Chương 195: Đỗ gia
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 195: Đỗ gia
Lần đầu tiên gặp Đỗ Y Vân, là vào lúc hồn phách Trịnh Hoài Tả vừa mới rơi vào trên người Tạ tam gia.
Còn chưa biết hết tất cả mọi người, đã mơ mơ hồ hồ bị người khác lừa vào trong vườn.
Lúc viên gạch Đỗ Y Vân đập tới, hắn không cảm thấy gì cả, nhưng câu nói kia của nàng lại khiến hắn hồn phi phách tán.
"Không được, chúng ta phải trốn đi, trốn ở đâu? Mau, lên cây đi!"
Một khắc kia, tim hắn chợt ngừng đập.
"Đại ca, chúng ta trốn lên cây đi!"
"Lại trốn ư?"
"Muội nghe nha hoàn bên ngoài viện nói, hôm nay Ngưu Nhị ở đầu phố tây cưới nương tử, phải đi qua bốn ngõ hẻm, bọn họ nói Ngưu Nhị kia cao chừng hai thước, một bữa có thể ăn năm chén cơm, rất cường tráng."
"Muội muốn xem ư?"
"Muốn chứ, muội lớn thế này còn chưa từng nhìn thấy tân lang lần nào cả mà."
"Đi, lên cây!"
"Ca, ca ở phía sau đỡ một chút đi!"
"Không phải muội không sợ ngã sao?"
"Không đỡ thì thôi, lát nữa muội ngã, thì huynh sẽ không có muội muội, không còn ai viết văn vẽ tranh giúp huynh đâu, đến lúc đó thì ngồi mà khóc!"
"Ừ, ừ từ ta khóc đây."
"Huynh nhìn kìa, huynh lại không thật lòng nữa rồi." Nàng xoay người, dáng vẻ già dặn: "Cha nói, đối nhân xử thế phải chân thành, không thể hư tình giả ý."
Hắn liếc nàng một cái, thầm nghĩ: Ông trời ơi, có thể nhét nha đầu này vào trong bụng rồi đổi một đệ đệ khác cho hắn hay không! Nha đầu này làm hắn phiền muốn chết rồi!
Tạ Tri Phi hái một chiếc lá cây bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, sự chua chát trong miệng tràn ra, đồng thời nước mắt cũng chậm rãi chảy khỏi từ khóe mắt.
Ông trời ơi, ông có thể thu hồi linh hồn của ta, đổi lại thành muội muội không?
Thật ra muội ấy không hề phiền, muội ấy rất ngoan!
Dưới bờ tường, Chu Thanh ngửa đầu nhìn sườn mặt im lặng của gia, nội tâm thấp thỏm nói không nên lời.
Mỗi lần gia đi qua bốn con hẻm, mỗi lần đi qua gốc cây khô này, đều dừng lại nhìn vài lần, có đôi khi vài lần còn chưa đủ, còn ngơ ngác nhìn mãi như vậy, giống như bị ma nhập vậy.
Một năm, hai năm, ba năm...
Bảy năm, tám năm, chín năm...
Chỉ một thứ mà nhìn chín năm vẫn chưa đủ sao, Chu Thanh thật sự không hiểu vì sao, nhưng hắn biết một điểm: trong lòng gia có một bí mật, liên quan đến gốc cây khô kia.
"Gia, không còn sớm nữa, nên về thôi."
Tạ Tri Phi giật mình hoàn hồn.
"Đi, đi nhận lỗi với lão gia nào."
"Hả?" Vì sao?
Tạ Tri Phi nhảy khỏi bờ tường, xoay người lên ngựa, nhếch môi cười với Chu Thanh, nhìn như tên lưu manh không tim không phổi.
"Ta nói hết lời với Đỗ gia rồi, lỡ như người ta tìm tới cửa, thì phải có cha ta ra mặt bảo vệ chứ!"
Chu Thanh: "..."
......
Tạ Đạo Chi hôm nay uống hơi nhiều rượu, sau khi hồi phủ thì trực tiếp đi Mộc Hương viện.
