Chương 17: Lựa Chọn
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 17: Lựa Chọn
Đôi mắt đen kịt của Yến Tam Hợp như bị cái gì đó chặn lại, không nói một lời.
Tạ Nhi Nhi nghe được trong lòng sóng to gió lớn: "Phụ thân, sau đó thì sao?"
"Sau đó?"
Tạ Đạo Chi trong lòng dâng lên khoái ý, cười gằn nói: "Không cần ta động thủ, Yến gia đã bị hạ gục, sụp đổ hoàn toàn."
"Sụp đổ thế nào?"
"Hai tháng sau khi chúng ta rời đi, Yến Hành bị giáng chức, xét nhà, lưu đày tới Vân Nam. Hắn đi một mình? Tiểu nhi tử đi theo."
"Vậy những người khác Yến gia đâu?"
"Ai nghèo thì nghèo, ai chết thì đã chết rồi." Tạ Đạo Chi cười gằn liên tục.
Bốn mươi năm, thoáng cái đã qua.
Hiện giờ hắn ở địa vị cao, những người và chuyện ở Yến gia đã sớm không còn trong lòng hắn nữa.
Nếu không là Yến Tam Hợp tìm tới cửa, nếu không phải nàng hết lần này đến lần khác gặng hỏi thì thời gian hai năm kia, hắn đã coi như là mơ một giấc mộng rồi.
Lúc châm hương lên, hắn rất tỉnh táo.
Không phải mơ.
Những mảnh vỡ hồi ức đáng sợ kia đều khắc vào trong lòng hắn, chìm ở trong máu hắn, là nỗi hận ngày này qua tháng khác, là thứ không thể nằm yên được."
Mà phần cuối của nỗi hận, chính là Yến Hành.
"Tạ Đạo Chi!" Yến Tam trầm mặc hồi lâu dùng ánh mắt rất bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt: "Ta từ Vân Nam phủ chạy tới kinh thành mất bốn mươi ngày. Vào Tạ gia các ngươi, và đây là ngày thứ hai, nói cách khác bây giờ còn lại bảy ngày."
Khẩu khí của nàng cũng bình tĩnh không có bất kỳ gợn sóng nào: "Không biết người khác khổ, không khuyên người khác thiện, ta vẫn giữ câu nói kia, quyền lựa chọn ở trong tay ngươi. Đương nhiên, còn một khả năng khác, đó là lão thái thái đã lấy được phong hưu thư đó."
Tạ Đạo Chi chợt giật mình, dường như không thể tin được lời này là từ trong miệng Yến Tam Hợp nói ra.
"Hai canh giờ, cũng đủ cho ngươi hỏi rõ ràng chuyện năm đó của lão thái thái, cũng đủ để đưa ra quyết định." Yến Tam Hợp ho nhẹ một tiếng: "Hai canh giờ sau, ta sẽ rời khỏi Tạ phủ, thời gian không nhiều lắm, ngươi nắm bắt đi."
Một tư vị khó có thể hình dung tràn ra trong lòng Tạ Đạo Chi.
Năm đó viên phòng cực kỳ qua loa, nếu không phải Yến Tam Hợp lấy canh thiếp hợp hôn ra thì hắn căn bản không biết mẫu thân hóa ra lại là kế thất.
Hai người bị đuổi ra Yến phủ, mẫu thân ngoại trừ khóc ra thì chẳng nói gì với hắn cả, chứ đừng nói là hưu thư với không hưu thư?
Hắn cười gằn một tiếng, vung tay đi vào thư phòng.
Tạ tổng quản vội vàng theo vào, nhưng Tạ Nhi Lập lại nhìn Yến Tam Hợp không nhúc nhích.
Người này nửa chữ cũng không nhắc tới sai lầm của Yến Hành, chỉ đặt lợi hại ra trên bàn, dùng một chiêu lấy lùi làm tiến, ép phụ thân đưa ra lựa chọn.
Thật sự là bình tĩnh!
Bình tĩnh ư?
Yến Tam Hợp trong lòng cũng đã sớm sôi trào.
Nàng thầm nói, tổ phụ hãy sống lại đi, sống lại nói cho ta biết hết thảy chuyện này không phải sự thật, là Tạ Đạo Chi kia bịa chuyện mà thôi đi.
