Chương : 3
Lâm Hải, 30 tuổi, nghề nghiệp, tổng giám đốc một bộ phận trong công ty nào đó. Lâm Hải có thân hình to lớn, cơ bắp đầy đặn, lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao vút, mặt chữ quốc ( đây là chữ quốc “国”). Rất có năng lực lãnh đạo, trong công việc rất nghiêm túc, tan làm lại cực kỳ quan tâm đến nhân viên. Nhân viên nữ của hắn đều xem hắn là người tình trong mộng. Ngoại hình anh tuấn tiêu sái cùng nhân cách đầy mị lực của hắn đồng thời cũng chinh phục cả các nam nhân viên, trong công việc chính là một lãnh đạo, sau khi tan ca lại chính là anh trai, bằng hữu.
Thế nhưng mọi người không hề biết Lâm tổng cũng có nỗi khổ của riêng mình. Lâm Hải đối với những tuyệt sắc mỹ nữ hứng thú nhất thời kia chỉ có thể là kính trọng mà tránh xa, đám nhân viên suốt ngày tôn sùng hắn cũng chả được hắn để mắt đến. Phòng tài vụ có một mỹ nam kiêu ngạo, mồm miệng ác liệt tên là Lý Túc, bất luận Lâm Hải có nịnh bợ khen tặng thế nào y cũng vô cùng hờ hững với hắn, có lúc còn nói móc, mỉa mai. Những người một mực cung kính tôn sùng hắn thế kia lại không được Lâm Hải để vào mắt, ngược lại một tên mồm lưỡi cay độc kiêu ngạo như vậy lại khiến hắn hao tổn hết công sức.
Lâm Hải cũng Lý Túc đi đến một nhà hàng có cách bài trí như một phòng trà, ánh đèn mờ ảo, trang trí nhã nhặn, khung cảnh toàn bộ đều là một mảng mờ ám. Lâm Hải nhờ ánh nến le lói trên bàn mà nhìn khuôn mặt của Lý Túc, nhất thời ngẩn ngơ, hắn hiện tại giống như ở tại tiên giới tận mắt nhìn thấy một tuyệt thế tiên tử mắt ngọc mày ngài. Đêm nay Lý Túc tựa hồ với ngày thường không giống nhau lắm, vẻ mặt kiêu ngạo ngày thường giờ khắc này hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại đôi môi hồng thuận cùng hàm răng trắng đều, mặt hạnh má đào, nụ cười nhẹ nhàng khắc nơi gò má, khắc sâu lên tim Lâm Cảnh. Đáng tiếc Lý Túc vừa mở miệng, lại vẫn là độc mồm độc miệng, nhưng cũng không mang bất kỳ từ ngữ thô tục nào. Nhưng như thế cũng tốt, vẫn là một Lý Túc bình thường làm người khác vừa yêu vừa hận.
Thời gian dùng cơm nhanh chóng kết thúc, Lâm Hải không biết làm sao để mở miệng đề nghị cho mục đích của mình. Không ngờ Lý Túc lại mời Lâm Hải về nhà y chơi, Lâm Hải giật nảy cả mình, nhưng lại lập tức vui vẻ ra mặt. Lâm hải thầm nghĩ, có phải Lý Túc đột nhiên thông suốt tình cảm giữa bọn họ, nên muốn cùng hắn thử qua lại một lần xem sao? Lý Túc lái xe chở theo Lâm Hải về nhà y. Lâm Hải chưa bao giờ đến nhà Lý Túc, nên không hề biết nhà Lý Túc lại ở một nơi hẻo lánh như vậy.
Chờ bên dưới lầu nhà trọ Lý Túc, Lâm hải ngẩng đầu quan sát, phát hiện đây là một tòa nhà mười lăm tầng đã cũ kĩ, chỉ có lác đác vài khung cửa sổ loe loét ánh đèn, trong sân ngoại trừ hai người ra, không có người thứ ba, cảm giác nơi này rất ít người. Lâm Hải theo Lý Túc đi đến cầu thang, nhưng cầu thang lại bị hỏng không thể đi lên, cả hai đứng bất động một lúc trong hành lang mập mờ ánh đèn sau đó quyết định tiến vào thang máy. Vách tường bốn phía thang máy bao phủ một lớp bụi dày đặc, trên đỉnh đầu kết đầy mạng nhện, phím số ở tầng trệt đều đã mờ hẳn. Thời điểm cửa thang máy đóng lại, kêu lên một tiếng kẽo kẹt quỷ dị, giống như khép lại cánh cửa nơi nhân gian mà đi thẳng xuống địa ngục.
Thang máy đột nhiên giật một cái, Lâm Hải nãy giờ tinh thần không yên đứng không vững, suýt chút nữa ngã nhào ra đất, cũng may Lý Túc nhanh tay đỡ lấy Lâm Hải, y nở ra một nụ cười quỷ dị, Lâm Hải dường như nhìn thấy răng nanh trong miệng y lộ ra, hắn nghĩ rằng bản thân nhất định đã hoa mắt rồi. Thang máy ngừng ở tầng 13, cửa thang máy cọt kẹt một tiếng mở ra. Lâm Hải đang chuẩn bị bước ra thang máy, đột nhiên một bóng người bước vào, hắn không để ý, suýt chút nữa bị đụng ngã, Lý Túc lại một lần nữa đưa tay ra đỡ hắn. Lâm Hải nhìn lại thì thấy đối phương là một ông lão thấp bé, đối phương quay đầu nhìn hắn. một khắc đó, hắn chỉ cảm thấy tim tựa hồ như ngừng đập. Tướng mạo của đối phương thật sự quá khủng bố, chỉ có một mắt, mũi cũng chỉ còn một nửa, sứt môi, răng nanh lộ cả ra ngoài, duy nhất một cái tai, trên mặt một cái bớt lớn màu đỏ tím, gần như chiếm lấy một phần ba khuôn mặt (=.=lll người quen). Lâm Hải vẫn còn trố mắt há miệng vì kinh hãi, Lý Túc đã vỗ vỗ hắn, đưa hắn hồi tỉnh lại, mang hắn ra khỏi thang máy. Lâm Hải nghe được ông lão ở sau lưng nói: “Một đi không trở lại. Một đi không trở lại.” Thanh âm kia the thé khàn khàn.
