Chương 137: Lâm trận
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 137: Lâm trận
Đêm nay, ánh nến trong khách viện vẫn sáng. Mỗi một bước đều phải rơi xuống thật chắc chắn, mỗi một khả năng đều phải nghĩ thật chu toàn, không ai dám lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn cả.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Chu Thanh lại đẩy cửa tiến vào: "Gia, muốn đoạt nén hương đầu tiên thì nên xuất phát bây giờ rồi."
Hắn nói xong, không khí trong phòng đột nhiên thay đổi. Ngay cả Yến Tam Hợp luôn luôn bình tĩnh cũng nhận ra một chút bi tráng "đến chết không sờn".
Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Tri Phi, muốn dặn dò vài câu, lại cảm thấy lời nói tình cảm qua khó ra khỏi miệng, thấy hơi rối rắm bèn gật đầu với hắn một cái nói: "Nhớ cẩn thận."
"Lời này hẳn là ta nói với các ngươi." Tạ Tri Phi nhíu mày: "Ta ở Quan Âm thiền tự rất an toàn, còn các ngươi."
Hoàn toàn tương phản với vẻ nội liễm của Yến Tam Hợp, là Bùi Minh Đình.
Hắn đi tới ôm lấy Tạ Tri Phi, vỗ mạnh vào lưng y: "Huynh đệ, bảo trọng nhé."
"Các ngươi cũng vậy." Tạ Tri Phi đẩy hắn ra, đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, không nói hai lời đưa tay xoa xoa đầu cô, khẽ nở nụ cười.
"Thua Lý Bất Ngôn chẳng khác nào thua ngươi, ngươi muốn cầu cái gì, ta đi nói với Bồ Tát cho."
Ngươi xoa đầu ta nghiện rồi đó hả?
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta cầu được chết tử tế!"
Đôi mày rậm của Tam gia khẽ nhướng, nửa cười nửa không nhìn nàng.
"Được, vậy chúng ta cậu điều này!"
......
Tạ tam gia vừa đi, trong phòng chợt im lặng.
Yến Tam Hợp và Bùi Tiếu giống như hai cái cọc gỗ không nhúc nhích.
Giờ phút này, bọn họ đang chờ một tin tức quyết định sinh tử... Tạ Tri Phi liệu có thuận lợi ra khỏi phủ nha hay không.
Nếu như thuận lợi đi ra ngoài thì chuyện này còn một đường sinh cơ.
Nếu như hắn không thể ra khỏi cánh cửa đỏ kia, vậy có nghĩa là Chu Dã khởi sát tâm với bọn họ, vậy thì chết chắc rồi.
Nửa khắc!
Mười lăm phút!
Nửa canh giờ!
Ngay khi Bùi Tiếu chờ đến mức hắp hét lên "Cứu mạng", thì Hoàng Kỳ và Lý Bất Ngôn đẩy cửa đi vào.
"Thế nào?" Bùi Tiếu nhảy bật dậy.
Hoàng Kỳ dùng sức gật đầu một cái: "Gia, Tam gia đi xa rồi."
"Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ!"
Bùi Tiếu ngã ngồi xuống, trong lòng nói: Còn tiếp tục như vậy nữa, trái tim của ta sớm muộn gì cũng ngừng thôi.
Yến Tam Hợp hờ hững quét mắt nhìn hắn: "Bùi đại nhân, viết thư đi!"
"Viết đây." Bùi Tiếu giãy dụa đứng lên, đến trước thư án, cầm bút nghiêm túc viết xuống mấy hàng chữ, thổi khô mực rồi cất vào phong thư.
"Đi, giao cho Chu đại nhân."
"Ta đi cho!" Lý Bất Ngôn kéo Hoàng Kỳ ra sau, nói: "Thuận tiện quan sát tình hình địch, ta am hiểu làm việc này."
Bùi Tiếu dùng ánh mắt hỏi Yến Tam Hợp, thấy nàng gật gật đầu thì mới giao thư cho Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn cầm lấy thư, cười cười: "Buổi tối có trận đánh ác liệt, nếu không muốn thua, Bùi đại nhân và tiểu thư mau đi ngủ bù đi, cả Tiểu Kỳ Tử của ngươi nữa."
