Chương 178: Bảy tấc (Điểm yếu)
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 178: Bảy tấc (điểm yếu)
Có nước mắt, từ trong hốc mắt Hoàng thái tôn Triệu Diệc Thời rơi xuống.
Hầu kết hắn trượt lên trượt xuống vài cái, nghẹn ngào nói: "Hoàng gia gia, ngu hiếu cũng là hiếu. Đông cung như thế nào, thần không dám nói đến, nhưng phụ thân là người thế nào, thì kẻ làm con như cháu cũng phải ra mặt giùm người."
"Ngươi còn muốn giải thích cho hắn?"
"Vâng!"
"Trẫm cũng muốn nghe thử, xem người biện bạch như thế nào?"
Triệu Diệc Thời quỳ đi về phía trước hai bước, ngẩng đầu nói: "Quý Lăng Xuyên dám tham ô, là bởi vì Trương gia; Trương gia dám tùy ý làm bậy, là ỷ vào một Thái tử phi."
Ánh mắt sắc lạnh hiện lên trong mắt Hoàng đế, hắn khịt mũi khinh thường.
"Mẫu thân ở sâu trong nội trạch, mỗi ngày ở trong phủ chỉ lo chuyện kim chỉ, thưởng thức hoa cỏ, cũng không hỏi nhiều một câu việc ở trong triều đình, trong chuyện của Trương gia, Quý gia, bà là người vô tội nhất."
Triệu Diệc Thời: "Phụ thân chấp chưởng Hộ bộ, dùng Quý Lăng Xuyên, thứ nhất là tin tưởng năng lực người này, có thể quản lý tốt thủy vận; thứ hai là nể mặt mẫu thân, lại không muốn..." Hắn dừng một chút, lại nói: "Dùng người không tốt, không tra rõ, là phụ thân thất trách. Theo lý, ông ấy hẳn phải dâng thư với bệ hạ, xin bệ hạ nghiêm khắc xử phạt, Quý gia cũng thế, Trương gia cũng vậy, không được tha cho bên nào cả, như thế mới không phụ hoàng ân."
"Nhưng kể từ đó, phía bên mẫu là núi băng đất lở, họ kết tóc phu thê hơn hai mươi năm, tương cứu trong lúc hoạn nạn, nếu phụ thân dâng tấu sớ này lên, tuy không làm hoàng ân thất vọng, không làm thiên hạ thất vọng, nhưng lại làm mẫu thân thất vọng. Cổ nhân nói trung hiếu không thể lưỡng toàn, phụ thân ở giữa Quý Lăng Xuyên, hoàng và thê tử kết tóc không thể lưỡng toàn."
Nói tới đây, Triệu Diệc Thời thở dài một tiếng thật sâu: "Hoàng gia gia luôn nói, phụ thân có khí phách thư sinh quá nặng, trước kia cháu còn không tin, bây giờ thì lại là tin, kẻ làm quân, chuyện nhi nữ tình trường là nhỏ, quốc gia thiên hạ là lớn. Cháu cũng thử khuyên nhủ một hồi, phụ thân nghe xong chỉ nói với cháu một câu.... Trương gia cũng vậy, Quý gia cũng thế, nói cho cùng vẫn là do ta dùng người không tốt, kẻ nên bị phạt nhất chính là ta, ta còn mặt mũi nào dâng thư bệ hạ, thỉnh cầu tha thứ chứ?"
"Hoàng gia gia, phụ thân cũng không phải bận tâm đến hiền danh, mà là đang chờ ngài xử phạt."
Nói xong, Triệu Diệc Thời cúi người bái xuống.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, thật lâu sau, lắc đầu, nói: "Ngươi ra bên ngoài quỳ đi!"
Triệu Diệc Thời không nhúc nhích: "Cháu còn có một lời muốn nói."
"Nói đi."
