Chương 40
Rõ ràng trong kênh giọng nói rất náo nhiệt, nhưng Trì Tái Hạ lại hoàn toàn chết máy. Nhìn lựa chọn cài đặt trước mắt, cô không thể không thừa nhận một sự thật cực kỳ không bình thường: Đó chính là quả thực cô không ẩn tên thật! Mà Hứa Định cũng không thể nào không nhìn thấy. Khoan nói đến chuyện anh có phát hiện ra trước không, chỉ bàn tới chuyện hai người họ vừa kết bạn, Mãn Thành Phong Nhứ đã lập tức khen tên cô rất êm tai trong kênh giọng nói… Phàm là con người. Là người bình thường có một chút tò mò với tình duyên của mình. Ắt hẳn cũng sẽ cử động cặp mắt tôn quý kia ngó nhiều hơn một tí ở chỗ tên thật đó nhỉ? Vậy nên, acc clone mà cô dốc sức che giấu… cứ bị phơi bày như vậy?! Cứ bất ngờ không kịp chuẩn bị gì mà bị lộ ra sạch sẽ như thế?!!! Trong đầu Trì Tái Hạ nổ tung, trước mắt cứ như xuất hiện mấy trăm ngàn bông hoa thay đổi liên tục. Trong lúc nhất thời, cô cũng chẳng biết mình nên phản ứng ra sao. Điều càng khiến cô chẳng biết nên phản ứng ra sao là, không bao lâu sau, Hứa Định đã chuyển hết tiền cho cô, kèm ghi chú: Nộp tiền lương, chú ý ẩn tên nhé. “...” Cô tức khắc rút dây mạng, tức khắc tắt nguồn điện thoại di động. Cô cần phải bình tĩnh một chút. Lượng tin tức hơi nhiều rồi. Rõ ràng, cô đã rớt ngựa thật. Mà phản ứng bình tĩnh của Hứa Định đã chứng tỏ một sự thật bất hạnh, Khương Tuế Tuế chất vấn không hề sai, anh đã biết từ lâu. Nhưng làm sao anh lại biết được! Anh biết từ khi nào?! Làm! Sao! Anh! Có! Thể! Biết! Được! Chứ! Trì Tái Hạ phát điên. Nghe thông báo “Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện đang tắt máy” ở đầu dây bên kia truyền đến, Hứa Định cũng có vẻ hơi bất đắc dĩ, khẽ thở dài. Dạo trước để lộ nhiều manh mối như vậy, anh cho rằng sau khi cô phát hiện sẽ tìm anh xác nhận trước, nhưng không ngờ cô đã lén lút giấu giếm acc clone. Anh có thể đoán đại khái phần nào suy nghĩ của cô, cũng luôn cố gắng phối hợp hết sức. Nhưng với tình hình trước mắt đây, tuy anh đã chuẩn bị hồi lâu, rốt cuộc lại nhận ra mình không có cách nào giả mù, càng không thể diễn ra nét kinh ngạc khi vừa phát hiện chân tướng được… Tuy nhiên, cũng tới lúc ngả bài rồi. Dù sao cô cũng sẽ biết sự thật thôi, anh cũng muốn đối mặt rõ ràng với việc mình đã cảm nhận được cô động lòng, nhưng sâu tận nội tâm, anh vẫn che giấu… một chút không xác định. - “Cậu làm gì đấy? Đến lớp đông người mà còn đeo kính râm, lén lén lút lút.” Hôm sau, trong phòng học xếp theo hình bậc thang, Khương Tuế Tuế khó hiểu đánh giá cả người Trì Tái Hạ, không nhịn được bèn cà khịa. Hiếm lúc Trì Tái Hạ không trả đũa, sau khi xác nhận trong phòng học không có người họ Hứa khả nghi nào đó, cô mới cẩn thận từng li từng tí tháo kính râm xuống. Sau khi trải qua lễ tẩy rửa phá vỡ chân tướng đã biết vào tối qua, suốt đêm cô cứ chìm trong trạng thái buồn phiền hỗn loạn. Cô