Chương : 12
Đoàn xe lương lại tiếp tục lên đường, đi chưa được 50 dặm, chợt thấy phía trước bụi tung mù mịt, một con khoái mã phi như bay xông đến, chính là Mục Cưu Bình.
Thích Thiếu Thương phóng ngựa chạy tới, một tay nắm lấy cương của Mục Cưu Bình, kéo ra cách đoàn quân nửa dặm, mới hỏi: “Sao ngươi quay về sớm vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Mục Cưu Bình kinh hoàng thất sắc: “Đại đương gia, không xong rồi! Ta nhìn thấy phía trước có quân Liêu, bọn chúng đang áp giải rất nhiều bá tánh, trong đó rất nhiều người là huynh đệ trong trại của chúng ta, không biết làm sao lại bị quân Liêu bắt được!”
Sắc mặt Thích Thiếu Thương vụt biến, hỏi: “Quân Liêu có bao nhiêu người?”
Mục Cưu Bình đáp: “Hơn 200 người, toàn là kỵ binh! Đại đương gia, làm sao đây? Có đi cứu huynh đệ và bá tánh không?”
Thích Thiếu Thương nghĩ thầm: hiện tại số kỵ binh có thể điều động trong quân không tới 200, còn phải dùng vào bảo vệ đội áp lương, tuyệt đối không thể phân tán binh lực.
Rồi nói: “Ta đi với ngươi, chúng ta đi cứu chúng huynh đệ!”
Mục Cưu Bình hỏi: “Chỉ hai người chúng ta?”
Thích Thiếu Thương đáp: “Đêm qua mọi người vừa trải qua một trận ác chiến, bây giờ lấy đâu sức lực theo chúng ta đi cứu người, chưa kể nếu họ còn sức chiến đấu, bây giờ mà đi theo chúng ta, đội áp lương còn lại phải tính sao? Chúng ta sao có thể vì chuyện riêng mà phá hỏng chuyện công?”
Mục Cưu Bình gật gật đầu, hào khí vụt dâng, “Vậy thì, Đại đương gia, hai người chúng ta đi! Chỉ hai người chúng ta cũng đủ đánh bọn chúng tơi bời!“
Từ đằng sau chợt truyền lại một thanh âm lạnh lẽo: “Các người muốn đi đâu?”
Thích Thiếu Thương quay đầu, Cố Tích Triều đang cưỡi ngựa đứng ở phía sau hắn, mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng.
Thích Thiếu Thương nói: “Người Liêu bắt đi huynh đệ trong trại của ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Phiền ngươi nói lại với Nam đại nhân một tiếng, nói ta tạm thời rời đi, ba canh giờ sau sẽ quay lại.”
Cố Tích Triều hưm một tiếng, nói: “Ngươi có còn nhớ ngươi ở đây là vì cái gì không?”
Thích Thiếu Thương trầm giọng: “Hộ tống đội áp lương đến Nhạn Môn Quan.”
Cố Tích Triều nói: “Đã biết như vậy, ngươi lại định vì tư bỏ công? Người Liêu rõ ràng cố ý dẫn dụ ngươi đi, mục đích là để phân tán binh lực của chúng ta rồi công phá riêng rẽ, không lẽ ngươi không biết?”
Thích Thiếu Thương chau mày: “Ngươi cũng biết người Liêu cố ý dụ ta đi, nếu ta không đi, tính mạng của mấy trại binh kia khó bảo toàn! Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không mang đi một binh một tốt.”
Cố Tích Triều cười lạnh: “Thích đại hiệp võ công cái thế, một người cũng đủ sức địch lại mấy trăm quân Liêu, ta xin bái phục! Có điều lỡ như Thích đại hiệp bị bắt, bọn quân Liêu kia quay đầu lại tấn công xe lương, lúc đó phải làm sao đây?”
Thích Thiếu Thương gằn từng tiếng: “Ta tuyệt đối không để một tên Liêu binh đến được đây.”
