Chương 5: -Tôi, tôi không sợ anh
Nhìn đến dáng vẻ luống cuống ngốc nghếch của cô, hắn phì cười, đưa tay ra kéo mạnh cô vào lòng, để cô gối đầu lên vòm ngực rắn chắc của hắn, cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống da thịt mình, đột nhiên, hắn thấy thời khắc này bình yên đến lạ.
- "Em khóc cái gì, lần nào gặp em em cũng đang trong tình trạng hoặc là sợ hãi hoặc là khóc nức nở, ở bên cạnh tôi đáng sợ lắm hay sao?"
Nghe hắn hỏi, Mai Linh điên cuồng lắc đầu, cô vùi mặt vào lồng ngực hắn để hắn vuốt tóc cho cô, nức nở đáp:
- "Không, không phải, anh không đáng sợ. Tôi, tôi chỉ là, chỉ là vui quá thôi".
- "Vui quá mà cũng khóc như vậy, em khóc để sống qua ngày hả?"
- "Không phải mà".
Nghe hắn trêu chọc, cô phụng phịu đáp, hai má bầu bĩnh tròn trịa khẽ phiếm hồng. Một lúc sau cô lại thỏ thẻ lên tiếng:
- "Nhưng mà, nhưng mà số tiền đó lớn quá, tôi, tôi không biết làm sao để, để trả cho anh".
Hoàng Phong im lặng nghe cô nói, hắn hơi nhướn lông mày lên suy nghĩ xem cô ngốc này lại muốn làm gì
- "Hay, hay là, hay là mỗi tháng anh không cần đưa tiền cho tôi nữa, anh cứ trừ đến khi nào hết nợ thì thôi".
Cô nói xong, căn phòng rơi vào trạng thái im bặt nhưng chưa đầy ba phút sau, tiếng cười lanh lảnh của hắn vang lên
- "Đồ ngốc, em đúng là đồ ngốc mà"
Bị hắn mắng là ngốc Mai Linh ức không chịu được, cô mím môi ngồi dậy nhìn hắn:
- "Tôi, tôi không ngốc, tôi chỉ không muốn mắc nợ thôi".
Đột nhiên, Hoàng Phong nhịn cười lại, bẹo má cô hỏi một câu không liên quan.
- "Em đang học ngành gì vậy?"
- "Hả?"
Mai Linh ngây ngốc nhìn hắn, Hoàng Phong lại kiên nhẫn lập lại lần nữa:
- "Tôi hỏi em đang học đại học ngành gì?"
- "Tài chính ngân hàng, sao vậy?"
Lần này thì hắn xoa đầu cô một cái thật mạnh khiến cho mái tóc vốn lăn lộn cả đêm qua lại càng thêm rối xù lên.
- "May là em gặp tôi, lỡ như gặp người khác em đã bị lừa cho ngay cả xương cũng không còn".
Thấy cô nghe xong vẫn mở to mắt nhìn mình mờ mịt, hắn liền kiên nhẫn giải thích:
- "Nghe đây, tiền tôi bỏ ra chắc chắn sẽ thu về lợi nhuận, lúc nhìn thấy mấy miếng đất mẹ em mua tôi biết chắc đây là đất sinh lời, bây giờ bỏ ra vài chục tỷ, sau này thu lợi nhuận trăm tỷ, em học tài chính thử nói xem cái nào lợi hơn".
Hắn xoa nhẹ đầu vai của cô, vén lên mấy sợi tóc rũ xuống trước mặt, chân thành nhìn cô nói
- "Nhưng dù sao cũng phải xin lỗi em một tiếng vì đã tự ý điều tra nhà em".
Nghe xong mấy lời của hắn, Mai Linh yên tâm hẳn đi, cô khẽ cắn môi cúi đầu đáp:
- "Không sao, nói gì đi nữa thì anh cũng là đang giúp tôi rồi".
Hoàng Phong bật cười, hắn kéo cô vào lòng khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó từng nụ hôn dịu dàng rải đầy khắp trán, mắt, mũi, hai bên má rồi cuối cùng rơi vào giữa rãnh ngực của cô. Hắn mỉm cười dịu dàng hỏi:
- "Có còn sợ tôi nữa không?"
