Chương 117: Hồ Trân
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 117: Hồ Trân
Nhà Hồ gia cũ đã rách nát không chịu nổi, mấy cái ghế trúc, ghế dài đã không dùng được nữa rồi.
Tất cả mọi người nhìn bà lão gầy gò khô quắt trên ghế trúc, đều thầm nói: Họ tới nhà cũ Hồ gia là đúng rồi.
Bà lão sống lâu nhất trong làng chài là tỷ muội thân thiết nhất của Quý lão phu nhân.
"Hồ Dũng, bà ấy không lập gia đình sao?" Yến Tam Hợp hỏi.
Hồ Dũng lắc đầu: "Lão thái bà này mệnh không tốt, gả đi nhưng không đẻ được con nên bị hưu về lại."
Yến Tam Hợp: "Huynh đệ chị em nhà ngoại cũng không chứa được à?"
Hồ Dũng méo miệng cười: "Ai dám không chứa nổi bà ấy chứ, bà này ghê gớm lắm, các ngươi cẩn thận một chút, bà ấy giấu đao bên người đó."
"Người nhà của bà đâu?"
"Cả đám đều bị bà ấy khắc chết rồi."
"Cháu trai lớn họ Hồ."
Người phụ nữ nhét hạt đậu tương vào miệng, cắn đến lách tách, tròng mắt híp lại: "Cẩn thận tiếp theo đến phiên ngươi đó."
"Nghe đi, các ngươi đi đi!"
Hồ Dũng còn muốn nói tiếp thì Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn qua, hắn vội thành thật ngậm miệng lại.
Yến Tam Hợp dời ghế trúc về phía trước: "Răng bà tốt như thế, vậy tửu lượng thì sao."
Bà lão nheo mắt: "Nửa cân rượu trắng không thành vấn đề, nhưng nhắm phải là thịt đầu heo, không có thịt đầu heo thì ta không uống."
Yến Tam Hợp nhìn Hồ Dũng: "Ở đâu có bán?"
Hồ Dũng vội nói: "Cửa thôn có."
"Ta đi!" Chu Thanh vội nhảy ra ngoài.
Yến Tam Hợp cười với bà lão: "Chờ mua thịt đầu heo về, bà hãy uống với cháu vài chung."
"Ta không uống với bé gái." Bà lão chỉ tay vào Tạ Tri Phi, cười hề hề để lộ ra mấy cái răng vàng: "Tên nhóc này rất tuấn tú, ta uống với hắn."
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi không giận mà cười: "Bà tinh mắt thật đó."
"Già đây sống bảy mươi năm, chẳng lẽ chút mắt nhìn cũng không có ư... Ngươi tránh ra!"
Bà lão ghét bỏ trừng mắt nhìn Yến Tam Hợp, nhưng lại vẫy tay với Tạ Tri Phi: "Tên nhóc, mau tới đây ngồi."
Yến Tam Hợp đứng lên, bình tĩnh nhìn Tạ Tri Phi một cái.
Tạ Tri Phi gật đầu với cô, bình tĩnh ngồi xuống ghế trúc: "Lão phu nhân họ gì vậy?"
"Nơi này là Hồ gia thôn, ngươi nói xem ta họ gì?"
"Ta hỏi tên bà."
"Theo đạo lý khuê danh của nữ nhân không thể tùy tiện nói với người khác." Bà lão bĩu môi: "Ngươi tuấn tú nên ta chỉ nói với ngươi, ta tên là Hồ Trân, lúc còn trẻ, bọn họ đều gọi ta là Trân tỷ."
"Tên hay lắm." Tạ Tri Phi khen một câu: "Trân tỷ, ngươi biết cô của Hồ Dũng không, là người gả đến Quý gia ở kinh thành ấy?"
Một tiếng Trân tỷ này, suýt nữa khiến mọi người ói ra.
Bà lão này gầy đến khô quắt, mặt đầy nếp nhăn cũng thôi đi, quần áo trên người bẩn loạn còn chưa tính, mấu chốt là lông mày và tóc của lão phụ nhân này đều đã rụng sạch rồi.
Không đúng, cái ót còn dư lại chút tóc, là sự quật cường cuối cùng của cả cái đầu.
Chỉ có Yến Tam Hợp thì cong mắt quan sát.
Trân tỷ quật cường một lát xong thì cười run cả người: "Tên nhóc, ngươi tên gì?"
