Chương : 10
Bản mặt lộ ra đó, nếu chẳng phải phối hợp với cái thân thú quỷ dị kia thì bộ dạng cũng còn được coi là tử tế. Dưới hàng lông mi hơi chênh chếch, một đôi mắt phượng khẽ xếch lên. Mới nhìn một lần mà Lục Vĩnh Hạo đã cảm thấy y vừa mắt một cách quái lạ, lại không nói ra được thấy quen thuộc chỗ nào.
Lại nhìn thêm cái nữa, gã hốt hoảng đến mức lông tơ sau gáy dựng thẳng tưng. Gương mặt này làm gì có chuyện gã nhận không ra cơ chứ!
Vân ca treo đầy ảnh ngày ổng còn trẻ trong phòng khách với phòng đọc sách . Đừng nhìn bố già ngày nay lụ khụ sần sùi nhàu nhĩ như trái kiwi, lúc còn trẻ bộ dạng thế mà đẹp trai lai láng ra trò đấy. Chưa nói đến khuôn mặt thon gầy, giữa hai chân mày chứa vẻ đẹp âm nhu cổ điển của đàn ông Nhật Bản thời Edo. Ngay cả một thằng đàn ông như gã đây, lắm lúc trông vào còn phải ngây ra ấy chứ.
Có điều, Lục Vĩnh Hạo không thông cảm được lắm với thói tự luyến này của bố già, có lúc chớt nhả sẽ buông lời chế nhạo: “Vân ca à, ảnh chụp treo nhiều như vậy, có phải là đang nhờ gương mặt đẹp giai thời trẻ, chuẩn bị kén cho bọn em mấy bà chị dâu à?”
Vân ca không đáp lời gã, ngồi trên chiếc ghế thái sư, tay gõ lên thành ghế, ánh mắt chiếu ra từ sau cặp kính lão lườm một cái. Thế là gã lập tức sợ đến nỗi cái rắm còn chả dám nhả ra.
Trong một thoáng, điều Lục Vĩnh Hạo nghĩ đến chính là: không phải con riêng của Vân ca cũng lọt bồn cầu vọt tới chỗ này đấy chứ?
Viên đạn kia hiển nhiên đã khơi dậy thú tính của con quái vật nọ. Cặp mắt vốn đen như mực lập tức lóe lên quầng sáng đỏ máu, xông về phía Lục Vĩnh Hạo.
Thế nhưng trong nháy mắt móng vuốt lởm chởm nhọn hoắt kia vừa kề sát vào da Lục Vĩnh Hạo, quái thú dường như đã cạn kiệt sức lực, nặng nề gục ngã trước mặt gã. Y lại bắt đầu rên rỉ trong vô lực.
Mẹ ôi! Lục Vĩnh Hao đương tính toán xoay người bỏ chạy, lại phát hiện ra gót chân mình như cắm rễ xuống đất rồi, tê dại đến hết đường cục cựa. Kết quả là toàn thân mềm oặt, gã cũng ngã vật xuống, đè lên trên người quái thú kia.
Quái thú hơi hơi quay đầu lại, xuyên qua những sợi tóc tán loạn, trừng gã bằng một vẻ mặt hung tợn. Thế nhưng ánh mắt nọ quá giống Vân ca phiên bản thiếu thời, lại còn quyến rũ xinh đẹp thấy má, làm hại Lục ca tâm thần rung rinh.
Lục Vĩnh Hạo từ nhỏ đã theo chân Vân ca lăn lộn trong giới xã hội đen. Trình độ không giận tự uy của bố già luyện đến mười thành hỏa hầu, làm hại Lục Vĩnh Hạo dù trước giờ hung hăng càn quấy đến mấy, hễ bị bố già lườm cho liền thành ra cun cút nghe lời. Hiện tại chiếu theo lẽ thường, hẳn gã phải kiếm hòn đá nào bự bự rắn rắn, đập vị kia cái rốp bể gáo dừa luôn. Nhưng nhờ vào cái uy hưởng sái của Vân ca, gã vẫn là không thể hạ độc thủ.
“Đệt, không phải mày bỏ thứ bùa gì cho tao đấy chứ? Mày tha cho tao đi. Tao đảm bảo không động gì đến mày. Chúng ta ai đi đường nấy!”
Vốn gã cũng chẳng nghĩ nó nghe hiểu được đâu, nhưng ai dè nó lại hả họng ra nói: “Sợ đến nhũn cẳng không đi lại được… thì thật thà nhận đi, còn ở đó mà làm bộ kêu gào nói cứng cái gì?”
Có ý gì hả? Nghe nó nói vậy một cái, Lục Vĩnh Hạo mới sáng tỏ ra. Con bà nó chứ gã thật sự bị dọa đến nhấc chân không nổi rồi. Dường như đã rất nhiều năm gã chưa từng sợ sệt đến thế. Lục Vĩnh Hạo thình lình cảm nhận được, có thể là mấy kẻ gã đụng phải lúc trước đều quá sức hùng mạnh, rốt cuộc khiến trong lòng gã nảy sinh cảm giác lo sợ và thất bại vô hạn mà gã chưa từng trải qua.