không dám mở điện thoại, nửa tiếng trước lúc đóng cổng, cô càng lo sợ bất an hơn. Cô sợ mình vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, Hứa Định đã tới chặn ngay cửa. Tắt đèn lên giường, cô cũng nằm trằn trọc. Rất muốn chơi điện thoại, nhưng sợ vừa mở lên, đã nhận được vô số tin nhắn. Đối với người không có điện thoại thì chẳng khác gì mất nửa cái mạng như cô, việc nhịn một hơi đến tận hôm nay tới lớp mới dám lặng lẽ bật nguồn máy này, cũng tương đương với trình độ treo sẵn cổ lên xà nhà, chỉ thiếu mỗi bước đá ngã ghế đẩu là có thể hy sinh vinh quang. Logo bật nguồn máy chậm rãi thay đổi, đánh mật mã, bật mạng lên, điện thoại bắt đầu rung. Phần mềm giao hàng, tin nhắn chim cánh cụt, tin nhắn Wechat… Trì Tái Hạ chuẩn bị trước tâm lý, thấp thỏm mở Wechat ra… 99+ chưa đọc. Trong đó có một thông báo tới từ Hứa Định. Hứa Định: [[Cuộc gọi nhỡ] đối phương đã hủy.] Anh từng gọi! May mà tắt máy, nói không chừng anh còn gọi tiếp nữa! Rồi cô mở chim cánh cụt, cũng thấy một tin nhắn trên cùng trông “đặc biệt quan tâm”. Minh Kính: [Nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon [mặt trăng].] … Hết rồi? Trì Tái Hạ cũng không diễn tả được tâm trạng hiện giờ của mình, cảm thấy chắc hẳn anh sẽ nói nhiều hơn một chút, lại cảm giác chỉ một câu “ngủ ngon” kia rất hợp với cá tính của anh. Tóm lại, đây là một cảm xúc hết sức phức tạp vô cùng kỳ quái. Xuyên suốt một ngày, cô đã chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, nhưng từ đầu đến cuối đều không chờ được hành động mới của Hứa Định. Không gửi tin nhắn, không gọi điện thoại, cũng không chặn cô dưới tòa dạy học hoặc ký túc xá. Đây là có ý gì? A a a a!!! Ở bên người có đầu óc tốt sao mà phiền quá! Khiến một người từng yêu đương như cô bây giờ có khác gì đứa ngốc đâu! Trì Tái Hạ không yên lòng, mãi tới lúc trước khi đi ngủ, cô phát hiện trong nhóm thảo luận chụp ảnh có tin nhắn tag cô mà cô chưa đọc, thì cô mới hiểu ra. Trần Kỷ: [Nếu mọi người không còn ý kiến gì, vậy mình chốt thế nhá.] Trần Kỷ: [Phân công công việc chụp ngoại cảnh lần hai như sau: Chụp ảnh @Trì Tái Hạ @Hứa Định; xử lý hình ảnh @Tống Tống @Chu Minh Nguyệt; viết đoạn giới thiệu @Lộ Tư Giai @Tưởng Thì; Powerpoint @Khương Tuế Tuế @ Tằng Tình; chuẩn bị thuyết trình @Vương Tử An @Trần Kỷ] Bên trên có cuộc thảo luận cực kỳ dài, từ đó có thể thấy được mọi người vốn muốn ra ngoài chụp với nhau, nhưng sắp tới cuối kỳ, kiếm giờ để hẹn thật sự không dễ. Bất kể lúc nào cũng sẽ có người không thoát thân nổi, rốt cuộc họ đành tham khảo phương pháp hợp tác phân công của nhóm khác. Chia cho cô và Hứa Định chụp ảnh cũng có lý do. Một do hai người bọn họ là người giữ máy ảnh, hai vì lần trước lúc ra ngoài chụp, loạt ảnh của Hứa Định được giảng viên khen ngợi hết lời, thế nên để anh chụp sẽ có khả năng bảo đảm tính ổn định của hình hơn. Trì Tái Hạ vốn đang buồn bực, gì mà gọi là “Mọi người không còn ý kiến gì” chứ, chẳng lẽ cô không phải một người trong “mọi người” sao? Lướt lên trên mới phát hiện, khi thấy cô và Hứa Định được chia chung một nhóm, Khương Tuế Tuế đã đồng ý thay cô từ lâu rồi. Đừng hỏi cô, hỏi thể nào cũng chỉ là rảnh đến mức chẳng cần nhấc chân, mỗi ngày chẳng có gì làm thôi. “...” Hóa ra anh đang chờ cô ở đây. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, cô đã nhận được tin nhắn của Hứa Định. Hứa Định: [Ngày mai có thời gian không?] Suýt nữa Trì Tái Hạ đã giật bắn người khỏi ghế. Đây là đang hẹn cô sao? Đây là đang hẹn cô à?! Cô bấm vào khung nhập tin nhắn, đang chuẩn bị đánh chữ thì chợt dừng tay. Không được, phải chờ một lát, không thể để đối phương đoán ra việc cô thật sự rảnh đến mức chẳng cần nhấc chân, đang chờ anh gửi tin nhắn mỗi phút mỗi giây được. Đợi khoảng chừng ba phút năm phút. Trì Tái Hạ: [Ngày mai không rảnh.] Hứa Định trả lời rất nhanh. Hứa Định: [Vậy thứ Sáu thì sao?] Thứ Sáu là ngày kia. Trì Tái Hạ: [Tối thứ Sáu rảnh.] Hứa Định: [Được.] Hứa Định: [Thế thứ Sáu chúng ta dùng bữa tối chung, nhé?] Trì Tái Hạ: [Ừ.] Cô xóa các từ thể hiện giọng điệu, lẫn mấy dấu lượn sóng (~) bộc lộ xúc động kia hết, chỉ cực kỳ lạnh lùng trả lời một từ như vậy. Sau đó cô lập tức bắt đầu kiếm quản lý spa mình thường đặt hẹn lịch, sắp xếp tổng cộng mười dịch vụ từ đầu ngọn tóc đến từng kẽ chân. Làm sao ngày mai cô rảnh được chứ, tất tần tật dịch vụ này cô làm liên tục không ngừng cũng phải mất hai ba ngày đó nhá! - Sang thứ Sáu, một giờ chiều Trì Tái Hạ đã cúp học đi sơn móng tay. Kỳ này cô chọn mẫu ngày lễ, màu trắng bạc, dùng bông tuyết và cây thông Noel thành chi tiết chính, vừa dịu dàng vừa lóe sáng. Sơn móng tay xong, cô nhìn định vị nhà hàng Hứa Định đã gửi qua. Anh đặt một phòng ở nhà hàng bò bít tết theo phong cách Mỹ, cô đã từng tới một lần. Trong ấn tượng của cô, nơi đây có bầu không khí yên tĩnh nghiêm túc, nhưng không đến mức trang trọng như một số nhà hàng Pháp cao cấp khác. Đặt bàn ở nơi thế này, anh muốn tỏ tình trực tiếp sao? Nghĩ thế, trái tim nhỏ của cô bắt đầu đập loạn thình thịch. Cô bước dọc theo con đường, đến thang máy, lướt qua sân thượng ngoài trời trên tầng cao nhất của nhà hàng rồi tới phòng ăn. Ánh sáng trong phòng ăn dịu nhẹ, có phần tối. Không nhiều người. Khi Trì Tái Hạ được nhân viên phục vụ dẫn qua chỗ ngồi, Hứa Định đang xem thực đơn, kiên nhẫn nghe nhân viên giới thiệu. “Lúc trước quý khách đã từng đặt món này ở nhà hàng chúng tôi chưa? Đây là món mì ống ăn kèm với phô mai xanh, phô mai xanh là…” Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, anh ngẩng đầu nhìn về phía Trì Tái Hạ. Trì Tái Hạ chạm mắt với anh một thoáng, chẳng mấy chốc đã chuyển ánh nhìn đi. Cô cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ bên cạnh, sau khi ngồi xuống thì sửa sang lại tóc, như thể không có chuyện gì. “Trên đường tới có lạnh không?” “Cũng ổn, không lạnh.” Thức ăn được chọn rất nhanh, Trì Tái Hạ chỉ cần một ly rượu vang sủi, món khác thì tùy ý. Hứa Định nhìn thực đơn một chút. Rượu khai vị được bưng lên trước. Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện bâng quơ vài câu. Trì Tái Hạ vốn không thèm ăn lắm, nhưng cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì, thêm món bánh mì nướng trước mặt thơm nức mũi, bên ngoài vàng giòn, bên trong rất mềm mại, cô ăn vài miếng đã no lửng bụng. Mấy món khai vị được mang lên tiếp theo cô không ăn miếng nào, salad và súp thì có dùng một ít. Món chính là hai phần bò bít tết nóng hổi, một phần thịt thăn phi lê nhỏ 8 ounce và một phần thịt sườn không xương 10 ounce*. *Ounce: viết tắt là Oz, là đơn vị đo khối lượng trong hệ thống đo lường gồm thể tích, trọng lượng, khối lượng. Đây là đo lường được sử dụng phổ biến tại các nước như Anh, Mỹ. Cô không thể ăn được sườn không xương, nhất là hương vị kiểu Mỹ đậm đà này sẽ khiến cô nhìn một xíu thôi đã ngán ngay rồi. Thịt thăn phi lê nhỏ cô cũng bảo phục vụ cắt riêng ra, chỉ cần phân nửa. Mới nuốt được hai miếng, cô đã đặt nĩa xuống, chuyển sang chiến thuật uống rượu. Thấy thế, Hứa Định cũng đặt nĩa xuống: “Cậu không thích nhà hàng này à?” Anh đan hai tay vào nhau, hơi cúi đầu, mím môi nói: “Xin lỗi, bởi vì chuyện này tương đối quan trọng, nên tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu mình đặt ở một nhà hàng chính thức để nói. Cũng tại tôi rồi.” Trì Tái Hạ khẽ giật mình, chuyện tương đối quan trọng? Cô nghĩ đến gì đó. Không được, nhiệt độ cao quá! Cô quay đầu nhấp một ngụm rượu, rồi nhờ nhân viên chỉnh điều hòa chỗ bọn họ thấp một chút. “Không phải không thích, tôi quen ăn ít như thế rồi.” Cô tằng hắng, giải thích một câu. Cô cầm thìa bằng bạc khuấy trong chén súp tôm hùm, con tim đập dồn dập rất nhanh. Kỳ lạ thay, rõ ràng cô muốn địch không động ta không động, nhưng chỉ mới yên lặng được mấy chốc, cô đã không kìm nén nổi: “À thì, chuyện tương đối quan trọng mà cậu nói, là… là… tỏ tình sao?” Dường như không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, Hứa Định ho nhẹ một tiếng. Sau vài giây do dự, anh mới ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế.” Thừa nhận rồi? Anh đã thừa nhận rồi?! Anh cũng uống một hớp rượu. Tựa như anh đang ấp ủ điều gì đấy, ly rượu đung đưa qua lại. Bỗng nhiên, anh cất giọng: “Hạ Hạ, tuy trong trò chơi… chúng ta vẫn chưa chính thức ký khế ước, nhưng lúc em đồng ý lời mời ký khế ước, anh thật sự vui lắm. Trong lòng anh, em đã là người yêu của anh rồi.” “Vậy nên, trong cuộc sống thực tế này… em cũng có thể trở thành bạn gái của anh không? Anh thích em… đã từ rất lâu.” Ánh mắt anh nghiêm túc, lời nói trịnh trọng, nhưng