Chương 29: Bắt chuyện
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 29: Bắt chuyện
"Ngươi nhìn ta xem, người đẹp tính cách lại tốt, đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, rảnh rỗi còn có thể kể chuyện cười giải buồn gì đó cho ngươi nữa..." Tạ tam gia khoác lác tâng bốc mình lên, chẳng cần da mặt gì nữa: "Quả thực chính là lựa chọn tốt nhất để kết bạn đồng hành, không có ngươi thứ hai đâu."
Đinh Nhất bên cạnh im lặng bịt lỗ tai.
Không nghe nổi nữa!
"Đúng rồi, tất cả chi tiêu trên đường ta sẽ bao hết, cô nương muốn ăn canh ta kiên quyết không đưa lương khô; cô nương muốn ăn mặn ta cố gắng không ăn ngọt."
"Ngươi tên là gì?"
"Ấy, sao ngươi lại thế, tên của ta khó nhớ như vậy sao?" Tạ tam gia không vui.
"Tạ Tri Phi, Tạ Thừa Vũ, ngươi thích gọi gì thì gọi? Hay gọi A Phi cũng được, nghe thân thiết hơn đấy."
"Tạ Tri Phi."
Yến Tam Hợp tiến lên một bước, bỗng nhiên mỉm cười.
Tim Tạ Tri Phi chợt nảy lên không đúng lúc.
Cũng chính trong thời gian tim nảy lên đó, Yến Tam Hợp gập chân nhấc lên đạp vào đùi Tạ tam gia một cái.
Hắn theo bản năng cúi người xuống, vừa ngẩng lên thì ngân phiếu đã vào tay Yến Tam Hợp.
"Không dám làm phiền!" Nàng lạnh lùng bỏ lại một câu rồi quay đầu rời đi.
"Này, sao ngươi có thể lấy oán trả ơn chứ!" Tạ Tri Phi vừa xoa đùi mình, ánh mắt nặng nề nhìn theo bóng lưng mỏng manh của nàng, chẳng còn chút giọng điệu trơn tru như lúc này.
Đinh Nhất thấy chủ nhân nhà mình như thế thì kinh ngạc, vội vàng chạy tới: "Gia?"
Tạ tam gia khoát tay tỏ vẻ không sao, hạ giọng nói: "Hai người lúc nãy đang chờ ở góc đường, ngươi đến đưa cho mỗi người một lượng bạc đi."
Đinh Nhất: "..."
"Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi đi!"
Tưởng hắn thích thế à?
Họ Yến kia tính tình vừa lạnh vừa cứng, nếu hắn không làm thế thì sao nói chuyện được với nàng?
Bắt chuyện cũng là một môn học vấn đó!
Tạ tam gia thầm thở dài, đưa đôi chân dài bước lên, đuổi theo Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp đã đến cửa thành phía nam, trên cửa thành treo mấy chiếc đèn lồng, gió thổi qua lung lay hệt như lửa quỷ.
Nàng tìm một góc khuất gió, đặt tay nải xuống đất rồi ngồi lên, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.
Có tiếng bước chân đi tới, giương mắt nhìn lại là tên công tử bột phong lưu kia.
Chậc, kệ hắn.
Tạ Tri Phi nhíu mày.
"Một cô nương sao có thể ngồi dưới đất, coi chừng khí lạnh thấm vào, mai này đến tháng lại đau bụng đó."
Yến Tam Hợp khẽ cắn môi.
"Ta là nam nhân thì khác, muốn ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó." Hắn vừa nói, vừa ngồi xuống bên cạnh Yến Tam Hợp, liếm khóe miệng nói: "Ta ngồi bên ngoài ngươi, giúp ngươi đỡ gió nhé!"
Yến Tam Hợp cắn răng.
"Đúng rồi, ngươi có đói bụng không?"
"..."
"Mặc đồ mỏng như thế bộ không lạnh sao?"
"..."
"Ngân phiếu đã giấu kỹ chưa, đừng để bị người ta trộm nữa đó."
"..."
"Yến Tam Hợp, trả lời người khác là một loại phẩm tính tốt á."
Yến Tam Hợp mở mắt, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn: "Không quấy rầy người khác cũng là phẩm tính tốt."