- "Tôi, tôi không sợ anh".
Mai Linh vùi nửa gương mặt đỏ bừng vì ngượng vào bên trong chiếc chăn bông, chỉ chừa lại đôi mắt to lúng liếng nhìn hắn, bỗng dưng cô cảm thấy thật ra người đàn ông này cũng không phải xấu xa, hắn cũng có một mặt dịu dàng nào đó, nếu chỉ là làm bạn với hắn thì cũng không phải ý tồi, nhưng dù sao hai người họ vẫn mới là lần đầu gặp gỡ, tương lai phía trước thế nào còn chưa biết được.
Hoàng Phong kéo chăn ra, bắt lấy tay cô rồi đặt xuống một nụ hôn:
- "Nói dối, ngày hôm qua lúc đến trước mặt tôi em vẫn còn run rẩy như thỏ con, hôm nay lại dám nói không sợ".
- "Đó là do hôm qua anh quá đáng".
Mai Linh giật lại chiếc chăn bông từ hắn rồi tiếp tục vùi mặt vào bên trong thỏ thẻ đáp, đúng là mấy hôm trước cô có cảm giác sợ hãi khi ở cạnh hắn thật nhưng mà bây giờ cảm giác rét run đó đã phai nhạt đi ít nhiều rồi, có chăng thì cũng chỉ là chút xa lạ của những kẻ vừa gặp gỡ.
Hoàng Phong vẫn cuối đầu nhìn cô, đột nhiên hắn ngẩn người chạm nhẹ vào nốt ruồi nơi đầu mũi của cô rồi thì thầm tự nói như bị thôi miên:
- "Giống quá!"
Mai Linh không nghe rõ được lời hắn vừa nói, cô rướn người lên hỏi lại
- "Anh nói sao?"
- "Không có gì".
Hoàng Phong vội nằm xuống giường, hắn nhắm mắt lại, trở mình quay sang phía bên kia, lẩn tránh đi ánh nhìn tò mò khó hiểu của cô.
- "Tôi muốn ngủ thêm một lúc, em có đói thì tự xuống nhà lấy đồ ăn đi".
Nói xong, hắn kéo chăn đắp lên người mình như nói với cô rằng bây giờ hắn không muốn bị làm phiền, cô nên biết điều tránh xa hắn ra.
Đối diện với tấm lưng dày rộng, Mai Linh chợt thấy như bản thân đang bị ngăn cách bên ngoài thế giới riêng của hắn, mới chưa đầy một tiếng trước thôi cô còn nghĩ rằng nếu không có gì xảy ra thì hai người họ làm bạn cũng không tồi, thế nhưng giờ phút này cô có cảm giác như hắn lại trở về với con người lạnh lùng xa cách của mấy hôm trước, vạch rõ giới hạn với cô.
Cắn môi lúng túng một lúc, đến khi nghe được tiếng thở đều phát ra từ hắn Mai Linh mới nhẹ chân nhẹ tay bò xuống giường, cô nhìn trái nhìn phải trong thoáng chốc rồi chợt phát hiện ra một vấn đề nan giải, quần áo cũ của mình đã bị ướt, chiếc váy ngủ hôm qua thì đã biến thành một miếng vải vụn rách nát nhưng nếu nó còn nguyên vẹn, cô cũng sẽ không mang lại lần nữa, ở đây thì chắc là không có đồ dành cho cô rồi, vậy thì chẳng lẽ cô phải khỏa thân vậy mà đi lại trong nhà?
Mới nghĩ đến thôi mà cô đã thấy rùng mình, lỡ như có người nào đó bắt gặp được thì mặt mũi nào cô ra đường nữa, chưa kể đến việc có thể người ta sẽ xem cô là đồ biến thái thì sao?
