Chương 15: Lúc nãy một có một cô gái đến tìm Tổng giám đốc
Hôm nay cô không về nhà ngay mà đến công ty tìm anh. Cô ghé qua cửa hàng cơm, mua cơm đến cùng ăn với anh. Nhớ lại lời chị Vân nói, cả ngày hôm đó anh chăm sóc cô, còn nấu cho cô ăn khiến cô không khỏi cảm kích. Sau này thì không biết nhưng hiện tại cô phải làm tròn bổn phận của người vợ, không thể xa lánh chồng mãi được.
Lúc cô đến công ty anh, lễ tân ngày hôm đó thấy cô gái này quen thuộc, chính là cô gái mà Tổng giám đốc đích thân xuống đón bèn cung kính mà chào
“Chào tiểu thư, cô lại đến gặp Tổng giám đốc sao?”
Cô gật đầu, đáp:”Ừ, tôi đem cơm đến cho anh ấy. Bây giờ anh ấy họp xong chưa?”
“Vâng, Tổng giám đốc đã kết thúc cuộc họp khoảng nửa tiếng. Bây giờ thì…”. Lễ tân hơi do dự, cô ấy không biết phải nói gì trong tình huống này.
“Bây giờ thì sao?” Thẩm Nhã Tịnh không thích người khác ấp a ấp úng, không rõ ràng về một điều gì đó cho lắm. Nhưng cô vẫn kiên nhẫn hỏi
“Bây giờ thì Tổng giám đốc đang tiếp khách ạ”
“Khách sao?”
“Dạ vâng. Lúc nãy có một cô gái tự xưng là bạn của Tổng giám đốc đến tìm ạ”
“Vậy à, thế thì tôi chờ ở đây cũng được. Khi nào xong, phiền cô để tôi gặp anh ấy”
Lễ tân toát mồ hôi, gật đầu mà đáp. Lúc này cô ấy lui ra thì một cô nhân viên đến gần cô ấy hỏi
“Này, cô gái này với cô gái kia có quan hệ gì với Tổng giám đốc vậy? Không phải họ đều theo đuổi Tổng giám đốc à?”
“Đừng nhiều lời, cẩn thận bị nghe đấy. Mấy hôm trước tôi còn thấy Tổng giám đốc đích thân xuống đón cô ấy. Còn cô gái kia thì tôi không biết, có lẽ chỉ là bạn thôi”
“Nhưng mà cô ấy đẹp thật đấy, ở cạnh Tổng giám đốc mình thì không phải xứng đôi vừa lứa sao?”
“Các cô không làm việc mà tụ tập làm gì ở đây?” Một giọng nam ở đằng sau vang lên, hai cô giật mình
“Thư kí Trác”
“Có chuyện gì?”
“Vị tiểu thư này muốn gặp Tổng giám đốc ạ”. Lễ tân nhìn Thẩm Nhã Tịnh sau đó nói với Trác Mục. Nhìn thấy gương mặt ấy, hoá ra là vị Thẩm tiểu thư này, anh ta hốt hoảng chạy đến cúi đầu chào cô
“Thẩm tiểu thư, cô đến lâu chưa?”
Thẩm Nhã Tịnh khẽ liếc anh ta, nói
“Tôi vừa mới đến thôi”
“Tiểu thư, để tôi gọi Tổng giám đốc, cô chờ chút”
“Không cần đâu, nghe bảo anh ấy có khách, tôi chờ cũng được”
Ôi dào, chuyện này hơi khó xử đây. Một bên là vợ, một bên là cô gái mà anh ta thấy vào năm năm trước, lúc đó Lục Vĩ Thành vẫn chưa là Tổng giám đốc lớn như hiện tại, anh vẫn chỉ là chủ của một công ty nhỏ không có tiếng tăm thôi.
Trác Mục bắt đầu theo anh lập nghiệp từ khi đó, tiếp xúc cũng kha khá nhiều người quen của anh nhưng chưa từng thấy một ai là nữ, chỉ duy nhất người con gái đó. Mà bây giờ Tổng giám đốc đã có vợ rồi, còn người con gái đó thì không biết còn có mối quan hệ gì không? Vốn dĩ ban đầu là anh ta đích thân cho cô ta đến gặp Lục Vĩ Thành vì người anh em của Lục Vĩ Thành đã gọi điện trước bảo là có việc quan trọng. Dù gì anh ta cũng là người anh em mà Tổng giám đốc tin tưởng nên anh ta mới để cô ta vào. Nhưng mà cô gái kia dù có là ai cũng không bằng cô gái này, trước mặt Thẩm Nhã Tịnh anh ta đương nhiên cung kính mà hầu hạ chu đáo.