Liễu di nương vừa sai người chuẩn bị nước, vừa sai người đi nấu canh giải rượu, bản thân thì tự cởi ngoại bào cho lão gia.
Ai cũng nói mỹ nhân dưới ánh đèn, càng nhìn càng đẹp.
Tạ Đạo Chi mượn hơi rượu, ôm eo Liễu di nương, vừa định làm gì đó, thì chợt nghe gã sai vặt bên người gọi: "Lão gia, Tam gia ở thư phòng chờ ngài."
"Có việc gì ngày mai hãy nói, kêu nó nghỉ ngơi sớm một chút."
"Tam gia nói không đợi được ngài, thì ngài ấy không có tâm tư nghỉ ngơi."
"Tiểu súc sinh này, đúng là vô pháp vô thiên!" Tạ Đạo Chi mắng thì mắng, nhưng cũng chống người ngồi dậy, sửa sang lại xiêm y rối loạn, nói với Liễu di nương: "Ta đi một lát rồi về."
"Ta đợi lão gia." Giọng Liễu di nương rất dịu dàng.
......
Tạ Đạo Chi vừa đẩy cửa thư phòng ra thì giật mình, đứa con trai đang quỳ thẳng trên mặt đất."
"Con làm gì đó? Dưới đất lạnh lắm, đứng lên mau đi!"
Tạ Tri Phi thẳng cổ, không nhúc nhích.
Tạ Đạo Chi nhìn hắn một lát, thở dài nói: "Đứng lên nói chuyện, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, thì ta không đánh con."
Tạ Tri Phi lúc này mới đứng lên, kể lại hết thảy chuyện xảy ra hôm nay ở Noãn các của Ngô thị cho hắn, không thêm chút mắm muối nào.
"Cha, tuổi tác của cô nương rất quý giá, trên đường con đưa Đỗ Y Vân về đã nói rõ ràng với nàng, cũng bảo nàng nói với Đỗ bá phụ một tiếng, Tạ gia chúng ta có lỗi với hắn."
Tạ Đạo Chi nghe đến đó, thì trong lòng trầm xuống.
Mối hôn sự này, hắn vốn giơ hai tay hai chân tán thành, đưa mắt khắp kinh thành, thì chẳng có nữ tử nào xứng với lão Tam hơn Đỗ Y Vân.
Hắn thậm chí còn từng thượng lượng với lão phu nhân là chờ lão Tam mười tám tuổi, chờ Đỗ gia cô nương đến tuổi cập kê thì sẽ lo liệu cho hai người.
Ai ngờ bốn năm năm trước, Đỗ Kiến Học lại thân thiết với Hán vương. Nếu chỉ thân thiết thôi thì không sao, thế nhưng Đỗ Kiến Học còn có ý lôi kéo hắn, nhiều lần lời trong lời ngoài thăm dò.
Một thái tử, một Hán vương, chỉ cần đứng sai đảng thì Tạ gia sẽ vạn kiếp bất phục.
Tạ Đạo Chi không có cách nào khác, chỉ có thể giả ngu mà thôi.
Hôm nay lão tam từ chối Đỗ Y Vân, cũng có nghĩa là Tạ Đạo Chi từ chối sự lôi kéo của Đỗ Kiến Học, ngày sau... e là khó ở chung.
......
Trong Đỗ phủ.
Đỗ Kiến Học đấm mạnh vào bàn sách.
"Khinh người quá đáng!"
"Lão gia ơi, ông phải làm chủ cho nữ nhi chúng ta!" Chính thất Lâm thị căm hận nói: "Một con quỷ đoản mệnh, Vân nhi nhà chúng ta để mắt đến hắn đã là tạo hóa của hắn, phải chi hắn đánh rắm sớm một chút, thì Vân nhi sẽ không uổng phí mấy năm nay."
Đỗ Kiến Học lạnh lùng nhìn chính thất một cái: "Bà ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với Vân Nhi."
"Ông và con gái có chuyện gì không thể nói trước mặt ta?" Lâm thị cả giận nói: "Lúc trước nếu không phải ông dung túng cho nữ nhi, còn nói Tạ gia là gia đình thi lễ, Tạ Tri Phi thanh niên tài tuấn, thì nó có thể bị ức hiếp đến mức này sao?"
