Chương 134: Dạ thám
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 134: Dạ thám
Thông minh!
Người thông minh sắp đội trời lên rồi!
Yến Tam Hợp hờ hững "Ừ" một tiếng.
"Ừ một tiếng làm sao đủ, phải khen chứ!" Tạ Tri Phi bĩu môi, ấm ức, không khác gì đứa trẻ không được ăn kẹo.
Yến Tam Hợp nghiến răng, nhìn Bùi Tiếu.
Bùi Tiếu với kinh nghiệm phong phú trước kia, dùng sức gật đầu vài cái, không đủ, lại gật vài cái: Nhanh khen đi, khen đến chết, nếu không con ma men này lại gây sự nữa đó!
Yến Tam Hợp suy nghĩ, vươn tay sờ sờ trên đầu con ma men.
"Người xưa nói đầu óc thông minh không mọc lông, ta thấy thật khó hiểu, sao tóc của ngươi lại nhiều như vậy?"
"Ha ha!"
Lời này nàng còn trả lại nguyên vẹn luôn!
Tạ Tri Phi hài lòng chép chép miệng, nhắm mắt lại, không gây chuyện nữa mà ngoan ngoãn đi ngủ.
Ba người còn lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Ai ngờ được Tạ tam gia uy phong lẫm liệt lúc uống nhiều rượu, lại thành ra như thế.
"Hắn uống nhiều quá sẽ làm nũng sao?" Lý Bất Ngôn che miệng hỏi, sợ lại đánh thức tên ma men.
Bùi Tiếu che miệng trả lời: "Đây là nhẹ đấy, nặng hơn..."
Chậc, thật mất mặt.
Yến Tam Hợp khịt mũi khinh thường.
Đúng là khó coi!
Lúc tiếng trống điểm canh bốn vang lên, cừa khách viện bị gõ rầm rầm.
Lý Bất Ngôn đi mở cửa, khuôn mặt nghiêm túc.
"Cô nương, trong nha môn có thích khách, các ngươi cẩn thận một chút."
"Cái gì?"
"Mau phái người bảo vệ công tử nhà chúng ta đi!"
"Cô nương yên tâm, ngoài viện đã phái thêm nhân thủ rồi."
"Đa tạ đa tạ, ta lập tức đi đánh thức công tử nhà ta."
"Cửa vừa đóng, buộc chốt cửa lại."
Lý Bất Ngôn đi tới bồn hoa, nhặt viên đá, dùng sức ném ra xa.
"Bên kia hình như có âm thanh. Đi qua nhìn xem."
Lúc bước chân đi xa thì có hai bóng đen nhảy vào trong viện.
Lý Bất Ngôn vội tiến lên: "Mau vào đi, tiểu thư đang ở trong phòng chờ các ngươi trở về đó."
Chu Thanh kéo tấm vải đen che mặt xuống: "Gia nhà ta thế nào rồi?"
Lý Bất Ngôn cười gằn: "Rất tốt!"
......
Trong phòng, một ngọn đèn leo lắt như hạt đậu.
Yến Tam Hợp cầm chung trà kinh ngạc xuất thần.
Bùi Tiếu ngậm nửa quả dưa chuột trong miệng, phát riếng rột rột.
Tạ tam gia nằm sấp trên bàn, trên người khoác quan bào của Bùi đại nhân, đang ngủ ngon lành.
Thấy đám người Chu Thanh tiến vào, Bùi Tiếu bèn ném dưa chuột đi, bất chấp trong miệng còn chưa nhai hết đã hỏi: "Thế nào, thăm dò ra chưa?"
Chu Thanh không vội nói, mà liếc mắt nhìn gia một cái: "Có muốn đánh thức gia không?"
"Đánh thức, ta lại phải dỗ dành hắn sao?" Yến Tam Hợp mặc kệ: "Ngươi nói trước đi!"
Chu Thanh đang sắp xếp câu từ, Bùi Tiếu đã chờ không kịp, cầm lấy nửa quả dưa chuột trên bàn, ném mạnh tới.
"Ta gọi ngươi một tiếng Chu gia gia, ngươi nói mau đi!"
