Chương 224: Đố kỵ
Trong Phật đường, Quan Âm Bồ Tát mỉm cười cúi xuống nhìn một màn này.
Tuệ Như thở hổn hển, nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp, đôi môi run rẩy, hai mắt đỏ bừng.
Mà ánh mắt Yến Tam Hợp nhìn từ trên mặt nàng, chậm rãi rơi vào tay nàng.
Đây là một đôi tay như thế nào?
Dù cho bây giờ làm am chủ, bên cạnh có tiểu ni cô chăm sóc, thì vẫn là một đôi tay thô ráp.
Người có đôi tay như vậy, hẳn là từ nhỏ đã sống rất khổ.
Yến Tam Hợp buộc bản thân nói ra một câu tuyệt tình: "Tuệ Như, Bồ Tát đang nhìn ngươi đấy!”
Lời này, đánh nát bấy chút giãy dụa cuối cùng của Tuệ Như.
Cô rũ mắt xuống, khàn giọng nói: "Thật ra, là ta ghen tị với cô ấy.”
Cho dù Yến Tam Hợp có thông minh hơn nữa, thì cũng không ngờ tới lại là nguyên nhân này.
Người xuất gia có năm thứ: Tham, sân, si, kiêu ngạo, nghi ngờ.
Đố ky thuộc về sân, cũng không khó bỏ, Tuệ Như thân là am chủ Am Thủy Nguyệt, lại tu hành nhiều năm như vậy, thế mà một chữ sân cũng không bỏ được…”
“Ngươi ghen tị gì nàng ta?” Ánh mắt Yến Tam Hợp nhu hòa trở lại: “Không sao, nơi này chỉ có ta và ngươi, còn có Bồ Tát, Bồ Tát rộng lượng, có thể chứa được, ngài chắc chắn sẽ không trách tội ngươi.”
Tuệ Như ngẩng đầu, yên lặng nhìn Yến Tam Hợp, thầm giật mình.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, tâm tư ác độc giấu thầm mười tám năm, cuối cùng lại nói ra với một cô nương trẻ tuổi này.
“Bồ Tát hiểu rõ tâm sự của ta.” Nàng nghẹn ngào nói: "Mười tám năm nay, không có tối nào là ta không sám hối nghiệp ác của mình trước mặt Bồ Tát? Nhưng vô dụng thôi, ta vẫn ghen tị với nàng, vẫn ghen tị mãi thôi.”
“Ngươi ghen tị cái gì chứ?” Yến Tam Hợp lại hỏi một lần.
“Yến cô nương, ngươi tin tưởng vào nhân duyên không?”
“Tin!”
Tuệ Như nhìn thiếu nữ trước mặt, trên mặt nàng có sự trầm ổn và kiên định không tương xứng với tuổi tác, khiến cho người ta tin tưởng vô điều kiện.
Vì thế nàng nói: "Duyên có thiện duyên, có nghiệt duyên, ta và Tĩnh Trần thuộc về vế sau.”
Năm ấy nàng theo lão am chủ mở cửa chùa ra, từ lúc nhìn thấy Tĩnh Trần lần đầu tiên, trong lòng đã mơ hồ cảm thấy không thoải mái.
Người nọ dáng vẻ xinh đẹp, những cũng không thế chỉ dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung.
Mặt trắng, cổ trắng, cánh tay lộ ra bên ngoài cũng trắng, loại trắng này còn không phải trắng bình thường, là trắng đến phát sáng.
Lúc ấy cô đã nghĩ, một thân trắng tuyết như vậy phối hợp với một mái tóc đen, mặc xiêm y đẹp nhất vào thì sẽ xinh đẹp đến thế nào nữa.
Am chủ hỏi: "Ngươi tên gì?”
Người nọ đáp: "Một cô hồn dã quỷ.”
Am chủ lại hỏi: "Vì sao muốn đến Am Thủy Nguyệt xuất gia?””
Người nọ lại đáp: "Đường nhân gian đã tuyệt.”
Lão am chủ lại hỏi: "Ngươi từng nghe đến câu nơi tuyệt địa gặp đường sống chưa?”
Người nọ lại đáp: "Người sống, tất có tận.”
