Chương : 22
Đinh Mùi dùng môi và răng không phát huy được hết khả năng khống chế, ngược lại còn thất thủ. Cái gọi là tự châm lửa đốt mình, chính là trong những tình huống như thế này.
Sự mất kiểm soát ban đầu còn có thể miễn cưỡng giải thích là cầm lòng chẳng được. Sự mất kiểm soát sau đó khiến sự tự tôn của người đàn ông trong Đinh Mùi bị tổn thương nặng nề. Cũng đã từng xem phim sex, thậm chí cũng đã nghe mấy cậu bạn đưa ra những lời tổng kết, nhưng khi đích thân lâm trận, Đinh Mùi mới thật sự cảm thấy mình chỉ có lý thuyết suông.
Anh không có phương pháp nào, qua mấy lần trầy trật, đồng thời hoàn toàn không quan tâm tới cảm giác của Quyển Nhĩ, cứ thế tùy tiện đi vào trong cô. Quyển Nhĩ kêu đau, cố gắng hết sức giẫy giụa một lúc, sau đó thì nằm bẹp xuống khng có phản ứng gì nữa.
Bản thân Đinh Mùi cũng rất đau, quá trình đi vào thật không thuận lợi chút nào. Trong lúc anh chuẩn bị bỏ cuộc, không biết là góc độ đúng, hay do nguyên nhân nào đó, đột nhiên là công phá thành công. Việc này ngoài cảm giác đau ra, còn có nhiều cảm giác khác nữa. Khi anh còn chưa kịp phân biệt rõ rốt cuộc là cảm giác gì, mới được vài cái đã nộp vũ khí đầu hàng.
Làm sai sao? Lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ nữa, vì thế bọn họ lại làm tiếp lần thứ hai, thứ ba để Đinh Mùi có được cảm giác thõa mãn... thõa mãn là bởi vì anh đã cố gắng hết sức để dùng thực tiễn kiểm nghiệm lý thuyết. Hiệu quả đối với anh mà nói, cũng không tệ.
Còn Quyển Nhĩ thì sao, sau khi cô quyết định ngoan ngoãn phục tùng, buổi tối hôm đó, ngoài mấytiếng kêu vì đau, cô không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Khi Đinh Mùi nằm đè lên người cô, nhẹ nhàng ngậm mút, cô cảm thấy không khí lúc ấy thật kỳ diệu, nhưng cũng chẳng thể bộc lộ cảm xúc mãnh liệt. Dù sao cô cũng thích anh, dù gì hai người cũng đã từng thân mật, mức độ này, với cô mà nói, cũng không có gì là quá cả. Cho tới khi bàn tay của anh chạm vào cô, không còn khoảng cách nào giữa cô và anh nữa, cô mới ý thức được rằng, hình như lần này sẽ xảy ra chuyện gì đó, mà cô lại hoàn toàn không có sự chuẩn bị.
Cô chỉ thầm hỏi trong lòng một câu rằng, cùng anh, cô có muốn không? Không cần nghe câu trả lời, hành động thô lỗ, thậm chí là vụng về của Đinh Mùi, đã khiến cô có phần cảm động. Vì thế trước khi tất cả chuyện này bắt đầu, cô không khuyến khích, cũng không hề phản kháng, cứ để mặc anh giày vò cô đau đớn, để mặc cảm giác đau đớn đó lan tỏa vào tận xương và lưu lại trong tim.
Những đau đớn lúc đó, cô cảm giác nói giống như một sự hiến tế, bên trong chất chứa đầy tình yêu và sự chịu đựng. Vết tích của lần đầu tiên thân mật, đối với cả hai mà nói, không dễ dàng xóa bỏ hay nhẹ nhàng lau đi. Cho dù sau này phân ly, cũng sẽ nhớ tới lần đau đớn này suốt đời suốt kiếp. Đương nhiên đây cũng chỉ là mong ước trẻ con của cô, cảm nhận được tích lũy tầng tầng lớp lớp đó có thể sẽ được khuếch đại, mà cũng có thể sẽ bị thu nhỏ lại, nhưng tuyệt đối không có khả năng bất hủ mãi với thời gian, vĩnh viễn duy trì nguyên hiện trạng.
Khi Đinh Mùi bế Quyển Nhĩ lên giường, cô ngây thơ cho rằng như thế là đã kết thúc rồi, dù là rất đau, nhưng cũng đã qua một cách tốt đẹp. Nụ hôn sau đó của Đinh Mùi, cô cũng hiểu lầm mà tưởng rằng đó là anh an ủi cô, cô đón nhận và không hề có bất kỳ hành động phản kháng nào, vô tình khơi dậy những cảm xúc trong Đinh Mùi. Trong nụ hôn ấy, Quyển Nhĩ cảm nhận được sự an ủi, Đinh Mùi có thêm động lực để lại phát động tấn công.
Lửa tắt, khói tan, nhưng vết tích của làn khói đen và tro tàn của nó vẫn còn quanh quẩ n đâu đây.
Quay lại chuyện của họ, ngày hôm sau Quyển Nhĩ nằm lì trên giường không chịu dậy.
Đau thì có đau, nhưng không đến nỗi không thể tự dậy nổi. Quyển Nhĩ bị giày vò suốt đêm tới gần sáng mới được tha, sau đó Đinh Mùi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn cô lật qua lật lại rất lâu mới ngủ được. Khi cô tỉnh lại, Đinh Mùi đã dậy từ lúc nào, cô có thể nghe thấy những tiếng động do anh gây ra vọng tới từ phòng khách. Quyển Nhĩ cảm thấy hối hận, cho dù khó chịu tới mức nào động đậy, nhưng cũng nên nhân lúc anh ấy còn ngủ mà dậy tắm rửa và mặc quần áo. Giờ chỉ còn cách nằm lì trên giường đợi Đinh Mùi ra khỏi nhà. Cô thực sự không biết sau tất cả những việc đã xảy ra, sẽ phải đối mặt với anh như thế nào, giả vờ ngủ ít ra cũng trì
hoãn được cảnh tượng gặp mặt ngượng
ngùng sắp tới.
Đinh Mùi đi vào mấy lần, Quyển Nhĩ đều lập tức nằm im như hóa đá, anh đứng đó một lúc, cũng đàng đi ra những vẫn chưa thực sự ra khỏi nhà.
