Chương 114: Người thương
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 114: Người thương
Phía sau là núi Đông Hưng, phía trước là sông Bắc Thương, phong thủy huyện Đông Hưng khá tốt.
Thị trấn không lớn, Chu Thanh đi nghe ngóng một lúc đã tìm được nhà ngoại của Quý lão phu nhân.
Nếu đã ở trước mắt, Yến Tam Hợp lại càng không muốn chậm trễ.
"Sư phụ Trí Thông, trong huyện này có chùa miếu nào không?"
"Có, là miếu Quan Đế."
"Các ngươi đến miếu Quan Đế nghỉ ngơi trước đi, tối nay chúng ta tới gặp các ngươi."
Yến Tam Hợp: "Làm phiền giúp chúng ta để lại ba gian trai phòng."
Sư phụ Trí Thông gật đầu: "Cô nương yên tâm, trai phòng và cơm nước đều sắp xếp đầy đủ."
"Đa tạ!"
Yến Tam Hợp nhìn về phía Chu Thanh, Hoàng Kỳ: "Hai người đi dò đường trước."
"Vâng!"
"Vài ngày trôi qua, hai người cũng không cần nhìn sắc mặt gia mình nữa, dù sao Yến cô nương nói cái gì thì chính là cái đó."
Chỉ qua non nửa canh giờ, nhà ngoại của lão phu nhân ở ngay trước mắt.
Đó là một ngôi nhà vuông vức, phía trước cửa chính treo một bảng hiệu, trên đó viết hai chữ "Hồ trạch".
Chu Thanh đến gõ cửa.
Chờ một lát cửa có một nữ nhân bước ra mở cửa, trong tay nữ nhân còn bế một đứa bé.
"Các ngươi tìm ai?"
Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu một cái, Bùi Tiếu vội mở miệng nói: "Chúng ta từ kinh thành đến."
Nữ nhân: "Kinh thành ư?"
"Kinh thành, Quý gia, Hộ bộ thị lang."
Nữ nhân sửng sốt một lát, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, vừa chạy, vừa hét lớn.
"Đương gia ơi, quá trời rồi, Quý gia ở kinh thành tìm tới cửa rồi..."
"Ai da, là cô tổ mẫu nhà chúng ta đó."
Giọng nói này...
Bùi Tiếu vừa định ngoáy ngoáy lỗ tai, thì chợt nghe Yến Tam Hợp nói với hắn: "Lát nữa đi vào, đầu tiên tìm người cùng thế hệ với lão phu nhân, sau đó tìm tiểu bối đã từng gặp lão phu nhân."
Chuyện này còn cần ngươi dặn sao?
Coi Bùi đại nhân ta là gì hả?
Bùi Tiếu im lặng liếc mắt xem thường.
......
Mời vào nội trạch, vào nhà chính, bưng trà rót nước...
Trà còn chưa uống xong, trong nhà chính đã có mười mấy nam nhân tuổi trung niên tràn vào.
Dẫn đầu là một người trung niên hơn năm mươi tuổi, thân hình khô quắt, ánh mắt đảo quanh Bùi Tiếu và Tạ Tri Phi.
"Hai vị quý nhân, các ngươi thật sự là người của Quý gia kinh thành?"
Bùi Tiếu lớn tiếng dọa người: "Ngươi là gì của lão phu nhân?"
Nam nhân vội nói: "Ta là cháu trai lớn của bà."
Cháu trai lớn lui về phía sau trước.
Bùi Tiếu ho khan một tiếng: "Gọi trưởng bối nhà các ngươi ra đây, việc này không thể nói với ngươi."
Cháu trai lớn mặt như đưa đám: "Quý nhân à, phụ thân mẫu thân ta, nhị thúc, tam thúc, tứ thúc đều đi rồi, bây giờ ta là đương gia."
Bùi Tiếu vung tay lên: "Người từng gặp Hồ thị khi còn bé ở lại, những người còn lại đi ra ngoài."
Lời của quý nhân, ai dám không nghe.
Rầm rầm.
Vốn trong nhà chính còn chật chội, thoáng cái chỉ còn lại một mình cháu trai lớn.
Bùi Tiếu trong lòng còn sợ hãi nhìn Yến Tam Hợp một cái, trong lòng nói nguy rồi, còn có một người, toàn quân bị diệt rồi.
