Chương 20
Diễn xuất khóc lóc đau khổ của cô thực sự rất chân thực, đến cả một đại hồ ly nghìn năm cũng phải tin một cách ngốc nghếch. Từng lời nói mà cô bịa làm cho hắn phải ngớ luôn cả người. Mặc dù lời nói của cô nghe rất hợp lý, nhưng nó chỉ phù hợp khi hắn thực sự phản bội cô mà thôi. Còn trong trường hợp giở khóc giở cười này thì nó lại là một vấn đề nghiêm trọng khác.
Lãnh Huyết biết rõ bản thân không thể nào đấu lại võ mồm của Nhã Kiều được, hắn chỉ còn cách dùng hành động thiết thực để chứng minh sự trong sạch của bản thân mà thôi. Chỉ thấy Lạnh Huyết búng nhẹ tay một cái, cơ thể của hắn teo nhỏ lại trong nháy mắt, trở thành hình dạng của Bán Nguyệt. Hắn nhỏ giọng giải thích lại với Nhã Kiều:
"Nàng xem đi, bây giờ trông ta không khác gì Bán Nguyệt đúng không? Ta là Bán Nguyệt, cũng là cửu vĩ hồ đấy, nàng đã hiểu chưa?"
Nhã Kiều trợn tròn hai mắt lên nhìn sự biến đổi đột ngột trước mặt. Đôi mắt, một cái đuôi hồ ly trắng như tuyết khiến cô không thể nào phủ nhận được rằng, hắn rất giống Bán Nguyệt. Tuy nhiên, nếu suy nghĩ kĩ lại thì hồ ly có thể cải trang thành nhiều người khác nhau mà, khả năng Lãnh Huyết cố tình biến thành hình dạng của con trai mình cũng chẳng có gì sai. Nhã Kiều vẫn giữ vững suy nghĩ của bản thân mà đáp lại hắn:
"Ngươi đừng có mà nói dối! Hồ ly giỏi nhất là chiêu trò mê hoắc con người mà, đừng hòng dùng chiêu này qua mắt được ta!!!"
Lãnh Huyết bình tĩnh đáp lại cô: "Không một con hồ ly nào có thể biến thành hình dạng đặc biệt này của ta được, nhất là màu mắt. Nó là đặc trưng của mỗi con hồ ly nên không có con nào có thể thay đổi màu mắt của bản thân thành màu đỏ."
Nói một cách đơn giản và dễ hiểu thì Lãnh Huyết là người đứng đầu trong dòng tộc hồ ly. Một giống loài đặc biệt, dễ dàng tu luyện thành hình người. Mọi người trong tộc hồ ly đều có màu mắt xanh nước biển, riêng Lãnh Huyết lại có màu mắt đặc biệt và duy nhất trong tộc, không một ai có thể hoá trang thành hắn, bắt chước được màu mắt đặc biệt này. Tất cả điều này cũng đã đủ chứng minh với Nhã Kiều rằng, hắn chính là Bán Nguyệt, tiểu hồ ly đã chết vì cô.
Để thuyết phục hơn, Lãnh Huyết còn kể cho cô nghe từng chuyện đã xảy ra khi đi cùng với cô. Điều này làm cô vô cùng sửng sốt vì tất cả những gì hắn nói đều đúng, không hề lệch một chút nào hết. Nhã Kiều sốc đến nỗi lời nói cũng trở nên hỗn loạn theo:
"Không...không phải đấy chứ??? Sao...sao có thể như thế được!!!"
Lãnh Huyết vẫn ở trong hình dạng của Bán Nguyệt, tiến đến nắm lấy tay áo của cô. Giọng nói của hắn trở nên vô cùng ngọt ngào trộn lẫn vào trong đó là một chút sự buồn bã:
"Tỷ tỷ quên đệ rồi sao? Đệ đã liều mạng cứu tỷ, vậy mà bây giờ tỷ lại phũ phàng như thế với đệ sao?"
Khuôn mặt đáng thương, đôi mắt long lanh cùng với biểu cảm của hắn khiến cho trái tim nhỏ bé của Nhã Kiều bị chấn động mạnh. Cô không thể nào mà lớn tiếng trước mặt một đứa trẻ dễ thương như thế này được. Nhưng mà cô không thể để tinh thần sắt thép của bản thân bị hạ gục trước một hồ ly được. Nói dù sao thì hắn cũng là đại hồ ly cả ngàn tuổi, không phải là một đứa trẻ năm tuổi hồn nhiên mà cô từng quen biết nữa. Nhã Kiều lảng tránh ánh mắt long lanh của hắn mà dứt khoát từ chối:
"Không, cái đó do ngươi tự nguyện, ta không có ép ngươi phải bán mạng vì ta."