Da mặt Tạ tam gia, đại khái là làm từ tường thành, đã thế còn là loại dày nhất.
"Người khác ta không quấy rầy, cơ mà ngươi là ai chứ, ngươi là cháu gái của đại ân nhân nhà họ Tạ chúng ta, nếu ta không chăm sóc tốt cho ngươi thì lão tổ tông có thể nuốt sống ta đấy."
Tạ tam gia dùng chân chạm vào chân Yến Tam Hợp: "Nào, thương lượng một chút, chúng ta về Vân Nam phủ cưỡi ngựa hay ngồi xe. Ngựa thì chạy nhanh một chút, chỉ là hơi lạnh. Chi bằng là đi xe ngựa, tuy hơi chậm nhưng ấm áp."
"..."
Trả lời hắn là sự im lặng.
"Ngươi không nói gì thì ta sẽ làm chủ cho chúng ta nhé, đi xe ngựa đi."
Tạ tam gia đột nhiên chuyển đề tài: "Cao nhân ngươi mời là ai? Sao hắn biết Yến tổ phụ trước khi chết nghĩ đến một phong thư?"
Hai hàng lông mày thanh tú của Yến Tam Hợp hơi nhíu lại.
Trên mặt Tạ tam gia xẹt qua sự vui mừng không dễ phát hiện, cuối cùng cũng sờ được mạch môn của người này.
"Theo lý thuyết, cao nhân sẽ không phạm sai lầm, như thế nào đến Yến tổ phụ nơi này liền...
"Hay là..." Hắn cố ý kéo dài giọng điệu, thở dài nói: "Người ngươi mời không phải cao nhân gì cả, nhiều nhất cũng chỉ là tên thấy bói lừa tiền thôi?"
"Ngươi thì biết cái gì?" Yến Tam Hợp sắc mặt không khỏi thay đổi.
"Nếu đã mời được thì sẽ không phạm sai lầm, trên đời này có mấy người có thể nhìn thấy trong lòng người chết nghĩ cái gì?"
Da đầu Tạ tam gia có hơi tê dại.
Nàng nói là nhìn thấy, mà không phải cảm giác được, cảm ứng được, chẳng lẽ cao nhân kia có một đôi hỏa nhãn kim tinh?
Nhưng tại sao lại xảy ra sai lầm?
Tạ tam gia cố ý ho khan hai tiếng: "Hay ngươi nói cho ta biết? Như thế thì ta cũng không cần thiết phải hỏi thăm, chỉ sợ tiểu cô nương nhà ngươi bị ngườikhác lừa thôi."
Yến Tam Hợp quay đầu nhìn hắn, rất lâu cũng không nói gì.
Tạ tam gia im lặng mỉm cười: "Đã nói đừng nhìn ta như vậy, ta đỏ mặt thật đó."
Yến Tam Hợp một tay chống đất, một tay vớt tay nải, đứng lên rời đi.
"Yến Tam Hợp!" Động tác của Tạ tam gia còn nhanh hơn nàng, hắn ngăn lại, cúi đầu ghé vào tai nàng thấp giọng nói: "Có phải ngươi chưa bao giờ nghe lọt lời người khác không?"
Yến Tam Hợp quay mặt đi, tránh hơi thở của hắn: "Ta không muốn nghe lời người họ Tạ nói."
Tạ tam gia: "..."
"Tránh ra." Đối phương không nhường đường, vẫn chắn trước mặt nàng.
Yến Tam Hợp chợt hiểu là người này đang muốn níu chân mình tới cùng.
Cảm ơn cái gì mà không phải.
"Tạ... Phi gì đó!"
"Tạ Tri Phi!"
"Tạ Tri Phi." Giọng Yến Tam Hợp đè lên lửa: "Ta không rộng lượng được như vậy, ngươi hiểu ý ta không?"
Có thể không hiểu sao. Phụ thân coi ân nhân là kẻ thù.
Bà nội vì giữ chức quan của con trai, mà giấu diếm chân tướng suốt bốn mươi năm.
Trời xui đất khiến chỉ là cái cớ để an ủi mình và người khác, sự thật như thế nào thì trong lòng ai cũng hiểu được.
Đến mức này, Tạ tam gia cũng cạn lời, thu chân vào bên cạnh, nhường ra một lối nhỏ.
