Chương 22
Sau tiếng ha ha của Xuân Phong Bất Độ, vài tiếng cười khúc khích hoặc cười to khác bắt đầu lục tục ngo ngoe vang lên trong kênh giọng nói. Có thể nghe ra không phải đang chế giễu. Đơn giản vì họ không nhịn được nữa, cảm thấy buồn cười thôi. Trì Tái Hạ còn chưa hiểu vì sao tiếng của cô bị vang thì nghe được tiếng cười của mọi người, cô mới chậm nửa nhịp rồi thấy nhục chết. Phía sau ót bắt đầu nóng lên, dần dần lan lên lỗ tai và tràn đến mặt, cuối cùng quành xuống cổ. Cô vội vàng tháo tai nghe rời khỏi kênh giọng nói, xấu hổ đến mức sắp bùng nổ tại chỗ! Cứu mạng! Cô đã làm gì vậy! Vì muốn lần đầu tiên mở mic khiến người ta có ấn tượng tốt về mình, cô đã tốn cả mớ tiền hốt một bộ thiết bị về, kết quả sao lại biến thành thế này!!! Cô chẳng khác nào một chú chim nhỏ đang bay nhảy thì bị hoảng hốt, chạy bừa, muốn gỡ cài đặt trò chơi. Nhưng màn hình thông báo chương trình đang chạy, không thể gỡ, cô muốn thoát game trước, nhưng một lúc lâu cũng không dùng được con chuột. Đúng lúc này, đột nhiên nhảy ra tin nhắn chim cánh cụt của Minh Kính. Minh Kính: [Hạ Hạ.] Minh Kính: [Muốn làm nhiệm vụ thường ngày không? Hôm nay là cuối tuần, được thưởng gấp đôi linh lực.] Minh Kính: [Phó bản còn phải tìm người một lát, không vội.] Anh không hề nhắc đến lịch sử đen vừa rồi, cũng không hỏi vì sao cô rời khỏi kênh giọng nói, thậm chí còn sợ cô xấu hổ, chủ động tìm sẵn cớ rời đội đánh phó bản. Trì Tái Hạ cắn môi dưới. Trong game, Thanh Sơn Bất Hứa đã dẫn đầu rời đội, cô do dự một hồi cũng lựa chọn rời đội. Chẳng mấy chốc, nhiệm vụ mời tổ đội hiện lên, hai người ăn ý như bình thường xác nhận làm nhiệm vụ thường ngày, cùng đến điểm nhiệm vụ. Cả đường im lặng. Ít phút nữa là hoàn thành nhiệm vụ thường ngày, rốt cuộc Trì Tái Hạ cũng tỉnh táo lại. Không phải chỉ do cô chỉnh sai bo mạch âm thanh thôi sao, chuyện có bao lớn chứ. Lúc đầu giải thích thì cũng không sao, nhưng bây giờ cô vừa rời kênh giọng nói vừa rời đội chung với Minh Kính, trông có vẻ giống hệt một đại tiểu thư bị bệnh công chúa có rất nhiều thao tác bình thường, còn sở hữu trái tim thủy tinh không dễ ở chung nữa. Mặc dù cô đúng là vậy thật. Trì Tái Hạ vỗ vỗ mặt, không để bản thân suy nghĩ lung tung mấy chuyện không có thật, sau đó tắt bo mạch âm thanh, điều chỉnh tai nghe, lấy dũng khí mở mic trong đội lên, cẩn thận từng li từng tí thăm dò: “Hey, nghe được không?” Bước chân kiếm khách hơi ngừng lại: “Ừa, nghe được.” “Tôi là Hạ Hạ.” “Ừa, Hạ Hạ.” Anh không phải người nói nhiều, nhưng dường như đang kiên nhẫn đáp lại cô. Trì Tái Hạ phát hiện chuyện này, cô vô thức yên lặng tiếp. “Vừa nãy ở kênh giọng nói, tôi dùng bo mạch âm thanh…nhưng hình như chưa điều chỉnh xong, có phải các anh đều đang chê cười tôi không?” Cô khẽ hỏi. Nam sinh đối diện suy tư một chút rồi tránh nặng tìm nhẹ, thật lòng trả lời: “Bây giờ không còn cười nữa.” Ngừng mấy giây, anh bổ sung: “Hạ Hạ, giọng