán nên bắt đầu đánh bài, thỉnh thoảng sẽ cãi nhau. Sạc pin trong tay vẫn còn ấm, Địch Lam muốn trả lại cho Du Chân, nhưng cậu nhìn hết toa tàu cũng không thấy cái đầu màu xanh đậm chói mắt kia đâu.
Cuối cùng, cậu vẫn chưa ăn gì, Địch Lam chỉ đơn giản là đến WC rửa mặt, sau đó về lại chỗ ngồi, bò lên giường.
"Này, cậu nhóc......" Ông chú giường đối diện muốn nói rồi lại thôi.
Địch Lam mở chăn ra, nhìn về phía ông.
Không có sự thù địch như trước, Địch Lam tỏ vẻ vô tội, nhẹ giọng nói: "Chú tìm cháu ạ?"
"Chính là, cháu......" Ông chú nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hỏi, "Nếu cháu muốn đổi giường với chúng tôi thì cứ nói nhé, ra ngoài, nếu ở một mình, gặp khó khăn gì có thể kể cho chúng tôi nghe —— đều lớn tuổi hơn cháu, bỏ bốn lên năm thì chính là trưởng bối đấy!"
Ý tốt tới đột ngột đã khiến Địch Lam bất ngờ, sau một lúc lâu mới chậm chạp gật đầu một cái.
"Ồ...... Cảm ơn chú."
Ông chú: "Vớ vẩn, việc nên làm thôi."
Sau sự cố ấy, có quá nhiều điều vượt quá sức tưởng tượng, những người từng quen đều vì lợi ích mà hoàn toàn thay đổi, ngược lại, ý tốt đến từ những người xa lạ luôn khiến người ta cảm thấy biết ơn và được an ủi, ngay cả khi họ không cần sự báo đáp. Địch Lam khẽ gật đầu, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm động.
Cậu lại chìm vào giấc ngủ, sự mệt mỏi của Địch Lam vơi đi không ít, cơn buồn ngủ cuối cùng đã ập tới.
Đi qua Cách Nhĩ Mộc vào lúc 10 giờ tối, thời gian tàu dừng gần 30 phút.
Du Chân xuống tàu, đêm xuân lạnh thấu xương, hắn bọc mình trong áo lông, hà hơi một lúc, cố gắng kết thúc những cuộc điện thoại ngắt quãng. Hắn châm một điếu thuốc nhưng không hút nhiều, dường như chỉ để nhìn nó cháy.
"......Thật xin lỗi, còn muốn cậu thực hiện một chuyến đi đặc biệt." Bên kia điện thoại là một giọng nữ trong trẻo.
Cô nói rất nhiều lời dặn dò, Du Chân nghe một hồi thì đi vào cõi thần tiên, lúc này bị câu cuối cùng kéo lại: "À, không sao đâu, trùng hợp thôi chứ cô đâu có cố ý."
Giọng nữ cười rộ lên: "Tôi cũng muốn cố ý lắm, kết quả là lại ảnh hưởng đến kế hoạch biểu diễn. Nhưng lần này cũng là để anh với thầy Tống có thời gian nghỉ ngơi, chờ thầy Tống xong công việc, cậu đưa người từ Lâm Chi về, hẳn là tôi sẽ không sao đâu......À đúng rồi, cậu định tới đó kiểu gì? Thuê xe, hay là đi tàu?"
"Đến Lhasa rồi nói sau, tôi phải đi lấy cái này đã." Du Chân nói, cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó giơ tay dập điếu thuốc lên cột, "Chúng ta nói chuyện trước đi, nếu tình trạng của Đan Tăng không thể lặn lội đường xa, tôi cũng chịu."
Bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Được rồi, đó là cuộc sống của anh ấy."
"Ừ."
"Bây giờ cậu đang ở Cách Nhĩ Mộc à?"