Lâm Hải cùng Lý Túc đứng trước cửa căn phòng trọ, Lý Túc lấy ra một cái chìa khóa hình dáng chỉ có thể thấy trong phim ảnh hay kịch truyền hình hai mươi ba mươi năm trước (t/g: Sao có khả năng? Khi đó không có nhà cao tầng. Hẳn là xuất hiện ảo giác rồi). Xoay nửa ngày, cuối cùng cửa phòng cũng mở ra, hai người đi vào trong. Căn phòng trọ này hoàn toàn không có trang trí gì nhiều, mấy gốc xi măng ở trần nhà kết đầy mạng nhện, ghế sô pha kiểu cũ màu đỏ như máu được đặt ở phòng khách, một cái ti vi mười tấc trắng đen kiểu cổ đặt trên tủ, tủ đặt ti vi này dường như là dùng ván quan tài chế thành, những mảnh gỗ trắng bệch loang lỗ vài chỗ có vết thuốc nhuộm màu đỏ như máu. Tất cả đồ dùng trong nhà đều bị bao phủ bởi một tầng bụi dày.
Lý Túc dẫn Lâm Hải đến phòng ngủ, các đồ bài trí trong phòng ngủ càng khiến Lâm Hải kinh sợ hơn. Vách tường phòng ngủ chính là một màu đỏ như máu, giường lớn cùng ra trải giường cũng nhiễm một màu máu đỏ tươi. Màu đỏ như máu kia khiến Lâm Hải sởn cả tóc gáy, nó không phải là màu đỏ hồng như dính phải thuốc nhuộm, mà giống như dùng dao đem động mạch của người mà cắt đứt, máu từ động mạch trào ra, mạnh mẽ bắn lên tung tóe cả vách tường lẫn trên chăn ra của giường. Lâm Hải lúc này chính là kinh hãi đến biến sắc, trên mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, thế nhưng khuôn mặt trắng đến kinh người của Lý Túc so với hắn càng giống không có máu hơn.
“Lý Túc, cậu làm sao có thể ở được trong một căn hộ như thế này? Cậu từ đâu mà tìm được căn nhà kinh khủng thế này vậy? Cậu mời tôi đến quỷ ốc tham quan à?”
“Tôi chỉ cảm thấy ở nơi như thế này cùng anh làm loại chuyện vận động kia rất lý tưởng a. Anh không dám cùng tôi ở nơi này hoan ái ư?”
“Khẩu vị của cậu thật nặng, loại tình thú như thế này của cậu tôi không chịu nổi a. Tôi sợ bất lực.”
Lý Túc không nói thêm gì, y bắt đầu cởi quần áo. Lâm Hải nhìn chằm chằm không chớp mắt, cơ thể hắn ngày đêm mơ ước chiếm được lúc này đang bày ra trước mắt hắn, cảnh đẹp phơi phới, hắn nhanh chóng liền cương cứng. Lâm Hải ngửi được một mùi thơm đặc biệt trên người Lý Túc, sao bình thường không hề nghe thấy a? Có thể Lý Túc ngày hôm nay cố ý dùng nước hoa, y thật có tâm a.
Lý Túc cùng Lâm hải tiến vào nhà tắm, nhà tắm giống như một hộp sắt đã gỉ sét, bồn tắm cũ nát, vàng vàng nhơn nhớt, trên bồn tắm lại dính rất nhiều tóc. Lý Túc mở vòi sen, một dòng nước màu gạch đỏ từ bên trong chảy ra, thế nhưng một lúc sau nước bắt đầu trong dần. Lý Túc bước vào bên trong bồn tắm đã đổ đầy nước, lại đưa tay kéo Lâm hải cùng đi vào. Lý Túc nằm ở trong nước, Lâm Hải ngồi trên người y. Thời điểm Lâm Hải chạm vào người Lý Túc, cảm thấy người y rất lạnh, có thể là do bên trong căn nhà kinh dị này Lý Túc có chút căng thẳng sợ sệt. Lý Túc ngâm mình trong nước nóng, thân thể dưới thân Lâm Hải một lát sau liền trở nên ấm áp. Lâm Hải hưởng thụ tiến vào y, mỗi lần đều chính là rất cuồng nhiệt (chém a :v). Thời điểm cao trào, hắn nghe thấy Lý Túc nói với hắn: “Lâm Hải, em đã yêu anh từ lâu, cùng em đi đến một thế giới vĩnh hằng, cùng đi với em vĩnh viễn.” Lâm Hải cảm thấy cơ thể một trận đau nhói, sau đó giống như chìm hẳn vào trong nước, hô hấp không thông, sau đó cái gì cũng không biết.