Chương 95: Thay đổi
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Tưởng Trường Dương cảm thấy kinh ngạc với việc Tưởng công tử thình lình phẫn nộ, chàng mím môi cười nói: "Ngươi nói ta lấy danh nghĩa của phủ Chu Quốc công để gây phiền toái cho nhà ngươi? Ta gây phiền toái cho ai trong nhà?"
Mặt Tưởng công tử đỏ lên: "Chẳng lẽ không phải sao? Đương nhiên là gây phiền toái cho nhà ta, nếu không phải ỷ vào phủ Chu Quốc công, ngươi nghĩ mấy con cháu tông thất có thể dễ dàng tha cho ngươi sao? Ngươi ra vẻ anh hùng hảo hán cái gì chứ? Chỗ này không phải phủ đô hộ An Tây, ngươi chỉ cần giơ một cây đao, cưỡi một con ngựa là có thể đi ngang" đến lúc này, hắn đã hoàn toàn quên mục đích ban đầu của chuyến đi này.
Tưởng Trường Dương trầm mặc một lát, gằn từng chữ một nói: "Ngươi nghe đây, thứ nhất, ta không thể thay đổi sự thật ta là con của ông ta nên mặc kệ ta có làm gì thì người ta cũng sẽ liên hệ đến phủ Chu Quốc công, cái này ta không có cách nào giải quyết cũng không muốn giải quyết, ta không thể bởi vì sợ người ta gắn ta với phủ Chu Quốc công mà không làm gì, thứ hai, ngươi cũng nói, đó là nhà ngươi, vậy thì phiền toái của các ngươi có liên quan gì đến ta chứ? Thứ ba, đến giờ phút này, ta chỉ làm những chuyện ta cảm thấy nên làm, hơn nữa nếu ta cảm thấy đúng, ta tuyệt đối sẽ không bởi vậy dừng tay, thứ tư, đừng đem loại suy nghĩ nghi ngờ hẹp hòi của các ngươi tròng lên đầu của ta, nếu có người bởi vì chuyện ta làm mà gây phiền phức cho các ngươi thì các ngươi cứ bảo hắn đến tìm ta, nói ta và phủ Chu Quốc công không có bất cứ quan hệ gì nên đừng đến tìm phủ Chu Quốc công. Thứ năm, ta dùng mệnh đi đổi, nếu may mắn không còn mạng thì về sau sẽ không có ai chuốc thêm phiền toái cho các ngươi, các ngươi đáng lẽ phải cao hứng mới đúng chứ. Hiện tại ngươi có thể đi rồi?"
Tưởng công tử không còn lời gì để nói, một lát sau mới đứng dậy lườm chàng nói: "Ngươi thật sự không thể nói lý, ta có ý tốt tới muốn ngươi bảo trọng, không cần liên lụy gia tộc, ta còn nguyện ý nhường lại hết thảy cho ngươi, vậy mà ngươi còn làm ra vẻ thanh cao cho ai xem? Ngươi không có tâm tư như vậy thì ngươi ở lại đây làm gì? Vì sao không ở lại phủ đô hộ An Tây đi?"
"Nhường?" Tưởng Trường Dương thương hại nhìn hắn: "Ngươi cho rằng nếu chúng ta muốn lấy những thứ đó thì còn đến lượt các ngươi sao? Ngươi nhớ kỹ, những thứ mà hiện tại các ngươi cố sức che chở, vốn dĩ là thứ mẫu thân ta khinh thường, bố thí cho các ngươi, cho nên ngươi không có tư cách kêu la ở trước mặt ta, ta muốn ở đâu, ngươi không có quyền quản, hiểu rõ chưa? Về sau ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi, ngươi tốt nhất thấy ta thì tự động tránh đi, cũng đừng nói ta muốn nhận ngươi. Ngươi không xứng."
Khuôn mặt phấn của Tưởng công tử từ hồng chuyển sang trắng, từ trắng lại chuyển thành xanh mét, hắn phẫn hận trừng mắt Tưởng Trường Dương, nhưng thấy đối phương không dao động, trong mắt hoàn toàn không có hắn thì nước mắt nhục nhã trực chờ rơi xuống, cuối cùng tại thời điểm nước mắt không nhịn được sắp rơi xuống thì hắn dậm chân một cái rồi xoay người bước nhanh đi.
Hòa thượng Phúc Duyên hô một câu "A di đà phật", nói: "Ngươi thật sự quá xấu xa, sao lại có thể bắt nạt một đứa bé không hiểu chuyện như vậy chứ?"
"Tôi lại không phải hòa thượng, không cần từ bi với tất cả chúng sinh." Tưởng Trường Dương đặt quân cờ xuống bàn nói: "Có chơi cờ tiếp không? Tôi luôn thua ngài, thật sự không phục."
Hòa thượng Phúc Duyên mỉm cười, nhặt lên một quân cờ, sau đó thả xuống. Như Mãn từ bên ngoài tiến vào, trong tay còn bưng một chén lớn đồ ăn đầy có ngọn, vừa ăn vừa mặt mày hớn hở nói: "Thấy vị công tử kia khóc, có người hỏi hắn xảy ra chuyện gì, hắn lập tức vung roi đánh người ta nói hắn đã mười bảy, mười tám tuổi, sao còn khóc chứ, Tưởng công tử, ngài đánh hắn à?"