Trong quá trình giả vờ ngủ, Quyển Nhĩ cũng thật sự ngủ thêm được một lúc. Con người có việc vô cùng cấp bách Quyên Nhĩ cũng không ngoại lệ. Kiên trì nằm cho tới chiều thì cuối cùng cô cũng phải dậy, vội vàng thay quần áo rồi chạy thẳng vào phòng tắm.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ tinh tươm, Quyển Nhĩ lấy hết dũng khí để bước ra ngoài, nhưng ngay ánh mắt đầu tiên chạm vào Đinh Mùi, cô vô thức muốn quay trở lại. Cô phát hiện ra không phải là mình ngại, cô chỉ cảm thấy có chút bài xích, thậm chí còn cảm thấy muốn nôn. Một Đinh Mùi điển trai tuấn tú, giờ trong mắt cô, đã bị cái phần mà cô vô tình nhìn thấy tối hôm qua, cái bộ phận duy nhất chỉ đàn ông mới có, khiến cô cảm thấy không thích ứng được, cảm thấy không thoải mái. Tất cả những tình cảm tốt đẹp cô từng dành cho anh, dưới sự xng đột của thị giác, dường như cũng bị nhiễm chút không khí không trong sạch, khiến cô vội vàng muốn từ bỏ.
Vì muốn nén thứ cảm giác không thoải mái đó xuống thật sâu, cô chỉ còn cách cúi đầu, trả lời bất cứ câu hỏi nào của Đinh Mùi bằng "ừm, à".
Đinh Mùi đương nhiên không thể hiểu cảm giác của Quyển Nhĩ. Sau buổi tối ngày hôm qua anh đã trở thành một người đàn ông thực sự, đang lúc tràn đầy niềm tin, chí khí hừng hực. Anh cho rằng Quyển Nhĩ xấu hổ, anh cũng không thể tỏ ra hoàn toàn tự nhiên, nhưng đã là đàn ông, da mặt đương nhiên cuñ g nên dày một chút.
"Chuyện đó, cảm giác thế nào?" Quyển Nhĩ nghe thấy một câu này thôi, cả cơ thể đang mơ mơ hồ hồ đột nhiên như bay bổng lên. Còn dám hỏi cô cảm giác thế nào? Thế chẳng phải khiến cô cảm thấy khó xử hay sao? Cô nhướn mắt nhìn anh, Đinh Mùi trông giống như một chú gà chọi hung hăng, thích thú thoải mái, không thể bị đánh bại.
Quyển Nhĩ đã tỉnh táo hẳn, đương nhiên cũng không thể nói thẳng là không thích hay không tốt. Không tốt thì làm thế nào, lẽ nào lại để anh ta đè lên người mình, tiếp tục luyện tập? Một lần đã như muốn lấy mạng của cô rồi, cứ sống như những ngày trước kia chẳng phải tốt hơn sao?
Cô định sẽ không nói gì cả, nhưng Đinh Mùi ngồi đối diện với cô, mặc dù không phải nhìn cô chằm chằm, nhưng cô có thể cảm nhận được, anh đang nín thở đợi câu trả lời. Thời khắc này quả thật quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức cô không thể cố ý tỏ ra như không nghe thấy gì, không thể không có phản hồi gì được.
"Cũng, cũng bình thường, chuyện này, chuyện này... em không hiểu lắm." Quyển Nhĩ lúng ta lúng túng nói, rồi vục đầu xuống cắm cúi ăn, không thấy ngon miệng cũng mặc kệ, chỉ cần có thứ gì đó che mặt mình đi là được.
Thực ra Quyển Nhĩ cũng quá mẫn cảm, khi Đinh Mùi hỏi, sao lại cảm thấy căng thẳng tới mức run lên như thế. Cái gọi là chuyện đó không có ý nghĩa chỉ định chính xác nào cả. Anh chỉ muốn hỏi Quyển Nhĩ còn cảm thấy đau nữa không, mãi mới nghĩ ra một cách hỏi nhẹ nhàng như thế, thế mà lại bị hiểu nhầm sang ý khác.
Cũng bình thường, Đinh Mùi có thể hiểu, nhưng chuyện này em cũng không hiểu l ắ m là ý gì? Anh len lén nhìn Quyển Nhĩ thăm dò. Lúc ăn cơm xong mới chợt hiểu ra, nha đầu này suy nghĩ thật đen tối.
Khi màn đêm lại buông xuống lần nữa, Đinh Mùi len lén mò vào phòng của Quyển Nhĩ. Đừng hỏi anh ấy nghĩ gì, đơn giản bởi vì anh ấy không dùng tới đại não, quá lắm cũng chỉ sử dụng một ít tiểu não thôi, dùng vào việc phối hợp với hành động của anh.
"Vẫn có thế ngủ? Ngủ cả ngày rồi mà." Anh giật phăng chiếc chăn Quyển Nhĩ mặc cho thời tiết rất nóng nực vẫn đang đắp trên người, giọng nói ra vẻ quan tâm lo lắng, nói ra những lời không biết ngượng mồm, "Chuyện em vừa nói, anh cảm thấy mình cũng không hiểu lắm. Hay là mình cùng nghiên cứu xem sao?".
Quyển Nhĩ ngồi dậy mặt ửng đó giật lại chiếc khăn trên tay Đinh Mùi, cô không biết cảm giác của mình lúc này là thẹn thùng hay tức giận, trên dưới khắp cơ thể cô thì mặt là bộ phận nóng nhất. Cô giật mấy cái, không thấy có tác dụng, bèn quyết định buông tay. Chẳng phải còn một phòng nữa hay sao? Anh không đi thì cô đi!
"Đi đâu thế?" Đinh Mùi ôm chặt cô từ phía sau.
Quyển Nhĩ ra sức giãy giụa, cơ thể hơi cong về phía sau, vô tình lại áp sát vào
người Đinh Mùi
Cánh tay của Đinh Mùi vòng ôm ngang cổ và ngực cô, toàn thân cô bị giữ chặt: "Bỏ em ra, em không có hứng thú nghiên cứu!".
"Ừm." Đinh Mùi đã không còn để ý nữa. "Không nghiên cứu, vậy thì chúng ta tìm hiểu vậy". Câu cuối cùng của anh thốt ra, môi anh đã ngậm chặt tai Quyển Nhĩ.
Quyển Nhĩ thật sự cuống lên, cô không muốn một chút nào hết. Chuyện này xảy ra tối qua còn chưa biết làm cách nào để quên, giờ lại còn muốn cô phải thực tập lại, thật chẳng khác nào nhân lúc người ta bị bệnh mà lấy mạng nhau.