Trong lúc đang lúng túng không biết làm cách nào thì tầm mắt của cô chợt lia đến cánh cửa phòng chứa đồ. Sao cô có thể quên được trong phòng này còn có một căn phòng khác chứa quần áo chứ. Mai Linh vội quay sang nhìn về phía Hoàng Phong, cô phải chắc chắn rằng hắn đã ngủ say rồi thì mới dám khỏa thân chạy đi, mặc dù đã lên giường với nhau nhưng cô vẫn chưa quen với việc có người nhìn mình khi không mặc quần áo.
Cô chạy bước nhỏ đến đẩy cửa phòng ra, bên trong phòng như một thế giới khác vậy, cô cứ nghĩ những thứ này vốn chỉ có trong phim hoặc trong truyện thôi, nào ngờ nó lại xuất hiện ngoài đời thật càng không ngờ hơn là cô được nhìn thấy nó.
Ở phía bên trên là treo hai hàng áo vest, bên dưới là quần tây, tất cả đều được đặt trong tủ kính, ở giữa là hàng ghế bọc nhung trắng ngà, cuối phòng, có một tủ gỗ dài chừng 5 mét, phía bên trên được đậy lại bằng kính trong suốt, bên trong tủ chính là những phụ kiện đi kèm như cà vạt, đồng hồ, nhẫn, hoa tai, dây chuyền và nhiều thứ khác nữa mà cô không biết tên, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy những thứ này, tuy là tò mò nhưng cô cũng không dám sờ lung tung, dù sao vừa nhìn cũng đã biết chắc chắn đó đều là đồ mắc tiền rồi.
Căn phòng này cũng có hai tông màu đen xám lạnh lẽo, nhìn tới nhìn lui cô mới thấy được quần áo thường ngày được đặt ở một cánh tủ khác, trong đó có mấy chiếc sơ mi mỏng màu khói có lẽ sẽ vừa với cô.
Mai Linh mang thử chiếc áo vào người, vậy mà lại rộng hơn người cô một cỡ, vạt áo dài ngang đùi đủ che đi những gì cần che, mà nghĩ cũng đúng, cơ thể của Hoàng Phong lưng dài vai rộng, vai u thịt bắp, mấy múi bụng của hắn cũng săn chắc rắn rỏi, tuy là cô béo thật nhưng so với tạng người to như hắn thì vẫn chưa là gì.
Nhưng lấy đồ người khác mà không xin phép như vậy có kỳ quá không nhỉ?
Mai Linh cắn môi vò đầu, cuối cùng cô hít vào một hơi rồi thở mạnh, thôi kệ, tiền trảm hậu tấu cũng được, nếu hắn không chịu thì cùng lắm cô đền cho hắn một cái khác.
Lo xong phần quần áo, cô nhón chân đi ra bên ngoài, khẽ khép cửa lại, cô thấy hắn vẫn đang nằm trên gường có vẻ như đã ngủ say lắm rồi nên rón rén vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, sau đó lại chạy bước nhỏ mở cửa phòng ngủ đi xuống dưới, cố hết sức không để phát ra âm thanh.
Quấy rối giấc ngủ người khác là tội đồ.
Mai Linh đi xuống lầu, những người béo như cô đúng là khổ sở, mới đi có mấy tầng lầu thôi mà đã tim đập chân run, thở không ra hơi rồi, nhất định cô phải giảm cân mới được.
Nhưng mà phải ăn trước đã, ăn rồi mới có sức để giảm cân chứ.
Mai Linh đi vào bên trong nhà bếp, quầy bếp rộng rãi sạch sẽ cứ như là quanh năm không nấu nướng gì, ngay cả cái tủ lạnh vẫn còn mới cáo, bốn cánh tủ trống hoác chỉ có vài thực phẩm sắp hư gần hết.
Chẳng lẽ mấy người trước ở cũng không nấu ăn hay sao?
Có thể là có nấu nhưng mà đã được nhân viên vệ sinh dọn sạch rồi cũng nên.
Nhìn vào bên trong, cô tìm thấy được một tảng thịt bò, vài quả cà chua, vài quả trứng, may mắn là vẫn có một ít hành lá và gia vị, những thứ này có thể làm ra được một món mặn một món canh đơn giản, dù sao thì cứ lấp đầy bụng trước đã, ít nhất vẫn có đồ để ăn, nếu như cái tủ lạnh này trống trơn hoặc toàn bộ đồ ăn này đều hư hết thì chẳng phải cô sẽ bị nhịn đói meo meo sao.
