Chương : 16
Liêu binh vốn bị Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều giết đến kinh hoàng khiếp đảm, bây giờ nhìn thấy chủ tướng đã chết, sĩ khí tan vỡ, toàn bộ đầu hàng.
Thích Thiếu Thương thở phào một hơi, bắt đầu thấy trên lưng đau nhói, một ngụm máu xông lên tới cổ, lại bị hắn gắng gượng nuốt xuống.
Cố Tích Triều nhìn lướt qua vết thương trên lưng hắn, nhíu nhíu mày, nói: “Lang Sỉ Đảo Câu Tiễn, vào thịt ba phân, giáp mặt Diêm Vương. Thích đại hiệp, để xem lần này ngươi có chết hay không!”
Thích Thiếu Thương quay đầu nhìn y, cười lên, “Ta không chết nổi đâu.”
Sắc mặt Cố Tích Triều chợt biến, tung người xuống ngựa.
Thích Thiếu Thương cũng xuống ngựa, dặn dò trại binh đi thu gom binh khí và ngựa của Liêu binh đầu hàng rồi trói bọn chúng lại, xong liền đi ra xa khỏi đám người, gọi Mục Cưu Bình tới.
“Moi đầu mũi tên ra! Nhanh!”
Mục Cưu Bình cắt chỗ áo trên lưng hắn ra, chỉ thấy trên mũi tên có hai hàng móc câu chỉa ra, khít như răng sói, khảm sâu vào thịt, cắt miệng vết thương rách tươm, máu thịt nhầy nhụa, thảm không thể tả.
Mục Cưu Bình cầm dao trong tay, lại không thể nào đâm xuống, hai mắt đỏ ngầu, nấc lên một tiếng, “Đại đương gia!”
Cố Tích Triều đứng từ xa nhìn, chau mày, đi tới, đẩy hắn ra, “Để ta!”
Y lấy từ trong người ra một con dao nhỏ, hơ qua lại trên hỏa chiết tử, nhắm chuẩn vết thương, một dao đâm xuống, sát cạnh thân tiễn, mũi dao lần theo móc câu găm trong thịt không ngừng chuyển động.
Từ chỗ vết thương máu tươi phun ra như suối, lan đầy lưng Thích Thiếu Thương.
Mục Cưu Bình thấy vậy giận điên lên, hét: “Cố Tích Triều, ngươi không rút tên ra mà làm cái gì vậy? Ngươi muốn hại chết Đại đương gia sao?”
Cố Tích Triều lạnh lùng đáp: “Không tìm được cơ quan, răng sói không hợp lại, làm sao rút tên? Ngươi muốn trên lưng hắn có thêm một cái lỗ to bằng cái chén?”
Mục Cưu Bình biết y nói có lý, nhưng nhìn thấy mũi dao không ngừng chọc ngoáy chỗ miệng vết thương của Thích Thiếu Thương, thịt vụn da rách lẫn lộn trong máu tươi, ghê rợn hãi hùng, không nhịn được lại hét lớn: “Sao còn chưa tìm thấy?”
Cố Tích Triều nhẹ mỉm cười, nhưng lại là nụ cười vô cùng lạnh lẽo, “Sợ hắn chết chưa đủ nhanh thì cứ nói thêm hai tiếng!”
Ở phía ngoài không tìm thấy cơ quan, y không ngần ngại đâm dao sâu xuống.
Thích Thiếu Thương không thốt một tiếng, nhưng trên lưng máu thịt nhầy nhụa, rõ ràng đã đau đến cực điểm.
Tay chân Mục Cưu Bình run bần bật, chỉ hận không thể một đao chém chết Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều lần đến răng sói cuối cùng mới tìm được cơ quan, mũi dao ấn nhẹ xuống, hai hàng răng sói lập tức hợp lại.
Y một tay giữ chặt vai Thích Thiếu Thương, một tay nắm chặt phần thân tiễn còn lại, tập trung chân khí, ngón tay dùng lực vô cùng khéo léo rút nhẹ một cái, đầu tiễn đã rời khỏi người.
Mục Cưu Bình liền đẩy y ra, giằng lấy lưng Thích Thiếu Thương, bôi một lớp Kim Sang Dược thật dày lên miệng vết thương.
Cố Tích Triều đi qua trước mặt Thích Thiếu Thương, khom người xuống hỏi: “Ngươi còn tỉnh không?”
Thích Thiếu Thương ngẩng đầu lên, khắp mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng hai mắt lại như có nước rửa qua, càng thêm trong sáng.
Cố Tích Triều hỏi: “Đau không? Đổi lại là Mục Cưu Bình, ngươi chắc còn đau hơn.”
