Chương 126: Bắt rắn
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 126: Bắt rắn
Sau nửa chén trà.
Tìm được một chỗ trống trải ở quan đạo, liếc mắt nhìn ra ngoài, ngoại trừ núi cao phía xa xa thì chẳng có gì chắn.
Có thể làm việc trong nha môn, ai ấy đều rất tinh tường, bọn Tam Bàn cố ý đi thật xa.
Lý Bất Ngôn, Chu Thanh, Hoàng Kỳ đều tự đi đến một chỗ cao, quan sát tình hình xung quanh quan đạo.
Ba người còn lại, trên mặt toàn sương lạnh.
Không ai mở miệng nói, vì bị một màn kinh tâm động phách vừa rồi làm cho kinh hãi.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu mấy năm nay đi theo Hoàng thái tôn, gặp phải không ít nguy hiểm.
Nhưng mà không hề có dấu hiệu báo trước giống như hôm nay, tình hình nguy hiểm không hợp tình hợp lý thì chưa từng gặp qua.
Bùi Tiếu hai mắt thất thần: "Hai người các ngươi có ý kiến gì?"
Tạ Tri Phi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Yến Tam Hợp: "Chắc chắn là nhằm vào chúng ta."
Yến Tam Hợp không nói gì, nhưng giọng Bùi Tiếu lại khàn khàn nói: "Chúng ta tới nơi này đâu có kết thù kết oán với ai đâu."
Nói hay lắm.
Tạ Tri Phi cất cao giọng nói: "Vậy những người này là ai? Tại sao muốn giết chúng ta? Tại sao cuối cùng lại đột nhiên rút lui?"
Liên tiếp ba câu hỏi, giống như roi da tra tấn linh hồn ba người.
Không ai có thể trả lời.
Tạ Tri Phi: "Yến Tam Hợp, chúng ta phải phân tích một chút."
Đúng vậy!
Bùi Tiếu thần sắc nghiêm túc: "Phân tích không ra, chúng ta không thể đi về phía trước, phía trước còn có bao nhiêu mai phục, bao nhiêu sát thủ... Cũng chưa biết."
"Nào, phân tích đi."
Yến Tam Hợp có thói quen dùng phương thức đặt câu hỏi, rồi từng chút một tìm được chân tướng.
"Tạ Tri Phi, mục đích chúng ta tới đây là gì?"
"Hóa niệm giải ma cho Quý lão phu nhân."
"Phía trước đều bình an vô sự, vì sao vừa qua cầu Bắc Thương, vừa đến cảnh nội Đại Tề, thì lại có phiền toái tìm tới."
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp, im lặng thật lâu.
Vấn đề này, hắn nghĩ lui nghĩ tới nhưng vẫn không có đáp án.
Yến Tam Hợp ánh mắt hơi nghiêng, phút chốc nhìn về phía Bùi Tiếu: "Ngươi nói đi?"
Bùi Tiếu nghiến răng không nói, hồi lâu, hắn vươn mũi chân khẽ chạm vào Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi biết hắn có ý gì...
Có phải là người của kinh thành hay không?
Có phải là người của Hán vương không?
Hán vương am hiểu đánh trận, am hiểu binh pháp, phía sau quả thực có nuôi một nhóm tử sĩ, nhưng...
Không có động cơ!
Bọn họ không phải thái tử, không phải hoàng thái tôn, hai người cho dù chết hơn mấy trăm lần thì cũng chẳng thay đổi gì giang sơn xã tắc này cả.
Tạ Tri Phi vô cùng kiên định lắc đầu.
Loại trừ vị kia trong kinh, Bùi Tiếu chợt có một suy đoán lớn mật: "Có thể là Ngô Quan Nguyệt mà chúng ta đang tìm hay không."
"Ai?" Yến Tam Hợp sáng mắt: "Ai không muốn chúng ta tìm được Ngô Quan Nguyệt?"
Tạ Tri Phi nhíu mày: "Chỉ có bản thân Ngô Quan Nguyệt, hoặc là hậu duệ của hắn, không muốn chúng ta tìm được hắn."
"Ngoài ra, không có lựa chọn thứ hai."
Bùi Tiếu trầm ngâm: "Sát thủ có thân thủ như vậy, cũng chỉ có người quyền cao chức trọng mới có thể nuôi nổi, chắc chắn là phụ tư Ngô Quan Nguyệt."
Yến Tam Hợp hít một hơi, lại hỏi.