"Ừm, sẽ xuất phát sớm thôi, vào đến Hy Nhĩ có thể sẽ không có tín hiệu, có gì thì nhắn cho tôi." Du Chân nói, "Như vậy trước đã, chờ tôi sắp xếp xong sẽ liên lạc với cô."
Bên kia lại bảo hắn chú ý an toàn, Du Chân đồng ý, cúp điện thoại sửng sốt một lúc. Cách đó không xa, nhân viên soát vé đang vẫy tay với Du Chân, ý bảo hắn mau lên tàu, sợ hắn nghe không thấy, lại hét thêm.
Du Chân cất điện thoại, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm sâu thẳm trước khi lên tàu.
Bão tuyết sẽ ngưng, nhưng không có sao và trăng.
Sau khi trời tối, tàu bắt đầu cung cấp oxy, được làm nóng, giống mùi thông cháy, mùi không thơm lắm nhưng lại có thể tìm thấy một cảm giác ổn định tuyệt vời, cùng với tiếng ầm ầm, trái tim ồn ào khi nãy đã tìm thấy sự bình yên.
Du Chân, sau đó mới chậm rãi đi qua vài toa tàu về giường của mình. Vào ban đêm, đèn tàu sẽ tắt một loạt, thời gian đã rất gần. Cậu sinh viên đại học lúc sáng nói chuyện không ngừng đã ngỷ, lấy áo khoác trùm kín đầu. Hành khách bị vợ quản nghiêm kia đã xuống tàu ở Cách Nhĩ Mộc, bỗng có một chỗ trống lớn.
Ông chú vừa rửa mặt xong, thấy Du Chân, niềm nở hỏi hắn: "Vừa rồi xuống xe à?"
"Hút điếu thuốc."
Ông hỏi: "Đây là lần đầu cháu đến Tây Tạng à?"
Giọng điệu phần lớn là sự quan tâm, Du Chân cũng kiềm chế sự kháng cự của mình lúc ban ngày: "Không phải, cháu đã đến đó từ lâu rồi."
"Cháu nhất định phải nghỉ ngơi sớm một chút, nếu không đêm đi qua chỗ không có người, độ cao quá cao so với mực nước biển có thể sẽ không thoải mái lắm, dễ bị thiếu oxy." Ông chú nghiêm túc nhắc nhở hắn, "Nếu khó chịu quá thì chỗ chú có mấy lát sâm Mỹ đấy."
"Cháu có mang theo." Du Chân gật gật đầu, "Cảm ơn chú."
Khi ông chú trèo lên giường giữa để nghỉ ngơi, Du Chân đứng một mình, hắn đảo mắt hai lần và chú ý đến chiếc chăn bông phồng lên ở bên kia. Trùm chăn kín mặt, như thể cậu đã ngủ rất say.
Hắn thầm nghĩ tư thế ngủ của "delay" rất dễ bị ngộp, sau đó mới ngồi xuống.
Có một cục sạc dự phòng trên mặt bàn gần chỗ hắn.
Du Chân gỡ giấy ghi chú ra, nét chữ mạnh mẽ hữu lực nhưng lại không phù hợp với ấn tượng đầu tiên của hắn về người kia.
"Tôi muốn trả trực tiếp cho anh, nhưng đợi mãi mà không thấy anh đâu, cảm ơn nhé."
Cuối cùng còn vẽ một cái đầu mèo rất đáng yêu, Du Chân cầm lòng không đậu cười một cái, lấy bút mực từ ba lô ra viết vào chỗ còn trống "Không có gì đâu". Nghĩ lại thì có chút trẻ con nhưng cũng rất thú vị.
Hắn đứng dậy, duỗi tay dán tờ giấy vào đầu giường của Địch Lam.
Sau 10 giờ rưỡi, đoàn tàu tắt đèn đúng giờ, Du Chân rất khó ngủ vào thời điểm này. Hắn kinh ngạc phát hiện tín hiệu điện thoại vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hắn liền nghe hai bài hát với cái tín hiệu hai, ba vạch, trả lời mấy cái tin nhắn, kiểm tra hộp thư, gửi đơn đặt hàng cho nhân viên cửa hàng "Holiday"...... Dường như không có gì để làm.