"Chẳng có gì phải tìm hiểu cả, với trình độ của em, không giúp gì được anh đâu!" Mặc dù chủ đề chính rất không bình thường nhưng Quyển Nhĩ vẫn cố gắng đưa nội dung câu chuyện trở về không khí bình thường.
"Đừng nói thế, anh đưa ra ý kiến là vì muốn cả hai cùng tiến bộ." Đinh Mùi bị bộ dạng thiếu chí tiến thủ của Quyển Nhĩ chọc cười, không nhịn được bật cười một tràng.
Đã lâu lắm rồi Đinh Mùi không còn trêu chọc cho Quyển Nhĩ cười, từ sau khi mối quan hệ của hai người trở nên gần gũi hơn, anh luôn tỏ ra xa cách, khách sáo, vừa như muốn níu kéo, lại vừa như muốn đề phòng. Thái độ đó, bản thân nó đã rất mâu thuẫn, thế mà khi đối diện với Quyển Nhĩ, lúc nào anh cũng phát huy một cách tài tình, hoàn hảo.
Đinh Mùi di chuyển ánh mắt vẫn đang cười đó nhìn vào Quyển Nhĩ khiến cô ngẩn ngơ, tự nhiên không còn phản kháng nữa.
Sau này mỗi khi nhớ lại, cô cảm thấy vô cùng tức giận với sự ngớ ngẩn, ngốc nghếch của mình khi đó. Nhưng cũng không thể không thừa nhận, vì nụ cười đó của anh, cô sẵn sàng khẳng khái mà lao vào chỗ chết. Huống hồ chỉ là bị anh đặt nằm xuống, nhưng quả là có chút cảm giác không dễ chịu, cả trong tim lẫn trên cơ thể.
Có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba. Cả mùa hè đó, Quyển Nhĩ cảm thấy cả thế giới này chỉ còn lại hai người, nương tựa vào nhau, cùng sống, cùng thở.
Cô cảm thấy bản thân mình đã bị cải tạo hoàn toàn, trong cơ thể có những ký ức liên quan tới Đinh Mùi, vì thế hành vi, ý thứ cũng bị ảnh hưởng bởi những ký ức đó. Cô bắt đầu cảm thấy Đinh Mùi là của cô và đương nhiên cô cũng là của anh. Vì anh đã là của cô, nên để lấy lòng anh cô vất vả đến đâu cũng xứng đáng. Cho nên cô bắt đầu đi chợ, nấu cơm, làm toàn bộ việc nhà, để khi Đinh Mùi bận rộn cả ngày ở ngoài quay về có được cảm giác sạch sẽ dễ chịu, có được một bữa tối ngon miệng.
"Sao lại gọi điện cho mình lúc này, chẳng phải bây giờ đang là giờ học sao?" La Tư Dịch nhanh chóng cảm thấy Quyển Nhĩ có điều bất thường.
"Hôm nay buồn quá, mình thấy không khỏe nên không đi nữa. Hi hi, lười nhác một tí, xin nghỉ rồi." Thực tế, đã mấy ngày nay cô không đi học nổi. Cô kiên trì đi được vài ngày, thấy hiệu quả không cao, hoàn toàn không tập trung được, vì vậy quyết định không đi nữa.
Đinh Mùi cũng không ép cô, cô đi học hay ở nhà, anh đều không hỏi.
"Xin nghỉ rồi à, mình cũng đang ở trong phòng, cũng vô vị như thế, nếu không có gì thay đổi thì hai ngày nữa sẽ về. Cậu thu xếp đồ đi, về nhà mình chơi mấy hôm, một tuần nữa cũng bắt đầu vào học rồi."
"Ừ, được rồi." Quyển Nhĩ không hào hứng lắm với việc thay đổi chỗ ở, cô không nỡ rời xa Đinh Mùi, thật không nỡ.
Biết rõ rằng cứ ở cùng nhau như thế này là không đúng, biết rõ hai người cũng chẳng có kế hoạch lâu dài nhưng dù sao cũng đã ở cùng nhau nên không muốn bỏ đi trước. Không muốn cũng chỉ là không muốn, cô cũng biết, không thể sống tùy tiện mãi. Không hề có bất kỳ sự ràng buộc nào giữa hai người, thế chẳng phải rất nguy hiểm sao.
"Tại sao lại cam tâm tình nguyện hầu hạ người ta thành nghiện như thế?" Mặc dù Quyển Nhĩ chưa từng kể cô ở nhà làm những việc gì, nhưng hai người thường xuyên gọi điện cho nhau, kể lể trước đó đã làm gì, chút nữa sẽ làm gì, tự nhiên mọi chuyện cứ dần lộ ra.
"Đúng thế, đúng là nghiện." Đinh Mùi đâu có dễ phục vụ, đặc biệt là ăn uống rất kén chọn, cô bị đã kích mãi thành quen. Anh không chê mặn hay nhạt, món nào thích thì sẽ ăn nhiều hơn, còn không hợp thì chỉ ăn cơm không. Vì vậy, Quyển Nhĩ muốn phán đoán xem tay nghề đầu bếp của mình có tiến bộ hay không đều phải để ý xem anh ăn nhiều hay ít. Sau đó, tự cảm thấy vui mừng, sung sướng nếu thấy anh ăn thêm
một miếng cơm, hoặc bần thần khi anh ăn ít, đôi lúc cô cũng tự khinh miệt mình, tự nhiên lại trở thành một nô tì chẳng có danh có phận, thế mà vẫn còn không muốn thay đổi, không có ý định biến thân thành bà ch
Tối nay, lúc Quyển Nhĩ đang ăn cơm, cô nói với Đinh Mùi về việc có thể mình sẽ đến nhà La Tư Dịch ở vài ngày, anh gật gật đầu, tỏ ý là đã biết, chỉ vậy thôi. Buổi tiếp theo, Quyển Nhĩ bồn chồn không yên. Trước đấy không để ý, sau này mới phát hiện ra, cô luôn có ý muốn thăm dò. Thăm dò điều gì? Thăm dò xem liệu anh nỡ rời xa cô, có níu kéo cô hay không. Phản ứng của anh khiến trái tim Quyển Nhĩ lao thẳng xuống vực sâu, không biết đã chìm ở nơi nào rồi. Chắc anh cũng chẳng để tâm, hoặc anh cũng chưa từng nghĩ đến việc có để tâm hay không, trong trái tim anh, cô vẫn không chiếm được vị trí nào đáng kể!