Tưởng Trường Dương nghiêm mặt nói: "Ngã phật từ bi, ta sao có thể đánh người? Có lẽ hắn bị hạt cát rơi vào trong mắt."
Hòa thượng Phúc Duyên rốt cuộc nhịn không được ném một quân cờ vào người chàng, thở dài: "Chu Quốc công có nhi tử như vậy, thật đúng là huỷ hoại anh danh một đời của ngài ấy."
Tưởng Trường Dương bình tĩnh nói: "Bảo vệ gia tộc, thừa kế lại tước vị, nhát gan một chút cũng tốt. Tôi thấy như vậy khá tốt, có lẽ ông ta còn đang thầm vui vẻ đấy."
Hòa thượng Phúc Duyên nhướng mày nói: "Ngươi thật sự cho là như vậy?"
Tưởng Trường Dương cười cười: "Ngài hạ cờ đi, hòa thượng không nên tò mò như thế."
Hòa thượng Phúc Duyên quả thực thu lại lòng hiếu kỳ, sau khi quân cờ vài lần rơi xuống thì trên mặt lại lộ ra loại vẻ ngốc nghếch, Tưởng Trường Dương nhíu mày trầm tư, thật lâu sau mới đặt xuống một quân cờ. Như Mãn ăn hết một chén cơm vào bụng, cảm thấy mỹ mãn nấc lên một cái rồi ngồi xuống bên cạnh xem hai người chơi cờ. Sắc trời dần buông, hai người càng đánh càng hăng, hắn nhẹ nhàng đứng dậy đốt đèn lên, ngồi xuống ngủ gà ngủ gật.
Lại nói sau khi Mẫu Đơn tiếc nuối ra khỏi chùa Pháp Thọ, thấy sắc trời còn sớm, nàng lại đi đến một ngôi chùa gần đấy, chuẩn bị thử xem vận khí, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Nàng cười khổ, một khu vườn lớn như vậy, cần bao nhiêu hoa mẫu đơn mới có thể lấp đầy? Sau khi giải quyết chuyện của thôn trang, nàng phải rút ra thời gian đi đến các hộ nông dân trồng hoa để dò hỏi, nếu không mùa xuân sang, vườn hoa mẫu đơn của nàng sẽ ít đến đáng thương.
Phong Đại Nương thấy nàng phóng ngựa lang thang trên phố không có mục đích thì khuyên nhủ: "Đan Nương, hay cứ về nhà trước đã? Ngày mai chúng ta tới mời sư phụ Phúc Duyên cũng được."
Mẫu Đơn mỉm cười: "Thôi, không cần mời ngài ấy nữa. Đi thôi, về nhà trước đã." Nếu hòa thượng Phúc Duyên và Tưởng Trường Dương có quen biết, nếu nhắc đến nàng, chỉ sợ cũng sẽ biết việc này. Nàng lại đi mở miệng thì coi như làm điều thừa.
Đoàn người đi đến phụ cận cửa phường Tuyên Bình, Mẫu Đơn nhìn thấy gã sai vặt bên người Lý Hạnh là Lạc Sơn tránh ở dưới bóng cây nhìn đông nhìn tây, thì kêu Vũ Hà tiến lên cùng hắn chào hỏi: "Đi hỏi hắn xem ở chỗ này làm gì? Hay là đang đợi ai?"
Vũ Hà hiện tại vừa thấy chuyện có liên quan đến Lý gia thì rất khẩn trương, hơn nữa còn có con mắt của Sầm phu nhân là nương nàng ở đây thì lại càng khẩn trương hơn, nàng sợ hãi liếc nhìn Phong Đại Nương, Phong Đại Nương thở dài, lại mắng Vũ Hà: "Ngốc nghếch, chẳng lẽ không làm thân thích nữa?" Kể cả Lạc Sơn thật sự bị Lý Hạnh phân phó tới tìm Mẫu Đơn thì nơi này còn có nhiều người như thế, chẳng lẽ hắn còn dám kéo Mẫu Đơn đến một góc thì thầm hay sao, sợ cái gì?
Vũ Hà "À" một tiếng, nhẹ nhàng đạp vào bụng ngựa, gương mặt tươi cười tiến lên chào hỏi Lạc Sơn: "Lạc Sơn, ngươi ở đây làm gì?"
"Vũ Hà tỷ tỷ" Lạc Sơn nhìn thấy Vũ Hà thì cao hứng suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng liếc qua lại nhìn thấy Phong Đại Nương thì sợ tới mức co rụt cổ lại, thanh âm lập tức nhỏ lại, mí mắt cũng run rẩy, đưa mắt ra hiệu cho Vũ Hà: "Tôi có chuyện quan trọng muốn bẩm với Đan Nương."
Vũ Hà không dao động nói: "Có chuyện gì? Đã đi đến đây, sao không vào nhà chờ? Đi, đi, đi vào trong nhà."
Lạc Sơn thấy nàng không hiểu ý mình thì gấp gáp nói: "Vũ Hà tỷ tỷ, tôi thật là có chuyện quan trọng." Khi nói chuyện, Phong Đại Nương đã đi cùng Mẫu Đơn tới, Phong Đại Nương cười tủm tỉm hô: "Lạc Sơn, nhãi ranh, đã lâu không gặp ngươi."