Ăn không ngồi rồi mấy phút, Du Chân click vào ứng dụng nghe nhạc.
Hộp thư cá nhân đầy những chấm đỏ, hắn nhìn lướt qua một lượt, quả nhiên tìm thấy một bài diễn văn dài từ ID quen thuộc.
Tên người gửi chỉ là một dấu chấm câu, email đầu tiên còn cầu thả, từ ngữ không thể diễn đạt, suy nghĩ tinh tế và có hơi nhạy cảm, cậu đã viết một bài cảm nhận dài 300 từ sau khi nghe《 Gió mùa 》. Cuối tin nhắn còn rụt rè hỏi sau này có thể xem lịch biểu diễn ở đâu, có cách nào để biết mà không cần tham gia nhóm fans không.
Thật ra Du Chân thường không đọc tin nhắn riêng tư, càng đừng nói đến việc trả lời.
Hôm đó uống rượu xong hắn lại cảm thấy lời lải nhải của dấu chấm câu kia rất đáng yêu, mặc dù nói năng không mạch lạc lắm, nên đã xem lại lần hai. Giọng điệu của đối phương rất chân thành, nhưng qua câu chữ có thể thấy tâm trạng không tốt lắm. Đã vài giờ trôi qua kể từ khi tin nhắn được gửi đi, Du Chân không biết nghĩ thế nào lại an ủi cậu rằng "Hôm nay vui vẻ", sau đó liều lĩnh gửi đi.
Sau mấy ngày lại có hồi âm, khiến cho Du Chân vô cớ cảm thấy nhớ mong.
Giống như những tấm hình chụp chẳng ra gì của hắn, những lời nói nhảm vô nghĩa cũng từ đó mà có giá trị, có thể khiến cho một người lạ nhảy cẫng lên. Không bàn đến thực tế, mỗi người đều nói ra cũng đủ để thả lỏng.
Sự công nhận này đã cho phép Du Chân giữ liên lạc với dấu chấm câu trong vài tháng.
Mấy hôm trước, bàu trời đêm ở Tây Ninh quang đãng, Du Chân tiện tay chụp hai tấm hình khi đang đi dạo, độ phân giải tạm được. Vòng bạn bè chia sẻ một tấm, tấm còn lại được gửi cho dấu chấm nhỏ trong hộp thư riêng.
Không thể nói là vì sao, có lẽ là vì đối phương luôn nhắn tin một cách dài dòng và cô đơn đã khiến hắn mềm lòng.
Lần này hắn cảm nhận được sự thấp thỏm trong chuyến đi, lần đầu tiên được kí tên.
Khi màn đêm buông xuống, đoàn tàu tiếp tục đi về phía trước, âm thanh được khuếch đại bởi sự tĩnh lặng, nhưng lòng người bất giác đã yên tĩnh.
Du Chân nghĩ về nó, bắt đầu gõ chữ.
"L, tháng tư vui vẻ nhé.
"Tôi đã từng đi du lịch một mình nhưng đều không lâu lắm. Tôi không có cảm giác lo lắng và sợ hãi như cậu nói, nhưng cũng không thấy hào hứng và tự do. Có thể là đã đi nhầm chỗ rồi, cũng có thể là không tìm thấy một người bạn đồng hành hợp với tôi. Những niềm vui không được chia sẻ sẽ nhanh chóng biến mất. Bởi vì ký ức không giống như vẽ một tấm bưu thiếp, chỉ khi có thăng trầm thì mới sâu sắc hơn. Cũng tương tự như sự sắp đặt.
"À, tôi lên đường rồi, nhưng phải đi xử lý chút việc, ban nhạc sẽ không biểu diễn trong một khoảng thời gian. Nhưng tôi gặp may rồi, vừa xuất phát đã gặp một người rất thú vị.
"Hy vọng cậu có một ngày tốt lành."