Tạ Tri Phi trả lời vô cùng trấn định tự nhiên: "Họ Tạ, tên Tri Phi, ngươi có thể gọi ta là Phi ca!"
Trân tỷ để lộ hàm răng vàng: "Phi ca."
Bùi Tiếu quay đầu: Ọe!
Đúng lúc này, Chu Thanh mang theo thịt heo và thịt về.
Rượu và thịt mang lên, Tạ Tri Phi rót đầy cho Trân tỷ, lại gắp một đũa thịt đặt vào trong bát nàng.
Trân tỷ trực tiếp đưa tay lấy một miếng thịt, nhét vào miệng.
Nhai đi nhai lại chưa được mấy cái thì nuốt xuống.
Tạ Tri Phi thầm nói: Trân tỷ, ta nghẹn giùm tỷ luôn rồi nè.
Năm miếng thịt, một chén rượu vào bụng, nếp nhăn trên mặt Trân tỷ cũng ít đi hai cái: "Các ngươi hỏi thăm Hồ Tam muội, có phải nàng đã đi gặp Diêm Vương rồi hay không?"
Thì ra khuê danh của Quý lão phu nhân là Hồ Tam Muội.
Tạ Tri Phi gật đầu: "Vâng, bà ấy đi rồi."
Trân tỷ lạnh lùng nhìn Hồ Dũng: "Ta đã nói rồi, nếu nàng không chết thì kinh thành cũng sẽ không có người tới."
Yến Tam Hợp vươn tay khoác lên ghế trúc Tạ Tri Phi đang ngồi, ngón trỏ thon dài chọt vào Tạ Tri Phi một cái.
Sau lưng Tạ Tri Phi căng thẳng, suy nghĩ một lát, hỏi: "Sao, bà ấy còn sống thì ở kinh thành sẽ không có người tới?"
Trân tỷ cười gằn: "Tam muội trước khi đi có nói với ta, đời này sẽ không quay về Đông Hưng, cũng sẽ không để hậu thế trở về."
"Ta biết." Tạ Tri Phi: "Bà ấy đi kinh thành là bị ép buộc, bà ở đây còn có tình nhân."
Lời này uyển chuyển cực kỳ tự nhiên!
Yến Tam Hợp nhịn không được thầm khen một tiếng.
"Bà ấy thân thiết với ai nhất?" Tạ Tri Phi nhìn Trân tỷ, cười lưu manh.
Nụ cười của Tam gia, không giống với những nam tử khác.
Nam tử khác cười rộ lên, hoặc là khóe miệng giương lên, hơi có vẻ rụt rè.
Hoặc là cười ha ha, có vẻ phóng khoáng.
Tam gia thì không.
Lúc Tam gia cười rộ lên, miệng cũng cong, lông mày cũng cong, mắt cũng cong.
Dáng vẻ lưu manh kia khiến cho người ta cảm thấy nam tử tuấn lang trước mắt này, đúng là đang cười thật lòng với ngươi.
Trên đời này, có mấy người có thể cười thật lòng thật dạ với một bà lão bị nhà chồng bỏ rơi, bị người nhà ngoại ghét bỏ.
Đôi mắt đục ngầu của Trân tỷ như mở ra một khe hở, lộ ra chút ánh sáng.
"Người thương của bà ấy còn tuấn tú hơn cả ngươi."
Tuấn tú hơn ta ư?
Tạ Tri Phi thầm nghĩ đừng đùa nữa.
Sau đó bên tại lại truyền đến tiếng nói thầm của Yến Tam Hợp: "Hồ Tam Muội tướng mạo hình như cũng bình thường mà."
Tạ Tri Phi giật mình, nói tiếp: "Đúng vậy, làn da không trắng, dáng người cũng không xinh đẹp, sao người thương lại tuấn tú như vậy chứ?"
"Hay là nói số nàng không tốt!"
Trân tỷ ợ một cái.
"Vốn là ta đi cơ, nếu như hôm đó chân ta không bị chuột rút, thì hắn đã quen ta trước rồi, làm gì đến lượt Tam Muội cơ chứ."
Tạ Tri Phi không kiềm chế được kích động trong lòng, nghiêng đầu, liếc Yến Tam Hợp một cái: Thấy chưa, ta dụ được bà ấy kể chuyện của mình rồi đó.
Yến Tam Hợp khẽ chớp mắt một cái: Làm tốt lắm!
Câu chuyện thực ra rất đơn giản.
