Chương 33: Địa Ngục
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 33: Địa Ngục
Tạ Tri Phi nhận thư, quét nhanh vài lần, sau đó mắt hoa đào chậm rãi giương lên, cuối cùng mới hơi mỉm cười.
"Gia, có phải sức khỏe lão thái thái đã khá hơn rồi không?" Chu Thanh hỏi.
"Có thể ăn nửa bát cháo lỏng rồi." Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp, ánh mắt ý nhị.
"Thế rồi mà bà vẫn còn dặn ta chăm sóc cho Yến cô nương, đừng để Yến cô nương chịu ấm ức nửa."
"Không nhận nổi!" Yến cô nương lạnh lùng trả lời hắn ba chữ.
Đồng hành năm ngày, Tạ Tri Phi nhiều ít đã hiểu được tính tình Yến Tam Hợp.
Không nhắc tới Tạ gia thì cho dù sắc mặt nàng có lạnh hơn nữa cũng không sao.
Nhưng chỉ cần nhắc tới Tạ gia thì trên người người này sẽ mọc ra vô số gai.
Lúc này, hắn có thể chạy bao xa thì lo mà chạy.
"Lấy giấy bút lại đây." Tạ Tri Phi tính toán ngày tháng, đã bốn ngày không gửi thư về nhà, chỉ lo lên đường thôi.
Chu Thanh hỏi tiểu nhị trong tiệm để lấy giấy bút: "Gia viết thêm vài câu, có khi lão thái thái nhận được thư lại vui vẻ đến khỏi bệnh cũng chưa biết chừng."
"Gia!" Đinh Nhất tiến lên mài mực: "Đừng báo tin vui không báo tin buồn, lần này chúng ta làm việc..."
"Ngươi bớt nói lại!" Tạ Tri Phi lo lắng lời này bị Yến Tam Hợp nghe thấy, vội quát lớn, vẫn không quá yên tâm, lén liếc nhìn nàng một cái.
Vừa nhìn, tim hắn lại kêu lộp bộp.
Đồng tử Yến Tam Hợp đen kịt không nhúc nhích, đến nổi bánh bao trong tay rơi xuống đất cũng không phát hiện.
Lại nữa rồi!
Tạ Tri Phi lúc này đã có chút kinh nghiệm, tiến lên vài bước, vươn tay vẫy vẫy trước mặt nàng.
"Yến cô nương?"
"Yến cô nương?"
Khóe mắt Yến cô nương dần phiếm hồng, giống như rất tủi thân, chỉ là sự tủi thân này đến nhanh, đi cũng nhanh.
Một lát sau nàng lại nghiến răng nghiến lợi, hàm răng kia nghiến khanh khách, giống như đang dùng sức cắn xé một cái gì đó.
Tạ Tri Phi cả kinh đến nỗi ngừng cả hô hấp.
Chẳng lẽ bị Đinh Nhất nói trúng rồi, nàng ta bị ma nhập thật sao?
Yến Tam Hợp kỳ thật nghe được hắn gọi nàng, nhưng ngực quá đau, như là bị một cây dao găm cắt thành hai mảnh, một nửa là không thể tin, một nửa khác là không thể tưởng tượng nổi.
Lúc khép lại khiến nàng đau đớn đến không muốn sống nữa.
Nàng dùng sức véo mình một cái, run giọng nói: "Về kinh thành."
Tạ Tri Phi cả kinh đến mức cằm sắp rớt xuống đất: "Ngươi, ngươi nói gì?"
Yến Tam Hợp: "Về! Kinh! Thành!"
Đầu óc Tạ Tri Phi vội suy nghĩ: "Ngươi đã..."
Yến Tam Hợp: "Không chắc lắm..."
Tạ Tri Phi: "Vậy trở về làm..."
Yến Tam Hợp cười gằn: "Ngươi không muốn thử một lần sao?"
Tim Tạ Tri Phi đột nhiên đập nhanh lên.
Ta còn chưa nói xong, sao nang ta biết ta muốn nói gì?
Yến Tam Hợp thấy người này giật mình bất động, tự mình đi lấy tay nải, tay vừa đụng tới bên cạnh, tay nải kia đã bị người khác đoạt lấy.
"Chờ đã!" Tạ tam gia căng thẳng: "Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?"
Yến Tam Hợp: "Một phần."