Tựa như loáng một cái, gã lại biến thành thằng bé gầy nhom ốm yếu mười tuổi kia, bất lực rúc vào trốn dưới giường, nghe tiếng rên thảm thiết xé ruột xé gan của bà mẹ bị phích nước đập trúng đầu, nước nóng bỏng văng tung tóe lên người. Gã khi đó chỉ biết co rúm lại, cựa mình một cái còn không dám…
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lục Vĩnh Hạo liền sa sầm u ám. Gã đột nhiên có sức vùng đứng dậy, nhắm đúng chỗ yếu mềm dưới bụng quái vật kia hung hăng đạp vài cú!
Con quái vật nọ cũng khá ra phết. Mấy cú đạp này coi bộ cứ đánh bừa nhưng cũng trúng chỗ nhược của nó. Thế mà dù nó đau đến run rẩy mặt mày, cũng chẳng để bật ra lấy một tiếng rên.
Điểm ấy ngược lại giống Vân ca như đúc. Lục Vĩnh Hạo đột nhiên sinh ra cảm tình với “nó”.
“Thôi được. Xem ra bệnh mày không nhẹ. Cứ ở yên chỗ này mà chờ, tao đi đây.”
Nói xong, Lục Vĩnh Hạo phủi phủi đất trên thân, quay người nhanh chóng rời đi.
Quái vật khép dần hai mắt, lắng tai nghe không hề nhúc nhích. Tiếng chân Lục Vĩnh Hạo đã xa dần, nhưng rồi lại nghe gã dẫm đạp loạn xạ một hồi, sấp sấp ngửa ngửa chạy trở lại.
“Đây… thế này là cái quái gì? Khắp nơi trong rừng toàn mãng xà bự thế?”
Chí khí anh hùng Lục Vĩnh Hạo vừa vực dậy được, mới thả một trái rắm xong đã tan thành mây khói. Bộ là Hollywood sao? “ Anaconda” đấy hả? Mẹ nó chứ đại hội toàn Đảng toàn rắn chắc? Một đám rắn khổng lồ thình lình ngóc đầu xuất hiện trước mắt gã, còn có vô số con mắt rắn xanh lè lè nhìn gã trừng trừng, mà gã còn có thể chạy về đến nơi thì cũng coi như có tiến bộ đấy.
“Chúng nó đang đợi.” Quái vật trầm lặng nãy giờ bỗng thình lình lên tiếng.
“Đợi? Đợi cái gì?”
Quái vật giương đôi mắt: “Chờ đến lúc ta hoàn toàn cạn kiệt sức lực, để nuốt sống ta.”
Lục ca cẩn thận e dè hỏi: “Rắn nhiều như vậy… Có điều mày tạng người cũng lớn, ăn sạch mày xong chắc cũng no rồi nhỉ?”
Quái vật nghe thấy thế thì hơi giật giật con mắt: “Chúng nó không kén ăn đâu. Đến lúc đó có cái gì thì ăn cái đó…”
Thôi xong! Gã xem như nghe rõ ràng rồi, lập tức ngồi sụp xuống, xuýt xoa nắn bóp chỗ gã vừa mới đá vào: “Không phải chứ… Ông anh à, anh nhắm còn chịu được bao lâu? Tôi thì hơi bị kiên cường đấy!”
Quái vật vươn tay từ dưới thân thể, lòng bàn tay phủ đầy vẩy xòe ra một gốc hoa thân thảo với cọng lá đang không ngừng phơ phất. Hoa của nó chỉ to bằng hạt đậu tương, mọc thành chùm lùm lùm lít nhít. Nó nói: “Thứ hoa này có thể giúp ta lột xác, thế nhưng chúng đều mọc trên đỉnh mấy cây đại thụ màu đen. Ta không còn sức mà leo lên nữa. Ngươi nếu chịu giúp ta hái một ít, thì mới có thể giúp ta lột xác. Giờ độc khí trên thân ta ngày càng suy giảm. Đến lúc không cách nào ngăn cản bầy rắn nọ, thì bọn cự xà sẽ xông tới đó.”
Lục Vĩnh Hạo ngẩng đầu nhìn mấy cây đại thụ cao vút chạm chân mây hệt như những ngọn tháp khổng lồ nọ. Đầu gã lập tức lắc như trống bỏi: “Tôi… tôi không leo lên cây được đâu. Anh còn cách nào cứu mạng nữa không?”