Chu gia gia bắt lấy quả dưa chuột, liên tiếp nói ba câu, mỗi câu, tựa như ném xuống một tiếng pháo vang trời ở trong phòng.
"Hắn biết võ công! Hơn nữa còn là một cao thủ!"
"Người ta giao thủ ở nước Đại Tề là hắn, ngoại trừ chiêu thức quen thuộc thì ngươi mặc áo đen kia giữa lông mày cũng có ba đường vân dọc."
Chết lặng!
Chết lặng!
Vẫn là một sự chết lặng!
Chu Thanh nhớ lại một màn vừa rồi, vẫn khiếp sợ như trước.
Lúc hắn vừa đáp xuống viện, trong lòng còn đang do dự có cần ra sát chiêu hay không nữa, nếu như Chu Dã không hiểu võ công, mà bản thân không thu chiêu lại được thì phiền phức lắm.
Cho nên hắn phá cửa sổ mà vào, kiếm thứ nhất dùng không hết sức. Nào biết Chu Dã không chỉ tránh được một kiếm này của hắn, mà còn lập tức lấy ra một thanh đao từ bên thư án, đánh với hắn.
Ánh nến nhảy múa;
Thanh kiếm sắc bén;
Hai bóng người nhanh hơn gió mạnh.
Chu Thanh càng đánh càng kinh hãi, mỗi một chiêu người này xuất ra, đều không hề dây dưa dài dòng.
Đao và kiếm chạm nhau trên không trung, Chu Thanh vội Chu Dã một cái.
Người bình thường đến lúc này, biểu cảm trên mặt hoặc là khiếp sợ, hoặc là phẫn nộ, hoặc là bất chấp tất cả.
Nhưng trên mặt Chu Dã lại không có gì.
Giống như bị ám sát, giết người hoặc là bị giết đối với hắn mà nói là một chuyện cực kỳ bình thường.
Chu Thanh lập tức đưa ra một quyết định, sử dụng tuyệt chiêu, thử xem công phu của hắn rốt cuộc ghê gớm tới trình độ nào.
Nhưng mà đúng lúc này, Chu Dã đi trước hắn một bước, ánh đao như chớp.
Trong lúc hoảng loạn, Chu Thanh bị ép lui về phía sau một bước dài.
Chiêu thức quen thuộc, Chu Thanh lui về phía sau, lại vội nhìn Chu Dã một cái, trong lòng chấn động.
Giữa lông mày có ba đường vân dọc, hắn nhớ mang máng trên mặt người bịt mặt kia cũng có.
Làm sao còn dám dừng lại nữa, hắn nhảy qua cửa sổ bỏ chạy.
"Yến cô nương." Chu Thanh gian nan mở miệng: "Tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?"
Yến Tam Hợp bị hỏi bất ngờ không kịp đề phòng.
Nàng chỉ là nổi lên lòng nghi ngờ đối với Chu Dã, muốn thăm dò một hai, căn bản không có nghĩ sâu về sau, ai có thể ngờ tới...
"Tiểu thư." Gương mặt Lý Bất Ngôn không có một chút ý cười: "Mau đưa ra quyết định đi, nơi này là địa bàn của Chu Dã, chúng ta bây giờ rất nguy hiểm."
Lý Bất Ngôn nhắc nhở, trong phòng ngoại trừ con ma men còn nằm úp sấp kia, sắc mặt những người còn lại hết thảy đều thay đổi.
Chính xác.
Nếu hắn là một trong những người mặc áo đen, như vậy những sát thủ kia giờ phút này núp ở trong nha môn, nếu muốn làm gì thì chẳng phải là đóng cửa đánh chó, bắt ba ba trong rọ sao?
Mà bọn họ..."
Tuyệt đối là chắp cánh cũng khó thoát!
Yến Tam Hợp mím môi, lại nghe bên ngoài có người đập cửa.
Rầm rầm rầm...
Hoàng Kỳ sợ tới mức lui về phía sau nửa bước: "Yến cô nương, bọn Chu Dã phát hiện ra chúng ta rồi giết tới sao."
