Chương 92: Mục tiêu
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Vũ Hà sinh ra một thai nam đã thành hình.
Đối với một người phụ nữ đã bị thất sủng đã lâu, sống trong tranh đấu nơi hậu trạch, không có chỗ dựa, tứ cố vô thân, chỉ có thể ảo tưởng mẫu bằng tử quý thì đây thực sự là một đả kích nặng nề mà trí mạng. Thế cho nên khi nàng nhìn thấy Bích Ngô với làn da trơn bóng và bộ ngực đầy đặn tinh tế bưng chén thuốc ngồi bên cạnh khuyên nàng, cùng với nụ cười nửa có nửa không nơi khóe miệng kia, nàng nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy nàng ta lộ ra vẻ mặt sáng lạng cùng khoe khoang sau khi thực hiện được âm mưu.
Vũ Hà có chút mê loạn, đột nhiên nhớ tới người Hà gia đã sớm đi theo Mẫu Đơn, chỉ còn lại lẻ loi một mình nàng, còn rơi xuống kết cục như vậy...... Mà hết thảy những thứ này, đều do nữ nhân hư tình giả ý trước mặt này ban tặng. Cơ thể vốn dĩ lạnh lẽo của nàng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, nàng dùng hết sức lực còn lại của toàn thân, lợi dụng lúc Bích Ngô không chú ý, vươn người ngồi dậy, ôm chặt lấy cổ Bích Ngô kéo Bích Ngô xuống, hai bộ móng tay sáng bóng cào xuống gương mặt xinh đẹp của nàng ta.
Bích Ngô đang thầm cảm thấy may mắn, ông trời có mắt, nàng còn chưa động tay thì tiện nhân Vũ Đồng này đã bị xúi quẩy, rốt cuộc cuối cùng nàng ta có thể bảo vệ địa vị con nối dõi duy nhất của Kỳ Nhi, mặc kệ tương lai như thế nào, Thích phu nhân cũng sẽ bảo vệ và lo cho sự an nguy của bé. Nàng còn chưa kịp cao hứng, đã bị đụng vào ngã trên mặt đất, cổ bị ôm chặt đến nỗi không thể thở, khó khăn lắm mới thở được thì trên mặt lại bắt đầu nóng rát, bên tai toàn là tiếng khóc la của Vũ Đồng: "Con tiện nhân miệng nam mô, bụng một bồ dao găm này, ngoài mặt ngươi giả bộ tốt với ta nhưng lại luôn nghĩ cách hại ta, bây giờ chắc ngươi vừa lòng rồi chứ? Ngươi trả con lại cho ta!"
Chuyện xảy ra đột ngột, Bích Ngô không đoán được sẽ xảy ra biến cố như vậy, sau khi nàng phản ứng lại thì chuyện đầu tiên là liều mạng bảo vệ gương mặt của mình. May mắn mà các nha hoàn, bà tử thân cận phản ứng mau, lập tức kéo Vũ Đồng ra rồi nâng nàng ta dậy. Bích Ngô được nha hoàn đỡ ngồi xuống, run rẩy nói: "Lấy gương tới cho ta xem."
Nha hoàn kia do dự một lát rồi lấy gương trong phòng Vũ Đồng tới cho nàng ta nhìn, Bích Ngô chê nàng ta để quá xa nên không nhìn rõ, nàng ta tự cầm để sát vào nhìn, mới nhìn thoáng qua chợt hét lên một tiếng, ngay sau đó nện chiếc gương xuống mặt đất, gào khóc thê lương, khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng sao lại bị cào thành bộ dáng này? Giờ phút này, nàng có suy nghĩ muốn bóp ch.ết Vũ Đồng.
Quách đại tẩu vẫn luôn phụ trách chăm sóc Vũ Đồng từ trước đến nay thấy có thể bà ta vất vả nửa năm nay trở thành công cốc, không những không có tiền thưởng còn sẽ bị truy cứu trách nhiệm, bà ta đang rầu thối ruột, lại nghe thấy Vũ Đồng không ngừng gào khóc, bây giờ đến Bích Ngô cũng tham gia vào thì tâm tình vô cùng khó chịu, tức giận nói: "Di nương, nếu vết thương trên mặt ngài mà bị nước mắt, son phấn làm bẩn nữa thì chỉ sợ sẽ còn bị nhiễm trùng đấy."
Bích Ngô bị dọa đến ngây người, dùng sức cắn khăn, ngửa đầu, cố gắng nghẹn lại nước mắt, nói: "Ta sẽ ngồi ở đây để chờ công tử gia tới chủ trì công đạo, phạt con chó điên này, tự mình làm mất con mình, còn tưởng kéo cái đệm lưng, không thể nhìn thấy người khác tốt hơn mình đúng không?"
Vũ Đồng nằm trên giường cười lạnh nhìn nàng: "Đồ xấu xí, để coi sau này ngươi hại người bằng cách nào."
Bích Ngô "Gào......" lên một tiếng cao vút rồi định nhào qua nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, xoay người đi ra ngoài, nói là muốn đi gặp Thích phu nhân và Lưu Sướng cho nàng báo thù rửa hận.
Lưu Sướng đi theo nha hoàn của Vũ Đồng đi đến bên ngoài sân mà Vũ Đồng ở, còn chưa đi vào sân đã nghe thấy tiếng tranh cãi bên trong, hai nữ nhân giống như đua xem giọng ai lớn hơn, tiếp theo lại nói muốn hắn chủ trì công đạo, rồi đồ chó ch.ết thì hắn không nhịn được nhăn mày lại, chán ghét quay người đi luôn, nha đầu kia thấy không ổn thì lập tức quỳ xuống ngăn hắn lại, dùng sức dập đầu trước mặt hắn quyết không thể để hắn đi, luôn miệng nói Vũ Đồng đáng thương, tiểu công tử lại càng đáng thương.
Lưu Sướng đối với Kỳ Nhi cũng chưa quá yêu thích, càng đừng nói đến Vũ Đồng mới vài lần lên giường cùng một "đứa con" vẫn còn chưa nhìn rõ hình dạng kia, mọi người đều đáng thương, hắn còn càng đáng thương đây. Hắn chỉ cảm thấy nha đầu này miệng nói ồn ào, thật phiền phức, nhấc chân đá nàng ta sang một bên rồi đi thẳng.
Bích Ngô tức giận chạy ra tới, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Lưu Sướng thì vẻ mặt lập tức từ tràn đầy phẫn nộ biến thành khóc thút thít, bước đi như bay biến thành thất tha thất thểu nhưng tốc độ lại không hề giảm, nàng quơ khăn tay mềm mại bước nhỏ chạy đến chỗ Lưu Sướng, khi đến đúng trước mặt Lưu Sướng thì dường như hết sức ngã xuống, ngẩng khuôn mặt đầy vết cào lên nhu nhược đáng thương nói với Lưu Sướng: "Công tử gia, ngài phải cho đòi lại công bằng cho thiếp."
Lưu Sướng nhìn thấy gương mặt của nàng ta thì giật mình, không đành lòng nhìn sang bên cạnh, cuối cùng vẫn duỗi tay nâng nàng ta dậy, nhíu mày nói: "Sao lại thành như vậy?"
Vũ Đồng cười như kẻ điên đuổi theo: "Thiếp làm đấy, ai bảo nàng ta hại con của thiếp." nàng ta âm trầm nhìn Lưu Sướng, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một nói: "Gi·ết người thì đền mạng"
Đầu tóc Vũ Đồng rối tung, váy áo trên người cũng lộn xộn, thân mình dựa vào khung cửa còn đang run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt không chút máu, chỉ có một đôi mắt đen kịt mang theo hận ý cùng điên cuồng đến không bình thường. Lưu Sướng lại nhịn không được rùng mình. Hắn ch.ết lặng nhìn Vũ Đồng mang theo tràn ngập hận ý, lại nhìn Bích Ngô đang khóc thút thít bên cạnh, trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác bực bội cùng tuyệt vọng không nói nên lời.