Quái vật lắc lắc đầu: “Thôi đành. Tẫn thú như ngươi sao mà leo lên cây của quỷ được? Lát nữa chúng mò đến ăn ta, ngươi hãy ráng leo thật cao lên cây đi. May ra thì chúng nó nuốt ta xong liền rút, ngươi còn có một đường sinh cơ…”
Mồm miệng gã liền chặt phăng thiện ý khó có được của quái vật: “Cái mẹ gì mà bảo tao là thứ gì gì nên trèo lên không nổi hả! Từng nghe đến chứng sợ độ cao chưa? Là đực hay là cái liên quan *éo gì? Tao đây là thằng đàn ông, làm *éo gì cần mày hùng dũng xả thân chiếu cố hả?”
Nói rồi, Lục Vĩnh Hạo nhổ bãi nước bọt vào lòng bàn tay, quay sang một cây đại thụ bên người. Chờ đến lúc lòng bàn tay chạm đến vỏ cây, gã rốt cuộc mới hiểu quái vật nọ nói đàn bà con gái không trèo lên được là có ý gì. Trên vỏ cái cây đen xì kia dường như có vô số mũi gai nhỏ nhọn hoắt, làm cho lúc da thịt dán sát vào chúng thì nhức buốt thấu tận tim, khiến người ta quả thực không bám vào vỏ cây được.
Quái vật nọ nằm thẳng ra trên đất, buông chùng mí mắt, yên lặng nhìn Lục Vĩnh Hạo chịu đựng cơn đau nhức buốt khó mà tả nổi, nghiến răng cắn lợi bò lên trên. Thế nhhưng Lục Vĩnh Hạo bò chưa được vài bước thì đã đột ngột nhảy từ trên cây xuống.
Quái vật khẽ cười cười, vừa định bảo: “Không được thì thôi, đừng miễn cưỡng.” Nào ngờ gã tẫn thú kia hóa ra lại gập lưng xuống, bắt lấy cánh tay nó, rán sức quăng nó lên lưng gã. Gánh được thân thể nó rồi, gã bèn toan cõng nó trèo lên trên. Trên người tăng thêm gánh nặng lớn đến thế, lại phải bò lên cây đại thụ cao ngất tua tủa đầy gai kia, gã khốn đốn đến thế nào thì nghĩ cũng biết.
Quái vật không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ngươi định làm gì thế này?”
“Bạn thân mến à, không phải là anh sợ đâu. Nhưng mà leo đến một độ cao nhất định, anh cơ bản cũng mất mẹ nó ý chí rồi. Lỡ anh ngã cắm đầu xuống đất, thì chỉ còn mỗi chú một mình chống chọi thôi. Anh đây cũng chỉ giúp chú được đến thế này. Lát nữa sẽ đem chú đặt lên cái chạc cây. Nếu chú có thể tự mình chịu đựng qua đận này, lột xác gì gì đó, thì cũng coi như trời còn thương chú. Đến lúc đó phiền chú xuống lại dưới đất, nhặt nhạnh đống bầy hầy còn sót lại của anh, ném đại vào trong cái hồ lớn nào đó. Cố hương anh ở một đoạn hồ khác. Vạn nhất bồn cầu chảy ngược, cẳng chân cẳng tay có tuồn về được một hai khúc, thì cũng coi như là lá rụng về cội.”
Lục Vĩnh Hạo nói xong, bản thân gã cũng nóng ran vành mắt: “Con mẹ nó chứ mối hận duy nhất chính là chẳng có mống nào nối dõi. Giờ ngẫm lại mới thấy, con gái cũng tốt chán. Chỉ cần không có thằng bố làm xã hội đen, thì con bé con dịu dàng thùy mị, đi học, khôn lớn, lấy chồng… thật tốt!”
Có lẽ nhờ sự bi tráng xem cái chết nhẹ tựa hồng mao hòa tan nỗi ám ảnh sợ độ cao, Lục Vĩnh Hạo cõng cục nợ nặng trịch trên lưng lại vẫn bò được tới chỗ cách mặt đất hơn mười mét. Đúng lúc đó, nơi lòng bàn tay gã vốn đã là một đống máu thịt bầy hầy, đột nhiên có cảm giác tê dại truyền đến. Cũng chính là trong nháy mắt như vậy, loại cảm giác tê dại này nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, gã căn bản không còn khống chế nổi thân thể mình, như con lười trúng đạn rơi thẳng cổ từ trên cây xuống.
Thân là người trong giới hắc đạo, Lục ca không phải chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ chết thế nào. Nhưng mưa bom bão đạn gã đã vượt được qua, kết cuộc lại rơi vào cảnh bị ngã chết, ngẫm lại thấy cũng mỉa mai gớm.
Đương khi Lục ca đã chuẩn bị tâm lý điểm lại đời mình trong nháy mắt rơi tuột xuống này, rồi sẽ đập bẹt mặt xuống đất, ngã nổ đom đóm mắt muôn hồng nghìn tía, thì một bàn tay to đã nắm chặt tay gã, làm ngừng lại lực rơi.