"Chúng ta tới phủ Nam Ninh, căn bản không có ai biết mục đích thực sự của chúng ta đi Hồ gia thôn là đến hỏi thăm nguyên quán của lão phu nhân, có đúng không?"
Tạ Tri Phi: "Đúng!"
Bùi Tiếu: "Đúng!"
Yến Tam Hợp: "Từ lúc vào phủ Nam Ninh cho tới hôm nay, suốt mười một ngày, chúng ta đều bình an vô sự, hết thảy thuận lợi, cho tới hôm nay, có đúng không?"
Tạ Tri Phi: "Đúng!"
Bùi Tiếu: "Đúng!"
Yến Tam Hợp: "Ngoại trừ sáu người chúng ta, ai biết mục đích chuyến đi này của ta?"
Bùi Tiếu: "Người biết hôm nay chúng ta xuất phát, chỉ có hai nhóm người, một nhóm là người của Quan Âm thiền tự, nhóm còn lại chính là nha môn tri phủ Nam Ninh."
Tạ Tri Phi: "Chúng ta ở nha phủ không quá nửa canh giờ."
Bùi Tiếu: "Vậy cũng chỉ còn lại có một khả năng."
Nói tới đây, Yến Tam Hợp giải quyết dứt khoát: "Như vậy nói cách khác, phụ tử Ngô Quan Nguyệt rất có thể đang núp ở trong chùa miếu?"
Giọng nói Tạ Tri Phi có hơi run rẩy: "Chùa miếu hòa thượng đông đảo, không có trong sổ sách, nếu thật muốn giấu một người, không phải việc khó."
Lúc này Bùi Tiếu có ý kiến khác: "Ta có một nghi ngờ."
Tạ Tri Phi: "Ngươi nói đi."
Bùi Tiếu: "Chúng ta dừng chân ở chùa miếu nhiều ngày, bọn họ nếu muốn giết chúng ta thì có thể ra tay ở trong cơm canh, cần gì gióng trống khua chiêng như thế?"
Tạ Tri Phi nhìn hắn: "Bởi vì có Bùi đại nhân ngươi ở đây."
Trong lòng Bùi Tiếu chợt nhảy dựng.
Đúng rồi!
Có hắn ở đây.
Hắn ở trong mắt đám lừa trọc kia, là người hoàng đế trong kinh thành phái tới để tuần sát chùa miếu phủ Quảng Tây, nếu hắn xảy ra chuyện gì trong chùa miếu thì sẽ làm lớn chuyện."
Qua sông Bắc Thương thì khác.
Dân phong Đại Tề dũng mãnh, dân chúng lại có thành kiến với người Hoa
Nếu như hắn xảy ra chuyện ở đấy, tất cả mọi người sẽ chỉ cho rằng là người nước Đại Tề hạ độc thủ, trừ khả năng đó ra thì sẽ không nghĩ đến khả năng khác.
Mà trùng hợp là, ba người Lý Bất Ngôn có thân thủ vô cùng tốt, hơn nữa tuần trước tri phủ phái cho bọn họ tám thị vệ...
Nghĩ thông suốt điểm này, Bùi Tiếu nói: "Ta không có bất kỳ nghi vấn gì, các ngươi tiếp tục phân tích đi."
Có gì khác để phân tích ư?
Mọi thứ đã rõ ràng rồi.
Yến Tam Hợp bình tĩnh nói: "Tiếp theo, là thương lượng chúng ta nên làm sao đây?"
"Yến Tam Hợp, ta cảm thấy đây là chuyện tốt." Giọng nói Tạ Tri Phi mơ hồ lộ ra chút vui sướng: "Lúc trước ngươi mới nói với ta muốn dẫn rắn ra khỏi hàng, kết quả rắn tự mình chui ra rồi."
Đúng là chuyện tốt.
Yến Tam Hợp gật đầu: "Từ một góc độ khác chứng minh phụ tử Ngô Quan Nguyệt quả thực vẫn còn sống."
Tạ Tri Phi: "Bọn họ trốn ở bên cạnh chúng ta, cách chúng ta rất gần, hoặc là nói đang theo dõi chúng ta."
Yến Tam Hợp lại gật gật đầu: "Đúng là như thế."
Bùi Tiếu nhìn người này, lại nhìn người kia: "Nhưng mà... các ngươi vẫn không có nói, tiếp theo nên làm gì?"
Tạ Tri Phi dùng ánh mắt khó diễn tả, nhìn Yến Tam Hợp một hồi lâu: "Yến Tam Hợp, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
"Để ta suy nghĩ!"