Lúc thu dọn nhà bếp, Quyển Nhĩ thật sự không thể chịu được nữa, cô lặng lẽ đứng trong đó rơi nước mắt. Cô cũng không muốn tìm hiểu xem vì sao mình lại khóc, chỉ biết là khóc được sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Cô không cùng ngồi xem tin tức với Đinh Mùi như mọi ngày, không chuẩn bị hoa quả sau bữa ăn, cũng không nói lời nào, mà cứ thế bỏ về phòng lên giường nằm. Không phải cô muốn làm mình làm mẩy hoặc tỏ vẻ giận dỗi để Đinh Mùi phải chú ý, chỉ là cô không cảm thấy tự tin vào bản thân mình, cô sợ mình không kìm nén được tình cảm, rồi lại khóc trước mặt anh. Một cô gái không hiểu người đàn ông của mình, cũng không hiểu chuyện, chỉ biết khóc lóc trước mặt người đó sẽ khiến cho người đó mất hứng và không thấy ngon miệng nữa.
Đối với sự bất thường của cô, chắc chắn không phải Đinh Mùi không nhận ra. Bởi vì anh không giống như mọi ngày, vừa lên giường là dính chặt lấy cô, đi thẳng vào việc chính. Hai người đã có một đêm trong sáng đầu tiên kể từ ngày quan hệ giữa họ không còn trong sáng nữa.
Từ sau hôm đó, tổng cộng cũng chỉ có mấy ngày nhưng cảm xúc có sự thay đổi rất lớn, vì thế Quyển Nhĩ có những ấn tượng rất sâu sắc. Cho tới tận hôm Quyển Nhĩ chuyển đi, giữa hai người bọn họ không xảy ra chuyện gì nữa. Không có những nụ hôn, cũng không có sự ôm ấp, không có gì hết, bởi vì anh trở về ngủ trên giường của mình, mà tất cả những việc trước đó đều xảy ra trên giường của Quyển Nhĩ.
Từ sự nhiệt tình tựa như sẽ không bao giờ suy giảm mà đột ngột tắt ngấm, cần bao nhiêu thời gian? Lục Quyển Nhĩ có tư cách dùng chính những kinh nghiệm mà bản thân cô đã trải qua để trả lời câu hỏi này, chỉ cần một buổi tối, một buổi tối dừng lại là có thể bỗng dưng ngừng bặt.
Ngày cô chuyển đi, Đinh Mùi không có nhà, anh đi công tác. Đây là đầu tiên Quyển Nhĩ thực sự giận anh, rõ ràng anh biết cô sẽ đi nhưng không hề níu kéo, cũng không tiễn biệt, ngược lại còn rời đi trước, không nhìn cô lần cuối.
Vì thế cô cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ biết tức giận với anh. Tức giận xong thì thu dọn sạch sẽ tất cả dấu vết liên quan tới cô trong phòng, khăn mặt, bàn chải đánh răng, thậm chí đến đôi dép lê cô cũng mang theo, rác cũng mang đổ sạch. Được thôi, cô biết mình rất trẻ con, cô cũng ném luôn cả chiếc cốc hai người cùng dùng để đánh răng đi.
Nhưng làm thế cũng không giúp tâm trạng của cô khá hơn, lúc gặp La Tư Dịch, sắc mặt của cô vẫn rất tệ, tệ tới mức vừa nhìn thấy cô La Tư Dịch đã hỏi: "Trời ạ, gặp mình mà cậu bị đả kích tới mức này sao?".
La Tư Dịch đã thay đổi nhiều, làn da bị nắng chiếu đến đỏ cả lên, tóc cũng cắt ngắn, hoàn toàn không còn hình ảnh quen thuộc trước kia nữa. Đúng là cũng có bất ngờ, nhưng cô không đến nỗi sợ hãi tới mức ấy: "Gì mà đả kích, là mình ghen tị với làn da khỏe khoắn của cậu thôi!".
La Tư Dịch thấy Quyển Nhĩ đã bắt đầu chịu cười, yên tâm vỗ vỗ vai cô, "Đừng ghen tị, mình có bí quyết, với người khác mình quyết không tiết lộ, nhưng sẽ nói hết với cậu".
Quyển Nhĩ đón lấy chiếc túi xách trên tay La Tư Dịch, "Không cần đâu, biết nhiều bí mật quá mình sợ sẽ bị cậu diệt khẩu".
Sau khi lên xe bus, Quyển Nhĩ mới nói với La Tư Dịch, "Mình muốn quay về trường trước xem sao, nhất định phải về trường trước, chắc trường cũng đã thu xếp xong ký túc rồi?". Tâm trạng lúc này của cô thật không thích hợp để đến nhà người khác ở chơi, càng chẳng có hơi sức đâu mà miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ. Trước đó cô không nói với Tiểu La, chỉ sợ cô ấy hỏi nhiều, sự việc đó, đến suy nghĩ cô cũng không buồn suy nghĩ nên cũng không muốn nói nhiều.
La Tư Dịch nhìn cô: "Được, mình về
cùng cậu. Nếu ở được rồi thì bọn mình cùng ở. Nếu chưa ở được thì lại về nhà mình".
Quyển Nhĩ không nói gì, chỉ gật đầu rồi nhắm mắt lại muốn được thả lỏng nghỉ ngơi. Cô biết không thể giấu được Tiểu La, nhất định cô ấy sẽ nhận ra sự bất thường của mình chắc chắn có liên quan tới Đinh Mùi. Nhưng bắt cô phải giả vờ như không có chuyện gì trước mặt Tiểu La, cô thật sự
Cô màng theo tâm trạng uể oải đó đi về trường, nhìn thấy cửa khu ký túc mở rộng, người ra người vào tấp nập, tinh thần cô cũng dần phấn chấn lên, chưa bao giờ cô cảm thấy nơi này lại thân thiết như thế. Nhà Tiểu La không phải là không tốt, nhưng vào lúc này mà bắt cô cố gắng ăn nhiều trong khi miệng đắng ngắt hay phải gượng tỏ ra ngoan hiền dễ bảo trong lúc tâm trạng rối bời, điều đó với cô thật sự quá khó.
Hai người phải mất cả buổi chiều mới dọn dẹp xong phòng ký túc, chấn song cửa sổ bằng thép vừa được thay mới sáng bóng, khiến lòng người cũng sáng bừng lên theo.
"Đến căng tin?"
"Mình không ăn đâu, mệt quá, ngủ một lát đã." Sau khi lao động xong không sợ mất ngủ, chỉ mong khi tỉnh dậy sẽ thấy mùi cơm hấp dẫn trở lại.
