Chương 4: Bị tấn công 1
Trúc Hân ngồi đối diện với Đại Vĩnh, ánh mắt của hắn từ nãy tới giờ vẫn không rời khỏi cô. Không khí ngột ngạt khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Không thể chịu được nữa cô lên tiếng.
" Anh... Anh nói là ngày sinh nhật của tôi là ngày cưới của chúng ta là sao hả? ".
Trúc Hân nghiêm giọng, cô muốn biết rốt cuộc cô và hắn có liên quan gì tới nhau.
Đại Vĩnh nghiêng đầu nhìn cô rồi chậm rãi nói ".
Em từ lúc sinh ra đã được định sẵn sẽ gã cho tôi, nói thẳng ra em và tôi đã có hôn ước".
Hắn nhìn cô một cái, rồi tựa lưng vào ghế sofa. "Tôi chờ em rất lâu rồi. Nên đừng nghĩ tôi sẽ dễ dàng tha cho em".
Trúc Hân không hiểu hắn nói gì, hôn ước gì chứ. Hắn ta không phải là con người cô gã cho hắn bằng cách nào chứ?. "Minh hôn sao" dòng suy nghĩ kia vụt qua đầu cô.
"Không tôi không muốn chết ".
Cô hét lên, Đại Vĩnh nhìn cô. "Tôi không để em chết đâu".
"Nhưng nếu em không nghe lời hoặc có ý chống đối, tôi nhất định sẽ khiến em chết không toàn thây".
Đứng trước lời cảnh cáo của hắn cô chẳng biết phải làm gì những điều hắn nói cô không hiểu gì cả.
Đột nhiên cô nhớ lại lời của bà nội trước khi chết. "Trúc Hân, con nhất định phải kết hôn cùng hắn. Nếu con dám làm trái con sẽ không sống qua 24 tuổi đâu".
Cô chợt rùng mình. Chẳng lẽ người mà bà nội nhắc đến chính là Đại Vĩnh những chuyện quá khứ lúc cô còn nhỏ chợt hiện về.
Lúc cô lên 10 tuổi, ba mẹ cô đều qua đời mà không rõ lí do. Cô sống với bà nội, bà có đưa cho cô xem một chiếc vòng tay bằng cẩm thạch màu xanh ngọc.
"Trúc Hân à, con nhất định không được để mất chiếc vòng này. Nếu không cả dòng họ nhà họ Trương của chúng ta sẽ diệt vong ".
Lúc đó cô chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi cũng chẳng biết diệt vong là gì. Nhưng trong tâm trí cô vẫn biết rất rõ chiếc vòng tay đó rất quan trọng.
Trúc Hân ngồi đơ ra đó, Đại Vĩnh lên tiếng làm cô giật mình. " Em vẫn còn giữ chiếc vòng cẩm thạch đó đúng không? ".
Cô nhìn hắn "Tại sao anh biết tôi có chiếc vòng? ".
Cô nghi hoặc, hắn nhìn vào cái hộc tủ cạnh giường ngủ của cô rồi nói.
"Đó là chiếc vòng khế ước, cũng có thể nói ai giữ chiếc vòng tay đó sẽ là người kết hôn cùng với tôi. 100 năm trước tổ tiên của em vì muốn trở nên giàu có và quyền lực. Họ đã làm mọi cách để triệu hồi con quỷ giao kèo".
Hắn đừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Sau khi gặp được con quỷ đó, bọn họ đã lập ra một giao kèo cứ 10 năm sẽ gã một cô con gái của gia tộc cho chúa quỷ. Nếu như không làm theo giao kèo cả tộc sẽ chết không toàn thây".
"Khoan đã ". cô lên tiếng cắt ngang câu chuyện của hắn, hắn nhìn cô.
"Em có ý kiến gì à? ".
Trúc Hân trầm ngâm một lúc rồi nói. " Anh nói ai giữ chiếc vòng tay đó sẽ kết hôn với anh sao? ".
"Đúng vậy". Trúc Hân nhìn hắn rồi nói tiếp
"Nếu như.. nếu như người giữ chiếc vòng tay là đàn ông có phải anh cũng sẽ kết hôn với người đó đúng không? ".
Đại Vĩnh đứng hình mất năm giây, tính ra là câu chuyện của hắn rất đáng sợ. Nhưng mà qua suy nghĩ của Cô nó lại thành một câu chuyện khác.
"Nè anh mau trả lời đi". Nếu như những gì cô nghĩ có thể xảy ra thì cô sẽ đưa chiếc vòng đó cho một người đàn ông để hắn ta kết hôn cùng người đó.
Chưa kịp nghe câu trả lời của Đại Vĩnh Cô đã cảm thấy, Không gian càng lúc càng mờ ảo, Trúc Hân cảm thấy đây không còn là nhà của mình nữa. Bóng đèn trong phòng đột nhiên vỡ tan làm cô giật mình nhắm mắt lại.