Môi Thích Thiếu Thương trắng nhợt như giấy, lại nhoẻn thành nụ cười, lắc đầu: “Ta biết.”
Mục Cưu Bình nộ lên: “Đại đương gia, huynh giữ sức đi, đừng nói chuyện với y! Người này nham hiểm độc địa, vô tình vô nghĩa như cát vàng này vậy, không có nhân tính!”
Cố Tích Triều không thèm đấu khẩu với hắn, lấy từ trong người ra một viên hoàn đan nhỏ, “Mở miệng!”
Mục Cưu Bình nói: “Kẻ này tâm địa không tốt lành gì, Đại đương gia đừng uống đồ y đưa!”
Thích Thiếu Thương đã sớm nuốt xuống, thở dốc nói: “Y muốn hại ta, lúc nãy chỉ cần đâm dao về bên trái sâu hơn một thốn, ta đã chết rồi.”
Mặt Cố Tích Triều không có biểu cảm, đứng thẳng người lên, đi ra một bên.
“Ngươi để Nam đại nhân tới Liên Vân Trại rồi?” Thích Thiếu Thương bất chợt hỏi.
Cố Tích Triều đáp: “Thích đại hiệp không phải chỉ cần huynh đệ của mình sao? Còn nhớ tới Nam đại nhân à. Nam Phụng Đồng biết được chắc vui lắm.”
Thích Thiếu Thương mặc kệ nói tiếp: “Ngươi nhất định là để Nam đại nhân đưa đội áp lương chuyển hướng đến Liên Vân Trại rồi, bởi vì ngươi không dám chắc ta có chống đỡ được quân Liêu hay không, vạn nhất có quân Liêu tấn công, ở quanh đây nơi có thể coi là an toàn chỉ có Liên Vân Trại.”
Cố Tích Triều cười nói: “Thích đại hiệp quả nhiên thông minh! Ta vì không muốn đến Liên Vân Trại nên mới qua đây xem diễn tuồng.”
Thích Thiếu Thương quay qua nói với Mục Cưu Bình: “Lão Bát, đưa huynh đệ trở về trại, hội quân với Nam đại nhân.”
Mục Cưu Bình hỏi: “Còn Đại đương gia?”
Thích Thiếu Thương đáp: “Ta muốn một mình đi đến chân núi Liên Vân tế bái Lao nhị ca và chúng huynh đệ. Chỉ cần để lại hai con ngựa là được rồi.”
Mục Cưu Bình nói: “Đại đương gia bị thương nặng như vậy, hay là quay về trại nghỉ ngơi trước đi, ngày mai hãy đi bái tế!”
Thích Thiếu Thương nói: “Không, ta muốn đi bây giờ.”
Mục Cưu Bình nói: “Vậy để ta đi theo Đại đương gia.”
Thích Thiếu Thương đáp: “Nam đại nhân là quan lại triều đình, không cùng chí hướng với chúng ta, nếu hai ta đều không ở trong trại, y làm sao sai khiến được huynh đệ Liên Vân Trại?”
Mục Cưu Bình không còn biết nói gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Cố Tích Triều một cái, cầm thương đi ra.
Thích Thiếu Thương ngồi tại chỗ điều hòa chân khí được một lúc thì Mục Cưu Bình đi tới, dắt theo hai con ngựa, “Đại đương gia, trên ngựa này có rượu của người Liêu, không chừng Đại đương gia có thể dùng đến.”
Lại quay qua Cố Tích Triều: “Cố Tích Triều! Ngươi mà dám thừa cơ hại Đại đương gia chúng ta, Liên Vân Trại sẽ bắt ngươi nợ máu trả bằng máu!”
Nói xong tức tối bỏ đi, hất tung lên một luồng cát vàng.
Thích Thiếu Thương đứng lên, dẫn ngựa đi, nói: “Đi thôi.”
Cố Tích Triều nói: “Ngươi tự đi đi, ta tới phía trước đợi ngươi và Nam Phụng Đồng.”
Y cưỡi lên ngựa, một mình bỏ đi, Thích Thiếu Thương lại đưa tay giữ lấy cương ngựa.
Cố Tích Triều nhíu mày: “Thích đại hiệp, ngươi lại muốn cản đường ta?”
Thích Thiếu Thương đáp: “Cũng không phải lần đầu tiên.”
Cố Tích Triều mặc kệ hắn, phóng ngựa đi. Thích Thiếu Thương ấn tay lên lưng ngựa, phóng người lên, rơi xuống sau lưng y.
Cố Tích Triều vụt quay đầu lại: “Thích Thiếu Thương! Ngươi thật là khiến người ta muốn nhịn cũng không thể nhịn mà!”
Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi cuối cùng không gọi Thích đại hiệp nữa?”
Cố Tích Triều lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói thêm tiếng nào.
Thích Thiếu Thương thở phào một hơi, bắt đầu thấy trên lưng đau nhói, một ngụm máu xông lên tới cổ, lại bị hắn gắng gượng nuốt xuống.
Cố Tích Triều nhìn lướt qua vết thương trên lưng hắn, nhíu nhíu mày, nói: “Lang Sỉ Đảo Câu Tiễn, vào thịt ba phân, giáp mặt Diêm Vương. Thích đại hiệp, để xem lần này ngươi có chết hay không!”
Thích Thiếu Thương quay đầu nhìn y, cười lên, “Ta không chết nổi đâu.”
Sắc mặt Cố Tích Triều chợt biến, tung người xuống ngựa.
Thích Thiếu Thương cũng xuống ngựa, dặn dò trại binh đi thu gom binh khí và ngựa của Liêu binh đầu hàng rồi trói bọn chúng lại, xong liền đi ra xa khỏi đám người, gọi Mục Cưu Bình tới.
“Moi đầu mũi tên ra! Nhanh!”
Mục Cưu Bình cắt chỗ áo trên lưng hắn ra, chỉ thấy trên mũi tên có hai hàng móc câu chỉa ra, khít như răng sói, khảm sâu vào thịt, cắt miệng vết thương rách tươm, máu thịt nhầy nhụa, thảm không thể tả.
Mục Cưu Bình cầm dao trong tay, lại không thể nào đâm xuống, hai mắt đỏ ngầu, nấc lên một tiếng, “Đại đương gia!”
Cố Tích Triều đứng từ xa nhìn, chau mày, đi tới, đẩy hắn ra, “Để ta!”
Y lấy từ trong người ra một con dao nhỏ, hơ qua lại trên hỏa chiết tử, nhắm chuẩn vết thương, một dao đâm xuống, sát cạnh thân tiễn, mũi dao lần theo móc câu găm trong thịt không ngừng chuyển động.
Từ chỗ vết thương máu tươi phun ra như suối, lan đầy lưng Thích Thiếu Thương.
Mục Cưu Bình thấy vậy giận điên lên, hét: “Cố Tích Triều, ngươi không rút tên ra mà làm cái gì vậy? Ngươi muốn hại chết Đại đương gia sao?”
Cố Tích Triều lạnh lùng đáp: “Không tìm được cơ quan, răng sói không hợp lại, làm sao rút tên? Ngươi muốn trên lưng hắn có thêm một cái lỗ to bằng cái chén?”
Mục Cưu Bình biết y nói có lý, nhưng nhìn thấy mũi dao không ngừng chọc ngoáy chỗ miệng vết thương của Thích Thiếu Thương, thịt vụn da rách lẫn lộn trong máu tươi, ghê rợn hãi hùng, không nhịn được lại hét lớn: “Sao còn chưa tìm thấy?”
Cố Tích Triều nhẹ mỉm cười, nhưng lại là nụ cười vô cùng lạnh lẽo, “Sợ hắn chết chưa đủ nhanh thì cứ nói thêm hai tiếng!”
Ở phía ngoài không tìm thấy cơ quan, y không ngần ngại đâm dao sâu xuống.
Thích Thiếu Thương không thốt một tiếng, nhưng trên lưng máu thịt nhầy nhụa, rõ ràng đã đau đến cực điểm.
Tay chân Mục Cưu Bình run bần bật, chỉ hận không thể một đao chém chết Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều lần đến răng sói cuối cùng mới tìm được cơ quan, mũi dao ấn nhẹ xuống, hai hàng răng sói lập tức hợp lại.
Y một tay giữ chặt vai Thích Thiếu Thương, một tay nắm chặt phần thân tiễn còn lại, tập trung chân khí, ngón tay dùng lực vô cùng khéo léo rút nhẹ một cái, đầu tiễn đã rời khỏi người.
Mục Cưu Bình liền đẩy y ra, giằng lấy lưng Thích Thiếu Thương, bôi một lớp Kim Sang Dược thật dày lên miệng vết thương.
Cố Tích Triều đi qua trước mặt Thích Thiếu Thương, khom người xuống hỏi: “Ngươi còn tỉnh không?”
Thích Thiếu Thương ngẩng đầu lên, khắp mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng hai mắt lại như có nước rửa qua, càng thêm trong sáng.
Cố Tích Triều hỏi: “Đau không? Đổi lại là Mục Cưu Bình, ngươi chắc còn đau hơn.”
Môi Thích Thiếu Thương trắng nhợt như giấy, lại nhoẻn thành nụ cười, lắc đầu: “Ta biết.”