Nghĩ vậy, Mai Linh hí hứng bắt tay vào nấu nướng.
Lúc Hoàng Phong bước xuống lầu, hắn ngửi thấy được mùi thức ăn thơm lừng cùng âm thanh lạch cạch vang lên ở phòng bếp.
Đột nhiên, hắn thất thần nhìn vào bên trong.
Trong phòng bếp có một cửa sổ lớn đón ánh nắng từ ngoài sân rọi vào, cánh cửa đang được mở tung, vài cơn gió nhẹ thổi qua làm thông thoáng đi mùi khói trong không khí, có một người con gái đang đứng chăm chú nấu ăn, cô mặc chiếc áo sơ mi cũ của hắn, tóc được búi tạm bởi một chiếc đũa inox, vài sợi tóc rũ xuống, rơi rớt trên vai, áp vào hai bên má, tay áo sơ mi đã được sắn lên tới khuỷa tay, chiếc áo này đã cũ lắm rồi, hắn không còn mặc vừa nữa vậy mà khi cô mặc vào lại rộng thùng thình, chỉ mỗi khi cô nhón chân với lấy vật gì trên cao là chiếc áo lại bị giật lên, lấp ló vòng ba tròn trịa bên dưới.
Có thứ gì đó giống như là không khí gia đình.
Đã lâu lắm rồi hắn mới có khao khát có một gia đình của riêng mình trở lại.
Hoàng Phong vội đưa điện thoại lên chụp một bức ảnh, vô tình sườn mặt của cô hơi lộ ra, bức hình bình thường bỗng chốc trở thành một tấm ảnh bình yên nhất.
Cần gì mình hạc xương mai, cần gì sắc nước hương trời, bình thường một chút đôi khi lại càng tuyệt hơn.
Một vòng tay vững chắc vòng qua eo cô, hắn bước đến ôm lấy cô từ phía sau, gác cằm lên đỉnh đầu khiến cô giật mình suýt thì đánh rơi lọ tiêu xuống đất.
- "Em đang làm gì đó?"
- "Em khóc cái gì, lần nào gặp em em cũng đang trong tình trạng hoặc là sợ hãi hoặc là khóc nức nở, ở bên cạnh tôi đáng sợ lắm hay sao?"
Nghe hắn hỏi, Mai Linh điên cuồng lắc đầu, cô vùi mặt vào lồng ngực hắn để hắn vuốt tóc cho cô, nức nở đáp:
- "Không, không phải, anh không đáng sợ. Tôi, tôi chỉ là, chỉ là vui quá thôi".
- "Vui quá mà cũng khóc như vậy, em khóc để sống qua ngày hả?"
- "Không phải mà".
Nghe hắn trêu chọc, cô phụng phịu đáp, hai má bầu bĩnh tròn trịa khẽ phiếm hồng. Một lúc sau cô lại thỏ thẻ lên tiếng:
- "Nhưng mà, nhưng mà số tiền đó lớn quá, tôi, tôi không biết làm sao để, để trả cho anh".
Hoàng Phong im lặng nghe cô nói, hắn hơi nhướn lông mày lên suy nghĩ xem cô ngốc này lại muốn làm gì
- "Hay, hay là, hay là mỗi tháng anh không cần đưa tiền cho tôi nữa, anh cứ trừ đến khi nào hết nợ thì thôi".
Cô nói xong, căn phòng rơi vào trạng thái im bặt nhưng chưa đầy ba phút sau, tiếng cười lanh lảnh của hắn vang lên
- "Đồ ngốc, em đúng là đồ ngốc mà"
Bị hắn mắng là ngốc Mai Linh ức không chịu được, cô mím môi ngồi dậy nhìn hắn:
- "Tôi, tôi không ngốc, tôi chỉ không muốn mắc nợ thôi".
Đột nhiên, Hoàng Phong nhịn cười lại, bẹo má cô hỏi một câu không liên quan.