Chu ma ma mang theo mấy bà tử cao lớn vạm vỡ hùng hổ chạy tới, nơi đi qua nổi lên một cơn gió lạnh. Đoàn người đi đến trước mặt Lưu Sướng đồng thời hành lễ với Lưu Sướng, Chu ma ma nghiêm mặt nói: "Công tử gia, lão nô phụng mệnh phu nhân đến để xét xử chuyện này." Bà ta dường như không nhìn thấy bộ dạng chật vật của Bích Ngô, đưa mắt ra hiệu cho bà tử bên cạnh, mấy bà tử kia không biểu cảm phân thành hai tổ, một tổ đỡ Bích Ngô, một tổ đi đỡ Vũ Đồng.
Giờ phút này, mọi sự thông minh, tài trí của Bích Ngô giống như đột nhiên hiện ra, nàng thét chói tai không cho mấy bà tử kia chạm vào nàng, liều mạng dựa vào Lưu Sướng, nức nở nói: "Công tử gia, tì thiếp không làm gì cả...... Ngài phải tin tưởng tì thiếp, tì thiếp đã có Kỳ Nhi......"
Chu ma ma cười lạnh đánh gãy lời nàng: "Di nương tạm thời đừng nóng nảy, thật thì không giả được mà giả thì không thể thành sự thật, chúng tôi chắn chắn sẽ tìm công đạo cho ngài."
Bích Ngô vô cùng sợ hãi, chờ đến khi điều tra ra chân tướng thì vết thương trên mặt nàng ta còn có thể chữa khỏi sao? Công tử gia có quận chúa mạo mỹ còn có thể liếc nhìn nàng ta một cái sao? Kỳ Nhi không có nàng thì có thể bình an lớn lên sao? Chỉ sợ không thể. Nàng hốt hoảng nhìn Lưu Sướng, đau khổ cầu xin: "Công tử gia, cầu xin ngài, ngài cứu thiếp với."
Lưu Sướng nhíu mày, nhìn về phía Chu ma ma: "Chuyện này đúng là rất kỳ quặc, cần thiết tra ra xem cuối cùng là ai làm, nếu tra được thì nhất định không thể để ả ch.ết tử tế."
Chu ma ma cười đắc ý nhìn Bích Ngô, nụ cười còn chưa tắt, Lưu Sướng đã nói: "Trước hết mời đại phu tới xem cho các nàng, sau đó mang đến ta tự mình tra hỏi."
Sắc mặt Chu ma ma cứng đờ, cười gượng nói: "Công tử gia, chuyện này không cần ngài quản. Ngài yên tâm, phu nhân đã chỉ thị rõ ràng, nhất định phải điều tra kỹ không để ai bị oan uổng. Lão nô cũng là......" Bà ta còn chưa nói xong thì bị ánh mắt độc ác xen lẫn ngờ vực của Lưu Sướng chặn lại, bà ta đành phải cúi đầu, tiếng nói gần như không thể nghe thấy: "Vâng......" Ngay sau đó quay đầu lại tàn nhẫn mắng bà tử đi theo: "Còn không chạy nhanh đi mời đại phu tới?"
Bích Ngô giống như được sống lại, dùng ánh mắt sùng bái cảm kích nhìn Lưu Sướng: "Thiếp thật sự không dám, mong công tử gia minh giám, đây là có người muốn vu oan cho thiếp."
Lưu Sướng mím chặt môi, một lúc lâu sau mới lãnh đạm nói: "Đúng là loại ngu xuẩn, về sau gặp được loại chuyện này cút ra xa cho ta."
Tuy từ thái độ đến giọng nói của hắn rất ác liệt nhưng Bích Ngô vẫn cảm nhận được sự ôn nhu và quan tâm chứa đầy bên trong, nàng ta hận không thể moi trái tim của mình ra nâng đến trước mặt Lưu Sướng, nếu không phải bởi vì sợ nước mắt sẽ rớt xuống vết thương thì nàng nhất định sẽ không hề bủn xỉn mà dâng hiến nước mắt trong suốt của mình cho Lưu Sướng. Nàng quỳ gối trước mặt Lưu Sướng, ôm chặt đầu gối hắn, đột nhiên nghĩ thông suốt, thấp giọng nói: "Công tử gia, tì thiếp không phải kẻ ngu dốt, ngài yên tâm, tì thiếp hiểu được. Về sau ngài muốn tì thiếp làm cái gì, tì thiếp sẽ làm cái đó, tuyệt đối không tự làm theo ý mình."
Lưu Sướng rất thích những lời này của nàng ta, hắn cảm thấy trong mấy ngày nay thì đây là những lời dễ nghe nhất mà hắn nghe thấy cũng làm cho trong lòng hắn thoải mái hơn. Hắn sờ đầu Bích Ngô, ôn hòa nói: "Đứng lên đi, chăm sóc tốt cho Kỳ Nhi. Ta đi xem Vũ Đồng, nói nàng đừng hận ngươi."
Bích Ngô cố nén cảm xúc cay xè nơi khóe mắt, khó khăn lắm mới gật đầu, ôn nhu ngoan ngoãn mà đưa hắn ra cửa. Lưu Sướng lại đi đến trong phòng Vũ Đồng, ở đây yên lặng giống như vùng đất ch.ết, mùi máu tươi vô cùng khó ngửi, chẳng những không đốt đèn, ngay cả người hầu hạ cũng không thấy tăm hơi.
Lưu Sướng mới vừa vén rèm lên, đã đá vào một cái ghế con làm hắn đau đến nỗi đá cái ghế văng ra xa rồi chửi ầm lên. Trong bóng tối, truyền đến tiếng cười lạnh của Vũ Đồng: "Đừng mắng, người đều bị Chu ma ma đưa đi rồi."
Lưu Sướng tức giận nói: "Những người khác đâu? Chỉ biết ăn không biết làm à?"
Vũ Đồng buồn cười nói: "Cây đổ bầy khỉ tan, thiếp đã như vậy rồi thì còn ai muốn quản sống hay chết nữa? Không đuổi thiếp ra khỏi căn phòng này đã là tốt lắm rồi."
Lưu Sướng kinh ngạc đứng ngẩn ra một lát, đột nhiên một cảm xúc bi ai không hề dự đoán tràn ngập trong lòng hắn khiến hắn muốn rơi nước mắt. Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Ngươi có muốn uống nước không?"
Vũ Đồng một lúc lâu không lên tiếng, sau đó mới nói: "Trên cái bàn dựa cửa sổ có dao đánh lửa, đá lấy lửa và ngọn nến."
Lưu Sướng sờ soạng qua đi, sờ soạng một lúc lâu mới sờ thấy đồ vật nhưng mãi vẫn không thể đánh lửa được, Vũ Đồng giãy giụa xuống giường, im lặng không lên tiếng đi đến bên người hắn, lấy đá, dao đánh lửa lưu loát đốt nến.
Ánh nến mong manh làm tan bớt không khí âm u trong phòng, Lưu Sướng đổ cho Vũ Đồng một chén nước, hai người ngồi đối mặt, sau một lúc lâu không nói gì. Một lát sau, Lưu Sướng mới nói: "Loại chuyện này chắc ngươi biết rõ nhất, rốt cuộc chuyện như thế nào, ngươi nói cho ta nghe xem."
Vũ Đồng liếc nhìn hắn: "Từ nha hoàn đến bà tử bên người thiếp đều là phu nhân phái tới, ngày thường cũng chỉ có Bích Ngô di nương lui tới nhiều một chút."
