Chương 4: Tin ngươi
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 4: Tin ngươi
Từ chính đường đi ra, Yến Tam Hợp vừa che dù vừa ngẫm nghĩ.
Tạ Đạo Chi năm lần bảy lượt không cho nàng nói tiếp, có thể thấy được chuyện cũ đó hẳn không hề muốn thừa nhận.
Lý do không muốn thừa nhận là gì?
Là chột dạ, hay là vì thể diện của Tạ nội các hắn đây?
Yến Tam Hợp nhìn Tạ tổng quản đi trước mặt, lại quay đầu nhìn hai hộ viện đi theo phía sau.
Chuyện này e rằng không đơn giản như vậy!
Mãi lo suy nghĩ, không biết lúc nào đã đi tới một sân viện yên tĩnh.
Tạ tổng quản hất cằm về phía sân: "Ở đây, mời đi vào!"
Khoan đã.
Tạ tổng quản nheo mắt nhìn Yến Tam Hợp, gương mặt hiện ra hàng chữ "Sao ngươi lại không thức thời như vậy".
Người không thức thời nhấc mí mắt lên, rất vô tư noi: "Ta muốn nước nóng."
Tạ tổng quản: "...."
Tạ tổng quản ra hiệu với hộ viện, lại gọi một hộ viện khác đến, thấp giọng dặn dò vài câu rồi vội vàng rời đi.
Yến Tam Hợp đứng trong viện một lúc, rồi đi vào trong nhà.
Trong phòng không có đèn, nàng cũng lười đi đốt, tìm một cái ghế gần nhất ngồi xuống, nhìn chằm chằm gạch đá xanh trên mặt đất, đầy cả bụng tâm sự.
Tên Tạ Đạo Chi này có thể làm đến được chức đại thần nội các, e rằng tâm tư và thủ đoạn cũng sẽ không đơn giản.
Thời gian còn lại của nàng chỉ có một đêm nay mà thôi..
Bước tiếp theo, nàng phải làm thế nào đây?
Trong yên tĩnh, ánh trăng chiêu vào thân hình không nhúc nhích, mỏng manh cô độc của nàng.
Cô nương, nước nóng tới rồi.
Hai hầu nữ già mang nước nóng đi vào sân, thấy trong phòng tối như mực, thì nói vọng vào bên trong hỏi trước.
Yến Tam Hợp giống như đột nhiên bừng tỉnh từ trong ác mộng, ngồi bật dậy.
"Cô nương sao không thắp đèn, nước nóng để ở đâu đây?"
"Sao cũng được."
Yến Tam Hợp đi tới trước bàn thắp sáng đèn, cúi đầu lấy năm lượng bạc từ trong túi ra.
Hai hầu nữ già đặt nước nóng xuống, nhìn thấy bạc trong tay Yến Tam Hợp thì ánh mắt chợt sáng lên.
Yến Tam Hợp nhét bạc vào tay một người trong đó: "Trời lạnh, hai vị ma ma mua chút rượu nóng mà uống."
Người nọ vội cười làm lành nói: "Vậy xin đa tạ cô nương."
Một người khác cũng cười: "Cô nương xem còn thiếu cái gì, thì cứ nói với chúng ta."
"Không cần."
Yến Tam Hợp dừng lại một chút: "Ta chỉ hỏi thăm một chuyện thôi."
Trong thư phòng.
Tạ Đạo Chi ngồi trên ghế thái sư, nhìn như lão tăng nhập định.
Tạ tổng quản đẩy cửa đi vào: "Lão gia."
Tạ Đạo Chi hoàn hồn: "Sắp xếp ổn thỏa chưa?"
"Dạ rồi."
Tạ tổng quản đi tới gần, thấp giọng nói: "Lão gia, nàng xin nước nóng, nhân cơ hội hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ của lão phu nhân, nói là muốn thắp đèn trường minh cho lão phu nhân."
"Hừ!"
Tay Tạ Đạo Chi nắm thành nắm đấm, trong mắt dần trở nên hung dữ.
Tạ tổng quản có thể làm được vị trí tâm phúc này, thì chuyển hiểu rõ nhất đó là đoán tâm tư của chủ nhân: "Lão gia có muốn tiểu nhân..."
"Tạm thời không cần."
Tạ Đạo Chi cắt ngang lời hắn.
Cho nhiều người vào viện kia đi, sáng sớm ngày mai, ngươi đích thân dẫn người đưa nàng ra khỏi thành, chờ xác định nàng ra khỏi thành, thì ngươi hẵng trở về.
"Vâng!"
Tạ Đạo Chi mệt mỏi khoát tay: "Đi nói với phu nhân hôm nay ta nghỉ ở thư phòng."
"Vâng!"
"Khoan đã!"
Tạ Đạo Chi nghiêm mặt: "Chuyện này, nếu để người thứ ba biết, hậu quả là gì..."
Tạ tổng quản quỳ xuống.
"Cô nương kia ăn nói xằng bậy, lão nô không nhớ rõ nàng nói gì cả, xin lão gia cứ yên một trăm cái tâm đi."
Tạ Đạo Chi bưng chung trà lên, nhấp một ngụm, ung dung nói: "Lão Tạ à, ta tất nhiên là tin ngươi rồi!"
