Chương 21: Tìm người
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 21: Tìm người
Lão thái thái như thế khiến cho hai cha con bất ngờ không kịp đề phòng.
"Lão đại!"
Tạ Đạo Chi suy nghĩ một lát rồi cũng thỏa hiệp: "Con đích thân dẫn người đi tìm, đừng gây ra động tĩnh quá lớn!"
Chuyện này căn bản không cần hắn giao phó, trong lòng Tạ Nhi Lập đã tự biết nặng nhẹ hơn ai hết.
Hắn xoay người đi tới sân, thấp giọng nói với Tạ tổng quản: "Lập tức chọn mười mấy hộ viện thân thủ tốt đi theo ta."
"Vâng!"
Một tiếng "Vâng" vừa mới trả lời thì đã nghe bên ngoài có người hô to: "Tam gia đã trở về!"
Bên ngoài mấy trượng, là một nam tử mặc trang phục võ tướng, chậm rãi ung dung bước vào, trong tay nếu cầm một cây quạt nữa, thì ắt hẳn là một công tử quý tộc đang đi ngắm hoa ngắm liễu ngày xuân.
Dáng vẻ phong lưu phóng khoáng!
Thấy đại ca nhà mình ra nghênh đón thì hắn nheo đôi mắt hoa đào, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
"Ta đã nói xa thơm gần thối mà, mới đi hai ngày mà đại ca đã nhớ ta thế này rồi."
"Tạ Tri Phi!"
Sự phong lưu phóng khoáng trên mặt Tạ Tri Phi chợt bay hết ra ngoài.
Đại ca bình thường gọi hắn là "Lão Tam", lúc tâm trạng tốt thì gọi hắn là "A Phi", gọi cả tên lẫn họ thế này...
Gần đây hắn có làm cho cô nương nhà ai tức giận khóc lóc đâu nhỉ!
Tạ Tri Phi thành thật chạy tới, sau khi nhìn thấy nửa khuôn mặt của đại ca thì ngẩn ra.
"Đại ca, mặt huynh bị sao vậy?"
"Khoan nói chuyện này đã, mau tìm người giúp ta đi, họ Yến tên Tam Hợp, tìm được thì lập tức mang về phủ."
Tạ Nhi Lập đẩy Tạ tổng quản về phía trước: "Lão Tạ đi theo đệ, ông ấy biết mặt người nọ."
"Không phải là tìm người sao, sao lại gấp như vậy? Đại ca còn chưa nói mặt của huynh..."
"Tam gia tốt của ta ơi!" Tạ tổng quản vỗ đùi một cái: "Mặt đại gia là bị người nọ rạch đấy, đó là một người ghê gớm!"
Sắc mặt Tạ Tri Phi lạnh xuống, xoay người ra lệnh cho tâm phúc đang chờ ở phía xa: "Thông báo cho tất cả huynh đệ toàn thành tìm kiếm một nam nhân tên Yến Tam Hợp."
"Tam gia, không phải nam nhân, là nữ tử!"
Tạ Tri Phi nhướng mày nhìn Tạ tổng quản một cái.
"Một cô nương?"
"Làm đại ca bị thương?"
"Còn là... ngươi ghê gớm?"
"Thú vị đó!"
......
Một lát sau.
Mười mấy con ngựa như mũi tên rời cung thẳng đến ngõ Điềm Thủy.
Ngõ Điềm Thủy là nơi rồng rắn hỗn tạp nhất kinh thành, hạng người gì cũng có.
Tạ Tri Phi xoay người xuống ngựa, vài tên ăn mày ở góc đường lập tức vây lại.
"Tam gia, nàng đi tới cửa thành phía nam."
"Cưỡi một con ngựa nâu."
"Phía sau lưng đeo một bọc quần áo."
"Con ngựa kia cưỡi rất nhanh."
Tạ tổng quản vừa nghe, đã vội vàng giật giật góc áo thiếu gia nhà mình mình: "Chắc là chạy ra khỏi thành rồi, Tam gia, mau đuổi theo đi!"
"Đuổi theo!"
Tạ Tri Phi ra lệnh, nhưng lại không vội vã lên ngựa, mà móc trong ngực ra mấy lượng bạc ném về phía tên ăn mày.
"Cầm lấy mua rượu uống!"
"Cảm ơn Tam gia!"
