Chương 19
Tống Gia Bảo - một cậu ấm nhà bên mà Viên Viên và Lâm Đoàn từng chơi chung khi còn nhỏ. Nhà giàu ấy mà, chẳng mấy khi giao du với ai ở xung quanh. Nhưng trước trang viên nhà họ Tống ở ngay cạnh họ Lâm, cũng có đôi lần qua lại. Trước khi có Viên Viên, Lâm Đoàn và Gia Bảo dù suýt soát tuổi nhau cũng không mấy thân thiết. Mãi tới khi Viên Viên xuất hiện, qua vài lần thì ba đứa trẻ mới chơi chung với nhau.
Thật ra nếu Gia Bảo có thể chơi một cách vui vẻ với Lâm Đoàn thì có lẽ tình trạng của anh đã không tệ tới vậy. Hai người không thân với nhau cho lắm, Gia Bảo lại bộc lộ một sự hứng thú đặc biệt với Viên Viên. Lâm Đoàn nhận ra, bèn nói bóng gió với ba mẹ. Phụ huynh hai nhà cũng nhận ra điều này, nhà họ Tống vì để tránh họa mà chuyển đi xa từ đó.
Cũng khá lâu rồi mới gặp lại, nhưng cô vẫn nhận ra vì cậu cũng là người có ngoại hình rất ấn tượng.
“Viên Viên.” Gia Bảo đứng dậy vui vẻ ra mặt. Có vẻ cậu muốn lại ôm cô một cái như một lời chào lúc nhỏ, nhưng lại nhận ra tình huống không phải nên buông thõng tay xuống.
“Lâu rồi mới gặp, tiếc là A Đoàn không có nhà.” Cô ngồi xuống rồi rót trà. Gia Bảo nhìn cô rất lâu bằng đôi mắt trìu mến không giấu được, rồi đôi mắt ấy chuyển sang buồn bã khi cô nhắc tới Lâm Đoàn. ‘Xem ra cậu ta còn chưa chết tâm. Nếu họ Tống có quyền lực bằng họ Lâm, có lẽ cậu ta đã không chấp nhận chuyển đi. Đáng tiếc, họ Tống lại kém họ Lâm rất xa.’
“Rất lâu rồi, em lớn lên thật xinh đẹp.” Gia Bảo ngượng ngùng thu tay lại. Cậu lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho cô: “Đây là quà tái ngộ.”
“Cảm ơn anh, hai bác có về cùng không? Tôi nghe nói nhà anh đã định cư ở một nơi rất xa.” Cô liếc mắt nhìn mấy phần quà còn lại trên bàn. Không tồi, rất chu đáo, chuẩn bị cho cả bốn người.
“Không… ba mẹ tôi còn bận một số việc ở công ty nên chưa về được. Trước tôi chuyển về định cư ở đây, sắp xếp ổn thỏa mới đón ba mẹ về. Lần này về cũng là để… mừng chuyện vui của em.” Ánh mắt Gia Bảo đượm buồn. Cảm xúc luyến tiếc như vây lấy đôi mắt cậu.
“Cảm ơn anh.” Cô đáp lại một cách lịch sự. Rồi không khí giữa hai người như chìm vào im lặng. Gia Bảo bỗng hỏi cô: “Viên Viên… em thật sự thích Lâm Đoàn à?”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó liền cụp mắt nhìn món quà trong tay. Sở dĩ Gia Bảo hỏi như vậy có lẽ là vì năm đó, lúc họ còn nhỏ, cô đã nói rằng cô chỉ coi Lâm Đoàn là anh trai và không thật sự thích anh. Cô khẳng định mối quan hệ giữa hai người không phải tình cảm nam nữ.
Cô đang định trả lời thì lúc này ngoài cửa có tiếng nói. Hóa ra cha mẹ Lâm đã về. Gặp người quen lâu ngày không gặp, họ có vẻ vui lắm. Mẹ Lâm còn ngỏ ý mới Gia Bảo ở lại dùng cơm nhưng cậu lại từ chối. Dường như cậu đang lảng tránh Lâm Đoàn.
‘Có việc gì sao nhỉ? Hình như Gia Bảo có chút sợ và không vui khi gặp lại Lâm Đoàn.’ Cô thầm nghĩ. Việc này chắc là cần tìm hiểu thêm mới được.