Trên mặt Cố Tích Triều hiện vẻ giễu cợt: “Thích đại hiệp, ngươi cứ nhất định không quên xuất thân của mình, phải bị bắt chung một chỗ với mấy tên thổ phỉ kia mới cam tâm sao? Tại sao cái thói hành sự lỗ mãng này cứ mãi không sửa được?”
Thích Thiếu Thương ngửa mặt cười lớn, cảm thấy trong số các các câu vấn tội mà cả đời phải nhận, câu này là lạ lùng nhất, mà cũng nực cười nhất.
Mục Cưu Bình tức giận chửi lên: “Cố Tích Triều, ngươi tính làm cái quỷ gì?”
Cố Tích Triều mặc kệ hắn, giục ngựa phóng tới trước mặt Thích Thiếu Thương, “Không được đi!”
Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi có quyền gì ra lệnh cho ta?”
Cố Tích Triều đáp: “Ngươi tự đi nạp mạng ta không quản, nhưng ta không thể đứng nhìn ngươi vì chuyện cá nhân mà dẫn đám quân Liêu đó tới đây! Chỉ cần ngươi không đi, quân Liêu nhất định phải kiêng dè, không dám tập kích xe lương.”
Thích Thiếu Thương cười đáp: “Ngươi quản không nổi, nên tốt nhất là đừng có quản. Ta đã nói sẽ hộ tống lương thảo đến Nhạn Môn Quan, thì nhất định làm được, bây giờ ta nói đi cứu huynh đệ trong trại, thì cũng nhất định nói được làm được!”
Cố Tích Triều nói: “Ngươi đánh thắng ta, ta mới cho ngươi qua.”
Thích Thiếu Thương trừng mắt nhìn y, ánh mắt sáng rực mà thâm sâu lạnh giá, sắc bén như dao, “Cố Tích Triều, ngươi nghe cho rõ: Ta cản đường ngươi, ngươi nhất định giết ta, ngươi cản đường ta, ta cũng làm y hệt. Tránh ra!”
Cố Tích Triều không nhúc nhích, Mục Cưu Bình nhịn không được, giục ngựa phóng tới, một thương đâm lên.
Thích Thiếu Thương đưa tay giữ lấy cán thương, “Dừng tay!”
Mục Cưu Bình sốt ruột nói: “Đại đương gia, y không tránh đường, làm sao ta đi qua?”
Thích Thiếu Thương buông tay ra: “Y sẽ nhường đường.”
Cố Tích Triều trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như ngọn đuốc bừng cháy trong đêm đông, lạnh giá và nóng bỏng đan quyện vào nhau, cuối cùng bật cười.
“Quả không thẹn là Thích Thiếu Thương!”
Y kéo ngựa quay đầu, tay áo rộng phất một cái, làm cử chỉ chào mời, “Cung thỉnh Đại đương gia lên đường!”
Mục Cưu Bình “Phì” một tiếng, lông mày trợn lên, “Cố Tích Triều! Bà mẹ ngươi nói xúi quẩy gì đó?”
Cố Tích Triều cười nói: “Sao hả? Không lẽ muốn ta quỳ xuống để tiễn?”
Mục Cưu Bình tức điên: “Ngươi—“
Thích Thiếu Thương hét lên, “Lão Bát! Chúng ta đi!”
Lúc phóng ngựa qua chỗ Cố Tích Triều, Mục Cưu Bình trừng mắt hung hăng nhìn y một cái, rồi giục ngựa đuổi theo Thích Thiếu Thương.
Cố Tích Triều nhìn theo bóng dáng hai người, vẻ giễu cợt trên mặc từ từ lùi đi, thay vào đó là một loại biểu cảm phẫn nộ, bực bội, lại vừa không cam tâm.
Đôi môi hồng mím chặt, trong đôi mắt đẹp đẽ ngưng tụ một luồng cảm xúc mãnh liệt. Mấy sợi tóc nhè nhẹ phiêu động bên mặt, lại khiến sắc mặt lạnh lùng sắc bén kia thoáng hiện lên một vẻ mơ màng kỳ lạ.