Lục Vĩnh Hạo trợn mắt lên nhìn. Hóa ra là quái vật kia lấy đuôi rắn bấu víu vào thân cây, vững vàng túm lấy hắn như “khỉ mò mặt trăng”.
Đến lúc Lục Vĩnh Hạo được nó kéo lên đến chạc cây, hai chân Lục ca hoàn toàn lơ lửng giữa trời. Kẻ vốn đã cả người vô lực là gã dùng chút sức lực còn sót nhắm mí mắt lại, ngồi xệp trên chạc cây gào khóc: “Tao cần mày kéo à? Mẹ nó nửa chừng xuân như này chẳng thà một hơi ngã chết cho rồi! *éo gì! Đuệch mọe mày chứ đúng là thần kinh, nằm thẳng ra cho rắn nuốt còn hơn…”
Cũng không biết Lục ca gào thét hết bao lâu. Chờ đến lúc gã có sức mở mắt ra, thì phát hiện một thằng đàn ông trần truồng tứ chi to khỏe rắn chắc đang ra bộ nhàn nhã ngồi trên một tấm da rắn bùng nhùng. Thấy gã mở mắt, tên đàn ông kia khẽ xoay sang bên, để lộ sườn mặt đường nét mượt mà nhưng không mất góc cạnh, khiến người ta không tự chủ được, sa vào đôi mắt sâu thăm thẳm của y.
“Ngươi tỉnh rồi? Khá hơn chút nào chưa? Nếu khỏe rồi thì chúng ta xuống dưới.”
Lục Vĩnh Hạo lần này xem như triệt để thấy rõ mình cách mặt đất thân yêu có bao xa. Đấy phải gọi là: “Có khi lên tận đỉnh – Vọng xuống đám núi xanh” (*). Gã lại há lớn họng, phun một hồi lê hoa yên vũ mông lung, rất chi mùi mẫn!
(Vọng Nhạc – thơ Đỗ Phủ =___= Câu này ý là cao như đỉnh núi Thái Sơn đó.)
Gã đàn ông nọ thấy thế bèn cau mày đưa tay nắm lấy eo lưng gã, thả người một phát liền vững vàng đáp xuống đất từ trên cây. Đến khi Lục Vĩnh Hạo túm được cỏ xanh mọc đầy đất, rốt cuộc cũng hít thở bình thường, thì trong khe đá trước mặt, một nhánh cỏ xanh phơ phất chợt lọt vào trong tầm mắt gã. Nở thật nhiều hoa nhỏ mọng nước nõn nà! Lớn cỡ hạt đậu tương!
Đuệch con muệ nó, cỏ cứu mạng!
“Thằng oắt này! Giỡn mặt ông mày vui lắm hả?!”
Tức phát điên, Lục ca lảo đà lảo đảo đứng dậy, chuẩn bị táng cho thằng đàn ông kia một trận răng môi lẫn lộn!
Giở trò khỉ hả?! Cái gì mà phải nhờ thần thảo trên ngọn cây tương trợ! Thằng oắt này nào có cần nhai cỏ, biến hình lại chẳng con mẹ nó rõ nhanh!
Ngược lại cái cây gì gì kia, không những lắm gai lại còn có độc! Cho dù gã không mắc chứng sợ độ cao, leo đến một tầm nhất định cũng sẽ tê liệt toàn thân rớt xuống.
Lúc này gã đàn ông khẽ phất tay một cái. Mấy con cự xà lập tức oằn oài bò tới, đem giáp trụ vũ khí chúng thồ theo dâng đến trước mặt gã đàn ông kia, rồi lại kính cẩn khép nép bò trở lại.
Lục Vĩnh Hạo ngã lăn trên đất lạnh lẽo đưa mắt nhìn gã đàn ông, rốt cuộc đã hoàn toàn minh bạch. Chúa ơi nào có phải bầy rắn định ăn chủ đâu! Rõ ràng là tên rắn chúa không còn sức ra lệnh cho bầy rắn tấn công kẻ đột nhiên xông vào là gã đây, liền rắp tâm dùng kế hiểm lừa gã leo lên cái cây độc nọ. Chỉ có điều khi gian kế sắp thành, tên đàn ông rắn rết độc địa kia chẳng hiểu sao lại thay đổi ý định, ra tay cứu gã.
Cảm tình vốn vừa sinh ra vì thứ nghĩa khí giả vờ giả vịt của con rắn đực độc địa này, theo trận nôn mửa kia đã phun ra sạch sẽ!
Còn đeo lên bộ mặt của Vân ca thời trai trẻ hả? Nó còn lâu mới xứng!
Gã đàn ông mặc xong y phục giáp trụ, vẻ âm nhu trên mặt dường như bị sự khắc nghiệt khắp người làm nhạt đi không ít. Y xoay mình, vững vàng đem Lục Vĩnh Hạo ôm vào trong ngực, xoay người nhảy lên một con cự xà toàn thân bọc giáp trụ vẩy vàng. Một tiếng thét dài ra lệnh cho bầy rắn như lũ quét ào lên, ra khỏi khu rừng rậm đó!
