Chương 12
Quỷ nữ cười một cách man rợ về phía hai người họ, "Ha! Ha! Ha! Thật không ngờ còn có cả cửu vĩ hồ ở đây cơ đấy! Từ đầu ngươi đã che giấu thân phận thật của mình nhỉ?"
Bán Nguyệt thản nhiên đáp: "Không, là do ngươi mù thôi."
Dứt lời, cậu tiến về phía ả với tốc độ vô cùng nhanh chóng. Cậu hội tụ sức mạnh ở hai lòng bàn tay tạo ra quả cầu nước với sức tàn phá cực lớn. Hành động của cậu liên tục không ngừng nghỉ, khiến cho quỷ nữ không thể ra đòn tấn công chính xác được. Nhã Kiều cũng không đứng yên một chỗ mà xem cậu cậu chiến đấu. Dù cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng cô vẫn cố gắng dùng ngọn lửa của bản thân chém về phía quỷ nữ. Một lần nữa, đầu nó lại bị cô chém rơi xuống đất. Không một giọt máu nào xuất hiện, Nhã Kiều tiếp tục chia cơ thể của ả ra làm hai. Khói đen lại bốc lên nồng nặc. Cô nhanh chóng rời khỏi đó thế nhưng lại bị cánh tay của ả ta nắm chặt lấy. Nó đang chảy ra giống như kẹo cao su vậy, thế nhưng cái mùi của nó lại là mùi của thịt thối đang phân hủy. Cô vô cùng kinh tởm mấy thứ nhớt nhát như thế này.
"Bỏ ra coi!!! Cái thứ gì vậy nè?"
Bán Nguyệt nhanh chóng tiến đến giúp cô thoát khỏi sự trói buộc của quỷ nữ. Sức mạnh của tiểu hồ ly chỉ còn lại một ít, cậu không thể nào vừa chiến đấu, vừa bảo vệ một người khác được. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cậu đã đưa ra quyết định của mình.
"Ngươi nghe đây, khi ta dùng dây leo để giữ chân quỷ nữ, ngươi hãy đến trước ngôi mộ của nó, phóng hoả ngay lập tức."
Bây giờ cô cũng không còn biện pháp nào hay hơn, đành phải nghe theo lời sắp xếp của Bán Nguyệt. Cơ thể của quỷ nữ nhanh chóng hồi phục lại như cũ. Nó thong thả nhặt cái đầu của bản thân, gắn lại lên cái cổ của nó. Tiếng lắc rắc của xương cốt đang nối lại với nhau nghe thật rùng rợn.
"Không đùa với các người nữa, bây giờ hãy chiến đấu thật đi nào."
Nó lao đến định bóp cổ của Nhã Kiều thì bị dây leo mà Bán Nguyệt tạo ra, trói chặt lại, không cho nó di chuyển tiếp. Nhã Kiều nhanh chóng chạy đến trước mộ của nó, phóng hoả một cách nhanh chóng. Cơ thể thực sự của quỷ nữ ở dưới mặt đất cũng bén lửa mà cháy theo trong ngọn lửa hồng.
"Á....á...á...các người đáng chết!!!" Nó tức là giận hét lớn lên.
Tiếng hét của nó làm cho thính giác của cả hai đau nhói, giống như sắp bị thủng vậy. Quỷ nữ dùng sức mạnh cuối cùng đâm xuyên qua ngực của tiểu hồ ly. Vì phải điều khiển dây leo nên cậu không thể né được đòn chí mạng đó. Nó cúi xuống nhìn cậu với một niềm vui khó tả.
"Ngươi, sẽ phải chết cùng với ta!"
Nhã Kiều nhanh chóng chạy đến, chém rơi đầu nó thêm một lần nữa, đẩy cơ thể của nó tránh xa Bán Nguyệt. Cô ôm chặt lấy cậu, hơi thở yếu ớt, máu chảy không ngừng. Cảnh tượng này khiến cô khó mà chấp nhận được. Cô cố gắng cầm máu lại giúp cậu trong vô vọng.
"Ngươi sẽ không sao đâu! Ngươi là yêu quái mà, sẽ không chết đâu, đúng chứ?"
"Sẽ chết, quỷ nữ bóp nát nguyên thần của ta rồi." Giọng nói của cậu trở nên yếu ớt.