Thích Thiếu Thương phóng ngựa chạy tới, một tay nắm lấy cương của Mục Cưu Bình, kéo ra cách đoàn quân nửa dặm, mới hỏi: “Sao ngươi quay về sớm vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Mục Cưu Bình kinh hoàng thất sắc: “Đại đương gia, không xong rồi! Ta nhìn thấy phía trước có quân Liêu, bọn chúng đang áp giải rất nhiều bá tánh, trong đó rất nhiều người là huynh đệ trong trại của chúng ta, không biết làm sao lại bị quân Liêu bắt được!”
Sắc mặt Thích Thiếu Thương vụt biến, hỏi: “Quân Liêu có bao nhiêu người?”
Mục Cưu Bình đáp: “Hơn 200 người, toàn là kỵ binh! Đại đương gia, làm sao đây? Có đi cứu huynh đệ và bá tánh không?”
Thích Thiếu Thương nghĩ thầm: hiện tại số kỵ binh có thể điều động trong quân không tới 200, còn phải dùng vào bảo vệ đội áp lương, tuyệt đối không thể phân tán binh lực.
Rồi nói: “Ta đi với ngươi, chúng ta đi cứu chúng huynh đệ!”
Mục Cưu Bình hỏi: “Chỉ hai người chúng ta?”
Thích Thiếu Thương đáp: “Đêm qua mọi người vừa trải qua một trận ác chiến, bây giờ lấy đâu sức lực theo chúng ta đi cứu người, chưa kể nếu họ còn sức chiến đấu, bây giờ mà đi theo chúng ta, đội áp lương còn lại phải tính sao? Chúng ta sao có thể vì chuyện riêng mà phá hỏng chuyện công?”
Mục Cưu Bình gật gật đầu, hào khí vụt dâng, “Vậy thì, Đại đương gia, hai người chúng ta đi! Chỉ hai người chúng ta cũng đủ đánh bọn chúng tơi bời!“
Từ đằng sau chợt truyền lại một thanh âm lạnh lẽo: “Các người muốn đi đâu?”
Thích Thiếu Thương quay đầu, Cố Tích Triều đang cưỡi ngựa đứng ở phía sau hắn, mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng.
Thích Thiếu Thương nói: “Người Liêu bắt đi huynh đệ trong trại của ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Phiền ngươi nói lại với Nam đại nhân một tiếng, nói ta tạm thời rời đi, ba canh giờ sau sẽ quay lại.”
Cố Tích Triều hưm một tiếng, nói: “Ngươi có còn nhớ ngươi ở đây là vì cái gì không?”
Thích Thiếu Thương trầm giọng: “Hộ tống đội áp lương đến Nhạn Môn Quan.”
Cố Tích Triều nói: “Đã biết như vậy, ngươi lại định vì tư bỏ công? Người Liêu rõ ràng cố ý dẫn dụ ngươi đi, mục đích là để phân tán binh lực của chúng ta rồi công phá riêng rẽ, không lẽ ngươi không biết?”
Thích Thiếu Thương chau mày: “Ngươi cũng biết người Liêu cố ý dụ ta đi, nếu ta không đi, tính mạng của mấy trại binh kia khó bảo toàn! Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không mang đi một binh một tốt.”
Cố Tích Triều cười lạnh: “Thích đại hiệp võ công cái thế, một người cũng đủ sức địch lại mấy trăm quân Liêu, ta xin bái phục! Có điều lỡ như Thích đại hiệp bị bắt, bọn quân Liêu kia quay đầu lại tấn công xe lương, lúc đó phải làm sao đây?”
Thích Thiếu Thương gằn từng tiếng: “Ta tuyệt đối không để một tên Liêu binh đến được đây.”