Lão Am chủ biến sắc, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, lập tức nói: "Thôi, ngươi từ trong hồng trần đến, gọi ngươi Tĩnh Trần đi."
Mọi người bên cạnh đều sợ ngây người.
Ngắn ngủn vài câu nói, không chỉ có để cho người nọ vào cửa chùa, mà còn ban cho pháp danh, đây là chuyện mà Am Thủy Nguyệt chưa từng có trước nay.
Mà nàng, vì có thể vào am Nguyệt Thủy, phải quỳ năm ngày năm đêm không ăn không uống, mãi đến khi đói ngất đi, lão Am Chủ mới sai người khiêng nàng vào.
Đã thế, lão Am Chủ còn âm thầm quan sát nàng suốt ba tháng, mới ban cho pháp danh.
“Yến cô nương.” Ánh mắt Tuệ Như ảm đạm không ánh sáng: “Ngươi biết trên đời này điều bất công nhất là gì không?”
Yến Tam Hợp thản nhiên cười không trả lời, nàng biết trong lòng Tuệ Như đã có đáp án.
“Trên đời này thứ không công bằng nhất, là dù ngươi cố gắng thế nào, liều mạng ra sao cũng không so sánh được với người kia.” Tuệ Như: "Tướng mạo không sánh bằng, thông minh không sánh bằng, không khiến người ta thích bằng, đáng sợ nhất chính là ngay cả vận may cũng không sánh bằng.”
Tĩnh Trần đến Am Thủy Nguyệt sau, lão Am chủ rõ ràng cực kỳ thích nàng, nói nàng có ngộ tính, có Phật tính.
Lão am chủ đích thân truyền thụ Phật pháp cho nàng, ba tháng sau, nàng đã có thể cùng lão am chủ ngồi bàn luận Phật Pháp.
Từ kinh Kim Cang nói đến Chú Đại Bi, từ Chú Đại Bi nói đến lý Vô Thường, từ lý Vô Thường nói đến Nhân Quả, rồi đến Luân Hồi... Còn bản thân thì ngồi ở bên cạnh, dựng thẳng hai lỗ tai nghe.
Mỗi một chữ đều nghe hiểu, mỗi một câu đều nghe hiểu, nhưng liên kết lại với nhau là có ý gì, thì nàng không hiểu.
Nàng phải trở về suy nghĩ lại chừng mười ngày, mới hiểu được ý nghĩa của mấy câu trong đó.
Sau đó, nàng thay thế lão Am chủ giảng bài cho các ni cô khác, giảng còn tốt hơn cả lão Am chủ, những kinh Phật sâu sắc từ trong miệng nàng nói ra, vừa nghe đã hiểu ngay. Các huynh đệ trong am đều thích nàng, đều vây quanh nàng, ai có chỗ ngộ không thấu, thì đều đi hỏi nàng.
"Ngươi có từng hỏi không?”
“Ta rất hay hỏi, nàng cũng trả lời không chút kiêu ngạo.” Tuệ Như hít sâu một hơi: “Ta nói với nàng, ta quá ngốc, ngốc đến mức ngay cả Phật tổ cũng chê ta; nàng nói, Phật tổ không chê người ngốc, Phật tổ chỉ thương họ mà thôi.”
Yến Tam Hợp nheo mắt, người có thể nói ra lời như vậy, không đơn giản.
"Nàng có biết người ghen tỵ nàng hay không?” Tuệ Như lắc đầu.
Yến Tam Hợp: "Cho nên, các ngươi bề ngoài vẫn rất tốt?”
“Vâng!” Tuệ Như hổ thẹn: “Ba tháng đầu khi nàng mới vào am, lão am chủ sắp cho nàng và ta ngủ chung một phòng, cũng chính là bởi vì ba tháng kia, mà tình cảm của ta với nàng cũng khăng khít hơn, thân thiết hơn bất cứ ai trong am.”
“Khó trách, Tĩnh Trần lại phó thác chuyện tang sự cho ngươi.”
Tuệ Như cười khổ: "Lão Am chủ thực ra muốn giao Am Thủy Nguyệt cho nàng, là nàng không chịu nhân, mới rơi xuống trên đầu ta."
Nàng mãi nhớ lúc lão Am chủ sắp tắt thở, kéo chặt tay Tĩnh Trần rồi luyến tiếc nhắm mắt.