Sự mất kiểm soát ban đầu còn có thể miễn cưỡng giải thích là cầm lòng chẳng được. Sự mất kiểm soát sau đó khiến sự tự tôn của người đàn ông trong Đinh Mùi bị tổn thương nặng nề. Cũng đã từng xem phim sex, thậm chí cũng đã nghe mấy cậu bạn đưa ra những lời tổng kết, nhưng khi đích thân lâm trận, Đinh Mùi mới thật sự cảm thấy mình chỉ có lý thuyết suông.
Anh không có phương pháp nào, qua mấy lần trầy trật, đồng thời hoàn toàn không quan tâm tới cảm giác của Quyển Nhĩ, cứ thế tùy tiện đi vào trong cô. Quyển Nhĩ kêu đau, cố gắng hết sức giẫy giụa một lúc, sau đó thì nằm bẹp xuống khng có phản ứng gì nữa.
Bản thân Đinh Mùi cũng rất đau, quá trình đi vào thật không thuận lợi chút nào. Trong lúc anh chuẩn bị bỏ cuộc, không biết là góc độ đúng, hay do nguyên nhân nào đó, đột nhiên là công phá thành công. Việc này ngoài cảm giác đau ra, còn có nhiều cảm giác khác nữa. Khi anh còn chưa kịp phân biệt rõ rốt cuộc là cảm giác gì, mới được vài cái đã nộp vũ khí đầu hàng.
Làm sai sao? Lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ nữa, vì thế bọn họ lại làm tiếp lần thứ hai, thứ ba để Đinh Mùi có được cảm giác thõa mãn... thõa mãn là bởi vì anh đã cố gắng hết sức để dùng thực tiễn kiểm nghiệm lý thuyết. Hiệu quả đối với anh mà nói, cũng không tệ.
Còn Quyển Nhĩ thì sao, sau khi cô quyết định ngoan ngoãn phục tùng, buổi tối hôm đó, ngoài mấytiếng kêu vì đau, cô không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Khi Đinh Mùi nằm đè lên người cô, nhẹ nhàng ngậm mút, cô cảm thấy không khí lúc ấy thật kỳ diệu, nhưng cũng chẳng thể bộc lộ cảm xúc mãnh liệt. Dù sao cô cũng thích anh, dù gì hai người cũng đã từng thân mật, mức độ này, với cô mà nói, cũng không có gì là quá cả. Cho tới khi bàn tay của anh chạm vào cô, không còn khoảng cách nào giữa cô và anh nữa, cô mới ý thức được rằng, hình như lần này sẽ xảy ra chuyện gì đó, mà cô lại hoàn toàn không có sự chuẩn bị.
Cô chỉ thầm hỏi trong lòng một câu rằng, cùng anh, cô có muốn không? Không cần nghe câu trả lời, hành động thô lỗ, thậm chí là vụng về của Đinh Mùi, đã khiến cô có phần cảm động. Vì thế trước khi tất cả chuyện này bắt đầu, cô không khuyến khích, cũng không hề phản kháng, cứ để mặc anh giày vò cô đau đớn, để mặc cảm giác đau đớn đó lan tỏa vào tận xương và lưu lại trong tim.
Những đau đớn lúc đó, cô cảm giác nói giống như một sự hiến tế, bên trong chất chứa đầy tình yêu và sự chịu đựng. Vết tích của lần đầu tiên thân mật, đối với cả hai mà nói, không dễ dàng xóa bỏ hay nhẹ nhàng lau đi. Cho dù sau này phân ly, cũng sẽ nhớ tới lần đau đớn này suốt đời suốt kiếp. Đương nhiên đây cũng chỉ là mong ước trẻ con của cô, cảm nhận được tích lũy tầng tầng lớp lớp đó có thể sẽ được khuếch đại, mà cũng có thể sẽ bị thu nhỏ lại, nhưng tuyệt đối không có khả năng bất hủ mãi với thời gian, vĩnh viễn duy trì nguyên hiện trạng.
Khi Đinh Mùi bế Quyển Nhĩ lên giường, cô ngây thơ cho rằng như thế là đã kết thúc rồi, dù là rất đau, nhưng cũng đã qua một cách tốt đẹp. Nụ hôn sau đó của Đinh Mùi, cô cũng hiểu lầm mà tưởng rằng đó là anh an ủi cô, cô đón nhận và không hề có bất kỳ hành động phản kháng nào, vô tình khơi dậy những cảm xúc trong Đinh Mùi. Trong nụ hôn ấy, Quyển Nhĩ cảm nhận được sự an ủi, Đinh Mùi có thêm động lực để lại phát động tấn công.
Lửa tắt, khói tan, nhưng vết tích của làn khói đen và tro tàn của nó vẫn còn quanh quẩ n đâu đây.
Quay lại chuyện của họ, ngày hôm sau Quyển Nhĩ nằm lì trên giường không chịu dậy.
Đau thì có đau, nhưng không đến nỗi không thể tự dậy nổi. Quyển Nhĩ bị giày vò suốt đêm tới gần sáng mới được tha, sau đó Đinh Mùi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn cô lật qua lật lại rất lâu mới ngủ được. Khi cô tỉnh lại, Đinh Mùi đã dậy từ lúc nào, cô có thể nghe thấy những tiếng động do anh gây ra vọng tới từ phòng khách. Quyển Nhĩ cảm thấy hối hận, cho dù khó chịu tới mức nào động đậy, nhưng cũng nên nhân lúc anh ấy còn ngủ mà dậy tắm rửa và mặc quần áo. Giờ chỉ còn cách nằm lì trên giường đợi Đinh Mùi ra khỏi nhà. Cô thực sự không biết sau tất cả những việc đã xảy ra, sẽ phải đối mặt với anh như thế nào, giả vờ ngủ ít ra cũng trì
hoãn được cảnh tượng gặp mặt ngượng
ngùng sắp tới.
Đinh Mùi đi vào mấy lần, Quyển Nhĩ đều lập tức nằm im như hóa đá, anh đứng đó một lúc, cũng đàng đi ra những vẫn chưa thực sự ra khỏi nhà.