"Một phần?!" Ngọn lửa ủ trong lòng Tạ tam gia năm ngày qua đồng loạt đốt lên: "Lỡ như không đúng, ngươi lại quay về thì chẳng phải càng chậm trễ sao."
"Lỡ như đúng thì sao?"
"..."
Yến Tam Hợp tiến lên một bước, nhìn thẳng vào hắn: "Ngươi chịu cược không?"
"..."
"Tạ gia các ngươi đánh cuộc được không?"
"..."
"Lão tổ tông muốn chết muốn sống của ngươi, đánh cuộc được không?"
"..."
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tạ tam gia, đến mồ hôi nơi lỗ chân lông cũng kêu gào sụp đổ.
Đây đâu phải là thổ phỉ sống, rõ ràng chính là Diêm Vương sống.
"Chuyện đó..." Tam gia dùng sức thở hổn hển mấy hơi, quyết định lại thử chết một lần: "Có thể tiết lộ một phần nắm chắc kia là gì không?"
"Ngươi không cần phải biết!"
"..."
Khuôn mặt tuấn tú của Tạ tam gia trong nháy mắt đỏ bừng lên, một ngọn gió thổi qua cũng có thể bốc khói.
Cái gì mà tính tình tốt, cái gì mà miệng ngọt, cái gì mà phong độ của thiếu gia thế gia... Cút sang một bên đi!
Hắn nghĩ thầm: không trách cái tên Tạ Tiểu Hoa sống khôn khéo lươn lẹo kia còn muốn giơ chân lên đã, Tam gia mẹ nó lúc này còn muốn giết người đây nè!
*
Trên quan đạo, mấy con tuấn mã chạy như bay, làm tung lên từng mảng bụi đất.
Mặt trời mọc rồi lại lặn.
Gió lớn nổi lên, mưa rơi xuống.
Liên tiếp bốn ngày, xe và ngựa đều không dừng lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về kinh thành.
Cho đến khi chiếc xe ngựa xa hoa vững chắc kia phát ra vài tiếng lộp bộp lộp bộp, hai bánh xe ầm ầm nứt ra, mới khiến mọi người dừng lại.
Yến Tam Hợp bò từ trong xe dậy, tuy rằng mặt xám mày tro, nhưng vẫn rất trấn định.
"Không cần sửa, ta cưỡi ngựa."
Tạ tam gia lau bụi trên mặt, nhảy xuống xe ngựa.
"Sửa nhanh lắm, không tốn nhiều thời gian đâu, cách kinh thành chỉ còn năm sáu trăm dặm, thời tiết này có vẻ như sắp có tuyết..."
"Nói nhiều quá!" Yến Tam Hợp rút dây cương từ trong tay hắn, chân giẫm lên ngựa, người và ngựa cùng chạy như bay.
Tạ tam gia: "..."
Hắn nhổ ra một ngụm máu, liếm liếm răng.
"Gia lớn như vậy lần đầu gặp một nữ tử như thế."
"Gia, nàng ta mà tính là nữ tử sao?" Đinh Nhất bĩu môi: "Nữ tử trên đời này nếu đều giống như nàng, ta thà rằng độc thân cả đời."
"Bớt nói nhảm!" Tạ tam gia oán giận thì oán giận, những vẫn phân biệt nặng nhẹ rất rõ ràng: "Ném xe đi rồi cưỡi ngựa, đừng tốn thời gian nữa, nhanh lên."
"Vâng!"
*
Tạ phủ.
Từ Ân đường.
Tạ Nhi Lập đứng ở cửa viện, đi tới đi lui.
"Đến rồi, đến rồi, người đến rồi." Tạ Nhi Lập vội vàng nghênh đón: "Bùi thúc, người đến rồi!"
Bùi thái y trêu ghẹo nói: "Mấy ngày nay, ta chạy tới Tạ gia các ngươi, chân chẳng đều nhỏ đi một vòng rồi, nói đi, bây giờ ai bị bệnh thế."
Tạ Nhi Lập cười khổ: "Vẫn là lão thái thái, chạng vạng nói tim không thoải mái rồi ngủ thiếp đi, đến bây giờ vẫn chưa thấy tỉnh lại."
"Ta đi xem thử."
"Mời ngài!"
Bùi thái y đi vào sương phòng phía đông, phu nhân Ngô thị canh giữ trước giường hành lễ rồi vội vàng nhường vị trí đầu giường ra.
Ba ngón tay đặt xuống, sắc mặt Bùi thái y dần nặng nề.
