Chương 18: Ngũ Lăng Hoành Quang
“Nếu thật sự là con rể thứ hai Lâm Hàn… Vậy thì tất cả đã rõ ràng rồi”.
Lý Cường nhanh chóng phân tích: “Một là thái độ, thái độ của Lâm Hàn đối với mình rất lạnh nhạt, vốn dĩ không coi mình ra gì, trái lại Triệu Tứ Hải lại có chút lấy lòng”.
“Hai là hộp hải sâm của Xô Viết, cái thứ đó không phải có tiền là mua được, mà phải có quan hệ. Mà Lâm Hàn là người mang hải sâm đến tặng!”
Nghĩ đến đây, Lý Cường gần như có thể chắc chắn, người uỷ thác đó chính là Lâm Hàn!
Tuy rằng không biết thân phận của Lâm Hàn nhưng đối phương lại là người còn nhờ được cả Thẩm Hoài Xuân thì đủ để biết Lâm Hàn có lai lịch sâu xa và khả năng lớn đến thế nào!
“Viện trưởng, bên ngoài có người tìm ông”, bên ngoài có tiếng gọi vọng vào trong.
“Đang trong giờ làm việc, tôi không gặp ai hết!”, Lý Cường cau mày.
“Nhưng người đó nói là người nhà của bệnh nhân Dương Cảnh Đào, ông sẽ gặp…”
“Người nhà của Dương Cảnh Đào!”
Lý Cường chợt sững người, trong đầu lập tức xuất hiện dáng vẻ của Lâm Hàn:
“Nhanh mời cậu ấy vào!”
Không lâu sau, cửa mở ra, Lâm Hàn ung dung bước vào, vẻ mặt bình tĩnh, tỏ vẻ lạnh nhạt.
“Lâm… cậu chủ Lâm?”
Lý Cường nhìn người thanh niên trước mặt, mở miệng thăm dò, có chút không chắc chắn.
Lâm Hàn hơi bất ngờ nhìn Lý Cường: “Xem ra ông biết là tôi đã nhờ Thẩm Hoài Xuân rồi?”
Lý Cường chấn kinh, vội vàng cung kính nói: “Trách tôi có mắt không tròng, lúc đầu lại tưởng Triệu Tứ Hải chính là cậu chủ”.
Lâm Hàn lúc này mới phù hợp với dáng vẻ nên có của người uỷ thác trong lòng Lý Cường.
Bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như đối với anh, không có vấn đề gì là không thể giải quyết.
Trái lại, phong độ của người tên là Triệu Tứ Hải kia quá khác biệt với Lâm Hàn.
“Không sao”.
Lâm Hàn xua tay, tỏ vẻ không để ý rồi tìm ghế sofa ngồi xuống.
Lý Cường vội vàng rót một tách nước: “Cậu chủ Lâm, mời dùng trà”.
Lúc này, Lý Cường nhớ lại mà vẫn còn rùng mình.
Ông ta rất may mắn, ngày hôm qua ở trong phòng bệnh, khi vừa mới nghĩ tới Lâm Hàn chính là người uỷ thác thì ông ta lập tức mượn cớ rời đi, nếu không trong thời gian ngắn như thế thật sự không biết nên làm thế nào.
Lâm Hàn uống một ngụm trà, sau đó đặt tài liệu mà anh mang tới để trước mặt Lý Cường: “Ông xem qua cái này xem”.
“Được!”
Lý Cường cũng không hỏi nhiều, cầm tập tài liệu đó lên xem.
“Cậu chủ Lâm, đây là…”
Sau khi xem trong, ánh mắt Lý Cường chợt loé lên.
“Thế nào, chuyện này không làm được sao?”, Lâm Hàn hỏi.
“Làm được, làm được!”, Lý Cường vội vàng trả lời, rồi nói:
“Chỉ là, hai ngày trước tôi cũng đã từng xem bản hợp đồng này, là một người trên là Nguỵ Vũ mang tới”.
“Cậu ta thành lập công ty thiết bị trị liệu này, hình như còn là tổng giám đốc, muốn hợp tác với bệnh viện chúng tôi, đưa thiết bị trị liệu của họ vào đây. Nhưng lúc đó đã bị tôi từ chối, tôi không nghĩ đến cậu chủ Lâm lại mang hợp đồng này tới!”
“Vốn dĩ, tôi cũng không hợp tác với Nguỵ Vũ nhưng cậu chủ Lâm đã mang tới thì chỉ cần là việc cậu giao cho, tôi chắc chắn sẽ làm được!”, đến cuối cùng Lý Cường còn bổ sung một câu.