Phải suy nghĩ thật kỹ!
Yến Tam Hợp xoay người, nhìn núi xanh và mây trắng phía xa, im lặng thật lâu mới mở miệng.
"Thay vì đi Đại Tề mò kim đáy bể, ta nghĩ không bằng nắm lấy manh mối này, làm một cú ta ở trong tối ngươi ở ngoài sáng thì sao?"
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đồng thời đột nhiên nhìn về phía nàng.
Bùi Tiếu: "Sáng như thế nào, tối như thế nào?"
Yến Tam Hợp: "Phụ tử Ngô Quan Nguyệt là hung thủ diệt môn của thảm án Trịnh gia, phía phủ Nam Ninh kia chắc chắn có ảnh chân dung của hai người bọn họ."
Bùi Tiếu: "Sau đó thì sao?"
Yến Tam Hợp: "Cầm lấy chân dung của bọn họ, Bất Ngôn, Chu Thanh hai người âm thầm đi điều tra Quan Âm thiền tự, đây là tối."
Bùi Tiếu: "Sáng thì sao?"
Yến Tam Hợp gằn từng chữ: "Lấy lòng phụ tử Ngô Quan Nguyệt."
Tạ Tri Phi vừa nghe lời này, giống như bị sét đánh, không đợi được Bùi Tiếu hỏi, liền thốt ra: "Lấy lòng ra sao?"
"Nghĩ cách nói cho bọn họ biết, chúng ta không phải Cẩm Y Vệ, cũng không lấy danh nghĩa triều đình Đại Hoa." Yến Tam Hợp: "Chúng ta không có ác ý với phụ tử bọn họ, chỉ muốn hóa giả tâm ma cho lão phu nhân thôi."
Sắc mặt Tạ Tri Phi xanh mét: "Nói với bọn họ thế nào?"
Yến Tam Hợp chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn về phía Bùi Tiếu: "Ngươi đi."
"Ta?"
Bùi Tiếu trong lòng nói bà đồng ngươi nói đùa cái gì thế, ta đâu có ba đầu sáu tay, sao có thể...
Một ý nghĩ đột nhiên xông vào trong đầu.
Bùi Tiếu trừng hai mắt to như con ếch: "Yến Tam Hợp, ý của ngươi là?"
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 126: Bắt rắn
Sau nửa chén trà.
Tìm được một chỗ trống trải ở quan đạo, liếc mắt nhìn ra ngoài, ngoại trừ núi cao phía xa xa thì chẳng có gì chắn.
Có thể làm việc trong nha môn, ai ấy đều rất tinh tường, bọn Tam Bàn cố ý đi thật xa.
Lý Bất Ngôn, Chu Thanh, Hoàng Kỳ đều tự đi đến một chỗ cao, quan sát tình hình xung quanh quan đạo.
Ba người còn lại, trên mặt toàn sương lạnh.
Không ai mở miệng nói, vì bị một màn kinh tâm động phách vừa rồi làm cho kinh hãi.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu mấy năm nay đi theo Hoàng thái tôn, gặp phải không ít nguy hiểm.
Nhưng mà không hề có dấu hiệu báo trước giống như hôm nay, tình hình nguy hiểm không hợp tình hợp lý thì chưa từng gặp qua.
Bùi Tiếu hai mắt thất thần: "Hai người các ngươi có ý kiến gì?"
Tạ Tri Phi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Yến Tam Hợp: "Chắc chắn là nhằm vào chúng ta."
Yến Tam Hợp không nói gì, nhưng giọng Bùi Tiếu lại khàn khàn nói: "Chúng ta tới nơi này đâu có kết thù kết oán với ai đâu."
Nói hay lắm.
Tạ Tri Phi cất cao giọng nói: "Vậy những người này là ai? Tại sao muốn giết chúng ta? Tại sao cuối cùng lại đột nhiên rút lui?"
Liên tiếp ba câu hỏi, giống như roi da tra tấn linh hồn ba người.
Không ai có thể trả lời.
Tạ Tri Phi: "Yến Tam Hợp, chúng ta phải phân tích một chút."
Đúng vậy!
Bùi Tiếu thần sắc nghiêm túc: "Phân tích không ra, chúng ta không thể đi về phía trước, phía trước còn có bao nhiêu mai phục, bao nhiêu sát thủ... Cũng chưa biết."
"Nào, phân tích đi."
Yến Tam Hợp có thói quen dùng phương thức đặt câu hỏi, rồi từng chút một tìm được chân tướng.
