Chương 46
Lần trước, Lương Kim Việt hỏi cô có đang ở trong giai đoạn độc thân không, cần giới thiệu bạn trai không, thực chất vẫn còn nửa câu sau anh ta chưa nói xong, anh ta muốn tự giới thiệu bản thân. Nhưng lúc đó bị mắng ngược lại, anh ta đành không nói tiếp, tính đợi tới sinh nhật ở buổi tiệc của mình, anh ta sẽ đề cập với cô về chuyện này. Thật ra, bắt đầu từ năm lớp 12 khi biết Trì Tái Hạ rung động với mình, anh ta có phần không biết đối phó thế nào. Không thể bảo rằng tim đập thình thịch, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác. Hai người quá quen thuộc, nhất thời anh ta không thể tưởng tượng nổi việc mối quan hệ sẽ thay đổi, huống hồ xưa nay anh ta đã từng chủ động bao giờ đâu. Thế nên, giữa hai người đã ngầm ăn ý giữ khoảng cách, mãi đến khi anh ta ra nước ngoài. Ra nước ngoài rồi, không thể không thừa nhận, có một quãng thời gian rất dài anh ta không hề nhớ tới Trì Tái Hạ. Trong nhóm du học sinh có vô vàn cô gái, xưa nay chưa từng thiếu người ôm ấp yêu thương, anh ta cũng quen nhiều bạn mới. Nhưng càng lâu, anh ta càng cảm thấy nhàm chán, dường như luôn thiếu điều gì đó. Dịp này về nước gặp Trì Tái Hạ, anh ta không thể diễn tả rõ, nhưng khi ở cạnh cô, dù không trò chuyện bao nhiêu thì cảm giác vui vẻ không tên quen thuộc kia vẫn khác biệt hẳn. Anh ta muốn thử xem, xác nhận một chút. Nào ngờ trước sinh nhật anh ta, bên cạnh cô đã bất chợt xuất hiện một người bạn trai. Nói thật, anh ta không tin tí nào. Mấy người anh em cũng cảm thấy cô đang cố ý, họ bảo anh ta đừng vòng vo nữa, hãy thẳng thắn hơn. Dù sao tấm lòng của Trì Tái Hạ, trong mắt mọi người cũng đã rõ như ban ngày. … Trì Tái Hạ hoàn toàn choáng váng. Lương Kim Việt anh ta mắc bệnh nặng gì hả??? Đột nhiên đoán mò một đống, rồi lại đổi chủ đề hỏi gì mà có cân nhắc hay không. Cô đứng yên tại chỗ, bởi vì kinh hãi quá độ mà đầu óc vẫn chưa quay về trạng thái bình thường, cô không thể thốt lên lời. Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi rung rung. Lần này là Hứa Định gọi tới. Cô tỉnh táo lại, quay người tránh khỏi đám khói thuốc lượn lờ kia, bấm nhận. “Alo, anh đến rồi sao?” Cô nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc ở gần đó, cũng không bắt gặp xe taxi nào đang dừng lại. Bên kia đầu dây im lặng hai giây: “Ừa, anh ở quầy tiếp tân.” Trì Tái Hạ trả lời: “À, vậy anh đăng ký tên trước nhé, vừa hay em cũng ở dưới lầu, em sang tìm anh ngay.” Hứa Định nói được. Cúp điện thoại, anh gật đầu với quản lý phòng cầm đồ giúp, rồi vô thức muốn nhìn về nơi nào đấy ngoài cửa sổ. Nhưng ngừng một lát, anh vẫn trầm tĩnh tiếp tục phối hợp để đăng ký. Rốt cuộc Trì Tái Hạ cũng hiểu rõ câu chuyện, cô ngẩng đầu nhìn Lương Kim Việt: “Không phải anh muốn biết bạn trai của tôi có tồn tại thật không à? Đi thôi.” Cô tức giận quăng câu này cho anh ta, quay người tiến vào trong. Lương Kim Việt hơi sững người một chốc, rồi dập tắt đầu thuốc lá, cất bước đuổi theo. Sảnh khách sạn sáng trưng, Trì Tái Hạ quan sát một tí thì đã trông thấy bóng dáng quen thuộc đang đăng ký tên ở quầy