"Tam gia, lần đầu tiên thấy ngài tìm cô nương đó."
"Tam gia ngươi nhìn trúng người ta sao?"
Tạ Tri Phi nheo mắt, mắng một tiếng: "Cút!"
Ra khỏi cửa thành, bước lên quan đạo, một hơi chạy mười lăm dặm, trên đường đến bóng ma cũng không thấy, đã thế còn nuốt một ngụm gió lạnh.
Trực giác Tạ Tri Phi cảm thấy không đúng, hắn siết dây cương, ngựa đánh hai vòng tại chỗ rồi ngừng lại.
Hắn xoay người xuống ngựa đi tới trước mặt Tạ tổng quản, túm người từ trên ngựa xuống: "Cô nương này từ đâu tới kinh thành?"
"Nói là phủ Vân Nam!"
"Phủ Vân Nam?"
Tạ Tri Phi trầm mặt: "Sao ngươi không nói sớm!"
"Không phải là vội đi tìm người sao, lỡ vụt mất thì sao!" Tạ tổng quản còn đắng hơn cả Hoàng Liên.
Tạ Tri Phi vung tay lên: "Về thành."
"Tam gia, Tam gia!" Tạ tổng quản ôm lấy người hắn, mặt như sắp khóc rồi: "Không thể trở về được, lão thái thái đã nói rồi, nếu không tìm thấy người này..."
"Nàng ta chưa ra khỏi thành."
"Không thể nào, rõ ràng..."
"Câm miệng!" Tạ Tri Phi túm lấy vạt áo Tạ tổng quản: "Vân Nam phủ cách kinh thành mười vạn tám ngàn dặm, nàng chỉ đeo một cái tay nải nhỏ, một không ăn, hai không uống thì làm sao lên đường?"
Tạ tổng quản bị hỏi lại.
"Nếu ta là nàng, thì tối nay sẽ ăn uống no đủ, chuẩn bị lương khô, mua quần áo, sáng mai lại xuất phát."
"Nhưng... Thị vệ cửa Nam rõ ràng nhìn thấy người nọ ra khỏi thành." Tạ tổng quản nhíu mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: "Chẳng lẽ, nàng lại quay về!"
"Này gọi là dương đông kích tây." Tạ Tri Phi tát vào ót Tạ tổng quản một cái: "Là để tránh đám ngu xuẩn các ngươi đó."
Tạ tổng quản: "...".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Tạ tam gia buông tay, quay đầu nói với tâm phúc của mình: "Chu Thanh."
"Vâng thưa Tam gia!"
Tìm tất cả khách điếm ở cổng phía nam, không được bỏ qua bất cứ người nào.
"Vâng!"
"Tam gia!" Tạ tổng quản hỏi: "Nếu như là vì tránh đi chúng ta, thì nàng không nên tùy tiện tìm một góc để đối phó qua đêm sao?"
"Lão tạ à!" Mặt Tạ tam gia kiểu "Ngươi hết thuốc chữa rồi".
"Người ngoài thịt mỡ ra thì chẳng có gì cả. Trời lạnh như vậy, ngươi đối phó cả đêm thử cho ta xem?"
Tạ tổng quản: "..."
Tạ tam gia nhìn gương mặt kinh ngạc của Tạ tổng quản, trong lòng hơi sợ hãi, biết dương đông kích tây, nữ tử kia quả thật là không đơn giản!
"Người này tới nhà ra làm gì? Sao lại đả thương đại ca ta?"
Hỏi đến đây, nước đắng trong bụng Tạ tổng lại muốn chảy ra ngoài: "Tam gia à, ngài không biết đâu, người này ta mới gặp đã bị không thích hợp rồi, nào có ai mùa đông chỉ mặc một bộ đồ mỏng..."
"Nói trọng điểm."
"Đây chính là trọng điểm đó, Tam gia."
Tạ tổng quản: "Nàng vừa vào cửa Tạ gia đã gọi thẳng tên lão gia..."
......
"Cô nương, nước nóng ngươi cần tới rồi. Đây là mười cân lương khô, phòng bếp tổng cộng chỉ có bấy nhiêu thôi."
"Đây là áo choàng mới may năm trước, chất liệu không tốt lắm, nhưng mẫu thân ta may vá không tệ."
"Đa tạ!"