Lại nhìn thêm cái nữa, gã hốt hoảng đến mức lông tơ sau gáy dựng thẳng tưng. Gương mặt này làm gì có chuyện gã nhận không ra cơ chứ!
Vân ca treo đầy ảnh ngày ổng còn trẻ trong phòng khách với phòng đọc sách . Đừng nhìn bố già ngày nay lụ khụ sần sùi nhàu nhĩ như trái kiwi, lúc còn trẻ bộ dạng thế mà đẹp trai lai láng ra trò đấy. Chưa nói đến khuôn mặt thon gầy, giữa hai chân mày chứa vẻ đẹp âm nhu cổ điển của đàn ông Nhật Bản thời Edo. Ngay cả một thằng đàn ông như gã đây, lắm lúc trông vào còn phải ngây ra ấy chứ.
Có điều, Lục Vĩnh Hạo không thông cảm được lắm với thói tự luyến này của bố già, có lúc chớt nhả sẽ buông lời chế nhạo: “Vân ca à, ảnh chụp treo nhiều như vậy, có phải là đang nhờ gương mặt đẹp giai thời trẻ, chuẩn bị kén cho bọn em mấy bà chị dâu à?”
Vân ca không đáp lời gã, ngồi trên chiếc ghế thái sư, tay gõ lên thành ghế, ánh mắt chiếu ra từ sau cặp kính lão lườm một cái. Thế là gã lập tức sợ đến nỗi cái rắm còn chả dám nhả ra.
Trong một thoáng, điều Lục Vĩnh Hạo nghĩ đến chính là: không phải con riêng của Vân ca cũng lọt bồn cầu vọt tới chỗ này đấy chứ?
Viên đạn kia hiển nhiên đã khơi dậy thú tính của con quái vật nọ. Cặp mắt vốn đen như mực lập tức lóe lên quầng sáng đỏ máu, xông về phía Lục Vĩnh Hạo.
Thế nhưng trong nháy mắt móng vuốt lởm chởm nhọn hoắt kia vừa kề sát vào da Lục Vĩnh Hạo, quái thú dường như đã cạn kiệt sức lực, nặng nề gục ngã trước mặt gã. Y lại bắt đầu rên rỉ trong vô lực.
Mẹ ôi! Lục Vĩnh Hao đương tính toán xoay người bỏ chạy, lại phát hiện ra gót chân mình như cắm rễ xuống đất rồi, tê dại đến hết đường cục cựa. Kết quả là toàn thân mềm oặt, gã cũng ngã vật xuống, đè lên trên người quái thú kia.
Quái thú hơi hơi quay đầu lại, xuyên qua những sợi tóc tán loạn, trừng gã bằng một vẻ mặt hung tợn. Thế nhưng ánh mắt nọ quá giống Vân ca phiên bản thiếu thời, lại còn quyến rũ xinh đẹp thấy má, làm hại Lục ca tâm thần rung rinh.
Lục Vĩnh Hạo từ nhỏ đã theo chân Vân ca lăn lộn trong giới xã hội đen. Trình độ không giận tự uy của bố già luyện đến mười thành hỏa hầu, làm hại Lục Vĩnh Hạo dù trước giờ hung hăng càn quấy đến mấy, hễ bị bố già lườm cho liền thành ra cun cút nghe lời. Hiện tại chiếu theo lẽ thường, hẳn gã phải kiếm hòn đá nào bự bự rắn rắn, đập vị kia cái rốp bể gáo dừa luôn. Nhưng nhờ vào cái uy hưởng sái của Vân ca, gã vẫn là không thể hạ độc thủ.
“Đệt, không phải mày bỏ thứ bùa gì cho tao đấy chứ? Mày tha cho tao đi. Tao đảm bảo không động gì đến mày. Chúng ta ai đi đường nấy!”
Vốn gã cũng chẳng nghĩ nó nghe hiểu được đâu, nhưng ai dè nó lại hả họng ra nói: “Sợ đến nhũn cẳng không đi lại được… thì thật thà nhận đi, còn ở đó mà làm bộ kêu gào nói cứng cái gì?”
Có ý gì hả? Nghe nó nói vậy một cái, Lục Vĩnh Hạo mới sáng tỏ ra. Con bà nó chứ gã thật sự bị dọa đến nhấc chân không nổi rồi. Dường như đã rất nhiều năm gã chưa từng sợ sệt đến thế. Lục Vĩnh Hạo thình lình cảm nhận được, có thể là mấy kẻ gã đụng phải lúc trước đều quá sức hùng mạnh, rốt cuộc khiến trong lòng gã nảy sinh cảm giác lo sợ và thất bại vô hạn mà gã chưa từng trải qua.