Mặt Hoàng Kỳ đỏ bừng.
Lý cô nương này sao lại gọi hắn như vậy, quá không đứng đắn, đang đùa giỡn hắn sao?
......
Lý Bất Ngôn vừa đi, Yến Tam Hợp đã phất tay áo tiến vào phòng trong.
Bùi Tiếu cũng trở về phòng mình, vừa đứng lại thì mí mắt đột nhiên giật giật.
"Hoàng kỳ, mắt trái nhảy có tiền, hay là mắt trái nhảy có tai họa?"
Hoàng Kỳ ngẩn ra: "Gia, mắt trái nhảy có tiền!"
Xong rồi, ta nháy mắt phải, nháy mắt phải có tai ương... Chẳng lẽ là Bồ Tát đang nhắc nhở ta, có đại họa lâm đầu sao?
Bùi Tiếu không chút suy nghĩ, nhấc chân lên đạp vào mông Hoàng Kỳ một cước.
"Đồ khốn nạn, rõ ràng là mắt trái nhảy có tai ương, mắt phải nhảy có tiền mà."
Hoàng Kỳ ôm mông, vừa muốn giải thích vài câu, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt gia gia hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy.
"Gia, người làm sao vậy?"
"Hai con mắt của gia... Đều đang nhảy!"
Cả người Hoàng Kỳ cứng đờ thành một cột trụ. Hai con mắt đều nhảy vậy thì không phải đại họa lâm đầu, mà là tai ương ngập đầu!
"Hoàng Kỳ, trải giấy, mài mực cho gia."
"Gia muốn viết cho ai?"
"Ngu xuẩn, di thư còn có thể viết cho ai chứ?"
Giọng nói Bùi Tiếu còn hấp hối hơn cả hấp hối: "Ta muốn biết chuyến này nguy hiểm như vậy, căn bản sẽ không quản việc của Quý gia."
Hoàng Kỳ thầm nói: Thôi đi, tính tình của gia...
Đột nhiên, vạt áo bị bắt lấy, ánh mắt Bùi Tiếu nhìn gần lại.
"Đừng trải giấy mài mực, mau tìm cho gia một cái lư hương, làm ba cây hương, lại đi mua ít tiền giấy, mua nhiều một chút."
"Gia đây là muốn..."
"Ta phải nói chuyện với bà ngoại, để bà phù hộ ta, nếu ta không còn nữa thì hơn một trăm mấy chục người Quý gia, tất cả đều xong đời rồi."
......
So sánh với Bùi đại nhân đứng ngồi không yên bên này, Yến Tam Hợp bên kia vừa dính gối liền rơi vào giấc ngủ sâu.
Lúc mở mắt, đã là mặt trời chiều ngã về tây.
Lý Bất Ngôn ngồi trong ánh chiều tà, dùng vải lau chùi nhuyễn kiếm.
Thấy nàng tỉnh lại, Lý Bất Ngôn quấn kiếm bên hông đi tới bên giường ngồi xuống.
"Đã đưa thiếp mời cho bên Chu Dã rồi, không thấy hắn đâu cả, ta nhờ nha dịch chuyển giùm. Nhà hắn ở nơi nào cũng đã tìm hiểu rõ ràng rồi. Mấy thị vệ lúc trưa đã rút đi, ta đoán hẳn là ý của Chu Dã."
Chu Dã chấp nhận sự lấy lòng của bọn họ sao?
Yến Tam Hợp chống mép giường ngồi dậy, xoa xoa mặt, im lặng một lúc lâu mới nói: "Bất Ngôn, không biết vì sao, ta cứ cảm thấy chuyện này hơi quái lạ."
"Quái lạ ở đâu?"
"Không nói ra được, chỉ là cảm giác thôi. Nhất là Chu Dã, người này giống như một sơn động vừa đen vừa sâu, trong động là cái gì, là nguy hiểm hay là của báu, ta căn bản không biết được."
"Đương nhiên không biết rồi!" Lý Bất Ngôn nghiêng đầu: "Bởi vì chúng ta còn chưa vào thăm dò."
Yến Tam Hợp yên lặng nhìn nàng, cầm tay nàng: "Lý Bất Ngôn, chuyến này lỡ như thật sự có việc, ngươi không cần lo cho ta..."
