Chương 53
Sao đột nhiên trời đổ mưa vậy?
Trì Tái Hạ đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Bên ngoài, mưa to như trút nước, toàn bộ cửa kính liên tục bị nước mưa cọ rửa, sau đó tụ thành một dòng nước trôi xuống dưới. Vài tia sáng lóe lên, chỉ một lát sau, tiếng sấm vang lên ầm ầm.
“Mưa lớn quá!”
Cô nhớ đến gì đó, mở điện thoại xem.
9:53, sắp 10 giờ rồi.
Hứa Định bước qua an ủi: “Có lẽ chỉ mưa rào thôi, đợi chốc nữa sẽ tạnh.”
Trì Tái Hạ gật đầu, có cũng được mà không có cũng không sao, trong lòng cô không chắc lắm.
Hứa Định nghĩ nghĩ một lát rồi đề nghị: “Giờ mưa lớn quá, đi đường cũng không an toàn. Hay mình chơi xếp hình hoặc xem một bộ phim trước nhé em?”
Trì Tái Hạ hơi căng thẳng, “Ừa” một tiếng.
Dù sao cô cũng không vội về nhà mấy.
Hứa Định cúi người, tìm một bộ Fiat 500 còn nguyên giấy gói từ ngăn tủ dưới kệ trưng bày.
Fiat 500 là một chiếc xe nhỏ màu sữa trứng, nom đáng yêu lắm, đây là tác phẩm thuộc series của MOC Creator, linh kiện không nhiều, độ khó cũng không cao, rất thích hợp để giết thời gian.
Trì Tái Hạ ôm hộp mô hình này, theo chân Hứa Định vào phòng sách kế bên.
Trong phòng sách của anh đặt một cái bàn rất to, còn có kệ sách ở hai mặt tường, trên kệ để đầy sách, cô cũng thấy vài hộp thủy tinh trong suốt trưng bày mô hình kiến trúc được thu xếp gọn gàng.
“Hạ Hạ, chờ anh một lát, anh đi lấy đồ uống.”
“Được.”
Trì Tái Hạ ngồi trước bàn, nhưng mới nghiêm túc được ba giây, cô đã bắt đầu xoay xoay khối rubic trên bàn, xoay xoay xong thì đứng dậy, thị sát kệ sách của anh.
Anh thật sự là một người rất nghiêm chỉnh, sách cũng được phân loại, sắp xếp trật tự ngăn nắp.
Trong lòng anh vẫn luôn hoài niệm, cô thấy một loạt sách giáo khoa từ tiểu học đến cấp 3, thậm chí ngay cả bìa sách trong suốt anh cũng giữ lại.
Trì Tái Hạ rút mấy quyển sách giáo khoa, tiện tay mở ra.
Hai từ “Hứa Định” trên dòng họ tên của sách giáo khoa từ ngây ngô non nớt tới thành thạo điêu luyện, đều tạo nên cảm giác đoan chính trầm tĩnh, giống hệt bản thân anh vậy.
Chẳng mấy chốc, Hứa Định đã trở lại.
Trì Tái Hạ nhìn thoáng qua anh, không nhanh không chậm trả sách về chỗ cũ.
Nhưng lúc bỏ vào cô hơi gấp, chỉ đẩy các cuốn sách xung quanh sát lại để chừa chỗ trống.
Cô chợt chú ý đến bên cạnh cuốn sách Ngữ văn năm lớp 6 tiểu học còn có một khe hở rất lớn, bên trong hình như còn kẹp vật gì đó.
Cô lấy ra xem.
Bên trong quả thực đang kẹp một thứ.
Là một cuốn sổ tay học sinh tiểu học nền đỏ chữ vàng, cảm giác cực kỳ cũ xưa, nền đỏ hơi phai màu, chữ vàng đã bị mòn hơn một nửa.
Trì Tái Hạ buồn cười, sao còn có người giữ lại thứ này chứ, mà tờ đầu tiên của sổ tay học sinh tiểu học sẽ được dán ảnh chân dung nhỉ?
Cô vô cùng muốn xem Hứa Định của thuở nhỏ trông thế nào, nói không chừng, nếu thấy ảnh chụp thì cô có thể nhớ ra chút ấn tượng nữa.
Cô cất sách cẩn thận, rồi cầm cuốn sổ tay học sinh tiểu học xoay người, vẻ mặt cứ như đã nắm được đằng chuôi rồi.
Trì Tái Hạ đến trước mặt Hứa Định, cô giơ cuốn sổ tay lên lắc lắc: “Anh xem, đây là gì nhỉ?”
Ánh mắt Hứa Định hơi ngừng lại, anh đặt đồ uống và hoa quả cẩn thận lên bàn. Anh trầm ngâm một lát, đang muốn mở miệng…
Thì Trì Tái Hạ đã lộ ra vẻ đắc ý và lật tờ đầu tiên.