Lạc Sơn đành phải căng da đầu tiến lên chào hỏi Mẫu Đơn và Phong Đại Nương, lại oán giận nói: "Tiểu nhân mấy ngày nay đều đi theo công tử gia bận rộn, quá nhiều việc để làm."
Mẫu Đơn biết Lý Hạnh mấy ngày nay bận rộn vì chuyện tang sự của Ninh Vương phi nên cười nói: "Tuy rằng vội, nhưng nhất định sẽ học hỏi thêm được nhiều điều đúng không?"
Lạc Sơn cười nói: "Đúng vậy."
Mẫu Đơn cưỡi ngựa đi đến dưới bóng cây nói: "Thời tiết quá nóng nực, nơi này gần nhà ta, ngươi có muốn đến nhà ta nghỉ ngơi chút không?"
Vũ Hà vội nói: "Hắn nói hắn không đi, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo ngài. Nói xong thì phải đi ngay."
Mẫu Đơn nghe vậy thì liếc nhìn Lạc Sơn, thấy hắn cứ khoanh tay đứng đó, ấp a ấp úng, mà không nói dứt khoát, trong lòng biết tất nhiên có liên quan đến Lý Hạnh nhưng nàng thật sự không thể lại ngầm gặp Lý Hạnh nữa nên chỉ nói: "Có chuyện gì? Nói đi."
Lạc Sơn khổ sở nhìn Phong Đại Nương đang đứng dính sát vào bên người Mẫu Đơn cũng không có ý muốn tránh đi thì biết hôm nay không thể hoàn thành một cách hoàn mỹ chuyện mà công tử giao cho, chỉ đành phải căng da đầu nói: "Công tử nhà tôi sai tiểu nhân nói với ngài, ngài ấy đã biết chuyện thôn trang, nói ngài không cần lo lắng, muộn nhất hai ngày nữa ngài ấy sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này. Còn có một số việc cần chú ý nên muốn nói với ngài hai câu."
Mẫu Đơn trầm mặc một lát, cười nói: "Thay ta cảm ơn huynh ấy. Nhưng chuyện này tạm thời không phiền toái hắn, ta đã nói qua với cậu, cậu đã có an bài rồi. Những thứ cần chuẩn bị, ta cũng đã chuẩn bị rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra, mặc dù là có, chúng ta cũng có thể xử trí thỏa đáng. Huynh ấy đang bận việc, đừng phân tâm, nếu có rảnh thì nên nghỉ ngơi giữ sức khỏe."
Lạc Sơn thấy Mẫu Đơn lập tức cự tuyệt thì thực sự không tin vào lỗ tai của mình, công tử rõ ràng có ý tốt, nàng lại cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy, chẳng lẽ nàng không biết hắn nói công tử muốn nói với nàng một số việc cần chú ý, thật ra là đã lâu chưa thấy nàng nên muốn trò chuyện với nàng sao? Do nàng ngu ngốc hay nhẫn tâm? Có lẽ là nhẫn tâm, thật uổng cho công tử nhà hắn vẫn luôn nhớ mong nàng. Lạc Sơn giương mắt nhìn Mẫu Đơn, cảm thấy nàng không còn ưa nhìn như trước.
Mẫu Đơn nhìn thấy rõ ràng vẻ ủy khuất, khó hiểu, không cao hứng trên khuôn mặt hắn, nàng âm thầm thở dài một tiếng, cố cười nói: "Ngươi thấy đấy, hôm nay ta đi giải quyết chuyện này, thật sự không có gì rắc rối. Nếu ta gặp phải chuyện không giải quyết được thì nhất định sẽ đi tìm biểu cữu hỗ trợ. Ngươi bảo huynh ấy yên tâm." Nàng ngừng lại một chút: "Nếu không ngươi cùng ta về nhà ăn cơm rồi hãy đi đáp lời?"
Lạc Sơn nhìn thoáng qua Phong Đại Nương cùng Vũ Hà, nghĩ thầm mặc dù có đi theo cũng không thể nói chuyện đơn độc với Mẫu Đơn được nên nói: "Cảm tạ ngài, tiểu nhân còn có chuyện phải làm."
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)
Mẫu Đơn cũng không miễn cưỡng hắn, mệnh Vũ Hà đưa cho hắn mấy chục đồng tiền: "Trời quá nóng, đợi xong việc thì đi mua một chén lãnh đào mà ăn."
Lạc Sơn thu tiền, hành lễ với Mẫu Đơn sau đó chạy đi. Hắn cũng không trở về nhà, trực tiếp chạy hướng phường An Ấp, đào Lý Hạnh ra từ một đống người, đồng tình nhìn Lý Hạnh.
Lý Hạnh đang vội đến nỗi miệng khô lưỡi đắng, trong lòng cũng đang như thiêu như đốt, lại thấy Lạc Sơn đầy mặt đồng tình nhìn hắn nhưng không nói lời nào thì tức giận nói: "Có chuyện thì nói nhanh lên?"
Lạc Sơn bị dọa nhảy dựng, ủy khuất nói: "Tiểu nhân không đành lòng nói với công tử thôi mà."
Lý Hạnh nghe hắn nói thì không nhịn được cười, chọc vào trán hắn: "Ngươi đừng có ra cái vẻ đáng thương ấy nữa, mau nói, gia không có thời gian dây dưa với ngươi."
