Chương 184: Quy củ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 184: Quy củ
Yến Tam Hợp quả thực hơi căng thẳng.
Bình sinh cô không thích nhất là mấy việc ứng phó, vừa giả tạo vừa mệt mỏi.
Có một câu quầy rầy của Lý Bất Ngôn, thắt lưng nàng cũng không cứng nữa, lúc đến Từ Ân Đường, nàng nâng cằm, rất tự nhiên đi vào.
Lão phu nhân đã trông mong từ lâu, thấy người đến thì vội vàng đứng dậy nghênh đón, lại bị Tạ Tri Phi đè xuống.
"Lão tổ tông, mau ngồi đi, nào có đạo lý trưởng bối nghênh đón tiểu bối chứ!"
Yến Tam Hợp đi lên trước, gật đầu với lão phu nhân: "Khỏe không?"
Vừa không xưng hô, lại không hành lễ, cả đám người hít sâu một hơi.
Tạ Tri Phi đã sớm đoán được có chuyện như vậy.
Nha đầu này đối mặt với Triệu Diệc Thời còn chưa từng quỳ xuống hành lễ, chớ nói chi là bởi vì Yến Hành mà nàng còn chưa mở lòng với lão tổ tông và phụ thân.
"Cũng không trách Yến cô nương thấy xa lạ, ta và lão tổ tông ba tháng không gặp, bây giờ cũng không biết nên gọi thế nào nè!"
Lão phu nhân cực kỳ khôn khéo, chỉ vào Tạ Tri Phi oán giận nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói thế, còn không mau để cô nương ngồi xuông đi."
"Không vội, con mang nàng ấy đi chào hỏi đã."
Tạ Tri Phi đi tới trước mặt một phụ nhân: "Đây là mẫu thân ta, cô nương gọi phu nhân là được."
Yến Tam Hợp tiến lên một bước, cũng gật đầu: "Chào Phu nhân!"
Ngô thị mặc dù không biết lai lịch của Yến Tam Hợp, lại biết người này được lão phu nhân yêu mến: "Cô nương rảnh rỗi thì đến viện ta ngồi chơi, đừng câu nệ quá."
Yến Tam Hợp nhìn Ngô thị, tướng mạo đoan trang, quần áo đoan trang, lời nói cũng đoan trang.
"Được!"
"Đại ca, đại tẩu ngươi đã từng gặp hết rồi."
Tạ Tri Phi vẫy tay với cậu bé đang đứng bên cạnh Chu thị: "Đây là cháu ta, Tạ Hoài Châu, Hoài Châu, gọi là cô cô đi."
Tạ Hoài Châu tầm bốn năm tuổi, được Tạ Đạo Chi đích thân dạy dỗ.
Hắn đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, hành lễ như thư sinh: "Chào Yến cô cô."
Ta nên làm trưởng bối như thế nào?
Bất Ngôn, cứu mạng!
"Đây là quà mặt mặt Yến cô cô chuẩn bị cho con."
Tạ Tri Phi mở lòng bàn tay, trong đó là một miếng ngọc bội nho nhỏ: "Cầm lấy chơi đi!".
Tiểu Hoài Châu cầm ngọc bội, mỉm cười với Yến Tam Hợp: "Đa tạ Yến cô cô."
Yến cô cô: "..."
Tạ Tri Phi hơi nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Ta chu đáo chứ?"
Yến Tam Hợp nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, ăn nói khéo léo, làm việc chu toàn, về sau gọi ngươi Tạ Chu Đáo.
"Vị này là đại tỷ của ta, Tạ Văn Xu."
Tạ Tri Phi đứng lại trước mặt một nữ tử áo xanh, tay vỗ nhẹ lên vai nàng: "Đại tỷ, nàng chính là Yến Tam Hợp."
Nữ tử mở to hai mắt, ngại ngùng cười với Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp khẽ gật đầu: "Chào đại tiểu thư."
Tạ Tri Phi: "Mắt tỷ tỷ ta không nhìn thấy."
Yến Tam Hợp chấn động. Hèn gì trước đây nàng ở Tạ phủ gần một tháng, nhưng chưa từng gặp Tạ gia đại tiểu thư, thì ra là một người mù.