Yến Tam Hợp đang muốn nhấc chân thì cái chân dài bên kia lại cản trở.
"Ngươi đừng nhúc nhích, ta đi. Chỉ là..."
Tạ tam gia liếm liếm môi, không cam lòng lại bồi thêm một câu: "Ngươi đối xử với ta như vậy, ta thấy oan quá."
"Ngươi oan cái gì?" Yến Tam Hợp cười gằn.
Người oan thực sự đã đoàn tụ với ba người khác ở dưới suối vàng rồi, ông trời có cho bọn họ cơ hội không?
Không phải chuyện gì cũng có thể cười trừ rồi xóa đi ân oán được.
Nếu không cần phải đi thì...
Yến Tam Hợp ném tay nải xuống, lại ngồi xuống, cũng lười nhìn tên công tử bột phong lưu kia làm quái gì, chỉ một lòng ngẫm nghĩ đến chuyện phong thư kia.
Còn có chuyện gì mà phải cần dùng thư để truyền đạt, khiến cho tổ phụ không thể nói ra chỉ có thể tích tụ trong lòng, rồi sau khi chết tâm niệm thành ma đây?
Là hai đứa con trai, một đứa con gái đang còn sống sao?
Yến gia sau khi bị tịch thu tài sản, thì chỉ còn lại một ít tổ trạch tổ điền, tổ phụ để lại cho hai đứa con trai lớn, bởi vì những điền sản này cũng không mỏng.
Nhưng ba năm sau một trận ôn dịch bất thình lình xảy ra làm rối loạn tất cả, hai huynh đệ nhiễm ôn dịch, hai người đều không qua khỏi, chưa kịp cưới thê tử thì đã mất.
Trước khi Yến gia gặp chuyện không may, con gái đã gả cho người khác, lúc Yến gia bị tịch thu thì nàng đang hoài thai tám tháng, tin tức truyền đến nàng đã vỡ nước ối ngay tại chỗ.
Trượng phu nàng lúc đó đã bỏ người lớn, bảo vệ đứa nhỏ.
(Đúng nghiệp diệt vong luôn á, kiểu gì cả nhà không ai sống sót)
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 29: Bắt chuyện
"Ngươi nhìn ta xem, người đẹp tính cách lại tốt, đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, rảnh rỗi còn có thể kể chuyện cười giải buồn gì đó cho ngươi nữa..." Tạ tam gia khoác lác tâng bốc mình lên, chẳng cần da mặt gì nữa: "Quả thực chính là lựa chọn tốt nhất để kết bạn đồng hành, không có ngươi thứ hai đâu."
Đinh Nhất bên cạnh im lặng bịt lỗ tai.
Không nghe nổi nữa!
"Đúng rồi, tất cả chi tiêu trên đường ta sẽ bao hết, cô nương muốn ăn canh ta kiên quyết không đưa lương khô; cô nương muốn ăn mặn ta cố gắng không ăn ngọt."
"Ngươi tên là gì?"
"Ấy, sao ngươi lại thế, tên của ta khó nhớ như vậy sao?" Tạ tam gia không vui.
"Tạ Tri Phi, Tạ Thừa Vũ, ngươi thích gọi gì thì gọi? Hay gọi A Phi cũng được, nghe thân thiết hơn đấy."
"Tạ Tri Phi."
Yến Tam Hợp tiến lên một bước, bỗng nhiên mỉm cười.
Tim Tạ Tri Phi chợt nảy lên không đúng lúc.
Cũng chính trong thời gian tim nảy lên đó, Yến Tam Hợp gập chân nhấc lên đạp vào đùi Tạ tam gia một cái.
Hắn theo bản năng cúi người xuống, vừa ngẩng lên thì ngân phiếu đã vào tay Yến Tam Hợp.
"Không dám làm phiền!" Nàng lạnh lùng bỏ lại một câu rồi quay đầu rời đi.
"Này, sao ngươi có thể lấy oán trả ơn chứ!" Tạ Tri Phi vừa xoa đùi mình, ánh mắt nặng nề nhìn theo bóng lưng mỏng manh của nàng, chẳng còn chút giọng điệu trơn tru như lúc này.
Đinh Nhất thấy chủ nhân nhà mình như thế thì kinh ngạc, vội vàng chạy tới: "Gia?"