Lạc Sơn bĩu môi nói: "Người ta không cần ngài hỗ trợ đâu, nói là nàng có thể tự giải quyết, nếu thật sự không giải quyết được thì sẽ đi tìm biểu cữu. Bên cạnh còn có Phong Đại Nương nhìn chằm chằm, tiểu nhân muốn nói vài câu lời hay cũng không được, vậy nên đành phải vội vàng trở về."
Lý Hạnh im lặng một lát, sau đó lại cười lên tiếng: "Nếu nàng có thể tự giải quyết thì không thể tốt hơn." Sau đó hắn xoay người, lại chui vào đám người.
Lạc Sơn "Ôi......" Một tiếng, nhìn chằm chằm bóng dáng bận rộn của Lý Hạnh, có chút hối hận mình không nên nói những lời để xả giận như vậy, nhưng hắn cũng không lại dám gọi Lý Hạnh lại. Thương Sơn đi tới oán hận tát một cái vào đầu hắn: "Cái đồ ăn gì mà ngu vậy, ta không ở đây một lát mà ngươi lại làm chuyện ngu xuẩn rồi."
Thương Sơn vốn là lớn tuổi hơn Lạc Sơn, sức lực cũng lớn hơn rất nhiều, một cái tát của hắn làm Lạc Sơn ngã lăn xuống đất, tiền trong tay áo cũng rơi xuống mặt đất. Thương Sơn nắm cổ áo của hắn đẩy vào trong một góc, cười lạnh nói: "Được lắm, bản thân không được việc lại còn thu tiền thưởng sau đó lại tới làm công tử buồn? Thằng nhãi ranh được lắm."
Lạc Sơn bảo vệ mặt, ngập ngừng nói: "Ta cũng đâu có nói bậy, nàng đúng là nói như vậy. Ta thấy nàng vô tâm với công tử, chỉ có công tử nhà mình là để tâm tới nàng thôi."
Hắn còn chưa dứt lời lại bị ăn một cái tát của Thương Sơn, hắn không nhịn được đau, lớn tiếng nói: "Sao ngươi lại đánh ta? Ta lại nói sai cái gì?"
Thương Sơn hung hăng nói: "Những lời này mà ngươi cũng dám nói hả? Ngươi làm hỏng chuyện của công tử rồi" vung bàn tay lên định đánh xuống, đã bị Lý Hạnh từ phía sau bắt lấy cánh tay, trầm giọng nói: "Các ngươi tới đây để làm ta mất mặt hả?" Ánh mắt rơi xuống mấy đồng tiền rơi rụng trên mặt đất, trong mắt có ý cười nói: "Nàng thưởng cho ngươi?"
Lạc Sơn vô cùng đáng thương chớp mắt: "Công tử gia, vừa mới tiểu nhân không nói bậy, Đan Nương đúng là nói như vậy, nàng ấy còn cảm tạ ngài, kêu ngài yên tâm, làm tốt chuyện có mình, có rảnh thì nghỉ ngơi giữ sức khỏe. Tiểu nhân còn chưa nói xong thì ngài đã đi rồi." Nói xong thì nhìn trộm Lý Hạnh, xem biểu tình của hắn có vui vẻ hơn chút nào không.
Lý Hạnh trừng mắt nhìn hắn một cái, mặt không cảm xúc nói: "Truyền câu nói cũng không truyền đầy đủ, ta thấy về sau ngươi đừng ra ngoài nữa." Nói xong thì xoay người đi.
Lạc Sơn vuốt đầu, không rõ vì sao nhìn công tử gia càng không vui? Thương Sơn lại cho hắn một cái tát, hận sắt không thành thép nói: "Đồ ngu ngốc, nếu phu nhân có hỏi thì ngươi biết nên trả lời như thế nào chứ?"
Lạc Sơn ủy khuất nói: "Đừng đánh nữa, tất nhiên là ta biết rồi"
Thương Sơn trừng hắn một cái, bước nhanh đuổi theo Lý Hạnh, cười làm lành nói: "Công tử, lão gia nguyện ý hỗ trợ, thật ra cũng là chuyện tốt."
Lý Hạnh nhàn nhạt nói: "Ngươi đi hỏi thăm một chút, mấy ngày này nàng đang làm cái gì?" Mẫu Đơn có việc trước tiên không phải tìm hắn mà là Lý Nguyên, hắn sao lại không nhận ra nàng cố ý muốn tránh hắn chứ? Nàng nói nàng có thể tự giải quyết nhưng nàng có thể làm gì chứ? Tuy sau khi trải qua chuyện hòa ly, tính nết của nàng không quá giống lúc trước nhưng nàng vốn dĩ là một cô nương mềm mại, chỉ sợ cũng không thể làm được gì. Nếu nàng không muốn hắn hỗ trợ thì hắn sẽ âm thầm giúp nàng là được.
Thương Sơn đáp lời rồi lập tức chạy đi làm việc. Hắn thông minh hơn Lạc Sơn nhiều, hắn đường đường chính chính đi Hà gia, tỏ vẻ là nhận được chỉ thị của Thôi phu nhân tới giải quyết chuyện này, do đó thuận lợi hỏi thăm được từ đầu đến đuôi. Lý Hạnh nghe nói Mẫu Đơn làm những việc này thì cười khổ, có lẽ, hắn thật sự không thể giúp nàng nhiều trong chuyện này. Đan Nương, càng ngày càng không giống trước đây.