Sao người có thể làm thế với mẹ con họ?
Cốt cách của người đâu?
Thanh cao của người đâu?
Niềm tự hào không giống với thế gian của người đâu?
Tất cả đều là giả sao?
Yến Tam Hợp nhắm mắt lại, lần đầu tiên nàng cảm thấy đêm ở kinh thành lạnh lẽo đến vậy, lạnh đến mức hàm răng nàng cũng trở nên run rẩy.
......
Thư phòng Tạ Đạo Chi lại lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Tạ Đạo Chi rất lâu rồi không cảm thấy như hôm nay, cảm giác cuộc đời tiến không được lùi cũng không xong, làm thế nào cũng thấy thật khó xử.
"Phụ thân!"
Cổ hòng Tạ Nhi Lập run rẩy: "Nếu không được thì con đích thân đi một chuyến, đến chùa hỏi lão thái thái..."
"Không cần!"
Tạ Đạo Chi hiểu quá rõ tấm lòng của lão mẫu thân, Yến Hành là một cái hố mà hơn nửa đời người không thể vượt qua, việc này không thể nói ra được.
"Lão thái thái lớn tuổi rồi, không được kinh động, nếu như xảy ra chuyện gì..."
Bản thân thủ hiếu ba năm, muốn khôi phục lại thì rất khó khăn, chuyện này hắn không thể mạo hiểm được!
"Vậy lỡ như..." Tạ Nhi Lập không dám nói tiếp.
Lỡ như không có hưu thư...
Lỡ như những xui xẻo kia sẽ rơi vào trên đầu Tạ gia...
"Theo lão nô thấy..." Tạ tổng quản cắn răng nói: "Người nọ chỉ là đang bịa chuyện, gì mà quan tài nứt ra, cái gì hóa niệm, hết thảy đều là lừa gạt thôi, ngài đừng nên tin!"
"Nếu thật thì sao?" Ánh mắt Tạ Nhi Lập sắc lạnh.
"Chuyện này..." Tạ tổng quản cúi mặt xuống, không dám nhìn vào mắt đại gia.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 17: Lựa Chọn
Đôi mắt đen kịt của Yến Tam Hợp như bị cái gì đó chặn lại, không nói một lời.
Tạ Nhi Nhi nghe được trong lòng sóng to gió lớn: "Phụ thân, sau đó thì sao?"
"Sau đó?"
Tạ Đạo Chi trong lòng dâng lên khoái ý, cười gằn nói: "Không cần ta động thủ, Yến gia đã bị hạ gục, sụp đổ hoàn toàn."
"Sụp đổ thế nào?"
"Hai tháng sau khi chúng ta rời đi, Yến Hành bị giáng chức, xét nhà, lưu đày tới Vân Nam. Hắn đi một mình? Tiểu nhi tử đi theo."
"Vậy những người khác Yến gia đâu?"
"Ai nghèo thì nghèo, ai chết thì đã chết rồi." Tạ Đạo Chi cười gằn liên tục.
Bốn mươi năm, thoáng cái đã qua.
Hiện giờ hắn ở địa vị cao, những người và chuyện ở Yến gia đã sớm không còn trong lòng hắn nữa.
Nếu không là Yến Tam Hợp tìm tới cửa, nếu không phải nàng hết lần này đến lần khác gặng hỏi thì thời gian hai năm kia, hắn đã coi như là mơ một giấc mộng rồi.
Lúc châm hương lên, hắn rất tỉnh táo.
Không phải mơ.
Những mảnh vỡ hồi ức đáng sợ kia đều khắc vào trong lòng hắn, chìm ở trong máu hắn, là nỗi hận ngày này qua tháng khác, là thứ không thể nằm yên được."
Mà phần cuối của nỗi hận, chính là Yến Hành.
"Tạ Đạo Chi!" Yến Tam trầm mặc hồi lâu dùng ánh mắt rất bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt: "Ta từ Vân Nam phủ chạy tới kinh thành mất bốn mươi ngày. Vào Tạ gia các ngươi, và đây là ngày thứ hai, nói cách khác bây giờ còn lại bảy ngày."