Tạ tam gia khoát tay tỏ vẻ không sao, hạ giọng nói: "Hai người lúc nãy đang chờ ở góc đường, ngươi đến đưa cho mỗi người một lượng bạc đi."
Đinh Nhất: "..."
"Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi đi!"
Tưởng hắn thích thế à?
Họ Yến kia tính tình vừa lạnh vừa cứng, nếu hắn không làm thế thì sao nói chuyện được với nàng?
Bắt chuyện cũng là một môn học vấn đó!
Tạ tam gia thầm thở dài, đưa đôi chân dài bước lên, đuổi theo Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp đã đến cửa thành phía nam, trên cửa thành treo mấy chiếc đèn lồng, gió thổi qua lung lay hệt như lửa quỷ.
Nàng tìm một góc khuất gió, đặt tay nải xuống đất rồi ngồi lên, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.
Có tiếng bước chân đi tới, giương mắt nhìn lại là tên công tử bột phong lưu kia.
Chậc, kệ hắn.
Tạ Tri Phi nhíu mày.
"Một cô nương sao có thể ngồi dưới đất, coi chừng khí lạnh thấm vào, mai này đến tháng lại đau bụng đó."
Yến Tam Hợp khẽ cắn môi.
"Ta là nam nhân thì khác, muốn ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó." Hắn vừa nói, vừa ngồi xuống bên cạnh Yến Tam Hợp, liếm khóe miệng nói: "Ta ngồi bên ngoài ngươi, giúp ngươi đỡ gió nhé!"
Yến Tam Hợp cắn răng.
"Đúng rồi, ngươi có đói bụng không?"
"..."
"Mặc đồ mỏng như thế bộ không lạnh sao?"
"..."
"Ngân phiếu đã giấu kỹ chưa, đừng để bị người ta trộm nữa đó."
"..."
"Yến Tam Hợp, trả lời người khác là một loại phẩm tính tốt á."
Yến Tam Hợp mở mắt, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn: "Không quấy rầy người khác cũng là phẩm tính tốt."
Da mặt Tạ tam gia, đại khái là làm từ tường thành, đã thế còn là loại dày nhất.
"Người khác ta không quấy rầy, cơ mà ngươi là ai chứ, ngươi là cháu gái của đại ân nhân nhà họ Tạ chúng ta, nếu ta không chăm sóc tốt cho ngươi thì lão tổ tông có thể nuốt sống ta đấy."
Tạ tam gia dùng chân chạm vào chân Yến Tam Hợp: "Nào, thương lượng một chút, chúng ta về Vân Nam phủ cưỡi ngựa hay ngồi xe. Ngựa thì chạy nhanh một chút, chỉ là hơi lạnh. Chi bằng là đi xe ngựa, tuy hơi chậm nhưng ấm áp."
"..."
Trả lời hắn là sự im lặng.
"Ngươi không nói gì thì ta sẽ làm chủ cho chúng ta nhé, đi xe ngựa đi."
Tạ tam gia đột nhiên chuyển đề tài: "Cao nhân ngươi mời là ai? Sao hắn biết Yến tổ phụ trước khi chết nghĩ đến một phong thư?"
Hai hàng lông mày thanh tú của Yến Tam Hợp hơi nhíu lại.
Trên mặt Tạ tam gia xẹt qua sự vui mừng không dễ phát hiện, cuối cùng cũng sờ được mạch môn của người này.
"Theo lý thuyết, cao nhân sẽ không phạm sai lầm, như thế nào đến Yến tổ phụ nơi này liền...
"Hay là..." Hắn cố ý kéo dài giọng điệu, thở dài nói: "Người ngươi mời không phải cao nhân gì cả, nhiều nhất cũng chỉ là tên thấy bói lừa tiền thôi?"
"Ngươi thì biết cái gì?" Yến Tam Hợp sắc mặt không khỏi thay đổi.
"Nếu đã mời được thì sẽ không phạm sai lầm, trên đời này có mấy người có thể nhìn thấy trong lòng người chết nghĩ cái gì?"
Da đầu Tạ tam gia có hơi tê dại.
Nàng nói là nhìn thấy, mà không phải cảm giác được, cảm ứng được, chẳng lẽ cao nhân kia có một đôi hỏa nhãn kim tinh?