Yến Tam Hợp chưa kịp nói, Lý Bất Ngôn đã khịt mũi khinh thường một tiếng: "Nếu thế thì chúng ta cũng giết ra ngoài."
Chu Thanh: "Ta ở sau cùng, Hoàng Kỳ và Lý cô nương xung phong đi."
"Câm miệng cả đi!" Thời điểm mấu chốt, Bùi Tiếu cực kỳ bình tĩnh: "Không nên xằng bậy, ta đi ra ngoài xem tình huống trước."
"Ngươi là đại nhân, nào có đại nhân tự mình đi mở cửa."
Chẳng biết từ lúc nào, đôi đào hoa mắt của tên ma men đã mở ra, trong mắt là một tầng nước mắt che kín, dường như rượu còn chưa tỉnh.
Hắn ngáp một cái: "Để ta đi xem."
"Tam gia!"
"Tạ Ngũ Thập."
Tạ Tri Phi chống góc bàn đứng lên, ngón tay điểm lên chung trà: "Uống một chén trà Yến cô nương rót rồi cho nên không thể không làm gì được!"
Yến Tam Hợp vội ngước mắt lên, thì thấy Tạ Tri Phi cười với nàng.
"Ở yên trong phòng, không có mệnh lệnh của ta thì không được ra bên ngoài. Chu Thanh, chúng ta đi."
Yến Tam Hợp nghiến răng.
Lúc này, cô muốn thật lòng khen ngợi tên ma men kia.
Giỏi lắm!
......
Tạ Tri Phi mở chốt kéo cửa ra, làm ra vẻ kinh ngạc.
"Ôi, Chu đại nhân, sao lại là ngươi?"
"Đại nhân nhà các ngươi đâu?" Chu Dã chắp tay sau lưng, gương mặt âm trầm.
Mấy nha dịch đi theo sau hắn, đều là những gương mặt xa lạ.
Chu Thanh nhìn đao trong tay bọn họ, trong lòng chợt run lên, đây không phải là vũ khí hành hung của đám người mặc áo đen trong rừng cây kia sao?
Lần này e là phải chết rồi!
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 134: Dạ thám
Thông minh!
Người thông minh sắp đội trời lên rồi!
Yến Tam Hợp hờ hững "Ừ" một tiếng.
"Ừ một tiếng làm sao đủ, phải khen chứ!" Tạ Tri Phi bĩu môi, ấm ức, không khác gì đứa trẻ không được ăn kẹo.
Yến Tam Hợp nghiến răng, nhìn Bùi Tiếu.
Bùi Tiếu với kinh nghiệm phong phú trước kia, dùng sức gật đầu vài cái, không đủ, lại gật vài cái: Nhanh khen đi, khen đến chết, nếu không con ma men này lại gây sự nữa đó!
Yến Tam Hợp suy nghĩ, vươn tay sờ sờ trên đầu con ma men.
"Người xưa nói đầu óc thông minh không mọc lông, ta thấy thật khó hiểu, sao tóc của ngươi lại nhiều như vậy?"
"Ha ha!"
Lời này nàng còn trả lại nguyên vẹn luôn!
Tạ Tri Phi hài lòng chép chép miệng, nhắm mắt lại, không gây chuyện nữa mà ngoan ngoãn đi ngủ.
Ba người còn lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Ai ngờ được Tạ tam gia uy phong lẫm liệt lúc uống nhiều rượu, lại thành ra như thế.
"Hắn uống nhiều quá sẽ làm nũng sao?" Lý Bất Ngôn che miệng hỏi, sợ lại đánh thức tên ma men.
Bùi Tiếu che miệng trả lời: "Đây là nhẹ đấy, nặng hơn..."
Chậc, thật mất mặt.
Yến Tam Hợp khịt mũi khinh thường.
Đúng là khó coi!
Lúc tiếng trống điểm canh bốn vang lên, cừa khách viện bị gõ rầm rầm.
Lý Bất Ngôn đi mở cửa, khuôn mặt nghiêm túc.
"Cô nương, trong nha môn có thích khách, các ngươi cẩn thận một chút."
"Cái gì?"