Edit: Rin
Tưởng Trường Dương cảm thấy kinh ngạc với việc Tưởng công tử thình lình phẫn nộ, chàng mím môi cười nói: "Ngươi nói ta lấy danh nghĩa của phủ Chu Quốc công để gây phiền toái cho nhà ngươi? Ta gây phiền toái cho ai trong nhà?"
Mặt Tưởng công tử đỏ lên: "Chẳng lẽ không phải sao? Đương nhiên là gây phiền toái cho nhà ta, nếu không phải ỷ vào phủ Chu Quốc công, ngươi nghĩ mấy con cháu tông thất có thể dễ dàng tha cho ngươi sao? Ngươi ra vẻ anh hùng hảo hán cái gì chứ? Chỗ này không phải phủ đô hộ An Tây, ngươi chỉ cần giơ một cây đao, cưỡi một con ngựa là có thể đi ngang" đến lúc này, hắn đã hoàn toàn quên mục đích ban đầu của chuyến đi này.
Tưởng Trường Dương trầm mặc một lát, gằn từng chữ một nói: "Ngươi nghe đây, thứ nhất, ta không thể thay đổi sự thật ta là con của ông ta nên mặc kệ ta có làm gì thì người ta cũng sẽ liên hệ đến phủ Chu Quốc công, cái này ta không có cách nào giải quyết cũng không muốn giải quyết, ta không thể bởi vì sợ người ta gắn ta với phủ Chu Quốc công mà không làm gì, thứ hai, ngươi cũng nói, đó là nhà ngươi, vậy thì phiền toái của các ngươi có liên quan gì đến ta chứ? Thứ ba, đến giờ phút này, ta chỉ làm những chuyện ta cảm thấy nên làm, hơn nữa nếu ta cảm thấy đúng, ta tuyệt đối sẽ không bởi vậy dừng tay, thứ tư, đừng đem loại suy nghĩ nghi ngờ hẹp hòi của các ngươi tròng lên đầu của ta, nếu có người bởi vì chuyện ta làm mà gây phiền phức cho các ngươi thì các ngươi cứ bảo hắn đến tìm ta, nói ta và phủ Chu Quốc công không có bất cứ quan hệ gì nên đừng đến tìm phủ Chu Quốc công. Thứ năm, ta dùng mệnh đi đổi, nếu may mắn không còn mạng thì về sau sẽ không có ai chuốc thêm phiền toái cho các ngươi, các ngươi đáng lẽ phải cao hứng mới đúng chứ. Hiện tại ngươi có thể đi rồi?"
Tưởng công tử không còn lời gì để nói, một lát sau mới đứng dậy lườm chàng nói: "Ngươi thật sự không thể nói lý, ta có ý tốt tới muốn ngươi bảo trọng, không cần liên lụy gia tộc, ta còn nguyện ý nhường lại hết thảy cho ngươi, vậy mà ngươi còn làm ra vẻ thanh cao cho ai xem? Ngươi không có tâm tư như vậy thì ngươi ở lại đây làm gì? Vì sao không ở lại phủ đô hộ An Tây đi?"
"Nhường?" Tưởng Trường Dương thương hại nhìn hắn: "Ngươi cho rằng nếu chúng ta muốn lấy những thứ đó thì còn đến lượt các ngươi sao? Ngươi nhớ kỹ, những thứ mà hiện tại các ngươi cố sức che chở, vốn dĩ là thứ mẫu thân ta khinh thường, bố thí cho các ngươi, cho nên ngươi không có tư cách kêu la ở trước mặt ta, ta muốn ở đâu, ngươi không có quyền quản, hiểu rõ chưa? Về sau ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi, ngươi tốt nhất thấy ta thì tự động tránh đi, cũng đừng nói ta muốn nhận ngươi. Ngươi không xứng."
Khuôn mặt phấn của Tưởng công tử từ hồng chuyển sang trắng, từ trắng lại chuyển thành xanh mét, hắn phẫn hận trừng mắt Tưởng Trường Dương, nhưng thấy đối phương không dao động, trong mắt hoàn toàn không có hắn thì nước mắt nhục nhã trực chờ rơi xuống, cuối cùng tại thời điểm nước mắt không nhịn được sắp rơi xuống thì hắn dậm chân một cái rồi xoay người bước nhanh đi.
Hòa thượng Phúc Duyên hô một câu "A di đà phật", nói: "Ngươi thật sự quá xấu xa, sao lại có thể bắt nạt một đứa bé không hiểu chuyện như vậy chứ?"
"Tôi lại không phải hòa thượng, không cần từ bi với tất cả chúng sinh." Tưởng Trường Dương đặt quân cờ xuống bàn nói: "Có chơi cờ tiếp không? Tôi luôn thua ngài, thật sự không phục."
Hòa thượng Phúc Duyên mỉm cười, nhặt lên một quân cờ, sau đó thả xuống. Như Mãn từ bên ngoài tiến vào, trong tay còn bưng một chén lớn đồ ăn đầy có ngọn, vừa ăn vừa mặt mày hớn hở nói: "Thấy vị công tử kia khóc, có người hỏi hắn xảy ra chuyện gì, hắn lập tức vung roi đánh người ta nói hắn đã mười bảy, mười tám tuổi, sao còn khóc chứ, Tưởng công tử, ngài đánh hắn à?"