Ngô thị lo lắng nói: "Thế nào rồi?"
Bùi thái y không nói gì, lại im lặng chẩn đoán một hồi lâu, mới gật đầu với Ngô thị, ý bảo nàng ra ngoài hẵng nói.
Ba người đi ra gian ngoài.
Bùi thái y nhíu mày nói: "Theo lý thì mấy hôm nay lão thái thái đã có thể xuống đất đi lại rồi, bệnh này hẳn là không có gì đáng ngại, chỉ là mạch của ngày hôm nay..."
Ngô thị mở to hai mắt: "Mạch làm sao vậy?"
Bùi thái y lắc đầu: "Hình như còn tệ hơn mấy ngày trước nữa."
"Sao lại tệ được!" Ngô thị kinh hô một tiếng: "Hôm qua người còn cười nói nói với chúng ta mà."
Bùi thái y cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ trấn an nói: "Người đã lớn tuổi rồi, tái phát bệnh cũng là chuyện thường tình, phu nhân vẫn nên chuẩn bị tinh thần đi."
Ngô thị bật thốt lên hỏi: "Tình huống xấu nhất là gì?"
Bùi thái y kiên trì trả lời: "Những thứ nên chuẩn bị, thì nên chuẩn bị trước đi!"
Ngô thị giống như bị sét đánh trúng, không tự chủ được lui về phía sau nửa bước.
Bùi thái y thấy thế thì nói với Tạ Nhi Lập: "Phương thuốc này ta sẽ không kê đơn khác, cứ uống như cũ. Nếu đại gia không yên tâm, thì cứ đi mời thái y khác đến cho lão thái thái thứ đi."
Tạ Nhi Lập chỉ cảm thấy như vạn mũi tên bắn vào tim.
Bùi thúc là người được xếp hạng cao trong viện thái y, đã khám bệnh cho Tạ gia hai mươi năm rồi, chưa từng chẩn đoán sai lần nào, còn cần mời thái y khác làm gì nữa.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày đã qua, Tạ gia chẳng lẽ thật sự gặp xui xẻo sao? Lão tổ tông là người đầu tiên?
Nếu đúng như vậy, ai sẽ là người tiếp theo đây?
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 33: Địa Ngục
Tạ Tri Phi nhận thư, quét nhanh vài lần, sau đó mắt hoa đào chậm rãi giương lên, cuối cùng mới hơi mỉm cười.
"Gia, có phải sức khỏe lão thái thái đã khá hơn rồi không?" Chu Thanh hỏi.
"Có thể ăn nửa bát cháo lỏng rồi." Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp, ánh mắt ý nhị.
"Thế rồi mà bà vẫn còn dặn ta chăm sóc cho Yến cô nương, đừng để Yến cô nương chịu ấm ức nửa."
"Không nhận nổi!" Yến cô nương lạnh lùng trả lời hắn ba chữ.
Đồng hành năm ngày, Tạ Tri Phi nhiều ít đã hiểu được tính tình Yến Tam Hợp.
Không nhắc tới Tạ gia thì cho dù sắc mặt nàng có lạnh hơn nữa cũng không sao.
Nhưng chỉ cần nhắc tới Tạ gia thì trên người người này sẽ mọc ra vô số gai.
Lúc này, hắn có thể chạy bao xa thì lo mà chạy.
"Lấy giấy bút lại đây." Tạ Tri Phi tính toán ngày tháng, đã bốn ngày không gửi thư về nhà, chỉ lo lên đường thôi.
Chu Thanh hỏi tiểu nhị trong tiệm để lấy giấy bút: "Gia viết thêm vài câu, có khi lão thái thái nhận được thư lại vui vẻ đến khỏi bệnh cũng chưa biết chừng."
"Gia!" Đinh Nhất tiến lên mài mực: "Đừng báo tin vui không báo tin buồn, lần này chúng ta làm việc..."
"Ngươi bớt nói lại!" Tạ Tri Phi lo lắng lời này bị Yến Tam Hợp nghe thấy, vội quát lớn, vẫn không quá yên tâm, lén liếc nhìn nàng một cái.
Vừa nhìn, tim hắn lại kêu lộp bộp.
Đồng tử Yến Tam Hợp đen kịt không nhúc nhích, đến nổi bánh bao trong tay rơi xuống đất cũng không phát hiện.
Lại nữa rồi!