Mà nàng cũng canh giữ ở bên cạnh, canh giữ một ngày một đêm. Nhưng ánh mắt lão Am chủ lại chẳng xê dịch qua nàng một cái.
“Tại sao nàng không nhận?” Yến Tam Hợp nhíu mày: "Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?”
Tuệ Như nhắm mắt lại: “Nàng nói, Tuệ Như là người kiên định cố gắng tiến bộ, mà ta, chung quy là người bạc phước.”
Tim Yến Tam Hợp đập mạnh, nàng nói nàng là người bạc phước?
“Tại sao?”
“Yến cô nương.” Tuệ Như: "Ngươi biết hai chữ ăn mày hay không?”
Yến Tam Hợp nhíu mày lại: “Ngươi cảm thấy ngươi nhận lấy Am Thủy Nguyệt trong tay lão am chủ là đang ăn mày của nàng sao?”
Tuệ Như mở to mắt nhìn Yến Tam Hợp, không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi biết ta ghen tị nhất với nàng là cái gì không?”
Yến Tam Hợp lắc đầu.
Tuệ Như: "Ta ghen tị nàng ấy dù nhặt được một bé gái thôi, cũng nhặt tốt hơn ta.”
Yến Tam Hợp: "Như vậy có nghĩa là Minh Nguyệt xuất sắc hơn Lan Xuyên sao?”
“Nha đầu kia không phải xuất sắc thì sao được người ta yêu thích, miệng ngọt, lúc nói chuyện làm việc đều cười híp mắt, không hề biết nóng giận.”
Tuệ Như chợt cười rộ lên.
“Ngươi giận nó, nó cũng không tức, còn dỗ dành ngươi. Làm sai chuyện, nước mắt lưng tròng nhìn ngươi, không nói một lời, mặc ngươi mắng, mặc ngươi đánh.”
Yến Tam Hợp khẽ nhíu mày.
“Tính tình này, hình như hơi giống Tạ tam gia.”
“Yến cô nương, ngươi biết không?” Tuệ Như dừng một chút: "Kỳ thật ngày đó Đường lão gia, Đường phu nhân vốn là nhìn trúng Lan Xuyên, là Lan Xuyên đó!”
Tuệ Như thở hổn hển, nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp, đôi môi run rẩy, hai mắt đỏ bừng.
Mà ánh mắt Yến Tam Hợp nhìn từ trên mặt nàng, chậm rãi rơi vào tay nàng.
Đây là một đôi tay như thế nào?
Dù cho bây giờ làm am chủ, bên cạnh có tiểu ni cô chăm sóc, thì vẫn là một đôi tay thô ráp.
Người có đôi tay như vậy, hẳn là từ nhỏ đã sống rất khổ.
Yến Tam Hợp buộc bản thân nói ra một câu tuyệt tình: "Tuệ Như, Bồ Tát đang nhìn ngươi đấy!”
Lời này, đánh nát bấy chút giãy dụa cuối cùng của Tuệ Như.
Cô rũ mắt xuống, khàn giọng nói: "Thật ra, là ta ghen tị với cô ấy.”
Cho dù Yến Tam Hợp có thông minh hơn nữa, thì cũng không ngờ tới lại là nguyên nhân này.
Người xuất gia có năm thứ: Tham, sân, si, kiêu ngạo, nghi ngờ.
Đố ky thuộc về sân, cũng không khó bỏ, Tuệ Như thân là am chủ Am Thủy Nguyệt, lại tu hành nhiều năm như vậy, thế mà một chữ sân cũng không bỏ được…”
“Ngươi ghen tị gì nàng ta?” Ánh mắt Yến Tam Hợp nhu hòa trở lại: “Không sao, nơi này chỉ có ta và ngươi, còn có Bồ Tát, Bồ Tát rộng lượng, có thể chứa được, ngài chắc chắn sẽ không trách tội ngươi.”
Tuệ Như ngẩng đầu, yên lặng nhìn Yến Tam Hợp, thầm giật mình.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, tâm tư ác độc giấu thầm mười tám năm, cuối cùng lại nói ra với một cô nương trẻ tuổi này.