Đại Vĩnh vòng tay ôm lấy người cô.
"Là kẻ nào? ". Giọng hắn gầm gừ cứ như một loài thú dữ. Trúc Hân hé mắt ra nhìn, trước mắt cô là những bóng đen cao lớn trên tay chúng là một lưỡi gương sắt bén.
"Có... có chuyện gì vậy? ". Cô nép trong người Đại Vĩnh, cảm thấy hắn ôm chặt cô như thể đang bảo vệ một món đồ quý giá.
Cả căn nhà chìm trong bóng tối, không khí càng lúc càng lạnh mặc dù ngoài trời đang là mùa hè.
"Em trai của ta vẫn nhạy cảm như vậy sao? ".
Giọng nói của một gã đàn ông cất lên làm cho không gian tăm tối càng thêm đáng sợ. Gã là Đại Thông kẻ được cho là anh em ruột của Đại Vĩnh.
Đại Vĩnh càng lúc càng trở nên hung hãn, cô cảm thấy hắn không còn là hình dáng của con người nữa. Trên lưng hắn có một đôi cánh dài, những ngón ray thon dài cũng trở thành những móng vuốt sắt. Hắn bế cô trên tay dùng cánh che chở cho cô.
"Đại Vĩnh, mau đầu hàng đi. Nhường lại ngôi vị quỷ vương cho ta. Ta nhất định sẽ không giết ngươi. "
Con quỷ dưới hình dạng của con gấu đen lớn đang đứng trên ban công vừa nói vừa nhìn vào hai người.
"Ngươi phản bội gia tộc, giết sạch những con quỷ vừa chào đời. Náo loạn Địa ngục gây ra không ít chiến tranh. Ngươi nghĩ sẽ có được ma tộc sao?. "
Đại Vĩnh vừa ôm Trúc Hân vừa tiến tới chỗ con quỷ kia.
Đại Thông lấy thanh kiếm ra chuẩn bị quyết chiến với Đại Vĩnh. Trúc Hân run rẩy không thôi "chuyện quái gì đang xảy ra vậy? "
"Mình sẽ chết cùng hắn sao? "
Cô hé mắt ra nhìn, gã kia vừa nhìn thấy cô liền cầm kiếm lao tới. Cô hoảng hốt, Đại Vĩnh xoay người lại dùng đôi cánh của mình đỡ lấy nhát kiếm từ gã kia. Hắn giơ tay lên từ lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa màu xanh biển ngọn lửa xém nữa đã khiến đại Thông bị thương. Gã ra lệnh cho dám quỷ con thay nhau tấn công đại Vĩnh.
" Anh... Anh nói là ngày sinh nhật của tôi là ngày cưới của chúng ta là sao hả? ".
Trúc Hân nghiêm giọng, cô muốn biết rốt cuộc cô và hắn có liên quan gì tới nhau.
Đại Vĩnh nghiêng đầu nhìn cô rồi chậm rãi nói ".
Em từ lúc sinh ra đã được định sẵn sẽ gã cho tôi, nói thẳng ra em và tôi đã có hôn ước".
Hắn nhìn cô một cái, rồi tựa lưng vào ghế sofa. "Tôi chờ em rất lâu rồi. Nên đừng nghĩ tôi sẽ dễ dàng tha cho em".
Trúc Hân không hiểu hắn nói gì, hôn ước gì chứ. Hắn ta không phải là con người cô gã cho hắn bằng cách nào chứ?. "Minh hôn sao" dòng suy nghĩ kia vụt qua đầu cô.
"Không tôi không muốn chết ".
Cô hét lên, Đại Vĩnh nhìn cô. "Tôi không để em chết đâu".
"Nhưng nếu em không nghe lời hoặc có ý chống đối, tôi nhất định sẽ khiến em chết không toàn thây".
Đứng trước lời cảnh cáo của hắn cô chẳng biết phải làm gì những điều hắn nói cô không hiểu gì cả.
Đột nhiên cô nhớ lại lời của bà nội trước khi chết. "Trúc Hân, con nhất định phải kết hôn cùng hắn. Nếu con dám làm trái con sẽ không sống qua 24 tuổi đâu".
Cô chợt rùng mình. Chẳng lẽ người mà bà nội nhắc đến chính là Đại Vĩnh những chuyện quá khứ lúc cô còn nhỏ chợt hiện về.
Lúc cô lên 10 tuổi, ba mẹ cô đều qua đời mà không rõ lí do. Cô sống với bà nội, bà có đưa cho cô xem một chiếc vòng tay bằng cẩm thạch màu xanh ngọc.
"Trúc Hân à, con nhất định không được để mất chiếc vòng này. Nếu không cả dòng họ nhà họ Trương của chúng ta sẽ diệt vong ".
Lúc đó cô chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi cũng chẳng biết diệt vong là gì. Nhưng trong tâm trí cô vẫn biết rất rõ chiếc vòng tay đó rất quan trọng.