Tưởng Trường Dương nghiêm mặt nói: "Ngã phật từ bi, ta sao có thể đánh người? Có lẽ hắn bị hạt cát rơi vào trong mắt."
Hòa thượng Phúc Duyên rốt cuộc nhịn không được ném một quân cờ vào người chàng, thở dài: "Chu Quốc công có nhi tử như vậy, thật đúng là huỷ hoại anh danh một đời của ngài ấy."
Tưởng Trường Dương bình tĩnh nói: "Bảo vệ gia tộc, thừa kế lại tước vị, nhát gan một chút cũng tốt. Tôi thấy như vậy khá tốt, có lẽ ông ta còn đang thầm vui vẻ đấy."
Hòa thượng Phúc Duyên nhướng mày nói: "Ngươi thật sự cho là như vậy?"
Tưởng Trường Dương cười cười: "Ngài hạ cờ đi, hòa thượng không nên tò mò như thế."
Hòa thượng Phúc Duyên quả thực thu lại lòng hiếu kỳ, sau khi quân cờ vài lần rơi xuống thì trên mặt lại lộ ra loại vẻ ngốc nghếch, Tưởng Trường Dương nhíu mày trầm tư, thật lâu sau mới đặt xuống một quân cờ. Như Mãn ăn hết một chén cơm vào bụng, cảm thấy mỹ mãn nấc lên một cái rồi ngồi xuống bên cạnh xem hai người chơi cờ. Sắc trời dần buông, hai người càng đánh càng hăng, hắn nhẹ nhàng đứng dậy đốt đèn lên, ngồi xuống ngủ gà ngủ gật.
Lại nói sau khi Mẫu Đơn tiếc nuối ra khỏi chùa Pháp Thọ, thấy sắc trời còn sớm, nàng lại đi đến một ngôi chùa gần đấy, chuẩn bị thử xem vận khí, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Nàng cười khổ, một khu vườn lớn như vậy, cần bao nhiêu hoa mẫu đơn mới có thể lấp đầy? Sau khi giải quyết chuyện của thôn trang, nàng phải rút ra thời gian đi đến các hộ nông dân trồng hoa để dò hỏi, nếu không mùa xuân sang, vườn hoa mẫu đơn của nàng sẽ ít đến đáng thương.
Phong Đại Nương thấy nàng phóng ngựa lang thang trên phố không có mục đích thì khuyên nhủ: "Đan Nương, hay cứ về nhà trước đã? Ngày mai chúng ta tới mời sư phụ Phúc Duyên cũng được."
Mẫu Đơn mỉm cười: "Thôi, không cần mời ngài ấy nữa. Đi thôi, về nhà trước đã." Nếu hòa thượng Phúc Duyên và Tưởng Trường Dương có quen biết, nếu nhắc đến nàng, chỉ sợ cũng sẽ biết việc này. Nàng lại đi mở miệng thì coi như làm điều thừa.
Đoàn người đi đến phụ cận cửa phường Tuyên Bình, Mẫu Đơn nhìn thấy gã sai vặt bên người Lý Hạnh là Lạc Sơn tránh ở dưới bóng cây nhìn đông nhìn tây, thì kêu Vũ Hà tiến lên cùng hắn chào hỏi: "Đi hỏi hắn xem ở chỗ này làm gì? Hay là đang đợi ai?"
Vũ Hà hiện tại vừa thấy chuyện có liên quan đến Lý gia thì rất khẩn trương, hơn nữa còn có con mắt của Sầm phu nhân là nương nàng ở đây thì lại càng khẩn trương hơn, nàng sợ hãi liếc nhìn Phong Đại Nương, Phong Đại Nương thở dài, lại mắng Vũ Hà: "Ngốc nghếch, chẳng lẽ không làm thân thích nữa?" Kể cả Lạc Sơn thật sự bị Lý Hạnh phân phó tới tìm Mẫu Đơn thì nơi này còn có nhiều người như thế, chẳng lẽ hắn còn dám kéo Mẫu Đơn đến một góc thì thầm hay sao, sợ cái gì?
Vũ Hà "À" một tiếng, nhẹ nhàng đạp vào bụng ngựa, gương mặt tươi cười tiến lên chào hỏi Lạc Sơn: "Lạc Sơn, ngươi ở đây làm gì?"
"Vũ Hà tỷ tỷ" Lạc Sơn nhìn thấy Vũ Hà thì cao hứng suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng liếc qua lại nhìn thấy Phong Đại Nương thì sợ tới mức co rụt cổ lại, thanh âm lập tức nhỏ lại, mí mắt cũng run rẩy, đưa mắt ra hiệu cho Vũ Hà: "Tôi có chuyện quan trọng muốn bẩm với Đan Nương."
Vũ Hà không dao động nói: "Có chuyện gì? Đã đi đến đây, sao không vào nhà chờ? Đi, đi, đi vào trong nhà."
Lạc Sơn thấy nàng không hiểu ý mình thì gấp gáp nói: "Vũ Hà tỷ tỷ, tôi thật là có chuyện quan trọng." Khi nói chuyện, Phong Đại Nương đã đi cùng Mẫu Đơn tới, Phong Đại Nương cười tủm tỉm hô: "Lạc Sơn, nhãi ranh, đã lâu không gặp ngươi."