Mặc kệ cô có đồng ý hay không, anh ta lén nhắn tin cho Lục Vĩ Thành. Lúc này ở trên tầng cao nhất, Lục Vĩ Thành đang ngồi trên bàn làm việc tỏ ý không quan tâm người bên cạnh
“Vĩ Thành, em vừa mới về chẳng lẽ anh không mời em cốc nước được hay sao? Chi ít cũng để em mời anh một bữa chứ”
Anh vẫn im lặng, không nói gì cả.
“Tại sao vẫn cứ lãng tránh em, rõ ràng anh vẫn còn độc thân đến hiện tại chẳng phải vì chờ em trở về hay sao?”
“Ha..ai cho cô cái sự tự tin mà nói ra câu này vậy? Nhà họ Lăng ư?”
Nhìn ánh mắt như tia lửa của anh, cô ta khẽ cúi mặt xuống, cô ta khá sợ nhưng rất nhanh sau đó lấy lại tinh thần mà hỏi anh tiếp
“Em nói không đúng sao?”
“Vậy thì tôi nói cho cô biết, tôi kết hôn rồi”
“Anh kết hôn?”
Lúc này tin nhắn vừa gửi tới, anh chiếc điện thoại ra, thấy tin nhắn Trác Mục gửi, anh khẽ cau mày sau đó lập tức bật dậy. Lúc đứng dậy anh nhìn cô ta nói
“Đúng vậy. Vì thế làm ơn Lăng tiểu thư sau này đừng tuỳ tiện đến công ty tìm tôi nữa, tôi không muốn để vợ mình hiểu lầm”.
Nói rồi anh lập tức bỏ đi, để lại cô gái với vẻ mặt trầm lặng. Cô ta không cam lòng, người mà cô ta yêu trước đây chỉ có mình cô ta vậy mà giờ đây đã là của người khác. Anh đang nói dối không phải sự thật. Không được, không phải.
Khi thang máy mở ra, anh hối hả chạy lại. Đây là lần đầu tiên nhân viên thấy Tổng giám đốc mình hốt hoảng chạy như vậy, trước đây cứ mỗi lần anh đến công ty, tay đút túi quần cứ thế mà an nhàn đi thẳng chẳng quan sát gì xung quanh cả. Còn bây giờ thì sao? Tổng giám đốc của họ lại vì một người con gái mà đích thân chạy hối hả như thế. Người con gái này là vị thần tiên từ nơi nào tới vậy.
“Chờ anh lâu không?”. Anh hỏi cô
“Em vừa mới tới thôi, đem cơm cho anh này”
Nhìn hai hộp cơm cô chuẩn bị, anh ấm lòng.
“Anh tiếp khách xong rồi à?”
“Không phải là khách, chỉ là chút phiền phức nhỏ thôi. Em không cần bận tâm”
Phiền phức nhỏ? Xem ra người đến gặp anh gây chút rắc rối cho anh thì phải? Cô không hỏi gì nhiều, dù gì đó cũng là chuyện cá nhân của anh.
“Anh đói rồi phải không?”
“Ừ, anh dẫn em ra ngoài ăn”
Nói rồi anh nắm tay dẫn cô đi, anh vốn tính cùng cô ăn uống trong phòng làm việc của mình nhưng chợt ra thứ rắc rối kia vẫn còn ở đó, anh liền kéo cô đi đến một nhà hàng. Tại nhà hàng, họ không gọi đồ ăn mà chỉ mượn không gian nơi đây để ăn cơm cô mang đến mà thôi.
“Hợp khẩu vị của anh không? Đây là quán cơm mà em thường ăn mỗi khi học cấp 3 đấy.”