Khoảnh khắc lật ra đó…
Ánh mắt cô cứng đờ.
Họ tên: Trì Tái Hạ.
Giới tính: Nữ.
Dân tộc: Hán.
…
Bên dưới ghi các thông tin cá nhân như ngày sinh, trạng thái chính trị*, địa chỉ gia đình,... trên góc phải còn dán một tấm ảnh chân dung nền đỏ của Trì Tái Hạ vào thời học sinh tiểu học.
*Trạng thái chính trị là một thuật ngữ chính trị của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, dùng để thể hiện chính trị của một người, dùng trong các công việc của quản lý hồ sơ nhân sự, điều tra xã hội, quản lý hộ tịch của công an,... ước chừng tương đương với “Đảng tịch” của các quốc gia khác.
Lúc chụp ảnh, vừa hay cái răng bị thiếu của cô đã mọc lại đầy đủ, thế nên cô đã cười rất xán lạn, đôi mắt cong cong tựa mặt trăng, trên gương mặt còn xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ trông vô cùng đáng yêu.
Đây… đây là sổ tay học sinh tiểu học của cô mà?!
Tại sao anh lại có sổ tay học sinh tiểu học của cô?
Trì Tái Hạ ngẩn người hồi lâu.
Đợi đến khi phản ứng lại, cô mới bất giác nhìn về phía Hứa Định, thẳng thắn chất vấn: “Anh là biến thái hả?! Trộm sổ tay học sinh tiểu học của em nữa!”
“Không phải trộm.” Hứa Định ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Khi tốt nghiệp tiểu học, giáo viên chuẩn bị bán ve chai những sách bài tập, sổ tay học sinh này đi.”
“Khi ấy anh ở trường giúp đỡ, trùng hợp trong văn phòng đã thấy, nên nên…”
“Nên trộm ve chai?”
Hứa Định im lặng.
Hình như cô nói cũng không sai.
“Nhưng anh thật sự không hề trộm sổ tay học sinh tiểu học từ chỗ em. Hạ Hạ, anh không phải biến thái.”
“Anh chính là biến thái! Biến thái biến thái biến thái!”
Trì Tái Hạ tỏ vẻ không nghe, vênh váo đắc ý ngẩng đầu nhìn anh, còn vươn tay ra bóp mặt anh.
Hai người sát gần nhau, mùi hương trong veo thân thuộc không cho từ chối mà chui vào xoang mũi.
Ánh mắt Hứa Định tối sầm.
Đối diện với cánh môi xinh đẹp mọng nước còn liên tục mấp máy đang tiến tới gần mình, anh thật sự không tài nào khống chế được nỗi khát vọng đang phun trào.
Yên tĩnh một lúc lâu.
Hứa Định thừa nhận: “Được rồi, anh là biến thái.”
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng rơi vào bên tai Trì Tái Hạ.
Tiếp theo đó là một nụ hôn dịu dàng quen thuộc.
Trì Tái Hạ chỉ ngẩn ra một giây, hàm răng đã bị xâm chiếm.
Trải qua nhiều lần hôn, Hứa Định đã kiểm soát được kỹ thuật hôn rất tốt, không say sưa quá mức như thời gian đầu, suýt nữa khiến Trì Tái Hạ thở không ra hơi, chết vì nín thở, mà anh sẽ điều chỉnh độ chặt lỏng để cô hô hấp, dẫn dắt cô đắm chìm vào tiết tấu của mình, cùng hưởng thụ.
Nụ hôn hôm nay có phần khác biệt so với lúc trước.
Từ cánh môi quấn quýt, anh chuyển qua cằm, vành tai, sau đó dọc theo bên gáy hạ xuống một chút thật tự nhiên.
Có lẽ cảm thấy cô đứng không tiện lắm, Hứa Định bế cô ngồi lên mép bàn đọc sách, không ngừng lại mà tiếp tục nụ hôn triền miên nóng ướt, chi chít này.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, quyển sổ tay học sinh tiểu học trong tay Trì Tái Hạ đã rơi xuống bàn tự lúc nào.
Hai tay cô vòng qua cổ Hứa Định.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trong phòng đang tăng lên không ngừng, cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của chỗ nào đó kề sát cơ thể cô.
Cô bị hôn đến ngơ ngơ ngác ngác, không biết có nên hô ngừng hay không. Tựa như họ không chuẩn bị kỹ càng, rồi tựa như lại không kháng cự được một chút phát triển đã thuận theo tự nhiên vào khoảnh khắc động tình này…
Áo len trễ vai rộng rãi cởi phân nửa, nụ hôn đã kéo dài từ xương quai xanh đến đường cong xinh đẹp lồi lõm, chạm tới mép áo lót.