vô cùng cẩn thận. Chỉ một lát, phục vụ đã mang một bó hoa hồng phấn hoa hồng trắng đến, kèm theo một khay đựng một hộp trang sức lông thiên nga nhung xanh ngọc. Tuy đã sớm cảm nhận được, nhưng khi thật sự nghe anh tỏ tình, Trì Tái Hạ vẫn ngẩn người. Cô chưa nghĩ tới phần ẩn ý sâu hơn trong lời nói này, chỉ cứng đờ ôm bó hoa hồng khổng lồ nọ, sau đó nhìn về phía hộp trang sức đang được mở ra kia. Là một chiếc vòng tay. Nhìn quen lắm. Giống hệt vòng liền cành trong game. Cơm Tây, hoa hồng, vòng tay. Cứu mạng! Cái thời đại này sao vẫn còn tồn tại một người tỏ tình vừa quê vừa đúng từng bước như thế chứ! Khiến cô bị dọa tới mức cho rằng anh muốn nhảy thẳng qua giai đoạn yêu đương để tiến hành cầu hôn! Tuy là vậy, thế nhưng, cô rất muốn đồng ý là chuyện gì đây? Hu hu hu có phải sẽ để lộ việc cô chờ không nổi không! Cô cố giả vờ bình tĩnh bưng ly rượu lên, uống liên tục vài hơi. Sau một lúc lâu trì hoãn, cũng không nghe thấy câu trả lời. Bầu không khí yên tĩnh, dường như đã trôi qua rất lâu. Lòng bàn tay Hứa Định đã ướt đẫm. Anh mím chặt môi, đang chờ đợi một lời tuyên án. Khi anh nhìn thấy người tuyên án đối diện ngẩng đầu, rụt rè đưa tay về phía mình, trong lòng anh đã nảy sinh một loại cảm giác chẳng hề chân thực. Anh cứng đờ hai giây, rồi mới chậm chạp lấy vòng tay ra khỏi hộp trang sức, cẩn thận đeo lên giúp cô. Vòng tay làm từ chất liệu bạch kim, cành cây nhỏ được đánh bóng quấn vào nhau, trông hết sức tinh xảo. Trì Tái Hạ vừa ngắm nghía vừa đánh trống trong bụng. Cứu cô với cứu cô với, tiếp theo nên nói gì đây? Cô chưa từng trải qua lời tỏ tình chính thức như thế, trong phim truyền hình thường hay thấy, nhưng chiếu tới đây thì sẽ luôn chuyển cảnh đó! Vào đúng lúc này, điện thoại di động cô để trên bàn vang lên. Ngay thời khắc hiện giờ, cô làm gì còn tâm trạng nghe nữa, nhưng cô vẫn cảm tưởng như máy điều hòa vẫn chưa được chỉnh thấp xuống vậy, sao mà còn nóng quá. Vừa hay cô có thể ra ngoài hít thở không khí, nguội bớt nhiệt độ nóng bỏng trên mặt, hơn nữa còn có thể chuẩn bị lời kịch tiếp theo! Nghĩ thế, cô vội vàng nói: “Chờ một chút, em ra ngoài nhận điện thoại đã.” Nếu không nhìn lầm, ban nãy tên người gọi là Lương Kim Việt. Ánh mắt Hứa Định đột nhiên tối sầm. Phòng ăn ở tầng trên cùng, bên ngoài là sân thượng lộ thiên. Một làn gió lạnh phả qua, cuối cùng Trì Tái Hạ cũng dễ chịu hơn một tí. “Nghe, có chuyện gì? Nói nhanh.” “Hôm nay thứ Sáu, có rảnh ra ngoài không? Người quen cũ có mặt hết đấy, Monica ở trung tâm thành phố, nếu em tới thì nói anh, anh gọi người qua đón em.” Lương Kim Việt nói rất lớn, có lẽ do xung quanh quá ồn, sợ cô không nghe được. “Monica?” “Ừ, quán bar!” Trì Tái Hạ còn chưa kịp từ chối, bất chợt đã cảm giác có người ở sau lưng nhẹ nhàng nắm chặt tay còn lại của cô. “Hạ Hạ, đừng đến gặp anh ta.” - -------------------