Nhìn thoáng qua, Lãnh Huyết có thể thấy được rằng Nhã Kiều đã sắp bị sự xinh đẹp và cuốn hút này của hắn hạ gục rồi. Có vẻ vần còn thiếu một chút sự đáng thương nữa thì mới có thể hạ gục được Nhã Kiều. Hắn bắt đầu chuyển sang một diễn xuất khác. Nước mắt không ngùng rơi, giọng nói nức nở mà bám víu lấy tay áo của cô.
"Hu! Hu! Hu! Tỷ tỷ thật đáng ghét! Đệ đã làm gì sai chứ? Tại sao tỷ lại ghét đệ như thế?"
Nhã Kiều liếc mắt nhìn tiểu hồ ly đang khóc lóc một cách đau khổ ở dưới chân của mình. Lương tâm của cô khi nhìn thấy cảnh này thực sự rất cắn rứt, giống như bị cái gì đó thắt lại vậy. Nhã Kiều đã không thể kiềm chế lại hành động của bản thân mình, cô chủ động cúi xuống, lau đi những giọt nước mắt của Lãnh Huyết. Giọng nói của cô cũng trở nên ấm áp hơn:
"Đừng có khóc nữa! Ta không thích nhìn trẻ con khóc đâu! Với lại đừng có dùng cái dáng vẻ này của Bán Nguyệt mà mê hoặc ta, lương tâm ta sẽ bị cắn đến đứt mất."
Lãnh Huyết vẫn nức nở trong tiếng khóc mà hỏi cô: "Vậy...vậy nàng sẽ không đi nữa đúng chứ?"
Nhã Kiều thuận miệng đáp lại mà không hề có một giây suy nghĩ nào: "Được được, ta sẽ không đi nữa, ngươi cũng đừng khóc lóc trước mặt ta nghe rõ chưa?"
Lãnh Huyết đã thành công thao túng tâm lý của Nhã Kiều một cách hoàn hảo. Hắn biến về hình dạng ban đầu, nở một nụ cười đắc ý của một kẻ chiến thắng về phía cô.
"Thật tốt quá! Nàng cuối cùng cũng đồng ý ở lại bên cạnh ta rồi!"
Lãnh Huyết biết rõ bản thân không thể nào đấu lại võ mồm của Nhã Kiều được, hắn chỉ còn cách dùng hành động thiết thực để chứng minh sự trong sạch của bản thân mà thôi. Chỉ thấy Lạnh Huyết búng nhẹ tay một cái, cơ thể của hắn teo nhỏ lại trong nháy mắt, trở thành hình dạng của Bán Nguyệt. Hắn nhỏ giọng giải thích lại với Nhã Kiều:
"Nàng xem đi, bây giờ trông ta không khác gì Bán Nguyệt đúng không? Ta là Bán Nguyệt, cũng là cửu vĩ hồ đấy, nàng đã hiểu chưa?"
Nhã Kiều trợn tròn hai mắt lên nhìn sự biến đổi đột ngột trước mặt. Đôi mắt, một cái đuôi hồ ly trắng như tuyết khiến cô không thể nào phủ nhận được rằng, hắn rất giống Bán Nguyệt. Tuy nhiên, nếu suy nghĩ kĩ lại thì hồ ly có thể cải trang thành nhiều người khác nhau mà, khả năng Lãnh Huyết cố tình biến thành hình dạng của con trai mình cũng chẳng có gì sai. Nhã Kiều vẫn giữ vững suy nghĩ của bản thân mà đáp lại hắn:
"Ngươi đừng có mà nói dối! Hồ ly giỏi nhất là chiêu trò mê hoắc con người mà, đừng hòng dùng chiêu này qua mắt được ta!!!"
Lãnh Huyết bình tĩnh đáp lại cô: "Không một con hồ ly nào có thể biến thành hình dạng đặc biệt này của ta được, nhất là màu mắt. Nó là đặc trưng của mỗi con hồ ly nên không có con nào có thể thay đổi màu mắt của bản thân thành màu đỏ."