Yến Tam Hợp chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi."
Cháu trai lớn mờ mịt.
Đang yên đang lành, sao đột nhiên có một nữ tử xen vào, như thế này không hợp quy củ lắm.
"Cho ngươi ngồi, thì ngươi ngồi đi!" Bùi Tiếu vỗ bàn, cực kỳ khí thế: "Nàng hỏi cái gì, ngươi đáp cái đó, không được thiếu một chữ."
Chân cháu trai cả mềm ra, quỳ rạp xuống đất, gương mặt càng mơ hồ.
Mong mỏi ngày đêm, cuối cùng cũng mong được người Quý gia đến, sao đột nhiên lại hung hăng như vậy? Chẳng lẽ không phải là đưa tiền về giúp lão phu nhân sao.
Yến Tam Hợp: "Ngươi tên gì?"
Cháu trai lớn run rẩy nói: "Hồ Dũng."
Yến Tam Hợp: "Lão phu nhân đứng thứ mấy trong nhà?"
Hồ Dũng: "Cô ta đứng thứ ba, hai huynh trưởng và hai đệ đệ."
Yến Tam Hợp: "Hồ gia chỉ có một đứa con gái sao?"
Hồ Dũng: "Chỉ có một mình cô ta."
Yến Tam Hợp: "Lúc bà rời khỏi huyện Đông Hưng, ngươi mấy tuổi?"
Hồ Dũng: "Bốn tuổi."
Yến Tam Hợp vừa nghe bốn tuổi thì lòng lạnh đi một nửa: "Bốn tuổi thì có nhớ chuyện không?"
Hồ Dũng không hiểu: "Nhớ chuyện gì?"
Bùi Tiếu lại vỗ bàn: "Chuyện của cô ngươi."
Hồ Dũng bị hắn dọa thành một con chim sợ cành cong.
Yến Tam Hợp không ngăn Bùi Tiếu dùng quan uy.
Hơn một tháng màn trời chiếu đất, đừng nói Bùi Tiếu, đến nàng cũng chẳng có kiên nhẫn chậm rãi nói chuyện với tiểu bối Hồ gia.
"Trước kia cô ngươi có nuôi một con chó đen phải không?"
"Đã từng nuôi, khi còn bé ta còn chơi với con chó kia, tên là gì nhỉ? Nhớ ra rồi, tên là Hắc Đản."
Yến Tam Hợp: "Có phải nàng rất thích con chó kia không?"
Hồ Dũng chẳng hề do dự: "Cưng lắm, đi đâu cũng mang theo, chó cũng thân với cô lắm, nghe phụ thân ta nói, cô ta đi ngủ, nó sẽ ở ngay bên giường trông coi."
Yến Tam Hợp: "Vậy sau đó con chó ra sao?"
"Chết rồi, cô ta vừa đi, nó không ăn không uống mười ngày rồi đói chết."
Hồ Dũng cẩn thận nhìn Yến Tam Hợp: "Tuy rằng khi đó ta còn nhỏ, nhưng chuyện Hắc Đản chết ta nhớ rất rõ ràng, ta còn khóc nữa."
Yến Tam Hợp đụng phải ánh mắt của Tạ Tri Phi, hai người đều nhìn thấy sự kinh hãi trong ánh mắt đối phương.
Chó tuy nhận chủ, nhưng cũng không đến mức chủ nhân vừa đi thì đã chết đói như vậy chứ.
Có thể thấy được con chó này và lão phu nhân có duyên phận không mỏng!
Yến Tam Hợp nhíu mày: "Hắc Đản trung thành như vậy, ban đầu nó đến từ đâu?"
Hồ Dũng gãi gãi cằm, nhớ lại một hồi lâu, mới nói: "Nghe phụ thân ta nói, hình như là cô ta nhặt về từ bên ngoài."
Yến Tam Hợp: "Nàng nhặt về thế nào? Nhặt ở đâu?"
"..."
Cháu trai Hồ Dũng chớp chớp mắt, nghĩ nửa ngày, vẫn chỉ có thể chớp chớp.
"Ta, ta thật sự không biết, dù sao từ lúc ta nhớ được thì chó đã ở đây rồi."
Yến Tam Hợp "Ừ" một tiếng: "Cô ngươi đến kinh thành làm thiếp, là bà tự nguyện, hay là bị ép buộc?"