Không hiểu sao nước mắt của cô cứ rơi xuống không ngừng. Trong lòng cô lúc này rất đau, giống như bị hàng ngàn vết dao cắt trúng vậy. Mặc dù cô không có hào cảm với Bán Nguyệt, nhưng cậu ta đã hy sinh tính mạng để cứu cô thì thực sự không thể tha thứ được. Cô không thể tha thứ cho bản thân vì đã để một linh hồn nhỏ bé chết thay mình.
Cơ thể cậu đang nhạt nhoà trong bóng tối. Từng mảnh ghép của linh hồn bị tách biệt hoàn toàn, hoà quyện vào không gian xung quanh. Bán Nguyệt đã chết, cô đã không thể bảo vệ ai mặc dù bản thân cô đã cố gắng hết sức để mạnh mẽ hơn. Sức mạnh của cô chỉ có thể giết người, nhưng lại không thể cứu một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi.
"Ha! Ha! Ha! Đau lắm đúng chứ! Lúc lũ dân làng dìm chết ta ở dưới sông liệu bọn chúng cũng đau như ngươi chăng?" Cái đầu của quỷ nữ vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Nó vẫn đang cười một cách ngạo nghễ về phía cô, "Nếu mà cha ta có thể bảo vệ ta thì tốt rồi! Ta và đứa con trong bụng sẽ không bị dìm chết! Ta hận, ta hận tất cả bọn chúng!!!"
Trong đầu cô hiện lên từng mảnh của kí của quỷ nữ. Cô ta vốn là con gái của một phú hộ trong làng mới chuyển đến, phu quân của cô qua đời sớm, chỉ để lại cho cô một gia tài nhỏ, đủ để cô có thể nuôi đứa con sắp chào đời. Trong làng lại có tục lệ, chồng chết thì vợ con cũng phải đi theo cùng. Quỷ nữ kiên quyết phản đối với cái hủ tục vô lý này, dù sao cô cùng cha mới chuyển đến, cũng đâu phải dân trong làng, dựa vào cái gì mà bọn họ ép cô phải chết cơ chứ?
Bây giờ Nhã Kiều mới hiểu, tại sao oán hận của cô ta lại nặng tới như vậy.
Bán Nguyệt thản nhiên đáp: "Không, là do ngươi mù thôi."
Dứt lời, cậu tiến về phía ả với tốc độ vô cùng nhanh chóng. Cậu hội tụ sức mạnh ở hai lòng bàn tay tạo ra quả cầu nước với sức tàn phá cực lớn. Hành động của cậu liên tục không ngừng nghỉ, khiến cho quỷ nữ không thể ra đòn tấn công chính xác được. Nhã Kiều cũng không đứng yên một chỗ mà xem cậu cậu chiến đấu. Dù cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng cô vẫn cố gắng dùng ngọn lửa của bản thân chém về phía quỷ nữ. Một lần nữa, đầu nó lại bị cô chém rơi xuống đất. Không một giọt máu nào xuất hiện, Nhã Kiều tiếp tục chia cơ thể của ả ra làm hai. Khói đen lại bốc lên nồng nặc. Cô nhanh chóng rời khỏi đó thế nhưng lại bị cánh tay của ả ta nắm chặt lấy. Nó đang chảy ra giống như kẹo cao su vậy, thế nhưng cái mùi của nó lại là mùi của thịt thối đang phân hủy. Cô vô cùng kinh tởm mấy thứ nhớt nhát như thế này.
"Bỏ ra coi!!! Cái thứ gì vậy nè?"
Bán Nguyệt nhanh chóng tiến đến giúp cô thoát khỏi sự trói buộc của quỷ nữ. Sức mạnh của tiểu hồ ly chỉ còn lại một ít, cậu không thể nào vừa chiến đấu, vừa bảo vệ một người khác được. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cậu đã đưa ra quyết định của mình.
"Ngươi nghe đây, khi ta dùng dây leo để giữ chân quỷ nữ, ngươi hãy đến trước ngôi mộ của nó, phóng hoả ngay lập tức."