Yến Tam Hợp lại cho thêm hai lạng tiền thưởng, tiểu nhị mừng rỡ cười muốn ngoác miệng.
Cửa khép lại, Yến Tam Hợp đi tới bên cửa sổ, dựng khung cửa sổ lên, nhìn xa xa ra ngoài ánh đèn, trong lòng hơi bất an.
Cho dù ngày đêm không ngừng chạy đi, cũng phải mất một tháng mới tới phủ Vân Nam.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày, chắc chắn không kịp rồi.
Quan trọng nhất là phong thư kia không phải là tâm ma của tổ phụ, hết thảy giả thuyết đều đã bị đẩy ngã, phải làm lại từ đầu cho nên tuyệt đối không được chậm trễ nữa.
Yến Tam Hợp ngàn sầu vạn sầu, khóe mắt lại nóng rực, bên trong giống như cất giấu một đám lửa lớn.
Con người đều có hai mặt, một mặt thiện, một mặt ác.
Nhưng hai mặt tổ phụ ở trong lòng nàng chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm, điều này không hề bình thường.
Cũng tốt, Yến Tam hợp thầm nghĩ, nàng cuối cùng sẽ có một ngày tìm ra nguyên nhân trong đó.
Sau khi rửa mặt đơn giản, nàng thay quần áo của tiểu nhị, lại buộc tóc lên thật cao, cuối cùng mới tắt đèn, ôm túi quần áo cuộn mình trong ghế.
Thời gian trân quý, tối nay tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, ngày mai vừa mở mắt thì lập tức xuất phát, không được trễ nãi một phút nào.
Điều kiện khách điếm tuy đơn sơ, nhưng so với Tạ phủ thì Yến Tam Hợp cảm thấy nơi này an tâm hơn nhiều.
Trong bóng tối, hơi thở của nàng dần dần kéo dài...
Không biết qua bao lâu.
Yến Tam Hợp chợt mở mắt, ánh mắt dừng ở chốt cửa, chớp mắt tiếp theo, nàng lại vọt tới trước cửa sổ, chống cửa sổ lên thò đầu ra nhìn...
Dưới ánh trăng ảm đạm, có mấy bóng đen đang chậm rãi vây quanh.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 21: Tìm người
Lão thái thái như thế khiến cho hai cha con bất ngờ không kịp đề phòng.
"Lão đại!"
Tạ Đạo Chi suy nghĩ một lát rồi cũng thỏa hiệp: "Con đích thân dẫn người đi tìm, đừng gây ra động tĩnh quá lớn!"
Chuyện này căn bản không cần hắn giao phó, trong lòng Tạ Nhi Lập đã tự biết nặng nhẹ hơn ai hết.
Hắn xoay người đi tới sân, thấp giọng nói với Tạ tổng quản: "Lập tức chọn mười mấy hộ viện thân thủ tốt đi theo ta."
"Vâng!"
Một tiếng "Vâng" vừa mới trả lời thì đã nghe bên ngoài có người hô to: "Tam gia đã trở về!"
Bên ngoài mấy trượng, là một nam tử mặc trang phục võ tướng, chậm rãi ung dung bước vào, trong tay nếu cầm một cây quạt nữa, thì ắt hẳn là một công tử quý tộc đang đi ngắm hoa ngắm liễu ngày xuân.
Dáng vẻ phong lưu phóng khoáng!
Thấy đại ca nhà mình ra nghênh đón thì hắn nheo đôi mắt hoa đào, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
"Ta đã nói xa thơm gần thối mà, mới đi hai ngày mà đại ca đã nhớ ta thế này rồi."
"Tạ Tri Phi!"
Sự phong lưu phóng khoáng trên mặt Tạ Tri Phi chợt bay hết ra ngoài.
Đại ca bình thường gọi hắn là "Lão Tam", lúc tâm trạng tốt thì gọi hắn là "A Phi", gọi cả tên lẫn họ thế này...
Gần đây hắn có làm cho cô nương nhà ai tức giận khóc lóc đâu nhỉ!
Tạ Tri Phi thành thật chạy tới, sau khi nhìn thấy nửa khuôn mặt của đại ca thì ngẩn ra.
"Đại ca, mặt huynh bị sao vậy?"
"Khoan nói chuyện này đã, mau tìm người giúp ta đi, họ Yến tên Tam Hợp, tìm được thì lập tức mang về phủ."