Trúc Hân ngồi đơ ra đó, Đại Vĩnh lên tiếng làm cô giật mình. " Em vẫn còn giữ chiếc vòng cẩm thạch đó đúng không? ".
Cô nhìn hắn "Tại sao anh biết tôi có chiếc vòng? ".
Cô nghi hoặc, hắn nhìn vào cái hộc tủ cạnh giường ngủ của cô rồi nói.
"Đó là chiếc vòng khế ước, cũng có thể nói ai giữ chiếc vòng tay đó sẽ là người kết hôn cùng với tôi. 100 năm trước tổ tiên của em vì muốn trở nên giàu có và quyền lực. Họ đã làm mọi cách để triệu hồi con quỷ giao kèo".
Hắn đừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Sau khi gặp được con quỷ đó, bọn họ đã lập ra một giao kèo cứ 10 năm sẽ gã một cô con gái của gia tộc cho chúa quỷ. Nếu như không làm theo giao kèo cả tộc sẽ chết không toàn thây".
"Khoan đã ". cô lên tiếng cắt ngang câu chuyện của hắn, hắn nhìn cô.
"Em có ý kiến gì à? ".
Trúc Hân trầm ngâm một lúc rồi nói. " Anh nói ai giữ chiếc vòng tay đó sẽ kết hôn với anh sao? ".
"Đúng vậy". Trúc Hân nhìn hắn rồi nói tiếp
"Nếu như.. nếu như người giữ chiếc vòng tay là đàn ông có phải anh cũng sẽ kết hôn với người đó đúng không? ".
Đại Vĩnh đứng hình mất năm giây, tính ra là câu chuyện của hắn rất đáng sợ. Nhưng mà qua suy nghĩ của Cô nó lại thành một câu chuyện khác.
"Nè anh mau trả lời đi". Nếu như những gì cô nghĩ có thể xảy ra thì cô sẽ đưa chiếc vòng đó cho một người đàn ông để hắn ta kết hôn cùng người đó.
Chưa kịp nghe câu trả lời của Đại Vĩnh Cô đã cảm thấy, Không gian càng lúc càng mờ ảo, Trúc Hân cảm thấy đây không còn là nhà của mình nữa. Bóng đèn trong phòng đột nhiên vỡ tan làm cô giật mình nhắm mắt lại.
Đại Vĩnh vòng tay ôm lấy người cô.
"Là kẻ nào? ". Giọng hắn gầm gừ cứ như một loài thú dữ. Trúc Hân hé mắt ra nhìn, trước mắt cô là những bóng đen cao lớn trên tay chúng là một lưỡi gương sắt bén.
"Có... có chuyện gì vậy? ". Cô nép trong người Đại Vĩnh, cảm thấy hắn ôm chặt cô như thể đang bảo vệ một món đồ quý giá.
Cả căn nhà chìm trong bóng tối, không khí càng lúc càng lạnh mặc dù ngoài trời đang là mùa hè.
"Em trai của ta vẫn nhạy cảm như vậy sao? ".
Giọng nói của một gã đàn ông cất lên làm cho không gian tăm tối càng thêm đáng sợ. Gã là Đại Thông kẻ được cho là anh em ruột của Đại Vĩnh.
Đại Vĩnh càng lúc càng trở nên hung hãn, cô cảm thấy hắn không còn là hình dáng của con người nữa. Trên lưng hắn có một đôi cánh dài, những ngón ray thon dài cũng trở thành những móng vuốt sắt. Hắn bế cô trên tay dùng cánh che chở cho cô.
"Đại Vĩnh, mau đầu hàng đi. Nhường lại ngôi vị quỷ vương cho ta. Ta nhất định sẽ không giết ngươi. "
Con quỷ dưới hình dạng của con gấu đen lớn đang đứng trên ban công vừa nói vừa nhìn vào hai người.
"Ngươi phản bội gia tộc, giết sạch những con quỷ vừa chào đời. Náo loạn Địa ngục gây ra không ít chiến tranh. Ngươi nghĩ sẽ có được ma tộc sao?. "
Đại Vĩnh vừa ôm Trúc Hân vừa tiến tới chỗ con quỷ kia.
Đại Thông lấy thanh kiếm ra chuẩn bị quyết chiến với Đại Vĩnh. Trúc Hân run rẩy không thôi "chuyện quái gì đang xảy ra vậy? "
"Mình sẽ chết cùng hắn sao? "
Cô hé mắt ra nhìn, gã kia vừa nhìn thấy cô liền cầm kiếm lao tới. Cô hoảng hốt, Đại Vĩnh xoay người lại dùng đôi cánh của mình đỡ lấy nhát kiếm từ gã kia. Hắn giơ tay lên từ lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa màu xanh biển ngọn lửa xém nữa đã khiến đại Thông bị thương. Gã ra lệnh cho dám quỷ con thay nhau tấn công đại Vĩnh.