“Ừm, ngon lắm”
Anh mỉm cười nhìn cô, nhìn chẳng giống như đang khen đồ ăn mà chỉ để ý người con gái trước mặt. Không biết do cơm ngon hay là do cùng ăn với cô mà anh ăn rất ngon. Hoá ra cùng chỉ cần ở cùng người mình thích, dù món đó không phải là sơn hào hải vị cũng thấy ngon đến lạ.
Lúc cô đến công ty anh, lễ tân ngày hôm đó thấy cô gái này quen thuộc, chính là cô gái mà Tổng giám đốc đích thân xuống đón bèn cung kính mà chào
“Chào tiểu thư, cô lại đến gặp Tổng giám đốc sao?”
Cô gật đầu, đáp:”Ừ, tôi đem cơm đến cho anh ấy. Bây giờ anh ấy họp xong chưa?”
“Vâng, Tổng giám đốc đã kết thúc cuộc họp khoảng nửa tiếng. Bây giờ thì…”. Lễ tân hơi do dự, cô ấy không biết phải nói gì trong tình huống này.
“Bây giờ thì sao?” Thẩm Nhã Tịnh không thích người khác ấp a ấp úng, không rõ ràng về một điều gì đó cho lắm. Nhưng cô vẫn kiên nhẫn hỏi
“Bây giờ thì Tổng giám đốc đang tiếp khách ạ”
“Khách sao?”
“Dạ vâng. Lúc nãy có một cô gái tự xưng là bạn của Tổng giám đốc đến tìm ạ”
“Vậy à, thế thì tôi chờ ở đây cũng được. Khi nào xong, phiền cô để tôi gặp anh ấy”
Lễ tân toát mồ hôi, gật đầu mà đáp. Lúc này cô ấy lui ra thì một cô nhân viên đến gần cô ấy hỏi
“Này, cô gái này với cô gái kia có quan hệ gì với Tổng giám đốc vậy? Không phải họ đều theo đuổi Tổng giám đốc à?”
“Đừng nhiều lời, cẩn thận bị nghe đấy. Mấy hôm trước tôi còn thấy Tổng giám đốc đích thân xuống đón cô ấy. Còn cô gái kia thì tôi không biết, có lẽ chỉ là bạn thôi”
“Nhưng mà cô ấy đẹp thật đấy, ở cạnh Tổng giám đốc mình thì không phải xứng đôi vừa lứa sao?”
“Các cô không làm việc mà tụ tập làm gì ở đây?” Một giọng nam ở đằng sau vang lên, hai cô giật mình
“Thư kí Trác”
“Có chuyện gì?”
“Vị tiểu thư này muốn gặp Tổng giám đốc ạ”. Lễ tân nhìn Thẩm Nhã Tịnh sau đó nói với Trác Mục. Nhìn thấy gương mặt ấy, hoá ra là vị Thẩm tiểu thư này, anh ta hốt hoảng chạy đến cúi đầu chào cô
“Thẩm tiểu thư, cô đến lâu chưa?”
Thẩm Nhã Tịnh khẽ liếc anh ta, nói
“Tôi vừa mới đến thôi”
“Tiểu thư, để tôi gọi Tổng giám đốc, cô chờ chút”
“Không cần đâu, nghe bảo anh ấy có khách, tôi chờ cũng được”
Ôi dào, chuyện này hơi khó xử đây. Một bên là vợ, một bên là cô gái mà anh ta thấy vào năm năm trước, lúc đó Lục Vĩ Thành vẫn chưa là Tổng giám đốc lớn như hiện tại, anh vẫn chỉ là chủ của một công ty nhỏ không có tiếng tăm thôi.
Trác Mục bắt đầu theo anh lập nghiệp từ khi đó, tiếp xúc cũng kha khá nhiều người quen của anh nhưng chưa từng thấy một ai là nữ, chỉ duy nhất người con gái đó. Mà bây giờ Tổng giám đốc đã có vợ rồi, còn người con gái đó thì không biết còn có mối quan hệ gì không? Vốn dĩ ban đầu là anh ta đích thân cho cô ta đến gặp Lục Vĩ Thành vì người anh em của Lục Vĩ Thành đã gọi điện trước bảo là có việc quan trọng. Dù gì anh ta cũng là người anh em mà Tổng giám đốc tin tưởng nên anh ta mới để cô ta vào. Nhưng mà cô gái kia dù có là ai cũng không bằng cô gái này, trước mặt Thẩm Nhã Tịnh anh ta đương nhiên cung kính mà hầu hạ chu đáo.