Nhưng tại sao lại xảy ra sai lầm?
Tạ tam gia cố ý ho khan hai tiếng: "Hay ngươi nói cho ta biết? Như thế thì ta cũng không cần thiết phải hỏi thăm, chỉ sợ tiểu cô nương nhà ngươi bị ngườikhác lừa thôi."
Yến Tam Hợp quay đầu nhìn hắn, rất lâu cũng không nói gì.
Tạ tam gia im lặng mỉm cười: "Đã nói đừng nhìn ta như vậy, ta đỏ mặt thật đó."
Yến Tam Hợp một tay chống đất, một tay vớt tay nải, đứng lên rời đi.
"Yến Tam Hợp!" Động tác của Tạ tam gia còn nhanh hơn nàng, hắn ngăn lại, cúi đầu ghé vào tai nàng thấp giọng nói: "Có phải ngươi chưa bao giờ nghe lọt lời người khác không?"
Yến Tam Hợp quay mặt đi, tránh hơi thở của hắn: "Ta không muốn nghe lời người họ Tạ nói."
Tạ tam gia: "..."
"Tránh ra." Đối phương không nhường đường, vẫn chắn trước mặt nàng.
Yến Tam Hợp chợt hiểu là người này đang muốn níu chân mình tới cùng.
Cảm ơn cái gì mà không phải.
"Tạ... Phi gì đó!"
"Tạ Tri Phi!"
"Tạ Tri Phi." Giọng Yến Tam Hợp đè lên lửa: "Ta không rộng lượng được như vậy, ngươi hiểu ý ta không?"
Có thể không hiểu sao. Phụ thân coi ân nhân là kẻ thù.
Bà nội vì giữ chức quan của con trai, mà giấu diếm chân tướng suốt bốn mươi năm.
Trời xui đất khiến chỉ là cái cớ để an ủi mình và người khác, sự thật như thế nào thì trong lòng ai cũng hiểu được.
Đến mức này, Tạ tam gia cũng cạn lời, thu chân vào bên cạnh, nhường ra một lối nhỏ.
Yến Tam Hợp đang muốn nhấc chân thì cái chân dài bên kia lại cản trở.
"Ngươi đừng nhúc nhích, ta đi. Chỉ là..."
Tạ tam gia liếm liếm môi, không cam lòng lại bồi thêm một câu: "Ngươi đối xử với ta như vậy, ta thấy oan quá."
"Ngươi oan cái gì?" Yến Tam Hợp cười gằn.
Người oan thực sự đã đoàn tụ với ba người khác ở dưới suối vàng rồi, ông trời có cho bọn họ cơ hội không?
Không phải chuyện gì cũng có thể cười trừ rồi xóa đi ân oán được.
Nếu không cần phải đi thì...
Yến Tam Hợp ném tay nải xuống, lại ngồi xuống, cũng lười nhìn tên công tử bột phong lưu kia làm quái gì, chỉ một lòng ngẫm nghĩ đến chuyện phong thư kia.
Còn có chuyện gì mà phải cần dùng thư để truyền đạt, khiến cho tổ phụ không thể nói ra chỉ có thể tích tụ trong lòng, rồi sau khi chết tâm niệm thành ma đây?
Là hai đứa con trai, một đứa con gái đang còn sống sao?
Yến gia sau khi bị tịch thu tài sản, thì chỉ còn lại một ít tổ trạch tổ điền, tổ phụ để lại cho hai đứa con trai lớn, bởi vì những điền sản này cũng không mỏng.
Nhưng ba năm sau một trận ôn dịch bất thình lình xảy ra làm rối loạn tất cả, hai huynh đệ nhiễm ôn dịch, hai người đều không qua khỏi, chưa kịp cưới thê tử thì đã mất.
Trước khi Yến gia gặp chuyện không may, con gái đã gả cho người khác, lúc Yến gia bị tịch thu thì nàng đang hoài thai tám tháng, tin tức truyền đến nàng đã vỡ nước ối ngay tại chỗ.
Trượng phu nàng lúc đó đã bỏ người lớn, bảo vệ đứa nhỏ.
(Đúng nghiệp diệt vong luôn á, kiểu gì cả nhà không ai sống sót)