Lạc Sơn đành phải căng da đầu tiến lên chào hỏi Mẫu Đơn và Phong Đại Nương, lại oán giận nói: "Tiểu nhân mấy ngày nay đều đi theo công tử gia bận rộn, quá nhiều việc để làm."
Mẫu Đơn biết Lý Hạnh mấy ngày nay bận rộn vì chuyện tang sự của Ninh Vương phi nên cười nói: "Tuy rằng vội, nhưng nhất định sẽ học hỏi thêm được nhiều điều đúng không?"
Lạc Sơn cười nói: "Đúng vậy."
Mẫu Đơn cưỡi ngựa đi đến dưới bóng cây nói: "Thời tiết quá nóng nực, nơi này gần nhà ta, ngươi có muốn đến nhà ta nghỉ ngơi chút không?"
Vũ Hà vội nói: "Hắn nói hắn không đi, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo ngài. Nói xong thì phải đi ngay."
Mẫu Đơn nghe vậy thì liếc nhìn Lạc Sơn, thấy hắn cứ khoanh tay đứng đó, ấp a ấp úng, mà không nói dứt khoát, trong lòng biết tất nhiên có liên quan đến Lý Hạnh nhưng nàng thật sự không thể lại ngầm gặp Lý Hạnh nữa nên chỉ nói: "Có chuyện gì? Nói đi."
Lạc Sơn khổ sở nhìn Phong Đại Nương đang đứng dính sát vào bên người Mẫu Đơn cũng không có ý muốn tránh đi thì biết hôm nay không thể hoàn thành một cách hoàn mỹ chuyện mà công tử giao cho, chỉ đành phải căng da đầu nói: "Công tử nhà tôi sai tiểu nhân nói với ngài, ngài ấy đã biết chuyện thôn trang, nói ngài không cần lo lắng, muộn nhất hai ngày nữa ngài ấy sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này. Còn có một số việc cần chú ý nên muốn nói với ngài hai câu."
Mẫu Đơn trầm mặc một lát, cười nói: "Thay ta cảm ơn huynh ấy. Nhưng chuyện này tạm thời không phiền toái hắn, ta đã nói qua với cậu, cậu đã có an bài rồi. Những thứ cần chuẩn bị, ta cũng đã chuẩn bị rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra, mặc dù là có, chúng ta cũng có thể xử trí thỏa đáng. Huynh ấy đang bận việc, đừng phân tâm, nếu có rảnh thì nên nghỉ ngơi giữ sức khỏe."
Lạc Sơn thấy Mẫu Đơn lập tức cự tuyệt thì thực sự không tin vào lỗ tai của mình, công tử rõ ràng có ý tốt, nàng lại cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy, chẳng lẽ nàng không biết hắn nói công tử muốn nói với nàng một số việc cần chú ý, thật ra là đã lâu chưa thấy nàng nên muốn trò chuyện với nàng sao? Do nàng ngu ngốc hay nhẫn tâm? Có lẽ là nhẫn tâm, thật uổng cho công tử nhà hắn vẫn luôn nhớ mong nàng. Lạc Sơn giương mắt nhìn Mẫu Đơn, cảm thấy nàng không còn ưa nhìn như trước.
Mẫu Đơn nhìn thấy rõ ràng vẻ ủy khuất, khó hiểu, không cao hứng trên khuôn mặt hắn, nàng âm thầm thở dài một tiếng, cố cười nói: "Ngươi thấy đấy, hôm nay ta đi giải quyết chuyện này, thật sự không có gì rắc rối. Nếu ta gặp phải chuyện không giải quyết được thì nhất định sẽ đi tìm biểu cữu hỗ trợ. Ngươi bảo huynh ấy yên tâm." Nàng ngừng lại một chút: "Nếu không ngươi cùng ta về nhà ăn cơm rồi hãy đi đáp lời?"
Lạc Sơn nhìn thoáng qua Phong Đại Nương cùng Vũ Hà, nghĩ thầm mặc dù có đi theo cũng không thể nói chuyện đơn độc với Mẫu Đơn được nên nói: "Cảm tạ ngài, tiểu nhân còn có chuyện phải làm."
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)
Mẫu Đơn cũng không miễn cưỡng hắn, mệnh Vũ Hà đưa cho hắn mấy chục đồng tiền: "Trời quá nóng, đợi xong việc thì đi mua một chén lãnh đào mà ăn."
Lạc Sơn thu tiền, hành lễ với Mẫu Đơn sau đó chạy đi. Hắn cũng không trở về nhà, trực tiếp chạy hướng phường An Ấp, đào Lý Hạnh ra từ một đống người, đồng tình nhìn Lý Hạnh.
Lý Hạnh đang vội đến nỗi miệng khô lưỡi đắng, trong lòng cũng đang như thiêu như đốt, lại thấy Lạc Sơn đầy mặt đồng tình nhìn hắn nhưng không nói lời nào thì tức giận nói: "Có chuyện thì nói nhanh lên?"
Lạc Sơn bị dọa nhảy dựng, ủy khuất nói: "Tiểu nhân không đành lòng nói với công tử thôi mà."
Lý Hạnh nghe hắn nói thì không nhịn được cười, chọc vào trán hắn: "Ngươi đừng có ra cái vẻ đáng thương ấy nữa, mau nói, gia không có thời gian dây dưa với ngươi."