Lưu Sướng đứng dậy nói: "Chuyện này không phải Bích Ngô làm. Ngươi cứ cố gắng dưỡng thân mình thật tốt, về sau thời gian còn nhiều. Ta sẽ sắp xếp người khác tới chiếu cố ngươi, muốn ăn cái gì dùng cái gì thì cứ nói ra." Vũ Đồng cảm thấy hắn nói hình như có hàm nghĩa khác, nhưng nàng không thể hiểu được, nhưng việc hắn tới thăm nàng còn tỏ vẻ quan tâm là thật sự, vì thế sự hoảng loạn và tuyệt vọng, oán hận trong lòng nàng giống như có người đổ nước vào một ngọn lửa đang bùng cháy khiến nó dần dần dập tắt.
Lưu Sướng vốn định đi tìm Thích phu nhân thương lượng nhưng hắn ngẫm lại cuối cùng quay người đi ra hậu viện, kêu Thu Thật đến tỉ mỉ phân phó, Thu Thật lĩnh mệnh đi sắp xếp. Lưu Sướng đứng dưới tán cây lê cao lớn bên ngoài thư phòng, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, thế nào, nghĩ hắn là kẻ ngốc phải không? Còn chưa vào cửa đã duỗi tay đến người bên cạnh hắn, tưởng áp chế hắn cả đời sao? Được, cùng chờ xem, cuộc đời của hắn vốn dĩ đã mờ mịt giống như đột nhiên tìm được mục tiêu.
Không nói đến Lưu gia náo nhiệt ra sao, Vũ Hà bên này vội vàng trở về Hà gia, vừa vào cửa đã hỏi Thứ Nhi muốn một cốc nước lớn uống hết, lau mồ hôi trên mặt rồi mới đi tìm Mẫu Đơn. Hỏi ra mới biết Mẫu Đơn cùng Tôn thị đi đạo quan, chùa chiền hỏi thăm hoa mẫu đơn và thược dược còn chưa trở về, đành phải ngồi dưới hành lang cầm quạt lụa vừa quạt vừa hóng mát, nói với Lâm ma ma chuyện xảy ra hôm nay ở hầu phủ: "Mấy lần con suýt nữa không nhịn được, muốn nói ra chuyện đó với Bạch phu nhân, con nhịn đến khó chịu luôn."
Lâm ma ma nói: "May mà cuối cùng không nói ra. Nếu không chỉ sợ Bạch phu nhân sẽ nghĩ Đan Nương đưa hương cho nàng là vì cầu nàng, hương dù có tốt thế nào cũng sẽ thay đổi mùi vị."
Vũ Hà nói: "Nếu bên Lý gia không được thì cuối cùng vẫn phải nhờ bên đó thôi."
Chợt thấy mặt Mẫu Đơn phơi đến đỏ bừng, mồ hôi đầy đầu đi vào: "Nếu thật sự muốn cầu nàng thì lúc ấy ta sẽ đích thân đến cửa, ta tặng hương cho nàng và cầu nàng giúp đỡ, chính là hai việc khác nhau."
Vũ Hà vui mừng đứng lên tiếp đón: "Ngài đã về rồi?" Vừa đưa khăn vừa chỉ huy Thứ Nhi, Khoan Nhi múc nước lấy y phục sạch sẽ tới.
Mẫu Đơn đoạt cây quạt trong tay nàng, quạt mạnh vài cái lại uống sạch một cốc trà, tiếp nhận khăn lau mặt rồi mới oán giận nói: "Cái thời tiết quỷ quái này, nóng đến ch.ết người, hôm nay ra cửa cũng không thuận."
Vũ Hà chớp mắt, cười nói: "Ngài cũng không thuận sao? Nô tỳ hôm nay ra cửa dẫm vào một bãi c.ứt chó."
Mẫu Đơn nghe nàng hình dung thì cười rộ lên: "Khó trách, ta vừa vào cửa đã nghe thấy mùi thối, thì ra là do em mang về, em gặp chuyện gì vậy?"
Vũ Hà cười nói: "Ngài nói trước đi."
Mẫu Đơn thở ngắn than dài: "Hôm nay ta đã đi không dưới mười ngôi đạo quan, chùa chiền nhưng không mua được dù chỉ là một gốc cây mẫu đơn, thược dược. Chỉ cần ta vừa mở miệng thì người ta nói đã có người đặt trước với giá cao rồi, dù ta nói trả thêm tiền thì bọn họ cũng không phân cho ta dù chỉ là một cây, chỉ lấy mấy cây rất xấu cho ta xem lấy lệ thôi. Ta tiêu tiền tìm người hỏi thăm cũng không biết rốt cuộc là ai vừa rảnh rỗi lại vừa có tiền như vậy."
Nếu chỉ có hai ngôi đạo quan, chùa chiền giống như vậy thì nàng cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng nàng đã đi liên tiếp nhiều nơi đều giống như vậy thì đúng là không phải chuyện bình thường. Tuy nàng nhanh chóng quyết định, lập tức tới cửa hàng của Tứ Lang nhờ Tứ Lang phái ra mười mấy tiểu nhị phân công nhau chạy đến các chùa chiền khác để hỏi thăm tình huống, muốn đuổi trước người nọ đặt trước chủng loại tốt. Nhưng nàng có loại một loại dự cảm, chỉ sợ những người này cũng chỉ có thể đi một chuyến tay không. Sau đó nàng bắt buộc phải về nhà chờ để nghe câu trả lời của Lý Nguyên.
Vũ Hà nghe thấy như vậy thì nhíu mày nói: "Nghe giống như có người cố ý không cho ngài mua vậy." Sau đó nàng kể lại chuyện mình đã trải qua cho Mẫu Đơn nghe, rồi dâng lên hai hũ ngà voi khắc hoa mà Bạch phu nhân tặng cho nàng, cười nói: "Bạch phu nhân thật sự là người tốt. Ngài mau mở ra nhìn xem, son môi ngài ấy làm như thế nào? Bọn nô tỳ cũng vô cùng tò mò."
Mẫu Đơn mở ra một hũ ngà voi trong đó, chất son mịn màng, son có màu tím không khác màu hôm nay nàng tô là mấy, một hũ ngà voi khác thì son môi có màu hồng phấn, hai hũ có màu sắc bất đồng, mùi hương cũng không giống, nhưng đều có mùi thơm ngập mũi, thật sự dễ ngửi.
Vũ Hà đưa khăn tay mà lúc trước nàng dùng để bao son môi cho Thứ Nhi ngửi: "Ngửi thử xem, thơm thật đấy, có lẽ sẽ lưu hương vài ngày mới hết. Nô tỳ từng nghe nói, son môi trong cung mỗi năm ban thưởng được điều chế từ mười mấy loại hương liệu, có lẽ son môi mà Bạch phu nhân làm này cũng không ít."
Lâm ma ma đứng bên cạnh nói: "Nhà ta cũng không hiếm lạ trong cung? Nhị Lang lấy được một hũ từ chỗ cữu lão gia Lý gia, đã sớm biết gồm những hương liệu nào rồi. Đơn giản chính là dùng mười bốn loại hương liệu khác nhau đó là hương cam tùng, hương ngải nạp, hương cỏ linh lăng, mao hương, hoắc hương, linh lăng hương, tô màu trầm hương, tước đầu hương, tô hợp hương, bạch keo hương, bạch đàn hương, đinh hương, xạ hương, giáp chiên. Hũ màu hồng nhạt này của Bạch phu nhân ngửi có một mùi hương như u lan, màu tím có hương mai, có lẽ phương thuốc có chút bất đồng. Nhưng thật ra lại rất phù hợp với Đan Nương nhà chúng ta." Nói tới đây, bà nghiêm khắc liếc nhìn Mẫu Đơn: "Lại phơi đen sau này phải lấy thêm xà phòng có chứa bạch chỉ, bạch thuật để tắm."