"Yến Tam Hợp, ngươi câm miệng cho ta!" Lý Bất Ngôn hất tay nàng ra: "Đừng tưởng rằng ngươi là tiểu thư thì ta không dám mắng ngươi đánh ngươi, ngươi còn nói loại lời này, bà đây tát ngươi đó, ngươi tin không hả?"
"Tin!"
Yến Tam Hợp đột nhiên đứng dậy, ôm lấy cổ nàng rồi nhích tới cổ nặng cọ cọ.
"Tránh ra, tránh ra!" Lý Bất Ngôn làm bộ đẩy nàng, hung tợn nói: "Đừng tưởng làm vậy là ta bỏ qua!"
"Bỏ qua bỏ qua đi mà!" Yến Tam Hợp ôm càng chặt.
Lý Bất Ngôn không nói gì ngửa mặt hỏi trời xanh.
Có ai tin được rằng bà đồng họ Yến làm nũng còn không biết xấu hổ ở cả Tạ phong lưu không!
......
Chu phủ trạch viện nằm ở dưới chân núi Đại Minh.
Tam Tiến trạch viện cũng không lớn, cũng rất đơn sơ, hai lão bộc đều tự làm chuyện của mình.
Trong đình viện của chủ nhân, hoa tường vi đang nở rộ.
Dưới hoa đặt một cái bếp lò, trên bếp lò đang nấu thuốc.
Bên cạnh có một người đáng ngồi, người nọ một tay cầm quạt quạt lửa, một tay thỉnh thoảng mở bình thuốc ra, cúi đầu nhìn vào bên trong vài lần.
Người này chính là Chu Dã.
Thấy nước thuốc đã nấu xong, hắn bưng bình thuốc qua một bên rồi cẩn thận rót ra một chén thuốc, tự mình nếm thử xong rồi bưng vào trong nhà.
Trong phòng bày biện xa hoa, hoàn toàn không khớp với ngôi nhà đơn sơ này.
Trên chiếc giường gỗ hoàng hoa lê, có một nam nhân áo trắng đang nửa nằm nửa ngồi.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 137: Lâm trận
Đêm nay, ánh nến trong khách viện vẫn sáng. Mỗi một bước đều phải rơi xuống thật chắc chắn, mỗi một khả năng đều phải nghĩ thật chu toàn, không ai dám lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn cả.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Chu Thanh lại đẩy cửa tiến vào: "Gia, muốn đoạt nén hương đầu tiên thì nên xuất phát bây giờ rồi."
Hắn nói xong, không khí trong phòng đột nhiên thay đổi. Ngay cả Yến Tam Hợp luôn luôn bình tĩnh cũng nhận ra một chút bi tráng "đến chết không sờn".
Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Tri Phi, muốn dặn dò vài câu, lại cảm thấy lời nói tình cảm qua khó ra khỏi miệng, thấy hơi rối rắm bèn gật đầu với hắn một cái nói: "Nhớ cẩn thận."
"Lời này hẳn là ta nói với các ngươi." Tạ Tri Phi nhíu mày: "Ta ở Quan Âm thiền tự rất an toàn, còn các ngươi."
Hoàn toàn tương phản với vẻ nội liễm của Yến Tam Hợp, là Bùi Minh Đình.
Hắn đi tới ôm lấy Tạ Tri Phi, vỗ mạnh vào lưng y: "Huynh đệ, bảo trọng nhé."
"Các ngươi cũng vậy." Tạ Tri Phi đẩy hắn ra, đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, không nói hai lời đưa tay xoa xoa đầu cô, khẽ nở nụ cười.
"Thua Lý Bất Ngôn chẳng khác nào thua ngươi, ngươi muốn cầu cái gì, ta đi nói với Bồ Tát cho."
Ngươi xoa đầu ta nghiện rồi đó hả?
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta cầu được chết tử tế!"
Đôi mày rậm của Tam gia khẽ nhướng, nửa cười nửa không nhìn nàng.
"Được, vậy chúng ta cậu điều này!"
......
Tạ tam gia vừa đi, trong phòng chợt im lặng.
Yến Tam Hợp và Bùi Tiếu giống như hai cái cọc gỗ không nhúc nhích.