Khẩu khí của nàng cũng bình tĩnh không có bất kỳ gợn sóng nào: "Không biết người khác khổ, không khuyên người khác thiện, ta vẫn giữ câu nói kia, quyền lựa chọn ở trong tay ngươi. Đương nhiên, còn một khả năng khác, đó là lão thái thái đã lấy được phong hưu thư đó."
Tạ Đạo Chi chợt giật mình, dường như không thể tin được lời này là từ trong miệng Yến Tam Hợp nói ra.
"Hai canh giờ, cũng đủ cho ngươi hỏi rõ ràng chuyện năm đó của lão thái thái, cũng đủ để đưa ra quyết định." Yến Tam Hợp ho nhẹ một tiếng: "Hai canh giờ sau, ta sẽ rời khỏi Tạ phủ, thời gian không nhiều lắm, ngươi nắm bắt đi."
Một tư vị khó có thể hình dung tràn ra trong lòng Tạ Đạo Chi.
Năm đó viên phòng cực kỳ qua loa, nếu không phải Yến Tam Hợp lấy canh thiếp hợp hôn ra thì hắn căn bản không biết mẫu thân hóa ra lại là kế thất.
Hai người bị đuổi ra Yến phủ, mẫu thân ngoại trừ khóc ra thì chẳng nói gì với hắn cả, chứ đừng nói là hưu thư với không hưu thư?
Hắn cười gằn một tiếng, vung tay đi vào thư phòng.
Tạ tổng quản vội vàng theo vào, nhưng Tạ Nhi Lập lại nhìn Yến Tam Hợp không nhúc nhích.
Người này nửa chữ cũng không nhắc tới sai lầm của Yến Hành, chỉ đặt lợi hại ra trên bàn, dùng một chiêu lấy lùi làm tiến, ép phụ thân đưa ra lựa chọn.
Thật sự là bình tĩnh!
Bình tĩnh ư?
Yến Tam Hợp trong lòng cũng đã sớm sôi trào.
Nàng thầm nói, tổ phụ hãy sống lại đi, sống lại nói cho ta biết hết thảy chuyện này không phải sự thật, là Tạ Đạo Chi kia bịa chuyện mà thôi đi.
Sao người có thể làm thế với mẹ con họ?
Cốt cách của người đâu?
Thanh cao của người đâu?
Niềm tự hào không giống với thế gian của người đâu?
Tất cả đều là giả sao?
Yến Tam Hợp nhắm mắt lại, lần đầu tiên nàng cảm thấy đêm ở kinh thành lạnh lẽo đến vậy, lạnh đến mức hàm răng nàng cũng trở nên run rẩy.
......
Thư phòng Tạ Đạo Chi lại lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Tạ Đạo Chi rất lâu rồi không cảm thấy như hôm nay, cảm giác cuộc đời tiến không được lùi cũng không xong, làm thế nào cũng thấy thật khó xử.
"Phụ thân!"
Cổ hòng Tạ Nhi Lập run rẩy: "Nếu không được thì con đích thân đi một chuyến, đến chùa hỏi lão thái thái..."
"Không cần!"
Tạ Đạo Chi hiểu quá rõ tấm lòng của lão mẫu thân, Yến Hành là một cái hố mà hơn nửa đời người không thể vượt qua, việc này không thể nói ra được.
"Lão thái thái lớn tuổi rồi, không được kinh động, nếu như xảy ra chuyện gì..."
Bản thân thủ hiếu ba năm, muốn khôi phục lại thì rất khó khăn, chuyện này hắn không thể mạo hiểm được!
"Vậy lỡ như..." Tạ Nhi Lập không dám nói tiếp.
Lỡ như không có hưu thư...
Lỡ như những xui xẻo kia sẽ rơi vào trên đầu Tạ gia...
"Theo lão nô thấy..." Tạ tổng quản cắn răng nói: "Người nọ chỉ là đang bịa chuyện, gì mà quan tài nứt ra, cái gì hóa niệm, hết thảy đều là lừa gạt thôi, ngài đừng nên tin!"
"Nếu thật thì sao?" Ánh mắt Tạ Nhi Lập sắc lạnh.
"Chuyện này..." Tạ tổng quản cúi mặt xuống, không dám nhìn vào mắt đại gia.