Chương 207: Vô tình gặp mặt
Thời gian, từng chút từng chút trôi qua, Tạ Tri Phi càng ngày càng ngồi không yên.
Con hẻm kia vốn không có nhiều người, sau giờ ngọ người càng ít, muốn lặng lẽ tiễn một người sống sờ sờ như Yến Tam Hợp rời đi, là chuyện dễ dàng.
“Ta không thể chờ được!” Hắn vịn cạnh cửa đứng lên: “Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
“Lão đại, Chu Thanh ca dặn dò, không cho ngài đi.”
“Ta là lão đại của ngươi, hay hắn là lão đại của ngươi.” Tạ Tri Phi trợn mắt: “Bớt nói nhảm đi, đi dắt ngựa nhanh.”
“Vâng!”
Tạ Tri Phi bước nhanh ra khỏi nha môn, vừa muốn xoay người lên ngựa, thì từ xa đã thấy thị vệ của mình chạy như bay đến.
Hắn nắm chặt dây cương, hô to: "Thế nào, tìm được chưa?”
“Lão đại!” Thị vệ xoay người xuống ngựa, vội la lên: "Chu Thanh ca vừa sai người truyền tin tức đến, có người nửa canh giờ trước, thấy có một chiếc xe ngựa chạy rất nhanh ra khỏi ngõ Thanh Liên.”
“Ngõ Thanh Liên ư?”
Đó là một con hẻm khác nằm liền kề với bốn con hẻm.
“Có thấy rõ là chiếc xe ngựa gì không?”
“Thấy rõ, trên xe ngựa kia buộc một lá cờ trắng.” Tạ Tri Phi sắc mặt nghiêm nghị: “Thông báo bốn binh mã ti còn lại, lùng bắt chiếc xe ngựa này toàn thành.”
“Vâng!”
……
“Lão đại, có người nhìn thấy xe ngựa đó đi về phía bờ sông Vĩnh Định!”
“Lão đại, xe ngựa dừng trước cửa trang trại táo Hồng Phúc ở bờ tây sông Vĩnh Định, trên đầu xe có treo cờ trắng.”
“Lão đại, có người nhìn thấy một nam tử thanh tú bị kéo vào.”
“Lão đại, sau khi kéo vào, cửa trang trại táo đóng lại.”
“Từng tin tức một truyền tới, Tạ Tri Phi ngựa không dừng vó chạy tới trang trại táo Hồng Phúc.”
Chu Thanh đang chờ ở đầu ngõ, thấy gia nhà mình đến thì xoay người xuống ngựa, bước lên phía trước đỡ lấy: “Gia, ngài sao rồi?”
“Rất ổn.” Tạ Tri Phi đẩy tay hắn: “Tình huống hiện tại thế nào rồi?”
“Người ở bên trong, không có động tĩnh.”
Tạ Tri Phi nói như đinh đóng cột: "Xông vào.”
Chu Thanh: "Vâng!”
Một lát sau, mấy chục thị vệ vây quanh căn nhà hai tầng này.
Tạ Tri Phi và Chu Thanh liếc nhau, hai người đồng thời nhấc chân.
Rầm rầm!
Sau hai tiếng vang thật lớn, Tạ Tri Phi xông vào trước, tiếp đó đám thị vệ cũng xông vào.
“A a a a a...”
“A a a a a...”
Trong tiếng thét chói tai của nữ nhân, Yến Tam Hợp từ trên ghế đứng lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn nam nhân trước mặt.
“Tạ Tri Phi, ngươi làm gì thế?”
Tạ Tri Phi nhìn nàng, lại nhìn Ninh thị, còn có phụ nhân thanh tú xinh đẹp bên cạnh Ninh thị, ánh mắt cuối cùng rơi vào ba chung trà...
Cho nên! Nàng ta không bị bắt cóc?
Mà là mình lén lút chạy theo người khác?
Nghĩ đến sự lo lắng hãi hùng trong một canh giờ này, lửa giận của Tạ Tri Phi phút chốc bay lên đỉnh đầu.
Hắn bước nhanh về phía trước, đưa tay hất luôn bàn trà nhỏ.
“Yến Tam Hợp, ta mới muốn hỏi ngươi làm gì đấy? Ngươi không nói một tiếng mà rời đi như thế vui lắm hả?”
Yến Tam Hợp: "...”
"Ngươi có biết vì tìm ngươi, ta suýt chút nữa đã xốc cả thành tứ cửu này lên rồi không?”
Yến Tam Hợp: "...”
“Ngươi có thể nào lo lắng cho bản thân mình một chút không?”
“Có hai tên bịt mặt muốn bắt ta.”
“...Hả?” Tạ Tri Phi ngẩn ra.