Yến Tam Hợp thấy đôi mắt nàng không khác người thường, hỏi: "Là sau này bị sao?"
Tạ Văn Xu gật gật đầu: "Lúc lên năm sáu tuổi thì không nhìn thấy."
Yến Tam Hợp lại chấn động.
Nàng hóa niệm giải ma cho người khác, từng gặp đủ loại người, nghe đủ giọng nói, nhưng vị Tạ đại tiểu thư trước mắt này, tướng mạo thì không quá xuất chúng, nhưng giọng nói lại cực kỳ êm tai. Nàng chưa bao giờ nghe thấy giọng nói hay như thế bao giờ.
Tạ Tri Phi: "Yến Tam Hợp, hai vị này một vị là nhị ca ta, một vị là tiểu muội ta, ngươi hẳn là đều đã từng gặp rồi."
Yến Tam Hợp gật gật đầu: "Chào hai vị!"
"Yến tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng trở lại rồi!"
Tạ Uyển Xu chu môi, nũng nịu nói: "Ta đến Tĩnh Tư Cư thăm tỷ mấy lần rồi."
"Ừ!" Yến Tam Hợp gật đầu, ánh mắt vừa di chuyển, đã đụng phải tầm mắt của Tạ nhị gia.
Tạ Bất Hoặc cũng gật đầu với nàng, ánh mắt trầm tĩnh giống như hồ nước không có một tia gợn sóng.
Tạ Tri Phi: "Vị này là Liễu di nương, vị này là La di nương."
"Chào hai vị!"
Hai vị di nương đồng loạt đứng dậy, hành lễ với Yến Tam Hợp: "Chào cô nương!"
Yến Tam Hợp đảo mắt qua, thầm giật mình.
Liễu di nương không bôi phấn cũng không đeo trâm nhọc, nhưng lại hơn xa vị La di nương trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh. Nếu chỉ xét dung nhan thì không nói, nhưng về thần thái khí độ thì...
Trên đời này, chính phòng có diện mạo chính phòng, di nương có diện mạo di nương.
Liễu di nương không chỉ có diện mạo của chính phòng, mà còn có khí độ chính phòng, cũng khó trách Tạ Đạo Chi lạnh nhạt với con trai con gái của nhị phòng như vậy.
Nếu không thì sao họ có thể sống an ổn trong Tạ trạch này được?
"Lão tổ tông, mọi người làm quen xong rồi, mở tiệc đi!"
Lão phu nhân không chút che giấu sự thiên vị của mình: "Con và Yến cô nương ngồi bên cạnh ta."
......
Tiệc gia đình được tổ chức ở sảnh phụ, một cái bàn tròn lớn, đồ ăn đã được mang lên đầy đủ.
Yến Tam Hợp ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân, vừa ngước mắt, thì không thấy bóng dáng hai vị di nương đâu cả, nhịn không được ngửa người ra sau, nhìn Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi biết cái nhìn này là có ý gì.
Nhưng quy củ trong nhà là di nương là không được ngồi cùng bàn, mặc dù có gia yến, cũng phải mở một bữa tiệc khác.
Hắn nắm tay lại ho khan một tiếng, ý bảo Yến Tam Hợp kệ đi.
Lúc này, Ngô thị và Chu thị hai người đứng dậy, hai người đứng ở phía sau lão phu nhân, một người cầm đũa, một người cầm khăn, cung cung kính kính hầu hạ lão phu nhân dùng cơm.
Yến Tam Hợp thầm thấy ghê tởm, mặt mày lạnh lùng trầm xuống.
"Lão phu nhân, nếu hôm nay mở buổi yến tiệc này vì ta thì ta không có yêu cầu gì khác, để cho phu nhân và đại thiếu phu nhân cùng ngồi xuống, ăn bữa cơm đoàn viên đi."
Lời này vừa nói ra, tất cả đều kinh hãi.
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, gương mặt Yến Tam Hợp không có chút biểu cảm. Cô thậm chí không thèm liếc nhìn bà lão một cái, chỉ đặt tay phải lên bàn, ngón trỏ gõ gõ lên bàn.