"Chuyện này..."
"Đừng nói với ta ngươi không biết việc này."
Yến Tam Hợp lạnh lùng nói: "Tuy rằng ngươi chỉ có bốn tuổi, nhưng trong nhà có một nhân vật lớn như vậy, người thế hệ trước không thể không nhắc đến."
Hồ Dũng len lén nhìn Yến Tam Hợp, trong lòng vừa suy nghĩ xem vì sao người Quý gia lại ngàn dặm xa xôi tới Hồ gia, tại sao lại hỏi những vấn đề kỳ quái này..."
Đột nhiên, một thanh trường kiếm sáng lấp lánh ném tới.
Người ném kiếm, là Tạ Tri Phi đang bắt chéo chân, sắc mặt lạnh lùng tuấn tú.
Lý Bất Ngôn nhìn thanh kiếm kia, thầm nói: Tam gia à, sao ngươi lại cướp việc của ta thế?
Hồ Dũng sợ tới mức run rẩy.
"Cô ta vốn không muốn đi, nhưng trong nhà nghèo rớt mồng tơi, nếu bà ấy không đi làm thiếp thì nhị thúc, tam thúc, tứ thúc ta cưới được thê tử."
"Đó là kinh thành mà, Quý gia còn làm quan nữa, đừng nói là thiếp, cho dù có làm tỳ nữ hầu hạ thì vẫn hơn là ngư nữ nhiều!"
"Nghe phụ thân ta nói, cô ta trước kia từng có người thương."
Giống như có một tia sét đánh vào trên người Yến Tam Hợp, khiến máu cả người cô chảy ngược lên.
Không đợi Yến Tam Hợp mở miệng, Bùi Tiếu đã vỗ bàn: "Người thương của bà là ai?"
"Chuyện này..." Hồ Dũng khổ sở sờ đầu, nghĩ nửa ngày, đột nhiên sáng mắt lên.
"Nhớ ra rồi, mẫu thân ta từng nhắc đến một lần, hình như là người ở bờ bên kia.
Lại giống như một tia sét đánh xuống đầu.
Lần này, tất cả mọi người đều bị đánh đến ngoài cháy trong mềm.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 114: Người thương
Phía sau là núi Đông Hưng, phía trước là sông Bắc Thương, phong thủy huyện Đông Hưng khá tốt.
Thị trấn không lớn, Chu Thanh đi nghe ngóng một lúc đã tìm được nhà ngoại của Quý lão phu nhân.
Nếu đã ở trước mắt, Yến Tam Hợp lại càng không muốn chậm trễ.
"Sư phụ Trí Thông, trong huyện này có chùa miếu nào không?"
"Có, là miếu Quan Đế."
"Các ngươi đến miếu Quan Đế nghỉ ngơi trước đi, tối nay chúng ta tới gặp các ngươi."
Yến Tam Hợp: "Làm phiền giúp chúng ta để lại ba gian trai phòng."
Sư phụ Trí Thông gật đầu: "Cô nương yên tâm, trai phòng và cơm nước đều sắp xếp đầy đủ."
"Đa tạ!"
Yến Tam Hợp nhìn về phía Chu Thanh, Hoàng Kỳ: "Hai người đi dò đường trước."
"Vâng!"
"Vài ngày trôi qua, hai người cũng không cần nhìn sắc mặt gia mình nữa, dù sao Yến cô nương nói cái gì thì chính là cái đó."
Chỉ qua non nửa canh giờ, nhà ngoại của lão phu nhân ở ngay trước mắt.
Đó là một ngôi nhà vuông vức, phía trước cửa chính treo một bảng hiệu, trên đó viết hai chữ "Hồ trạch".
Chu Thanh đến gõ cửa.
Chờ một lát cửa có một nữ nhân bước ra mở cửa, trong tay nữ nhân còn bế một đứa bé.
"Các ngươi tìm ai?"
Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu một cái, Bùi Tiếu vội mở miệng nói: "Chúng ta từ kinh thành đến."
Nữ nhân: "Kinh thành ư?"
"Kinh thành, Quý gia, Hộ bộ thị lang."
Nữ nhân sửng sốt một lát, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, vừa chạy, vừa hét lớn.
"Đương gia ơi, quá trời rồi, Quý gia ở kinh thành tìm tới cửa rồi..."