Tựa như loáng một cái, gã lại biến thành thằng bé gầy nhom ốm yếu mười tuổi kia, bất lực rúc vào trốn dưới giường, nghe tiếng rên thảm thiết xé ruột xé gan của bà mẹ bị phích nước đập trúng đầu, nước nóng bỏng văng tung tóe lên người. Gã khi đó chỉ biết co rúm lại, cựa mình một cái còn không dám…
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lục Vĩnh Hạo liền sa sầm u ám. Gã đột nhiên có sức vùng đứng dậy, nhắm đúng chỗ yếu mềm dưới bụng quái vật kia hung hăng đạp vài cú!
Con quái vật nọ cũng khá ra phết. Mấy cú đạp này coi bộ cứ đánh bừa nhưng cũng trúng chỗ nhược của nó. Thế mà dù nó đau đến run rẩy mặt mày, cũng chẳng để bật ra lấy một tiếng rên.
Điểm ấy ngược lại giống Vân ca như đúc. Lục Vĩnh Hạo đột nhiên sinh ra cảm tình với “nó”.
“Thôi được. Xem ra bệnh mày không nhẹ. Cứ ở yên chỗ này mà chờ, tao đi đây.”
Nói xong, Lục Vĩnh Hạo phủi phủi đất trên thân, quay người nhanh chóng rời đi.
Quái vật khép dần hai mắt, lắng tai nghe không hề nhúc nhích. Tiếng chân Lục Vĩnh Hạo đã xa dần, nhưng rồi lại nghe gã dẫm đạp loạn xạ một hồi, sấp sấp ngửa ngửa chạy trở lại.
“Đây… thế này là cái quái gì? Khắp nơi trong rừng toàn mãng xà bự thế?”
Chí khí anh hùng Lục Vĩnh Hạo vừa vực dậy được, mới thả một trái rắm xong đã tan thành mây khói. Bộ là Hollywood sao? “ Anaconda” đấy hả? Mẹ nó chứ đại hội toàn Đảng toàn rắn chắc? Một đám rắn khổng lồ thình lình ngóc đầu xuất hiện trước mắt gã, còn có vô số con mắt rắn xanh lè lè nhìn gã trừng trừng, mà gã còn có thể chạy về đến nơi thì cũng coi như có tiến bộ đấy.
“Chúng nó đang đợi.” Quái vật trầm lặng nãy giờ bỗng thình lình lên tiếng.
“Đợi? Đợi cái gì?”
Quái vật giương đôi mắt: “Chờ đến lúc ta hoàn toàn cạn kiệt sức lực, để nuốt sống ta.”
Lục ca cẩn thận e dè hỏi: “Rắn nhiều như vậy… Có điều mày tạng người cũng lớn, ăn sạch mày xong chắc cũng no rồi nhỉ?”
Quái vật nghe thấy thế thì hơi giật giật con mắt: “Chúng nó không kén ăn đâu. Đến lúc đó có cái gì thì ăn cái đó…”
Thôi xong! Gã xem như nghe rõ ràng rồi, lập tức ngồi sụp xuống, xuýt xoa nắn bóp chỗ gã vừa mới đá vào: “Không phải chứ… Ông anh à, anh nhắm còn chịu được bao lâu? Tôi thì hơi bị kiên cường đấy!”
Quái vật vươn tay từ dưới thân thể, lòng bàn tay phủ đầy vẩy xòe ra một gốc hoa thân thảo với cọng lá đang không ngừng phơ phất. Hoa của nó chỉ to bằng hạt đậu tương, mọc thành chùm lùm lùm lít nhít. Nó nói: “Thứ hoa này có thể giúp ta lột xác, thế nhưng chúng đều mọc trên đỉnh mấy cây đại thụ màu đen. Ta không còn sức mà leo lên nữa. Ngươi nếu chịu giúp ta hái một ít, thì mới có thể giúp ta lột xác. Giờ độc khí trên thân ta ngày càng suy giảm. Đến lúc không cách nào ngăn cản bầy rắn nọ, thì bọn cự xà sẽ xông tới đó.”
Lục Vĩnh Hạo ngẩng đầu nhìn mấy cây đại thụ cao vút chạm chân mây hệt như những ngọn tháp khổng lồ nọ. Đầu gã lập tức lắc như trống bỏi: “Tôi… tôi không leo lên cây được đâu. Anh còn cách nào cứu mạng nữa không?”
Quái vật lắc lắc đầu: “Thôi đành. Tẫn thú như ngươi sao mà leo lên cây của quỷ được? Lát nữa chúng mò đến ăn ta, ngươi hãy ráng leo thật cao lên cây đi. May ra thì chúng nó nuốt ta xong liền rút, ngươi còn có một đường sinh cơ…”
Mồm miệng gã liền chặt phăng thiện ý khó có được của quái vật: “Cái mẹ gì mà bảo tao là thứ gì gì nên trèo lên không nổi hả! Từng nghe đến chứng sợ độ cao chưa? Là đực hay là cái liên quan *éo gì? Tao đây là thằng đàn ông, làm *éo gì cần mày hùng dũng xả thân chiếu cố hả?”