Trong quá trình giả vờ ngủ, Quyển Nhĩ cũng thật sự ngủ thêm được một lúc. Con người có việc vô cùng cấp bách Quyên Nhĩ cũng không ngoại lệ. Kiên trì nằm cho tới chiều thì cuối cùng cô cũng phải dậy, vội vàng thay quần áo rồi chạy thẳng vào phòng tắm.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ tinh tươm, Quyển Nhĩ lấy hết dũng khí để bước ra ngoài, nhưng ngay ánh mắt đầu tiên chạm vào Đinh Mùi, cô vô thức muốn quay trở lại. Cô phát hiện ra không phải là mình ngại, cô chỉ cảm thấy có chút bài xích, thậm chí còn cảm thấy muốn nôn. Một Đinh Mùi điển trai tuấn tú, giờ trong mắt cô, đã bị cái phần mà cô vô tình nhìn thấy tối hôm qua, cái bộ phận duy nhất chỉ đàn ông mới có, khiến cô cảm thấy không thích ứng được, cảm thấy không thoải mái. Tất cả những tình cảm tốt đẹp cô từng dành cho anh, dưới sự xng đột của thị giác, dường như cũng bị nhiễm chút không khí không trong sạch, khiến cô vội vàng muốn từ bỏ.
Vì muốn nén thứ cảm giác không thoải mái đó xuống thật sâu, cô chỉ còn cách cúi đầu, trả lời bất cứ câu hỏi nào của Đinh Mùi bằng "ừm, à".
Đinh Mùi đương nhiên không thể hiểu cảm giác của Quyển Nhĩ. Sau buổi tối ngày hôm qua anh đã trở thành một người đàn ông thực sự, đang lúc tràn đầy niềm tin, chí khí hừng hực. Anh cho rằng Quyển Nhĩ xấu hổ, anh cũng không thể tỏ ra hoàn toàn tự nhiên, nhưng đã là đàn ông, da mặt đương nhiên cuñ g nên dày một chút.
"Chuyện đó, cảm giác thế nào?" Quyển Nhĩ nghe thấy một câu này thôi, cả cơ thể đang mơ mơ hồ hồ đột nhiên như bay bổng lên. Còn dám hỏi cô cảm giác thế nào? Thế chẳng phải khiến cô cảm thấy khó xử hay sao? Cô nhướn mắt nhìn anh, Đinh Mùi trông giống như một chú gà chọi hung hăng, thích thú thoải mái, không thể bị đánh bại.
Quyển Nhĩ đã tỉnh táo hẳn, đương nhiên cũng không thể nói thẳng là không thích hay không tốt. Không tốt thì làm thế nào, lẽ nào lại để anh ta đè lên người mình, tiếp tục luyện tập? Một lần đã như muốn lấy mạng của cô rồi, cứ sống như những ngày trước kia chẳng phải tốt hơn sao?
Cô định sẽ không nói gì cả, nhưng Đinh Mùi ngồi đối diện với cô, mặc dù không phải nhìn cô chằm chằm, nhưng cô có thể cảm nhận được, anh đang nín thở đợi câu trả lời. Thời khắc này quả thật quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức cô không thể cố ý tỏ ra như không nghe thấy gì, không thể không có phản hồi gì được.
"Cũng, cũng bình thường, chuyện này, chuyện này... em không hiểu lắm." Quyển Nhĩ lúng ta lúng túng nói, rồi vục đầu xuống cắm cúi ăn, không thấy ngon miệng cũng mặc kệ, chỉ cần có thứ gì đó che mặt mình đi là được.
Thực ra Quyển Nhĩ cũng quá mẫn cảm, khi Đinh Mùi hỏi, sao lại cảm thấy căng thẳng tới mức run lên như thế. Cái gọi là chuyện đó không có ý nghĩa chỉ định chính xác nào cả. Anh chỉ muốn hỏi Quyển Nhĩ còn cảm thấy đau nữa không, mãi mới nghĩ ra một cách hỏi nhẹ nhàng như thế, thế mà lại bị hiểu nhầm sang ý khác.
Cũng bình thường, Đinh Mùi có thể hiểu, nhưng chuyện này em cũng không hiểu l ắ m là ý gì? Anh len lén nhìn Quyển Nhĩ thăm dò. Lúc ăn cơm xong mới chợt hiểu ra, nha đầu này suy nghĩ thật đen tối.
Khi màn đêm lại buông xuống lần nữa, Đinh Mùi len lén mò vào phòng của Quyển Nhĩ. Đừng hỏi anh ấy nghĩ gì, đơn giản bởi vì anh ấy không dùng tới đại não, quá lắm cũng chỉ sử dụng một ít tiểu não thôi, dùng vào việc phối hợp với hành động của anh.
"Vẫn có thế ngủ? Ngủ cả ngày rồi mà." Anh giật phăng chiếc chăn Quyển Nhĩ mặc cho thời tiết rất nóng nực vẫn đang đắp trên người, giọng nói ra vẻ quan tâm lo lắng, nói ra những lời không biết ngượng mồm, "Chuyện em vừa nói, anh cảm thấy mình cũng không hiểu lắm. Hay là mình cùng nghiên cứu xem sao?".
Quyển Nhĩ ngồi dậy mặt ửng đó giật lại chiếc khăn trên tay Đinh Mùi, cô không biết cảm giác của mình lúc này là thẹn thùng hay tức giận, trên dưới khắp cơ thể cô thì mặt là bộ phận nóng nhất. Cô giật mấy cái, không thấy có tác dụng, bèn quyết định buông tay. Chẳng phải còn một phòng nữa hay sao? Anh không đi thì cô đi!
"Đi đâu thế?" Đinh Mùi ôm chặt cô từ phía sau.
Quyển Nhĩ ra sức giãy giụa, cơ thể hơi cong về phía sau, vô tình lại áp sát vào
người Đinh Mùi
Cánh tay của Đinh Mùi vòng ôm ngang cổ và ngực cô, toàn thân cô bị giữ chặt: "Bỏ em ra, em không có hứng thú nghiên cứu!".
"Ừm." Đinh Mùi đã không còn để ý nữa. "Không nghiên cứu, vậy thì chúng ta tìm hiểu vậy". Câu cuối cùng của anh thốt ra, môi anh đã ngậm chặt tai Quyển Nhĩ.
Quyển Nhĩ thật sự cuống lên, cô không muốn một chút nào hết. Chuyện này xảy ra tối qua còn chưa biết làm cách nào để quên, giờ lại còn muốn cô phải thực tập lại, thật chẳng khác nào nhân lúc người ta bị bệnh mà lấy mạng nhau.