"Ai da, là cô tổ mẫu nhà chúng ta đó."
Giọng nói này...
Bùi Tiếu vừa định ngoáy ngoáy lỗ tai, thì chợt nghe Yến Tam Hợp nói với hắn: "Lát nữa đi vào, đầu tiên tìm người cùng thế hệ với lão phu nhân, sau đó tìm tiểu bối đã từng gặp lão phu nhân."
Chuyện này còn cần ngươi dặn sao?
Coi Bùi đại nhân ta là gì hả?
Bùi Tiếu im lặng liếc mắt xem thường.
......
Mời vào nội trạch, vào nhà chính, bưng trà rót nước...
Trà còn chưa uống xong, trong nhà chính đã có mười mấy nam nhân tuổi trung niên tràn vào.
Dẫn đầu là một người trung niên hơn năm mươi tuổi, thân hình khô quắt, ánh mắt đảo quanh Bùi Tiếu và Tạ Tri Phi.
"Hai vị quý nhân, các ngươi thật sự là người của Quý gia kinh thành?"
Bùi Tiếu lớn tiếng dọa người: "Ngươi là gì của lão phu nhân?"
Nam nhân vội nói: "Ta là cháu trai lớn của bà."
Cháu trai lớn lui về phía sau trước.
Bùi Tiếu ho khan một tiếng: "Gọi trưởng bối nhà các ngươi ra đây, việc này không thể nói với ngươi."
Cháu trai lớn mặt như đưa đám: "Quý nhân à, phụ thân mẫu thân ta, nhị thúc, tam thúc, tứ thúc đều đi rồi, bây giờ ta là đương gia."
Bùi Tiếu vung tay lên: "Người từng gặp Hồ thị khi còn bé ở lại, những người còn lại đi ra ngoài."
Lời của quý nhân, ai dám không nghe.
Rầm rầm.
Vốn trong nhà chính còn chật chội, thoáng cái chỉ còn lại một mình cháu trai lớn.
Bùi Tiếu trong lòng còn sợ hãi nhìn Yến Tam Hợp một cái, trong lòng nói nguy rồi, còn có một người, toàn quân bị diệt rồi.
Yến Tam Hợp chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi."
Cháu trai lớn mờ mịt.
Đang yên đang lành, sao đột nhiên có một nữ tử xen vào, như thế này không hợp quy củ lắm.
"Cho ngươi ngồi, thì ngươi ngồi đi!" Bùi Tiếu vỗ bàn, cực kỳ khí thế: "Nàng hỏi cái gì, ngươi đáp cái đó, không được thiếu một chữ."
Chân cháu trai cả mềm ra, quỳ rạp xuống đất, gương mặt càng mơ hồ.
Mong mỏi ngày đêm, cuối cùng cũng mong được người Quý gia đến, sao đột nhiên lại hung hăng như vậy? Chẳng lẽ không phải là đưa tiền về giúp lão phu nhân sao.
Yến Tam Hợp: "Ngươi tên gì?"
Cháu trai lớn run rẩy nói: "Hồ Dũng."
Yến Tam Hợp: "Lão phu nhân đứng thứ mấy trong nhà?"
Hồ Dũng: "Cô ta đứng thứ ba, hai huynh trưởng và hai đệ đệ."
Yến Tam Hợp: "Hồ gia chỉ có một đứa con gái sao?"
Hồ Dũng: "Chỉ có một mình cô ta."
Yến Tam Hợp: "Lúc bà rời khỏi huyện Đông Hưng, ngươi mấy tuổi?"
Hồ Dũng: "Bốn tuổi."
Yến Tam Hợp vừa nghe bốn tuổi thì lòng lạnh đi một nửa: "Bốn tuổi thì có nhớ chuyện không?"
Hồ Dũng không hiểu: "Nhớ chuyện gì?"
Bùi Tiếu lại vỗ bàn: "Chuyện của cô ngươi."
Hồ Dũng bị hắn dọa thành một con chim sợ cành cong.
Yến Tam Hợp không ngăn Bùi Tiếu dùng quan uy.
Hơn một tháng màn trời chiếu đất, đừng nói Bùi Tiếu, đến nàng cũng chẳng có kiên nhẫn chậm rãi nói chuyện với tiểu bối Hồ gia.
"Trước kia cô ngươi có nuôi một con chó đen phải không?"