Đỗ Kiến Học tức muốn hộc máu.
"Nữ tử tóc dài, kiến thức hạn hẹp, bà biết cái rắm gì!"
"Nương, người đi ra ngoài trước đi!" Đỗ Y Vân khóc nói: "Cha thương con như vậy, nhất định sẽ giúp con làm chủ thôi."
"Con ấy!" Lâm thị chọc trán nữ nhi: "Giỏ trúc múc nước công dã tràng, tội gì chứ? Lúc trước nếu chịu nghe lời nương, an an ổn ổn..."
"Nương đừng nói nữa, đừng nói nữa." Đỗ Y Vân khóc càng lớn.
"Thôi, thôi, thôi, cũng không biết nương đây là vì ai!"
Lâm thị lau nước mắt, oán hận đẩy cửa rời đi.
Thư phòng chỉ còn lại hai cha con.
Đỗ Kiến Học ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Con có biết vì sao ta đồng ý cho con với tên quỷ đoản mệnh Tạ lão Tam không?"
Đỗ Y Vân khóc nói: "Cha biết trái tim con gái đặt ở chỗ huynh ấy."
"Đây là điểm thứ nhất, nhưng không phải quan trọng nhất. Quan trọng là, cha muốn dùng con để lôi kéo Tạ gia."
"......"
Đỗ Y Vân chợt mở to hai mắt, không thể tin được lời này là từ trong miệng cha ruột mình nói ra.
"Vân nhi, vị trí Lễ bộ thượng thư của ta làm sao đứng vững được?" Đỗ Kiến Học ánh mắt lấp lánh nhìn nàng: "Nếu không có Hán vương âm thầm giúp đỡ thì với tuổi của cha ngươi, làm thêm vài năm nữa cũng phải lui rồi, vậy tại sao Hán vương phải ra tay giúp ta?"
Đỗ Y Vân hỏi: "Vì sao?"
Đỗ Kiến Học lạnh lùng cười: "Đó là bởi vì phía sau cha, có một Tạ Đạo Chi."
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 195: Đỗ gia
Lần đầu tiên gặp Đỗ Y Vân, là vào lúc hồn phách Trịnh Hoài Tả vừa mới rơi vào trên người Tạ tam gia.
Còn chưa biết hết tất cả mọi người, đã mơ mơ hồ hồ bị người khác lừa vào trong vườn.
Lúc viên gạch Đỗ Y Vân đập tới, hắn không cảm thấy gì cả, nhưng câu nói kia của nàng lại khiến hắn hồn phi phách tán.
"Không được, chúng ta phải trốn đi, trốn ở đâu? Mau, lên cây đi!"
Một khắc kia, tim hắn chợt ngừng đập.
"Đại ca, chúng ta trốn lên cây đi!"
"Lại trốn ư?"
"Muội nghe nha hoàn bên ngoài viện nói, hôm nay Ngưu Nhị ở đầu phố tây cưới nương tử, phải đi qua bốn ngõ hẻm, bọn họ nói Ngưu Nhị kia cao chừng hai thước, một bữa có thể ăn năm chén cơm, rất cường tráng."
"Muội muốn xem ư?"
"Muốn chứ, muội lớn thế này còn chưa từng nhìn thấy tân lang lần nào cả mà."
"Đi, lên cây!"
"Ca, ca ở phía sau đỡ một chút đi!"
"Không phải muội không sợ ngã sao?"
"Không đỡ thì thôi, lát nữa muội ngã, thì huynh sẽ không có muội muội, không còn ai viết văn vẽ tranh giúp huynh đâu, đến lúc đó thì ngồi mà khóc!"
"Ừ, ừ từ ta khóc đây."
"Huynh nhìn kìa, huynh lại không thật lòng nữa rồi." Nàng xoay người, dáng vẻ già dặn: "Cha nói, đối nhân xử thế phải chân thành, không thể hư tình giả ý."
Hắn liếc nàng một cái, thầm nghĩ: Ông trời ơi, có thể nhét nha đầu này vào trong bụng rồi đổi một đệ đệ khác cho hắn hay không! Nha đầu này làm hắn phiền muốn chết rồi!