“Bồ Tát hiểu rõ tâm sự của ta.” Nàng nghẹn ngào nói: "Mười tám năm nay, không có tối nào là ta không sám hối nghiệp ác của mình trước mặt Bồ Tát? Nhưng vô dụng thôi, ta vẫn ghen tị với nàng, vẫn ghen tị mãi thôi.”
“Ngươi ghen tị cái gì chứ?” Yến Tam Hợp lại hỏi một lần.
“Yến cô nương, ngươi tin tưởng vào nhân duyên không?”
“Tin!”
Tuệ Như nhìn thiếu nữ trước mặt, trên mặt nàng có sự trầm ổn và kiên định không tương xứng với tuổi tác, khiến cho người ta tin tưởng vô điều kiện.
Vì thế nàng nói: "Duyên có thiện duyên, có nghiệt duyên, ta và Tĩnh Trần thuộc về vế sau.”
Năm ấy nàng theo lão am chủ mở cửa chùa ra, từ lúc nhìn thấy Tĩnh Trần lần đầu tiên, trong lòng đã mơ hồ cảm thấy không thoải mái.
Người nọ dáng vẻ xinh đẹp, những cũng không thế chỉ dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung.
Mặt trắng, cổ trắng, cánh tay lộ ra bên ngoài cũng trắng, loại trắng này còn không phải trắng bình thường, là trắng đến phát sáng.
Lúc ấy cô đã nghĩ, một thân trắng tuyết như vậy phối hợp với một mái tóc đen, mặc xiêm y đẹp nhất vào thì sẽ xinh đẹp đến thế nào nữa.
Am chủ hỏi: "Ngươi tên gì?”
Người nọ đáp: "Một cô hồn dã quỷ.”
Am chủ lại hỏi: "Vì sao muốn đến Am Thủy Nguyệt xuất gia?””
Người nọ lại đáp: "Đường nhân gian đã tuyệt.”
Lão am chủ lại hỏi: "Ngươi từng nghe đến câu nơi tuyệt địa gặp đường sống chưa?”
Người nọ lại đáp: "Người sống, tất có tận.”
Lão Am chủ biến sắc, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, lập tức nói: "Thôi, ngươi từ trong hồng trần đến, gọi ngươi Tĩnh Trần đi."
Mọi người bên cạnh đều sợ ngây người.
Ngắn ngủn vài câu nói, không chỉ có để cho người nọ vào cửa chùa, mà còn ban cho pháp danh, đây là chuyện mà Am Thủy Nguyệt chưa từng có trước nay.
Mà nàng, vì có thể vào am Nguyệt Thủy, phải quỳ năm ngày năm đêm không ăn không uống, mãi đến khi đói ngất đi, lão Am Chủ mới sai người khiêng nàng vào.
Đã thế, lão Am Chủ còn âm thầm quan sát nàng suốt ba tháng, mới ban cho pháp danh.
“Yến cô nương.” Ánh mắt Tuệ Như ảm đạm không ánh sáng: “Ngươi biết trên đời này điều bất công nhất là gì không?”
Yến Tam Hợp thản nhiên cười không trả lời, nàng biết trong lòng Tuệ Như đã có đáp án.
“Trên đời này thứ không công bằng nhất, là dù ngươi cố gắng thế nào, liều mạng ra sao cũng không so sánh được với người kia.” Tuệ Như: "Tướng mạo không sánh bằng, thông minh không sánh bằng, không khiến người ta thích bằng, đáng sợ nhất chính là ngay cả vận may cũng không sánh bằng.”
Tĩnh Trần đến Am Thủy Nguyệt sau, lão Am chủ rõ ràng cực kỳ thích nàng, nói nàng có ngộ tính, có Phật tính.
Lão am chủ đích thân truyền thụ Phật pháp cho nàng, ba tháng sau, nàng đã có thể cùng lão am chủ ngồi bàn luận Phật Pháp.
Từ kinh Kim Cang nói đến Chú Đại Bi, từ Chú Đại Bi nói đến lý Vô Thường, từ lý Vô Thường nói đến Nhân Quả, rồi đến Luân Hồi... Còn bản thân thì ngồi ở bên cạnh, dựng thẳng hai lỗ tai nghe.
Mỗi một chữ đều nghe hiểu, mỗi một câu đều nghe hiểu, nhưng liên kết lại với nhau là có ý gì, thì nàng không hiểu.