Tạ Tri Phi lúc này đã có chút kinh nghiệm, tiến lên vài bước, vươn tay vẫy vẫy trước mặt nàng.
"Yến cô nương?"
"Yến cô nương?"
Khóe mắt Yến cô nương dần phiếm hồng, giống như rất tủi thân, chỉ là sự tủi thân này đến nhanh, đi cũng nhanh.
Một lát sau nàng lại nghiến răng nghiến lợi, hàm răng kia nghiến khanh khách, giống như đang dùng sức cắn xé một cái gì đó.
Tạ Tri Phi cả kinh đến nỗi ngừng cả hô hấp.
Chẳng lẽ bị Đinh Nhất nói trúng rồi, nàng ta bị ma nhập thật sao?
Yến Tam Hợp kỳ thật nghe được hắn gọi nàng, nhưng ngực quá đau, như là bị một cây dao găm cắt thành hai mảnh, một nửa là không thể tin, một nửa khác là không thể tưởng tượng nổi.
Lúc khép lại khiến nàng đau đớn đến không muốn sống nữa.
Nàng dùng sức véo mình một cái, run giọng nói: "Về kinh thành."
Tạ Tri Phi cả kinh đến mức cằm sắp rớt xuống đất: "Ngươi, ngươi nói gì?"
Yến Tam Hợp: "Về! Kinh! Thành!"
Đầu óc Tạ Tri Phi vội suy nghĩ: "Ngươi đã..."
Yến Tam Hợp: "Không chắc lắm..."
Tạ Tri Phi: "Vậy trở về làm..."
Yến Tam Hợp cười gằn: "Ngươi không muốn thử một lần sao?"
Tim Tạ Tri Phi đột nhiên đập nhanh lên.
Ta còn chưa nói xong, sao nang ta biết ta muốn nói gì?
Yến Tam Hợp thấy người này giật mình bất động, tự mình đi lấy tay nải, tay vừa đụng tới bên cạnh, tay nải kia đã bị người khác đoạt lấy.
"Chờ đã!" Tạ tam gia căng thẳng: "Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?"
Yến Tam Hợp: "Một phần."
"Một phần?!" Ngọn lửa ủ trong lòng Tạ tam gia năm ngày qua đồng loạt đốt lên: "Lỡ như không đúng, ngươi lại quay về thì chẳng phải càng chậm trễ sao."
"Lỡ như đúng thì sao?"
"..."
Yến Tam Hợp tiến lên một bước, nhìn thẳng vào hắn: "Ngươi chịu cược không?"
"..."
"Tạ gia các ngươi đánh cuộc được không?"
"..."
"Lão tổ tông muốn chết muốn sống của ngươi, đánh cuộc được không?"
"..."
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tạ tam gia, đến mồ hôi nơi lỗ chân lông cũng kêu gào sụp đổ.
Đây đâu phải là thổ phỉ sống, rõ ràng chính là Diêm Vương sống.
"Chuyện đó..." Tam gia dùng sức thở hổn hển mấy hơi, quyết định lại thử chết một lần: "Có thể tiết lộ một phần nắm chắc kia là gì không?"
"Ngươi không cần phải biết!"
"..."
Khuôn mặt tuấn tú của Tạ tam gia trong nháy mắt đỏ bừng lên, một ngọn gió thổi qua cũng có thể bốc khói.
Cái gì mà tính tình tốt, cái gì mà miệng ngọt, cái gì mà phong độ của thiếu gia thế gia... Cút sang một bên đi!
Hắn nghĩ thầm: không trách cái tên Tạ Tiểu Hoa sống khôn khéo lươn lẹo kia còn muốn giơ chân lên đã, Tam gia mẹ nó lúc này còn muốn giết người đây nè!
*
Trên quan đạo, mấy con tuấn mã chạy như bay, làm tung lên từng mảng bụi đất.
Mặt trời mọc rồi lại lặn.
Gió lớn nổi lên, mưa rơi xuống.
Liên tiếp bốn ngày, xe và ngựa đều không dừng lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về kinh thành.
Cho đến khi chiếc xe ngựa xa hoa vững chắc kia phát ra vài tiếng lộp bộp lộp bộp, hai bánh xe ầm ầm nứt ra, mới khiến mọi người dừng lại.
Yến Tam Hợp bò từ trong xe dậy, tuy rằng mặt xám mày tro, nhưng vẫn rất trấn định.