Nói một cách đơn giản và dễ hiểu thì Lãnh Huyết là người đứng đầu trong dòng tộc hồ ly. Một giống loài đặc biệt, dễ dàng tu luyện thành hình người. Mọi người trong tộc hồ ly đều có màu mắt xanh nước biển, riêng Lãnh Huyết lại có màu mắt đặc biệt và duy nhất trong tộc, không một ai có thể hoá trang thành hắn, bắt chước được màu mắt đặc biệt này. Tất cả điều này cũng đã đủ chứng minh với Nhã Kiều rằng, hắn chính là Bán Nguyệt, tiểu hồ ly đã chết vì cô.
Để thuyết phục hơn, Lãnh Huyết còn kể cho cô nghe từng chuyện đã xảy ra khi đi cùng với cô. Điều này làm cô vô cùng sửng sốt vì tất cả những gì hắn nói đều đúng, không hề lệch một chút nào hết. Nhã Kiều sốc đến nỗi lời nói cũng trở nên hỗn loạn theo:
"Không...không phải đấy chứ??? Sao...sao có thể như thế được!!!"
Lãnh Huyết vẫn ở trong hình dạng của Bán Nguyệt, tiến đến nắm lấy tay áo của cô. Giọng nói của hắn trở nên vô cùng ngọt ngào trộn lẫn vào trong đó là một chút sự buồn bã:
"Tỷ tỷ quên đệ rồi sao? Đệ đã liều mạng cứu tỷ, vậy mà bây giờ tỷ lại phũ phàng như thế với đệ sao?"
Khuôn mặt đáng thương, đôi mắt long lanh cùng với biểu cảm của hắn khiến cho trái tim nhỏ bé của Nhã Kiều bị chấn động mạnh. Cô không thể nào mà lớn tiếng trước mặt một đứa trẻ dễ thương như thế này được. Nhưng mà cô không thể để tinh thần sắt thép của bản thân bị hạ gục trước một hồ ly được. Nói dù sao thì hắn cũng là đại hồ ly cả ngàn tuổi, không phải là một đứa trẻ năm tuổi hồn nhiên mà cô từng quen biết nữa. Nhã Kiều lảng tránh ánh mắt long lanh của hắn mà dứt khoát từ chối:
"Không, cái đó do ngươi tự nguyện, ta không có ép ngươi phải bán mạng vì ta."
Nhìn thoáng qua, Lãnh Huyết có thể thấy được rằng Nhã Kiều đã sắp bị sự xinh đẹp và cuốn hút này của hắn hạ gục rồi. Có vẻ vần còn thiếu một chút sự đáng thương nữa thì mới có thể hạ gục được Nhã Kiều. Hắn bắt đầu chuyển sang một diễn xuất khác. Nước mắt không ngùng rơi, giọng nói nức nở mà bám víu lấy tay áo của cô.
"Hu! Hu! Hu! Tỷ tỷ thật đáng ghét! Đệ đã làm gì sai chứ? Tại sao tỷ lại ghét đệ như thế?"
Nhã Kiều liếc mắt nhìn tiểu hồ ly đang khóc lóc một cách đau khổ ở dưới chân của mình. Lương tâm của cô khi nhìn thấy cảnh này thực sự rất cắn rứt, giống như bị cái gì đó thắt lại vậy. Nhã Kiều đã không thể kiềm chế lại hành động của bản thân mình, cô chủ động cúi xuống, lau đi những giọt nước mắt của Lãnh Huyết. Giọng nói của cô cũng trở nên ấm áp hơn:
"Đừng có khóc nữa! Ta không thích nhìn trẻ con khóc đâu! Với lại đừng có dùng cái dáng vẻ này của Bán Nguyệt mà mê hoặc ta, lương tâm ta sẽ bị cắn đến đứt mất."
Lãnh Huyết vẫn nức nở trong tiếng khóc mà hỏi cô: "Vậy...vậy nàng sẽ không đi nữa đúng chứ?"
Nhã Kiều thuận miệng đáp lại mà không hề có một giây suy nghĩ nào: "Được được, ta sẽ không đi nữa, ngươi cũng đừng khóc lóc trước mặt ta nghe rõ chưa?"
Lãnh Huyết đã thành công thao túng tâm lý của Nhã Kiều một cách hoàn hảo. Hắn biến về hình dạng ban đầu, nở một nụ cười đắc ý của một kẻ chiến thắng về phía cô.
"Thật tốt quá! Nàng cuối cùng cũng đồng ý ở lại bên cạnh ta rồi!"