Tạ Tri Phi hái một chiếc lá cây bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, sự chua chát trong miệng tràn ra, đồng thời nước mắt cũng chậm rãi chảy khỏi từ khóe mắt.
Ông trời ơi, ông có thể thu hồi linh hồn của ta, đổi lại thành muội muội không?
Thật ra muội ấy không hề phiền, muội ấy rất ngoan!
Dưới bờ tường, Chu Thanh ngửa đầu nhìn sườn mặt im lặng của gia, nội tâm thấp thỏm nói không nên lời.
Mỗi lần gia đi qua bốn con hẻm, mỗi lần đi qua gốc cây khô này, đều dừng lại nhìn vài lần, có đôi khi vài lần còn chưa đủ, còn ngơ ngác nhìn mãi như vậy, giống như bị ma nhập vậy.
Một năm, hai năm, ba năm...
Bảy năm, tám năm, chín năm...
Chỉ một thứ mà nhìn chín năm vẫn chưa đủ sao, Chu Thanh thật sự không hiểu vì sao, nhưng hắn biết một điểm: trong lòng gia có một bí mật, liên quan đến gốc cây khô kia.
"Gia, không còn sớm nữa, nên về thôi."
Tạ Tri Phi giật mình hoàn hồn.
"Đi, đi nhận lỗi với lão gia nào."
"Hả?" Vì sao?
Tạ Tri Phi nhảy khỏi bờ tường, xoay người lên ngựa, nhếch môi cười với Chu Thanh, nhìn như tên lưu manh không tim không phổi.
"Ta nói hết lời với Đỗ gia rồi, lỡ như người ta tìm tới cửa, thì phải có cha ta ra mặt bảo vệ chứ!"
Chu Thanh: "..."
......
Tạ Đạo Chi hôm nay uống hơi nhiều rượu, sau khi hồi phủ thì trực tiếp đi Mộc Hương viện.
Liễu di nương vừa sai người chuẩn bị nước, vừa sai người đi nấu canh giải rượu, bản thân thì tự cởi ngoại bào cho lão gia.
Ai cũng nói mỹ nhân dưới ánh đèn, càng nhìn càng đẹp.
Tạ Đạo Chi mượn hơi rượu, ôm eo Liễu di nương, vừa định làm gì đó, thì chợt nghe gã sai vặt bên người gọi: "Lão gia, Tam gia ở thư phòng chờ ngài."
"Có việc gì ngày mai hãy nói, kêu nó nghỉ ngơi sớm một chút."
"Tam gia nói không đợi được ngài, thì ngài ấy không có tâm tư nghỉ ngơi."
"Tiểu súc sinh này, đúng là vô pháp vô thiên!" Tạ Đạo Chi mắng thì mắng, nhưng cũng chống người ngồi dậy, sửa sang lại xiêm y rối loạn, nói với Liễu di nương: "Ta đi một lát rồi về."
"Ta đợi lão gia." Giọng Liễu di nương rất dịu dàng.
......
Tạ Đạo Chi vừa đẩy cửa thư phòng ra thì giật mình, đứa con trai đang quỳ thẳng trên mặt đất."
"Con làm gì đó? Dưới đất lạnh lắm, đứng lên mau đi!"
Tạ Tri Phi thẳng cổ, không nhúc nhích.
Tạ Đạo Chi nhìn hắn một lát, thở dài nói: "Đứng lên nói chuyện, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, thì ta không đánh con."
Tạ Tri Phi lúc này mới đứng lên, kể lại hết thảy chuyện xảy ra hôm nay ở Noãn các của Ngô thị cho hắn, không thêm chút mắm muối nào.
"Cha, tuổi tác của cô nương rất quý giá, trên đường con đưa Đỗ Y Vân về đã nói rõ ràng với nàng, cũng bảo nàng nói với Đỗ bá phụ một tiếng, Tạ gia chúng ta có lỗi với hắn."
Tạ Đạo Chi nghe đến đó, thì trong lòng trầm xuống.