Anh vùi đầu một lát, bàn tay đang nắm chặt sau lưng cô nổi gân xanh, run rẩy nhè nhẹ.
Anh nhắm mắt, điều hòa hô hấp, kiềm chế không xuống thêm nữa, chỉ chậm rãi hôn dọc theo gáy trở về.
…
Nụ hôn kết thúc, hai người một ngồi một đứng, thân mật ôm lấy nhau.
Hứa Định vươn tay giúp Trì Tái Hạ chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn.
Trì Tái Hạ nghiêng đầu tựa lên vai Hứa Định, ngực phập phồng dữ dội, đầu óc cũng dần dà tỉnh táo hơn.
Họ đã ngừng hôn, nhưng cô vẫn cảm giác được một ít phản ứng dọa người nào đó hoàn toàn chưa ngừng.
Hai người giữ nguyên tư thế ôm, không nói chuyện, cũng không dám cử động.
Rốt cuộc Hứa Định chủ động buông cô ra, nói xin lỗi: “Hạ Hạ, có lẽ anh cần phải vào toilet.”
Trì Tái Hạ có ngốc cũng hiểu đây là có ý gì.
Cô quay đầu sang chỗ khác, vờ như không có chuyện gì mà kéo kéo cổ áo len, căng thẳng cà lăm: “Anh, anh đi đi.”
…
Khi Hứa Định ra khỏi toilet đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Anh thay một bộ quần áo khác, tóc hơi ẩm ướt, trên người thoang thoảng hương thơm của sữa tắm, trông có vẻ anh đã tắm một phen.
Trì Tái Hạ liếc anh một cái, nhanh chóng di chuyển tầm mắt, tiếp tục nhìn bản hướng dẫn xếp xe vàng nhỏ.
Hứa Định nói: “Em cầm nhầm linh kiện rồi, là thứ này.”
Mùi thơm thanh mát của sữa tắm ùa đến, từ phía sau chậm rãi bao phủ lấy cô. Lưng cô cứng đờ, vội vàng hấp tấp đổi linh kiện anh đưa qua.
May sao anh đã lùi về sau ngay, lấy một chiếc ghế khác ra ngồi xuống cạnh cô.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa to đã dần ngớt vài phần, nhưng vẫn hoàn toàn không định ngừng hẳn. Lúc Trì Tái Hạ xếp xong ba bao linh kiện, đã sang mười hai giờ.
Ngày mưa, ngày để giữ người.
Hai người ai cũng không nhắc đến chuyện về nhà, ăn ý mở bao linh kiện thứ tư ra.
Họ sắp xếp xong bao linh kiện thứ tư, cơn mưa vẫn chưa dừng.
Hứa Định đưa mảnh cuối cùng của bao linh kiện đến tay cô, cúi đầu nhìn cô không chớp mắt: “Hạ Hạ, hay đêm nay… em ngủ ở nhà anh nhé.”
Cũng không ngạc nhiên mấy khi anh nói câu này, nhưng lỗ tai Trì Tái Hạ lại nóng lên, cô không dám ngẩng đầu.
“Được thôi, dù sao nhà em cũng không có ai.”
Cô vén tóc, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng mảnh linh kiện cuối có làm thế nào cũng không gắn vào được.
Hứa Định vẫn đang nhìn cô, chẳng biết tại sao, anh cảm giác như lồng ngực mình đang chìm trong ấm áp vậy.
Có lẽ vì cô gái mình thương đang ở nhà mình, anh đã tưởng tượng tới ngày này, tưởng tượng từ rất rất lâu rồi.
“Vậy anh đi chuẩn bị một chút.”
Trì Tái Hạ hơi không rõ lắm, chuẩn bị? Chuẩn bị gì cơ?
Không rõ tại sao, trong đầu cô bỗng hiện lên thứ nào đó ở khách sạn mà cô đã mở ra vì tò mò.
Má ơi, đừng bảo là như cô đang nghĩ nha?
Tuy bạn bè trai gái ngủ lại thật sự là tín hiệu vô cùng vô cùng mập mờ, cô đã từng lén lút mường tượng, có vẻ mình cũng không bài xích tiến thêm một bước tiếp xúc thân mật với Hứa Định, nhưng… nhưng như thế có phải nhanh quá rồi không?
Cô che gương mặt đang nóng lên, thấp thỏm chờ đợi.
Một lát sau, Hứa Định trở về.
“Hạ Hạ, chuẩn bị xong rồi.”
Tay cô luống cuống thả linh kiện xuống, nhìn về phía Hứa Định.
Hứa Định bước qua: “Lầu ba có phòng dành cho khách, nhưng lâu lắm rồi chưa quét dọn, em ngủ phòng anh nhé. À còn nữa, anh đã bật máy nước nóng cho em rồi, nhà anh không có quần áo con gái, em mặc áo của anh được không? Đợi lát nữa anh sẽ giặt quần áo và hong khô giúp em, ngày mai em vẫn có thể mặc.”