Mẫu Đơn sầu nói: "Con cũng đâu có muốn đen đi nhưng nào có biện pháp khác, cưỡi ngựa đi làm việc mới thuận tiện, cũng không thể vì sợ phơi nắng lại ngồi kiệu được, nếu như vậy sẽ chậm trễ rất nhiều công việc. Xong đợt này, con dưỡng lại sẽ trắng lại thôi." Nàng đưa son môi cho Vũ Hà cất đi, hỏi: "Biểu cữu Lý gia còn chưa sai người đến truyền lời sao?"
Khoan Nhi đi vòng ra từ phía sau bình phong có hình cây cỏ, muông thú nói: "Nước vừa độ ấm rồi."
Lâm ma ma vội vàng đẩy Mẫu Đơn vào phía sau bình phong, sau khi Mẫu Đơn tắm rửa xong thì thay một bộ y phục mát mẻ mặc ở nhà, áo ngắn bằng lụa mỏng màu trăng non cùng với váy dài cùng màu, tóc nửa khô nửa ướt tùy ý buộc thành đuôi ngựa, nàng cầm cây quạt rồi đi tìm Sầm phu nhân nói chuyện chờ tin tức.
Mãi cho đến giờ Dậu, người hầu Cát Lợi mà Lý Nguyên tín nhiệm nhất mới đến đáp lời, nói Ninh Vương cũng không biết chuyện này, Đặng quản sự ở điền trang chẳng qua cũng chỉ là một quản sự nhỏ, nhưng hắn lại là cháu trai của đại tổng quản vương phủ. Trước mắt còn chưa rõ chuyện này rốt cuộc có liên quan tới đại tổng quản vương phủ không, nhưng có thể khẳng định thật sự có người muốn chiếm Phương Viên. Lý Nguyên mấy ngày nay cũng rất bận rộn, nói Mẫu Đơn làm gì cũng phải cẩn thận, nhất định không cần tranh cãi với người khác, trước hết cứ kéo dài thời gian rồi ông sẽ nghĩ cách giải quyết. Ngoài ra ông còn đưa cho nàng một tờ giấy, trong đó là danh sách tên họ, chức quan, địa chỉ, sở thích của chủ nhân các thôn trang ở hạ du con sông nhà nàng.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp
Mẫu Đơn thầm nghĩ chỉ cần việc này không phải ý của Ninh Vương là được. Tuy Lý Nguyên không buông tay mặc kệ giống lúc trước nàng và Hà Chí Trung tính đến trường hợp xấu nhất, nhưng mấy ngày nay muốn kéo dài thời gian mà lại yên ổn cũng là một việc cần tính toán kỹ càng. Rốt cuộc ngày ấy nàng đã nói trước mặt Đặng quản sự kia, đẩy Lý Nguyên ra trước, hai ngày này nàng điều tra bọn họ chắc chắn bọn họ cũng sẽ đi tìm hiểu lời nàng nói là thật hay giả. Nếu hắn là người thông minh, hơn nữa quyết tâm nhất định phải chiếm Phương Viên vào tay thì tất nhiên trong vòng hai ngày nay sẽ có chuyện xảy ra, hơn nữa đến Tưởng Trường Dương cũng sẽ không giải quyết được.
Mà Lý Nguyên đưa tờ giấy này cho nàng, rõ ràng chính là ý bảo nàng trước tiên ổn định những người này, đừng để họ trộn lẫn. Nhưng câu nói "Nhất định không được tranh cãi với người khác" nghe có chút kỳ quái, Mẫu Đơn nghĩ đến đây thì lập tức hành động, trước viết một phong thư kể lại một cách ngắn gọn những chuyện xảy ra gần đây, dặn dò Ngũ Lang phải thật cẩn thận, lại kêu hắn sai Hồ Đại Lang tìm lại những tá điền trước đây tu sửa đường sông để chuẩn bị sẵn sàng, làm nhân chứng cho sau này. Tiếp theo nàng gọi một gia đinh đắc lực đến, trước thưởng một trăm tiền, sau đó phân phó: "Lập tức cưỡi ngựa đi thôn trang, giao phong thư này cho Ngũ ca. Tối nay ngươi không cần trở về."
Đợi sau khi người truyền tin vừa đi, Mẫu Đơn lại vội vàng cùng Sầm phu nhân chuẩn bị lễ vật yêu thích cho ba nhà theo thư của Lý Nguyên, nhìn thấy sắc trời đã muộn, nàng chỉ ước gì thời gian nhanh đến hừng đông để có thể mang lễ vật tới cửa bái phỏng.
Sầm phu nhân thấy bên tóc mái nàng lại thấm ra một tầng mồ hôi mỏng thì không nhịn được an ủi nàng: "Con có gấp cũng không làm gì được. Loại chuyện này trước nay đều là làm hết sức, nghe theo ý trời, nếu thật sự cuối cùng bị mất thì cũng không quan trọng, chúng ta lại mua miếng đất khác, làm lại từ đầu là được."
Mẫu Đơn cười gượng một tiếng, nói: "Vâng ạ." Nàng biết có nôn nóng cũng không làm nên chuyện gì, nhưng nàng sao có thể không vội? Một mình Ngũ Lang ở nơi đó, cũng không biết có thể giải quyết được nếu có chuyện gì xảy ra hay có gặp nguy hiểm gì không. Còn có ngày mai nàng tới cửa cầu kiến nhà người ta, cũng không biết những nhà quan lại này có chịu gặp mặt nàng không?
Khó khăn lắm mới chờ đến khi Hà Chí Trung trở về nhà, Mẫu Đơn lập tức nhào qua giữ chặt lấy ông, nói thầm nửa ngày, so với nàng gấp gáp, nôn nóng thì Hà Chí Trung lại rất bình tĩnh: "Con không cần lo cho Ngũ ca con, không có tin tức gì chính là tin tức tốt. Đến nỗi nhà những người này......" Ông gõ gõ vào trên mặt tờ giấy: "Mấy hộ nhà này ngày thường cũng không nghe nói có những chuyện như bắt nạt người khác, con cứ thử đi xem xem sao đã. Trời không tuyệt đường người, chắc chắn sẽ có cách. Con nghĩ kỹ lại đi, chẳng lẽ không còn có cách khác sao?"
Mẫu Đơn bĩu môi, chơi xấu nói: "Con ngu ngốc, không nghĩ ra được cách nào khác."
Hà Chí Trung chỉ cười không nói, Mẫu Đơn lại càng nôn nóng, cầm cây quạt phe phẩy, đột nhiên có một suy nghĩ thoáng hiện lên, nàng vỗ đầu nói: "Con thật là ngốc, vườn này do ai thiết kế? Là đại sư Phúc Duyên thiết kế, không phải ngài ấy từng thiết kế vườn cho công chúa sao? Tuy không thể trông cậy ngài ấy sẽ giúp con giải quyết chuyện này nhưng nếu nhờ ngài ấy đến vườn trấn hai ngày vẫn được chứ." Hòa thượng Phúc Duyên là một người thiết kế vườn có tiếng, chắc chắn cũng quen biết rất nhiều người quyền quý, trọng lượng lời ngài ấy nói ra nhất định sẽ hơn nàng. Nếu những người đó náo loạn trước mặt hòa thượng Phúc Duyên, ngài ấy cũng có thể được coi là một nhân chứng, chỉ cần ngài ấy chịu thay nàng nói hai câu thì nàng đã đạt được mục đích của mình rồi.
Dù không biết những suy nghĩ hay những việc nàng làm này cuối cùng có thể có tác dụng không nhưng tóm lại nàng đã cố gắng hết sức rồi, việc có thể làm nàng đều đã làm. Đây là tài sản của nàng, là cơ sở bước đầu để nàng khởi nghiệp, nàng không thể để người ta chiếm lấy nó một cách dễ dàng được.
Chợt thấy Tiết thị vội vã tiến vào nói: "Đan Nương, Tứ ca muội đã trở lại, còn mang theo Trương Ngũ Lang tới, nói là có chuyện muốn nói với muội."