“Nguỵ Vũ là tổng giám đốc…”
Lâm Hàn có chút bất ngờ, vẻ mặt lộ ra chút do dự, nhớ lại một lượt những chuyện ở công ty. Nếu sau lưng có Nguỵ Vũ chỉ điểm thì sự thay đổi trong thái độ của Châu Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên trở nên cũng hợp tình hợp lý.
“Ông ký hợp đồng này trước đã”, Lâm Hàn cũng không nghĩ nhiều.
“Được!”
Lý Cường rất nghe lời ký lên bản hợp đồng rồi đóng dấu.
Những chuyện như thế này, đối với ông ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nhưng lại bán cho Lâm Hàn một phần nhân tình thì đây quả thật là một vụ đầu tư có lời.
Sau khi ký xong hợp đồng, Lâm Hàn cũng không ở lại nữa mà rời khỏi bệnh viện.
“Cậu chủ Lâm đi cẩn thận nhé. Nếu có chuyện gì thì hãy cứ giao cho tôi bất cứ lúc nào!”
Lý Cường cung kính tiễn Lâm Hàn rời đi.
Khi anh trở lại công ty thì đã hơn bốn giờ chiều.
“Ồ, quay lại rồi hả?”, nhìn thấy Lâm Hàn, Châu Nguyệt Nguyệt đi tới, trên khuôn mặt mang đầy vẻ chế giễu: “Hợp đồng ký rồi à?”
Tất cả mọi người ở trong phòng làm việc đều nhìn qua bên này, ánh mắt có chút thương hại.
Bọn họ cho rằng chắc chắn là anh không ký được hợp đồng.
Châu Nguyệt Nguyệt mượn cớ để trêu chọc, Lâm Hàn lại đen đủi rồi.
“Ký rồi”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói, đưa hợp đồng qua.
“Ký rồi?”
Giọng nói đầy bình tĩnh này rơi vào tai những người trong phòng như tiếng sấm sét.
Lâm Hàn này… đã ký được hợp đồng rồi?
Bệnh viện Nhân dân đó như một cục xương khó nhằn mà chỉ hai, ba tiếng sau đã ký xong hợp đồng ư?
Ánh mắt của mọi người trở nên hoang mang, khó hiểu.
“Không thể nào!”
Châu Nguyệt Nguyệt không tin, nhưng khi cô ta nhận lấy hợp đồng thì đúng thật là thấy chữ ký của Lý Cường cùng con dấu, chuyện này khiến cô ta vô cùng kinh ngạc.
Thật sự đã ký rồi?
Ký tên đóng dấu thì chắc chắn không thể giả mạo!
“Anh đợi đấy, tôi đi một lát rồi quay lại”, Châu Nguyệt Nguyệt cầm hợp đồng đi thẳng đến văn phòng của giám đốc.
…
“Cái gì? Cái tên nghèo hèn đó đã thuyết phục được bệnh viện Nhân dân sao?”
Nguỵ Vũ nhìn hợp đồng trước mặt, kinh ngạc không thôi: “Sao có thể, khốn khiếp, lão Lý Cường đó tặng quà không nhận, mời cơm không ăn, quá cổ hủ. Thế mà tên nghèo hèn Lâm Hàn vừa tới đã ký được hợp đồng? Tôi không tin!”
“Đúng là khiến người khác khó tin, nhưng chữ ký và con dấu của Lý Cường thì không làm giả được đâu ạ”, Châu Nguyệt Nguyệt nói.
“Cái thằng nghèo hèn này thật sự là chó ngáp phải ruồi mà!”, Nguỵ Vũ nghiến răng nói.
“Tổng giám đốc Nguỵ, tôi cũng cảm thấy anh ta quá may mắn”, Châu Nguyệt Nguyệt nói: “Nếu lúc trước không phải do anh qua lại nhiều lần, xây dựng nền tảng thì tên Lâm Hàn đó không thể vừa đến đã ký được hợp đồng”.
“Chắc chắn là như thế”.
Nguỵ Vũ khẽ gật đầu. Anh ta không tin một người mới như Lâm Hàn, lần đầu tiên chạy thị trường đã có thể ký hợp đồng, rõ ràng là do nền tảng đã được gây dựng từ trước và sự thuyết phục của anh ta. Nhưng đúng lúc Lý Cường chuẩn bị đồng ý thì Lâm Hàn lại tới.