“...”
Là chuẩn bị chuyện này à?
Trì Tái Hạ ngẩn ra một chốc, gật đầu đứng dậy, nhưng vẫn không quên cầm theo cuốn sổ tay học sinh tiểu học bị tịch thu kia.
Theo anh đến trước cửa phòng ngủ, cô mới nhớ ra, hỏi: “Em ngủ phòng anh, vậy anh ngủ ở đâu?”
“Ghế sô pha bên ngoài.” Nói rồi, anh còn bổ sung thêm: “Nếu em không yên tâm, anh có thể ngủ sô pha dưới lầu.”
Anh còn xoay chốt cửa, ra hiệu: “Có thể khóa từ bên trong đó em.”
“...”
“Thật ra em cũng đâu có không yên tâm như thế.”
Cô nhỏ giọng lầm bầm.
Bước vào phòng ngủ của Hứa Định, bên trong đã bật trước máy điều hòa không khí và máy làm ẩm không khí, hơi nóng trong phòng tắm bốc lên, hơi nước mông lung. Chăn mền được trải ngăn nắp sạch sẽ, thậm chí ở đầu giường còn đặt một ly sữa bò đã pha xong, đèn ngủ được bật sẵn, sạc pin điện thoại được cắm xong.
“Em cần gì thì cứ gọi anh, anh ở ngay bên ngoài phòng khách.” Dẫn cô tham quan căn phòng xong, Hứa Định lui về cửa, ngừng một chút, giọng anh trầm ấm: “Vậy… ngủ ngon nhé, Hạ Hạ.”
Trì Tái Hạ “Ừa” một tiếng, tranh thủ lúc anh không chú ý, tiến tới trước mặt anh nhón chân lên hôn chụt một phát.
“Ngủ ngon, đồ ngốc!”
Dứt lời cô lập tức đóng cửa, sợ lại xảy ra nụ hôn quấn quýt không ngừng không nghỉ của người nào đó, rồi tiếp theo còn phát triển thêm chuyện gì đó không thể khống chế.
Ổn định nhịp tim một hồi, cô vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong, cô mặc áo ngủ rộng thùng thình của Hứa Định bước ra, còn ngửi ngửi một lát.
Thơm nhẹ, thanh mát, mùi hương thuộc về anh.
Cô nhào người lên giường, mùi hương trong trẻo thân thuộc kia cũng thuận theo đó mà che trời lấp đất bao phủ cô, không hiểu sao trong lòng cô đã nảy sinh một cảm giác quá đỗi ngọt ngào.
Trì Tái Hạ lăn lộn vài vòng trên giường, rồi đổi sang tư thế nằm sấp, rảnh đến mức nhàm chán, vừa chơi điện thoại vừa uống sữa bò Hứa Định pha cho cô.
Uống xong đặt ly về chỗ cũ, cô thuận tay cầm cuốn sổ tay học sinh tiểu học đặt trên đầu giường và đọc qua.
Không thể không thừa nhận, thành tích học tập của cô từ khi bắt đầu học tiểu học vẫn luôn giữ vững phong độ như thế.
Mỗi trang ghi điểm đều mang tới nỗi bất lực không thể xoay chuyển, cô đạt tiêu chuẩn hoàn toàn dựa vào may mắn.
Ngoài thành tích ra, trên sổ tay còn có cột nhận xét, chia thành tự nhận xét và nhận xét của giáo viên.
Cột tự nhận xét liệt kê một loạt các mục, căn cứ từ biểu hiện của học sinh mà chọn. Bạn nhỏ Trì Tái Hạ tự tin lắm cơ, mỗi một học kỳ, mỗi một cột đều vui vẻ lựa chọn “Ưu tú”.
Nhận xét của giáo viên thì tương đối chân thật hơn.
Uyển chuyển một tí thì ghi “Chờ mong bé tiến bộ”, “Có tiềm năng phát triển”. Thẳng thắn hơn sẽ thành “Khá ngang bướng”, “Thành tích học tập thường xuyên ở trình độ chạm đáy”, “Hay làm trái quy định quy tắc.”
Trì Tái Hạ nhìn một chút, cứ cảm thấy hơi không đúng.
Cô mở trang sau ra.
Cô chợt phát hiện, sau mỗi đánh giá hằng kỳ của giáo viên đều sẽ có một câu nhận xét giống nhau, nét chữ non nớt nhưng cực kỳ ngay ngắn…
“Nhưng bạn Trì Tái Hạ xinh đẹp hoạt bát, tấm lòng thiện lương, lấy việc giúp người làm niềm vui, là một bạn nhỏ hết sức đáng yêu.”
- -------------------
Trong lòng tiểu Hứa, bạn Trì Tái Hạ là bạn nhỏ dễ thương nhất quả đất!