"Chuyện hôm nay, Minh Đình cũng thế, Thái Tứ cũng vậy, nói cho cùng là cháu ỷ vào sự sủng ái của Hoàng gia gia mà lớn mật làm việc, nên xin được khoan dung!"
"Cút ra ngoài!" Hoàng đế vỗ mép giường, đột nhiên nổi giận.
Triệu Diệc Thời lau nước mắt, khom người lui ra ngoài, lại quỳ xuống trước cửa.
Nghiêm Như Hiền vội vàng nhìn hắn một cái, vội vàng đi vào trong điện hầu hạ.
Hoàng đế trên mặt tức giận, đôi mắt hổ hung hăng nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nước ngầm trong mắt bắt đầu khởi động.
Nghiêm Như Hiền tiến lên nói: "Bệ hạ, về đêm rồi, nghỉ ngơi đi!"
Hoàng đế khịt mũi khinh thường.
Nghiêm Như Hiền đổ trà lạnh, rót thêm chút nước ấm vào chung trà: "Bệ hạ nhuận giọng đi, đừng giận quá mà làm hại sức khỏe."
Hoàng đế đột nhiên đưa tay ra, chỉ vào cánh cửa bên kia.
"Sao trẫm lại dạy ra một người như vậy, lòng dạ thâm hiểm!"
Nghiêm Như Hiền nửa chữ cũng nói không nên lời.
Cũng không phải là lòng dạ thâm hiểm, mà chọn trúng điểm yếu của bệ hạ để đánh vào.
Lúc tiên đế còn sống, kinh trọng nhất với tiên hoàng hậu, tiên hoàng hậu vừa đi, tiên đế cực kỳ bi thương, bảy ngày không vào triều.
Bệ hạ thừa kế ngôi vị, mọi việc đều noi theo tiên đế, nữ tử hậu cung có nhiều hơn nữa thì cũng tuyệt đối không lạnh nhạt với hoàng hầu, mùng một, mười lăm trước giờ vẫn nghỉ ngơi ở trong điện hoàng hậu.
Năm xưa, nhà ngoại của hoàng hậu cũng phạm phải chút sai lầm, bệ hạ cũng đứng ra bảo vệ.
Lời của Thái Tôn là đang nhắc nhở bệ hạ, Thái tử là đang noi theo ngài.
"Đi gọi Thái Tứ tới."
Nghiêm Như Hiền vội hoàn hồn: "Vâng!"
......
Thái Tứ chỉnh xửa áo bào đi theo phía sau Nghiêm Như Hiền vào nội điện.
Hắn không dám liếc ngó, đi tới trước giường quỳ xuống đất hành lễ: "Thần bái kiến bệ hạ."
Hoàng đế không để cho hắn đứng dậy: "Chuyện thả Quý Lăng Xuyên ra là ngươi đồng ý sao?"
Thái Tứ đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác, vội nói: "Bẩm bệ hạ, thần nể tình sự hiếu thảo của Bùi đại nhân..."
"Thần sai rồi, xin bệ hạ trách phạt."
"Hừ!" Hoàng đế khịt mũi khinh thường.
"Thần đáng tội chết!"
Thái Tứ phủ phục trên mặt đất, móc mấy tấm ngân phiếu trong tay áo ra: "Đây là cái giá mà Bùi đại nhân cho thần, thần không nên nhận, thần có tội."
Khóe miệng Hoàng đế nhếch lên, sự tức giận trên mặt lại tản đi một ít.
Mười người làm quan thì hết chín người có lòng tham, tham không đáng sợ, đáng sợ chính là có lòng khác.
Vị trí của tên Quý Lăng Xuyên kia, đổi lại ai cũng sẽ không trong sạch, vấn đề là bao nhiêu mà thôi, hắn động Quý Lăng Xuyên, nhưng lại muốn gõ vào Thái tử.
"Trẫm nghe nói, mấy ngày nay người đến người đi ở Bắc Ti các ngươi, rất náo nhiệt nhỉ!"