Vừa giống như đang chờ lão phu nhân tỏ thái độ, lại như là đang biểu đạt sự không kiên nhẫn của mình.
Sắc mặt lão phu nhân lập tức trắng bệch.
Trước đây Yến Hành thích làm động tác này nhất.
Đôi mắt chợt ngấn lệ, bà cố gắng đè xuống: "Hôm nay gia yến, các ngươi nghe Yến cô nương, ngồi xuống ăn cơm hết đu, không cần tuân thủ quy củ."
Tất cả mọi người lại kinh hãi.
Lão phu nhân coi trọng nhất là quy củ, bà thường nói một câu thế này, không quy củ thì không thành mọi sự.
Trong sự kinh hãi đó, Yến Tam Hợp lại không nhanh không chậm nói: "Lão phu nhân, gọi ta là Tam Hợp đi, không cần mở miệng là cô nương này nọ đâu."
Nàng cuối cùng, cuối cùng cũng chịu thân thiết với ta rồi.
Trong lòng lão phu nhân kích động, nghẹn ngào nói: "Được, được, được!"
Nhiệt huyết cả người Tạ Tri Phi đều bị mấy câu nói này của Yến Tam Hợp đốt cháy rồi.
Ai nói nha đầu này không biết đối nhân xử thế?
Chỉ là người ta khinh thường, không tình cũng không nguyện.
Nhìn xem cái chiêu một tiến một lùi nắm bắt lão phu nhân trong lòng bàn tay kia, quá là tuyệt vời luôn!
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên.
"Cô nương đồng tình thì đồng tình, nhưng mà quy củ này vẫn phải tuân theo." Ngô thị cười híp mắt nói: "Lão phu nhân lúc tuổi còn trẻ đã thủ tiết, ngàn cực vạn khổ một mình nuôi lớn lão gia mới có được Tạ gia hôm nay. Ta hầu hạ lão phu nhân dùng cơm, là đang tận hiếu thay cho lão gia, không cảm thấy vất vả chút nào."
Tạ tam gia lập tức biến sắc.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 184: Quy củ
Yến Tam Hợp quả thực hơi căng thẳng.
Bình sinh cô không thích nhất là mấy việc ứng phó, vừa giả tạo vừa mệt mỏi.
Có một câu quầy rầy của Lý Bất Ngôn, thắt lưng nàng cũng không cứng nữa, lúc đến Từ Ân Đường, nàng nâng cằm, rất tự nhiên đi vào.
Lão phu nhân đã trông mong từ lâu, thấy người đến thì vội vàng đứng dậy nghênh đón, lại bị Tạ Tri Phi đè xuống.
"Lão tổ tông, mau ngồi đi, nào có đạo lý trưởng bối nghênh đón tiểu bối chứ!"
Yến Tam Hợp đi lên trước, gật đầu với lão phu nhân: "Khỏe không?"
Vừa không xưng hô, lại không hành lễ, cả đám người hít sâu một hơi.
Tạ Tri Phi đã sớm đoán được có chuyện như vậy.
Nha đầu này đối mặt với Triệu Diệc Thời còn chưa từng quỳ xuống hành lễ, chớ nói chi là bởi vì Yến Hành mà nàng còn chưa mở lòng với lão tổ tông và phụ thân.
"Cũng không trách Yến cô nương thấy xa lạ, ta và lão tổ tông ba tháng không gặp, bây giờ cũng không biết nên gọi thế nào nè!"
Lão phu nhân cực kỳ khôn khéo, chỉ vào Tạ Tri Phi oán giận nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói thế, còn không mau để cô nương ngồi xuông đi."
"Không vội, con mang nàng ấy đi chào hỏi đã."
Tạ Tri Phi đi tới trước mặt một phụ nhân: "Đây là mẫu thân ta, cô nương gọi phu nhân là được."
Yến Tam Hợp tiến lên một bước, cũng gật đầu: "Chào Phu nhân!"
Ngô thị mặc dù không biết lai lịch của Yến Tam Hợp, lại biết người này được lão phu nhân yêu mến: "Cô nương rảnh rỗi thì đến viện ta ngồi chơi, đừng câu nệ quá."