Trì Tái Hạ đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Bên ngoài, mưa to như trút nước, toàn bộ cửa kính liên tục bị nước mưa cọ rửa, sau đó tụ thành một dòng nước trôi xuống dưới. Vài tia sáng lóe lên, chỉ một lát sau, tiếng sấm vang lên ầm ầm.
“Mưa lớn quá!”
Cô nhớ đến gì đó, mở điện thoại xem.
9:53, sắp 10 giờ rồi.
Hứa Định bước qua an ủi: “Có lẽ chỉ mưa rào thôi, đợi chốc nữa sẽ tạnh.”
Trì Tái Hạ gật đầu, có cũng được mà không có cũng không sao, trong lòng cô không chắc lắm.
Hứa Định nghĩ nghĩ một lát rồi đề nghị: “Giờ mưa lớn quá, đi đường cũng không an toàn. Hay mình chơi xếp hình hoặc xem một bộ phim trước nhé em?”
Trì Tái Hạ hơi căng thẳng, “Ừa” một tiếng.
Dù sao cô cũng không vội về nhà mấy.
Hứa Định cúi người, tìm một bộ Fiat 500 còn nguyên giấy gói từ ngăn tủ dưới kệ trưng bày.
Fiat 500 là một chiếc xe nhỏ màu sữa trứng, nom đáng yêu lắm, đây là tác phẩm thuộc series của MOC Creator, linh kiện không nhiều, độ khó cũng không cao, rất thích hợp để giết thời gian.
Trì Tái Hạ ôm hộp mô hình này, theo chân Hứa Định vào phòng sách kế bên.
Trong phòng sách của anh đặt một cái bàn rất to, còn có kệ sách ở hai mặt tường, trên kệ để đầy sách, cô cũng thấy vài hộp thủy tinh trong suốt trưng bày mô hình kiến trúc được thu xếp gọn gàng.
“Hạ Hạ, chờ anh một lát, anh đi lấy đồ uống.”
“Được.”
Trì Tái Hạ ngồi trước bàn, nhưng mới nghiêm túc được ba giây, cô đã bắt đầu xoay xoay khối rubic trên bàn, xoay xoay xong thì đứng dậy, thị sát kệ sách của anh.
Anh thật sự là một người rất nghiêm chỉnh, sách cũng được phân loại, sắp xếp trật tự ngăn nắp.
Trong lòng anh vẫn luôn hoài niệm, cô thấy một loạt sách giáo khoa từ tiểu học đến cấp 3, thậm chí ngay cả bìa sách trong suốt anh cũng giữ lại.
Trì Tái Hạ rút mấy quyển sách giáo khoa, tiện tay mở ra.
Hai từ “Hứa Định” trên dòng họ tên của sách giáo khoa từ ngây ngô non nớt tới thành thạo điêu luyện, đều tạo nên cảm giác đoan chính trầm tĩnh, giống hệt bản thân anh vậy.
Chẳng mấy chốc, Hứa Định đã trở lại.
Trì Tái Hạ nhìn thoáng qua anh, không nhanh không chậm trả sách về chỗ cũ.
Nhưng lúc bỏ vào cô hơi gấp, chỉ đẩy các cuốn sách xung quanh sát lại để chừa chỗ trống.
Cô chợt chú ý đến bên cạnh cuốn sách Ngữ văn năm lớp 6 tiểu học còn có một khe hở rất lớn, bên trong hình như còn kẹp vật gì đó.
Cô lấy ra xem.
Bên trong quả thực đang kẹp một thứ.
Là một cuốn sổ tay học sinh tiểu học nền đỏ chữ vàng, cảm giác cực kỳ cũ xưa, nền đỏ hơi phai màu, chữ vàng đã bị mòn hơn một nửa.
Trì Tái Hạ buồn cười, sao còn có người giữ lại thứ này chứ, mà tờ đầu tiên của sổ tay học sinh tiểu học sẽ được dán ảnh chân dung nhỉ?
Cô vô cùng muốn xem Hứa Định của thuở nhỏ trông thế nào, nói không chừng, nếu thấy ảnh chụp thì cô có thể nhớ ra chút ấn tượng nữa.
Cô cất sách cẩn thận, rồi cầm cuốn sổ tay học sinh tiểu học xoay người, vẻ mặt cứ như đã nắm được đằng chuôi rồi.
Trì Tái Hạ đến trước mặt Hứa Định, cô giơ cuốn sổ tay lên lắc lắc: “Anh xem, đây là gì nhỉ?”
Ánh mắt Hứa Định hơi ngừng lại, anh đặt đồ uống và hoa quả cẩn thận lên bàn. Anh trầm ngâm một lát, đang muốn mở miệng…
Thì Trì Tái Hạ đã lộ ra vẻ đắc ý và lật tờ đầu tiên.