“Tổng giám đốc Nguỵ, tiếp theo làm thế nào?”, Châu Nguyệt Nguyệt nói: “Lâm Hàn là người mới, vừa tới đã ký được hợp đồng. Nếu như lại nhằm vào anh ta như trước thì có lẽ sẽ khiến những nhân viên khác thất vọng với công ty”.
“Cô nói đúng, không thể vì cá nhân Lâm Hàn mà làm chậm trễ sự phát triển của công ty chúng ta”, Nguỵ Vũ gật đầu. Bỗng nhiên, trong ánh mắt anh ta chợt loé lên, lấy một chiếc chìa khoá xe ô tô phủ bụi trong góc ngăn kéo đưa cho Châu Nguyệt Nguyệt.
“Cô đưa chìa khoá này cho Lâm Hàn. Không phải hôm nay Lâm Hàn đó đến muộn sao. Ông đây tặng cho một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang để anh ta đi làm”, Nguỵ Vũ cười nham hiểm:
“Chiếc xe này dừng ở dưới lầu mấy tháng rồi. Tôi đã mua nó ba năm trước. Tuy phanh không hoạt động nhưng vẫn lái được, coi như là phần thưởng cho anh ta”.
“Tóm lại, bây giờ tôi không thể lộ mặt, không thể để Lâm Hàn biết tôi chính là tổng giám đốc. Sau này vẫn còn thời gian để chơi đùa anh ta!”
“Được!”, ánh mắt Châu Nguyệt Nguyệt sáng lên, cầm chìa khoá đi ra khỏi văn phòng.
Mà lúc này, Lâm Hàn vừa nhận một cuộc điện thoại.
“Cậu chủ Lâm, thuốc đã tới rồi. Cậu đang ở đâu để tôi đưa tới cho cậu”, đầu dây bên kia, Thẩm Na Na lên tiếng.
“Cô đưa đến công ty tôi rồi ở dưới tòa nhà đợi chút. Tôi gửi địa chỉ cho cô”, Lâm Hàn nói.
“Được!”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn gửi vị trí cho Thẩm Na Na.
Trong lòng anh rất mong đợi, khi nhận được thuốc của dòng họ thì vấn đề của anh sẽ được giải quyết. Lúc đó thì anh và Dương Lệ mới thật sự trở thành vợ chồng đúng nghĩa.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn nhìn ra ngoài. Dưới tòa nhà, một chiếc xe Rolls-Royce đang chậm rãi đi tới, hấp dẫn ánh nhìn của không ít người đi đường.
Lý Cường nhanh chóng phân tích: “Một là thái độ, thái độ của Lâm Hàn đối với mình rất lạnh nhạt, vốn dĩ không coi mình ra gì, trái lại Triệu Tứ Hải lại có chút lấy lòng”.
“Hai là hộp hải sâm của Xô Viết, cái thứ đó không phải có tiền là mua được, mà phải có quan hệ. Mà Lâm Hàn là người mang hải sâm đến tặng!”
Nghĩ đến đây, Lý Cường gần như có thể chắc chắn, người uỷ thác đó chính là Lâm Hàn!
Tuy rằng không biết thân phận của Lâm Hàn nhưng đối phương lại là người còn nhờ được cả Thẩm Hoài Xuân thì đủ để biết Lâm Hàn có lai lịch sâu xa và khả năng lớn đến thế nào!
“Viện trưởng, bên ngoài có người tìm ông”, bên ngoài có tiếng gọi vọng vào trong.
“Đang trong giờ làm việc, tôi không gặp ai hết!”, Lý Cường cau mày.
“Nhưng người đó nói là người nhà của bệnh nhân Dương Cảnh Đào, ông sẽ gặp…”
“Người nhà của Dương Cảnh Đào!”
Lý Cường chợt sững người, trong đầu lập tức xuất hiện dáng vẻ của Lâm Hàn:
“Nhanh mời cậu ấy vào!”
Không lâu sau, cửa mở ra, Lâm Hàn ung dung bước vào, vẻ mặt bình tĩnh, tỏ vẻ lạnh nhạt.
“Lâm… cậu chủ Lâm?”
Lý Cường nhìn người thanh niên trước mặt, mở miệng thăm dò, có chút không chắc chắn.
Lâm Hàn hơi bất ngờ nhìn Lý Cường: “Xem ra ông biết là tôi đã nhờ Thẩm Hoài Xuân rồi?”
Lý Cường chấn kinh, vội vàng cung kính nói: “Trách tôi có mắt không tròng, lúc đầu lại tưởng Triệu Tứ Hải chính là cậu chủ”.
Lâm Hàn lúc này mới phù hợp với dáng vẻ nên có của người uỷ thác trong lòng Lý Cường.
Bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như đối với anh, không có vấn đề gì là không thể giải quyết.
Trái lại, phong độ của người tên là Triệu Tứ Hải kia quá khác biệt với Lâm Hàn.
“Không sao”.
Lâm Hàn xua tay, tỏ vẻ không để ý rồi tìm ghế sofa ngồi xuống.
Lý Cường vội vàng rót một tách nước: “Cậu chủ Lâm, mời dùng trà”.
Lúc này, Lý Cường nhớ lại mà vẫn còn rùng mình.
Ông ta rất may mắn, ngày hôm qua ở trong phòng bệnh, khi vừa mới nghĩ tới Lâm Hàn chính là người uỷ thác thì ông ta lập tức mượn cớ rời đi, nếu không trong thời gian ngắn như thế thật sự không biết nên làm thế nào.
Lâm Hàn uống một ngụm trà, sau đó đặt tài liệu mà anh mang tới để trước mặt Lý Cường: “Ông xem qua cái này xem”.
“Được!”
Lý Cường cũng không hỏi nhiều, cầm tập tài liệu đó lên xem.
“Cậu chủ Lâm, đây là…”
Sau khi xem trong, ánh mắt Lý Cường chợt loé lên.
“Thế nào, chuyện này không làm được sao?”, Lâm Hàn hỏi.
“Làm được, làm được!”, Lý Cường vội vàng trả lời, rồi nói:
“Chỉ là, hai ngày trước tôi cũng đã từng xem bản hợp đồng này, là một người trên là Nguỵ Vũ mang tới”.
“Cậu ta thành lập công ty thiết bị trị liệu này, hình như còn là tổng giám đốc, muốn hợp tác với bệnh viện chúng tôi, đưa thiết bị trị liệu của họ vào đây. Nhưng lúc đó đã bị tôi từ chối, tôi không nghĩ đến cậu chủ Lâm lại mang hợp đồng này tới!”
“Vốn dĩ, tôi cũng không hợp tác với Nguỵ Vũ nhưng cậu chủ Lâm đã mang tới thì chỉ cần là việc cậu giao cho, tôi chắc chắn sẽ làm được!”, đến cuối cùng Lý Cường còn bổ sung một câu.
“Nguỵ Vũ là tổng giám đốc…”
Lâm Hàn có chút bất ngờ, vẻ mặt lộ ra chút do dự, nhớ lại một lượt những chuyện ở công ty. Nếu sau lưng có Nguỵ Vũ chỉ điểm thì sự thay đổi trong thái độ của Châu Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên trở nên cũng hợp tình hợp lý.
“Ông ký hợp đồng này trước đã”, Lâm Hàn cũng không nghĩ nhiều.
“Được!”
Lý Cường rất nghe lời ký lên bản hợp đồng rồi đóng dấu.
Những chuyện như thế này, đối với ông ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nhưng lại bán cho Lâm Hàn một phần nhân tình thì đây quả thật là một vụ đầu tư có lời.
Sau khi ký xong hợp đồng, Lâm Hàn cũng không ở lại nữa mà rời khỏi bệnh viện.
“Cậu chủ Lâm đi cẩn thận nhé. Nếu có chuyện gì thì hãy cứ giao cho tôi bất cứ lúc nào!”
Lý Cường cung kính tiễn Lâm Hàn rời đi.
Khi anh trở lại công ty thì đã hơn bốn giờ chiều.
“Ồ, quay lại rồi hả?”, nhìn thấy Lâm Hàn, Châu Nguyệt Nguyệt đi tới, trên khuôn mặt mang đầy vẻ chế giễu: “Hợp đồng ký rồi à?”
Tất cả mọi người ở trong phòng làm việc đều nhìn qua bên này, ánh mắt có chút thương hại.
Bọn họ cho rằng chắc chắn là anh không ký được hợp đồng.
Châu Nguyệt Nguyệt mượn cớ để trêu chọc, Lâm Hàn lại đen đủi rồi.
“Ký rồi”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói, đưa hợp đồng qua.
“Ký rồi?”
Giọng nói đầy bình tĩnh này rơi vào tai những người trong phòng như tiếng sấm sét.
Lâm Hàn này… đã ký được hợp đồng rồi?
Bệnh viện Nhân dân đó như một cục xương khó nhằn mà chỉ hai, ba tiếng sau đã ký xong hợp đồng ư?
Ánh mắt của mọi người trở nên hoang mang, khó hiểu.
“Không thể nào!”