"Mau phái người bảo vệ công tử nhà chúng ta đi!"
"Cô nương yên tâm, ngoài viện đã phái thêm nhân thủ rồi."
"Đa tạ đa tạ, ta lập tức đi đánh thức công tử nhà ta."
"Cửa vừa đóng, buộc chốt cửa lại."
Lý Bất Ngôn đi tới bồn hoa, nhặt viên đá, dùng sức ném ra xa.
"Bên kia hình như có âm thanh. Đi qua nhìn xem."
Lúc bước chân đi xa thì có hai bóng đen nhảy vào trong viện.
Lý Bất Ngôn vội tiến lên: "Mau vào đi, tiểu thư đang ở trong phòng chờ các ngươi trở về đó."
Chu Thanh kéo tấm vải đen che mặt xuống: "Gia nhà ta thế nào rồi?"
Lý Bất Ngôn cười gằn: "Rất tốt!"
......
Trong phòng, một ngọn đèn leo lắt như hạt đậu.
Yến Tam Hợp cầm chung trà kinh ngạc xuất thần.
Bùi Tiếu ngậm nửa quả dưa chuột trong miệng, phát riếng rột rột.
Tạ tam gia nằm sấp trên bàn, trên người khoác quan bào của Bùi đại nhân, đang ngủ ngon lành.
Thấy đám người Chu Thanh tiến vào, Bùi Tiếu bèn ném dưa chuột đi, bất chấp trong miệng còn chưa nhai hết đã hỏi: "Thế nào, thăm dò ra chưa?"
Chu Thanh không vội nói, mà liếc mắt nhìn gia một cái: "Có muốn đánh thức gia không?"
"Đánh thức, ta lại phải dỗ dành hắn sao?" Yến Tam Hợp mặc kệ: "Ngươi nói trước đi!"
Chu Thanh đang sắp xếp câu từ, Bùi Tiếu đã chờ không kịp, cầm lấy nửa quả dưa chuột trên bàn, ném mạnh tới.
"Ta gọi ngươi một tiếng Chu gia gia, ngươi nói mau đi!"
Chu gia gia bắt lấy quả dưa chuột, liên tiếp nói ba câu, mỗi câu, tựa như ném xuống một tiếng pháo vang trời ở trong phòng.
"Hắn biết võ công! Hơn nữa còn là một cao thủ!"
"Người ta giao thủ ở nước Đại Tề là hắn, ngoại trừ chiêu thức quen thuộc thì ngươi mặc áo đen kia giữa lông mày cũng có ba đường vân dọc."
Chết lặng!
Chết lặng!
Vẫn là một sự chết lặng!
Chu Thanh nhớ lại một màn vừa rồi, vẫn khiếp sợ như trước.
Lúc hắn vừa đáp xuống viện, trong lòng còn đang do dự có cần ra sát chiêu hay không nữa, nếu như Chu Dã không hiểu võ công, mà bản thân không thu chiêu lại được thì phiền phức lắm.
Cho nên hắn phá cửa sổ mà vào, kiếm thứ nhất dùng không hết sức. Nào biết Chu Dã không chỉ tránh được một kiếm này của hắn, mà còn lập tức lấy ra một thanh đao từ bên thư án, đánh với hắn.
Ánh nến nhảy múa;
Thanh kiếm sắc bén;
Hai bóng người nhanh hơn gió mạnh.
Chu Thanh càng đánh càng kinh hãi, mỗi một chiêu người này xuất ra, đều không hề dây dưa dài dòng.
Đao và kiếm chạm nhau trên không trung, Chu Thanh vội Chu Dã một cái.
Người bình thường đến lúc này, biểu cảm trên mặt hoặc là khiếp sợ, hoặc là phẫn nộ, hoặc là bất chấp tất cả.
Nhưng trên mặt Chu Dã lại không có gì.
Giống như bị ám sát, giết người hoặc là bị giết đối với hắn mà nói là một chuyện cực kỳ bình thường.
Chu Thanh lập tức đưa ra một quyết định, sử dụng tuyệt chiêu, thử xem công phu của hắn rốt cuộc ghê gớm tới trình độ nào.