Thái Tứ vội đứng thẳng dậy, lại lấy ra một tờ giấy, dùng hai tay dâng lên.
"Bẩm bệ hạ, người ra vào, thời gian ra vào, ở trong lao bao lâu... Tất cả đều ở trên tờ giấy này."
Vĩnh Hòa Đế nhận lấy giấy, hờ hững nhìn lướt qua, nhíu mày.
Trên tờ giấy này, cháu trai hắn ra vào ba lần: Một lần trong ngày Quý gia vào tù; Một lần Quý Phủ Cửu cô nương treo cổ. Và ngày hôm nay.
Ra vào nhiều nhất là Hình bộ Thị lang Từ Lai.
"Từ Lai rất quan tâm đến vụ án này ư!"
Thái Tứ đánh bạo nhìn thần sắc hoàng đế, nhẹ giọng nói: "Bởi vì vụ án này do Lục đại nhân làm chủ, tam ti làm phụ, Từ đại nhân cực kỳ chuyên nghiệp, ba tháng này đã quen thuộc với chúng ta luôn rồi."
Hoàng đế lại khịt mũi khinh thường, Thái Tứ sợ tới mức vội vàng ngã sấp xuống đất.
Nghiêm Như Hiền ở một bên cũng khom lưng thấp hơn, che miệng cười gằn.
Cẩm Y Vệ phân thành hai ti Bắc Nam, chủ tử chỉ có một người, đó chính là thiên tử không giận tự uy trước mắt này.
Từ Lai đang ở Hình bộ, tay lại vươn vào Bắc Tư, không phải là chủ tử sau lưng Từ Lai đang đặt chủ ý lên Bắc Tư sao?
Nghiêm Như Hiền thầm lắc đầu, thở dài một tiếng.
Vẫn là nóng vội quá!
......
Trong xe ngựa, theo thời gian trôi dần, sự kiên nhẫn của Tạ tam gia cũng dần mất đi.
Suốt một đêm, Hoàng Thái Tôn và Thái Tứ đều không ra khỏi cung.
Trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tam gia ngáp một cái, đá đá Bùi Tiếu: "Lấy Ngũ Đế tiền trên người ngươi và kinh Kim Cang ra đây đi."
"Làm gì?" Bùi Tiếu hai con mắt xanh đen, dáng vẻ miệt mài quá độ.
"Cầu xin Bồ Tát giúp Hoài Nhân."
"Vô dụng thôi."
"Tại sao?" Bùi Tiếu kiên trì nói thật: "Thực ra... còn chưa khai quang."
Tạ Tri Phi khẽ cắn môi.
Vây giờ ta giết chết thằng cháu này thì có kịp không?
Đang nghĩ ngợi, thì bên tai truyền đến tiếng mở cửa nặng nề, vừa vén rèm lên đã thấy có người từ bên trong đi ra.
Nghiêm Như Hiền?
Sao lại là hắn?
Tim Tạ Tri Phi đập nhanh, ánh mắt nhìn Bùi Tiếu.
Bùi Tiếu vỗ vỗ hắn: "Ngươi ở trên xe, ta và Thẩm Trùng mặt dày đi hỏi một câu."
Hai người nhảy xuống xe, vội chạy tới.
Nghiêm Như Hiền vừa thấy hai người này, hai lỗ mũi hướng lên trời, coi như không nhìn thấy.
Bùi Tiếu cười cười: "Nghiêm công công xuất cung sớm như vậy, vất vả ghê nơi."
"Đúng rồi, Thái Tôn điện hạ đâu?"
***Bé i ngủ đây, chúc các chụy ngủ ngon. Đến giờ phút này em thấy mấy nhân vật phụ ai cũng ghê gớm cả, trừ anh ba, ảnh chưa có điểm sáng gì luôn á, không biết tác giả định buff gì cho ảnh đây, chứ em thấy ảnh chả xứng với chị Yến ấy, haiz.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 178: Bảy tấc (điểm yếu)
Có nước mắt, từ trong hốc mắt Hoàng thái tôn Triệu Diệc Thời rơi xuống.