Edit: Rin
Vũ Hà sinh ra một thai nam đã thành hình.
Đối với một người phụ nữ đã bị thất sủng đã lâu, sống trong tranh đấu nơi hậu trạch, không có chỗ dựa, tứ cố vô thân, chỉ có thể ảo tưởng mẫu bằng tử quý thì đây thực sự là một đả kích nặng nề mà trí mạng. Thế cho nên khi nàng nhìn thấy Bích Ngô với làn da trơn bóng và bộ ngực đầy đặn tinh tế bưng chén thuốc ngồi bên cạnh khuyên nàng, cùng với nụ cười nửa có nửa không nơi khóe miệng kia, nàng nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy nàng ta lộ ra vẻ mặt sáng lạng cùng khoe khoang sau khi thực hiện được âm mưu.
Vũ Hà có chút mê loạn, đột nhiên nhớ tới người Hà gia đã sớm đi theo Mẫu Đơn, chỉ còn lại lẻ loi một mình nàng, còn rơi xuống kết cục như vậy...... Mà hết thảy những thứ này, đều do nữ nhân hư tình giả ý trước mặt này ban tặng. Cơ thể vốn dĩ lạnh lẽo của nàng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, nàng dùng hết sức lực còn lại của toàn thân, lợi dụng lúc Bích Ngô không chú ý, vươn người ngồi dậy, ôm chặt lấy cổ Bích Ngô kéo Bích Ngô xuống, hai bộ móng tay sáng bóng cào xuống gương mặt xinh đẹp của nàng ta.
Bích Ngô đang thầm cảm thấy may mắn, ông trời có mắt, nàng còn chưa động tay thì tiện nhân Vũ Đồng này đã bị xúi quẩy, rốt cuộc cuối cùng nàng ta có thể bảo vệ địa vị con nối dõi duy nhất của Kỳ Nhi, mặc kệ tương lai như thế nào, Thích phu nhân cũng sẽ bảo vệ và lo cho sự an nguy của bé. Nàng còn chưa kịp cao hứng, đã bị đụng vào ngã trên mặt đất, cổ bị ôm chặt đến nỗi không thể thở, khó khăn lắm mới thở được thì trên mặt lại bắt đầu nóng rát, bên tai toàn là tiếng khóc la của Vũ Đồng: "Con tiện nhân miệng nam mô, bụng một bồ dao găm này, ngoài mặt ngươi giả bộ tốt với ta nhưng lại luôn nghĩ cách hại ta, bây giờ chắc ngươi vừa lòng rồi chứ? Ngươi trả con lại cho ta!"
Chuyện xảy ra đột ngột, Bích Ngô không đoán được sẽ xảy ra biến cố như vậy, sau khi nàng phản ứng lại thì chuyện đầu tiên là liều mạng bảo vệ gương mặt của mình. May mắn mà các nha hoàn, bà tử thân cận phản ứng mau, lập tức kéo Vũ Đồng ra rồi nâng nàng ta dậy. Bích Ngô được nha hoàn đỡ ngồi xuống, run rẩy nói: "Lấy gương tới cho ta xem."
Nha hoàn kia do dự một lát rồi lấy gương trong phòng Vũ Đồng tới cho nàng ta nhìn, Bích Ngô chê nàng ta để quá xa nên không nhìn rõ, nàng ta tự cầm để sát vào nhìn, mới nhìn thoáng qua chợt hét lên một tiếng, ngay sau đó nện chiếc gương xuống mặt đất, gào khóc thê lương, khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng sao lại bị cào thành bộ dáng này? Giờ phút này, nàng có suy nghĩ muốn bóp ch.ết Vũ Đồng.
Quách đại tẩu vẫn luôn phụ trách chăm sóc Vũ Đồng từ trước đến nay thấy có thể bà ta vất vả nửa năm nay trở thành công cốc, không những không có tiền thưởng còn sẽ bị truy cứu trách nhiệm, bà ta đang rầu thối ruột, lại nghe thấy Vũ Đồng không ngừng gào khóc, bây giờ đến Bích Ngô cũng tham gia vào thì tâm tình vô cùng khó chịu, tức giận nói: "Di nương, nếu vết thương trên mặt ngài mà bị nước mắt, son phấn làm bẩn nữa thì chỉ sợ sẽ còn bị nhiễm trùng đấy."
Bích Ngô bị dọa đến ngây người, dùng sức cắn khăn, ngửa đầu, cố gắng nghẹn lại nước mắt, nói: "Ta sẽ ngồi ở đây để chờ công tử gia tới chủ trì công đạo, phạt con chó điên này, tự mình làm mất con mình, còn tưởng kéo cái đệm lưng, không thể nhìn thấy người khác tốt hơn mình đúng không?"
Vũ Đồng nằm trên giường cười lạnh nhìn nàng: "Đồ xấu xí, để coi sau này ngươi hại người bằng cách nào."
Bích Ngô "Gào......" lên một tiếng cao vút rồi định nhào qua nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, xoay người đi ra ngoài, nói là muốn đi gặp Thích phu nhân và Lưu Sướng cho nàng báo thù rửa hận.
Lưu Sướng đi theo nha hoàn của Vũ Đồng đi đến bên ngoài sân mà Vũ Đồng ở, còn chưa đi vào sân đã nghe thấy tiếng tranh cãi bên trong, hai nữ nhân giống như đua xem giọng ai lớn hơn, tiếp theo lại nói muốn hắn chủ trì công đạo, rồi đồ chó ch.ết thì hắn không nhịn được nhăn mày lại, chán ghét quay người đi luôn, nha đầu kia thấy không ổn thì lập tức quỳ xuống ngăn hắn lại, dùng sức dập đầu trước mặt hắn quyết không thể để hắn đi, luôn miệng nói Vũ Đồng đáng thương, tiểu công tử lại càng đáng thương.
Lưu Sướng đối với Kỳ Nhi cũng chưa quá yêu thích, càng đừng nói đến Vũ Đồng mới vài lần lên giường cùng một "đứa con" vẫn còn chưa nhìn rõ hình dạng kia, mọi người đều đáng thương, hắn còn càng đáng thương đây. Hắn chỉ cảm thấy nha đầu này miệng nói ồn ào, thật phiền phức, nhấc chân đá nàng ta sang một bên rồi đi thẳng.
Bích Ngô tức giận chạy ra tới, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Lưu Sướng thì vẻ mặt lập tức từ tràn đầy phẫn nộ biến thành khóc thút thít, bước đi như bay biến thành thất tha thất thểu nhưng tốc độ lại không hề giảm, nàng quơ khăn tay mềm mại bước nhỏ chạy đến chỗ Lưu Sướng, khi đến đúng trước mặt Lưu Sướng thì dường như hết sức ngã xuống, ngẩng khuôn mặt đầy vết cào lên nhu nhược đáng thương nói với Lưu Sướng: "Công tử gia, ngài phải cho đòi lại công bằng cho thiếp."
Lưu Sướng nhìn thấy gương mặt của nàng ta thì giật mình, không đành lòng nhìn sang bên cạnh, cuối cùng vẫn duỗi tay nâng nàng ta dậy, nhíu mày nói: "Sao lại thành như vậy?"
Vũ Đồng cười như kẻ điên đuổi theo: "Thiếp làm đấy, ai bảo nàng ta hại con của thiếp." nàng ta âm trầm nhìn Lưu Sướng, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một nói: "Gi·ết người thì đền mạng"
Đầu tóc Vũ Đồng rối tung, váy áo trên người cũng lộn xộn, thân mình dựa vào khung cửa còn đang run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt không chút máu, chỉ có một đôi mắt đen kịt mang theo hận ý cùng điên cuồng đến không bình thường. Lưu Sướng lại nhịn không được rùng mình. Hắn ch.ết lặng nhìn Vũ Đồng mang theo tràn ngập hận ý, lại nhìn Bích Ngô đang khóc thút thít bên cạnh, trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác bực bội cùng tuyệt vọng không nói nên lời.