Giờ phút này, bọn họ đang chờ một tin tức quyết định sinh tử... Tạ Tri Phi liệu có thuận lợi ra khỏi phủ nha hay không.
Nếu như thuận lợi đi ra ngoài thì chuyện này còn một đường sinh cơ.
Nếu như hắn không thể ra khỏi cánh cửa đỏ kia, vậy có nghĩa là Chu Dã khởi sát tâm với bọn họ, vậy thì chết chắc rồi.
Nửa khắc!
Mười lăm phút!
Nửa canh giờ!
Ngay khi Bùi Tiếu chờ đến mức hắp hét lên "Cứu mạng", thì Hoàng Kỳ và Lý Bất Ngôn đẩy cửa đi vào.
"Thế nào?" Bùi Tiếu nhảy bật dậy.
Hoàng Kỳ dùng sức gật đầu một cái: "Gia, Tam gia đi xa rồi."
"Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ!"
Bùi Tiếu ngã ngồi xuống, trong lòng nói: Còn tiếp tục như vậy nữa, trái tim của ta sớm muộn gì cũng ngừng thôi.
Yến Tam Hợp hờ hững quét mắt nhìn hắn: "Bùi đại nhân, viết thư đi!"
"Viết đây." Bùi Tiếu giãy dụa đứng lên, đến trước thư án, cầm bút nghiêm túc viết xuống mấy hàng chữ, thổi khô mực rồi cất vào phong thư.
"Đi, giao cho Chu đại nhân."
"Ta đi cho!" Lý Bất Ngôn kéo Hoàng Kỳ ra sau, nói: "Thuận tiện quan sát tình hình địch, ta am hiểu làm việc này."
Bùi Tiếu dùng ánh mắt hỏi Yến Tam Hợp, thấy nàng gật gật đầu thì mới giao thư cho Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn cầm lấy thư, cười cười: "Buổi tối có trận đánh ác liệt, nếu không muốn thua, Bùi đại nhân và tiểu thư mau đi ngủ bù đi, cả Tiểu Kỳ Tử của ngươi nữa."
Mặt Hoàng Kỳ đỏ bừng.
Lý cô nương này sao lại gọi hắn như vậy, quá không đứng đắn, đang đùa giỡn hắn sao?
......
Lý Bất Ngôn vừa đi, Yến Tam Hợp đã phất tay áo tiến vào phòng trong.
Bùi Tiếu cũng trở về phòng mình, vừa đứng lại thì mí mắt đột nhiên giật giật.
"Hoàng kỳ, mắt trái nhảy có tiền, hay là mắt trái nhảy có tai họa?"
Hoàng Kỳ ngẩn ra: "Gia, mắt trái nhảy có tiền!"
Xong rồi, ta nháy mắt phải, nháy mắt phải có tai ương... Chẳng lẽ là Bồ Tát đang nhắc nhở ta, có đại họa lâm đầu sao?
Bùi Tiếu không chút suy nghĩ, nhấc chân lên đạp vào mông Hoàng Kỳ một cước.
"Đồ khốn nạn, rõ ràng là mắt trái nhảy có tai ương, mắt phải nhảy có tiền mà."
Hoàng Kỳ ôm mông, vừa muốn giải thích vài câu, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt gia gia hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy.
"Gia, người làm sao vậy?"
"Hai con mắt của gia... Đều đang nhảy!"
Cả người Hoàng Kỳ cứng đờ thành một cột trụ. Hai con mắt đều nhảy vậy thì không phải đại họa lâm đầu, mà là tai ương ngập đầu!
"Hoàng Kỳ, trải giấy, mài mực cho gia."
"Gia muốn viết cho ai?"
"Ngu xuẩn, di thư còn có thể viết cho ai chứ?"
Giọng nói Bùi Tiếu còn hấp hối hơn cả hấp hối: "Ta muốn biết chuyến này nguy hiểm như vậy, căn bản sẽ không quản việc của Quý gia."
Hoàng Kỳ thầm nói: Thôi đi, tính tình của gia...
Đột nhiên, vạt áo bị bắt lấy, ánh mắt Bùi Tiếu nhìn gần lại.