Hầu kết hắn trượt lên trượt xuống vài cái, nghẹn ngào nói: "Hoàng gia gia, ngu hiếu cũng là hiếu. Đông cung như thế nào, thần không dám nói đến, nhưng phụ thân là người thế nào, thì kẻ làm con như cháu cũng phải ra mặt giùm người."
"Ngươi còn muốn giải thích cho hắn?"
"Vâng!"
"Trẫm cũng muốn nghe thử, xem người biện bạch như thế nào?"
Triệu Diệc Thời quỳ đi về phía trước hai bước, ngẩng đầu nói: "Quý Lăng Xuyên dám tham ô, là bởi vì Trương gia; Trương gia dám tùy ý làm bậy, là ỷ vào một Thái tử phi."
Ánh mắt sắc lạnh hiện lên trong mắt Hoàng đế, hắn khịt mũi khinh thường.
"Mẫu thân ở sâu trong nội trạch, mỗi ngày ở trong phủ chỉ lo chuyện kim chỉ, thưởng thức hoa cỏ, cũng không hỏi nhiều một câu việc ở trong triều đình, trong chuyện của Trương gia, Quý gia, bà là người vô tội nhất."
Triệu Diệc Thời: "Phụ thân chấp chưởng Hộ bộ, dùng Quý Lăng Xuyên, thứ nhất là tin tưởng năng lực người này, có thể quản lý tốt thủy vận; thứ hai là nể mặt mẫu thân, lại không muốn..." Hắn dừng một chút, lại nói: "Dùng người không tốt, không tra rõ, là phụ thân thất trách. Theo lý, ông ấy hẳn phải dâng thư với bệ hạ, xin bệ hạ nghiêm khắc xử phạt, Quý gia cũng thế, Trương gia cũng vậy, không được tha cho bên nào cả, như thế mới không phụ hoàng ân."
"Nhưng kể từ đó, phía bên mẫu là núi băng đất lở, họ kết tóc phu thê hơn hai mươi năm, tương cứu trong lúc hoạn nạn, nếu phụ thân dâng tấu sớ này lên, tuy không làm hoàng ân thất vọng, không làm thiên hạ thất vọng, nhưng lại làm mẫu thân thất vọng. Cổ nhân nói trung hiếu không thể lưỡng toàn, phụ thân ở giữa Quý Lăng Xuyên, hoàng và thê tử kết tóc không thể lưỡng toàn."
Nói tới đây, Triệu Diệc Thời thở dài một tiếng thật sâu: "Hoàng gia gia luôn nói, phụ thân có khí phách thư sinh quá nặng, trước kia cháu còn không tin, bây giờ thì lại là tin, kẻ làm quân, chuyện nhi nữ tình trường là nhỏ, quốc gia thiên hạ là lớn. Cháu cũng thử khuyên nhủ một hồi, phụ thân nghe xong chỉ nói với cháu một câu.... Trương gia cũng vậy, Quý gia cũng thế, nói cho cùng vẫn là do ta dùng người không tốt, kẻ nên bị phạt nhất chính là ta, ta còn mặt mũi nào dâng thư bệ hạ, thỉnh cầu tha thứ chứ?"
"Hoàng gia gia, phụ thân cũng không phải bận tâm đến hiền danh, mà là đang chờ ngài xử phạt."
Nói xong, Triệu Diệc Thời cúi người bái xuống.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, thật lâu sau, lắc đầu, nói: "Ngươi ra bên ngoài quỳ đi!"
Triệu Diệc Thời không nhúc nhích: "Cháu còn có một lời muốn nói."
"Nói đi."