Yến Tam Hợp nhìn Ngô thị, tướng mạo đoan trang, quần áo đoan trang, lời nói cũng đoan trang.
"Được!"
"Đại ca, đại tẩu ngươi đã từng gặp hết rồi."
Tạ Tri Phi vẫy tay với cậu bé đang đứng bên cạnh Chu thị: "Đây là cháu ta, Tạ Hoài Châu, Hoài Châu, gọi là cô cô đi."
Tạ Hoài Châu tầm bốn năm tuổi, được Tạ Đạo Chi đích thân dạy dỗ.
Hắn đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, hành lễ như thư sinh: "Chào Yến cô cô."
Ta nên làm trưởng bối như thế nào?
Bất Ngôn, cứu mạng!
"Đây là quà mặt mặt Yến cô cô chuẩn bị cho con."
Tạ Tri Phi mở lòng bàn tay, trong đó là một miếng ngọc bội nho nhỏ: "Cầm lấy chơi đi!".
Tiểu Hoài Châu cầm ngọc bội, mỉm cười với Yến Tam Hợp: "Đa tạ Yến cô cô."
Yến cô cô: "..."
Tạ Tri Phi hơi nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Ta chu đáo chứ?"
Yến Tam Hợp nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, ăn nói khéo léo, làm việc chu toàn, về sau gọi ngươi Tạ Chu Đáo.
"Vị này là đại tỷ của ta, Tạ Văn Xu."
Tạ Tri Phi đứng lại trước mặt một nữ tử áo xanh, tay vỗ nhẹ lên vai nàng: "Đại tỷ, nàng chính là Yến Tam Hợp."
Nữ tử mở to hai mắt, ngại ngùng cười với Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp khẽ gật đầu: "Chào đại tiểu thư."
Tạ Tri Phi: "Mắt tỷ tỷ ta không nhìn thấy."
Yến Tam Hợp chấn động. Hèn gì trước đây nàng ở Tạ phủ gần một tháng, nhưng chưa từng gặp Tạ gia đại tiểu thư, thì ra là một người mù.
Yến Tam Hợp thấy đôi mắt nàng không khác người thường, hỏi: "Là sau này bị sao?"
Tạ Văn Xu gật gật đầu: "Lúc lên năm sáu tuổi thì không nhìn thấy."
Yến Tam Hợp lại chấn động.
Nàng hóa niệm giải ma cho người khác, từng gặp đủ loại người, nghe đủ giọng nói, nhưng vị Tạ đại tiểu thư trước mắt này, tướng mạo thì không quá xuất chúng, nhưng giọng nói lại cực kỳ êm tai. Nàng chưa bao giờ nghe thấy giọng nói hay như thế bao giờ.
Tạ Tri Phi: "Yến Tam Hợp, hai vị này một vị là nhị ca ta, một vị là tiểu muội ta, ngươi hẳn là đều đã từng gặp rồi."
Yến Tam Hợp gật gật đầu: "Chào hai vị!"
"Yến tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng trở lại rồi!"
Tạ Uyển Xu chu môi, nũng nịu nói: "Ta đến Tĩnh Tư Cư thăm tỷ mấy lần rồi."
"Ừ!" Yến Tam Hợp gật đầu, ánh mắt vừa di chuyển, đã đụng phải tầm mắt của Tạ nhị gia.
Tạ Bất Hoặc cũng gật đầu với nàng, ánh mắt trầm tĩnh giống như hồ nước không có một tia gợn sóng.
Tạ Tri Phi: "Vị này là Liễu di nương, vị này là La di nương."
"Chào hai vị!"
Hai vị di nương đồng loạt đứng dậy, hành lễ với Yến Tam Hợp: "Chào cô nương!"
Yến Tam Hợp đảo mắt qua, thầm giật mình.
Liễu di nương không bôi phấn cũng không đeo trâm nhọc, nhưng lại hơn xa vị La di nương trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh. Nếu chỉ xét dung nhan thì không nói, nhưng về thần thái khí độ thì...
Trên đời này, chính phòng có diện mạo chính phòng, di nương có diện mạo di nương.