Yến Tam Hợp chỉ vào Ninh thị bên cạnh: "Nếu không có các nàng, thì ngươi sẽ không gặp được ta đâu.”
Đồng tử Tạ Tri Phi chợt co rút lại, cứng ngắc nghiêng đầu.
“Ai da tam gia của ta à, chuyện là thế này.” Ninh thị thấy Tam gia nhìn về phía nàng, vội vàng đẩy nữ tử đang sợ lẩy bẩy trong ngực mình ra.
"Hôm nay đúng lúc ta có việc muốn đi tìm Yến cô nương, nào biết lúc tới đầu hẻm, thì xa phu lão Lý nói phía trước có người đang đánh nhau. Ta vén rèm nhìn thử thì thót tim, thế mà là đánh nhau gì, rõ ràng là một người ở phía trước chạy, hai người bịt mặt ở phía sau đuổi theo. Ta lại tập trung nhìn, ôi ông trời ơi, người chạy phía trước kia, không phải là Yến cô nương sao?”
Ninh thị vừa vỗ ngực, vừa sợ hãi nói: "Vì vậy ta đã hét to một tiếng Yến cô nương, Yến cô nương cũng nhìn thấy ta rồi thông minh nhảy lên xe ngựa của ta. Chúng ta đã liều mạng chạy mãi, chạy mãi, sau đó đã tới nơi này!”
Tim Tạ Tri Phi đập nhanh hơn, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, có chút yếu ớt hỏi: “Có bị thương không?”
Yến Tam Hợp lắc đầu: “Không có.”
Tạ Tri Phi đặt mông ngã ngồi ở trong ghế, cúi đầu, thở dốc, bao nhiêu cảm xúc phức tạp từ trong lòng vọt lên.
May mà không có việc gì.
May mà không sao.
Yến Tam Hợp nhìn hắn, đáy mắt có hơi rung động như thủy triều nhanh chóng dâng lên, rồi chậm rãi hạ xuống.
Nàng từ trong đống hỗn độn nhặt lên một cây trâm vàng, vết máu ở đuôi trâm đã hong khô.
"Nhờ có nó, ta đã làm xước cánh tay của một trong số họ."
Tạ Tri Phi ngẩng đầu, nóng mắt nhìn cây trâm: "Có thấy rõ tướng mạo đối phương không?”
“Một tên mắt tam giác, một tên mắt một mí. Vóc dáng hai người đều không cao, dáng người trung bình, công phu tay chân rất nhanh nhẹn.” Ngữ khí của Yến Tam Hợp cực kỳ tỉnh táo.
"Bọn họ không cần mạng của ta, muốn bỏ ta vào bao tải, lúc này mới cho ta có cơ hội chạy trốn. Còn nữa, lúc một người bịt miệng ta, ta ngửi thấy trên tay hắn có mùi phấn, lòng bàn tay có một tầng vết chai thật dày, tay này là do nhiều năm cầm đao.”
Nghe đến đó, phản ứng đầu tiên trong đầu Tạ Tri Phi là: Chắc chắc là thằng cháu trai Từ Thịnh!
“Nếu ta nhớ không lầm, bên cạnh người nọ còn có một đám người mang đao.” Yến Tam Hợp: "Thành Tứ cửu rộng lớn này chỉ có hắn kết thù với ta, cũng chỉ có hắn dám lớn mật làm việc như thế, hơn nữa còn không để Tạ gia vào mắt.”
Nha đầu tốt!
Nghĩ y chang ta!
Ánh mắt Tạ Tri Phi càng nóng hơn: “Lý Bất Ngôn đã đến Binh Mã ty báo án, chuyện này hãy giao cho ta.”
“Không cần, tự ta…”
“Yến Tam Hợp!” Tạ Tri Phi đảo mắt nhìn thị vệ bên cửa, Yến Tam Hợp lúc này hiểu được, cực kỳ phối hợp nói: "Được, giao cho binh mã ti các ngươi.”
“Ai da, nghề này của các ngươi, thật đúng là nguy hiểm.” Ninh thị giật giật xiêm y Tạ Tri Phi: “Tam gia à, cửa này...”
“Ta đền.” Tạ Tri Phi không thèm liếc Ninh thị một cái, ánh mắt vẫn nhìn Yến Tam Hợp.
“Sắc mặt ngươi sao lại kém như vậy?” Yến Tam khép lại đối diện với ánh mắt đen trầm của hắn: “Có cần ta rót cho ly nước không?”
“Không cần, ta thở một chút là được rồi.” Tim Tạ Tri Phi dần đập chậm lại, nhưng suy nghĩ có hơi hỗn loạn, các ý niệm cứ đụng tới đụng lui trong đầu.