Nhưng mà đúng lúc này, Chu Dã đi trước hắn một bước, ánh đao như chớp.
Trong lúc hoảng loạn, Chu Thanh bị ép lui về phía sau một bước dài.
Chiêu thức quen thuộc, Chu Thanh lui về phía sau, lại vội nhìn Chu Dã một cái, trong lòng chấn động.
Giữa lông mày có ba đường vân dọc, hắn nhớ mang máng trên mặt người bịt mặt kia cũng có.
Làm sao còn dám dừng lại nữa, hắn nhảy qua cửa sổ bỏ chạy.
"Yến cô nương." Chu Thanh gian nan mở miệng: "Tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?"
Yến Tam Hợp bị hỏi bất ngờ không kịp đề phòng.
Nàng chỉ là nổi lên lòng nghi ngờ đối với Chu Dã, muốn thăm dò một hai, căn bản không có nghĩ sâu về sau, ai có thể ngờ tới...
"Tiểu thư." Gương mặt Lý Bất Ngôn không có một chút ý cười: "Mau đưa ra quyết định đi, nơi này là địa bàn của Chu Dã, chúng ta bây giờ rất nguy hiểm."
Lý Bất Ngôn nhắc nhở, trong phòng ngoại trừ con ma men còn nằm úp sấp kia, sắc mặt những người còn lại hết thảy đều thay đổi.
Chính xác.
Nếu hắn là một trong những người mặc áo đen, như vậy những sát thủ kia giờ phút này núp ở trong nha môn, nếu muốn làm gì thì chẳng phải là đóng cửa đánh chó, bắt ba ba trong rọ sao?
Mà bọn họ..."
Tuyệt đối là chắp cánh cũng khó thoát!
Yến Tam Hợp mím môi, lại nghe bên ngoài có người đập cửa.
Rầm rầm rầm...
Hoàng Kỳ sợ tới mức lui về phía sau nửa bước: "Yến cô nương, bọn Chu Dã phát hiện ra chúng ta rồi giết tới sao."
Yến Tam Hợp chưa kịp nói, Lý Bất Ngôn đã khịt mũi khinh thường một tiếng: "Nếu thế thì chúng ta cũng giết ra ngoài."
Chu Thanh: "Ta ở sau cùng, Hoàng Kỳ và Lý cô nương xung phong đi."
"Câm miệng cả đi!" Thời điểm mấu chốt, Bùi Tiếu cực kỳ bình tĩnh: "Không nên xằng bậy, ta đi ra ngoài xem tình huống trước."
"Ngươi là đại nhân, nào có đại nhân tự mình đi mở cửa."
Chẳng biết từ lúc nào, đôi đào hoa mắt của tên ma men đã mở ra, trong mắt là một tầng nước mắt che kín, dường như rượu còn chưa tỉnh.
Hắn ngáp một cái: "Để ta đi xem."
"Tam gia!"
"Tạ Ngũ Thập."
Tạ Tri Phi chống góc bàn đứng lên, ngón tay điểm lên chung trà: "Uống một chén trà Yến cô nương rót rồi cho nên không thể không làm gì được!"
Yến Tam Hợp vội ngước mắt lên, thì thấy Tạ Tri Phi cười với nàng.
"Ở yên trong phòng, không có mệnh lệnh của ta thì không được ra bên ngoài. Chu Thanh, chúng ta đi."
Yến Tam Hợp nghiến răng.
Lúc này, cô muốn thật lòng khen ngợi tên ma men kia.
Giỏi lắm!
......
Tạ Tri Phi mở chốt kéo cửa ra, làm ra vẻ kinh ngạc.
"Ôi, Chu đại nhân, sao lại là ngươi?"
"Đại nhân nhà các ngươi đâu?" Chu Dã chắp tay sau lưng, gương mặt âm trầm.
Mấy nha dịch đi theo sau hắn, đều là những gương mặt xa lạ.
Chu Thanh nhìn đao trong tay bọn họ, trong lòng chợt run lên, đây không phải là vũ khí hành hung của đám người mặc áo đen trong rừng cây kia sao?
Lần này e là phải chết rồi!