Khoảnh khắc lật ra đó…
Ánh mắt cô cứng đờ.
Họ tên: Trì Tái Hạ.
Giới tính: Nữ.
Dân tộc: Hán.
…
Bên dưới ghi các thông tin cá nhân như ngày sinh, trạng thái chính trị*, địa chỉ gia đình,... trên góc phải còn dán một tấm ảnh chân dung nền đỏ của Trì Tái Hạ vào thời học sinh tiểu học.
*Trạng thái chính trị là một thuật ngữ chính trị của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, dùng để thể hiện chính trị của một người, dùng trong các công việc của quản lý hồ sơ nhân sự, điều tra xã hội, quản lý hộ tịch của công an,... ước chừng tương đương với “Đảng tịch” của các quốc gia khác.
Lúc chụp ảnh, vừa hay cái răng bị thiếu của cô đã mọc lại đầy đủ, thế nên cô đã cười rất xán lạn, đôi mắt cong cong tựa mặt trăng, trên gương mặt còn xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ trông vô cùng đáng yêu.
Đây… đây là sổ tay học sinh tiểu học của cô mà?!
Tại sao anh lại có sổ tay học sinh tiểu học của cô?
Trì Tái Hạ ngẩn người hồi lâu.
Đợi đến khi phản ứng lại, cô mới bất giác nhìn về phía Hứa Định, thẳng thắn chất vấn: “Anh là biến thái hả?! Trộm sổ tay học sinh tiểu học của em nữa!”
“Không phải trộm.” Hứa Định ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Khi tốt nghiệp tiểu học, giáo viên chuẩn bị bán ve chai những sách bài tập, sổ tay học sinh này đi.”
“Khi ấy anh ở trường giúp đỡ, trùng hợp trong văn phòng đã thấy, nên nên…”
“Nên trộm ve chai?”
Hứa Định im lặng.
Hình như cô nói cũng không sai.
“Nhưng anh thật sự không hề trộm sổ tay học sinh tiểu học từ chỗ em. Hạ Hạ, anh không phải biến thái.”
“Anh chính là biến thái! Biến thái biến thái biến thái!”
Trì Tái Hạ tỏ vẻ không nghe, vênh váo đắc ý ngẩng đầu nhìn anh, còn vươn tay ra bóp mặt anh.
Hai người sát gần nhau, mùi hương trong veo thân thuộc không cho từ chối mà chui vào xoang mũi.
Ánh mắt Hứa Định tối sầm.
Đối diện với cánh môi xinh đẹp mọng nước còn liên tục mấp máy đang tiến tới gần mình, anh thật sự không tài nào khống chế được nỗi khát vọng đang phun trào.
Yên tĩnh một lúc lâu.
Hứa Định thừa nhận: “Được rồi, anh là biến thái.”
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng rơi vào bên tai Trì Tái Hạ.
Tiếp theo đó là một nụ hôn dịu dàng quen thuộc.
Trì Tái Hạ chỉ ngẩn ra một giây, hàm răng đã bị xâm chiếm.
Trải qua nhiều lần hôn, Hứa Định đã kiểm soát được kỹ thuật hôn rất tốt, không say sưa quá mức như thời gian đầu, suýt nữa khiến Trì Tái Hạ thở không ra hơi, chết vì nín thở, mà anh sẽ điều chỉnh độ chặt lỏng để cô hô hấp, dẫn dắt cô đắm chìm vào tiết tấu của mình, cùng hưởng thụ.
Nụ hôn hôm nay có phần khác biệt so với lúc trước.
Từ cánh môi quấn quýt, anh chuyển qua cằm, vành tai, sau đó dọc theo bên gáy hạ xuống một chút thật tự nhiên.
Có lẽ cảm thấy cô đứng không tiện lắm, Hứa Định bế cô ngồi lên mép bàn đọc sách, không ngừng lại mà tiếp tục nụ hôn triền miên nóng ướt, chi chít này.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, quyển sổ tay học sinh tiểu học trong tay Trì Tái Hạ đã rơi xuống bàn tự lúc nào.
Hai tay cô vòng qua cổ Hứa Định.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trong phòng đang tăng lên không ngừng, cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của chỗ nào đó kề sát cơ thể cô.
Cô bị hôn đến ngơ ngơ ngác ngác, không biết có nên hô ngừng hay không. Tựa như họ không chuẩn bị kỹ càng, rồi tựa như lại không kháng cự được một chút phát triển đã thuận theo tự nhiên vào khoảnh khắc động tình này…
Áo len trễ vai rộng rãi cởi phân nửa, nụ hôn đã kéo dài từ xương quai xanh đến đường cong xinh đẹp lồi lõm, chạm tới mép áo lót.
Anh vùi đầu một lát, bàn tay đang nắm chặt sau lưng cô nổi gân xanh, run rẩy nhè nhẹ.
