Chương 11: Vả mặt
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 11: Vả mặt
Có tranh chân dung, mọi việc cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
"Mùa hè năm Vĩnh Hòa thứ tám, các ngươi hãy nhớ lại, có ai đã từng gặp người này, mang theo một cậu bé bị bệnh, ai từng gặp thì thưởng năm mươi lượng bạc." Tạ Đạo Chi nổi giận: "Nếu giấu diễm không báo thì đánh năm mươi trượng, đuổi khỏi Tạ phủ."
Ánh mắt đám hạ nhân chợt sáng lên, phút chốc lại tối đi.
Mọi người nhìn kỹ người trong bức tranh, vắt óc suy nghĩ.
Năm mươi lượng lận đó!
Nhưng qua thời gian một chén trà rồi mà chẳng có ai mở miệng.
"Trà lạnh đổ đi, chêm trà nóng nào, Tạ Đạo Chi không muốn lãng phí thời gian nữa, nhìn Tạ tổng quản ra hiệu.
Tạ tổng quản ho khan một tiếng: "Chưa từng thấy sao?"
"Tiểu nhân đúng là chưa từng thấy!"
"Tiểu nhân cũng chưa từng thấy."
"... Đã mấy năm rồi, thật sự không nhớ được!"
Tạ tổng quản thầm mừng rỡ, trên mặt lại không dám để lộ ra: "Yến cô nương, không có ai từng gặp ngươi xem..."
"Tạ tổng quản!" Yến Tam Hợp đứng lên: "Có phải đi đầu thai đâu mà ngươi vội thế?"
Tạ tổng quản: "..." Suýt nữa thì nghẹn chết.
Yến Tam Hợp đi tới bên cạnh Tạ Đạo Chi, thản nhiên mở miệng: "Có dám để ta tự hỏi hay không?"
Tạ Đạo Chi biết nàng sẽ không từ bỏ ý định dễ dàng như vậy, dứt khoát hào phóng nói: "Ngươi hỏi đi."
"Nếu đã không nói, vậy đành phải dùng cổ pháp của Vân Nam chúng ta thôi."
Yến Tam khoanh tay lại: "Tạ tổng quản, ngươi đi lấy chậu nước sạch đến đây."
Tạ tổng quản thấy lão gia gật đầu với hắn, vội đáp: "Vâng."
Nước bưng tới, Yến Tam Hợp lấy ra một túi giấy nhỏ.
Nàng đi tới trước chậu nước, mở gói giấy ra rắc bột phấn màu trắng bên trong vào.
Mắt thường có thể thấy được, bọt phấn kia gặp nước đã tan, màu sắc trong nước rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.
Tạ Đạo Chi kinh ngạc: "Đây là cái gì?"
"Gan rắn hổ mang phơi thành phấn, cộng thêm vu sư niệm chú chín chín tám mươi mốt ngày."
Tốc độ nói của Yến Tam Hợp rất chậm, gần như là nói từng chữ.
"Không nói dối thì sẽ không sao cả, coi như uống một ngụm nước lạnh thôi; nếu nói dối thì đầu tiên là đau bụng, sau đó ruột gan nát bét, một canh giờ sau thất khiếu chảy máu rồi chết."
"......"
Tất cả mọi người bị dọa đến run rẩy hai chân,, cái gì bột mật rắn, rõ ràng chính là độc dược thủng ruột thì có.
"Dã man quá!" Tạ tổng quản nhỏ giọng nói thầm.
Yến Tam Hợp đảo mắt: "Từ Tạ tổng quản ngươi thử trước đi!"
"Dựa vào cái gì là ta?"
"Tạ tổng quản ở đây thường xuyên như vậy, có lẽ đa từng nhìn thấy nhỉ?"
"Ngươi..."
Tạ tổng quản cắn răng đi tới bên cạnh chậu nước, chẳng cần chén mà trực tiếp bưng chậu lên uống, hai ngụm nước vào bụng, ngoại trừ bụng có hơi lạnh ra thì không có bất kỳ cảm giác gì.
"Ta không nhìn thấy!"
Yến Tam Hợp thản nhiên liếc hắn một cái: "Ngươi tiếp theo."
Tám người gác cổng cửa chính, cửa góc vừa thấy Tạ tổng quản không sao thì hai vốn đang run rẩy lại đứng thẳng tắp lên, không làm chuyện trái lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, uống!
Tạ tổng quản nhìn bảy người phía trước uống nước xong đều bình thường thì vội ghé vào lỗ tai lão gia thấp giọng nói:
"Lão gia, xem ra vả mặt rồi!"
Nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt Tạ Đạo Chi cũng thoải mái hơn một chút.
Chỉ cần người không tới cửa thì ba cái mạng kia không thể tính trên đầu hắn được, về phần vì sao bị nhốt vào lao thì lại là chuyện khác.
Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên "rầm" một tiếng, chậu nước bị đá ngã xuống đất.
Lão Vương có tư lịch lâu đời nhất trong người gác cổng giống như phát điên, vung nắm đấm kêu to: "Ta không uống, ta không muốn uống, ta không thấy."
"......"
Thần thái Tạ Đạo Chi vừa rồi còn thoải mái thì bây giờ không còn sót lại chút gì.
Hắn đứng lên, tràn đầy lửa giận: "Nói, ngươi có nhìn thấy hay không?"
"Lão gia, lão gia..."