"Chẳng có gì phải tìm hiểu cả, với trình độ của em, không giúp gì được anh đâu!" Mặc dù chủ đề chính rất không bình thường nhưng Quyển Nhĩ vẫn cố gắng đưa nội dung câu chuyện trở về không khí bình thường.
"Đừng nói thế, anh đưa ra ý kiến là vì muốn cả hai cùng tiến bộ." Đinh Mùi bị bộ dạng thiếu chí tiến thủ của Quyển Nhĩ chọc cười, không nhịn được bật cười một tràng.
Đã lâu lắm rồi Đinh Mùi không còn trêu chọc cho Quyển Nhĩ cười, từ sau khi mối quan hệ của hai người trở nên gần gũi hơn, anh luôn tỏ ra xa cách, khách sáo, vừa như muốn níu kéo, lại vừa như muốn đề phòng. Thái độ đó, bản thân nó đã rất mâu thuẫn, thế mà khi đối diện với Quyển Nhĩ, lúc nào anh cũng phát huy một cách tài tình, hoàn hảo.
Đinh Mùi di chuyển ánh mắt vẫn đang cười đó nhìn vào Quyển Nhĩ khiến cô ngẩn ngơ, tự nhiên không còn phản kháng nữa.
Sau này mỗi khi nhớ lại, cô cảm thấy vô cùng tức giận với sự ngớ ngẩn, ngốc nghếch của mình khi đó. Nhưng cũng không thể không thừa nhận, vì nụ cười đó của anh, cô sẵn sàng khẳng khái mà lao vào chỗ chết. Huống hồ chỉ là bị anh đặt nằm xuống, nhưng quả là có chút cảm giác không dễ chịu, cả trong tim lẫn trên cơ thể.
Có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba. Cả mùa hè đó, Quyển Nhĩ cảm thấy cả thế giới này chỉ còn lại hai người, nương tựa vào nhau, cùng sống, cùng thở.
Cô cảm thấy bản thân mình đã bị cải tạo hoàn toàn, trong cơ thể có những ký ức liên quan tới Đinh Mùi, vì thế hành vi, ý thứ cũng bị ảnh hưởng bởi những ký ức đó. Cô bắt đầu cảm thấy Đinh Mùi là của cô và đương nhiên cô cũng là của anh. Vì anh đã là của cô, nên để lấy lòng anh cô vất vả đến đâu cũng xứng đáng. Cho nên cô bắt đầu đi chợ, nấu cơm, làm toàn bộ việc nhà, để khi Đinh Mùi bận rộn cả ngày ở ngoài quay về có được cảm giác sạch sẽ dễ chịu, có được một bữa tối ngon miệng.
"Sao lại gọi điện cho mình lúc này, chẳng phải bây giờ đang là giờ học sao?" La Tư Dịch nhanh chóng cảm thấy Quyển Nhĩ có điều bất thường.
"Hôm nay buồn quá, mình thấy không khỏe nên không đi nữa. Hi hi, lười nhác một tí, xin nghỉ rồi." Thực tế, đã mấy ngày nay cô không đi học nổi. Cô kiên trì đi được vài ngày, thấy hiệu quả không cao, hoàn toàn không tập trung được, vì vậy quyết định không đi nữa.
Đinh Mùi cũng không ép cô, cô đi học hay ở nhà, anh đều không hỏi.
"Xin nghỉ rồi à, mình cũng đang ở trong phòng, cũng vô vị như thế, nếu không có gì thay đổi thì hai ngày nữa sẽ về. Cậu thu xếp đồ đi, về nhà mình chơi mấy hôm, một tuần nữa cũng bắt đầu vào học rồi."
"Ừ, được rồi." Quyển Nhĩ không hào hứng lắm với việc thay đổi chỗ ở, cô không nỡ rời xa Đinh Mùi, thật không nỡ.
Biết rõ rằng cứ ở cùng nhau như thế này là không đúng, biết rõ hai người cũng chẳng có kế hoạch lâu dài nhưng dù sao cũng đã ở cùng nhau nên không muốn bỏ đi trước. Không muốn cũng chỉ là không muốn, cô cũng biết, không thể sống tùy tiện mãi. Không hề có bất kỳ sự ràng buộc nào giữa hai người, thế chẳng phải rất nguy hiểm sao.
"Tại sao lại cam tâm tình nguyện hầu hạ người ta thành nghiện như thế?" Mặc dù Quyển Nhĩ chưa từng kể cô ở nhà làm những việc gì, nhưng hai người thường xuyên gọi điện cho nhau, kể lể trước đó đã làm gì, chút nữa sẽ làm gì, tự nhiên mọi chuyện cứ dần lộ ra.
"Đúng thế, đúng là nghiện." Đinh Mùi đâu có dễ phục vụ, đặc biệt là ăn uống rất kén chọn, cô bị đã kích mãi thành quen. Anh không chê mặn hay nhạt, món nào thích thì sẽ ăn nhiều hơn, còn không hợp thì chỉ ăn cơm không. Vì vậy, Quyển Nhĩ muốn phán đoán xem tay nghề đầu bếp của mình có tiến bộ hay không đều phải để ý xem anh ăn nhiều hay ít. Sau đó, tự cảm thấy vui mừng, sung sướng nếu thấy anh ăn thêm
một miếng cơm, hoặc bần thần khi anh ăn ít, đôi lúc cô cũng tự khinh miệt mình, tự nhiên lại trở thành một nô tì chẳng có danh có phận, thế mà vẫn còn không muốn thay đổi, không có ý định biến thân thành bà ch
Tối nay, lúc Quyển Nhĩ đang ăn cơm, cô nói với Đinh Mùi về việc có thể mình sẽ đến nhà La Tư Dịch ở vài ngày, anh gật gật đầu, tỏ ý là đã biết, chỉ vậy thôi. Buổi tiếp theo, Quyển Nhĩ bồn chồn không yên. Trước đấy không để ý, sau này mới phát hiện ra, cô luôn có ý muốn thăm dò. Thăm dò điều gì? Thăm dò xem liệu anh nỡ rời xa cô, có níu kéo cô hay không. Phản ứng của anh khiến trái tim Quyển Nhĩ lao thẳng xuống vực sâu, không biết đã chìm ở nơi nào rồi. Chắc anh cũng chẳng để tâm, hoặc anh cũng chưa từng nghĩ đến việc có để tâm hay không, trong trái tim anh, cô vẫn không chiếm được vị trí nào đáng kể!