cậu êm tai lắm, không cần bo mạch âm thanh đâu.” Anh thấy êm tai à… Ở nửa câu sau, Trì Tái Hạ cảm thấy giọng anh dịu dàng đến lạ, dịu dàng tới nỗi khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác được cưng chiều. Cô yên lặng một lúc, “Ừ” một tiếng, tâm hoảng ý loạn. Khi cô trở về kênh giọng nói và đội để đánh phó bản, mọi người vẫn vô cùng náo nhiệt, vừa nói vừa cười. Ban đầu không ai nhắc đến trò cười trước đó, Trì Tái Hạ vẫn hơi thiếu tự nhiên. Mãi đến khi Mãn Thành Phong Nhứ không giữ được miệng, thuận mồm cà khịa một blogger giả giọng êm ái, nhưng lập tức kịp phản ứng lại, xin lỗi ngay: “À không Hạ Hạ, tôi không hề có ý nói cô đâu, xin lỗi!” “...” Mãn Thành Phong Nhứ là người có chút EQ tuy không nhiều, rất biết cách phá bầu không khí, nhưng tâm tư không xấu. Bọn họ tiếp tục vừa đánh phó bản vừa nói chuyện phiếm, rất nhiều lần Nha Nha sắp bị BOSS đánh chết đều được cô ấy ra tay cứu người kịp thời. Trì Tái Hạ bật mic bảo không sao, thuận tiện giải thích trước đó là do chưa chỉnh bo mạch âm thanh xong. Mãn Thành Phong Nhứ hỏi cô mua bo mạch âm thanh gì, sau khi biết loại thông dụng dùng cho điện thoại máy tính thì cô ấy tỏ vẻ loại này rất khó dùng. Bạn của cô ấy đang làm blogger, nếu cần thì có thể hỏi hãng giúp cô. Nha Nha cũng hiếm khi không ganh đua tranh giành với Mãn Thành Phong Nhứ, khen giọng Trì Tái Hạ êm tai, còn giải vây bảo dùng bo mạch âm thanh rất bình thường, cô ấy ca hát cũng hay dùng. Nhưng không thần kỳ như trên mạng nói đâu, nếu ngũ âm không đầy đủ thì vẫn như cũ thôi. Mọi người không còn chủ đề phải kiêng dè, Xuân Phong Bất Độ còn biểu diễn tông giọng trầm âm u, chọc cho một đám nữ sinh cười mắng, An Yểu Yểu lập tức ngừng buff máu, phóng sinh. Tiếng cười nói liên tục trong kênh, phó bản cũng đã đánh xong, tiến vào giai đoạn đấu giá. Không có thứ Trì Tái Hạ cần, cô chờ người khác đấu giá, thuận tiện sắp xếp lại ba lô và hòm thư. Cô vừa xóa hết thư đã đọc xong, chợt thấy hộp thư hiện lên một thư mới, người gửi…là Thư Lãnh. Sư tỷ Thư Lãnh? Trì Tái Hạ thuận tay bấm mở. Bên trong chỉ để một câu: “Tiểu sư muội, nếu muội tiện thì phiền muội giúp ta trả bộ trang phục này cho sư huynh muội. Anh ta tắt chức năng nhận thư, không có cách nào gửi trả, cảm ơn.” Bấy giờ Trì Tái Hạ mới chú ý đến, trong thư còn đính kèm một bộ y phục mới ra, trị giá bốn chữ số. Cùng lúc đó, hệ thống cũng thông báo: Bạn tốt [Thư Lãnh] của bạn đã offline. Tình huống gì đây? Giang sư huynh tặng trang phục cho sư tỷ Thư Lãnh, còn cài đặt tắt nhận thư, từ chối trả lại. Mà sư tỷ Thư Lãnh thì quyết tâm muốn trả, đành gửi thời trang gián tiếp thông qua cô? Trì Tái Hạ không hiểu, bèn mở danh sách bạn tốt ra, Giang Huyền Dạ không online, chim cánh cụt cũng màu xám. Cô đảo mắt nhìn lại, phát hiện kênh giọng nói của anh ta chỉ có duy nhất một người. Trì Tái Hạ nghĩ nghĩ, lén lút kể với Minh Kính, sau đó hỏi anh có thể đến kênh giọng nói của Giang Huyền Dạ với mình không. Anh không hề do dự, bảo được. Khi hai người vào kênh giọng nói của Giang Huyền Dạ, người bên trong đang cất cao giọng hát, loại bài hát đau khổ vì tình, sinh ly tử biệt yêu mà không được. “Là các người à?” Giọng Giang Huyền Dạ nghe hơi ngạc nhiên, cũng có phần hụt hẫng. Trì Tái Hạ lên tiếng chào hỏi, Giang Huyền Dạ còn sửng sốt một chút. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh ta nghe cô nói chuyện. Trì Tái Hạ không vòng vo, vào thẳng vấn đề: “Sư huynh, bây giờ huynh có tiện vào game không? Sư tỷ Thư Lãnh bảo ta chuyển thứ gì đó cho huynh.” Giang Huyền Dạ hiểu ngay là thứ gì, cười khổ một tiếng, đáp được. Chuyện chuyển thời trang rất thuận lợi, Trì Tái Hạ không muốn xen vào chuyện của người khác. Nhưng ít nhiều gì hai người họ cũng là sư huynh sư tỷ của cô, trước khi rời khỏi kênh giọng nói, cô vẫn không nhịn được mà hỏi thăm một câu: “Sư huynh, huynh có ổn không?” Nói thế nào nhỉ, Trì Tái Hạ hỏi xong là hoàn toàn ngộ ra một chuyện: Việc tò mò không chỉ hại chết mèo mà còn hại chết cô và bạn tốt vô tội của cô. Cô và Minh Kính bị ép ở kênh giọng nói này nghe kể chuyện với các BGM “Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc”, “Avatar Màu Xám”, “Lãng Phí”, “Ký Ức Sao Thủy”*, nghe Giang Huyền Dạ tâm sự về nỗi lòng của người con trai thanh thuần mới lớn… cả tiếng đồng hồ. *“Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc” - Hà Khiết; “Avatar Màu Xám” - Hứa Tung (Vae); “Lãng Phí” - Lâm Hựu Gia; “Ký Ức Sao Thủy” - Quách Đỉnh. Trong lúc đấy, Xuân Phong Bất Độ và An Yểu Yểu đợi lâu không thấy hai người họ về, bèn lần theo vị trí của kênh giọng nói mà đến. Giang sư huynh thân yêu của cô chỉ dừng lại chào hỏi bạn mới, rồi tiếp tục chìm đắm vào sáng tác miệng của mình, cực kỳ chẳng coi ai là người ngoài. Trì Tái Hạ nghe tới mức hoa mắt chóng mặt, nhưng cũng hiểu đại khái. Hai năm trước, Thu Hành vốn thu nạp một sư đệ cho Giang Huyền Dạ, kết quả vô ý nhận một người mới chơi acc nam - Thư Lãnh. Bấy giờ Thu Hành có đối tượng, đương nhiên phải giữ một khoảng cách với nữ đồ đệ. Thư Lãnh cũng có chừng mực, có chuyện gì đều sẽ tìm sư nương hoặc kiếm vị sư huynh Giang Huyền Dạ. Một tới hai đi, Thư Lãnh và sư nương trở thành bạn thân, anh ta cũng phải lòng sư muội ngoài lạnh trong nóng này. Chỉ là vị sư muội này của anh quá có thiên phú, không bao lâu sau đã trở thành một người chơi Thiên Âm Các sắc bén. Sư muội có giọng nói êm tai, tạo hình xinh đẹp, hấp dẫn vô số người theo đuổi trong game. Biết Thư Lãnh không muốn phát triển yêu đương qua mạng, anh ta vẫn luôn thể hiện tình cảm của mình ở mức tình nghĩa đồng môn bình thường. Tuy nhiên, việc Tùy Phong xuất hiện đã phá vỡ thế cân bằng này, anh ta cũng trở nên mất lý trí. Tạm không nhắc tới cuộc cạnh tranh trẻ trâu giữa anh ta và Tùy Phong, tóm lại là sau lần Tùy Phong rời bang kia, anh ta không kìm nén được