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Không biết bằng cách nào, mà có lẽ là do camera trong nhà đã quay lại được cảnh ngày hôm đó nên công sức cả tháng dỗ dành của Viên Viên xem như công cốc. Từ ngày hôm đó, chút buông lỏng mà Lâm Đoàn đối với cô lại bị siết chặt. Mặc dù ngoài mặt anh vẫn ấm áp vui vẻ, song bên trong lại ngày càng âm u. Thỉnh thoảng, anh đột ngột xuất hiện ở đâu đó với vẻ mặt âm u dọa người khiến cô giật thót tim. ‘Anh ấy cứ như cô hồn dã quỷ đang theo ám mình vậy.’
Từ hôm đó đến hôm lễ đính hôn diễn ra, mối quan hệ giữa hai người chỉ có chiều hướng xấu đi chứ không có tốt lên. Dù Viên Viên có cố thế nào, Lâm Đoàn vẫn chỉ trầm mặc né tránh cô, thậm chí còn không cho cô cơ hội ở riêng.
Ngày đính hôn, Viên Viên xuất hiện trong bộ cánh lộng lẫy như một nàng công chúa bước ra từ thế giới cổ tích. Lễ đính hôn về cơ bản là không có nhiều lễ tục như lễ cưới, chủ yếu là ra mắt và công bố cặp đôi sắp cưới. Giới kinh doanh bọn họ thậm chí còn xem dịp này giống một dịp gặp mặt làm ăn hơn là một dịp lễ mừng.
“Em nhìn bên kia đi.” Lâm Đoàn vòng tay qua eo cô. Dường như hôm nay anh vui vẻ hơn mọi ngày một chút, bản tay ở eo cô cũng thật dịu dàng như sợ làm cô đau. Theo hướng tay anh chỉ, Viên Viên kinh ngạc nhìn thấy một đôi nam nữ.
“Là Lục tổng và… cô Trần?” Trần Tiểu Tinh như một nàng công chúa với chiếc váy trắng thanh lịch, thậm chí còn có phần hơi… giống váy cô dâu? Tóc cô nàng cài những viên ngọc trai lấp lánh, được trang điểm tinh xảo, Lục Hoài bên cạnh cũng vô cùng nổi bật. Cảm giác cứ như họ muốn chiếm luôn spotlight cô dâu chú rể vậy.
‘Họ nghĩ gì thế? Ăn mặc như vậy tới lễ đính hôn của người khác mà coi được à?’
Thật ra nếu Gia Bảo có thể chơi một cách vui vẻ với Lâm Đoàn thì có lẽ tình trạng của anh đã không tệ tới vậy. Hai người không thân với nhau cho lắm, Gia Bảo lại bộc lộ một sự hứng thú đặc biệt với Viên Viên. Lâm Đoàn nhận ra, bèn nói bóng gió với ba mẹ. Phụ huynh hai nhà cũng nhận ra điều này, nhà họ Tống vì để tránh họa mà chuyển đi xa từ đó.
Cũng khá lâu rồi mới gặp lại, nhưng cô vẫn nhận ra vì cậu cũng là người có ngoại hình rất ấn tượng.
“Viên Viên.” Gia Bảo đứng dậy vui vẻ ra mặt. Có vẻ cậu muốn lại ôm cô một cái như một lời chào lúc nhỏ, nhưng lại nhận ra tình huống không phải nên buông thõng tay xuống.
“Lâu rồi mới gặp, tiếc là A Đoàn không có nhà.” Cô ngồi xuống rồi rót trà. Gia Bảo nhìn cô rất lâu bằng đôi mắt trìu mến không giấu được, rồi đôi mắt ấy chuyển sang buồn bã khi cô nhắc tới Lâm Đoàn. ‘Xem ra cậu ta còn chưa chết tâm. Nếu họ Tống có quyền lực bằng họ Lâm, có lẽ cậu ta đã không chấp nhận chuyển đi. Đáng tiếc, họ Tống lại kém họ Lâm rất xa.’
“Rất lâu rồi, em lớn lên thật xinh đẹp.” Gia Bảo ngượng ngùng thu tay lại. Cậu lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho cô: “Đây là quà tái ngộ.”