18.12.2023
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 4: Tin ngươi
Từ chính đường đi ra, Yến Tam Hợp vừa che dù vừa ngẫm nghĩ.
Tạ Đạo Chi năm lần bảy lượt không cho nàng nói tiếp, có thể thấy được chuyện cũ đó hẳn không hề muốn thừa nhận.
Lý do không muốn thừa nhận là gì?
Là chột dạ, hay là vì thể diện của Tạ nội các hắn đây?
Yến Tam Hợp nhìn Tạ tổng quản đi trước mặt, lại quay đầu nhìn hai hộ viện đi theo phía sau.
Chuyện này e rằng không đơn giản như vậy!
Mãi lo suy nghĩ, không biết lúc nào đã đi tới một sân viện yên tĩnh.
Tạ tổng quản hất cằm về phía sân: "Ở đây, mời đi vào!"
Khoan đã.
Tạ tổng quản nheo mắt nhìn Yến Tam Hợp, gương mặt hiện ra hàng chữ "Sao ngươi lại không thức thời như vậy".
Người không thức thời nhấc mí mắt lên, rất vô tư noi: "Ta muốn nước nóng."
Tạ tổng quản: "...."
Tạ tổng quản ra hiệu với hộ viện, lại gọi một hộ viện khác đến, thấp giọng dặn dò vài câu rồi vội vàng rời đi.
Yến Tam Hợp đứng trong viện một lúc, rồi đi vào trong nhà.
Trong phòng không có đèn, nàng cũng lười đi đốt, tìm một cái ghế gần nhất ngồi xuống, nhìn chằm chằm gạch đá xanh trên mặt đất, đầy cả bụng tâm sự.
Tên Tạ Đạo Chi này có thể làm đến được chức đại thần nội các, e rằng tâm tư và thủ đoạn cũng sẽ không đơn giản.
Thời gian còn lại của nàng chỉ có một đêm nay mà thôi..
Bước tiếp theo, nàng phải làm thế nào đây?
Trong yên tĩnh, ánh trăng chiêu vào thân hình không nhúc nhích, mỏng manh cô độc của nàng.
Cô nương, nước nóng tới rồi.
Hai hầu nữ già mang nước nóng đi vào sân, thấy trong phòng tối như mực, thì nói vọng vào bên trong hỏi trước.
Yến Tam Hợp giống như đột nhiên bừng tỉnh từ trong ác mộng, ngồi bật dậy.
"Cô nương sao không thắp đèn, nước nóng để ở đâu đây?"
"Sao cũng được."
Yến Tam Hợp đi tới trước bàn thắp sáng đèn, cúi đầu lấy năm lượng bạc từ trong túi ra.
Hai hầu nữ già đặt nước nóng xuống, nhìn thấy bạc trong tay Yến Tam Hợp thì ánh mắt chợt sáng lên.
Yến Tam Hợp nhét bạc vào tay một người trong đó: "Trời lạnh, hai vị ma ma mua chút rượu nóng mà uống."
Người nọ vội cười làm lành nói: "Vậy xin đa tạ cô nương."
Một người khác cũng cười: "Cô nương xem còn thiếu cái gì, thì cứ nói với chúng ta."
"Không cần."
Yến Tam Hợp dừng lại một chút: "Ta chỉ hỏi thăm một chuyện thôi."
Trong thư phòng.
Tạ Đạo Chi ngồi trên ghế thái sư, nhìn như lão tăng nhập định.
Tạ tổng quản đẩy cửa đi vào: "Lão gia."
Tạ Đạo Chi hoàn hồn: "Sắp xếp ổn thỏa chưa?"
"Dạ rồi."
Tạ tổng quản đi tới gần, thấp giọng nói: "Lão gia, nàng xin nước nóng, nhân cơ hội hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ của lão phu nhân, nói là muốn thắp đèn trường minh cho lão phu nhân."
"Hừ!"
Tay Tạ Đạo Chi nắm thành nắm đấm, trong mắt dần trở nên hung dữ.
Tạ tổng quản có thể làm được vị trí tâm phúc này, thì chuyển hiểu rõ nhất đó là đoán tâm tư của chủ nhân: "Lão gia có muốn tiểu nhân..."
"Tạm thời không cần."
Tạ Đạo Chi cắt ngang lời hắn.
Cho nhiều người vào viện kia đi, sáng sớm ngày mai, ngươi đích thân dẫn người đưa nàng ra khỏi thành, chờ xác định nàng ra khỏi thành, thì ngươi hẵng trở về.
"Vâng!"
Tạ Đạo Chi mệt mỏi khoát tay: "Đi nói với phu nhân hôm nay ta nghỉ ở thư phòng."
"Vâng!"
"Khoan đã!"
Tạ Đạo Chi nghiêm mặt: "Chuyện này, nếu để người thứ ba biết, hậu quả là gì..."
Tạ tổng quản quỳ xuống.
"Cô nương kia ăn nói xằng bậy, lão nô không nhớ rõ nàng nói gì cả, xin lão gia cứ yên một trăm cái tâm đi."
Tạ Đạo Chi bưng chung trà lên, nhấp một ngụm, ung dung nói: "Lão Tạ à, ta tất nhiên là tin ngươi rồi!"
18.12.2023