Trên mặt Cố Tích Triều hiện vẻ giễu cợt: “Thích đại hiệp, ngươi cứ nhất định không quên xuất thân của mình, phải bị bắt chung một chỗ với mấy tên thổ phỉ kia mới cam tâm sao? Tại sao cái thói hành sự lỗ mãng này cứ mãi không sửa được?”
Thích Thiếu Thương ngửa mặt cười lớn, cảm thấy trong số các các câu vấn tội mà cả đời phải nhận, câu này là lạ lùng nhất, mà cũng nực cười nhất.
Mục Cưu Bình tức giận chửi lên: “Cố Tích Triều, ngươi tính làm cái quỷ gì?”
Cố Tích Triều mặc kệ hắn, giục ngựa phóng tới trước mặt Thích Thiếu Thương, “Không được đi!”
Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi có quyền gì ra lệnh cho ta?”
Cố Tích Triều đáp: “Ngươi tự đi nạp mạng ta không quản, nhưng ta không thể đứng nhìn ngươi vì chuyện cá nhân mà dẫn đám quân Liêu đó tới đây! Chỉ cần ngươi không đi, quân Liêu nhất định phải kiêng dè, không dám tập kích xe lương.”
Thích Thiếu Thương cười đáp: “Ngươi quản không nổi, nên tốt nhất là đừng có quản. Ta đã nói sẽ hộ tống lương thảo đến Nhạn Môn Quan, thì nhất định làm được, bây giờ ta nói đi cứu huynh đệ trong trại, thì cũng nhất định nói được làm được!”
Cố Tích Triều nói: “Ngươi đánh thắng ta, ta mới cho ngươi qua.”
Thích Thiếu Thương trừng mắt nhìn y, ánh mắt sáng rực mà thâm sâu lạnh giá, sắc bén như dao, “Cố Tích Triều, ngươi nghe cho rõ: Ta cản đường ngươi, ngươi nhất định giết ta, ngươi cản đường ta, ta cũng làm y hệt. Tránh ra!”
Cố Tích Triều không nhúc nhích, Mục Cưu Bình nhịn không được, giục ngựa phóng tới, một thương đâm lên.
Thích Thiếu Thương đưa tay giữ lấy cán thương, “Dừng tay!”
Mục Cưu Bình sốt ruột nói: “Đại đương gia, y không tránh đường, làm sao ta đi qua?”
Thích Thiếu Thương buông tay ra: “Y sẽ nhường đường.”
Cố Tích Triều trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như ngọn đuốc bừng cháy trong đêm đông, lạnh giá và nóng bỏng đan quyện vào nhau, cuối cùng bật cười.
“Quả không thẹn là Thích Thiếu Thương!”
Y kéo ngựa quay đầu, tay áo rộng phất một cái, làm cử chỉ chào mời, “Cung thỉnh Đại đương gia lên đường!”
Mục Cưu Bình “Phì” một tiếng, lông mày trợn lên, “Cố Tích Triều! Bà mẹ ngươi nói xúi quẩy gì đó?”
Cố Tích Triều cười nói: “Sao hả? Không lẽ muốn ta quỳ xuống để tiễn?”
Mục Cưu Bình tức điên: “Ngươi—“
Thích Thiếu Thương hét lên, “Lão Bát! Chúng ta đi!”
Lúc phóng ngựa qua chỗ Cố Tích Triều, Mục Cưu Bình trừng mắt hung hăng nhìn y một cái, rồi giục ngựa đuổi theo Thích Thiếu Thương.
Cố Tích Triều nhìn theo bóng dáng hai người, vẻ giễu cợt trên mặc từ từ lùi đi, thay vào đó là một loại biểu cảm phẫn nộ, bực bội, lại vừa không cam tâm.
Đôi môi hồng mím chặt, trong đôi mắt đẹp đẽ ngưng tụ một luồng cảm xúc mãnh liệt. Mấy sợi tóc nhè nhẹ phiêu động bên mặt, lại khiến sắc mặt lạnh lùng sắc bén kia thoáng hiện lên một vẻ mơ màng kỳ lạ.