Châu Nguyệt Nguyệt không tin, nhưng khi cô ta nhận lấy hợp đồng thì đúng thật là thấy chữ ký của Lý Cường cùng con dấu, chuyện này khiến cô ta vô cùng kinh ngạc.
Thật sự đã ký rồi?
Ký tên đóng dấu thì chắc chắn không thể giả mạo!
“Anh đợi đấy, tôi đi một lát rồi quay lại”, Châu Nguyệt Nguyệt cầm hợp đồng đi thẳng đến văn phòng của giám đốc.
…
“Cái gì? Cái tên nghèo hèn đó đã thuyết phục được bệnh viện Nhân dân sao?”
Nguỵ Vũ nhìn hợp đồng trước mặt, kinh ngạc không thôi: “Sao có thể, khốn khiếp, lão Lý Cường đó tặng quà không nhận, mời cơm không ăn, quá cổ hủ. Thế mà tên nghèo hèn Lâm Hàn vừa tới đã ký được hợp đồng? Tôi không tin!”
“Đúng là khiến người khác khó tin, nhưng chữ ký và con dấu của Lý Cường thì không làm giả được đâu ạ”, Châu Nguyệt Nguyệt nói.
“Cái thằng nghèo hèn này thật sự là chó ngáp phải ruồi mà!”, Nguỵ Vũ nghiến răng nói.
“Tổng giám đốc Nguỵ, tôi cũng cảm thấy anh ta quá may mắn”, Châu Nguyệt Nguyệt nói: “Nếu lúc trước không phải do anh qua lại nhiều lần, xây dựng nền tảng thì tên Lâm Hàn đó không thể vừa đến đã ký được hợp đồng”.
“Chắc chắn là như thế”.
Nguỵ Vũ khẽ gật đầu. Anh ta không tin một người mới như Lâm Hàn, lần đầu tiên chạy thị trường đã có thể ký hợp đồng, rõ ràng là do nền tảng đã được gây dựng từ trước và sự thuyết phục của anh ta. Nhưng đúng lúc Lý Cường chuẩn bị đồng ý thì Lâm Hàn lại tới.
“Tổng giám đốc Nguỵ, tiếp theo làm thế nào?”, Châu Nguyệt Nguyệt nói: “Lâm Hàn là người mới, vừa tới đã ký được hợp đồng. Nếu như lại nhằm vào anh ta như trước thì có lẽ sẽ khiến những nhân viên khác thất vọng với công ty”.
“Cô nói đúng, không thể vì cá nhân Lâm Hàn mà làm chậm trễ sự phát triển của công ty chúng ta”, Nguỵ Vũ gật đầu. Bỗng nhiên, trong ánh mắt anh ta chợt loé lên, lấy một chiếc chìa khoá xe ô tô phủ bụi trong góc ngăn kéo đưa cho Châu Nguyệt Nguyệt.
“Cô đưa chìa khoá này cho Lâm Hàn. Không phải hôm nay Lâm Hàn đó đến muộn sao. Ông đây tặng cho một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang để anh ta đi làm”, Nguỵ Vũ cười nham hiểm:
“Chiếc xe này dừng ở dưới lầu mấy tháng rồi. Tôi đã mua nó ba năm trước. Tuy phanh không hoạt động nhưng vẫn lái được, coi như là phần thưởng cho anh ta”.
“Tóm lại, bây giờ tôi không thể lộ mặt, không thể để Lâm Hàn biết tôi chính là tổng giám đốc. Sau này vẫn còn thời gian để chơi đùa anh ta!”
“Được!”, ánh mắt Châu Nguyệt Nguyệt sáng lên, cầm chìa khoá đi ra khỏi văn phòng.
Mà lúc này, Lâm Hàn vừa nhận một cuộc điện thoại.
“Cậu chủ Lâm, thuốc đã tới rồi. Cậu đang ở đâu để tôi đưa tới cho cậu”, đầu dây bên kia, Thẩm Na Na lên tiếng.
“Cô đưa đến công ty tôi rồi ở dưới tòa nhà đợi chút. Tôi gửi địa chỉ cho cô”, Lâm Hàn nói.
“Được!”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn gửi vị trí cho Thẩm Na Na.
Trong lòng anh rất mong đợi, khi nhận được thuốc của dòng họ thì vấn đề của anh sẽ được giải quyết. Lúc đó thì anh và Dương Lệ mới thật sự trở thành vợ chồng đúng nghĩa.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn nhìn ra ngoài. Dưới tòa nhà, một chiếc xe Rolls-Royce đang chậm rãi đi tới, hấp dẫn ánh nhìn của không ít người đi đường.