Nàng phải trở về suy nghĩ lại chừng mười ngày, mới hiểu được ý nghĩa của mấy câu trong đó.
Sau đó, nàng thay thế lão Am chủ giảng bài cho các ni cô khác, giảng còn tốt hơn cả lão Am chủ, những kinh Phật sâu sắc từ trong miệng nàng nói ra, vừa nghe đã hiểu ngay. Các huynh đệ trong am đều thích nàng, đều vây quanh nàng, ai có chỗ ngộ không thấu, thì đều đi hỏi nàng.
"Ngươi có từng hỏi không?”
“Ta rất hay hỏi, nàng cũng trả lời không chút kiêu ngạo.” Tuệ Như hít sâu một hơi: “Ta nói với nàng, ta quá ngốc, ngốc đến mức ngay cả Phật tổ cũng chê ta; nàng nói, Phật tổ không chê người ngốc, Phật tổ chỉ thương họ mà thôi.”
Yến Tam Hợp nheo mắt, người có thể nói ra lời như vậy, không đơn giản.
"Nàng có biết người ghen tỵ nàng hay không?” Tuệ Như lắc đầu.
Yến Tam Hợp: "Cho nên, các ngươi bề ngoài vẫn rất tốt?”
“Vâng!” Tuệ Như hổ thẹn: “Ba tháng đầu khi nàng mới vào am, lão am chủ sắp cho nàng và ta ngủ chung một phòng, cũng chính là bởi vì ba tháng kia, mà tình cảm của ta với nàng cũng khăng khít hơn, thân thiết hơn bất cứ ai trong am.”
“Khó trách, Tĩnh Trần lại phó thác chuyện tang sự cho ngươi.”
Tuệ Như cười khổ: "Lão Am chủ thực ra muốn giao Am Thủy Nguyệt cho nàng, là nàng không chịu nhân, mới rơi xuống trên đầu ta."
Nàng mãi nhớ lúc lão Am chủ sắp tắt thở, kéo chặt tay Tĩnh Trần rồi luyến tiếc nhắm mắt.
Mà nàng cũng canh giữ ở bên cạnh, canh giữ một ngày một đêm. Nhưng ánh mắt lão Am chủ lại chẳng xê dịch qua nàng một cái.
“Tại sao nàng không nhận?” Yến Tam Hợp nhíu mày: "Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?”
Tuệ Như nhắm mắt lại: “Nàng nói, Tuệ Như là người kiên định cố gắng tiến bộ, mà ta, chung quy là người bạc phước.”
Tim Yến Tam Hợp đập mạnh, nàng nói nàng là người bạc phước?
“Tại sao?”
“Yến cô nương.” Tuệ Như: "Ngươi biết hai chữ ăn mày hay không?”
Yến Tam Hợp nhíu mày lại: “Ngươi cảm thấy ngươi nhận lấy Am Thủy Nguyệt trong tay lão am chủ là đang ăn mày của nàng sao?”
Tuệ Như mở to mắt nhìn Yến Tam Hợp, không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi biết ta ghen tị nhất với nàng là cái gì không?”
Yến Tam Hợp lắc đầu.
Tuệ Như: "Ta ghen tị nàng ấy dù nhặt được một bé gái thôi, cũng nhặt tốt hơn ta.”
Yến Tam Hợp: "Như vậy có nghĩa là Minh Nguyệt xuất sắc hơn Lan Xuyên sao?”
“Nha đầu kia không phải xuất sắc thì sao được người ta yêu thích, miệng ngọt, lúc nói chuyện làm việc đều cười híp mắt, không hề biết nóng giận.”
Tuệ Như chợt cười rộ lên.
“Ngươi giận nó, nó cũng không tức, còn dỗ dành ngươi. Làm sai chuyện, nước mắt lưng tròng nhìn ngươi, không nói một lời, mặc ngươi mắng, mặc ngươi đánh.”
Yến Tam Hợp khẽ nhíu mày.
“Tính tình này, hình như hơi giống Tạ tam gia.”
“Yến cô nương, ngươi biết không?” Tuệ Như dừng một chút: "Kỳ thật ngày đó Đường lão gia, Đường phu nhân vốn là nhìn trúng Lan Xuyên, là Lan Xuyên đó!”