- "Em đang học ngành gì vậy?"
- "Hả?"
Mai Linh ngây ngốc nhìn hắn, Hoàng Phong lại kiên nhẫn lập lại lần nữa:
- "Tôi hỏi em đang học đại học ngành gì?"
- "Tài chính ngân hàng, sao vậy?"
Lần này thì hắn xoa đầu cô một cái thật mạnh khiến cho mái tóc vốn lăn lộn cả đêm qua lại càng thêm rối xù lên.
- "May là em gặp tôi, lỡ như gặp người khác em đã bị lừa cho ngay cả xương cũng không còn".
Thấy cô nghe xong vẫn mở to mắt nhìn mình mờ mịt, hắn liền kiên nhẫn giải thích:
- "Nghe đây, tiền tôi bỏ ra chắc chắn sẽ thu về lợi nhuận, lúc nhìn thấy mấy miếng đất mẹ em mua tôi biết chắc đây là đất sinh lời, bây giờ bỏ ra vài chục tỷ, sau này thu lợi nhuận trăm tỷ, em học tài chính thử nói xem cái nào lợi hơn".
Hắn xoa nhẹ đầu vai của cô, vén lên mấy sợi tóc rũ xuống trước mặt, chân thành nhìn cô nói
- "Nhưng dù sao cũng phải xin lỗi em một tiếng vì đã tự ý điều tra nhà em".
Nghe xong mấy lời của hắn, Mai Linh yên tâm hẳn đi, cô khẽ cắn môi cúi đầu đáp:
- "Không sao, nói gì đi nữa thì anh cũng là đang giúp tôi rồi".
Hoàng Phong bật cười, hắn kéo cô vào lòng khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó từng nụ hôn dịu dàng rải đầy khắp trán, mắt, mũi, hai bên má rồi cuối cùng rơi vào giữa rãnh ngực của cô. Hắn mỉm cười dịu dàng hỏi:
- "Có còn sợ tôi nữa không?"
- "Tôi, tôi không sợ anh".
Mai Linh vùi nửa gương mặt đỏ bừng vì ngượng vào bên trong chiếc chăn bông, chỉ chừa lại đôi mắt to lúng liếng nhìn hắn, bỗng dưng cô cảm thấy thật ra người đàn ông này cũng không phải xấu xa, hắn cũng có một mặt dịu dàng nào đó, nếu chỉ là làm bạn với hắn thì cũng không phải ý tồi, nhưng dù sao hai người họ vẫn mới là lần đầu gặp gỡ, tương lai phía trước thế nào còn chưa biết được.
Hoàng Phong kéo chăn ra, bắt lấy tay cô rồi đặt xuống một nụ hôn:
- "Nói dối, ngày hôm qua lúc đến trước mặt tôi em vẫn còn run rẩy như thỏ con, hôm nay lại dám nói không sợ".
- "Đó là do hôm qua anh quá đáng".
Mai Linh giật lại chiếc chăn bông từ hắn rồi tiếp tục vùi mặt vào bên trong thỏ thẻ đáp, đúng là mấy hôm trước cô có cảm giác sợ hãi khi ở cạnh hắn thật nhưng mà bây giờ cảm giác rét run đó đã phai nhạt đi ít nhiều rồi, có chăng thì cũng chỉ là chút xa lạ của những kẻ vừa gặp gỡ.
Hoàng Phong vẫn cuối đầu nhìn cô, đột nhiên hắn ngẩn người chạm nhẹ vào nốt ruồi nơi đầu mũi của cô rồi thì thầm tự nói như bị thôi miên:
- "Giống quá!"
Mai Linh không nghe rõ được lời hắn vừa nói, cô rướn người lên hỏi lại
- "Anh nói sao?"
- "Không có gì".
Hoàng Phong vội nằm xuống giường, hắn nhắm mắt lại, trở mình quay sang phía bên kia, lẩn tránh đi ánh nhìn tò mò khó hiểu của cô.
- "Tôi muốn ngủ thêm một lúc, em có đói thì tự xuống nhà lấy đồ ăn đi".