Tạ Nhi Lập đẩy Tạ tổng quản về phía trước: "Lão Tạ đi theo đệ, ông ấy biết mặt người nọ."
"Không phải là tìm người sao, sao lại gấp như vậy? Đại ca còn chưa nói mặt của huynh..."
"Tam gia tốt của ta ơi!" Tạ tổng quản vỗ đùi một cái: "Mặt đại gia là bị người nọ rạch đấy, đó là một người ghê gớm!"
Sắc mặt Tạ Tri Phi lạnh xuống, xoay người ra lệnh cho tâm phúc đang chờ ở phía xa: "Thông báo cho tất cả huynh đệ toàn thành tìm kiếm một nam nhân tên Yến Tam Hợp."
"Tam gia, không phải nam nhân, là nữ tử!"
Tạ Tri Phi nhướng mày nhìn Tạ tổng quản một cái.
"Một cô nương?"
"Làm đại ca bị thương?"
"Còn là... ngươi ghê gớm?"
"Thú vị đó!"
......
Một lát sau.
Mười mấy con ngựa như mũi tên rời cung thẳng đến ngõ Điềm Thủy.
Ngõ Điềm Thủy là nơi rồng rắn hỗn tạp nhất kinh thành, hạng người gì cũng có.
Tạ Tri Phi xoay người xuống ngựa, vài tên ăn mày ở góc đường lập tức vây lại.
"Tam gia, nàng đi tới cửa thành phía nam."
"Cưỡi một con ngựa nâu."
"Phía sau lưng đeo một bọc quần áo."
"Con ngựa kia cưỡi rất nhanh."
Tạ tổng quản vừa nghe, đã vội vàng giật giật góc áo thiếu gia nhà mình mình: "Chắc là chạy ra khỏi thành rồi, Tam gia, mau đuổi theo đi!"
"Đuổi theo!"
Tạ Tri Phi ra lệnh, nhưng lại không vội vã lên ngựa, mà móc trong ngực ra mấy lượng bạc ném về phía tên ăn mày.
"Cầm lấy mua rượu uống!"
"Cảm ơn Tam gia!"
"Tam gia, lần đầu tiên thấy ngài tìm cô nương đó."
"Tam gia ngươi nhìn trúng người ta sao?"
Tạ Tri Phi nheo mắt, mắng một tiếng: "Cút!"
Ra khỏi cửa thành, bước lên quan đạo, một hơi chạy mười lăm dặm, trên đường đến bóng ma cũng không thấy, đã thế còn nuốt một ngụm gió lạnh.
Trực giác Tạ Tri Phi cảm thấy không đúng, hắn siết dây cương, ngựa đánh hai vòng tại chỗ rồi ngừng lại.
Hắn xoay người xuống ngựa đi tới trước mặt Tạ tổng quản, túm người từ trên ngựa xuống: "Cô nương này từ đâu tới kinh thành?"
"Nói là phủ Vân Nam!"
"Phủ Vân Nam?"
Tạ Tri Phi trầm mặt: "Sao ngươi không nói sớm!"
"Không phải là vội đi tìm người sao, lỡ vụt mất thì sao!" Tạ tổng quản còn đắng hơn cả Hoàng Liên.
Tạ Tri Phi vung tay lên: "Về thành."
"Tam gia, Tam gia!" Tạ tổng quản ôm lấy người hắn, mặt như sắp khóc rồi: "Không thể trở về được, lão thái thái đã nói rồi, nếu không tìm thấy người này..."
"Nàng ta chưa ra khỏi thành."
"Không thể nào, rõ ràng..."
"Câm miệng!" Tạ Tri Phi túm lấy vạt áo Tạ tổng quản: "Vân Nam phủ cách kinh thành mười vạn tám ngàn dặm, nàng chỉ đeo một cái tay nải nhỏ, một không ăn, hai không uống thì làm sao lên đường?"
Tạ tổng quản bị hỏi lại.
"Nếu ta là nàng, thì tối nay sẽ ăn uống no đủ, chuẩn bị lương khô, mua quần áo, sáng mai lại xuất phát."
"Nhưng... Thị vệ cửa Nam rõ ràng nhìn thấy người nọ ra khỏi thành." Tạ tổng quản nhíu mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: "Chẳng lẽ, nàng lại quay về!"