Bây giờ cô cũng không còn biện pháp nào hay hơn, đành phải nghe theo lời sắp xếp của Bán Nguyệt. Cơ thể của quỷ nữ nhanh chóng hồi phục lại như cũ. Nó thong thả nhặt cái đầu của bản thân, gắn lại lên cái cổ của nó. Tiếng lắc rắc của xương cốt đang nối lại với nhau nghe thật rùng rợn.
"Không đùa với các người nữa, bây giờ hãy chiến đấu thật đi nào."
Nó lao đến định bóp cổ của Nhã Kiều thì bị dây leo mà Bán Nguyệt tạo ra, trói chặt lại, không cho nó di chuyển tiếp. Nhã Kiều nhanh chóng chạy đến trước mộ của nó, phóng hoả một cách nhanh chóng. Cơ thể thực sự của quỷ nữ ở dưới mặt đất cũng bén lửa mà cháy theo trong ngọn lửa hồng.
"Á....á...á...các người đáng chết!!!" Nó tức là giận hét lớn lên.
Tiếng hét của nó làm cho thính giác của cả hai đau nhói, giống như sắp bị thủng vậy. Quỷ nữ dùng sức mạnh cuối cùng đâm xuyên qua ngực của tiểu hồ ly. Vì phải điều khiển dây leo nên cậu không thể né được đòn chí mạng đó. Nó cúi xuống nhìn cậu với một niềm vui khó tả.
"Ngươi, sẽ phải chết cùng với ta!"
Nhã Kiều nhanh chóng chạy đến, chém rơi đầu nó thêm một lần nữa, đẩy cơ thể của nó tránh xa Bán Nguyệt. Cô ôm chặt lấy cậu, hơi thở yếu ớt, máu chảy không ngừng. Cảnh tượng này khiến cô khó mà chấp nhận được. Cô cố gắng cầm máu lại giúp cậu trong vô vọng.
"Ngươi sẽ không sao đâu! Ngươi là yêu quái mà, sẽ không chết đâu, đúng chứ?"
"Sẽ chết, quỷ nữ bóp nát nguyên thần của ta rồi." Giọng nói của cậu trở nên yếu ớt.
Không hiểu sao nước mắt của cô cứ rơi xuống không ngừng. Trong lòng cô lúc này rất đau, giống như bị hàng ngàn vết dao cắt trúng vậy. Mặc dù cô không có hào cảm với Bán Nguyệt, nhưng cậu ta đã hy sinh tính mạng để cứu cô thì thực sự không thể tha thứ được. Cô không thể tha thứ cho bản thân vì đã để một linh hồn nhỏ bé chết thay mình.
Cơ thể cậu đang nhạt nhoà trong bóng tối. Từng mảnh ghép của linh hồn bị tách biệt hoàn toàn, hoà quyện vào không gian xung quanh. Bán Nguyệt đã chết, cô đã không thể bảo vệ ai mặc dù bản thân cô đã cố gắng hết sức để mạnh mẽ hơn. Sức mạnh của cô chỉ có thể giết người, nhưng lại không thể cứu một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi.
"Ha! Ha! Ha! Đau lắm đúng chứ! Lúc lũ dân làng dìm chết ta ở dưới sông liệu bọn chúng cũng đau như ngươi chăng?" Cái đầu của quỷ nữ vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Nó vẫn đang cười một cách ngạo nghễ về phía cô, "Nếu mà cha ta có thể bảo vệ ta thì tốt rồi! Ta và đứa con trong bụng sẽ không bị dìm chết! Ta hận, ta hận tất cả bọn chúng!!!"
Trong đầu cô hiện lên từng mảnh của kí của quỷ nữ. Cô ta vốn là con gái của một phú hộ trong làng mới chuyển đến, phu quân của cô qua đời sớm, chỉ để lại cho cô một gia tài nhỏ, đủ để cô có thể nuôi đứa con sắp chào đời. Trong làng lại có tục lệ, chồng chết thì vợ con cũng phải đi theo cùng. Quỷ nữ kiên quyết phản đối với cái hủ tục vô lý này, dù sao cô cùng cha mới chuyển đến, cũng đâu phải dân trong làng, dựa vào cái gì mà bọn họ ép cô phải chết cơ chứ?
Bây giờ Nhã Kiều mới hiểu, tại sao oán hận của cô ta lại nặng tới như vậy.