Chu ma ma mang theo mấy bà tử cao lớn vạm vỡ hùng hổ chạy tới, nơi đi qua nổi lên một cơn gió lạnh. Đoàn người đi đến trước mặt Lưu Sướng đồng thời hành lễ với Lưu Sướng, Chu ma ma nghiêm mặt nói: "Công tử gia, lão nô phụng mệnh phu nhân đến để xét xử chuyện này." Bà ta dường như không nhìn thấy bộ dạng chật vật của Bích Ngô, đưa mắt ra hiệu cho bà tử bên cạnh, mấy bà tử kia không biểu cảm phân thành hai tổ, một tổ đỡ Bích Ngô, một tổ đi đỡ Vũ Đồng.
Giờ phút này, mọi sự thông minh, tài trí của Bích Ngô giống như đột nhiên hiện ra, nàng thét chói tai không cho mấy bà tử kia chạm vào nàng, liều mạng dựa vào Lưu Sướng, nức nở nói: "Công tử gia, tì thiếp không làm gì cả...... Ngài phải tin tưởng tì thiếp, tì thiếp đã có Kỳ Nhi......"
Chu ma ma cười lạnh đánh gãy lời nàng: "Di nương tạm thời đừng nóng nảy, thật thì không giả được mà giả thì không thể thành sự thật, chúng tôi chắn chắn sẽ tìm công đạo cho ngài."
Bích Ngô vô cùng sợ hãi, chờ đến khi điều tra ra chân tướng thì vết thương trên mặt nàng ta còn có thể chữa khỏi sao? Công tử gia có quận chúa mạo mỹ còn có thể liếc nhìn nàng ta một cái sao? Kỳ Nhi không có nàng thì có thể bình an lớn lên sao? Chỉ sợ không thể. Nàng hốt hoảng nhìn Lưu Sướng, đau khổ cầu xin: "Công tử gia, cầu xin ngài, ngài cứu thiếp với."
Lưu Sướng nhíu mày, nhìn về phía Chu ma ma: "Chuyện này đúng là rất kỳ quặc, cần thiết tra ra xem cuối cùng là ai làm, nếu tra được thì nhất định không thể để ả ch.ết tử tế."
Chu ma ma cười đắc ý nhìn Bích Ngô, nụ cười còn chưa tắt, Lưu Sướng đã nói: "Trước hết mời đại phu tới xem cho các nàng, sau đó mang đến ta tự mình tra hỏi."
Sắc mặt Chu ma ma cứng đờ, cười gượng nói: "Công tử gia, chuyện này không cần ngài quản. Ngài yên tâm, phu nhân đã chỉ thị rõ ràng, nhất định phải điều tra kỹ không để ai bị oan uổng. Lão nô cũng là......" Bà ta còn chưa nói xong thì bị ánh mắt độc ác xen lẫn ngờ vực của Lưu Sướng chặn lại, bà ta đành phải cúi đầu, tiếng nói gần như không thể nghe thấy: "Vâng......" Ngay sau đó quay đầu lại tàn nhẫn mắng bà tử đi theo: "Còn không chạy nhanh đi mời đại phu tới?"
Bích Ngô giống như được sống lại, dùng ánh mắt sùng bái cảm kích nhìn Lưu Sướng: "Thiếp thật sự không dám, mong công tử gia minh giám, đây là có người muốn vu oan cho thiếp."
Lưu Sướng mím chặt môi, một lúc lâu sau mới lãnh đạm nói: "Đúng là loại ngu xuẩn, về sau gặp được loại chuyện này cút ra xa cho ta."
Tuy từ thái độ đến giọng nói của hắn rất ác liệt nhưng Bích Ngô vẫn cảm nhận được sự ôn nhu và quan tâm chứa đầy bên trong, nàng ta hận không thể moi trái tim của mình ra nâng đến trước mặt Lưu Sướng, nếu không phải bởi vì sợ nước mắt sẽ rớt xuống vết thương thì nàng nhất định sẽ không hề bủn xỉn mà dâng hiến nước mắt trong suốt của mình cho Lưu Sướng. Nàng quỳ gối trước mặt Lưu Sướng, ôm chặt đầu gối hắn, đột nhiên nghĩ thông suốt, thấp giọng nói: "Công tử gia, tì thiếp không phải kẻ ngu dốt, ngài yên tâm, tì thiếp hiểu được. Về sau ngài muốn tì thiếp làm cái gì, tì thiếp sẽ làm cái đó, tuyệt đối không tự làm theo ý mình."
Lưu Sướng rất thích những lời này của nàng ta, hắn cảm thấy trong mấy ngày nay thì đây là những lời dễ nghe nhất mà hắn nghe thấy cũng làm cho trong lòng hắn thoải mái hơn. Hắn sờ đầu Bích Ngô, ôn hòa nói: "Đứng lên đi, chăm sóc tốt cho Kỳ Nhi. Ta đi xem Vũ Đồng, nói nàng đừng hận ngươi."
Bích Ngô cố nén cảm xúc cay xè nơi khóe mắt, khó khăn lắm mới gật đầu, ôn nhu ngoan ngoãn mà đưa hắn ra cửa. Lưu Sướng lại đi đến trong phòng Vũ Đồng, ở đây yên lặng giống như vùng đất ch.ết, mùi máu tươi vô cùng khó ngửi, chẳng những không đốt đèn, ngay cả người hầu hạ cũng không thấy tăm hơi.
Lưu Sướng mới vừa vén rèm lên, đã đá vào một cái ghế con làm hắn đau đến nỗi đá cái ghế văng ra xa rồi chửi ầm lên. Trong bóng tối, truyền đến tiếng cười lạnh của Vũ Đồng: "Đừng mắng, người đều bị Chu ma ma đưa đi rồi."
Lưu Sướng tức giận nói: "Những người khác đâu? Chỉ biết ăn không biết làm à?"
Vũ Đồng buồn cười nói: "Cây đổ bầy khỉ tan, thiếp đã như vậy rồi thì còn ai muốn quản sống hay chết nữa? Không đuổi thiếp ra khỏi căn phòng này đã là tốt lắm rồi."
Lưu Sướng kinh ngạc đứng ngẩn ra một lát, đột nhiên một cảm xúc bi ai không hề dự đoán tràn ngập trong lòng hắn khiến hắn muốn rơi nước mắt. Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Ngươi có muốn uống nước không?"
Vũ Đồng một lúc lâu không lên tiếng, sau đó mới nói: "Trên cái bàn dựa cửa sổ có dao đánh lửa, đá lấy lửa và ngọn nến."
Lưu Sướng sờ soạng qua đi, sờ soạng một lúc lâu mới sờ thấy đồ vật nhưng mãi vẫn không thể đánh lửa được, Vũ Đồng giãy giụa xuống giường, im lặng không lên tiếng đi đến bên người hắn, lấy đá, dao đánh lửa lưu loát đốt nến.
Ánh nến mong manh làm tan bớt không khí âm u trong phòng, Lưu Sướng đổ cho Vũ Đồng một chén nước, hai người ngồi đối mặt, sau một lúc lâu không nói gì. Một lát sau, Lưu Sướng mới nói: "Loại chuyện này chắc ngươi biết rõ nhất, rốt cuộc chuyện như thế nào, ngươi nói cho ta nghe xem."
Vũ Đồng liếc nhìn hắn: "Từ nha hoàn đến bà tử bên người thiếp đều là phu nhân phái tới, ngày thường cũng chỉ có Bích Ngô di nương lui tới nhiều một chút."