Lúc thu dọn nhà bếp, Quyển Nhĩ thật sự không thể chịu được nữa, cô lặng lẽ đứng trong đó rơi nước mắt. Cô cũng không muốn tìm hiểu xem vì sao mình lại khóc, chỉ biết là khóc được sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Cô không cùng ngồi xem tin tức với Đinh Mùi như mọi ngày, không chuẩn bị hoa quả sau bữa ăn, cũng không nói lời nào, mà cứ thế bỏ về phòng lên giường nằm. Không phải cô muốn làm mình làm mẩy hoặc tỏ vẻ giận dỗi để Đinh Mùi phải chú ý, chỉ là cô không cảm thấy tự tin vào bản thân mình, cô sợ mình không kìm nén được tình cảm, rồi lại khóc trước mặt anh. Một cô gái không hiểu người đàn ông của mình, cũng không hiểu chuyện, chỉ biết khóc lóc trước mặt người đó sẽ khiến cho người đó mất hứng và không thấy ngon miệng nữa.
Đối với sự bất thường của cô, chắc chắn không phải Đinh Mùi không nhận ra. Bởi vì anh không giống như mọi ngày, vừa lên giường là dính chặt lấy cô, đi thẳng vào việc chính. Hai người đã có một đêm trong sáng đầu tiên kể từ ngày quan hệ giữa họ không còn trong sáng nữa.
Từ sau hôm đó, tổng cộng cũng chỉ có mấy ngày nhưng cảm xúc có sự thay đổi rất lớn, vì thế Quyển Nhĩ có những ấn tượng rất sâu sắc. Cho tới tận hôm Quyển Nhĩ chuyển đi, giữa hai người bọn họ không xảy ra chuyện gì nữa. Không có những nụ hôn, cũng không có sự ôm ấp, không có gì hết, bởi vì anh trở về ngủ trên giường của mình, mà tất cả những việc trước đó đều xảy ra trên giường của Quyển Nhĩ.
Từ sự nhiệt tình tựa như sẽ không bao giờ suy giảm mà đột ngột tắt ngấm, cần bao nhiêu thời gian? Lục Quyển Nhĩ có tư cách dùng chính những kinh nghiệm mà bản thân cô đã trải qua để trả lời câu hỏi này, chỉ cần một buổi tối, một buổi tối dừng lại là có thể bỗng dưng ngừng bặt.
Ngày cô chuyển đi, Đinh Mùi không có nhà, anh đi công tác. Đây là đầu tiên Quyển Nhĩ thực sự giận anh, rõ ràng anh biết cô sẽ đi nhưng không hề níu kéo, cũng không tiễn biệt, ngược lại còn rời đi trước, không nhìn cô lần cuối.
Vì thế cô cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ biết tức giận với anh. Tức giận xong thì thu dọn sạch sẽ tất cả dấu vết liên quan tới cô trong phòng, khăn mặt, bàn chải đánh răng, thậm chí đến đôi dép lê cô cũng mang theo, rác cũng mang đổ sạch. Được thôi, cô biết mình rất trẻ con, cô cũng ném luôn cả chiếc cốc hai người cùng dùng để đánh răng đi.
Nhưng làm thế cũng không giúp tâm trạng của cô khá hơn, lúc gặp La Tư Dịch, sắc mặt của cô vẫn rất tệ, tệ tới mức vừa nhìn thấy cô La Tư Dịch đã hỏi: "Trời ạ, gặp mình mà cậu bị đả kích tới mức này sao?".
La Tư Dịch đã thay đổi nhiều, làn da bị nắng chiếu đến đỏ cả lên, tóc cũng cắt ngắn, hoàn toàn không còn hình ảnh quen thuộc trước kia nữa. Đúng là cũng có bất ngờ, nhưng cô không đến nỗi sợ hãi tới mức ấy: "Gì mà đả kích, là mình ghen tị với làn da khỏe khoắn của cậu thôi!".
La Tư Dịch thấy Quyển Nhĩ đã bắt đầu chịu cười, yên tâm vỗ vỗ vai cô, "Đừng ghen tị, mình có bí quyết, với người khác mình quyết không tiết lộ, nhưng sẽ nói hết với cậu".
Quyển Nhĩ đón lấy chiếc túi xách trên tay La Tư Dịch, "Không cần đâu, biết nhiều bí mật quá mình sợ sẽ bị cậu diệt khẩu".
Sau khi lên xe bus, Quyển Nhĩ mới nói với La Tư Dịch, "Mình muốn quay về trường trước xem sao, nhất định phải về trường trước, chắc trường cũng đã thu xếp xong ký túc rồi?". Tâm trạng lúc này của cô thật không thích hợp để đến nhà người khác ở chơi, càng chẳng có hơi sức đâu mà miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ. Trước đó cô không nói với Tiểu La, chỉ sợ cô ấy hỏi nhiều, sự việc đó, đến suy nghĩ cô cũng không buồn suy nghĩ nên cũng không muốn nói nhiều.
La Tư Dịch nhìn cô: "Được, mình về
cùng cậu. Nếu ở được rồi thì bọn mình cùng ở. Nếu chưa ở được thì lại về nhà mình".
Quyển Nhĩ không nói gì, chỉ gật đầu rồi nhắm mắt lại muốn được thả lỏng nghỉ ngơi. Cô biết không thể giấu được Tiểu La, nhất định cô ấy sẽ nhận ra sự bất thường của mình chắc chắn có liên quan tới Đinh Mùi. Nhưng bắt cô phải giả vờ như không có chuyện gì trước mặt Tiểu La, cô thật sự
Cô màng theo tâm trạng uể oải đó đi về trường, nhìn thấy cửa khu ký túc mở rộng, người ra người vào tấp nập, tinh thần cô cũng dần phấn chấn lên, chưa bao giờ cô cảm thấy nơi này lại thân thiết như thế. Nhà Tiểu La không phải là không tốt, nhưng vào lúc này mà bắt cô cố gắng ăn nhiều trong khi miệng đắng ngắt hay phải gượng tỏ ra ngoan hiền dễ bảo trong lúc tâm trạng rối bời, điều đó với cô thật sự quá khó.
Hai người phải mất cả buổi chiều mới dọn dẹp xong phòng ký túc, chấn song cửa sổ bằng thép vừa được thay mới sáng bóng, khiến lòng người cũng sáng bừng lên theo.
"Đến căng tin?"
"Mình không ăn đâu, mệt quá, ngủ một lát đã." Sau khi lao động xong không sợ mất ngủ, chỉ mong khi tỉnh dậy sẽ thấy mùi cơm hấp dẫn trở lại.