tiếp tân. Cô nhẹ nhàng bước nhanh về bên đấy, dừng ngay sau lưng Hứa Định, rướn đầu ra phía trước thăm dò. Thấy anh đang nghiêm túc ký tên thì lặng lẽ nhón chân, che đôi mắt anh lại. Khoảnh khắc ngửi được mùi hương quen thuộc, bờ môi Hứa Định đã nhếch lên, mắt thường sẽ không thấy rõ. “Hạ Hạ?” “Đoán, đúng, rồi!” Trì Tái Hạ nũng nịu trả lời từng chữ. Tay buông được một nửa đã bị Hứa Định nắm chặt. Hứa Định rất tự nhiên xoay người rồi ôm lấy cô, xoa xoa tóc cô. Anh ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải Lương Kim Việt đang từ từ bước tới cách đó không xa, anh thẳng thắn bình tĩnh. Lương Kim Việt cũng dùng ánh mắt dò xét nhìn Hứa Định chằm chặp. Người này, mang đến một cảm giác… thật quen thuộc kỳ lạ không nói ra được. Trì Tái Hạ hơi lùi ra khỏi ngực Hứa Định một chút, giới thiệu cho Lương Kim Việt: “Đây chính là bạn trai tôi, anh ấy tên Hứa Định.” Rồi cô giới thiệu cho Hứa Định: “Đây là bạn lúc trước của em, Lương Kim Việt.” “Nhị kim mại bộ tòng đầu việt (Hôm nay ta vượt qua đầu hết)*, tên hay lắm.” *Xuất phát từ bài thơ Ức Tần Nga - Lâu Sơn quan của Mao Trạch Đông. Hứa Định gật gật đầu, giọng nói lạnh lẽo. Tuy anh nói thế, nhưng thái độ lại khác lạ, cũng không định chủ động bắt tay. Khi nghe được hai từ “Hứa Định”, gương mặt Lương Kim Việt thoáng qua vẻ ngạc nhiên bất thường, tới khi nghe đối phương nói về ý nghĩa tên của anh ta thì trong chớp mắt, anh ta đã nhớ đến vô vàn chuyện. “Cậu là Hứa Định? Cha của cậu là Hứa Tần Sơn… chú Hứa sao?” Anh ta lưỡng lự hỏi. Hứa Định từ chối trả lời. Vẻ mặt Lương Kim Việt phức tạp. Trì Tái Hạ khó hiểu: “Hai người quen nhau à?” Tầm mắt Lương Kim Việt dừng một thoáng ngắn ngủi trên người Hứa Định, sau đó chuyển sang Trì Tái Hạ. Nhưng chẳng mấy chốc, ánh nhìn đấy đã trở về người Hứa Định: “Bạn trai em mà em không biết? Nếu anh nhớ không lầm, chúng ta còn là bạn học chung lớp 1 hồi tiểu học đấy.” Trì Tái Hạ nhìn Hứa Định, rồi nhìn Lương Kim Việt, đầu óc bị vô số dấu chấm hỏi lấp đầy. Sao cơ? Cô và Hứa Định là bạn cùng lớp hồi tiểu học?! Lương Kim Việt không còn tâm trạng để kiểm chứng quan hệ tình cảm của Trì Tái Hạ nữa. Qua nhiều năm như vậy, anh ta vẫn không tài nào thản nhiên đối mặt với Hứa Định. Như giai đoạn học cùng lớp ngắn ngủi thuở bé ấy, anh ta đã cố gắng không chú ý, nhưng vẫn vì sự tồn tại của người này mà không nhịn được, phải nói mẹ biết rằng anh ta muốn đổi lớp, hoặc chuyển trường. Tuy cuối cùng, anh ta không phải người bị đổi đi. Sau khi xác nhận người trước mặt, ánh mắt anh ta lảng tránh, sau đó anh ta nhanh chóng kiếm cớ rời khỏi Quân Dật. Trì Tái Hạ ngơ ngác, đối diện với lượng tin tức không thể tiêu hóa này, nhất thời cô quên cả việc nói chuyện với Hứa Định. Là Hứa Định nắm tay cô, dắt cô tới thang máy. Anh bình tĩnh giải thích ngắn gọn: “Cha anh và cha cậu ta là bạn học cũ, tên cậu ta được cha anh đặt. Thời tiểu học, quả thật chúng ta là bạn cùng lớp, chẳng qua chưa tới một học kỳ thì anh đã chuyển lớp. Hạ Hạ, em không nhớ rõ cũng rất bình thường.” Bình thường à… vậy tại sao bọn họ đều