Nói rồi, Lục Vĩnh Hạo nhổ bãi nước bọt vào lòng bàn tay, quay sang một cây đại thụ bên người. Chờ đến lúc lòng bàn tay chạm đến vỏ cây, gã rốt cuộc mới hiểu quái vật nọ nói đàn bà con gái không trèo lên được là có ý gì. Trên vỏ cái cây đen xì kia dường như có vô số mũi gai nhỏ nhọn hoắt, làm cho lúc da thịt dán sát vào chúng thì nhức buốt thấu tận tim, khiến người ta quả thực không bám vào vỏ cây được.
Quái vật nọ nằm thẳng ra trên đất, buông chùng mí mắt, yên lặng nhìn Lục Vĩnh Hạo chịu đựng cơn đau nhức buốt khó mà tả nổi, nghiến răng cắn lợi bò lên trên. Thế nhhưng Lục Vĩnh Hạo bò chưa được vài bước thì đã đột ngột nhảy từ trên cây xuống.
Quái vật khẽ cười cười, vừa định bảo: “Không được thì thôi, đừng miễn cưỡng.” Nào ngờ gã tẫn thú kia hóa ra lại gập lưng xuống, bắt lấy cánh tay nó, rán sức quăng nó lên lưng gã. Gánh được thân thể nó rồi, gã bèn toan cõng nó trèo lên trên. Trên người tăng thêm gánh nặng lớn đến thế, lại phải bò lên cây đại thụ cao ngất tua tủa đầy gai kia, gã khốn đốn đến thế nào thì nghĩ cũng biết.
Quái vật không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ngươi định làm gì thế này?”
“Bạn thân mến à, không phải là anh sợ đâu. Nhưng mà leo đến một độ cao nhất định, anh cơ bản cũng mất mẹ nó ý chí rồi. Lỡ anh ngã cắm đầu xuống đất, thì chỉ còn mỗi chú một mình chống chọi thôi. Anh đây cũng chỉ giúp chú được đến thế này. Lát nữa sẽ đem chú đặt lên cái chạc cây. Nếu chú có thể tự mình chịu đựng qua đận này, lột xác gì gì đó, thì cũng coi như trời còn thương chú. Đến lúc đó phiền chú xuống lại dưới đất, nhặt nhạnh đống bầy hầy còn sót lại của anh, ném đại vào trong cái hồ lớn nào đó. Cố hương anh ở một đoạn hồ khác. Vạn nhất bồn cầu chảy ngược, cẳng chân cẳng tay có tuồn về được một hai khúc, thì cũng coi như là lá rụng về cội.”
Lục Vĩnh Hạo nói xong, bản thân gã cũng nóng ran vành mắt: “Con mẹ nó chứ mối hận duy nhất chính là chẳng có mống nào nối dõi. Giờ ngẫm lại mới thấy, con gái cũng tốt chán. Chỉ cần không có thằng bố làm xã hội đen, thì con bé con dịu dàng thùy mị, đi học, khôn lớn, lấy chồng… thật tốt!”
Có lẽ nhờ sự bi tráng xem cái chết nhẹ tựa hồng mao hòa tan nỗi ám ảnh sợ độ cao, Lục Vĩnh Hạo cõng cục nợ nặng trịch trên lưng lại vẫn bò được tới chỗ cách mặt đất hơn mười mét. Đúng lúc đó, nơi lòng bàn tay gã vốn đã là một đống máu thịt bầy hầy, đột nhiên có cảm giác tê dại truyền đến. Cũng chính là trong nháy mắt như vậy, loại cảm giác tê dại này nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, gã căn bản không còn khống chế nổi thân thể mình, như con lười trúng đạn rơi thẳng cổ từ trên cây xuống.
Thân là người trong giới hắc đạo, Lục ca không phải chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ chết thế nào. Nhưng mưa bom bão đạn gã đã vượt được qua, kết cuộc lại rơi vào cảnh bị ngã chết, ngẫm lại thấy cũng mỉa mai gớm.
Đương khi Lục ca đã chuẩn bị tâm lý điểm lại đời mình trong nháy mắt rơi tuột xuống này, rồi sẽ đập bẹt mặt xuống đất, ngã nổ đom đóm mắt muôn hồng nghìn tía, thì một bàn tay to đã nắm chặt tay gã, làm ngừng lại lực rơi.
Lục Vĩnh Hạo trợn mắt lên nhìn. Hóa ra là quái vật kia lấy đuôi rắn bấu víu vào thân cây, vững vàng túm lấy hắn như “khỉ mò mặt trăng”.