Sáu mươi năm trước, Hồ Tam Muội và Trân tỷ vừa tròn tám tuổi, cả ngày đi theo người lớn vượt mưa vượt gió trên thuyền.
Một buổi chiều mùa hè oi bức, hai người lén chạy ra bờ sông chơi đùa.
Đột nhiên giữa sông truyền đến tiếng chó sủa thê lương, Trân tỷ kỹ năng bơi tốt, nói muốn bơi qua xem thử, nhưng vừa bơi chưa được mấy cái thì chân đã bị chuột rút.
Hồ tam muội nghe con chó kia kêu thảm quá nên sau khi dìu Trân tỷ lên bờ nghỉ ngơi, lại nhảy xuống sông Bắc Thương.
Mà lúc này, bên bờ sông Bắc Thương, cũng có người vì nghe được tiếng chó sủa, mà liều mạng bơi về giữa sông.
Bơi tới chính giữa, hai cái đầu gần như đồng thời nhô lên từ dưới nước, sau đó bốn mắt nhìn nhau.
Không kịp nói một câu thì đã thấy con chó kia giãy dụa hai rồi rồi chìm xuống.
Lúc này bọn họ mới phát hiện, con chó này mang thai sắp sinh.
Vì thế, một người luống cuống tay chân đi ôm con chó cái đang hấp hối, một người cởi quần áo, cúi đầu lặn vào trong nước đi tìm chó con...
"Con chó cái kia sinh một lúc bốn con, cuối cùng chỉ sống sót một con, con còn sống kia được hắn đặt cho cái tên là Hắc Đản."
Tam Muội nuôi vài ngày thì chèo thuyền đưa qua cho hắn.
Hắn nuôi thêm vài ngày, lại chèo thuyền đưa tới cho Tam muội.
Trân tỷ uống một ngụm rượu, trên mặt bỗng nhiên hung ác: "Các ngươi nói xem chuyện cái này gọi là duyên phận gì?"
Tạ Tri Phi: "Duyên phận gì?"
Trân tỷ: "Duyên phận cứt chó."
"Trân tỷ." Tạ Tri Phi dịu dàng nói: "Trong lòng tỷ cũng thích hắn đúng không?"
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 117: Hồ Trân
Nhà Hồ gia cũ đã rách nát không chịu nổi, mấy cái ghế trúc, ghế dài đã không dùng được nữa rồi.
Tất cả mọi người nhìn bà lão gầy gò khô quắt trên ghế trúc, đều thầm nói: Họ tới nhà cũ Hồ gia là đúng rồi.
Bà lão sống lâu nhất trong làng chài là tỷ muội thân thiết nhất của Quý lão phu nhân.
"Hồ Dũng, bà ấy không lập gia đình sao?" Yến Tam Hợp hỏi.
Hồ Dũng lắc đầu: "Lão thái bà này mệnh không tốt, gả đi nhưng không đẻ được con nên bị hưu về lại."
Yến Tam Hợp: "Huynh đệ chị em nhà ngoại cũng không chứa được à?"
Hồ Dũng méo miệng cười: "Ai dám không chứa nổi bà ấy chứ, bà này ghê gớm lắm, các ngươi cẩn thận một chút, bà ấy giấu đao bên người đó."
"Người nhà của bà đâu?"
"Cả đám đều bị bà ấy khắc chết rồi."
"Cháu trai lớn họ Hồ."
Người phụ nữ nhét hạt đậu tương vào miệng, cắn đến lách tách, tròng mắt híp lại: "Cẩn thận tiếp theo đến phiên ngươi đó."
"Nghe đi, các ngươi đi đi!"
Hồ Dũng còn muốn nói tiếp thì Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn qua, hắn vội thành thật ngậm miệng lại.
Yến Tam Hợp dời ghế trúc về phía trước: "Răng bà tốt như thế, vậy tửu lượng thì sao."
Bà lão nheo mắt: "Nửa cân rượu trắng không thành vấn đề, nhưng nhắm phải là thịt đầu heo, không có thịt đầu heo thì ta không uống."
Yến Tam Hợp nhìn Hồ Dũng: "Ở đâu có bán?"
Hồ Dũng vội nói: "Cửa thôn có."
"Ta đi!" Chu Thanh vội nhảy ra ngoài.
Yến Tam Hợp cười với bà lão: "Chờ mua thịt đầu heo về, bà hãy uống với cháu vài chung."