tình cảm của mình nữa. Đầu bỗng nóng lên, không thông báo gì đã mua thẳng vé máy bay đến thành phố của Thư Lãnh. Sau đó thì giẫm phải mìn lớn! Thư Lãnh tỏ vẻ hành động này của anh ta mạo phạm quá mức, khiến cô bị dọa sợ, tạm thời không muốn gặp anh ta nữa. “...Muội ấy không muốn gặp ta, nên trong khoảng thời gian này ta cũng không vào game chơi. Thật ra ta không muốn làm gì hết, càng không biết muội ấy ở đâu. Chỉ do lúc trước có nhắc đến thành phố của muội ấy, muội ấy bảo hoa anh đào ở đó đẹp lắm, ta muốn sang ngắm xem.” Lúc kể mấy lời này, Giang Huyền Dạ cười đắng chát, ba phần buồn bã ba phần bất đắc dĩ, bốn phần còn lại đã bị Trì Tái Hạ trừ điểm thái quá. Cô không nhịn được mà cắt ngang: “Hình như mùa này không có hoa anh đào nhỉ?” Vì đề phòng mù chữ hỏng việc, cô còn đặc biệt nói chuyện riêng với Minh Kính để chứng thực. Giang Huyền Dạ nghẹn họng. Xuân Phong Bất Độ, An Yểu Yểu đang cảm động vì anh ta và không khí âm nhạc cũng câm nín. Trì Tái Hạ hoàn toàn không rõ chuyện này có gì mà cảm động. Một người không chào hỏi đã chạy đến, tới nơi rồi mới báo cho bạn, thật sự rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến một số người cuồng theo đuổi. Năm nhất cô đụng phải gặp loại người này, ngồi xổm dưới lầu trọ của cô tặng hoa đưa bữa sáng, sau đó còn quá đáng tới mức lén lút nói bảo vệ để vào trong, đặt hoa hồng ngay trước cửa cô. Làm ơn đi, ai mà muốn yêu đương với loại người này chứ. Lỡ như chia tay, một lời không hợp chẳng phải sẽ tạt axit luôn sao? Giang Huyền Dạ giải thích: “Mấy hôm nay ta cũng đã nghĩ thông, đúng là vấn đề nằm ở ta, ta tặng trang phục cho muội ấy vì muốn nhận lỗi.” “Cách xin lỗi của huynh là tắt nhận thư, ép người ta phải nhận quà à?” Trì Tái Hạ không hiểu, một loạt hành động này của anh ta, thấy thế nào cũng y như chỉ tự mình làm mình cảm động thôi. Trở về kênh giọng nói của Cố Kiếm, Xuân Phong Bất Độ và An Yểu Yểu còn đang thảo luận chuyện Giang Huyền Dạ bay ngàn dặm ngắm hoa đào, tiếp đó đã nhắc đến rất nhiều dưa năm xưa. Chơi game lâu như vậy, mỗi người bọn họ ít nhiều gì cũng có một chút chuyện cũ. Nhưng Trì Tái Hạ phát hiện, trong khoảng thời gian chơi game lúc trước của Minh Kính, dù anh ở cùng một trò chơi với mọi người, nhưng cứ như tách biệt với bên ngoài vậy. Ngoài việc trở thành một cao thủ đồ sát bảng, anh không có bất cứ chuyện cũ tình cảm gì. Sau đó cô nhận ra tiếp, anh đã yên lặng thật lâu rồi. Cô bèn vẫy tay anh trong kênh trò chuyện riêng: “Anh đang làm gì, sao không lên tiếng?” Một hồi lâu sau, anh mới trả lời: “Ghi chép lại.” Tình cảm là một điều không hề tuân theo lẽ thường. Khi thích lẫn nhau, hành vi của bạn có thể là biểu hiện của sự lãng mạn, động lòng hay yêu thương. Nhưng nếu chỉ là đơn phương, thì đối với bên kia, họ chẳng hề cảm động gì, chỉ có gánh nặng phải khách sáo và giữ khoảng cách. Từ trước đến nay, anh chưa từng muốn trở thành gánh nặng của cô.