Chương 47
Con bé này, sao giờ mới biết đường ló mặt ra xuống đây sao.”Mẹ Mạc giận dỗi ra mặt.“Mẹ Mạc.”Giọng nói ấm áp nhẹ nhàng truyền xuống khiến cho bà hơi khựng lại, hóa ra Mai Ánh đang đứng phía sau Mạc Thiên An, khuôn mặt bà bây giờ lại bỗng chốc thay đổi trở lại đang vẻ hiền lành như mọi ngày.“Mai Ánh, sao con lại dậy sớm như vậy, con bé này là con kêu Mai Ánh dậy sao?”Ánh mắt bà sắc bén lướt qua Thiên An như một lời cảnh cáo.“Mẹ con mới là con ruột của mẹ mà.”Thiên An uất ức nhìn mẹ của mình cô thầm nghĩ không biết mình có phải con ruột của bà hay không, “thật là, thiên vị quá mà.”“Sao con không kêu thằng anh trời đánh của con dậy luôn đi.Đúng là Cha nào con nấy.”Vừa nghĩ đến cha con nhà này khiến cho bà càng thêm tức giận đôi tay vỗ mạnh xuống bàn, khiến cho Mai Ánh lẫn Thiên An giật mình.“Vợ yêu, ôi trời tay em bị sao vậy, có đau không?.”Ông Mạc không biết đã tới từ lúc nào hoảng hốt chạy cầm lấy bàn tay bà Mạc đầy cưng chiều.Nhìn thấy tình cảm của cha mẹ Mạc danh cho nhau, trong lòng cô cũng mong một ngày nào đó cô cũng có một gia đình hạnh phúc như vậy.**“ **thôi, kệ nó chúng ta cứ ăn trước đi.”Ông Mạc bước đến kéo ghế ra khỏi rồi vội kéo bà Mạc ngồi xuống.“Hửm.”Hai người ngồi xuống ghế, Bà Mạc thấy cô vẫn còn đứng đó bà liền nhanh chóng kéo tay cô ngồi xuống.“Con nhanh ngồi xuống đi, kệ hai đứa nó, chũng nó xuống bây giờ đó.”Mạc Nam bước xuống vơi khuôn mặt tươi tỉnh hơn thường ngày, khiến cho bà Mạc cũng hơi bất ngờ với trạng thái lúc này của con trai mình. Thay vì khuôn mặt lúc nào cũng ủ rũ thường ngày thì hôm nay hắn lại tươi tỉnh đến lạ.Nhìn Mạc Nam lúc này khuên bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhường nào, đã lâu rồi bà mới thấy hình ảnh con mình như vậy.Đó cũng là hạnh phúc của người mẹ, bà lại càng quyết tâm muốn đưa Mai Náh trở lại hơn.Bà biết đó là ích kỷ nhưng thì sao ai chẳng muốn con mình hành phúc.“Hai đưa nhanh lại đây ngồi đi.”Ông Mạc thấy hai đứa con mình lieGia đình cứ thế mà cười nói vui vẻ trong bữa ăn, không biết từ lúc nào mà Mai Ánh cũng đã hoà quyện vào cuộc vui đó, người bên ngoài nhìn vào họ cũng chỉ nhìn thấy một gia đình hạnh phúc trước mắt họ, khiến cho người ta ngưỡng mộ.Cuộc vui nào rồi cũng kết thúc, Mai Ánh cùng Bạc Nam bước ra khỏi căn biệt thự, trên tay cô toàn những hộp to hộp nhỏ, do bà Mạc chuẩn bị.Hai người gượng gạo đi cùng nhau, cô đã cố gắng từ chối đi cùng Mạc Nam Nhưng bà Mạc cứ nhất quyết bắt Mạc Nam đưa cô về khiến cho Mai Ánh không thể từ chối nổi.Ngồi trên xe hai người chẳng ai nói với nhau một lời nào, mỗi người lại mang trong mình một tâm trạng.Mạc Nam muốn mở lời nhưng lại chẳng nghĩ ra nên nói gì nên lại ngồi im nhìn cô gái. Thật ra lúc sáng nay anh đã thức dậy từ rất sớm, nhìn cô gái nằm trong vòng tay mình, mà anh cứ thấp thỏm không dám nhắm mắt lại, sợ mình đang mơ, sợ nhắm mắt lại Mai Ánh sẽ lại rời khỏi anh, như những giấc mơ trước.Đôi lúc nhìn thấy cô gái đang động đậy trên tay mình, anh lại bỗng chợt mỉn cười.Nghĩ đến đây bỗng dưng anh nhấc mép cười mỉn.Mai Ánh ngồi kế bên bất chợt nhìn thấy anh cười khiến cho cô cảm giác có chút chột dạ.Liền quay người ra phía cửa sổ. Nhìn dòng người đi qua cô lại thấy thời gian đúng là trôi rất nhanh. Mới lúc nào cô còn tự hỏi lòng mình “ Có nên trở về hay không?.” Nhưng rồi thời gian đưa đẩy cô vẫn phải về nơi đây? Mới đó mà cũng đã 3 tháng rồi, thật sự rất nhanh.“Mai Ánh, có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không”Giọng nói nhẹ nhàng mà lại thâm tình, lời nói ngắn gọn nhưng lại chất chưa nhiều suy tư, câu nói có lẽ anh đã nghĩ rất lâu rồi mới dám nói ra. Nó ở trong lòng anh cũng đã trong lòng anh 3 năm rồi từ lúc Mai Ánh rời đi anh đã hối hận rồi.Bên kia vẫn chẳng có một lời nào, im lặng đến lạ thường, Anh quay mặt lại nhìn Mai Ánh bên cạnh.Hoá ra cô chẳng nghe thấy lời đó.Bên tai Mai Anh đang đeo chiếc tai nghe, khuôn mặt đang hướng về phía cửa sổ.Ngoài trời lúc này mưa cũng đã rơi như cũng muốn thương cảm cho Mạc Nam vậy.Lòng người buồn trời cũng theo thế mà đổ mưa. Mưa ngày càng nặng hạt, như tâm trạng anh lúc này vậyMạc Nam quay người đi nhưng không biết rằng lúc này trên má cô gái cũng đã có nhưng giọt nước mắt.Thật ra nhưng điều mà Mạc Nam nói Mai Ánh đều nghe thấy, nhưng cô vẫn giả vờ như không biết bởi cô không biết nên trả lời như thế nào.Nếu cô nói “ Cô đã tha thứ.” Thì có lẽ đó là lời nói dối, bởi vết thương hắn dành cho cô quá sâu khiến cô chẳng thể thoát ra được, nó khiến cô dằn vặt bao nhiều năm nay.