Lưu Sướng đứng dậy nói: "Chuyện này không phải Bích Ngô làm. Ngươi cứ cố gắng dưỡng thân mình thật tốt, về sau thời gian còn nhiều. Ta sẽ sắp xếp người khác tới chiếu cố ngươi, muốn ăn cái gì dùng cái gì thì cứ nói ra." Vũ Đồng cảm thấy hắn nói hình như có hàm nghĩa khác, nhưng nàng không thể hiểu được, nhưng việc hắn tới thăm nàng còn tỏ vẻ quan tâm là thật sự, vì thế sự hoảng loạn và tuyệt vọng, oán hận trong lòng nàng giống như có người đổ nước vào một ngọn lửa đang bùng cháy khiến nó dần dần dập tắt.
Lưu Sướng vốn định đi tìm Thích phu nhân thương lượng nhưng hắn ngẫm lại cuối cùng quay người đi ra hậu viện, kêu Thu Thật đến tỉ mỉ phân phó, Thu Thật lĩnh mệnh đi sắp xếp. Lưu Sướng đứng dưới tán cây lê cao lớn bên ngoài thư phòng, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, thế nào, nghĩ hắn là kẻ ngốc phải không? Còn chưa vào cửa đã duỗi tay đến người bên cạnh hắn, tưởng áp chế hắn cả đời sao? Được, cùng chờ xem, cuộc đời của hắn vốn dĩ đã mờ mịt giống như đột nhiên tìm được mục tiêu.
Không nói đến Lưu gia náo nhiệt ra sao, Vũ Hà bên này vội vàng trở về Hà gia, vừa vào cửa đã hỏi Thứ Nhi muốn một cốc nước lớn uống hết, lau mồ hôi trên mặt rồi mới đi tìm Mẫu Đơn. Hỏi ra mới biết Mẫu Đơn cùng Tôn thị đi đạo quan, chùa chiền hỏi thăm hoa mẫu đơn và thược dược còn chưa trở về, đành phải ngồi dưới hành lang cầm quạt lụa vừa quạt vừa hóng mát, nói với Lâm ma ma chuyện xảy ra hôm nay ở hầu phủ: "Mấy lần con suýt nữa không nhịn được, muốn nói ra chuyện đó với Bạch phu nhân, con nhịn đến khó chịu luôn."
Lâm ma ma nói: "May mà cuối cùng không nói ra. Nếu không chỉ sợ Bạch phu nhân sẽ nghĩ Đan Nương đưa hương cho nàng là vì cầu nàng, hương dù có tốt thế nào cũng sẽ thay đổi mùi vị."
Vũ Hà nói: "Nếu bên Lý gia không được thì cuối cùng vẫn phải nhờ bên đó thôi."
Chợt thấy mặt Mẫu Đơn phơi đến đỏ bừng, mồ hôi đầy đầu đi vào: "Nếu thật sự muốn cầu nàng thì lúc ấy ta sẽ đích thân đến cửa, ta tặng hương cho nàng và cầu nàng giúp đỡ, chính là hai việc khác nhau."
Vũ Hà vui mừng đứng lên tiếp đón: "Ngài đã về rồi?" Vừa đưa khăn vừa chỉ huy Thứ Nhi, Khoan Nhi múc nước lấy y phục sạch sẽ tới.
Mẫu Đơn đoạt cây quạt trong tay nàng, quạt mạnh vài cái lại uống sạch một cốc trà, tiếp nhận khăn lau mặt rồi mới oán giận nói: "Cái thời tiết quỷ quái này, nóng đến ch.ết người, hôm nay ra cửa cũng không thuận."
Vũ Hà chớp mắt, cười nói: "Ngài cũng không thuận sao? Nô tỳ hôm nay ra cửa dẫm vào một bãi c.ứt chó."
Mẫu Đơn nghe nàng hình dung thì cười rộ lên: "Khó trách, ta vừa vào cửa đã nghe thấy mùi thối, thì ra là do em mang về, em gặp chuyện gì vậy?"
Vũ Hà cười nói: "Ngài nói trước đi."
Mẫu Đơn thở ngắn than dài: "Hôm nay ta đã đi không dưới mười ngôi đạo quan, chùa chiền nhưng không mua được dù chỉ là một gốc cây mẫu đơn, thược dược. Chỉ cần ta vừa mở miệng thì người ta nói đã có người đặt trước với giá cao rồi, dù ta nói trả thêm tiền thì bọn họ cũng không phân cho ta dù chỉ là một cây, chỉ lấy mấy cây rất xấu cho ta xem lấy lệ thôi. Ta tiêu tiền tìm người hỏi thăm cũng không biết rốt cuộc là ai vừa rảnh rỗi lại vừa có tiền như vậy."
Nếu chỉ có hai ngôi đạo quan, chùa chiền giống như vậy thì nàng cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng nàng đã đi liên tiếp nhiều nơi đều giống như vậy thì đúng là không phải chuyện bình thường. Tuy nàng nhanh chóng quyết định, lập tức tới cửa hàng của Tứ Lang nhờ Tứ Lang phái ra mười mấy tiểu nhị phân công nhau chạy đến các chùa chiền khác để hỏi thăm tình huống, muốn đuổi trước người nọ đặt trước chủng loại tốt. Nhưng nàng có loại một loại dự cảm, chỉ sợ những người này cũng chỉ có thể đi một chuyến tay không. Sau đó nàng bắt buộc phải về nhà chờ để nghe câu trả lời của Lý Nguyên.
Vũ Hà nghe thấy như vậy thì nhíu mày nói: "Nghe giống như có người cố ý không cho ngài mua vậy." Sau đó nàng kể lại chuyện mình đã trải qua cho Mẫu Đơn nghe, rồi dâng lên hai hũ ngà voi khắc hoa mà Bạch phu nhân tặng cho nàng, cười nói: "Bạch phu nhân thật sự là người tốt. Ngài mau mở ra nhìn xem, son môi ngài ấy làm như thế nào? Bọn nô tỳ cũng vô cùng tò mò."
Mẫu Đơn mở ra một hũ ngà voi trong đó, chất son mịn màng, son có màu tím không khác màu hôm nay nàng tô là mấy, một hũ ngà voi khác thì son môi có màu hồng phấn, hai hũ có màu sắc bất đồng, mùi hương cũng không giống, nhưng đều có mùi thơm ngập mũi, thật sự dễ ngửi.
Vũ Hà đưa khăn tay mà lúc trước nàng dùng để bao son môi cho Thứ Nhi ngửi: "Ngửi thử xem, thơm thật đấy, có lẽ sẽ lưu hương vài ngày mới hết. Nô tỳ từng nghe nói, son môi trong cung mỗi năm ban thưởng được điều chế từ mười mấy loại hương liệu, có lẽ son môi mà Bạch phu nhân làm này cũng không ít."
Lâm ma ma đứng bên cạnh nói: "Nhà ta cũng không hiếm lạ trong cung? Nhị Lang lấy được một hũ từ chỗ cữu lão gia Lý gia, đã sớm biết gồm những hương liệu nào rồi. Đơn giản chính là dùng mười bốn loại hương liệu khác nhau đó là hương cam tùng, hương ngải nạp, hương cỏ linh lăng, mao hương, hoắc hương, linh lăng hương, tô màu trầm hương, tước đầu hương, tô hợp hương, bạch keo hương, bạch đàn hương, đinh hương, xạ hương, giáp chiên. Hũ màu hồng nhạt này của Bạch phu nhân ngửi có một mùi hương như u lan, màu tím có hương mai, có lẽ phương thuốc có chút bất đồng. Nhưng thật ra lại rất phù hợp với Đan Nương nhà chúng ta." Nói tới đây, bà nghiêm khắc liếc nhìn Mẫu Đơn: "Lại phơi đen sau này phải lấy thêm xà phòng có chứa bạch chỉ, bạch thuật để tắm."