Nói xong, hắn kéo chăn đắp lên người mình như nói với cô rằng bây giờ hắn không muốn bị làm phiền, cô nên biết điều tránh xa hắn ra.
Đối diện với tấm lưng dày rộng, Mai Linh chợt thấy như bản thân đang bị ngăn cách bên ngoài thế giới riêng của hắn, mới chưa đầy một tiếng trước thôi cô còn nghĩ rằng nếu không có gì xảy ra thì hai người họ làm bạn cũng không tồi, thế nhưng giờ phút này cô có cảm giác như hắn lại trở về với con người lạnh lùng xa cách của mấy hôm trước, vạch rõ giới hạn với cô.
Cắn môi lúng túng một lúc, đến khi nghe được tiếng thở đều phát ra từ hắn Mai Linh mới nhẹ chân nhẹ tay bò xuống giường, cô nhìn trái nhìn phải trong thoáng chốc rồi chợt phát hiện ra một vấn đề nan giải, quần áo cũ của mình đã bị ướt, chiếc váy ngủ hôm qua thì đã biến thành một miếng vải vụn rách nát nhưng nếu nó còn nguyên vẹn, cô cũng sẽ không mang lại lần nữa, ở đây thì chắc là không có đồ dành cho cô rồi, vậy thì chẳng lẽ cô phải khỏa thân vậy mà đi lại trong nhà?
Mới nghĩ đến thôi mà cô đã thấy rùng mình, lỡ như có người nào đó bắt gặp được thì mặt mũi nào cô ra đường nữa, chưa kể đến việc có thể người ta sẽ xem cô là đồ biến thái thì sao?
Trong lúc đang lúng túng không biết làm cách nào thì tầm mắt của cô chợt lia đến cánh cửa phòng chứa đồ. Sao cô có thể quên được trong phòng này còn có một căn phòng khác chứa quần áo chứ. Mai Linh vội quay sang nhìn về phía Hoàng Phong, cô phải chắc chắn rằng hắn đã ngủ say rồi thì mới dám khỏa thân chạy đi, mặc dù đã lên giường với nhau nhưng cô vẫn chưa quen với việc có người nhìn mình khi không mặc quần áo.
Cô chạy bước nhỏ đến đẩy cửa phòng ra, bên trong phòng như một thế giới khác vậy, cô cứ nghĩ những thứ này vốn chỉ có trong phim hoặc trong truyện thôi, nào ngờ nó lại xuất hiện ngoài đời thật càng không ngờ hơn là cô được nhìn thấy nó.
Ở phía bên trên là treo hai hàng áo vest, bên dưới là quần tây, tất cả đều được đặt trong tủ kính, ở giữa là hàng ghế bọc nhung trắng ngà, cuối phòng, có một tủ gỗ dài chừng 5 mét, phía bên trên được đậy lại bằng kính trong suốt, bên trong tủ chính là những phụ kiện đi kèm như cà vạt, đồng hồ, nhẫn, hoa tai, dây chuyền và nhiều thứ khác nữa mà cô không biết tên, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy những thứ này, tuy là tò mò nhưng cô cũng không dám sờ lung tung, dù sao vừa nhìn cũng đã biết chắc chắn đó đều là đồ mắc tiền rồi.
Căn phòng này cũng có hai tông màu đen xám lạnh lẽo, nhìn tới nhìn lui cô mới thấy được quần áo thường ngày được đặt ở một cánh tủ khác, trong đó có mấy chiếc sơ mi mỏng màu khói có lẽ sẽ vừa với cô.
Mai Linh mang thử chiếc áo vào người, vậy mà lại rộng hơn người cô một cỡ, vạt áo dài ngang đùi đủ che đi những gì cần che, mà nghĩ cũng đúng, cơ thể của Hoàng Phong lưng dài vai rộng, vai u thịt bắp, mấy múi bụng của hắn cũng săn chắc rắn rỏi, tuy là cô béo thật nhưng so với tạng người to như hắn thì vẫn chưa là gì.
Nhưng lấy đồ người khác mà không xin phép như vậy có kỳ quá không nhỉ?