Anh nhắm mắt, điều hòa hô hấp, kiềm chế không xuống thêm nữa, chỉ chậm rãi hôn dọc theo gáy trở về.
…
Nụ hôn kết thúc, hai người một ngồi một đứng, thân mật ôm lấy nhau.
Hứa Định vươn tay giúp Trì Tái Hạ chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn.
Trì Tái Hạ nghiêng đầu tựa lên vai Hứa Định, ngực phập phồng dữ dội, đầu óc cũng dần dà tỉnh táo hơn.
Họ đã ngừng hôn, nhưng cô vẫn cảm giác được một ít phản ứng dọa người nào đó hoàn toàn chưa ngừng.
Hai người giữ nguyên tư thế ôm, không nói chuyện, cũng không dám cử động.
Rốt cuộc Hứa Định chủ động buông cô ra, nói xin lỗi: “Hạ Hạ, có lẽ anh cần phải vào toilet.”
Trì Tái Hạ có ngốc cũng hiểu đây là có ý gì.
Cô quay đầu sang chỗ khác, vờ như không có chuyện gì mà kéo kéo cổ áo len, căng thẳng cà lăm: “Anh, anh đi đi.”
…
Khi Hứa Định ra khỏi toilet đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Anh thay một bộ quần áo khác, tóc hơi ẩm ướt, trên người thoang thoảng hương thơm của sữa tắm, trông có vẻ anh đã tắm một phen.
Trì Tái Hạ liếc anh một cái, nhanh chóng di chuyển tầm mắt, tiếp tục nhìn bản hướng dẫn xếp xe vàng nhỏ.
Hứa Định nói: “Em cầm nhầm linh kiện rồi, là thứ này.”
Mùi thơm thanh mát của sữa tắm ùa đến, từ phía sau chậm rãi bao phủ lấy cô. Lưng cô cứng đờ, vội vàng hấp tấp đổi linh kiện anh đưa qua.
May sao anh đã lùi về sau ngay, lấy một chiếc ghế khác ra ngồi xuống cạnh cô.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa to đã dần ngớt vài phần, nhưng vẫn hoàn toàn không định ngừng hẳn. Lúc Trì Tái Hạ xếp xong ba bao linh kiện, đã sang mười hai giờ.
Ngày mưa, ngày để giữ người.
Hai người ai cũng không nhắc đến chuyện về nhà, ăn ý mở bao linh kiện thứ tư ra.
Họ sắp xếp xong bao linh kiện thứ tư, cơn mưa vẫn chưa dừng.
Hứa Định đưa mảnh cuối cùng của bao linh kiện đến tay cô, cúi đầu nhìn cô không chớp mắt: “Hạ Hạ, hay đêm nay… em ngủ ở nhà anh nhé.”
Cũng không ngạc nhiên mấy khi anh nói câu này, nhưng lỗ tai Trì Tái Hạ lại nóng lên, cô không dám ngẩng đầu.
“Được thôi, dù sao nhà em cũng không có ai.”
Cô vén tóc, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng mảnh linh kiện cuối có làm thế nào cũng không gắn vào được.
Hứa Định vẫn đang nhìn cô, chẳng biết tại sao, anh cảm giác như lồng ngực mình đang chìm trong ấm áp vậy.
Có lẽ vì cô gái mình thương đang ở nhà mình, anh đã tưởng tượng tới ngày này, tưởng tượng từ rất rất lâu rồi.
“Vậy anh đi chuẩn bị một chút.”
Trì Tái Hạ hơi không rõ lắm, chuẩn bị? Chuẩn bị gì cơ?
Không rõ tại sao, trong đầu cô bỗng hiện lên thứ nào đó ở khách sạn mà cô đã mở ra vì tò mò.
Má ơi, đừng bảo là như cô đang nghĩ nha?
Tuy bạn bè trai gái ngủ lại thật sự là tín hiệu vô cùng vô cùng mập mờ, cô đã từng lén lút mường tượng, có vẻ mình cũng không bài xích tiến thêm một bước tiếp xúc thân mật với Hứa Định, nhưng… nhưng như thế có phải nhanh quá rồi không?
Cô che gương mặt đang nóng lên, thấp thỏm chờ đợi.
Một lát sau, Hứa Định trở về.
“Hạ Hạ, chuẩn bị xong rồi.”
Tay cô luống cuống thả linh kiện xuống, nhìn về phía Hứa Định.
Hứa Định bước qua: “Lầu ba có phòng dành cho khách, nhưng lâu lắm rồi chưa quét dọn, em ngủ phòng anh nhé. À còn nữa, anh đã bật máy nước nóng cho em rồi, nhà anh không có quần áo con gái, em mặc áo của anh được không? Đợi lát nữa anh sẽ giặt quần áo và hong khô giúp em, ngày mai em vẫn có thể mặc.”