Mặc kệ cô có đồng ý hay không, anh ta lén nhắn tin cho Lục Vĩ Thành. Lúc này ở trên tầng cao nhất, Lục Vĩ Thành đang ngồi trên bàn làm việc tỏ ý không quan tâm người bên cạnh
“Vĩ Thành, em vừa mới về chẳng lẽ anh không mời em cốc nước được hay sao? Chi ít cũng để em mời anh một bữa chứ”
Anh vẫn im lặng, không nói gì cả.
“Tại sao vẫn cứ lãng tránh em, rõ ràng anh vẫn còn độc thân đến hiện tại chẳng phải vì chờ em trở về hay sao?”
“Ha..ai cho cô cái sự tự tin mà nói ra câu này vậy? Nhà họ Lăng ư?”
Nhìn ánh mắt như tia lửa của anh, cô ta khẽ cúi mặt xuống, cô ta khá sợ nhưng rất nhanh sau đó lấy lại tinh thần mà hỏi anh tiếp
“Em nói không đúng sao?”
“Vậy thì tôi nói cho cô biết, tôi kết hôn rồi”
“Anh kết hôn?”
Lúc này tin nhắn vừa gửi tới, anh chiếc điện thoại ra, thấy tin nhắn Trác Mục gửi, anh khẽ cau mày sau đó lập tức bật dậy. Lúc đứng dậy anh nhìn cô ta nói
“Đúng vậy. Vì thế làm ơn Lăng tiểu thư sau này đừng tuỳ tiện đến công ty tìm tôi nữa, tôi không muốn để vợ mình hiểu lầm”.
Nói rồi anh lập tức bỏ đi, để lại cô gái với vẻ mặt trầm lặng. Cô ta không cam lòng, người mà cô ta yêu trước đây chỉ có mình cô ta vậy mà giờ đây đã là của người khác. Anh đang nói dối không phải sự thật. Không được, không phải.
Khi thang máy mở ra, anh hối hả chạy lại. Đây là lần đầu tiên nhân viên thấy Tổng giám đốc mình hốt hoảng chạy như vậy, trước đây cứ mỗi lần anh đến công ty, tay đút túi quần cứ thế mà an nhàn đi thẳng chẳng quan sát gì xung quanh cả. Còn bây giờ thì sao? Tổng giám đốc của họ lại vì một người con gái mà đích thân chạy hối hả như thế. Người con gái này là vị thần tiên từ nơi nào tới vậy.
“Chờ anh lâu không?”. Anh hỏi cô
“Em vừa mới tới thôi, đem cơm cho anh này”
Nhìn hai hộp cơm cô chuẩn bị, anh ấm lòng.
“Anh tiếp khách xong rồi à?”
“Không phải là khách, chỉ là chút phiền phức nhỏ thôi. Em không cần bận tâm”
Phiền phức nhỏ? Xem ra người đến gặp anh gây chút rắc rối cho anh thì phải? Cô không hỏi gì nhiều, dù gì đó cũng là chuyện cá nhân của anh.
“Anh đói rồi phải không?”
“Ừ, anh dẫn em ra ngoài ăn”
Nói rồi anh nắm tay dẫn cô đi, anh vốn tính cùng cô ăn uống trong phòng làm việc của mình nhưng chợt ra thứ rắc rối kia vẫn còn ở đó, anh liền kéo cô đi đến một nhà hàng. Tại nhà hàng, họ không gọi đồ ăn mà chỉ mượn không gian nơi đây để ăn cơm cô mang đến mà thôi.
“Hợp khẩu vị của anh không? Đây là quán cơm mà em thường ăn mỗi khi học cấp 3 đấy.”
“Ừm, ngon lắm”
Anh mỉm cười nhìn cô, nhìn chẳng giống như đang khen đồ ăn mà chỉ để ý người con gái trước mặt. Không biết do cơm ngon hay là do cùng ăn với cô mà anh ăn rất ngon. Hoá ra cùng chỉ cần ở cùng người mình thích, dù món đó không phải là sơn hào hải vị cũng thấy ngon đến lạ.