"Chuyện hôm nay, Minh Đình cũng thế, Thái Tứ cũng vậy, nói cho cùng là cháu ỷ vào sự sủng ái của Hoàng gia gia mà lớn mật làm việc, nên xin được khoan dung!"
"Cút ra ngoài!" Hoàng đế vỗ mép giường, đột nhiên nổi giận.
Triệu Diệc Thời lau nước mắt, khom người lui ra ngoài, lại quỳ xuống trước cửa.
Nghiêm Như Hiền vội vàng nhìn hắn một cái, vội vàng đi vào trong điện hầu hạ.
Hoàng đế trên mặt tức giận, đôi mắt hổ hung hăng nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nước ngầm trong mắt bắt đầu khởi động.
Nghiêm Như Hiền tiến lên nói: "Bệ hạ, về đêm rồi, nghỉ ngơi đi!"
Hoàng đế khịt mũi khinh thường.
Nghiêm Như Hiền đổ trà lạnh, rót thêm chút nước ấm vào chung trà: "Bệ hạ nhuận giọng đi, đừng giận quá mà làm hại sức khỏe."
Hoàng đế đột nhiên đưa tay ra, chỉ vào cánh cửa bên kia.
"Sao trẫm lại dạy ra một người như vậy, lòng dạ thâm hiểm!"
Nghiêm Như Hiền nửa chữ cũng nói không nên lời.
Cũng không phải là lòng dạ thâm hiểm, mà chọn trúng điểm yếu của bệ hạ để đánh vào.
Lúc tiên đế còn sống, kinh trọng nhất với tiên hoàng hậu, tiên hoàng hậu vừa đi, tiên đế cực kỳ bi thương, bảy ngày không vào triều.
Bệ hạ thừa kế ngôi vị, mọi việc đều noi theo tiên đế, nữ tử hậu cung có nhiều hơn nữa thì cũng tuyệt đối không lạnh nhạt với hoàng hầu, mùng một, mười lăm trước giờ vẫn nghỉ ngơi ở trong điện hoàng hậu.
Năm xưa, nhà ngoại của hoàng hậu cũng phạm phải chút sai lầm, bệ hạ cũng đứng ra bảo vệ.
Lời của Thái Tôn là đang nhắc nhở bệ hạ, Thái tử là đang noi theo ngài.
"Đi gọi Thái Tứ tới."
Nghiêm Như Hiền vội hoàn hồn: "Vâng!"
......
Thái Tứ chỉnh xửa áo bào đi theo phía sau Nghiêm Như Hiền vào nội điện.
Hắn không dám liếc ngó, đi tới trước giường quỳ xuống đất hành lễ: "Thần bái kiến bệ hạ."
Hoàng đế không để cho hắn đứng dậy: "Chuyện thả Quý Lăng Xuyên ra là ngươi đồng ý sao?"
Thái Tứ đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác, vội nói: "Bẩm bệ hạ, thần nể tình sự hiếu thảo của Bùi đại nhân..."
"Thần sai rồi, xin bệ hạ trách phạt."
"Hừ!" Hoàng đế khịt mũi khinh thường.
"Thần đáng tội chết!"
Thái Tứ phủ phục trên mặt đất, móc mấy tấm ngân phiếu trong tay áo ra: "Đây là cái giá mà Bùi đại nhân cho thần, thần không nên nhận, thần có tội."
Khóe miệng Hoàng đế nhếch lên, sự tức giận trên mặt lại tản đi một ít.
Mười người làm quan thì hết chín người có lòng tham, tham không đáng sợ, đáng sợ chính là có lòng khác.
Vị trí của tên Quý Lăng Xuyên kia, đổi lại ai cũng sẽ không trong sạch, vấn đề là bao nhiêu mà thôi, hắn động Quý Lăng Xuyên, nhưng lại muốn gõ vào Thái tử.
"Trẫm nghe nói, mấy ngày nay người đến người đi ở Bắc Ti các ngươi, rất náo nhiệt nhỉ!"