Mục Cưu Bình nộ lên: “Đại đương gia, huynh giữ sức đi, đừng nói chuyện với y! Người này nham hiểm độc địa, vô tình vô nghĩa như cát vàng này vậy, không có nhân tính!”
Cố Tích Triều không thèm đấu khẩu với hắn, lấy từ trong người ra một viên hoàn đan nhỏ, “Mở miệng!”
Mục Cưu Bình nói: “Kẻ này tâm địa không tốt lành gì, Đại đương gia đừng uống đồ y đưa!”
Thích Thiếu Thương đã sớm nuốt xuống, thở dốc nói: “Y muốn hại ta, lúc nãy chỉ cần đâm dao về bên trái sâu hơn một thốn, ta đã chết rồi.”
Mặt Cố Tích Triều không có biểu cảm, đứng thẳng người lên, đi ra một bên.
“Ngươi để Nam đại nhân tới Liên Vân Trại rồi?” Thích Thiếu Thương bất chợt hỏi.
Cố Tích Triều đáp: “Thích đại hiệp không phải chỉ cần huynh đệ của mình sao? Còn nhớ tới Nam đại nhân à. Nam Phụng Đồng biết được chắc vui lắm.”
Thích Thiếu Thương mặc kệ nói tiếp: “Ngươi nhất định là để Nam đại nhân đưa đội áp lương chuyển hướng đến Liên Vân Trại rồi, bởi vì ngươi không dám chắc ta có chống đỡ được quân Liêu hay không, vạn nhất có quân Liêu tấn công, ở quanh đây nơi có thể coi là an toàn chỉ có Liên Vân Trại.”
Cố Tích Triều cười nói: “Thích đại hiệp quả nhiên thông minh! Ta vì không muốn đến Liên Vân Trại nên mới qua đây xem diễn tuồng.”
Thích Thiếu Thương quay qua nói với Mục Cưu Bình: “Lão Bát, đưa huynh đệ trở về trại, hội quân với Nam đại nhân.”
Mục Cưu Bình hỏi: “Còn Đại đương gia?”
Thích Thiếu Thương đáp: “Ta muốn một mình đi đến chân núi Liên Vân tế bái Lao nhị ca và chúng huynh đệ. Chỉ cần để lại hai con ngựa là được rồi.”
Mục Cưu Bình nói: “Đại đương gia bị thương nặng như vậy, hay là quay về trại nghỉ ngơi trước đi, ngày mai hãy đi bái tế!”
Thích Thiếu Thương nói: “Không, ta muốn đi bây giờ.”
Mục Cưu Bình nói: “Vậy để ta đi theo Đại đương gia.”
Thích Thiếu Thương đáp: “Nam đại nhân là quan lại triều đình, không cùng chí hướng với chúng ta, nếu hai ta đều không ở trong trại, y làm sao sai khiến được huynh đệ Liên Vân Trại?”
Mục Cưu Bình không còn biết nói gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Cố Tích Triều một cái, cầm thương đi ra.
Thích Thiếu Thương ngồi tại chỗ điều hòa chân khí được một lúc thì Mục Cưu Bình đi tới, dắt theo hai con ngựa, “Đại đương gia, trên ngựa này có rượu của người Liêu, không chừng Đại đương gia có thể dùng đến.”
Lại quay qua Cố Tích Triều: “Cố Tích Triều! Ngươi mà dám thừa cơ hại Đại đương gia chúng ta, Liên Vân Trại sẽ bắt ngươi nợ máu trả bằng máu!”
Nói xong tức tối bỏ đi, hất tung lên một luồng cát vàng.
Thích Thiếu Thương đứng lên, dẫn ngựa đi, nói: “Đi thôi.”
Cố Tích Triều nói: “Ngươi tự đi đi, ta tới phía trước đợi ngươi và Nam Phụng Đồng.”
Y cưỡi lên ngựa, một mình bỏ đi, Thích Thiếu Thương lại đưa tay giữ lấy cương ngựa.
Cố Tích Triều nhíu mày: “Thích đại hiệp, ngươi lại muốn cản đường ta?”
Thích Thiếu Thương đáp: “Cũng không phải lần đầu tiên.”
Cố Tích Triều mặc kệ hắn, phóng ngựa đi. Thích Thiếu Thương ấn tay lên lưng ngựa, phóng người lên, rơi xuống sau lưng y.
Cố Tích Triều vụt quay đầu lại: “Thích Thiếu Thương! Ngươi thật là khiến người ta muốn nhịn cũng không thể nhịn mà!”
Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi cuối cùng không gọi Thích đại hiệp nữa?”
Cố Tích Triều lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói thêm tiếng nào.