“Lý Bất Ngôn đâu?”
Con hẻm kia vốn không có nhiều người, sau giờ ngọ người càng ít, muốn lặng lẽ tiễn một người sống sờ sờ như Yến Tam Hợp rời đi, là chuyện dễ dàng.
“Ta không thể chờ được!” Hắn vịn cạnh cửa đứng lên: “Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
“Lão đại, Chu Thanh ca dặn dò, không cho ngài đi.”
“Ta là lão đại của ngươi, hay hắn là lão đại của ngươi.” Tạ Tri Phi trợn mắt: “Bớt nói nhảm đi, đi dắt ngựa nhanh.”
“Vâng!”
Tạ Tri Phi bước nhanh ra khỏi nha môn, vừa muốn xoay người lên ngựa, thì từ xa đã thấy thị vệ của mình chạy như bay đến.
Hắn nắm chặt dây cương, hô to: "Thế nào, tìm được chưa?”
“Lão đại!” Thị vệ xoay người xuống ngựa, vội la lên: "Chu Thanh ca vừa sai người truyền tin tức đến, có người nửa canh giờ trước, thấy có một chiếc xe ngựa chạy rất nhanh ra khỏi ngõ Thanh Liên.”
“Ngõ Thanh Liên ư?”
Đó là một con hẻm khác nằm liền kề với bốn con hẻm.
“Có thấy rõ là chiếc xe ngựa gì không?”
“Thấy rõ, trên xe ngựa kia buộc một lá cờ trắng.” Tạ Tri Phi sắc mặt nghiêm nghị: “Thông báo bốn binh mã ti còn lại, lùng bắt chiếc xe ngựa này toàn thành.”
“Vâng!”
……
“Lão đại, có người nhìn thấy xe ngựa đó đi về phía bờ sông Vĩnh Định!”
“Lão đại, xe ngựa dừng trước cửa trang trại táo Hồng Phúc ở bờ tây sông Vĩnh Định, trên đầu xe có treo cờ trắng.”
“Lão đại, có người nhìn thấy một nam tử thanh tú bị kéo vào.”
“Lão đại, sau khi kéo vào, cửa trang trại táo đóng lại.”
“Từng tin tức một truyền tới, Tạ Tri Phi ngựa không dừng vó chạy tới trang trại táo Hồng Phúc.”
Chu Thanh đang chờ ở đầu ngõ, thấy gia nhà mình đến thì xoay người xuống ngựa, bước lên phía trước đỡ lấy: “Gia, ngài sao rồi?”
“Rất ổn.” Tạ Tri Phi đẩy tay hắn: “Tình huống hiện tại thế nào rồi?”
“Người ở bên trong, không có động tĩnh.”
Tạ Tri Phi nói như đinh đóng cột: "Xông vào.”
Chu Thanh: "Vâng!”
Một lát sau, mấy chục thị vệ vây quanh căn nhà hai tầng này.
Tạ Tri Phi và Chu Thanh liếc nhau, hai người đồng thời nhấc chân.
Rầm rầm!
Sau hai tiếng vang thật lớn, Tạ Tri Phi xông vào trước, tiếp đó đám thị vệ cũng xông vào.
“A a a a a...”
“A a a a a...”
Trong tiếng thét chói tai của nữ nhân, Yến Tam Hợp từ trên ghế đứng lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn nam nhân trước mặt.
“Tạ Tri Phi, ngươi làm gì thế?”
Tạ Tri Phi nhìn nàng, lại nhìn Ninh thị, còn có phụ nhân thanh tú xinh đẹp bên cạnh Ninh thị, ánh mắt cuối cùng rơi vào ba chung trà...
Cho nên! Nàng ta không bị bắt cóc?
Mà là mình lén lút chạy theo người khác?
Nghĩ đến sự lo lắng hãi hùng trong một canh giờ này, lửa giận của Tạ Tri Phi phút chốc bay lên đỉnh đầu.
Hắn bước nhanh về phía trước, đưa tay hất luôn bàn trà nhỏ.
“Yến Tam Hợp, ta mới muốn hỏi ngươi làm gì đấy? Ngươi không nói một tiếng mà rời đi như thế vui lắm hả?”
Yến Tam Hợp: "...”
"Ngươi có biết vì tìm ngươi, ta suýt chút nữa đã xốc cả thành tứ cửu này lên rồi không?”
Yến Tam Hợp: "...”
“Ngươi có thể nào lo lắng cho bản thân mình một chút không?”
“Có hai tên bịt mặt muốn bắt ta.”
“...Hả?” Tạ Tri Phi ngẩn ra.