“...”
Là chuẩn bị chuyện này à?
Trì Tái Hạ ngẩn ra một chốc, gật đầu đứng dậy, nhưng vẫn không quên cầm theo cuốn sổ tay học sinh tiểu học bị tịch thu kia.
Theo anh đến trước cửa phòng ngủ, cô mới nhớ ra, hỏi: “Em ngủ phòng anh, vậy anh ngủ ở đâu?”
“Ghế sô pha bên ngoài.” Nói rồi, anh còn bổ sung thêm: “Nếu em không yên tâm, anh có thể ngủ sô pha dưới lầu.”
Anh còn xoay chốt cửa, ra hiệu: “Có thể khóa từ bên trong đó em.”
“...”
“Thật ra em cũng đâu có không yên tâm như thế.”
Cô nhỏ giọng lầm bầm.
Bước vào phòng ngủ của Hứa Định, bên trong đã bật trước máy điều hòa không khí và máy làm ẩm không khí, hơi nóng trong phòng tắm bốc lên, hơi nước mông lung. Chăn mền được trải ngăn nắp sạch sẽ, thậm chí ở đầu giường còn đặt một ly sữa bò đã pha xong, đèn ngủ được bật sẵn, sạc pin điện thoại được cắm xong.
“Em cần gì thì cứ gọi anh, anh ở ngay bên ngoài phòng khách.” Dẫn cô tham quan căn phòng xong, Hứa Định lui về cửa, ngừng một chút, giọng anh trầm ấm: “Vậy… ngủ ngon nhé, Hạ Hạ.”
Trì Tái Hạ “Ừa” một tiếng, tranh thủ lúc anh không chú ý, tiến tới trước mặt anh nhón chân lên hôn chụt một phát.
“Ngủ ngon, đồ ngốc!”
Dứt lời cô lập tức đóng cửa, sợ lại xảy ra nụ hôn quấn quýt không ngừng không nghỉ của người nào đó, rồi tiếp theo còn phát triển thêm chuyện gì đó không thể khống chế.
Ổn định nhịp tim một hồi, cô vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong, cô mặc áo ngủ rộng thùng thình của Hứa Định bước ra, còn ngửi ngửi một lát.
Thơm nhẹ, thanh mát, mùi hương thuộc về anh.
Cô nhào người lên giường, mùi hương trong trẻo thân thuộc kia cũng thuận theo đó mà che trời lấp đất bao phủ cô, không hiểu sao trong lòng cô đã nảy sinh một cảm giác quá đỗi ngọt ngào.
Trì Tái Hạ lăn lộn vài vòng trên giường, rồi đổi sang tư thế nằm sấp, rảnh đến mức nhàm chán, vừa chơi điện thoại vừa uống sữa bò Hứa Định pha cho cô.
Uống xong đặt ly về chỗ cũ, cô thuận tay cầm cuốn sổ tay học sinh tiểu học đặt trên đầu giường và đọc qua.
Không thể không thừa nhận, thành tích học tập của cô từ khi bắt đầu học tiểu học vẫn luôn giữ vững phong độ như thế.
Mỗi trang ghi điểm đều mang tới nỗi bất lực không thể xoay chuyển, cô đạt tiêu chuẩn hoàn toàn dựa vào may mắn.
Ngoài thành tích ra, trên sổ tay còn có cột nhận xét, chia thành tự nhận xét và nhận xét của giáo viên.
Cột tự nhận xét liệt kê một loạt các mục, căn cứ từ biểu hiện của học sinh mà chọn. Bạn nhỏ Trì Tái Hạ tự tin lắm cơ, mỗi một học kỳ, mỗi một cột đều vui vẻ lựa chọn “Ưu tú”.
Nhận xét của giáo viên thì tương đối chân thật hơn.
Uyển chuyển một tí thì ghi “Chờ mong bé tiến bộ”, “Có tiềm năng phát triển”. Thẳng thắn hơn sẽ thành “Khá ngang bướng”, “Thành tích học tập thường xuyên ở trình độ chạm đáy”, “Hay làm trái quy định quy tắc.”
Trì Tái Hạ nhìn một chút, cứ cảm thấy hơi không đúng.
Cô mở trang sau ra.
Cô chợt phát hiện, sau mỗi đánh giá hằng kỳ của giáo viên đều sẽ có một câu nhận xét giống nhau, nét chữ non nớt nhưng cực kỳ ngay ngắn…
“Nhưng bạn Trì Tái Hạ xinh đẹp hoạt bát, tấm lòng thiện lương, lấy việc giúp người làm niềm vui, là một bạn nhỏ hết sức đáng yêu.”
- -------------------
Trong lòng tiểu Hứa, bạn Trì Tái Hạ là bạn nhỏ dễ thương nhất quả đất!