"Tạ Tri Phi, mục đích chúng ta tới đây là gì?"
"Hóa niệm giải ma cho Quý lão phu nhân."
"Phía trước đều bình an vô sự, vì sao vừa qua cầu Bắc Thương, vừa đến cảnh nội Đại Tề, thì lại có phiền toái tìm tới."
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp, im lặng thật lâu.
Vấn đề này, hắn nghĩ lui nghĩ tới nhưng vẫn không có đáp án.
Yến Tam Hợp ánh mắt hơi nghiêng, phút chốc nhìn về phía Bùi Tiếu: "Ngươi nói đi?"
Bùi Tiếu nghiến răng không nói, hồi lâu, hắn vươn mũi chân khẽ chạm vào Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi biết hắn có ý gì...
Có phải là người của kinh thành hay không?
Có phải là người của Hán vương không?
Hán vương am hiểu đánh trận, am hiểu binh pháp, phía sau quả thực có nuôi một nhóm tử sĩ, nhưng...
Không có động cơ!
Bọn họ không phải thái tử, không phải hoàng thái tôn, hai người cho dù chết hơn mấy trăm lần thì cũng chẳng thay đổi gì giang sơn xã tắc này cả.
Tạ Tri Phi vô cùng kiên định lắc đầu.
Loại trừ vị kia trong kinh, Bùi Tiếu chợt có một suy đoán lớn mật: "Có thể là Ngô Quan Nguyệt mà chúng ta đang tìm hay không."
"Ai?" Yến Tam Hợp sáng mắt: "Ai không muốn chúng ta tìm được Ngô Quan Nguyệt?"
Tạ Tri Phi nhíu mày: "Chỉ có bản thân Ngô Quan Nguyệt, hoặc là hậu duệ của hắn, không muốn chúng ta tìm được hắn."
"Ngoài ra, không có lựa chọn thứ hai."
Bùi Tiếu trầm ngâm: "Sát thủ có thân thủ như vậy, cũng chỉ có người quyền cao chức trọng mới có thể nuôi nổi, chắc chắn là phụ tư Ngô Quan Nguyệt."
Yến Tam Hợp hít một hơi, lại hỏi.
"Chúng ta tới phủ Nam Ninh, căn bản không có ai biết mục đích thực sự của chúng ta đi Hồ gia thôn là đến hỏi thăm nguyên quán của lão phu nhân, có đúng không?"
Tạ Tri Phi: "Đúng!"
Bùi Tiếu: "Đúng!"
Yến Tam Hợp: "Từ lúc vào phủ Nam Ninh cho tới hôm nay, suốt mười một ngày, chúng ta đều bình an vô sự, hết thảy thuận lợi, cho tới hôm nay, có đúng không?"
Tạ Tri Phi: "Đúng!"
Bùi Tiếu: "Đúng!"
Yến Tam Hợp: "Ngoại trừ sáu người chúng ta, ai biết mục đích chuyến đi này của ta?"
Bùi Tiếu: "Người biết hôm nay chúng ta xuất phát, chỉ có hai nhóm người, một nhóm là người của Quan Âm thiền tự, nhóm còn lại chính là nha môn tri phủ Nam Ninh."
Tạ Tri Phi: "Chúng ta ở nha phủ không quá nửa canh giờ."
Bùi Tiếu: "Vậy cũng chỉ còn lại có một khả năng."
Nói tới đây, Yến Tam Hợp giải quyết dứt khoát: "Như vậy nói cách khác, phụ tử Ngô Quan Nguyệt rất có thể đang núp ở trong chùa miếu?"
Giọng nói Tạ Tri Phi có hơi run rẩy: "Chùa miếu hòa thượng đông đảo, không có trong sổ sách, nếu thật muốn giấu một người, không phải việc khó."
Lúc này Bùi Tiếu có ý kiến khác: "Ta có một nghi ngờ."
Tạ Tri Phi: "Ngươi nói đi."
Bùi Tiếu: "Chúng ta dừng chân ở chùa miếu nhiều ngày, bọn họ nếu muốn giết chúng ta thì có thể ra tay ở trong cơm canh, cần gì gióng trống khua chiêng như thế?"
Tạ Tri Phi nhìn hắn: "Bởi vì có Bùi đại nhân ngươi ở đây."
Trong lòng Bùi Tiếu chợt nhảy dựng.
Đúng rồi!
Có hắn ở đây.