Lão Vương quỳ rạp xuống đất, mặt sốt ruột thành màu gan heo
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 11: Vả mặt
Có tranh chân dung, mọi việc cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
"Mùa hè năm Vĩnh Hòa thứ tám, các ngươi hãy nhớ lại, có ai đã từng gặp người này, mang theo một cậu bé bị bệnh, ai từng gặp thì thưởng năm mươi lượng bạc." Tạ Đạo Chi nổi giận: "Nếu giấu diễm không báo thì đánh năm mươi trượng, đuổi khỏi Tạ phủ."
Ánh mắt đám hạ nhân chợt sáng lên, phút chốc lại tối đi.
Mọi người nhìn kỹ người trong bức tranh, vắt óc suy nghĩ.
Năm mươi lượng lận đó!
Nhưng qua thời gian một chén trà rồi mà chẳng có ai mở miệng.
"Trà lạnh đổ đi, chêm trà nóng nào, Tạ Đạo Chi không muốn lãng phí thời gian nữa, nhìn Tạ tổng quản ra hiệu.
Tạ tổng quản ho khan một tiếng: "Chưa từng thấy sao?"
"Tiểu nhân đúng là chưa từng thấy!"
"Tiểu nhân cũng chưa từng thấy."
"... Đã mấy năm rồi, thật sự không nhớ được!"
Tạ tổng quản thầm mừng rỡ, trên mặt lại không dám để lộ ra: "Yến cô nương, không có ai từng gặp ngươi xem..."
"Tạ tổng quản!" Yến Tam Hợp đứng lên: "Có phải đi đầu thai đâu mà ngươi vội thế?"
Tạ tổng quản: "..." Suýt nữa thì nghẹn chết.
Yến Tam Hợp đi tới bên cạnh Tạ Đạo Chi, thản nhiên mở miệng: "Có dám để ta tự hỏi hay không?"
Tạ Đạo Chi biết nàng sẽ không từ bỏ ý định dễ dàng như vậy, dứt khoát hào phóng nói: "Ngươi hỏi đi."
"Nếu đã không nói, vậy đành phải dùng cổ pháp của Vân Nam chúng ta thôi."
Yến Tam khoanh tay lại: "Tạ tổng quản, ngươi đi lấy chậu nước sạch đến đây."
Tạ tổng quản thấy lão gia gật đầu với hắn, vội đáp: "Vâng."
Nước bưng tới, Yến Tam Hợp lấy ra một túi giấy nhỏ.
Nàng đi tới trước chậu nước, mở gói giấy ra rắc bột phấn màu trắng bên trong vào.
Mắt thường có thể thấy được, bọt phấn kia gặp nước đã tan, màu sắc trong nước rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.
Tạ Đạo Chi kinh ngạc: "Đây là cái gì?"
"Gan rắn hổ mang phơi thành phấn, cộng thêm vu sư niệm chú chín chín tám mươi mốt ngày."
Tốc độ nói của Yến Tam Hợp rất chậm, gần như là nói từng chữ.
"Không nói dối thì sẽ không sao cả, coi như uống một ngụm nước lạnh thôi; nếu nói dối thì đầu tiên là đau bụng, sau đó ruột gan nát bét, một canh giờ sau thất khiếu chảy máu rồi chết."
"......"
Tất cả mọi người bị dọa đến run rẩy hai chân,, cái gì bột mật rắn, rõ ràng chính là độc dược thủng ruột thì có.
"Dã man quá!" Tạ tổng quản nhỏ giọng nói thầm.
Yến Tam Hợp đảo mắt: "Từ Tạ tổng quản ngươi thử trước đi!"
"Dựa vào cái gì là ta?"
"Tạ tổng quản ở đây thường xuyên như vậy, có lẽ đa từng nhìn thấy nhỉ?"
"Ngươi..."
Tạ tổng quản cắn răng đi tới bên cạnh chậu nước, chẳng cần chén mà trực tiếp bưng chậu lên uống, hai ngụm nước vào bụng, ngoại trừ bụng có hơi lạnh ra thì không có bất kỳ cảm giác gì.
"Ta không nhìn thấy!"
Yến Tam Hợp thản nhiên liếc hắn một cái: "Ngươi tiếp theo."
Tám người gác cổng cửa chính, cửa góc vừa thấy Tạ tổng quản không sao thì hai vốn đang run rẩy lại đứng thẳng tắp lên, không làm chuyện trái lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, uống!
Tạ tổng quản nhìn bảy người phía trước uống nước xong đều bình thường thì vội ghé vào lỗ tai lão gia thấp giọng nói:
"Lão gia, xem ra vả mặt rồi!"
Nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt Tạ Đạo Chi cũng thoải mái hơn một chút.
Chỉ cần người không tới cửa thì ba cái mạng kia không thể tính trên đầu hắn được, về phần vì sao bị nhốt vào lao thì lại là chuyện khác.
Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên "rầm" một tiếng, chậu nước bị đá ngã xuống đất.
Lão Vương có tư lịch lâu đời nhất trong người gác cổng giống như phát điên, vung nắm đấm kêu to: "Ta không uống, ta không muốn uống, ta không thấy."
"......"
Thần thái Tạ Đạo Chi vừa rồi còn thoải mái thì bây giờ không còn sót lại chút gì.
Hắn đứng lên, tràn đầy lửa giận: "Nói, ngươi có nhìn thấy hay không?"
"Lão gia, lão gia..."
Lão Vương quỳ rạp xuống đất, mặt sốt ruột thành màu gan heo