"Này gọi là dương đông kích tây." Tạ Tri Phi tát vào ót Tạ tổng quản một cái: "Là để tránh đám ngu xuẩn các ngươi đó."
Tạ tổng quản: "...".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Tạ tam gia buông tay, quay đầu nói với tâm phúc của mình: "Chu Thanh."
"Vâng thưa Tam gia!"
Tìm tất cả khách điếm ở cổng phía nam, không được bỏ qua bất cứ người nào.
"Vâng!"
"Tam gia!" Tạ tổng quản hỏi: "Nếu như là vì tránh đi chúng ta, thì nàng không nên tùy tiện tìm một góc để đối phó qua đêm sao?"
"Lão tạ à!" Mặt Tạ tam gia kiểu "Ngươi hết thuốc chữa rồi".
"Người ngoài thịt mỡ ra thì chẳng có gì cả. Trời lạnh như vậy, ngươi đối phó cả đêm thử cho ta xem?"
Tạ tổng quản: "..."
Tạ tam gia nhìn gương mặt kinh ngạc của Tạ tổng quản, trong lòng hơi sợ hãi, biết dương đông kích tây, nữ tử kia quả thật là không đơn giản!
"Người này tới nhà ra làm gì? Sao lại đả thương đại ca ta?"
Hỏi đến đây, nước đắng trong bụng Tạ tổng lại muốn chảy ra ngoài: "Tam gia à, ngài không biết đâu, người này ta mới gặp đã bị không thích hợp rồi, nào có ai mùa đông chỉ mặc một bộ đồ mỏng..."
"Nói trọng điểm."
"Đây chính là trọng điểm đó, Tam gia."
Tạ tổng quản: "Nàng vừa vào cửa Tạ gia đã gọi thẳng tên lão gia..."
......
"Cô nương, nước nóng ngươi cần tới rồi. Đây là mười cân lương khô, phòng bếp tổng cộng chỉ có bấy nhiêu thôi."
"Đây là áo choàng mới may năm trước, chất liệu không tốt lắm, nhưng mẫu thân ta may vá không tệ."
"Đa tạ!"
Yến Tam Hợp lại cho thêm hai lạng tiền thưởng, tiểu nhị mừng rỡ cười muốn ngoác miệng.
Cửa khép lại, Yến Tam Hợp đi tới bên cửa sổ, dựng khung cửa sổ lên, nhìn xa xa ra ngoài ánh đèn, trong lòng hơi bất an.
Cho dù ngày đêm không ngừng chạy đi, cũng phải mất một tháng mới tới phủ Vân Nam.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày, chắc chắn không kịp rồi.
Quan trọng nhất là phong thư kia không phải là tâm ma của tổ phụ, hết thảy giả thuyết đều đã bị đẩy ngã, phải làm lại từ đầu cho nên tuyệt đối không được chậm trễ nữa.
Yến Tam Hợp ngàn sầu vạn sầu, khóe mắt lại nóng rực, bên trong giống như cất giấu một đám lửa lớn.
Con người đều có hai mặt, một mặt thiện, một mặt ác.
Nhưng hai mặt tổ phụ ở trong lòng nàng chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm, điều này không hề bình thường.
Cũng tốt, Yến Tam hợp thầm nghĩ, nàng cuối cùng sẽ có một ngày tìm ra nguyên nhân trong đó.
Sau khi rửa mặt đơn giản, nàng thay quần áo của tiểu nhị, lại buộc tóc lên thật cao, cuối cùng mới tắt đèn, ôm túi quần áo cuộn mình trong ghế.
Thời gian trân quý, tối nay tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, ngày mai vừa mở mắt thì lập tức xuất phát, không được trễ nãi một phút nào.
Điều kiện khách điếm tuy đơn sơ, nhưng so với Tạ phủ thì Yến Tam Hợp cảm thấy nơi này an tâm hơn nhiều.
Trong bóng tối, hơi thở của nàng dần dần kéo dài...
Không biết qua bao lâu.
Yến Tam Hợp chợt mở mắt, ánh mắt dừng ở chốt cửa, chớp mắt tiếp theo, nàng lại vọt tới trước cửa sổ, chống cửa sổ lên thò đầu ra nhìn...
Dưới ánh trăng ảm đạm, có mấy bóng đen đang chậm rãi vây quanh.