"Đã từng nuôi, khi còn bé ta còn chơi với con chó kia, tên là gì nhỉ? Nhớ ra rồi, tên là Hắc Đản."
Yến Tam Hợp: "Có phải nàng rất thích con chó kia không?"
Hồ Dũng chẳng hề do dự: "Cưng lắm, đi đâu cũng mang theo, chó cũng thân với cô lắm, nghe phụ thân ta nói, cô ta đi ngủ, nó sẽ ở ngay bên giường trông coi."
Yến Tam Hợp: "Vậy sau đó con chó ra sao?"
"Chết rồi, cô ta vừa đi, nó không ăn không uống mười ngày rồi đói chết."
Hồ Dũng cẩn thận nhìn Yến Tam Hợp: "Tuy rằng khi đó ta còn nhỏ, nhưng chuyện Hắc Đản chết ta nhớ rất rõ ràng, ta còn khóc nữa."
Yến Tam Hợp đụng phải ánh mắt của Tạ Tri Phi, hai người đều nhìn thấy sự kinh hãi trong ánh mắt đối phương.
Chó tuy nhận chủ, nhưng cũng không đến mức chủ nhân vừa đi thì đã chết đói như vậy chứ.
Có thể thấy được con chó này và lão phu nhân có duyên phận không mỏng!
Yến Tam Hợp nhíu mày: "Hắc Đản trung thành như vậy, ban đầu nó đến từ đâu?"
Hồ Dũng gãi gãi cằm, nhớ lại một hồi lâu, mới nói: "Nghe phụ thân ta nói, hình như là cô ta nhặt về từ bên ngoài."
Yến Tam Hợp: "Nàng nhặt về thế nào? Nhặt ở đâu?"
"..."
Cháu trai Hồ Dũng chớp chớp mắt, nghĩ nửa ngày, vẫn chỉ có thể chớp chớp.
"Ta, ta thật sự không biết, dù sao từ lúc ta nhớ được thì chó đã ở đây rồi."
Yến Tam Hợp "Ừ" một tiếng: "Cô ngươi đến kinh thành làm thiếp, là bà tự nguyện, hay là bị ép buộc?"
"Chuyện này..."
"Đừng nói với ta ngươi không biết việc này."
Yến Tam Hợp lạnh lùng nói: "Tuy rằng ngươi chỉ có bốn tuổi, nhưng trong nhà có một nhân vật lớn như vậy, người thế hệ trước không thể không nhắc đến."
Hồ Dũng len lén nhìn Yến Tam Hợp, trong lòng vừa suy nghĩ xem vì sao người Quý gia lại ngàn dặm xa xôi tới Hồ gia, tại sao lại hỏi những vấn đề kỳ quái này..."
Đột nhiên, một thanh trường kiếm sáng lấp lánh ném tới.
Người ném kiếm, là Tạ Tri Phi đang bắt chéo chân, sắc mặt lạnh lùng tuấn tú.
Lý Bất Ngôn nhìn thanh kiếm kia, thầm nói: Tam gia à, sao ngươi lại cướp việc của ta thế?
Hồ Dũng sợ tới mức run rẩy.
"Cô ta vốn không muốn đi, nhưng trong nhà nghèo rớt mồng tơi, nếu bà ấy không đi làm thiếp thì nhị thúc, tam thúc, tứ thúc ta cưới được thê tử."
"Đó là kinh thành mà, Quý gia còn làm quan nữa, đừng nói là thiếp, cho dù có làm tỳ nữ hầu hạ thì vẫn hơn là ngư nữ nhiều!"
"Nghe phụ thân ta nói, cô ta trước kia từng có người thương."
Giống như có một tia sét đánh vào trên người Yến Tam Hợp, khiến máu cả người cô chảy ngược lên.
Không đợi Yến Tam Hợp mở miệng, Bùi Tiếu đã vỗ bàn: "Người thương của bà là ai?"
"Chuyện này..." Hồ Dũng khổ sở sờ đầu, nghĩ nửa ngày, đột nhiên sáng mắt lên.
"Nhớ ra rồi, mẫu thân ta từng nhắc đến một lần, hình như là người ở bờ bên kia.
Lại giống như một tia sét đánh xuống đầu.
Lần này, tất cả mọi người đều bị đánh đến ngoài cháy trong mềm.