"Không cần sửa, ta cưỡi ngựa."
Tạ tam gia lau bụi trên mặt, nhảy xuống xe ngựa.
"Sửa nhanh lắm, không tốn nhiều thời gian đâu, cách kinh thành chỉ còn năm sáu trăm dặm, thời tiết này có vẻ như sắp có tuyết..."
"Nói nhiều quá!" Yến Tam Hợp rút dây cương từ trong tay hắn, chân giẫm lên ngựa, người và ngựa cùng chạy như bay.
Tạ tam gia: "..."
Hắn nhổ ra một ngụm máu, liếm liếm răng.
"Gia lớn như vậy lần đầu gặp một nữ tử như thế."
"Gia, nàng ta mà tính là nữ tử sao?" Đinh Nhất bĩu môi: "Nữ tử trên đời này nếu đều giống như nàng, ta thà rằng độc thân cả đời."
"Bớt nói nhảm!" Tạ tam gia oán giận thì oán giận, những vẫn phân biệt nặng nhẹ rất rõ ràng: "Ném xe đi rồi cưỡi ngựa, đừng tốn thời gian nữa, nhanh lên."
"Vâng!"
*
Tạ phủ.
Từ Ân đường.
Tạ Nhi Lập đứng ở cửa viện, đi tới đi lui.
"Đến rồi, đến rồi, người đến rồi." Tạ Nhi Lập vội vàng nghênh đón: "Bùi thúc, người đến rồi!"
Bùi thái y trêu ghẹo nói: "Mấy ngày nay, ta chạy tới Tạ gia các ngươi, chân chẳng đều nhỏ đi một vòng rồi, nói đi, bây giờ ai bị bệnh thế."
Tạ Nhi Lập cười khổ: "Vẫn là lão thái thái, chạng vạng nói tim không thoải mái rồi ngủ thiếp đi, đến bây giờ vẫn chưa thấy tỉnh lại."
"Ta đi xem thử."
"Mời ngài!"
Bùi thái y đi vào sương phòng phía đông, phu nhân Ngô thị canh giữ trước giường hành lễ rồi vội vàng nhường vị trí đầu giường ra.
Ba ngón tay đặt xuống, sắc mặt Bùi thái y dần nặng nề.
Ngô thị lo lắng nói: "Thế nào rồi?"
Bùi thái y không nói gì, lại im lặng chẩn đoán một hồi lâu, mới gật đầu với Ngô thị, ý bảo nàng ra ngoài hẵng nói.
Ba người đi ra gian ngoài.
Bùi thái y nhíu mày nói: "Theo lý thì mấy hôm nay lão thái thái đã có thể xuống đất đi lại rồi, bệnh này hẳn là không có gì đáng ngại, chỉ là mạch của ngày hôm nay..."
Ngô thị mở to hai mắt: "Mạch làm sao vậy?"
Bùi thái y lắc đầu: "Hình như còn tệ hơn mấy ngày trước nữa."
"Sao lại tệ được!" Ngô thị kinh hô một tiếng: "Hôm qua người còn cười nói nói với chúng ta mà."
Bùi thái y cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ trấn an nói: "Người đã lớn tuổi rồi, tái phát bệnh cũng là chuyện thường tình, phu nhân vẫn nên chuẩn bị tinh thần đi."
Ngô thị bật thốt lên hỏi: "Tình huống xấu nhất là gì?"
Bùi thái y kiên trì trả lời: "Những thứ nên chuẩn bị, thì nên chuẩn bị trước đi!"
Ngô thị giống như bị sét đánh trúng, không tự chủ được lui về phía sau nửa bước.
Bùi thái y thấy thế thì nói với Tạ Nhi Lập: "Phương thuốc này ta sẽ không kê đơn khác, cứ uống như cũ. Nếu đại gia không yên tâm, thì cứ đi mời thái y khác đến cho lão thái thái thứ đi."
Tạ Nhi Lập chỉ cảm thấy như vạn mũi tên bắn vào tim.
Bùi thúc là người được xếp hạng cao trong viện thái y, đã khám bệnh cho Tạ gia hai mươi năm rồi, chưa từng chẩn đoán sai lần nào, còn cần mời thái y khác làm gì nữa.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày đã qua, Tạ gia chẳng lẽ thật sự gặp xui xẻo sao? Lão tổ tông là người đầu tiên?
Nếu đúng như vậy, ai sẽ là người tiếp theo đây?