Lạc Sơn bĩu môi nói: "Người ta không cần ngài hỗ trợ đâu, nói là nàng có thể tự giải quyết, nếu thật sự không giải quyết được thì sẽ đi tìm biểu cữu. Bên cạnh còn có Phong Đại Nương nhìn chằm chằm, tiểu nhân muốn nói vài câu lời hay cũng không được, vậy nên đành phải vội vàng trở về."
Lý Hạnh im lặng một lát, sau đó lại cười lên tiếng: "Nếu nàng có thể tự giải quyết thì không thể tốt hơn." Sau đó hắn xoay người, lại chui vào đám người.
Lạc Sơn "Ôi......" Một tiếng, nhìn chằm chằm bóng dáng bận rộn của Lý Hạnh, có chút hối hận mình không nên nói những lời để xả giận như vậy, nhưng hắn cũng không lại dám gọi Lý Hạnh lại. Thương Sơn đi tới oán hận tát một cái vào đầu hắn: "Cái đồ ăn gì mà ngu vậy, ta không ở đây một lát mà ngươi lại làm chuyện ngu xuẩn rồi."
Thương Sơn vốn là lớn tuổi hơn Lạc Sơn, sức lực cũng lớn hơn rất nhiều, một cái tát của hắn làm Lạc Sơn ngã lăn xuống đất, tiền trong tay áo cũng rơi xuống mặt đất. Thương Sơn nắm cổ áo của hắn đẩy vào trong một góc, cười lạnh nói: "Được lắm, bản thân không được việc lại còn thu tiền thưởng sau đó lại tới làm công tử buồn? Thằng nhãi ranh được lắm."
Lạc Sơn bảo vệ mặt, ngập ngừng nói: "Ta cũng đâu có nói bậy, nàng đúng là nói như vậy. Ta thấy nàng vô tâm với công tử, chỉ có công tử nhà mình là để tâm tới nàng thôi."
Hắn còn chưa dứt lời lại bị ăn một cái tát của Thương Sơn, hắn không nhịn được đau, lớn tiếng nói: "Sao ngươi lại đánh ta? Ta lại nói sai cái gì?"
Thương Sơn hung hăng nói: "Những lời này mà ngươi cũng dám nói hả? Ngươi làm hỏng chuyện của công tử rồi" vung bàn tay lên định đánh xuống, đã bị Lý Hạnh từ phía sau bắt lấy cánh tay, trầm giọng nói: "Các ngươi tới đây để làm ta mất mặt hả?" Ánh mắt rơi xuống mấy đồng tiền rơi rụng trên mặt đất, trong mắt có ý cười nói: "Nàng thưởng cho ngươi?"
Lạc Sơn vô cùng đáng thương chớp mắt: "Công tử gia, vừa mới tiểu nhân không nói bậy, Đan Nương đúng là nói như vậy, nàng ấy còn cảm tạ ngài, kêu ngài yên tâm, làm tốt chuyện có mình, có rảnh thì nghỉ ngơi giữ sức khỏe. Tiểu nhân còn chưa nói xong thì ngài đã đi rồi." Nói xong thì nhìn trộm Lý Hạnh, xem biểu tình của hắn có vui vẻ hơn chút nào không.
Lý Hạnh trừng mắt nhìn hắn một cái, mặt không cảm xúc nói: "Truyền câu nói cũng không truyền đầy đủ, ta thấy về sau ngươi đừng ra ngoài nữa." Nói xong thì xoay người đi.
Lạc Sơn vuốt đầu, không rõ vì sao nhìn công tử gia càng không vui? Thương Sơn lại cho hắn một cái tát, hận sắt không thành thép nói: "Đồ ngu ngốc, nếu phu nhân có hỏi thì ngươi biết nên trả lời như thế nào chứ?"
Lạc Sơn ủy khuất nói: "Đừng đánh nữa, tất nhiên là ta biết rồi"
Thương Sơn trừng hắn một cái, bước nhanh đuổi theo Lý Hạnh, cười làm lành nói: "Công tử, lão gia nguyện ý hỗ trợ, thật ra cũng là chuyện tốt."
Lý Hạnh nhàn nhạt nói: "Ngươi đi hỏi thăm một chút, mấy ngày này nàng đang làm cái gì?" Mẫu Đơn có việc trước tiên không phải tìm hắn mà là Lý Nguyên, hắn sao lại không nhận ra nàng cố ý muốn tránh hắn chứ? Nàng nói nàng có thể tự giải quyết nhưng nàng có thể làm gì chứ? Tuy sau khi trải qua chuyện hòa ly, tính nết của nàng không quá giống lúc trước nhưng nàng vốn dĩ là một cô nương mềm mại, chỉ sợ cũng không thể làm được gì. Nếu nàng không muốn hắn hỗ trợ thì hắn sẽ âm thầm giúp nàng là được.
Thương Sơn đáp lời rồi lập tức chạy đi làm việc. Hắn thông minh hơn Lạc Sơn nhiều, hắn đường đường chính chính đi Hà gia, tỏ vẻ là nhận được chỉ thị của Thôi phu nhân tới giải quyết chuyện này, do đó thuận lợi hỏi thăm được từ đầu đến đuôi. Lý Hạnh nghe nói Mẫu Đơn làm những việc này thì cười khổ, có lẽ, hắn thật sự không thể giúp nàng nhiều trong chuyện này. Đan Nương, càng ngày càng không giống trước đây.