Thái Tứ vội đứng thẳng dậy, lại lấy ra một tờ giấy, dùng hai tay dâng lên.
"Bẩm bệ hạ, người ra vào, thời gian ra vào, ở trong lao bao lâu... Tất cả đều ở trên tờ giấy này."
Vĩnh Hòa Đế nhận lấy giấy, hờ hững nhìn lướt qua, nhíu mày.
Trên tờ giấy này, cháu trai hắn ra vào ba lần: Một lần trong ngày Quý gia vào tù; Một lần Quý Phủ Cửu cô nương treo cổ. Và ngày hôm nay.
Ra vào nhiều nhất là Hình bộ Thị lang Từ Lai.
"Từ Lai rất quan tâm đến vụ án này ư!"
Thái Tứ đánh bạo nhìn thần sắc hoàng đế, nhẹ giọng nói: "Bởi vì vụ án này do Lục đại nhân làm chủ, tam ti làm phụ, Từ đại nhân cực kỳ chuyên nghiệp, ba tháng này đã quen thuộc với chúng ta luôn rồi."
Hoàng đế lại khịt mũi khinh thường, Thái Tứ sợ tới mức vội vàng ngã sấp xuống đất.
Nghiêm Như Hiền ở một bên cũng khom lưng thấp hơn, che miệng cười gằn.
Cẩm Y Vệ phân thành hai ti Bắc Nam, chủ tử chỉ có một người, đó chính là thiên tử không giận tự uy trước mắt này.
Từ Lai đang ở Hình bộ, tay lại vươn vào Bắc Tư, không phải là chủ tử sau lưng Từ Lai đang đặt chủ ý lên Bắc Tư sao?
Nghiêm Như Hiền thầm lắc đầu, thở dài một tiếng.
Vẫn là nóng vội quá!
......
Trong xe ngựa, theo thời gian trôi dần, sự kiên nhẫn của Tạ tam gia cũng dần mất đi.
Suốt một đêm, Hoàng Thái Tôn và Thái Tứ đều không ra khỏi cung.
Trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tam gia ngáp một cái, đá đá Bùi Tiếu: "Lấy Ngũ Đế tiền trên người ngươi và kinh Kim Cang ra đây đi."
"Làm gì?" Bùi Tiếu hai con mắt xanh đen, dáng vẻ miệt mài quá độ.
"Cầu xin Bồ Tát giúp Hoài Nhân."
"Vô dụng thôi."
"Tại sao?" Bùi Tiếu kiên trì nói thật: "Thực ra... còn chưa khai quang."
Tạ Tri Phi khẽ cắn môi.
Vây giờ ta giết chết thằng cháu này thì có kịp không?
Đang nghĩ ngợi, thì bên tai truyền đến tiếng mở cửa nặng nề, vừa vén rèm lên đã thấy có người từ bên trong đi ra.
Nghiêm Như Hiền?
Sao lại là hắn?
Tim Tạ Tri Phi đập nhanh, ánh mắt nhìn Bùi Tiếu.
Bùi Tiếu vỗ vỗ hắn: "Ngươi ở trên xe, ta và Thẩm Trùng mặt dày đi hỏi một câu."
Hai người nhảy xuống xe, vội chạy tới.
Nghiêm Như Hiền vừa thấy hai người này, hai lỗ mũi hướng lên trời, coi như không nhìn thấy.
Bùi Tiếu cười cười: "Nghiêm công công xuất cung sớm như vậy, vất vả ghê nơi."
"Đúng rồi, Thái Tôn điện hạ đâu?"
***Bé i ngủ đây, chúc các chụy ngủ ngon. Đến giờ phút này em thấy mấy nhân vật phụ ai cũng ghê gớm cả, trừ anh ba, ảnh chưa có điểm sáng gì luôn á, không biết tác giả định buff gì cho ảnh đây, chứ em thấy ảnh chả xứng với chị Yến ấy, haiz.