Hắn ở trong mắt đám lừa trọc kia, là người hoàng đế trong kinh thành phái tới để tuần sát chùa miếu phủ Quảng Tây, nếu hắn xảy ra chuyện gì trong chùa miếu thì sẽ làm lớn chuyện."
Qua sông Bắc Thương thì khác.
Dân phong Đại Tề dũng mãnh, dân chúng lại có thành kiến với người Hoa
Nếu như hắn xảy ra chuyện ở đấy, tất cả mọi người sẽ chỉ cho rằng là người nước Đại Tề hạ độc thủ, trừ khả năng đó ra thì sẽ không nghĩ đến khả năng khác.
Mà trùng hợp là, ba người Lý Bất Ngôn có thân thủ vô cùng tốt, hơn nữa tuần trước tri phủ phái cho bọn họ tám thị vệ...
Nghĩ thông suốt điểm này, Bùi Tiếu nói: "Ta không có bất kỳ nghi vấn gì, các ngươi tiếp tục phân tích đi."
Có gì khác để phân tích ư?
Mọi thứ đã rõ ràng rồi.
Yến Tam Hợp bình tĩnh nói: "Tiếp theo, là thương lượng chúng ta nên làm sao đây?"
"Yến Tam Hợp, ta cảm thấy đây là chuyện tốt." Giọng nói Tạ Tri Phi mơ hồ lộ ra chút vui sướng: "Lúc trước ngươi mới nói với ta muốn dẫn rắn ra khỏi hàng, kết quả rắn tự mình chui ra rồi."
Đúng là chuyện tốt.
Yến Tam Hợp gật đầu: "Từ một góc độ khác chứng minh phụ tử Ngô Quan Nguyệt quả thực vẫn còn sống."
Tạ Tri Phi: "Bọn họ trốn ở bên cạnh chúng ta, cách chúng ta rất gần, hoặc là nói đang theo dõi chúng ta."
Yến Tam Hợp lại gật gật đầu: "Đúng là như thế."
Bùi Tiếu nhìn người này, lại nhìn người kia: "Nhưng mà... các ngươi vẫn không có nói, tiếp theo nên làm gì?"
Tạ Tri Phi dùng ánh mắt khó diễn tả, nhìn Yến Tam Hợp một hồi lâu: "Yến Tam Hợp, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
"Để ta suy nghĩ!"
Phải suy nghĩ thật kỹ!
Yến Tam Hợp xoay người, nhìn núi xanh và mây trắng phía xa, im lặng thật lâu mới mở miệng.
"Thay vì đi Đại Tề mò kim đáy bể, ta nghĩ không bằng nắm lấy manh mối này, làm một cú ta ở trong tối ngươi ở ngoài sáng thì sao?"
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đồng thời đột nhiên nhìn về phía nàng.
Bùi Tiếu: "Sáng như thế nào, tối như thế nào?"
Yến Tam Hợp: "Phụ tử Ngô Quan Nguyệt là hung thủ diệt môn của thảm án Trịnh gia, phía phủ Nam Ninh kia chắc chắn có ảnh chân dung của hai người bọn họ."
Bùi Tiếu: "Sau đó thì sao?"
Yến Tam Hợp: "Cầm lấy chân dung của bọn họ, Bất Ngôn, Chu Thanh hai người âm thầm đi điều tra Quan Âm thiền tự, đây là tối."
Bùi Tiếu: "Sáng thì sao?"
Yến Tam Hợp gằn từng chữ: "Lấy lòng phụ tử Ngô Quan Nguyệt."
Tạ Tri Phi vừa nghe lời này, giống như bị sét đánh, không đợi được Bùi Tiếu hỏi, liền thốt ra: "Lấy lòng ra sao?"
"Nghĩ cách nói cho bọn họ biết, chúng ta không phải Cẩm Y Vệ, cũng không lấy danh nghĩa triều đình Đại Hoa." Yến Tam Hợp: "Chúng ta không có ác ý với phụ tử bọn họ, chỉ muốn hóa giả tâm ma cho lão phu nhân thôi."
Sắc mặt Tạ Tri Phi xanh mét: "Nói với bọn họ thế nào?"
Yến Tam Hợp chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn về phía Bùi Tiếu: "Ngươi đi."
"Ta?"
Bùi Tiếu trong lòng nói bà đồng ngươi nói đùa cái gì thế, ta đâu có ba đầu sáu tay, sao có thể...
Một ý nghĩ đột nhiên xông vào trong đầu.
Bùi Tiếu trừng hai mắt to như con ếch: "Yến Tam Hợp, ý của ngươi là?"