Mai Linh cắn môi vò đầu, cuối cùng cô hít vào một hơi rồi thở mạnh, thôi kệ, tiền trảm hậu tấu cũng được, nếu hắn không chịu thì cùng lắm cô đền cho hắn một cái khác.
Lo xong phần quần áo, cô nhón chân đi ra bên ngoài, khẽ khép cửa lại, cô thấy hắn vẫn đang nằm trên gường có vẻ như đã ngủ say lắm rồi nên rón rén vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, sau đó lại chạy bước nhỏ mở cửa phòng ngủ đi xuống dưới, cố hết sức không để phát ra âm thanh.
Quấy rối giấc ngủ người khác là tội đồ.
Mai Linh đi xuống lầu, những người béo như cô đúng là khổ sở, mới đi có mấy tầng lầu thôi mà đã tim đập chân run, thở không ra hơi rồi, nhất định cô phải giảm cân mới được.
Nhưng mà phải ăn trước đã, ăn rồi mới có sức để giảm cân chứ.
Mai Linh đi vào bên trong nhà bếp, quầy bếp rộng rãi sạch sẽ cứ như là quanh năm không nấu nướng gì, ngay cả cái tủ lạnh vẫn còn mới cáo, bốn cánh tủ trống hoác chỉ có vài thực phẩm sắp hư gần hết.
Chẳng lẽ mấy người trước ở cũng không nấu ăn hay sao?
Có thể là có nấu nhưng mà đã được nhân viên vệ sinh dọn sạch rồi cũng nên.
Nhìn vào bên trong, cô tìm thấy được một tảng thịt bò, vài quả cà chua, vài quả trứng, may mắn là vẫn có một ít hành lá và gia vị, những thứ này có thể làm ra được một món mặn một món canh đơn giản, dù sao thì cứ lấp đầy bụng trước đã, ít nhất vẫn có đồ để ăn, nếu như cái tủ lạnh này trống trơn hoặc toàn bộ đồ ăn này đều hư hết thì chẳng phải cô sẽ bị nhịn đói meo meo sao.
Nghĩ vậy, Mai Linh hí hứng bắt tay vào nấu nướng.
Lúc Hoàng Phong bước xuống lầu, hắn ngửi thấy được mùi thức ăn thơm lừng cùng âm thanh lạch cạch vang lên ở phòng bếp.
Đột nhiên, hắn thất thần nhìn vào bên trong.
Trong phòng bếp có một cửa sổ lớn đón ánh nắng từ ngoài sân rọi vào, cánh cửa đang được mở tung, vài cơn gió nhẹ thổi qua làm thông thoáng đi mùi khói trong không khí, có một người con gái đang đứng chăm chú nấu ăn, cô mặc chiếc áo sơ mi cũ của hắn, tóc được búi tạm bởi một chiếc đũa inox, vài sợi tóc rũ xuống, rơi rớt trên vai, áp vào hai bên má, tay áo sơ mi đã được sắn lên tới khuỷa tay, chiếc áo này đã cũ lắm rồi, hắn không còn mặc vừa nữa vậy mà khi cô mặc vào lại rộng thùng thình, chỉ mỗi khi cô nhón chân với lấy vật gì trên cao là chiếc áo lại bị giật lên, lấp ló vòng ba tròn trịa bên dưới.
Có thứ gì đó giống như là không khí gia đình.
Đã lâu lắm rồi hắn mới có khao khát có một gia đình của riêng mình trở lại.
Hoàng Phong vội đưa điện thoại lên chụp một bức ảnh, vô tình sườn mặt của cô hơi lộ ra, bức hình bình thường bỗng chốc trở thành một tấm ảnh bình yên nhất.
Cần gì mình hạc xương mai, cần gì sắc nước hương trời, bình thường một chút đôi khi lại càng tuyệt hơn.
Một vòng tay vững chắc vòng qua eo cô, hắn bước đến ôm lấy cô từ phía sau, gác cằm lên đỉnh đầu khiến cô giật mình suýt thì đánh rơi lọ tiêu xuống đất.
- "Em đang làm gì đó?"