Đến lúc Lục Vĩnh Hạo được nó kéo lên đến chạc cây, hai chân Lục ca hoàn toàn lơ lửng giữa trời. Kẻ vốn đã cả người vô lực là gã dùng chút sức lực còn sót nhắm mí mắt lại, ngồi xệp trên chạc cây gào khóc: “Tao cần mày kéo à? Mẹ nó nửa chừng xuân như này chẳng thà một hơi ngã chết cho rồi! *éo gì! Đuệch mọe mày chứ đúng là thần kinh, nằm thẳng ra cho rắn nuốt còn hơn…”
Cũng không biết Lục ca gào thét hết bao lâu. Chờ đến lúc gã có sức mở mắt ra, thì phát hiện một thằng đàn ông trần truồng tứ chi to khỏe rắn chắc đang ra bộ nhàn nhã ngồi trên một tấm da rắn bùng nhùng. Thấy gã mở mắt, tên đàn ông kia khẽ xoay sang bên, để lộ sườn mặt đường nét mượt mà nhưng không mất góc cạnh, khiến người ta không tự chủ được, sa vào đôi mắt sâu thăm thẳm của y.
“Ngươi tỉnh rồi? Khá hơn chút nào chưa? Nếu khỏe rồi thì chúng ta xuống dưới.”
Lục Vĩnh Hạo lần này xem như triệt để thấy rõ mình cách mặt đất thân yêu có bao xa. Đấy phải gọi là: “Có khi lên tận đỉnh – Vọng xuống đám núi xanh” (*). Gã lại há lớn họng, phun một hồi lê hoa yên vũ mông lung, rất chi mùi mẫn!
(Vọng Nhạc – thơ Đỗ Phủ =___= Câu này ý là cao như đỉnh núi Thái Sơn đó.)
Gã đàn ông nọ thấy thế bèn cau mày đưa tay nắm lấy eo lưng gã, thả người một phát liền vững vàng đáp xuống đất từ trên cây. Đến khi Lục Vĩnh Hạo túm được cỏ xanh mọc đầy đất, rốt cuộc cũng hít thở bình thường, thì trong khe đá trước mặt, một nhánh cỏ xanh phơ phất chợt lọt vào trong tầm mắt gã. Nở thật nhiều hoa nhỏ mọng nước nõn nà! Lớn cỡ hạt đậu tương!
Đuệch con muệ nó, cỏ cứu mạng!
“Thằng oắt này! Giỡn mặt ông mày vui lắm hả?!”
Tức phát điên, Lục ca lảo đà lảo đảo đứng dậy, chuẩn bị táng cho thằng đàn ông kia một trận răng môi lẫn lộn!
Giở trò khỉ hả?! Cái gì mà phải nhờ thần thảo trên ngọn cây tương trợ! Thằng oắt này nào có cần nhai cỏ, biến hình lại chẳng con mẹ nó rõ nhanh!
Ngược lại cái cây gì gì kia, không những lắm gai lại còn có độc! Cho dù gã không mắc chứng sợ độ cao, leo đến một tầm nhất định cũng sẽ tê liệt toàn thân rớt xuống.
Lúc này gã đàn ông khẽ phất tay một cái. Mấy con cự xà lập tức oằn oài bò tới, đem giáp trụ vũ khí chúng thồ theo dâng đến trước mặt gã đàn ông kia, rồi lại kính cẩn khép nép bò trở lại.
Lục Vĩnh Hạo ngã lăn trên đất lạnh lẽo đưa mắt nhìn gã đàn ông, rốt cuộc đã hoàn toàn minh bạch. Chúa ơi nào có phải bầy rắn định ăn chủ đâu! Rõ ràng là tên rắn chúa không còn sức ra lệnh cho bầy rắn tấn công kẻ đột nhiên xông vào là gã đây, liền rắp tâm dùng kế hiểm lừa gã leo lên cái cây độc nọ. Chỉ có điều khi gian kế sắp thành, tên đàn ông rắn rết độc địa kia chẳng hiểu sao lại thay đổi ý định, ra tay cứu gã.
Cảm tình vốn vừa sinh ra vì thứ nghĩa khí giả vờ giả vịt của con rắn đực độc địa này, theo trận nôn mửa kia đã phun ra sạch sẽ!
Còn đeo lên bộ mặt của Vân ca thời trai trẻ hả? Nó còn lâu mới xứng!
Gã đàn ông mặc xong y phục giáp trụ, vẻ âm nhu trên mặt dường như bị sự khắc nghiệt khắp người làm nhạt đi không ít. Y xoay mình, vững vàng đem Lục Vĩnh Hạo ôm vào trong ngực, xoay người nhảy lên một con cự xà toàn thân bọc giáp trụ vẩy vàng. Một tiếng thét dài ra lệnh cho bầy rắn như lũ quét ào lên, ra khỏi khu rừng rậm đó!