"Ta không uống với bé gái." Bà lão chỉ tay vào Tạ Tri Phi, cười hề hề để lộ ra mấy cái răng vàng: "Tên nhóc này rất tuấn tú, ta uống với hắn."
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi không giận mà cười: "Bà tinh mắt thật đó."
"Già đây sống bảy mươi năm, chẳng lẽ chút mắt nhìn cũng không có ư... Ngươi tránh ra!"
Bà lão ghét bỏ trừng mắt nhìn Yến Tam Hợp, nhưng lại vẫy tay với Tạ Tri Phi: "Tên nhóc, mau tới đây ngồi."
Yến Tam Hợp đứng lên, bình tĩnh nhìn Tạ Tri Phi một cái.
Tạ Tri Phi gật đầu với cô, bình tĩnh ngồi xuống ghế trúc: "Lão phu nhân họ gì vậy?"
"Nơi này là Hồ gia thôn, ngươi nói xem ta họ gì?"
"Ta hỏi tên bà."
"Theo đạo lý khuê danh của nữ nhân không thể tùy tiện nói với người khác." Bà lão bĩu môi: "Ngươi tuấn tú nên ta chỉ nói với ngươi, ta tên là Hồ Trân, lúc còn trẻ, bọn họ đều gọi ta là Trân tỷ."
"Tên hay lắm." Tạ Tri Phi khen một câu: "Trân tỷ, ngươi biết cô của Hồ Dũng không, là người gả đến Quý gia ở kinh thành ấy?"
Một tiếng Trân tỷ này, suýt nữa khiến mọi người ói ra.
Bà lão này gầy đến khô quắt, mặt đầy nếp nhăn cũng thôi đi, quần áo trên người bẩn loạn còn chưa tính, mấu chốt là lông mày và tóc của lão phụ nhân này đều đã rụng sạch rồi.
Không đúng, cái ót còn dư lại chút tóc, là sự quật cường cuối cùng của cả cái đầu.
Chỉ có Yến Tam Hợp thì cong mắt quan sát.
Trân tỷ quật cường một lát xong thì cười run cả người: "Tên nhóc, ngươi tên gì?"
Tạ Tri Phi trả lời vô cùng trấn định tự nhiên: "Họ Tạ, tên Tri Phi, ngươi có thể gọi ta là Phi ca!"
Trân tỷ để lộ hàm răng vàng: "Phi ca."
Bùi Tiếu quay đầu: Ọe!
Đúng lúc này, Chu Thanh mang theo thịt heo và thịt về.
Rượu và thịt mang lên, Tạ Tri Phi rót đầy cho Trân tỷ, lại gắp một đũa thịt đặt vào trong bát nàng.
Trân tỷ trực tiếp đưa tay lấy một miếng thịt, nhét vào miệng.
Nhai đi nhai lại chưa được mấy cái thì nuốt xuống.
Tạ Tri Phi thầm nói: Trân tỷ, ta nghẹn giùm tỷ luôn rồi nè.
Năm miếng thịt, một chén rượu vào bụng, nếp nhăn trên mặt Trân tỷ cũng ít đi hai cái: "Các ngươi hỏi thăm Hồ Tam muội, có phải nàng đã đi gặp Diêm Vương rồi hay không?"
Thì ra khuê danh của Quý lão phu nhân là Hồ Tam Muội.
Tạ Tri Phi gật đầu: "Vâng, bà ấy đi rồi."
Trân tỷ lạnh lùng nhìn Hồ Dũng: "Ta đã nói rồi, nếu nàng không chết thì kinh thành cũng sẽ không có người tới."
Yến Tam Hợp vươn tay khoác lên ghế trúc Tạ Tri Phi đang ngồi, ngón trỏ thon dài chọt vào Tạ Tri Phi một cái.
Sau lưng Tạ Tri Phi căng thẳng, suy nghĩ một lát, hỏi: "Sao, bà ấy còn sống thì ở kinh thành sẽ không có người tới?"
Trân tỷ cười gằn: "Tam muội trước khi đi có nói với ta, đời này sẽ không quay về Đông Hưng, cũng sẽ không để hậu thế trở về."
"Ta biết." Tạ Tri Phi: "Bà ấy đi kinh thành là bị ép buộc, bà ở đây còn có tình nhân."
Lời này uyển chuyển cực kỳ tự nhiên!