nhớ? Cô cố gắng hồi tưởng, nhưng lớp 1 tiểu học quá xa xôi rồi. Toàn bộ thời tiểu học, cô cũng không nhớ nổi bao nhiêu cái tên hoàn chỉnh. Tuy nhiên, chuyện của cha Lương Kim Việt thì cô có nghe qua vài phần. Hình như cha của anh ta ở rể nhà họ Lương. Năm đó, cha anh ta không hề tốt lành gì, lừa gạt tài sản bạn học cũ mới tích góp được, giúp mình đứng vững gót chân ở nhà họ Lương. Đây cũng không phải bí mật, cô nhớ rõ lúc còn bé, Lương Kim Việt đã vì cha mà đánh một trận với mấy đứa trẻ khác. Từ từ, đừng bảo cha Hứa Định… là bạn học cũ bị lừa kia đó nha? Nếu không thì sao Lương Kim Việt lại phản ứng thế này? Cô đưa mắt nhìn Hứa Định. Vẻ mặt Hứa Định vẫn bình thường, dường như cũng không để trong lòng khúc nhạc đệm nho nhỏ vừa qua. Nhưng đầu óc của cô thì chẳng khác gì một khối bột nhão bị dính chặt với nhau. Câu Khương Tuế Tuế nói cách đây không lâu và lời của Lương Kim Việt cứ văng vẳng bên tai, lặp đi lặp lại, khiến đáy lòng cô nảy sinh một trực giác vừa kỳ quái vừa xa lạ. Cấp 3, tiểu học,... Cô chắc chắn cấp 3 họ không hề quen nhau, nhưng liệu không quen thật sao… Dù sao chuyện bọn họ học chung lớp hồi tiểu học, cô hoàn toàn chẳng hay biết. Nhìn phản ứng của Hứa Định, ắt hẳn anh vẫn luôn biết. Trong phút chốc, cô không dám tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa. “Hạ Hạ, đến rồi.” “Ồ.” Trì Tái Hạ chậm chạp hoàn hồn, trễ một nhịp đuổi theo bước chân Hứa Định. Ở phòng, mọi người vẫn náo nhiệt, có người còn đang ăn cơm trò chuyện, người thì bắt đầu ca hát. Thấy hai người họ bước vào chung, mọi người ồn ào một lúc lâu, dường như đây không phải tiệc sinh nhật, mà đang trình diễn thời trang tuyên bố yêu đương nào đó. Ồn ào xong, Hứa Định bị đám Trần Kỷ lôi kéo đánh bài poker, Trì Tái Hạ cũng bị Lục Minh Châu gọi sang tám chuyện. Trì Tái Hạ không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía Hứa Định một tí. Sắp đến 0h, nhân viên khách sạn gõ cửa, đẩy xe đẩy nhỏ màu vàng kim đưa bánh gato ba tầng được đặt riêng vào. Trì Tái Hạ tạm gác bao suy đoán qua một bên, bước tới cạnh hai ngọn nến “1”, “9” đã được cắm sẵn, sau đó trong khung cảnh ầm ĩ của mọi người, cô đội chiếc nón sinh nhật rất đáng yêu lên. Ngắm cảnh ban công bên ngoài, pháo hoa mừng đêm giao thừa đã từ từ bắn lên, trên màn hình lớn chính giữa bắt đầu đếm ngược tới năm mới, mọi người đang hát bài chúc mừng sinh nhật tưng bừng. Trì Tái Hạ nhắm mắt cầu nguyện. “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ…” “10, 9, 8, 7…” Khoảnh khắc cô mở mắt, pháo hoa ngoài cửa sổ soi rọi khắp nơi, vạn vật sáng bừng tựa ban ngày, trung tâm thương mại reo hò chào năm mới, pháo hoa trên không ầm ầm hòa quyện với bao lời chúc phúc gần trong gang tấc. “Hạ Hạ! Chúc mừng năm mới! Sinh nhật vui vẻ!!!” Trì Tái Hạ thổi tắt nến, nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn mọi người, chúc mừng năm mới!” Hát bài mừng sinh nhật xong, cầu nguyện xong, đương nhiên phải cắt bánh gato rồi. Trì Tái Hạ cắt không tốt, dứt khoát chia nhiệm vụ này này cho Hứa Định. Mọi người ai chơi bài thì tiếp tục chơi bài, ai ca hát tiếp tục ca hát. Trì Tái Hạ đứng dậy đi toilet một chuyến. Ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhớ có người nói lúc trước đã bắt gặp quản lý phòng mang quà của Hứa Định lên, cô bèn ngừng chân một chút, rồi đánh vòng sang phòng ngủ chất đống quà tặng để xem. Các món quà khác cô đã từng cầm qua, nên phần quà của Hứa Định rất dễ phân biệt. Cô cầm món quà được đóng gói khéo léo, lớn tầm một hộp đựng áo khoác, ngắm nghía từ trên xuống dưới một hồi, đang muốn mở ra xem thì Hứa Định ở sau lưng đã gõ cửa một tiếng, sau đó bưng một phần bánh gato vào. “Đây là anh tặng em à?” Cô ôm quà, xoay người. Hứa Định gật đầu, đặt bánh gato ở một góc bàn: “Thật ra còn một món nữa, nhưng… không tiện di chuyển lắm, về trường học bù cho em sau.” Ánh mắt anh rơi trên hộp quà: “Muốn mở ra xem không?” “Được.” Trì Tái Hạ hơi tò mò con người quê quê kia sẽ tặng món quà quê quê nào đây. Lớp gói bên ngoài món quà được mở ra, là một cái hộp rút rất lớn, cô mở hộp, thấy vô số thứ được chế tạo thủ công… “Blind box à?” “Ừa.” Trì Tái Hạ bất ngờ lắm, lần đầu tiên cô nhận được món quà thế này, đã thế món quà này còn xuất phát từ tay vị Hội trưởng Hứa “đầy hoài cổ” nọ. Lòng hiếu kỳ của cô tăng vọt, đếm đếm, blind box tổng cộng chia thành mười chín ngăn, lớn nhỏ không đồng đều. Xoắn xuýt một hồi, cô chọn một ô thấp nhất, mở ra. Ô này chứa một loại trang sức nho nhỏ, là chiếc nhẫn bạc sáng bóng. Hứa Định giải thích thêm: “Đây là nhẫn cặp.” Trì Tái Hạ cầm lên quan sát, quả nhiên, bản chất của người nào đó vẫn không thay đổi, mặt trong của nhẫn khắc tên viết tắt của hai người. Cô đeo vào, giơ lên lắc qua lắc lại trước mặt Hứa Định: “Đẹp không anh?” Hứa Định cười khẽ: “Đẹp lắm.” Đổi một ngăn khác, là một đôi bông tai kẹp. Cô sợ đau, không bấm lỗ tai, thi thoảng chỉ đeo bông tai kẹp. Hình hoa hồng, trông bắt mắt vô cùng. Mở liên tục mười mấy ngăn, trong đó còn các món quà nhỏ như nước hoa, figure trong game, bút ghi âm bài hát mừng sinh nhật, những thứ này trước kia cô từng nhận rồi, không đặc biệt lắm. Trái lại thì bùa bảo vệ và một tờ vé số ở chính giữa đã thu hút ánh mắt của cô. “Trước đó anh kể mình tới chùa chiền có việc, vì để xin bùa bảo vệ à?” “Ừa.” Anh cầu phúc ở chùa thật lâu, hy vọng cô gái tên Trì Tái Hạ có thể khỏe mạnh bình an, vĩnh viễn vui vẻ. “Vậy các con số này thì sao, 03, 07, 09, 12, 19, 23, 01… có ý nghĩa gì à?” Trì Tái Hạ quan sát vé số. Hứa Định mím môi: “Thật ra anh đã gộp chúng lại với nhau. Lần đầu tiên mua vé số, anh không biết bên phần bóng hai màu nhất định phải chọn bảy con số, hơn nữa chỉ có thể chọn từ 1 đến 33.” Anh cân nhắc, giải thích ý nghĩa từng con số: “01, tháng sinh nhật của em.” “07, tháng sinh nhật của anh.” “19, năm nay em 19 tuổi.” “12 23, ngày chúng ta ở bên nhau.” Trì Tái Hạ khẽ giật mình, nhìn xuống hỏi tiếp: “Vậy 03 và 09 thì sao anh?” Nếu cô nhớ không lầm, mật khẩu acc game của anh cũng có hai con số này. . ||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ ||||| “Là ngày… anh đã nhìn thấy em lần đầu.”