Mẫu Đơn sầu nói: "Con cũng đâu có muốn đen đi nhưng nào có biện pháp khác, cưỡi ngựa đi làm việc mới thuận tiện, cũng không thể vì sợ phơi nắng lại ngồi kiệu được, nếu như vậy sẽ chậm trễ rất nhiều công việc. Xong đợt này, con dưỡng lại sẽ trắng lại thôi." Nàng đưa son môi cho Vũ Hà cất đi, hỏi: "Biểu cữu Lý gia còn chưa sai người đến truyền lời sao?"
Khoan Nhi đi vòng ra từ phía sau bình phong có hình cây cỏ, muông thú nói: "Nước vừa độ ấm rồi."
Lâm ma ma vội vàng đẩy Mẫu Đơn vào phía sau bình phong, sau khi Mẫu Đơn tắm rửa xong thì thay một bộ y phục mát mẻ mặc ở nhà, áo ngắn bằng lụa mỏng màu trăng non cùng với váy dài cùng màu, tóc nửa khô nửa ướt tùy ý buộc thành đuôi ngựa, nàng cầm cây quạt rồi đi tìm Sầm phu nhân nói chuyện chờ tin tức.
Mãi cho đến giờ Dậu, người hầu Cát Lợi mà Lý Nguyên tín nhiệm nhất mới đến đáp lời, nói Ninh Vương cũng không biết chuyện này, Đặng quản sự ở điền trang chẳng qua cũng chỉ là một quản sự nhỏ, nhưng hắn lại là cháu trai của đại tổng quản vương phủ. Trước mắt còn chưa rõ chuyện này rốt cuộc có liên quan tới đại tổng quản vương phủ không, nhưng có thể khẳng định thật sự có người muốn chiếm Phương Viên. Lý Nguyên mấy ngày nay cũng rất bận rộn, nói Mẫu Đơn làm gì cũng phải cẩn thận, nhất định không cần tranh cãi với người khác, trước hết cứ kéo dài thời gian rồi ông sẽ nghĩ cách giải quyết. Ngoài ra ông còn đưa cho nàng một tờ giấy, trong đó là danh sách tên họ, chức quan, địa chỉ, sở thích của chủ nhân các thôn trang ở hạ du con sông nhà nàng.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp
Mẫu Đơn thầm nghĩ chỉ cần việc này không phải ý của Ninh Vương là được. Tuy Lý Nguyên không buông tay mặc kệ giống lúc trước nàng và Hà Chí Trung tính đến trường hợp xấu nhất, nhưng mấy ngày nay muốn kéo dài thời gian mà lại yên ổn cũng là một việc cần tính toán kỹ càng. Rốt cuộc ngày ấy nàng đã nói trước mặt Đặng quản sự kia, đẩy Lý Nguyên ra trước, hai ngày này nàng điều tra bọn họ chắc chắn bọn họ cũng sẽ đi tìm hiểu lời nàng nói là thật hay giả. Nếu hắn là người thông minh, hơn nữa quyết tâm nhất định phải chiếm Phương Viên vào tay thì tất nhiên trong vòng hai ngày nay sẽ có chuyện xảy ra, hơn nữa đến Tưởng Trường Dương cũng sẽ không giải quyết được.
Mà Lý Nguyên đưa tờ giấy này cho nàng, rõ ràng chính là ý bảo nàng trước tiên ổn định những người này, đừng để họ trộn lẫn. Nhưng câu nói "Nhất định không được tranh cãi với người khác" nghe có chút kỳ quái, Mẫu Đơn nghĩ đến đây thì lập tức hành động, trước viết một phong thư kể lại một cách ngắn gọn những chuyện xảy ra gần đây, dặn dò Ngũ Lang phải thật cẩn thận, lại kêu hắn sai Hồ Đại Lang tìm lại những tá điền trước đây tu sửa đường sông để chuẩn bị sẵn sàng, làm nhân chứng cho sau này. Tiếp theo nàng gọi một gia đinh đắc lực đến, trước thưởng một trăm tiền, sau đó phân phó: "Lập tức cưỡi ngựa đi thôn trang, giao phong thư này cho Ngũ ca. Tối nay ngươi không cần trở về."
Đợi sau khi người truyền tin vừa đi, Mẫu Đơn lại vội vàng cùng Sầm phu nhân chuẩn bị lễ vật yêu thích cho ba nhà theo thư của Lý Nguyên, nhìn thấy sắc trời đã muộn, nàng chỉ ước gì thời gian nhanh đến hừng đông để có thể mang lễ vật tới cửa bái phỏng.
Sầm phu nhân thấy bên tóc mái nàng lại thấm ra một tầng mồ hôi mỏng thì không nhịn được an ủi nàng: "Con có gấp cũng không làm gì được. Loại chuyện này trước nay đều là làm hết sức, nghe theo ý trời, nếu thật sự cuối cùng bị mất thì cũng không quan trọng, chúng ta lại mua miếng đất khác, làm lại từ đầu là được."
Mẫu Đơn cười gượng một tiếng, nói: "Vâng ạ." Nàng biết có nôn nóng cũng không làm nên chuyện gì, nhưng nàng sao có thể không vội? Một mình Ngũ Lang ở nơi đó, cũng không biết có thể giải quyết được nếu có chuyện gì xảy ra hay có gặp nguy hiểm gì không. Còn có ngày mai nàng tới cửa cầu kiến nhà người ta, cũng không biết những nhà quan lại này có chịu gặp mặt nàng không?
Khó khăn lắm mới chờ đến khi Hà Chí Trung trở về nhà, Mẫu Đơn lập tức nhào qua giữ chặt lấy ông, nói thầm nửa ngày, so với nàng gấp gáp, nôn nóng thì Hà Chí Trung lại rất bình tĩnh: "Con không cần lo cho Ngũ ca con, không có tin tức gì chính là tin tức tốt. Đến nỗi nhà những người này......" Ông gõ gõ vào trên mặt tờ giấy: "Mấy hộ nhà này ngày thường cũng không nghe nói có những chuyện như bắt nạt người khác, con cứ thử đi xem xem sao đã. Trời không tuyệt đường người, chắc chắn sẽ có cách. Con nghĩ kỹ lại đi, chẳng lẽ không còn có cách khác sao?"
Mẫu Đơn bĩu môi, chơi xấu nói: "Con ngu ngốc, không nghĩ ra được cách nào khác."
Hà Chí Trung chỉ cười không nói, Mẫu Đơn lại càng nôn nóng, cầm cây quạt phe phẩy, đột nhiên có một suy nghĩ thoáng hiện lên, nàng vỗ đầu nói: "Con thật là ngốc, vườn này do ai thiết kế? Là đại sư Phúc Duyên thiết kế, không phải ngài ấy từng thiết kế vườn cho công chúa sao? Tuy không thể trông cậy ngài ấy sẽ giúp con giải quyết chuyện này nhưng nếu nhờ ngài ấy đến vườn trấn hai ngày vẫn được chứ." Hòa thượng Phúc Duyên là một người thiết kế vườn có tiếng, chắc chắn cũng quen biết rất nhiều người quyền quý, trọng lượng lời ngài ấy nói ra nhất định sẽ hơn nàng. Nếu những người đó náo loạn trước mặt hòa thượng Phúc Duyên, ngài ấy cũng có thể được coi là một nhân chứng, chỉ cần ngài ấy chịu thay nàng nói hai câu thì nàng đã đạt được mục đích của mình rồi.
Dù không biết những suy nghĩ hay những việc nàng làm này cuối cùng có thể có tác dụng không nhưng tóm lại nàng đã cố gắng hết sức rồi, việc có thể làm nàng đều đã làm. Đây là tài sản của nàng, là cơ sở bước đầu để nàng khởi nghiệp, nàng không thể để người ta chiếm lấy nó một cách dễ dàng được.
Chợt thấy Tiết thị vội vã tiến vào nói: "Đan Nương, Tứ ca muội đã trở lại, còn mang theo Trương Ngũ Lang tới, nói là có chuyện muốn nói với muội."