Yến Tam Hợp nhịn không được thầm khen một tiếng.
"Bà ấy thân thiết với ai nhất?" Tạ Tri Phi nhìn Trân tỷ, cười lưu manh.
Nụ cười của Tam gia, không giống với những nam tử khác.
Nam tử khác cười rộ lên, hoặc là khóe miệng giương lên, hơi có vẻ rụt rè.
Hoặc là cười ha ha, có vẻ phóng khoáng.
Tam gia thì không.
Lúc Tam gia cười rộ lên, miệng cũng cong, lông mày cũng cong, mắt cũng cong.
Dáng vẻ lưu manh kia khiến cho người ta cảm thấy nam tử tuấn lang trước mắt này, đúng là đang cười thật lòng với ngươi.
Trên đời này, có mấy người có thể cười thật lòng thật dạ với một bà lão bị nhà chồng bỏ rơi, bị người nhà ngoại ghét bỏ.
Đôi mắt đục ngầu của Trân tỷ như mở ra một khe hở, lộ ra chút ánh sáng.
"Người thương của bà ấy còn tuấn tú hơn cả ngươi."
Tuấn tú hơn ta ư?
Tạ Tri Phi thầm nghĩ đừng đùa nữa.
Sau đó bên tại lại truyền đến tiếng nói thầm của Yến Tam Hợp: "Hồ Tam Muội tướng mạo hình như cũng bình thường mà."
Tạ Tri Phi giật mình, nói tiếp: "Đúng vậy, làn da không trắng, dáng người cũng không xinh đẹp, sao người thương lại tuấn tú như vậy chứ?"
"Hay là nói số nàng không tốt!"
Trân tỷ ợ một cái.
"Vốn là ta đi cơ, nếu như hôm đó chân ta không bị chuột rút, thì hắn đã quen ta trước rồi, làm gì đến lượt Tam Muội cơ chứ."
Tạ Tri Phi không kiềm chế được kích động trong lòng, nghiêng đầu, liếc Yến Tam Hợp một cái: Thấy chưa, ta dụ được bà ấy kể chuyện của mình rồi đó.
Yến Tam Hợp khẽ chớp mắt một cái: Làm tốt lắm!
Câu chuyện thực ra rất đơn giản.
Sáu mươi năm trước, Hồ Tam Muội và Trân tỷ vừa tròn tám tuổi, cả ngày đi theo người lớn vượt mưa vượt gió trên thuyền.
Một buổi chiều mùa hè oi bức, hai người lén chạy ra bờ sông chơi đùa.
Đột nhiên giữa sông truyền đến tiếng chó sủa thê lương, Trân tỷ kỹ năng bơi tốt, nói muốn bơi qua xem thử, nhưng vừa bơi chưa được mấy cái thì chân đã bị chuột rút.
Hồ tam muội nghe con chó kia kêu thảm quá nên sau khi dìu Trân tỷ lên bờ nghỉ ngơi, lại nhảy xuống sông Bắc Thương.
Mà lúc này, bên bờ sông Bắc Thương, cũng có người vì nghe được tiếng chó sủa, mà liều mạng bơi về giữa sông.
Bơi tới chính giữa, hai cái đầu gần như đồng thời nhô lên từ dưới nước, sau đó bốn mắt nhìn nhau.
Không kịp nói một câu thì đã thấy con chó kia giãy dụa hai rồi rồi chìm xuống.
Lúc này bọn họ mới phát hiện, con chó này mang thai sắp sinh.
Vì thế, một người luống cuống tay chân đi ôm con chó cái đang hấp hối, một người cởi quần áo, cúi đầu lặn vào trong nước đi tìm chó con...
"Con chó cái kia sinh một lúc bốn con, cuối cùng chỉ sống sót một con, con còn sống kia được hắn đặt cho cái tên là Hắc Đản."
Tam Muội nuôi vài ngày thì chèo thuyền đưa qua cho hắn.
Hắn nuôi thêm vài ngày, lại chèo thuyền đưa tới cho Tam muội.
Trân tỷ uống một ngụm rượu, trên mặt bỗng nhiên hung ác: "Các ngươi nói xem chuyện cái này gọi là duyên phận gì?"
Tạ Tri Phi: "Duyên phận gì?"
Trân tỷ: "Duyên phận cứt chó."
"Trân tỷ." Tạ Tri Phi dịu dàng nói: "Trong lòng tỷ cũng thích hắn đúng không?"