Mối hôn sự này, hắn vốn giơ hai tay hai chân tán thành, đưa mắt khắp kinh thành, thì chẳng có nữ tử nào xứng với lão Tam hơn Đỗ Y Vân.
Hắn thậm chí còn từng thượng lượng với lão phu nhân là chờ lão Tam mười tám tuổi, chờ Đỗ gia cô nương đến tuổi cập kê thì sẽ lo liệu cho hai người.
Ai ngờ bốn năm năm trước, Đỗ Kiến Học lại thân thiết với Hán vương. Nếu chỉ thân thiết thôi thì không sao, thế nhưng Đỗ Kiến Học còn có ý lôi kéo hắn, nhiều lần lời trong lời ngoài thăm dò.
Một thái tử, một Hán vương, chỉ cần đứng sai đảng thì Tạ gia sẽ vạn kiếp bất phục.
Tạ Đạo Chi không có cách nào khác, chỉ có thể giả ngu mà thôi.
Hôm nay lão tam từ chối Đỗ Y Vân, cũng có nghĩa là Tạ Đạo Chi từ chối sự lôi kéo của Đỗ Kiến Học, ngày sau... e là khó ở chung.
......
Trong Đỗ phủ.
Đỗ Kiến Học đấm mạnh vào bàn sách.
"Khinh người quá đáng!"
"Lão gia ơi, ông phải làm chủ cho nữ nhi chúng ta!" Chính thất Lâm thị căm hận nói: "Một con quỷ đoản mệnh, Vân nhi nhà chúng ta để mắt đến hắn đã là tạo hóa của hắn, phải chi hắn đánh rắm sớm một chút, thì Vân nhi sẽ không uổng phí mấy năm nay."
Đỗ Kiến Học lạnh lùng nhìn chính thất một cái: "Bà ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với Vân Nhi."
"Ông và con gái có chuyện gì không thể nói trước mặt ta?" Lâm thị cả giận nói: "Lúc trước nếu không phải ông dung túng cho nữ nhi, còn nói Tạ gia là gia đình thi lễ, Tạ Tri Phi thanh niên tài tuấn, thì nó có thể bị ức hiếp đến mức này sao?"
Đỗ Kiến Học tức muốn hộc máu.
"Nữ tử tóc dài, kiến thức hạn hẹp, bà biết cái rắm gì!"
"Nương, người đi ra ngoài trước đi!" Đỗ Y Vân khóc nói: "Cha thương con như vậy, nhất định sẽ giúp con làm chủ thôi."
"Con ấy!" Lâm thị chọc trán nữ nhi: "Giỏ trúc múc nước công dã tràng, tội gì chứ? Lúc trước nếu chịu nghe lời nương, an an ổn ổn..."
"Nương đừng nói nữa, đừng nói nữa." Đỗ Y Vân khóc càng lớn.
"Thôi, thôi, thôi, cũng không biết nương đây là vì ai!"
Lâm thị lau nước mắt, oán hận đẩy cửa rời đi.
Thư phòng chỉ còn lại hai cha con.
Đỗ Kiến Học ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Con có biết vì sao ta đồng ý cho con với tên quỷ đoản mệnh Tạ lão Tam không?"
Đỗ Y Vân khóc nói: "Cha biết trái tim con gái đặt ở chỗ huynh ấy."
"Đây là điểm thứ nhất, nhưng không phải quan trọng nhất. Quan trọng là, cha muốn dùng con để lôi kéo Tạ gia."
"......"
Đỗ Y Vân chợt mở to hai mắt, không thể tin được lời này là từ trong miệng cha ruột mình nói ra.
"Vân nhi, vị trí Lễ bộ thượng thư của ta làm sao đứng vững được?" Đỗ Kiến Học ánh mắt lấp lánh nhìn nàng: "Nếu không có Hán vương âm thầm giúp đỡ thì với tuổi của cha ngươi, làm thêm vài năm nữa cũng phải lui rồi, vậy tại sao Hán vương phải ra tay giúp ta?"
Đỗ Y Vân hỏi: "Vì sao?"
Đỗ Kiến Học lạnh lùng cười: "Đó là bởi vì phía sau cha, có một Tạ Đạo Chi."