“Cảm ơn anh, hai bác có về cùng không? Tôi nghe nói nhà anh đã định cư ở một nơi rất xa.” Cô liếc mắt nhìn mấy phần quà còn lại trên bàn. Không tồi, rất chu đáo, chuẩn bị cho cả bốn người.
“Không… ba mẹ tôi còn bận một số việc ở công ty nên chưa về được. Trước tôi chuyển về định cư ở đây, sắp xếp ổn thỏa mới đón ba mẹ về. Lần này về cũng là để… mừng chuyện vui của em.” Ánh mắt Gia Bảo đượm buồn. Cảm xúc luyến tiếc như vây lấy đôi mắt cậu.
“Cảm ơn anh.” Cô đáp lại một cách lịch sự. Rồi không khí giữa hai người như chìm vào im lặng. Gia Bảo bỗng hỏi cô: “Viên Viên… em thật sự thích Lâm Đoàn à?”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó liền cụp mắt nhìn món quà trong tay. Sở dĩ Gia Bảo hỏi như vậy có lẽ là vì năm đó, lúc họ còn nhỏ, cô đã nói rằng cô chỉ coi Lâm Đoàn là anh trai và không thật sự thích anh. Cô khẳng định mối quan hệ giữa hai người không phải tình cảm nam nữ.
Cô đang định trả lời thì lúc này ngoài cửa có tiếng nói. Hóa ra cha mẹ Lâm đã về. Gặp người quen lâu ngày không gặp, họ có vẻ vui lắm. Mẹ Lâm còn ngỏ ý mới Gia Bảo ở lại dùng cơm nhưng cậu lại từ chối. Dường như cậu đang lảng tránh Lâm Đoàn.
‘Có việc gì sao nhỉ? Hình như Gia Bảo có chút sợ và không vui khi gặp lại Lâm Đoàn.’ Cô thầm nghĩ. Việc này chắc là cần tìm hiểu thêm mới được.
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Không biết bằng cách nào, mà có lẽ là do camera trong nhà đã quay lại được cảnh ngày hôm đó nên công sức cả tháng dỗ dành của Viên Viên xem như công cốc. Từ ngày hôm đó, chút buông lỏng mà Lâm Đoàn đối với cô lại bị siết chặt. Mặc dù ngoài mặt anh vẫn ấm áp vui vẻ, song bên trong lại ngày càng âm u. Thỉnh thoảng, anh đột ngột xuất hiện ở đâu đó với vẻ mặt âm u dọa người khiến cô giật thót tim. ‘Anh ấy cứ như cô hồn dã quỷ đang theo ám mình vậy.’
Từ hôm đó đến hôm lễ đính hôn diễn ra, mối quan hệ giữa hai người chỉ có chiều hướng xấu đi chứ không có tốt lên. Dù Viên Viên có cố thế nào, Lâm Đoàn vẫn chỉ trầm mặc né tránh cô, thậm chí còn không cho cô cơ hội ở riêng.
Ngày đính hôn, Viên Viên xuất hiện trong bộ cánh lộng lẫy như một nàng công chúa bước ra từ thế giới cổ tích. Lễ đính hôn về cơ bản là không có nhiều lễ tục như lễ cưới, chủ yếu là ra mắt và công bố cặp đôi sắp cưới. Giới kinh doanh bọn họ thậm chí còn xem dịp này giống một dịp gặp mặt làm ăn hơn là một dịp lễ mừng.
“Em nhìn bên kia đi.” Lâm Đoàn vòng tay qua eo cô. Dường như hôm nay anh vui vẻ hơn mọi ngày một chút, bản tay ở eo cô cũng thật dịu dàng như sợ làm cô đau. Theo hướng tay anh chỉ, Viên Viên kinh ngạc nhìn thấy một đôi nam nữ.
“Là Lục tổng và… cô Trần?” Trần Tiểu Tinh như một nàng công chúa với chiếc váy trắng thanh lịch, thậm chí còn có phần hơi… giống váy cô dâu? Tóc cô nàng cài những viên ngọc trai lấp lánh, được trang điểm tinh xảo, Lục Hoài bên cạnh cũng vô cùng nổi bật. Cảm giác cứ như họ muốn chiếm luôn spotlight cô dâu chú rể vậy.
‘Họ nghĩ gì thế? Ăn mặc như vậy tới lễ đính hôn của người khác mà coi được à?’