Liễu di nương không chỉ có diện mạo của chính phòng, mà còn có khí độ chính phòng, cũng khó trách Tạ Đạo Chi lạnh nhạt với con trai con gái của nhị phòng như vậy.
Nếu không thì sao họ có thể sống an ổn trong Tạ trạch này được?
"Lão tổ tông, mọi người làm quen xong rồi, mở tiệc đi!"
Lão phu nhân không chút che giấu sự thiên vị của mình: "Con và Yến cô nương ngồi bên cạnh ta."
......
Tiệc gia đình được tổ chức ở sảnh phụ, một cái bàn tròn lớn, đồ ăn đã được mang lên đầy đủ.
Yến Tam Hợp ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân, vừa ngước mắt, thì không thấy bóng dáng hai vị di nương đâu cả, nhịn không được ngửa người ra sau, nhìn Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi biết cái nhìn này là có ý gì.
Nhưng quy củ trong nhà là di nương là không được ngồi cùng bàn, mặc dù có gia yến, cũng phải mở một bữa tiệc khác.
Hắn nắm tay lại ho khan một tiếng, ý bảo Yến Tam Hợp kệ đi.
Lúc này, Ngô thị và Chu thị hai người đứng dậy, hai người đứng ở phía sau lão phu nhân, một người cầm đũa, một người cầm khăn, cung cung kính kính hầu hạ lão phu nhân dùng cơm.
Yến Tam Hợp thầm thấy ghê tởm, mặt mày lạnh lùng trầm xuống.
"Lão phu nhân, nếu hôm nay mở buổi yến tiệc này vì ta thì ta không có yêu cầu gì khác, để cho phu nhân và đại thiếu phu nhân cùng ngồi xuống, ăn bữa cơm đoàn viên đi."
Lời này vừa nói ra, tất cả đều kinh hãi.
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, gương mặt Yến Tam Hợp không có chút biểu cảm. Cô thậm chí không thèm liếc nhìn bà lão một cái, chỉ đặt tay phải lên bàn, ngón trỏ gõ gõ lên bàn.
Vừa giống như đang chờ lão phu nhân tỏ thái độ, lại như là đang biểu đạt sự không kiên nhẫn của mình.
Sắc mặt lão phu nhân lập tức trắng bệch.
Trước đây Yến Hành thích làm động tác này nhất.
Đôi mắt chợt ngấn lệ, bà cố gắng đè xuống: "Hôm nay gia yến, các ngươi nghe Yến cô nương, ngồi xuống ăn cơm hết đu, không cần tuân thủ quy củ."
Tất cả mọi người lại kinh hãi.
Lão phu nhân coi trọng nhất là quy củ, bà thường nói một câu thế này, không quy củ thì không thành mọi sự.
Trong sự kinh hãi đó, Yến Tam Hợp lại không nhanh không chậm nói: "Lão phu nhân, gọi ta là Tam Hợp đi, không cần mở miệng là cô nương này nọ đâu."
Nàng cuối cùng, cuối cùng cũng chịu thân thiết với ta rồi.
Trong lòng lão phu nhân kích động, nghẹn ngào nói: "Được, được, được!"
Nhiệt huyết cả người Tạ Tri Phi đều bị mấy câu nói này của Yến Tam Hợp đốt cháy rồi.
Ai nói nha đầu này không biết đối nhân xử thế?
Chỉ là người ta khinh thường, không tình cũng không nguyện.
Nhìn xem cái chiêu một tiến một lùi nắm bắt lão phu nhân trong lòng bàn tay kia, quá là tuyệt vời luôn!
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên.
"Cô nương đồng tình thì đồng tình, nhưng mà quy củ này vẫn phải tuân theo." Ngô thị cười híp mắt nói: "Lão phu nhân lúc tuổi còn trẻ đã thủ tiết, ngàn cực vạn khổ một mình nuôi lớn lão gia mới có được Tạ gia hôm nay. Ta hầu hạ lão phu nhân dùng cơm, là đang tận hiếu thay cho lão gia, không cảm thấy vất vả chút nào."
Tạ tam gia lập tức biến sắc.