Yến Tam Hợp chỉ vào Ninh thị bên cạnh: "Nếu không có các nàng, thì ngươi sẽ không gặp được ta đâu.”
Đồng tử Tạ Tri Phi chợt co rút lại, cứng ngắc nghiêng đầu.
“Ai da tam gia của ta à, chuyện là thế này.” Ninh thị thấy Tam gia nhìn về phía nàng, vội vàng đẩy nữ tử đang sợ lẩy bẩy trong ngực mình ra.
"Hôm nay đúng lúc ta có việc muốn đi tìm Yến cô nương, nào biết lúc tới đầu hẻm, thì xa phu lão Lý nói phía trước có người đang đánh nhau. Ta vén rèm nhìn thử thì thót tim, thế mà là đánh nhau gì, rõ ràng là một người ở phía trước chạy, hai người bịt mặt ở phía sau đuổi theo. Ta lại tập trung nhìn, ôi ông trời ơi, người chạy phía trước kia, không phải là Yến cô nương sao?”
Ninh thị vừa vỗ ngực, vừa sợ hãi nói: "Vì vậy ta đã hét to một tiếng Yến cô nương, Yến cô nương cũng nhìn thấy ta rồi thông minh nhảy lên xe ngựa của ta. Chúng ta đã liều mạng chạy mãi, chạy mãi, sau đó đã tới nơi này!”
Tim Tạ Tri Phi đập nhanh hơn, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, có chút yếu ớt hỏi: “Có bị thương không?”
Yến Tam Hợp lắc đầu: “Không có.”
Tạ Tri Phi đặt mông ngã ngồi ở trong ghế, cúi đầu, thở dốc, bao nhiêu cảm xúc phức tạp từ trong lòng vọt lên.
May mà không có việc gì.
May mà không sao.
Yến Tam Hợp nhìn hắn, đáy mắt có hơi rung động như thủy triều nhanh chóng dâng lên, rồi chậm rãi hạ xuống.
Nàng từ trong đống hỗn độn nhặt lên một cây trâm vàng, vết máu ở đuôi trâm đã hong khô.
"Nhờ có nó, ta đã làm xước cánh tay của một trong số họ."
Tạ Tri Phi ngẩng đầu, nóng mắt nhìn cây trâm: "Có thấy rõ tướng mạo đối phương không?”
“Một tên mắt tam giác, một tên mắt một mí. Vóc dáng hai người đều không cao, dáng người trung bình, công phu tay chân rất nhanh nhẹn.” Ngữ khí của Yến Tam Hợp cực kỳ tỉnh táo.
"Bọn họ không cần mạng của ta, muốn bỏ ta vào bao tải, lúc này mới cho ta có cơ hội chạy trốn. Còn nữa, lúc một người bịt miệng ta, ta ngửi thấy trên tay hắn có mùi phấn, lòng bàn tay có một tầng vết chai thật dày, tay này là do nhiều năm cầm đao.”
Nghe đến đó, phản ứng đầu tiên trong đầu Tạ Tri Phi là: Chắc chắc là thằng cháu trai Từ Thịnh!
“Nếu ta nhớ không lầm, bên cạnh người nọ còn có một đám người mang đao.” Yến Tam Hợp: "Thành Tứ cửu rộng lớn này chỉ có hắn kết thù với ta, cũng chỉ có hắn dám lớn mật làm việc như thế, hơn nữa còn không để Tạ gia vào mắt.”
Nha đầu tốt!
Nghĩ y chang ta!
Ánh mắt Tạ Tri Phi càng nóng hơn: “Lý Bất Ngôn đã đến Binh Mã ty báo án, chuyện này hãy giao cho ta.”
“Không cần, tự ta…”
“Yến Tam Hợp!” Tạ Tri Phi đảo mắt nhìn thị vệ bên cửa, Yến Tam Hợp lúc này hiểu được, cực kỳ phối hợp nói: "Được, giao cho binh mã ti các ngươi.”
“Ai da, nghề này của các ngươi, thật đúng là nguy hiểm.” Ninh thị giật giật xiêm y Tạ Tri Phi: “Tam gia à, cửa này...”
“Ta đền.” Tạ Tri Phi không thèm liếc Ninh thị một cái, ánh mắt vẫn nhìn Yến Tam Hợp.
“Sắc mặt ngươi sao lại kém như vậy?” Yến Tam khép lại đối diện với ánh mắt đen trầm của hắn: “Có cần ta rót cho ly nước không?”
“Không cần, ta thở một chút là được rồi.” Tim Tạ Tri Phi dần đập chậm lại, nhưng suy nghĩ có hơi hỗn loạn, các ý niệm cứ đụng tới đụng lui trong đầu.
“Lý Bất Ngôn đâu?”