"Đừng trải giấy mài mực, mau tìm cho gia một cái lư hương, làm ba cây hương, lại đi mua ít tiền giấy, mua nhiều một chút."
"Gia đây là muốn..."
"Ta phải nói chuyện với bà ngoại, để bà phù hộ ta, nếu ta không còn nữa thì hơn một trăm mấy chục người Quý gia, tất cả đều xong đời rồi."
......
So sánh với Bùi đại nhân đứng ngồi không yên bên này, Yến Tam Hợp bên kia vừa dính gối liền rơi vào giấc ngủ sâu.
Lúc mở mắt, đã là mặt trời chiều ngã về tây.
Lý Bất Ngôn ngồi trong ánh chiều tà, dùng vải lau chùi nhuyễn kiếm.
Thấy nàng tỉnh lại, Lý Bất Ngôn quấn kiếm bên hông đi tới bên giường ngồi xuống.
"Đã đưa thiếp mời cho bên Chu Dã rồi, không thấy hắn đâu cả, ta nhờ nha dịch chuyển giùm. Nhà hắn ở nơi nào cũng đã tìm hiểu rõ ràng rồi. Mấy thị vệ lúc trưa đã rút đi, ta đoán hẳn là ý của Chu Dã."
Chu Dã chấp nhận sự lấy lòng của bọn họ sao?
Yến Tam Hợp chống mép giường ngồi dậy, xoa xoa mặt, im lặng một lúc lâu mới nói: "Bất Ngôn, không biết vì sao, ta cứ cảm thấy chuyện này hơi quái lạ."
"Quái lạ ở đâu?"
"Không nói ra được, chỉ là cảm giác thôi. Nhất là Chu Dã, người này giống như một sơn động vừa đen vừa sâu, trong động là cái gì, là nguy hiểm hay là của báu, ta căn bản không biết được."
"Đương nhiên không biết rồi!" Lý Bất Ngôn nghiêng đầu: "Bởi vì chúng ta còn chưa vào thăm dò."
Yến Tam Hợp yên lặng nhìn nàng, cầm tay nàng: "Lý Bất Ngôn, chuyến này lỡ như thật sự có việc, ngươi không cần lo cho ta..."
"Yến Tam Hợp, ngươi câm miệng cho ta!" Lý Bất Ngôn hất tay nàng ra: "Đừng tưởng rằng ngươi là tiểu thư thì ta không dám mắng ngươi đánh ngươi, ngươi còn nói loại lời này, bà đây tát ngươi đó, ngươi tin không hả?"
"Tin!"
Yến Tam Hợp đột nhiên đứng dậy, ôm lấy cổ nàng rồi nhích tới cổ nặng cọ cọ.
"Tránh ra, tránh ra!" Lý Bất Ngôn làm bộ đẩy nàng, hung tợn nói: "Đừng tưởng làm vậy là ta bỏ qua!"
"Bỏ qua bỏ qua đi mà!" Yến Tam Hợp ôm càng chặt.
Lý Bất Ngôn không nói gì ngửa mặt hỏi trời xanh.
Có ai tin được rằng bà đồng họ Yến làm nũng còn không biết xấu hổ ở cả Tạ phong lưu không!
......
Chu phủ trạch viện nằm ở dưới chân núi Đại Minh.
Tam Tiến trạch viện cũng không lớn, cũng rất đơn sơ, hai lão bộc đều tự làm chuyện của mình.
Trong đình viện của chủ nhân, hoa tường vi đang nở rộ.
Dưới hoa đặt một cái bếp lò, trên bếp lò đang nấu thuốc.
Bên cạnh có một người đáng ngồi, người nọ một tay cầm quạt quạt lửa, một tay thỉnh thoảng mở bình thuốc ra, cúi đầu nhìn vào bên trong vài lần.
Người này chính là Chu Dã.
Thấy nước thuốc đã nấu xong, hắn bưng bình thuốc qua một bên rồi cẩn thận rót ra một chén thuốc, tự mình nếm thử xong rồi bưng vào trong nhà.
Trong phòng bày biện xa hoa, hoàn toàn không khớp với ngôi nhà đơn sơ này.
Trên chiếc giường gỗ hoàng hoa lê, có một nam nhân áo trắng đang nửa nằm nửa ngồi.